Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 105.2: Không Phải Ngày 29?

2 Bình luận - Độ dài: 1,379 từ - Cập nhật:

Tôi cố gắng hỏi thêm, gần như cầu xin.

‘Anh xác nhận giúp tôi một điều thôi được không? Dựa vào những gì anh thấy thì anh có cảm giác như thế nào? Tôi tin anh mà.’

☾ ...! Nếu vậy thì, tôi rất sẵn lòng trả lời, anh bạn hiền! ☽ 

‘Cảm ơn anh. Vậy thì…’

Tôi hít một hơi sâu.

‘Người đang đứng trước mặt tôi, về cả thể chất lẫn tinh thần… có phải là con người không?’

☾ À, câu đó thì tôi có thể trả lời một cách dứt khoát.  ☽ 

Giọng Braun trở nên tự tin, hắn reo lên đầy hồ hởi:

☾ Phải, hoàn toàn là con người đấy! ☽ 

May quá…

‘Vậy là người này đúng là con người.’

Giá mà Braun phủ định thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Khi đó, tôi có thể lập tức khẳng định…

…Rằng người này không phải là Đội phó Eun Haje.

Cái Bóng tối này sẽ khiến tôi phát điên mất.

Bằng một giọng cũng quen thuộc không kém gì chủ nhân nó, cô ấy vẫn tiếp tục nói.

“Chị muốn từ từ thuyết phục hai cậu lắm chứ, nhưng không còn nhiều thời gian đâu, mấy đứa à.”

Sắc mặt cô ta trông hơi tái.

“Nhân viên An Ninh sắp đến kiểm tra tình hình rồi. Nếu muốn ra khỏi đây, chị phải chuồn trước khi họ xuất hiện.”

“...”

“Chị không đòi hỏi gì to tát cả. Chị chỉ trốn tạm thôi. Khi cửa mở, các cậu cho chị lẻn ra là được.”

Tôi thầm thừa nhận, ‘Chỉ nhìn thôi thì không thể biết được.’

Không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận một rủi ro nhỏ.

Tôi quay sang Giám sát viên Park và thẳng thắn lên tiếng.

“Giám sát viên.”

“G-Gì vậy?”

“Anh không thấy chuyện gặp Đội phó đang nghỉ phép ở khu cách ly của Bộ phận An Ninh là một điều vô lý sao?”

“Cái đó… đúng là vậy nhỉ?”

“À. Nói chuyện gián tiếp, cách tiếp cận khá thú vị đấy, Hươu à.”

Đội phó Eun Haje dịu dàng cười khúc khích trước khi gấp gáp thì thầm:

“Chắc là bọn họ nhốt chị ở đây để tôi đổi ý vụ từ chức thôi. Đệt mẹ nó chứ. Tin tưởng cái công ty chết tiệt này đúng là sai lầm.”

“Giám sát viên, nếu ai đó thoát ra khỏi hành lang cách ly, chẳng phải họ sẽ bị bắt ngay lập tức sao?”

“Chị đây đâu có ngu. Chị có vật phẩm sẵn rồi. Vấn đề là thời gian thôi. Chị không có đủ thời gian. Đội An Ninh chắc sắp tới nơi rồi. Chị còn chưa kịp xác nhận gì cả- chắc chị phát điên lên mất…”

Xác nhận?

‘…Khoan đã!’

Tôi chợt nhớ ra thứ mình để ở túi sau.

‘Bộ đàm.’

Tựa lưng vào cánh cửa, tôi lén với tay ra sau và rút bộ đàm từ túi ra mà không để lộ cho đối phương thấy. Chậm rãi, tôi vặn âm lượng to lên một chút…

Bíp-bíp-bíp.

【Đang tiến hành phong tỏa…】

Chết tiệt!

‘Đội trưởng Đội An Ninh đã cố liên lạc với chúng tôi suốt thời gian qua!’

Tôi lập tức tắt tiếng nhưng đã quá muộn.

“Chị vừa nghe thấy tiếng bộ đàm đấy.”

“...!”

“Chà, ai đang giữ nó thì thích dùng sao cũng được, nhưng mà chị tò mò…”

Tò mò?

“Nhân viên vệ sinh có được cấp bộ đàm không nhỉ?”

“...”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“Có ai đó đưa riêng cho em à? Kỳ lạ, nhân viên vệ sinh thường chỉ cần quét mã, rồi đọc hướng dẫn từ thiết bị tự động thôi. Hệ thống được thiết kế để nhân viên không cần gặp ai khác mà.”

Giọng Eun Haje lẫn sự nghi ngờ và căng thẳng.

“Thứ đó… em chắc nó thực sự kết nối với Đội An Ninh chứ?”

“...”

“Hươu, em đã gặp ai vậy?”

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tôi rơi vào tình cảnh như thế này.

‘Mình không biết phải tin cái gì nữa.’

