• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2 (WN)

Chương 33: Chạm trán đồng đội cũ

9 Bình luận - Độ dài: 1,838 từ - Cập nhật:

Sau khi các thánh hiệp sĩ rời đi, để đề phòng, tôi có ghé qua quán rượu thì thấy khách khứa vẫn đông đúc, không khí trong quán vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Kano, người đi cùng tôi, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lẩm bẩm vài lời phàn nàn.

“Dù sao thì ngay từ đầu chính em là người đã lôi kéo Leon-san vào hắc hội, nên đừng có tự mình ôm hết trách nhiệm vào người như thế chứ.”

“Dù em có nói vậy nhưng …”

“Nè Don, nói về trộm cắp thì em là phải là thầy của anh đấy! Có em đi cùng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều chứ!”

Trên đầu Kano, những ký tự cổ hiện lên, liệt kê các kỹ năng đạo tặc như『Trinh sát』『Bẻ khóa』.Nhiệm vụ lần này phải xâm nhập vào tòa lâu đài đá khổng lồ được các thánh hiệp sĩ canh gác nghiêm ngặt để đánh cắp thánh tích, những kỹ năng này hẳn sẽ rất hữu ích.

Tôi cảm thấy hơi áy náy khi kéo em ấy vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, nhưng có lẽ hợp sức của hai người lại thì sẽ tốt hơn. Đang mải mê suy nghĩ, Kano nhìn vào mặt tôi rồi nói.

“Mà nhân tiện Don này, lúc này anh đang để mặt của Leon đấy, có ổn không thế?”

Bình thường, khi ra ngoài, tôi sử dụng kỹ năng『Ẩn diện』để giữ vẻ mặt hung tợn, nhưng hôm nay tôi đã dùng kỹ năng đó cả ngày nên hiệu lực đã hết.

“Thỉnh thoảng như thế này cũng chẳng sao. Nhân tiện, hôm nay chúng ta là khách, cùng anh uống vài ly đi. Dù gì cũng là trước khi làm một nhiệm vụ lớn. Chỉ có hai ta thôi, nhưng cứ coi như là tiệc thành lập nhóm vậy.”

“Thế tức là em đã được tham gia rồi ư?”

“Ừm, cùng cố gắng để không làm Sani buồn nhé.”

“Thật sự, thật sự đó hả?”

“Kano, vui thế thôi nhưng đây là nhiệm vụ có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

“Em biết chứ. Nhưng em vui lắm, Nina-chan, Seneca-kun đến Sofia-san, tất cả mọi người ai cũng có việc để làm, còn em lại chẳng làm được gì cả. Đã đến lúc em phải thể hiện khả năng của mình rồi!”

Tôi và Kano ngồi xuống một bàn trong góc quán và gọi rượu, một cô gái phục vụ tại quán, được cử đến từ nhà thổ của Sofia tò mò nhìn chúng tôi và phục vụ với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Những người ngoài gia tộc không biết Leon là ai nên đều thấy lạ lắm. Chắc chẳng ai ngờ được anh chính là Don đâu nhỉ.”

Kano cười nói vui vẻ.

Chúng tôi vừa uống rượu highball dị giáo, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện, thì bất ngờ có ai đó gọi lớn.

“Leon! Có phải Leon Stein đấy không?”

Tôi giật mình quay về phía giọng nói ấy, người cứng đờ lại. Kano ngồi bên cạnh nghiêng đầu ngạc nhiên.

“Người quen của anh à?”

Ở một bàn cách đó không xa là một gã mặt đỏ gay vì say rượu. Đó chính là Bumpy, một đồng đội cùng khóa trong hiệp sĩ đoàn. Các thánh hiệp sĩ bị cấm lui đến quán rượu vì lý do cá nhân, nên tôi chẳng thể ngờ được sẽ gặp anh ta ở một nơi như thế này.

Hơn nữa, tôi còn đang bị hiệp sĩ đoàn truy nã, đang tính tìm cách đánh trống lảng để chuồn đi, thì Bumpy, trên tay cầm một cốc gỗ đầy rượu, đã bước tới ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Có vẻ như anh ta không có ý định bắt giữ tôi.

