WN

Chương 32: Sự quyến rũ của người lớn

Chương 32: Sự quyến rũ của người lớn

"…………"

Chuyện này thật rắc rối.

"…………"

Từ nãy đến giờ tôi cứ ngẩn cả người ra, có lẽ là vì hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra chăng … mà khoan, hình như lúc về từ nhà Runa mình cũng nghĩ y chang vậy thì phải?

"… Haizz, giờ phải làm sao đây?"

Diễn biến quá mức bất ngờ khiến cách nói chuyện của tôi cũng trở nên kỳ lạ.

"Không chỉ Runa mà cả Rira nữa…"

Hôm nay, tôi đã được tận hai cô gái tỏ tình. Runa và Rira… cả hai đều là những người mà tôi vốn dĩ không tiếp xúc nhiều, nhưng thông qua [Cảm biến NTR], chúng tôi đã nhanh chóng trở nên thân thiết… à không, vốn dĩ tôi cũng không có ý định làm thân, nhưng cuối cùng thì chúng tôi đã thân thiết… thân thiết quá mức.

"Không… cũng không phải là chuyện đáng buồn, mà ngược lại, là chuyện đáng mừng mới đúng chứ nhỉ?"

Thậm chí đây là tình huống đáng để giơ cả hai tay lên mà reo hò rằng bomay đã có harem rồi. 

Tôi cũng là một thằng đàn ông thích con gái đẹp, và đặc biệt là những người có bộ ngực lớn… ngay từ đầu tôi đã không tiếp xúc nhiều với họ, nhưng không phải là tôi chưa từng một chút nào ngưỡng mộ hai cô gái ấy.

"… Đúng là một nỗi lo xa xỉ mà"

Mà nói đúng hơn là…

Khi nghĩ đến việc được ái đó yêu mến, dù có bối rối trước tình huống này thì đó cũng là một suy nghĩ thiếu tôn trọng họ… tuy nhiên, điều quan trọng đối với tôi là phải làm gì tiếp theo. 

(Cũng khó nói là tất cả là lỗi của mình…)

Tôi khởi động [Cảm biến NTR] vừa lẩm bẩm than vãn.

Đương nhiên là nó chẳng phản ứng gì, tiếng lẩm bẩm cô đơn của tôi tan vào hư không.

"… Hửm?"

Đúng  lúc đó, màn hình điện thoại đột nhiên thay đổi.

Một đoạn văn bản giống như lời giải thích của [Cảm biến NTR] hiện ra, có nội dung như sau:

              

【Nhờ [Cảm biến NTR], các cô gái đã được cứu rỗi. Bạn chẳng làm chuyện gì sai cả, vậy thì, hãy cứ thẳng thắn tận hưởng khoảng thời gian bên họ. Các cô gái này đẹp đến mức đàn ông trên đời không thể bỏ qua… họ sẽ tiếp tục bị ai đó nhắm đến, vậy nếu bạn không bảo vệ họ thì ai sẽ bảo vệ họ đây?】

                  

… Tôi từ từ đọc đoạn văn bản vừa hiện ra.

Quả nhiên, những dòng chữ mà đôi khi tôi vẫn thấy này, không mang tính máy móc mà cứ như đang chất vấn tôi vậy.

"Cái quái gì… vậy chẳng phải họ đã trở thành những người phụ nữ của tôi sao?"

Chuyện này… nhưng tôi lại cảm thấy hơi vui vẻ, cứ như một thằng ngốc vậy, nhưng đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi, đúng không?

"Thôi vậy… chỉ có thể nói là chuyện gì phải đến rồi sẽ đến thôi"

Rốt cuộc, dù bây giờ có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa thì tình hình cũng đâu thể thay đổi được nữa. Thời gian vẫn trôi, và khoảng thời gian tôi đã gặp gỡ họ sẽ không bao giờ biến mất.

Sau đó, tôi trằn trọc suy nghĩ một lúc nhưng rồi cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. 

Tạm gác chuyện suy nghĩ lại đến sáng mai… bây giờ đi ngủ thôi.

"Nói sao nhỉ… mệt quá rồi"

Và cứ thế, một ngày đầy biến động đã kết thúc. 

Chỉ là lúc đó, tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình đã suy nghĩ quá nông cạn.

Tôi đã được các cô gái yêu mến… nhưng thứ tình cảm đó, lớn hơn và nặng nề hơn rất nhiều so với những gì tôi có thể tưởng tượng… và hơn hết, tôi sẽ sớm nhận ra rằng vực sâu của thứ tình cảm đó đang vẫy gọi tôi.

                  

                     

▼▽

 

Sáng hôm sau, khi tôi đang ngồi ngẩn ngơ ở nhà.

Bỗng điện thoại tôi vang lên một thứ âm thanh chói tai, [Cảm biến NTR] đang hối thúc tôi. Nó kích hoạt một cách khẩn cấp chưa từng thấy… nên tôi vội vã chạy ngay lập tức.

"Phù… phù…"

Chuyện quái gì vậy chứ…?

Khi [Cảm biến NTR] phản ứng, tôi sẽ hành động để giảm bớt đi bất hạnh trên thế giới… nhưng lần này thực sự khác với mọi khi. Tình huống khẩn cấp đến mức màn hình đỏ rực… nên tôi vội vã chạy hết tốc lực.

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi đột ngột thay quần áo rồi lao ra khỏi nhà, nhưng chuyện này ai mà chẳng hoảng hốt.