Không có gợi ý, không có đáp án rõ ràng. Và cho dù đây thực sự là Đội phó Eun Haje, thì cô ấy có thể làm gì để giúp chúng tôi phân biệt chứ? Liệu cô ấy có thật sự trốn được Bộ phận An Ninh không? Chuyện đó… có khả thi không?

‘Nếu mình muốn hiểu rõ tình hình hơn một chút…’

À!

Tôi nhớ ra thứ mình định kiểm tra ban đầu - tờ hướng dẫn thứ hai.

‘Nếu đọc nốt các mẹo còn lại, biết đâu mình sẽ xâu chuỗi được gì đó.’

Tôi rút tờ giấy ra và dò tìm số tiếp theo.

---------------------------------------

〔12 - Nếu bạn ngửi thấy mùi lạ hoặc có gì đó rỉ ra từ dưới khe cửa, hãy chạy ngay lập tức.〕

〔Đó luôn là dấu hiệu cảnh báo trước khi cửa mở. Ngược lại, nếu không có dấu hiệu gì, thông thường sẽ an toàn.〕

〔Các ngoại lệ sẽ được giải thích ở phần tiếp theo. Nên nghỉ ngơi trước khi đọc tiếp.〕

---------------------------------------

Tôi không do dự và lướt sang điểm kế tiếp.

---------------------------------------

〔13 - Ủa? Cửa mở rồi hả?

〔Kekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekekeke

---------------------------------------

Theo bản năng, tôi lập tức vò nát tờ giấy trong tay.

Nhịp tim dồn dập bơm máu vào ngón tay tôi đến mức tôi tưởng như tờ giấy cũng đang sống.

“Hươu, cậu ổn chứ?”

Bình tĩnh. Phải bình tĩnh…

“Cứ suy nghĩ lý trí thôi. Đội An Ninh đang đến, nên đây là lúc để quyết định phương án tốt nhất.”

Giám sát viên Park Minseong vỗ nhẹ lưng tôi, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy anh ấy đang dùng ngón tay vẽ gì đó trên lưng mình.

K

H

Ô

N

G

P

H

I

C

Ô

Y

...

Nkckrsph o

Không phải cô ấy.

Tôi cứng người lại, rồi từ từ ngẩng đầu.

“Ồ…”

Eun Haje (hoặc thứ đang mang khuôn mặt cô ấy) nghiêng đầu nhìn về phía chúng tôi.

“Làm sao mà tụi mày đoán ra được hay vậy?”

" Làm sao mà đoán ra được? Làm sao mà đoán ra được? Làm sao mà đoán ra được? Làm sao mà đoán ra được?"

 

" LÀM SAO MÀ ĐOÁN RA ĐƯỢC?" 

"Heeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheeheehee!!"

Bộp.

Đầu của Eun Haje rơi xuống sàn.

Và rồi… cơ thể của nó chống ngược dậy.

Hai chân và hai tay của nó vươn thẳng lên trời trong khi quay người về phía chúng tôi.

"Hiyaaaa!!!"

"Tụi mày… có tin vào Ireum - nim KHÔNGGGGGG~~??"

Ngay khoảnh khắc đó–

Tôi…

…ngất xỉu.

***

“Hươu.”

“...”

“Hươu?”

A…

Tôi từ từ ngẩng đầu.

“Chắc cậu mệt lắm rồi. Nghỉ chút đi, để anh làm tiếp cho.”

Trong khi cầm cán cây lau nhà, Giám sát viên Park Minseong nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Hành lang cách ly trông hoàn toàn bình thường, tất cả các cửa đều đóng kín.

“Haa…”

Tôi cầm lấy cán cây lau và cúi đầu xuống.

“Cậu… ổn không?”

“Vâng… em xin lỗi.”

Hồi nãy là ác mộng à?

‘Diễn biến chẳng hợp lí gì cả.’

Đầu tiên là phòng cách ly đột nhiên mở cửa, Đội phó biến thành một loại ma gì đó… Mọi thứ quá vô lý.

Tôi chà vào hai bên thái dương

“Cậu không cần phải xin lỗi đâu! Không sao mà. Ban ngày cậu cũng phải làm việc nên mệt là chuyện đương nhiên.”

Giám sát viên Park vỗ nhẹ lưng tôi như để trấn an.

“Ráng chút nữa thôi. Chúng ta chỉ còn hai ngày là xong.”

“...”

Hai ngày?

Không phải ba à?

“Giám sát viên, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ờ… giờ qua nửa đêm rồi nên bây giờ là ngày 30. Ngày 30/12.”

“...”

Không phải 29 ư?

Là 30.

“Vì hôm qua lau dọn ổn thỏa nên hôm nay cũng ráng làm cho êm đẹp nữa nha.”

“...”

“À, đây là tờ mẹo mới! Họ bảo phải đọc vào ngày thứ hai. Cho cậu nè… Hươu? Hươu!!”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chào mừng đến với mô típ game kinh dị 🌚
Xem thêm
tr ơi, lại cái gì đây
Xem thêm