• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 201-300

Chương 201: Thời Gian Tiệc Tùng – Đồng Đội Thứ 9 (3)

5 Bình luận - Độ dài: 2,499 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 95

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Địa Ngục Băng Giá – Phòng Hồi Sinh

Lời Khuyên Hiền Triết: X

-           Han Kain

Khoảnh khắc mà Kim Sanghyun nhận ra “Miro”, mọi người đều giật mình.

Không ai nghĩ anh ta sẽ nhận ra cô ấy. Kể cả Ahri cũng sốc ra mặt.

Trong bầu không khí im lạ kì quái theo sau, thì Ahri là người đầu tiên lên tiếng.

“Anh Kim Sanghyun, cần phải làm rõ, tôi không phải Miro.”

Nghe vậy, nét mặt của Kim Sanghyun thay đổi như thể nhận ra điều gì, và thái độ anh ta cẩn trọng hơn.

“V-vậy sao? Nếu tôi đã hiểu lầm điều gì, thì cô có thể giải thích cho tôi không?”

Ahri giải thích ngắn gọn về việc mình là con gái của Miro, và có vài bí ẩn xoay quanh việc em ấy được sinh ra thế nào.

“Tôi hiểu rồi. Tôi đã nắm được tình hình. Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Cẩn thận hơn?”

“Tôi sẽ hành động tự nhiên hơn.”

Nghe có hơi lạ nhỉ?

Trong khi chúng tôi lặng lẽ băn khoăn rằng có chuyện không ổn trong cuộc đối thoại đó, thì chúng tôi tiếp tục tiến bước khoảng 3 phút trước khi Ahri đột nhiên dừng cả nhóm lại.

“Ôi, thật tình! Stop, mọi người, stop!”

Cùng vẻ mặt khó chịu, Ahri quay sang Kim Sanghyun.

“Kim Sanghyun! Lại đây!”

Em ấy đang dùng giọng văn suồng sã, nhưng Kim Sanghyun không có vẻ là bận tâm.

“Vâng?”

“Anh vẫn nghĩ tôi là Miro đang cải trang, phải không?”

“... Kể cả tone giọng của cô cũng giống với những gì tôi còn nhớ.”

“Hả? Thật à?”

...Vậy ra đó là chuyện không ổn khi nãy.

Kim Sanghyun vẫn chưa hiểu rằng Ahri và Miro là hai người khác nhau.

Anh ta có vẻ vẫn nghĩ Ahri là Miro đang cải trang vì lí do nào đó.

Tôi cũng có thể hiểu được sự bối rối của Kim Sanghyun.

Sau khi thấy cả hai người họ thì tôi có thể tự tin tuyên bố rằng ngoài màu tóc khác, thì Ahri và Miro trông giống hệt nhau, như thể chị em sinh đôi.

Khi Miro tỉnh lại trong “Địa Ngục Của Miro”, thì cô ấy lập tức nói Khách Sạn đã giở trò để mọi người khó nhận ra Ahri.

Bất kể ai có trí tuệ bình thường cũng sẽ nhầm lẫn hai người họ khi mới gặp mặt.

Có lẽ cũng nhận ra chuyện này, Ahri dịu giọng xuống và nói chuyện tử tế hơn.

“Anh Kim Sanghyun, em biết là chỉ dùng lời nói thôi thì khó mà tin được, nên phiền anh đi theo em một lúc. Ở đây lạnh cóng rồi, nhưng có một chuyện quan trọng anh cần thấy.”

Tôi biết đó là gì rồi.

Chúng tôi đều đợi trong khi Ahri dẫn Kim Sanghyun tới bức tượng băng của Miro.

Khi họ trở lại, Kim Sanghyun trông vẫn còn bị sốc, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi xin lỗi vì khi nãy. Từ giờ, tôi sẽ gọi em là ‘Tiểu Thư’.”

“Hả? Tiểu thư? Thế có hơi – ”

“Tôi không nghĩ mẹ em có con gái, nhưng cuộc đời này vẫn luôn đầy bất ngờ.”

Thế có nghĩa là gì cơ chứ?

Không ai nói gì hết, nhưng rõ ràng là mọi người có rất nhiều câu hỏi trong đầu.

Nhưng bây giờ thì chúng tôi cần phải tới một nơi ấm áp hơn.

Ngay khi chúng tôi tới Phòng 105, màn thẩm vấn Kim Sanghyun bắt đầu.