"Được rồi, qua con đường này… đây rồi!"

Hôm nay là chủ nhật nên đường phố đông kịt người. Ở một nơi như thế này, thì một, hai vụ NTR xảy ra cũng không có gì lạ… mà khoan, làm sao có chuyện đó được chứ, thằng ngốc này!

Vừa lẩm bẩm chửi rủa trong lòng, tôi vừa chạy đến hiện trường.

"Ơ kìa … Reina-san?"

"Masato-kun…?"

Người đang đứng đó chính là Reina-san. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông mặc vest … nhưng người đàn ông đó, khi nhìn thấy tôi thì đột nhiên giật mình rồi bỏ chạy ra khỏi đó.

(Lại nữa à…! ) Tôi thầm nghĩ vậy, mọi chuyện quá rõ ràng rồi.

[Cảm biến NTR] đã phản ứng với Reina-san… tình huống này hoàn toàn giống với lần trước đó, nhưng Reina-san đáng lẽ đâu có bạn trai nhỉ!? [note83657] … Quả thực tôi cảm thấy hơi khó hiểu trước tình huống này, nhưng dù sao thì cũng thật tốt khi tôi đã có thể chạy đến giúp Rena-san lúc cô ấy đang gặp nguy hiểm.

"Reina-san, may quá rồi."

"… Fufu"

"… Sao vậy ạ?"

Tôi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, Reina-san bỗng mỉm cười.

"Không, chỉ là cô nghĩ, người giúp cô cuối cùng vẫn là Masato-kun nhỉ."

"Ừm..…"

"Quả nhiên là con … người khiến cô an tâm nhất, vẫn là con thôi."

Bị Reina-san nhìn chằm chằm, một cảm giác bứt rứt, ngượng ngùng khó diễn tả bỗng bao trùm lấy tôi.

Sau đó, khi tôi hỏi rõ hơn mọi chuyện, thì ra người đàn ông lúc nãy chỉ là một kẻ tán tỉnh… cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, Reina-san nói rằng cô ấy có thể tự mình xử lý được… nhưng dù vậy, phản ứng của [Cảm biến NTR] vẫn rất bất thường.

"Mà, dù sao thì Reina-san trông vẫn còn trẻ trung lắm ạ."

"Dù vậy thì cô vẫn từ chối tán tỉnh nhé… Nè, Masato-kun."

"!?"

Reina-san chợt tiến lại gần, vai tôi bất giác run lên.

Gì thế này…? Từ Reina-san bỗng lan tỏa một bầu không khí quyến rũ kỳ lạ … có phần nào đó giống Runa chăng …?

Tôi đã giúp Runa, rồi cả Rira… và cả hai đều đã bày tỏ tình cảm với tôi. Tôi không suy nghĩ nhiều về chuyện đó, nhưng lẽ nào Reina-san cũng… không không, làm sao Reina-san, một người trưởng thành lại có thể như vậy được chứ ….

"Bây giờ con có rảnh không?"

"Ơ, vâng… con rảnh ạ…."

"Nếu được thì chúng ta cùng nhau đi chơi nhé? Cô sắp về nhà rồi, nhưng hôm nay Runa cũng không có ở nhà nên cô thấy hơi buồn… Mới hôm qua gặp nhau thôi mà … nhưng con thấy sao?"

Vừa nói, cô ấy vừa vòng tay khoác chặt lấy cánh tay tôi. Tuy bất ngờ nhưng động tác của Reina-san vẫn rất tự nhiên và mượt mà… Cái bầu không khí ấy khiến tôi có cảm giác, chấp nhận để mặc cho cô ấy làm vậy có lẽ là điều tốt nhất lúc này.

Không thể kháng cự lại lời nói của Reina-san đang nhìn chằm chằm, tôi chỉ còn cách gật đầu.

(… Sao cái bầu không khí này… có vẻ khác với Runa và Rira… là sao nhỉ?)

Cứ thế, tôi bị Reina-san kéo thẳng về nhà. Trong suốt đoạn đường đó, tôi không nói gì, chỉ trả lời những câu hỏi của Reina-san … nhưng, một chuyện có thể chắc chắn là, giữa chúng tôi hoàn toàn không hề có một chút ngượng ngùng nào, có lẽ là nhờ sự bao dung mà cô ấy toát ra.

"Masato-kun là một người kỳ lạ nhỉ"

"Eh!?"

"Vì một chàng trai bằng tuổi con gái mình lại khiến cô cảm thấy hồi hộp đến thế này đây."

"…………"

"Ufufu♪"

Reina-san… là một người phụ nữ rất xinh đẹp và giàu biểu cảm. Nhưng, từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn cảm nhận được một thứ gì đó ngọt ngào… hơn nữa, từ khi về đến nhà, vì cô ấy luôn ở bên cạnh nên tôi vẫn liên tục cảm nhận được “thứ gì đó” không rõ tên ấy..

"Hôm qua cô cũng đã cảm ơn con rất nhiều rồi."

“V-vâng…”

"Nhưng hơn thế nữa, cô muốn làm gì đó cho con, nhiều hơn … nhiều hơn nữa."

"Làm gì… ạ?"

"Làm gì à … Ừm, chuyện gì cũng được, bất cứ thứ gì con muốn, cô cũng sẽ làm cho con."

               

                  

Ờm … xin lỗi… tôi có thể hỏi một câu không?

                          

Cái bầu không khí này ….. thực sự  … là thế quái nào vậy?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
chú nghĩ sao?
chú nghĩ sao?