• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2 (WN)

Chương 31: Kẻ tôi không muốn gặp nhất trong hiệp sĩ đoàn

4 Bình luận - Độ dài: 1,605 từ - Cập nhật:

Khi tôi và Manina tách ra hai hướng, Kirke liền khịt mũi cười nhạo.

“Thêm một đứa nhóc vào đám yếu đuối chỉ biết chạy trốn thì chúng mày nghĩ có thể thắng được tao sao?”

Cùng với lời chế nhạo đó, vô số quả cầu lửa được ném về phía tôi và Manina. Tôi xoay sở tránh được chúng trong gang tấc, nhưng Manina thì lại chẳng hề nhúc nhích. Có vẻ như cô ấy cũng tự bao bọc mình bằng nhưng rào chắn ma thuật, những quả cầu lửa chưa kịp chạm vào quỷ vương thì đã biến mất rồi.

Sự chú ý của Kirke liền hướng sang Manina.

“Hừ, con nhóc này có vẻ cũng biết sử dụng ma thuật đấy nhỉ.”

Kirke liên tiếp phóng ra cầu lửa và các cột băng, nhưng tất cả đều biến mất mà không thể chạm được vào Manina, quả không hổ danh là quỷ vương. Tuy nhiên, ngay cả trong trạng thái này, thể lực của Manina chắc chắn đang bị dần bị bào mòn. Tôi cần nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình thôi.

Vẫn đang ngạc nhiên nhìn Manina, Kirke liền bị bị tôi chém một nhát.

Dù cô ta trông có vẻ đầy rẫy sơ hở, thế nhưng đòn chém của tôi dường như bị một thứ vô hình nào đó chặn lại. Chắc chắn đó phải là những rào chắn phòng ngự rồi! Hơn nữa còn là một rào cản ma thuật vô cùng mạnh mẽ, cảm giác như chém vào một tảng đá cứng, khiến cho hai bàn tay tôi vẫn còn thấy tê rần.

Quay sang tôi, Kirke cười lớn.

“Vô ích thôi, thằng đần! Đòn tấn công của mày làm sao mà trúng tao được!”

Như để đáp trả, cô ta liền phóng một quả cầu lửa về phía tôi, khiến tôi khó khăn lắm mới chặn được bằng thanh kiếm, những tia lửa tóe ra, thiêu cháy bỏng rát hai má tôi. Suốt một lúc sau, tôi chỉ còn cách vừa né tránh phép thuật của Kirke, vừa liên tiếp chém vào cô ta. Nhưng tất cả những đòn đánh đều bị rào chắn ma thuật chặn lại, không thể chạm đến dù chỉ là một sợi tóc của Kirke.

“Yếu đuối! Yếu đuối! Yếu đuối! Mày không chỉ yếu mà còn là một thằng đần không biết rút kinh nghiệm!”

Đúng như lời chế giễu của cô ta, dù tôi có vung kiếm bao nhiêu lần thì cũng chẳng hiệu quả chút nào. Quả nhiên là với khả năng của mình, tôi không thể làm gì Kirke được sao? Trong khi đang dần mất kiên nhẫn thì tiếng của Manina vang lên.

“Không phải là vô ích đâu! Ba rào chắn ma thuật đã bị phá hủy rồi! Hãy phá hủy nó trong một lần khi ta vẫn còn sức mạnh!”

Giọng nói của Manina khiến khuôn mặt Kirke lần đầu tiên méo mó.

“Con nhóc đó có thể nhìn thấy những rào chắn của tao, nó là cái quái gì thế?” 

Kirke nắm lấy một cột băng trên tay, bắt đầu trực tiếp chặn đòn tấn công của tôi. Hóa ra là vậy, cô ta không muốn mất thêm những rào cản ma thuật nữa. Nhưng cận chiến thì đúng là sở trưởng của tôi rồi!

Tôi đột ngột tăng tốc, nhắm vào những rào cản vô hình được cho là đang bao quanh Kirke. Như những gì Manina đã chỉ cho tôi về trạng thái của mình, khả năng của tôi dường như đã được nâng cao đáng kể. Khi tăng tốc, tôi đã có thể phá hủy các rào cản ma thuật của Kirke mà chẳng cần quan tâm đến những viên đạn phép thuật bay đến.

Sau hàng chục nhát chém, cuối cùng tay tôi cũng đã cảm thấy một thứ gì đó. Thanh trường kiếm của tôi đã chạm vào được cánh tay của Kirke. Dù có vẻ như cơ thể cô ta đã được cường hóa, nên nhát chém không gây ra vết thương chí mạng, nhưng rõ ràng là cánh tay đó đã chảy máu.

“Manina! Đến lượt cô đấy!”

Xác nhận rằng rào chắn ma thuật đã hoàn toàn bị phá hủy, tôi lập tức lùi lại. Thực ra, từ nãy đến giờ, tôi đã cảm nhận được một sức mạnh bất thường, ngước mắt lên trời, tôi lập tức sững sờ.

Có vẻ như Kirke vẫn chưa nhận ra “thứ đó”.

“Đừng nói là mày định chạy trốn sau khi đã đả thương tao đấy nhé! Tao đã nhận lệnh không được giết mày, nhưng giờ thì tao nhất định phải tự tay giết mày!”