Anh ta chắc cũng nhận ra thái độ e dè của chúng tôi, bởi vì anh ta đáp lại mọi câu hỏi với thái độ lịch sự quá mức.

Ông dẫn đầu, vì ông có vẻ thuần thục mấy chuyện này nhất.

“Đừng có cảm thấy nặng nề với mấy câu hỏi quá nhé. Chúng ta chỉ đang rất tò mò về cháu thôi.”

Trong khi đó thì Elena thuận tiện xích lại gần Kim Sanghyun hơn.

“Đương nhiên rồi. Chúng ta đang ở nơi thế này thì cũng dễ hiểu. À này, cô ấy có năng lực phân biệt nói thật và nói dối à?”

Có một thoáng im lặng.

Chúng tôi chưa từng thẳng mồm nói ra năng lực của Elena mà!

Anh ta biết được chỉ từ việc quan sát cô ấy khẽ thay đổi vị trí ra sau lưng mình thôi sao? Hay là có ai đó bí mật ra hiệu mà tôi không chú ý tới?

Ông cười khan.

“Cậu cũng không phải là người bình thường đâu nhỉ? Có lẽ là vì cậu đã là người từng trải ở Khách Sạn này rồi. Ừ, chúng ta muốn cuộc trò chuyện này trung thực.”

“Vâng ạ.”

“Câu hỏi đầu tiên. Cậu biết Miro thế nào? Cậu từng làm việc với Cục Quản Trị sao? Không có vẻ là như thế.”

“Tôi từng tham gia Khách Sạn này với cô ấy. Nhưng hồi đó là Khách Sạn Biển Sâu.”

Khách Sạn Biển Sâu – đó là một cụm từ quen thuộc.

Ahri thở dài như thể nhớ ra gì đó, rồi gia nhập cuộc thẩm vấn.

“Xin lỗi vì ngắt lời, nhưng em cũng là một phần của tổ đội đó. Em không nhớ là đã gặp anh. Chà, em cũng đoán được là tại sao. Em được sinh ra trên tầng 2. Anh đã chết dưới tầng 1 sao? Nghe nói là 2 người đã chết ở đó.”

“Đúng vậy.”

“Đó là phần em không hiểu. Em biết tên của hai người chết dưới đó: Jonny và Muhammad. Nhưng em chưa từng nghe thấy ‘Kim Sanghyun’ bao giờ cả.”

“Tôi giải thích đơn giản thôi. Tên của tôi vốn là Jonny. Jonny Kim.”

Sự thật được tiết lộ trong cuộc đối thoại đó lại đơn giản.

Kim Sanghyun lại là một người Mỹ - Hàn, vốn có tên là Jonny Kim.

Anh ta chẳng nói dối về tên của mình; tên Hàn của anh ta thật sự là Kim Sanghyun.

Khi anh ta cầu xin tôi để được hồi sinh, anh ta đã sử dụng tên Hàn Quốc, nghĩ rằng nó sẽ liên hệ tốt hơn với tôi, bởi tôi cũng là người Hàn Quốc.

Đó là một giải thích khả thi.

Sau khi nghe thấy cái tên “Jonny Kim”, Ahri lại có phản ứng lần nữa.

“Được rồi, em hiểu chuyện tên họ rồi. Nhưng nghe đồn là anh có một sự nghiệp khá danh giá đấy chứ nhỉ?”

“Nó không ấn tượng tới vậy đâu.”

“Anh không cần phải khiêm tốn vậy đâu. Anh chẳng phải là cựu bác sĩ, đặc nhiệm lẫn hiện tại là phi hành gia sao?”

...Mình đã nghe chuyện này rồi, nhưng giờ vẫn thấy kinh ngạc.

Đó thật sự là resume của một con người sao?

Cựu bác sĩ, cựu đặc nhiệm, hiện tại còn là phi hành gia?

Đây là gì thế này? Hồi quy giả à?

Tất cả các đồng đội của tôi đều bị choáng, còn anh Jinchul không thể khép miệng đang há hốc lại.

Thấy vậy, Kim Sanghyun lên tiếng.

“Có vài người sẽ tự hỏi tại sao tôi không nói đến những thành tựu của mình khi xin Han Kain hồi sinh. Trước tiên thì tôi xin lỗi về chuyện đó. Trong thời gian tôi còn ở Khách Sạn, tôi đã phải nhận được bài học cay đắng rằng tự tin quá cũng có thể khiến người khác nghi hoặc.”

