WN

Chương 31: Nụ hôn

Chương 31: Nụ hôn

Tuyệt đối điện ảnh <(")

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rira mỉm cười, mái tóc vàng óng khẽ lay động. Bên ngoài, cô là một nữ sinh trung học, nhưng thân phận thực sự lại là một idol nổi tiếng... Cô bạn cùng lớp ấy giờ đây đang đứng nhìn chằm chằm về phía tôi.

"Tớ trông thấy Masato nên định gọi lại, nhưng rồi cậu lại đi vào góc phố tối tắm đằng kia, và ở đó lại giải cứu được một cô gái, nhỉ."

"...Cậu đã nhìn thấy hết sao?"

"Tớ đã nói rồi mà, tất cả mọi thứ."

V… vậy thì... cả những lời nói đáng xấu hổ đó cũng đều bị nghe thấy hết sao!?

Không ngờ bản thân lại bị nhìn thấy, tôi bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ và cúi gằm mặt xuống.

"Nhưng tớ chỉ nhìn thôi, nên tớ không biết cậu đã nói gì đâu."

"...Thế à."

À... vậy là tốt rồi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì, lần cuối cùng tôi bị ai đó nhìn thấy cảnh mình cứu người như thế này, chắc là từ vụ việc của mẹ thì phải?

Rira vẫn luôn ngước nhìn tôi và mỉm cười, nhưng rồi cô ấy chợt "Ah" một tiếng và nhìn về phía sau tôi.

"!?"

Theo phản xạ, tôi quay lại nhìn, và người bước ra từ trong bóng tối là cô gái ban nãy. Cô ấy liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi nhanh chóng rời đi.

"Eh... Có lẽ nào cô ấy đang tìm tớ sao?"

"Chẳng phải rõ ràng sao? Ai mà chẳng quan tâm khi được cứu ở một nơi như thế kia chứ. Ngay cả tớ cũng vậy... Dù lúc đó tớ còn chưa hiểu rõ chuyện của bạn trai, nhưng bản thân lại cứ mải bận tâm về cậu đó."

"Ưm..."

Cái câu "cứ mải bận tâm" khiến vai tôi run lên bần bật. Nếu là tôi của trước đây, nghe đến đó chắc chỉ có thể cảm thấy vui vẻ hơn thôi, nhưng sau cuộc trò chuyện với Runa hôm nay, câu nói này lại mang một ý nghĩa khác.

Trước khi Runa có phản ứng như vậy, Rira cũng đã rất thân thiết với tôi. Tôi đã tự nhủ rằng cô ấy đang cố gắng giúp tôi quen dần với con gái, nhưng chỉ vì điều đó mà Rira lại làm những chuyện như vậy thì thật không bình thường chút nào.

"Nè, lại đây một chút đi."

"Ô, này!?"

Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên trước sức mạnh của một cô gái, thì đã bị Rira kéo tay lôi đi. Tuy nhiên, cô ấy dường như không có ý định dẫn tôi đi đâu, mà chỉ ép tôi ngồi xuống một chiếc ghế băng gần đó. 

"Rira…!?"

"À này, tớ muốn nói chuyện với cậu nên mới làm vậy. Cậu có bận gì không?" 

"Không, không có gì đặc biệt... Bây giờ thì tớ chỉ định về nhà thôi." 

"Vậy thì tốt rồi. À, chuyện tớ muốn nói tất nhiên là về Runa... Cậu vừa ở nhà Runa về đúng không?" 

"...Ừm."

Tôi thờ ơ gật đầu trước câu hỏi của Rira. Về chuyện này, cô ấy đã biết rồi, nên tôi cũng không cần phải giấu giếm hay lảng tránh.

"Đừng nói là tớ hỏi chuyện không nên hỏi nhé? Tớ rất quan tâm đến Masato, và có lẽ cậu ấy cũng không nói là phải giấu đúng không?"

"Ừ thì... đúng là vậy."

Về chuyện đó, Runa cũng không bảo tôi phải giấu. Với thái độ kiểu đó, có lẽ tối nay cô ấy cũng sẽ gọi điện với Rira thôi ... nhưng tình cờ tôi lại gặp Rira sớm hơn. Nhưng dù vậy, vì nội dung cuộc trò chuyện khá nhạy cảm, tôi đã không thể kể chuyện một cách trôi chảy, nên Rira đã mở lời như thể cô ấy đã nhìn thấu mọi chuyện. 

"Lúc nãy vai cậu run lên đúng không? Qua phản ứng đó thì tớ cũng phần nào đoán ra rồi, cậu đã để ý đến tớ nhiều hơn so với lúc cậu đến nhà tớ đúng không?"

"Ừm..."

"Cậu đã chú ý đến tớ, đúng không?"

Trước câu hỏi đó, tôi gật đầu mà không chút do dự. Một phần vì đó hoàn toàn là sự thật, dù có giấu thì Rira cũng sẽ sớm phát hiện ra thôi ... Tôi sớm đã linh cảm được điều đó.

"Đúng là thật thà quá đi ♪ Nhưng tớ đã nhận ra ngay qua phản ứng đó rồi…. Chắc hẳn Runa đã bày tỏ tình cảm của mình rồi nhỉ."

"..............."

"Quả nhiên là vậy. Hơi bất ngờ đấy... Dù sao thì, chuyện với bạn trai cũ của cậu ấy vừa mới xảy ra, nên tớ đã nghĩ sẽ không nhanh đến thế này đâu."