Kirke liên tục nói, nhưng cuối cùng cô ta cũng nhận ra ánh mắt của tôi và ngước lên trời. Tôi có thể thấy rõ ràng mặt cô ta bỗng trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

“Cái quái gì … không thể nào…”

Trên bầu trời lúc này là cả một biển lửa khổng lồ, so với nó thì những quả cầu lửa của Kirke thật chẳng thấm vào đâu. Ngọn lửa bùng cháy cuộn trào như magma, dần dần biến thành hình dạng một con rồng. Con rồng lửa đó bắt đầu lao thẳng xuống Kirke.

“Hả? Dừng lại! Cứu tôi với! Cái quái gì thế kia!!!”

Tiếng cười của Manina vang vọng khắp đống đổ nát.

“Đồ phù thủy yếu đuối, hãy run rẩy trong niềm vui đi, vì ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy ma thuật cổ đại thật sự! Nhưng mà, ta muốn thấy ngươi phải van khóc, nên là cố gắng đừng chết nhanh quá nhé! Cố hết sức để sống sót đi!”

Kirke, kẻ từng khiến cả vương đô phải run sợ, giờ đây lại đang quỳ lạy xin tha thứ, nước mắt ròng ròng. Quần áo cô ta bị thiêu cháy, gần như khỏa thân.

“Tôi, một phù thủy yếu ớt chỉ biết một chút phép thuật mà đã dám xúc phạm Don Michino-sama và quỷ vương Manina-sama, xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi thề sẽ không bao giờ dám coi thường mọi người nữa!”

Manina vô cùng hài lòng.

“Hahaha, đánh giá thấp đối thủ và ngay lập tức tỏ ra kiêu ngạo chính là bản chất của chủng tộc các ngươi! Dù đã hàng trăm năm trôi qua, chúng vẫn chẳng hề thay đổi.

Kirke có vẻ như không hiểu rõ những lời nói đó, nhưng vẫn liên tục quỳ lạy. Tuy nhiên, Manina bắt đầu có dấu hiệu không ổn, đôi mắt cô bắt đầu đờ đẫn, miệng ngáp liên tục. Đây rõ ràng là dấu hiệu cô ấy đang ngái ngủ rồi. Tôi thì thầm vào tai Manina sao cho Kirke không nghe thấy.

“Manina, cô ổn chứ? Trông cô có vẻ buồn ngủ quá.”

“Tất nhiên rồi, trong khi thể lực chưa hoàn toàn hồi phục, ta đã sử dụng một ma thuật mạnh mẽ như vậy! Ngái ngủ cũng là chuyện bình thường thôi! Nhưng yên tâm, chỉ cần ngủ một tuần là ta sẽ hồi phục hoàn toàn! Hahaha, giờ ta đi ngủ đây! Bế ta đi!”

Ngay khi tôi định đỡ cơ thể Manina đang gục xuống, Kirke bất ngờ bật dậy.

“Tao đã chờ khoảnh khắc này! Ma lực của con nhóc này mạnh khủng khiếp, nhưng rõ ràng là thể lực thì quá yếu! Nếu là một chọi một thì tao vẫn còn cơ hội!”

Dứt lời, Kirke cố gắng tạo ra một quả cầu lửa. Tôi liền dồn hết sức lao tới, vung kiếm đập vào gáy Kirke, cô ta rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Đồ ngốc, dù có là Kirke, sau khi bị thương nặng như vậy, cũng làm sao có thể thắng được một cựu hiệp sĩ  như ta được.”

Dẫu sao thì, nhờ có ma thuật của Manina, thật kỳ diệu khi một cựu thánh hiệp sĩ cấp thấp như tôi lại có thể hạ gục được Kirke tàn nhẫn. Nếu Cecil hay các đồng đội cũ trong thánh hiệp sĩ đoàn mà chứng kiến được cảnh này, chắc hẳn họ phải ngạc nhiên lắm.

Trong lúc tôi đang trói Kirke lại, Kano đã vội vã chạy đến.

“Don! Mọi người không sao chứ!?”

“Ừ, nhờ có Nina và quỷ vương mà mọi chuyện đã được giải quyết rồi.”

“Vậy thì chúng ta phải rời đi ngay thôi! Thánh hiệp sĩ đang tiến đến nơi này! Chắc hẳn họ đang truy đuổi kẻ dị giáo này đấy!”

Nếu Kano đã nói vậy thì chắc chắn không thể nhầm lẫn được. Việc hiệp sĩ đoàn theo dõi nhất cử nhất động của một kẻ dị giáo như Kirke là điều mà ai ai cũng biết. Tôi bế Nina đang say ngủ và vác Kirke bị trói lên vai, hướng về phía trụ sở hắc hội. Tuy nhiên, ngay cả khi về đến dinh thự, tôi vẫn bồn chồn không yên. Nhìn đống đổ nát là xưởng rượu của Pitt vẫn đang âm ỉ cháy, rõ ràng là một chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra. Tôi biết thầm mong việc này sẽ không bị hiệp sĩ đoàn để mắt tới. Trong lúc đang nghĩ ngợi mông lung, lễ tân Sani đã bước vào phòng.

Và khi em ấy cất tiếng, một cái tên vang lên mà trong tình huống hiện tại, tôi tuyệt đối không muốn nghe thấy nhất.

“Don, chúng ta có khách! Đó là phó đoàn trưởng thánh hiệp sĩ, Nadale. Chúng ta có nên đuổi họ đi không?”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Con lợn này
Xem thêm