“... Vậy ra đó là lí do anh giấu tất cả, trừ việc mình học Y khi xin Kain à?”

“Tôi nghĩ rằng y thuật chính là năng lực tốt nhất có khả năng khiến tôi trở nên hữu ích, mà không khiến mình quá khả nghi.”

Đó là một nước đi khôn ngoan.

Chúng tôi cũng đã cho rằng anh ta chỉ là một bác sĩ, nên chúng tôi cũng không đánh giá anh ta là một hiểm họa, và vẫn đề cao năng lực của anh ta.

Có vẻ là thấy chúng tôi không thoải mái, nên anh ta nhanh chóng bổ sung.

“Tôi thật sự không nói dối khi nói rằng thành tựu của mình không ấn tượng tới vậy. Suy cho cùng, đây là Khách Sạn đó. Bác sĩ? Đặc nhiệm? Phi hành gia? Mọi người đã lên tới tầng 2 mà không mất đi bất cứ ai, nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu có người bay ra vũ trụ bằng tay không đâu. So với chuyện đó thì kinh nghiệm của tôi chỉ là thứ yếu.”

“Chà... thực ra thì, chưa có ai ở đây bay vào vũ trụ được đâu ạ. Có thể Kain làm được nếu dùng Giáng Lâm ấy nhỉ?”

“Nếu anh mà tập luyện liên tục với cơ thể của Perro thì chắc là một ngày sẽ làm được thôi.”

-           Piyooo!

Perro, bằng cách nào đó hiểu được trò  đùa của tôi, lập tức phóng đi mất dạng.

Songee có vẻ không tin tưởng lắm.

“Oppa trong cơ thể Perro bay vào vũ trụ ấy hả? Em nghĩ anh còn không bay được 10m đường thẳng cơ.”

“...”

Nhận thấy sự căng thẳng đã giãn ra, Kim Sanghyun tiếp tục.

“So với thành tựu của mọi người, thì thành tựu của tôi là không đáng nhắc tới.”

Rõ ràng là Kim Sanghyun đang lo lắng.

Mọi cử chỉ của anh ta đều mang theo ẩn ý rằng anh ta sợ chúng tôi sẽ không tin tưởng.

Thái độ tự giễu bản thân không phải là thảm hại, mà là đáng thương, bởi nó phản ánh sự lo âu sâu thẳm bên trong.

Chị có vẻ bắt được chuyện này và tham gia cuộc trò chuyện.

“Được rồi. Kim Sanghyun? Anh không cần phải căng thẳng thế. Chúng tôi không chọn bạn đồng hành của mình nữa đâu – chúng tôi đã chọn anh rồi. Chúng tôi đã sử dụng tấm vé cho anh rồi.”

“Một lần nữa, cảm ơn mọi người vì – ”

“Chúng tôi không cần cảm ơn. Ý tôi là, chúng tôi đã đầu tư một khoản đáng kể vào anh, nên cũng không thể bỏ mặc anh được. Vậy nên anh cứ thư giãn một chút đi.”

Câu chuyện ngừng lại, trong khi mọi người ngồi xuống thưởng trà và cà phê, cùng chút đồ ăn vặt.

“Ngon thật đấy.”

“Thức ăn trong khách sạn luôn luôn ngon miệng. Hồi trước có như vậy không?”

“Có đấy. Mọi thứ đều có chất lượng hàng đầu.”

“Anh có kinh nghiệm ấn tượng như vậy, thì chắc hẳn là phải giỏi ở rất nhiều lĩnh vực. Anh từng làm bác sĩ, nên chắc phải giỏi cấp cứu, và kĩ năng bắn súng cũng tốt nữa. Thế kinh nghiệm phi hành gia của anh có giúp gì được trong Khách Sạn không?”

Có vẻ đã thả lỏng được, Kim Sanghyun bật cười đáp lời.

“Trở thành phi hành gia là một trong những giấc mơ cả đời của tôi, nhưng một khi vào Khách Sạn thì tôi nhận ra đó là kinh nghiệm vô dụng nhất mình có. Nhưng ai mà biết được? Biết đâu một ngày chúng ta lại gặp phải môi trường vũ trụ trên tầng 2 này thì sao.”

“Nếu có ngày đó, thì mọi người sẽ trông đợi vào anh. Còn nữa...”