Nói đến đây, Rira liền đứng dậy. Rồi, cô ấy đứng đối diện tôi, từ từ ngồi xuống, vắt chân qua đùi tôi.

"Này, Rira!?"

"Fufu ♪"

Rira vòng chân qua eo ôm chặt lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn không thể thoát ra được. Rira, hoàn toàn không để ý đến vô số ánh mắt xung quanh, nhìn tôi với vẻ mặt xinh đẹp, vừa mỉm cười vừa nghiêm túc nói:

"Tớ cũng rất yêu cậu, Masato. Chắc chắn là tình yêu... là tình cảm thuần khiết nhất dành cho cậu."

"...Rira."

Trước những lời Rira dành cho tôi, tôi bỗng có cảm giác "quả nhiên là vậy". Thấu đáo mà nói, những lời nói và hành động từ trước đến nay của cô ấy không thể nào không có tình cảm xen vào, và giống như Runa, Rira cũng đã …. yêu tôi rồi.

"Được cậu cứu, rồi bắt đầu thân thiết với cậu vì nghĩ đó là cậu... Từ đó tớ chỉ nhìn thấy Masato mà thôi. Masato là vị cứu tinh của tớ... là thần hộ vệ của tớ."

"...Cậu quá lời rồi, tớ …"

"Không hề quá lời chút nào”, Rira khẽ thì thầm bên tai tôi, người tôi trở nên run rẩy hơn bao giờ hết.

"Không hề quá lời chút nào ... Việc tớ yêu cậu là điều tất yếu. Tớ thậm chí còn nghĩ rằng tất cả những nguy hiểm mà tớ gặp phải đều là để gặp được cậu."

"..............."

"Tớ đã tưởng tượng rất nhiều. Khi nghĩ đến cậu, cả cơ thể tớ nóng bừng lên, và tớ càng muốn ở bên cậu nhiều hơn nữa... Tớ cũng thấy bất ngờ vì tình cảm của mình lại nặng nề đến vậy … Nhưng mà, vậy thì có sao chứ? Tình cảm dành cho ai đó càng nặng nề thì càng tốt mà."

Thật lòng mà nói, được tỏ tính chính là một điều hạnh phúc. 

Nếu người kia là người tôi không quan tâm thì lại là một câu chuyện khác, nhưng một khi đã thân thiết... và đối phương lại là một mỹ nhân sắc nước hương trời, thì làm sao tôi có thể không vui được chứ... Trong tình huống này, tôi hoàn toàn có cảm giác giống như khi với Runa. 

Tuy nhiên, đối với bản thân tôi, tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, tôi vẫn không biết phải làm gì.

"Tớ nói điều này có vẻ hơi quá, nhưng Masato à, cậu đang ở một vị trí khá là khó xử đấy. Chính là vì cậu đã được tất cả bọn tớ yêu mến đó."

"...Tớ không nghĩ đó là chuyện xấu."

"Nếu cậu nghĩ là chuyện xấu thì tớ sẽ buồn lắm đấy? Vì thế nhé? Lựa chọn mà chúng tớ có thể làm, là khiến cậu hoàn toàn say mê chúng tớ. Chắc Runa cũng đã nói vậy, có phải không?"

Tôi gật đầu.

"Chúng mình sẽ tiếp tục thân thiết, thắt chặt mối quan hệ này thêm nữa ... Vậy nên từ bây giờ hãy chiếu cố tớ nhé, Masato … Tớ sẽ khiến cậu say mê tớ, cả con người tớ thường ngày, và cả với tư cách là một idol nữa, tất cả đều là của cậu … Vậy nên, tớ rất mong chờ đến cái ngày có thể có được tất cả của cậu đó."

Đó là một lời tuyên bố đầy áp đảo. Cô ấy nói rằng mình biết tình huống này không phải là điều tôi có thể giải quyết ngay lập tức, nhưng những lời nói đó lại phong tỏa mọi lối thoát của tôi... và lời tuyên bố kết thúc dồn dập.

(Chuyện này... thật sự là đang nói với mình sao?)

Khuôn mặt ngây ngô của tôi phản chiếu qua ánh mắt của Rira, khiến tôi càng nhận ra đó chính là mình. 

"Vậy nên, trước hết, hãy để tớ khiến cậu chú ý đến tớ nhé."

"Eh?"

Rira mỉm cười ranh mãnh, rồi ghé sát mặt lại, khuôn mặt cô ấy tiến lại gần một cách chậm rãi, đến mức tôi có cảm giác như thời gian đang trôi chậm lại.

"Rira …"

"Ưm..."

Chạy trốn!? … Đương nhiên là không thể. Chân cô ấy quấn chặt lấy tôi, tay cô ấy vòng qua sau gáy tôi, và hai quả bóng mềm mại và đầy đặn của cô ấy ép chặt vào ngực tôi... Toàn bộ cơ thể tôi đều cảm nhận được Rira. 

Và bây giờ, môi cô ấy đã chạm vào môi tôi. 

Đó chắc chắn là một nụ hôn, tôi nhận ra điều đó trong tâm trí vẫn còn đang mơ hồ của mình.

                     

                     

“Nếu lo sợ thứ của mình có thể bị cướp đi, thì hãy giữ chặt nó ở bên cạnh, bảo vệ nó để nó không bao giờ bị cướp đi nữa.

... Như vậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!