“Leon, tôi cứ tưởng cậu bỏ thánh hiệp sĩ đoàn rồi làm gì, hóa ra là lại ở cái khu ổ chuột này.”

“Còn cậu thì sao? Đến đây làm gì? Lén lút đến quán rượu, cấp trên mà phát hiện thì sẽ bị kỷ luật đấy.”

Bumpy, có lẽ đã say đứ đừ rồi, cười lớn rồi vỗ vai tôi.

“Vẫn cứng nhắc như ngày nào. Chắc chỉ có mỗi cậu là chẳng ra ngoài vào ban đêm thôi, cũng chẳng bao giờ đến nhà thổ. Hôm nay tôi nghe nói có một quán rượu đẹp với toàn mỹ nữ nên mới cất công lặn lội đến đây đấy chứ.”

Bumpy vừa nói vừa liếc mắt về phía Kano.

“Gì thế này, gì thế này. Lại còn có một nàng elf xinh đẹp nữa à. Này cô em elf ơi, đừng có đi với cái thằng đã bỏ làm hiệp sĩ đó mà đi uống với anh đi.”

Kano lộ rõ vẻ khó chịu, thì thầm vào tai tôi.

“Cứ như lão già phó đoàn trưởng lúc nãy, người trong thánh hiệp sĩ đoàn ai cũng như thế này à?”

“Không, thực ra cũng có nhiều người nghiêm túc. Nhưng gã này thì có hơi … đặc biệt.”

Bumpy, xuất thân từ quý tộc, nhờ có mối quan hệ của gia đình mà được nhận vào thánh hiệp sĩ đoàn. Kết quả kỳ thi đầu vào của anh ta cực kỳ tệ hại, và kể cả khi đã trở thành thánh hiệp sĩ, cũng chẳng phải loại làm việc giỏi giang gì cho cam. Một gã phiền phức, luôn chế giễu tôi là một kẻ mồ côi vô năng.

Bumpy có vẻ không hài lòng khi bị Kano phớt lờ.

“Này này, tao là hiệp sĩ trực thuộc thánh hiệp sĩ đoàn danh giá đấy, một con elf mà dám có thái độ hỗn láo thế à.”

Nói rồi hắn định túm lấy vai Kano, nhưng tôi đã đưa tay ra chặn lại.

“Bumpy, cậu say quá rồi đấy. Tốt nhất là về doanh trại đi.”

Bumpy gạt tay tôi ra, nở một nụ cười chế giễu.

“Thằng vô năng mà dám lên mặt dạy đời tao à? Đúng là đồ thảm hại. Nghe nói mày bỏ hiệp sĩ đoàn, lại còn gây ra một vụ hành hung, phải không? Nếu không phải Cecil-sama ém nhẹm chuyện đó đi thì giờ mày đã trở thành tội phạm rồi.”

Tất nhiên, vụ hành hung đó hoàn toàn là án oan, nhưng tôi đã không biết rằng Cecil đã xử lý vụ việc như vậy. Hóa ra đó là lý do Bumpy không có ý định bắt giữ tôi. Hắn ta tiếp tục lè nhè.

“Cuối cùng hóa ra mày lại chết rấp ở cái nơi bẩn thỉu, vô vọng này. Mày sẽ trở thành chủ đề bàn tán hot nhất ngày mai trong hiệp sĩ đoàn đấy. Leon Stein, vị vua vô dụng, tột cùng của thất bại.”

Đúng lúc đó, Kano đập bàn rầm một cái rồi đứng bật dậy. Quay sang, tôi thấy mặt em ấy đỏ bừng.

“Xin lỗi Leon-san ngay.”

“Xin lỗi? Sao tao phải xin lỗi cái thằng vô dụng này?”

“Leon-san không hề vô dụng một chút nào hết!”

Tôi liền xen vào giữa hai người.

“Thôi, cả hai người dừng lại ngay. Bumpy, dù sao thì cậu cũng nên về đi.”

Nhưng lần này, Bumpy lại quay sang lao vào tôi.

“Leon, từ trước đến giờ tao đã không ưa mày rồi. Tại sao một thằng mồ côi bẩn thỉu như mày lại có thể thân thiết được với Cecil-sama cơ chứ.”

Bumpy định bóp cổ tôi, nhưng bàn tay hắn không thể chạm được vào tôi.