Đột nhiên, chị ném cho anh ấy một câu hỏi xuyên tim.

“Mối quan hệ của anh và Miro như thế nào? Xin anh hãy trung thực.”

Đôi mắt của Elena lại phát sáng vàng lần nữa.

Sự căng thẳng lại quay về với khuôn mặt Kim Sanghyun.

“Cái gì... Cô muốn nói cụ thể chuyện gì?”

Ahri ngắt lời.

“Mối quan hệ của anh có phải là thù địch không? Em nghe rằng tổ đội ban đầu đã tách đoàn và nội chiến lẫn nhau. Do anh đã chết nên em chẳng nghe được gì nhiều về anh.”

Sau một khoảng lặng lâu, Kim Sanghyun bắt đầu trả lời.

“Tôi xin lỗi. Tiểu thư à, nhưng có vẻ thông tin em nhận được là không hoàn chỉnh. Cũng giống như việc em không biết gì xảy ra với tôi ở dưới tầng 1, thì tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với em và Miro trên tầng 2.”

“...Đúng vậy nhỉ. Những người bảo em về chuyện này chắc cũng đã tóm lược lại nhiều sự kiện, vì chúng đều đã ở trong quá khứ. À, bị gọi là ‘Tiểu thư’ cứ kì thế nào ấy.”

“Thế em có muốn tôi gọi là ‘Ahri’ không?”

“...Cứ gọi là ‘Tiểu thư’ đi.”

“Xung đột bên trong nhóm của tôi không nổ ra một cách đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Để mà bắt đầu, thì chúng tôi ban đầu còn chẳng có hiềm khích. Thậm chí, mọi người còn thống nhất dưới trướng lãnh đạo của Miro.”

“Mẹ em sao?”

“Cô ấy có một sức hút tự nhiên. Không phải nói quá nếu bảo rằng chúng tôi không chỉ đi theo cô ấy – mà còn là sùng bái cô ấy luôn.”

Siêu năng lực của Miro – tôi đã tự mình trải nghiệm nên cũng hiểu được.

Kể cả khi còn là cô gái tuổi teen, thì vẫn khó để một người bình thường kháng lại được sức hút đó.

Sau khi trui rèn những năng lực đó nhiều năm, tôi không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ mạnh mẽ chừng nào.

Cô ấy chắc có thể kiểm soát người bình thường chỉ sau một lời nói.

Từ góc độ đó, quyết định giam Miro trong Khách Sạn cũng có lý, và có xung đột mới là ngạc nhiên.

“Vấn đề thực sự bắt đầu từ Phòng 104. Chúng tôi đã dành một khoảng thời gian cực kì lâu trong đó. Không may, Miro lại là một trong những người đầu tiên bị hạ. Phần còn lại dành nhiều tháng sống sót trước khi cuối cùng cũng trốn thoát.”

Vẻ mặt của Ahri là không thể tin được.

“Miro chết, và mọi người mất nhiều tháng trước khi tỉnh lại sao?”

“Đúng vậy. Sau khi Miro biến mất, một tháng hay hai gì đó trôi qua, trước khi mọi người nhận ra rằng cô ấy đã thao túng họ bằng một sức mạnh kì quái nào đó.”

Sau khi hớp một ngụm trà khác, Kim Sanghyun tiếp tục với một giọng cẩn trọng.

“Ngay khi niềm tin của chúng tôi vào cô ta sụp đổ, tất cả mọi thứ còn lại chỉ là sự tức giận và phản bội. Lãnh đạo đã dẫn dắt chúng tôi với kĩ năng xuất chúng, người chúng tôi tin là đặc vụ Cục Quản Trị bảo vệ thế giới, giờ lại bị coi là một phù thủy đáng nghi.”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

cũng đúng thôi
Xem thêm
PHÓ THỚT
Note: Bác sĩ Kim Sanghyun được xây dựng dựa trên hình mẫu của anh Jonny Kim, là một nhân vật hoàn toàn có thật, cũng là con nhà người ta. Học Y Harvard, đặc nhiệm lên tiền tuyến lẫn phi hành gia thứ thiệt.(Ko phải anh đầu trọc đóng gì gì đâu nhé)
Xem thêm
Bro nói gì kì vậy images-1.jpg
Xem thêm
thank trans, tò mò năng lực hiện tại bác sĩ làm được bao nhiêu quá nhở
Xem thêm