Arc 3 (WN)
Chương 41: Pạt ty cho một ngày dài đầy năng động
2 Bình luận - Độ dài: 1,759 từ - Cập nhật:
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tử tước Luca Leblanc, con trai của công tước Jean Leblanc, bước vào trụ sở hắc hội cùng đoàn tùy tùng trong tâm trạng khó tả.
Dù đã được thông báo trước rằng nhà Leblanc sẽ chính thức ký hợp đồng trở thành hậu thuẫn cho hắc hội "Gia tộc Michino" tại khu phố Loser này, nhưng khi được tận mắt chứng kiến thực sự có một quý tộc đến thăm khu ổ chuột như thế quả vẫn là điều không thể tưởng tượng nổi.
Sani nhỏ bé dường như chẳng hiểu mô tê gì cả, còn Kano thì vẫn như thường lệ, căng thẳng đến mức cứng đờ cả người ra. Tôi đã nhờ Sofia hỗ trợ để đảm bảo không có bất kỳ hành động thất lễ nào, nhưng cô ấy vẫn chưa đến. Có vẻ như tôi sẽ phải tự mình xử lý tình huống này thôi.
Sau màn chào hỏi theo đúng lễ nghi, Luca Leblanc chìa tay ra, nở một cười thân thiện.
“Ngài chính là Don Michino trứ danh đó sao? Em gái Elena của tôi đã được ngài giúp đỡ nhiều rồi! Người được em gái tôi quý mến chỉ có hai: cựu thánh hiệp sĩ Leon Stein và ngài thôi đấy.”
Tôi bắt tay anh ta, và Luca Leblanc tiếp tục.
“Cha tôi cũng rất ấn tượng về vụ việc liên quan đến nhiệm vụ lần trước...”
Biên bản thỏa thuận đã được ký kết một cách suôn sẻ, trong đó gia tộc công tước Leblanc chính thức trở thành hậu thuẫn cho gia tộc Michino của chúng tôi. Tôi cố gắng tìm hiểu lý do tại sao một đại quý tộc như họ lại muốn giao dịch với một hắc hội nhỏ bé như chúng tôi, nhưng từ lời nói và hành động của Luca Leblanc, tôi không thể đoán ra được gì cả.
Tuy nhiên, chuyện kỳ lạ là, không hiểu sao suốt khoảng thời gian này Luca Leblanc liên tục tỏ ra bồn chồn. Anh ta thậm chí đã nhiều lần yêu cầu người hầu mang gương đến để kiểm tra lại diện mạo của mình. Rốt cục việc này là sao vậy?
“Tử tước, ngài làm sao vậy?” Tôi cất tiếng hỏi, và Luca Leblanc trông càng căng thẳng hơn.
"Ngài Don Michino. C-có thật là quý cô Sofia sẽ đến đây không?"
“Ồ? Dù có hơi trễ nhưng chắc chắn là cô ấy sẽ đến thôi.”
"Tôi thực lòng biết ơn ngài, Don Michino!"
“Hả?”
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì bỗng có tiếng xe ngựa rầm rập chạy tới. Có vẻ như phái đoàn của Sofia cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Khi đoàn xe dừng lại, không hiểu sao Luca Leblanc đột nhiên đứng thẳng người, cứng đờ như tượng.
Cánh cửa mở ra, và người bước đầu tiên bước vào dinh thự của chúng tôi là Seneca, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc và sắc sảo, không còn chút nào vẻ trẻ con thường ngày. Tiến vào tiếp theo là những cô gái từ nhà thổ, trên tay là những giỏ chất đầy rượu và đồ ăn. Tôi chợt nhớ ra Sofia đã từng nói rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc linh đình để tiếp đãi thiếu gia nhà Leblanc.
Và cuối cùng, Sofia Glacier cũng xuất hiện, gương mặt cô toát lên một vẻ uy nghiêm nhưng lại vô cùng kiều diễm, hoàn toàn khác với sự dịu dàng những lúc ở bên cạnh tôi. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì bỗng một chuyện bất ngờ xảy ra.
Luca Leblanc đã tiến tới, quỳ xuống trước mặt Sofia.
“Sofia-sama, được gặp người chính là vinh hạnh của tôi.”
Sofia nhìn xuống tử trước trẻ tuổi, cất tiếng.
“Tử tước Luca Leblanc, cảm ơn vì đã đồng ý hậu thuẫn cho gia tộc Michino mà tôi thuộc về. Hôm nay, chính tôi sẽ bày tỏ lòng biết ơn đến ngài.”
“Đó chỉ là việc nhỏ thôi, thưa Sofia-sama. Từ nay về sau, xin người cứ tùy ý ra bất cứ mệnh lệnh gì.”
Tôi chỉ biết sững sờ nhìn cảnh người con trai trưởng của gia tộc công tước Leblanc quỳ mọp trước Sofia. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Thứ quan hệ quyền lực này là sao? Cứ như thể con trai của một đại quý tộc đã trở thành chú cún trước mặt Sofia vậy.
Seneca, không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi, thì thầm.
“Dù có là quý tộc, cũng phải hẹn lịch trước nửa năm mới được gặp Sofia-neesan đấy! Và kể cả có được gặp mặt đi chăng nữa, cũng không được phép chạm dù chỉ là một ngón tay vào chị ấy đâu. Ở vương đô này chỉ có aniki là người đàn ông duy nhất có thể tự do gặp Sofia-neesan mà thôi.”
(Không, không chỉ là một ngón tay, lần trước cô ấy còn áp cả ngực vào mặt anh nữa cơ!!.)
Dĩ nhiên, tôi không thể tiết lộ điều đó với Seneca được.