“Haizzz, hôm nay là ngày ngày, đã định thư giãn một chút mà cứ gặp mấy chuyện phiền phức thôi.”

Người nắm lấy cánh tay Bumpy chính là Seneca.

“Anh bạn, anh đang làm phiền khách hàng đấy, anh có thể xéo ra ngoài được không?”

“Nhóc con khốn kiếp, đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của mày vào tao.”

“Đúng là đối phó với những kẻ say xỉn cũng phiền phức y như ở nhà thổ.”

Nói rồi, Seneca nhẹ nhàng nhấc bổng Bumpy lên. Tôi bất giác nheo mắt nhìn động tác đó, không chỉ hoàn toàn làm chủ được kỹ thuật khống chế mà tôi đã dạy, Seneca còn toát ra một áp lực khủng khiếp, nhưng lại vẫn giữ được vẻ tao nhã, xứng đáng là vệ sĩ của một nhà thổ cao cấp.

“Thằng nhóc này, mày làm gì thế hả?”

“Rồi rồi, đã làm phiền mọi người rồi, chúng ta ra ngoài nào.”

Bumpy bị nhấc bổng lên và ném phịch xuống con đường trước quán, khách hàng trong quán cười ầm lên trước cảnh tượng đó.

“Tốt lắm Seneca! Cái thằng dám khinh thường quận của chúng ta, hãy cho hắn một trận đi!”

Có vẻ như Seneca đã kích hoạt『Sát ý』, khí áp xung quanh cậu bỗng tăng lên áp đảo.

Và dường như Bumpy cũng đã tỉnh rượu ngay lập tức.

“Seneca? Chẳng lẽ là『Thợ xẻ』Seneca? Kẻ dị giáo khét tiếng đó ư?”

Vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, Seneca liếc nhìn xuống Bumpy.

“Cứ gọi Aniki là vô dụng này, vô dụng nọ. Nhưng qua cái nắm tay vừa nãy, tôi thấy anh chẳng bằng một góc của anh ấy đâu. Nào, đứng lên, để tôi “chăm sóc” anh nào.”

“Không, tôi … chỉ là uống hơi quá chén thôi mà … Này, Leon. c—cứu tôi với.”

Tôi vỗ vai Seneca.

“Đủ rồi, tha cho anh ta đi.”

Nhìn xuống, tôi thấy đũng quần Bumpy đã ướt nhẹp, có vẻ như Bumpy đã sợ đến mức tè cả ra quần.

“Bumpy, vì sự nghiệp của cậu, hãy về đi. À mà, quần cậu ướt rồi kia kìa, có cần tôi gọi người chuẩn bị cho bộ khác không?”

“Không, không cần. Mà này, Leon, cậu làm gì khu này vậy? Sao lại đi giao du với đám dị giáo.”

Tôi không trả lời, chỉ im lặng. Bumpy tiếp tục.

“Dù gì thì cũng từng là thánh hiệp sĩ, đừng có qua lại với loại người này.”

Rồi bất ngờ anh ta lại nói một chuyện khác.

“Đoàn trưởng Cecil-sama đến giờ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cậu đấy. Nếu biết chuyện này, ngài ấy hẳn sẽ thất vọng lắm.”

Cecil vẫn luôn đi tìm tôi? Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng hợp lý thôi. Dù có đuổi tôi ra khỏi hiệp sĩ đoàn, dù có kết hôn với hoàng tử Raymond, thì cô ấy vẫn là bạn thuở nhỏ của tôi.

Tất nhiên, giờ tôi đã một kẻ dị giáo rồi, không thể dễ dàng gặp mặt đoàn trưởng thánh hiệp sĩ được. Nhưng về vấn đề của Nadale, nên tôi có điều muốn nói trực tiếp với cô ấy.

Tôi lên tiếng.

“Bumpy, cậu có thể chuyển lời nhắn đến đoàn trưởng Cecil giúp tôi được không?”

                     

                           

                       

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng Bumpy cũng xuất hiện, nhân vật còn giống nữ chính hơn cả nữ chính <(")

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Chưa hiểu câu cuối lắm 🤔
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
câu cuối nào, câu note của t á?
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Cái mô tả này quái thật
Xem thêm
Là sao 🤨❓
Xem thêm