Không biết từ bao giờ, khu vực tiếp khách bên cạnh quầy lễ tân của hội đã trở thành một bữa tiệc. Sofia Glacier ngồi bắt chéo chân, còn Luca Leblanc vừa uống rượu vừa ngước nhìn cô với vẻ mặt đầy sùng kính.
Nhìn biểu cảm của vị tử tước trẻ tuổi, tôi chợt nhận ra rằng, hóa ra chúng tôi đã vô tình giành được lòng tin của cả cha, con trai và con gái của gia tộc Leblanc.
Quan sát đám đông, tôi thấy Sofia mỉm cười duyên dáng, quay sang vẫy tay với tôi, có vẻ như cứ để cô ấy lo liệu mọi chuyện ở đây là sẽ ổn thỏa cả thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi rời khỏi bầu không khí náo nhiệt ở tầng một và lui về phòng riêng của mình trên tầng hai, lật qua tờ nhật báo vương đô mới phát hành sáng nay. Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng không hề có bài báo nào nhắc đến chuyện có kẻ đột nhập vào tòa lâu đài đá. Nếu tin tức về những kẻ đột nhập, lại còn bị chính đoàn trưởng để xổng mất, bị lộ ra, thì uy tín của thánh hiệp sĩ đoàn sẽ tiêu tan mất. Có vẻ họ muốn âm thầm ém nhẹm chuyện này đi.
Tuy nhiên, điều khiến tôi bận tâm hơn cả lại là cuộc trò chuyện của Nadale và những kẻ khác ở dưới tầng hầm của tòa lâu đài. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong nội bộ thánh hiệp sĩ đoàn vậy? Có một âm mưu nào đó đang diễn ra mà ngay cả đoàn trưởng Cecil cũng không biết sao?
Đặt tờ báo xuống bàn, tôi nghe có tiếng gõ cửa.
“Don, em vào được chứ?”
Người bước vào là Kano.
“Lạy chúa! Tử tước trẻ nhà Leblanc và cả Sophia-neesan! Ai mà ngờ khu phố Loser này lại đón được cả những vị khách VIP đến vậy ghé thăm cơ chứ!”
“Ừ, đến anh cũng thấy bỡ ngỡ cơ mà! Vậy, Kano, việc điều tra về tu viện của Nina thế nào rồi?”
Kano bỗng trở nên nghiêm túc khác thường.
“Đúng như những lời lão phó đoàn trưởng đã nói. Ngày Nina đến đây cũng là ngày một nữ tu sĩ ở đó bị sát hại. Em nghe nói rằng hình như có liên quan đến lũ dị giáo và đích thân thánh nữ đoàn trưởng đã trực tiếp đến điều tra hiện trường. Thánh hiệp sĩ đoàn dường như đang truy tìm Nina như một nhân chứng quan trọng trong vụ án này đấy.”
“Nina vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy sao?”
Kano gật đầu.
“Sắc mặt em ấy có vẻ không tệ, nên chắc chắn không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng…”
Cũng đã khá lâu rồi kể từ khi Nina đánh bại『Kirke tàn nhẫn』, nhưng từ đó đến nay cô bé vẫn cứ ngủ li bì.
Kano thở dài.
“Nhờ mối quan hệ với công tước Leblanc, chúng ta tạm thời không dễ bị các thánh hiệp sĩ chèn ép, nhưng nếu dính phải một vụ án sát hại dân thường, thì lại là một câu chuyện khác, có phải không?”
“Đúng vậy, kẻ dị giáo giết hại dân thường đã là một trọng tội rồi, hơn nữa nạn nhân lại còn là một nữ tu sĩ, chắc chắn các hiệp sĩ sẽ điều tra triệt để vụ án này.”
Không chỉ với chúng tôi, mà cả ba hắc hội lớn được quý tộc chống lưng cũng vậy. Kể cả khi những kẻ dị giáo của các hắc hội có giết chóc lẫn nhau, thánh hiệp sĩ đoàn cũng không thể tùy tiện ra tay. Tuy nhiên, nếu nạn nhân là thường dân, hơn nữa lại còn là một tu sĩ thuộc giáo hội, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Dù cho được ai hậu thuẫn đi chăng nữa, thì nhân danh chính nghĩa, thánh hiệp sĩ đoàn có nghĩa vụ phải bắt giữ bằng được hung thủ.
"Tất nhiên, ngay cả khi em ấy có giết người, thì kẻ làm chuyện đó cũng không phải là Nina.”
Kano thở dài một lần nữa rồi nói.
“Nếu như Nina-chan có liên quan đến chuyện này thì trăm phần trăm là do quỷ vương rồi, có phải không?”
“Ừm.”
Nếu là Manina, việc giết một con người có lẽ chỉ dễ như trở bàn tay.
“Nhưng mà, mặc dù đầu óc có hơi điên loạn, cô ta có phải là loại người sẵn sàng giết một nữ tu sĩ yếu đuối không?”
“Hmm, khó mà hiểu nổi cách suy nghĩ của quỷ vương.”
Dù sao đi nữa, chừng nào Nina chưa tỉnh lại, chúng tôi cũng chẳng thể làm được gì cả.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đứng dậy, choàng áo khoác lên người.
“Ơ? Don, anh đi đâu sao? Cho em theo với!”
“Một mình anh là ổn rồi. Anh sẽ về nhanh thôi.”
Ngày hôm nay tình cờ lại là ngày cuối cùng trong lịch hẹn với Cecil mà tôi đã nhờ Bumpy truyền đạt lại. Có lẽ là hôm nay cô ấy cũng không đến đâu, nhưng để chắc chắn, tôi vẫn nên ghé qua một chút.
…
Và, tôi không thể biết được rằng, ngày hôm nay sẽ là ngày tôi gặp lại Cecil theo một cách hoàn toàn bất ngờ.


2 Bình luận