WN

Chương 30: Họa vô đơn chí

Chương 30: Họa vô đơn chí

"……Đúng là một ngày kinh khủng mà"

Hôm nay là một ngày quá sức bận rộn.

Nếu hỏi bận rộn vì điều gì, câu trả lời đương nhiên là những gì đã xảy ra với Runa và Reina-san… Đến giờ tôi vẫn không thể tin được, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

"…Thích… ư…"

Runa đã tỏ tình với tôi… nói là thích tôi. Cô ấy nói từ giờ có thể vẫn cứ bình thường được… nhưng đổi lại, cô ấy sẽ tấn công tới cùng để tán đổ tôi. Tôi có thể cảm nhận được một quyết tâm mạnh mẽ sắt đá trong mắt cô ấy, và… không biết là gì nữa, một thứ gì đó gần giống là cố chấp, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.

(…Giờ sao nhỉ, từ giờ phải làm sao đây.)

Tình hình quá sức bất ngờ, đến cả cách nói chuyện của tôi cũng trở nên kỳ lạ rồi.

"…Hửm?"

Khi chỉ còn một đoạn nữa là nhìn thấy nhà, [Cảm biến NTR] của tôi lại rung lên phản ứng. Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó, cơ thể tôi tự động hành động như thể quên đi mọi lo lắng mệt mỏi… Đương nhiên rồi... Lo lắng lúc này cũng quan trọng thật đấy, nhưng việc cái thứ này phản ứng có nghĩa là có một tên khốn nạn… hoặc có thể là một con khốn nạn nào đó đã xuất hiện.

"Đi ngay đây!"

Và thế là tôi vội vã chạy đến nơi mà cảm biến trên điện thoại chỉ tới.

Địa điểm phản ứng hoàn toàn ngược hướng với nhà tôi, và dù đã chạy một quãng đường khá dài và dữ dội, cơ thể tôi lại không hề mệt mỏi một chút nào. Mỗi khi cơ thể hành động theo [Cảm biến NTR] này, tôi thực sự cảm thấy mình đang sở hữu một sức mạnh siêu nhiên một cách kỳ lạ.

"Tìm thấy rồi."

Dù chưa nghe thấy cuộc trò chuyện nào, nhưng lúc này tôi đã biết đó là hiện trường.

Một cô gái trong bộ đồng phục chỉnh tề… một nữ sinh từ một trường cấp ba khác đang đối mặt với ba anh chàng vạm vỡ.

Tôi từ từ tiến lại, đến đủ gần để có thể nghe rõ cuộc trò chuyện.

"Đừng có đùa! Vì các người mà cậu ấy không muốn đến trường nữa… Cậu ấy đã nói vậy đấy!?"

"Sao bọn này phải quan tâm chứ hả! Mà này, cô em làm đến mức này chỉ vì cái thằng gầy nhẳng đó à?

À đúng rồi, hình như hai người đang hẹn hò phải không ta?"

Đây là… ồ, có vẻ như là bắt nạt à?

(…Thế quái nào? Diễn biến này quen quá ta.)

NTR… tôi ghét NTR.

Tuy nhiên, như tôi đã nói nhiều lần trước đây, vì có ý tò mò muốn xem những thứ đáng sợ, nhưng trên hết là vì minh họa quá đẹp nên tôi không thể dừng mắt lại được.

Chính vì vậy mà tôi dễ dàng hình dung ra diễn biến tiếp theo.

"Thôi được rồi… Hay là chúng này không đụng đến thằng đó nữa nhỉ?"

"Thật sao…?"

"Ừ, nếu đằng ấy chịu làm ‘đồ chơi’ cho bọn này."

"…Eh?"

Đúng rồi! Chính là cái kiểu này!

Trong đầu tôi hiện lên những cảnh tượng quen thuộc! Cô bạn gái hy sinh bản thân để bảo vệ người bạn trai… Đây là một khuôn mẫu phổ biến trong các manga NTR, nhưng cái từ ‘đồ chơi’ mà bọn chúng nói ra… chắc chắn nó có nghĩa đúng như tôi tưởng tượng.

"Nếu… nếu tôi nghe lời các người, các người sẽ không đụng đến cậu ấy sao?"

"Đúng vậy. Nhưng đằng ấy phải nhất nhất nghe lời bọn này mới được đấy nhé?"

"Khà khà khà, xinh đẹp như thế này mà lại còn ngực bự nữa thì đúng là còn gì bằng!

Nè nè, mau đi theo bọn tao nào!"

Cô gái tỏ ra bối rối trước ba gã đàn ông đang cười khả ố. Trong trường hợp này, việc ngoan ngoãn đi theo đúng là thiếu suy nghĩ, nhưng việc cô ấy tỏ ra do dự dù là để bảo vệ người khác là phản ứng tự nhiên của một con người, và cũng là bằng chứng cho thấy cô ấy không phải là một nhân vật trong truyện tranh chỉ biết hành động theo kịch bản đã định.

"Nè nè, không phải mày đang nóng lòng muốn cứu bạn trai mày sao?"

"Khoan-khoan đã!?"

Bàn tay một tên trong ba gã đàn ông chạm vào vai cô gái… Ố ồ, hừm….

Đúng là phản ứng đó là tự nhiên, dù là để bảo vệ bạn trai, nhưng việc ngoan ngoãn dạng chân ra thì chỉ có trong manga thôi nhỉ. Dù cô gái đó cũng đã phần nào tưởng tượng ra kết cục, nhưng có vẻ như cô ấy thật sự không nghĩ rằng cơ thể mình sẽ bị bọn chúng nhắm đến.

"…Thôi được rồi, không còn cách nào khác"

Cảm nhận được hiệu lực của [Cảm biến NTR] đang phát huy tác dụng, tôi bèn tiến về phía bọn họ để chấm dứt tình huống này.

"…Hả?"

"Thằng nào kia?"

Hai tên đàn ông nhận ra trước, gã còn lại và cô gái cũng nhận ra tôi.

Lúc đó tôi mới nhìn rõ mặt cô gái, quả nhiên là một người đẹp đến mức khiến tôi vô cùng ghen tị với bạn trai cô ấy… Tuy nhiên, sau những gì đã xảy ra với Runa, việc nói ghen tị cũng có vẻ hơi kỳ cục. 

"Tao chilamotreaderquaduong chỉ là một người hùng qua đường, không cần phải nhớ đến đâu"

Nói vậy… có lẽ tôi làm màu hơi quá rồi.

Nhưng trái với dự đoán của tôi, bọn chúng lại tỏ ra cảnh giác đến mức tối đa… hay nói đúng hơn là lộ rõ vẻ sợ hãi, như thể đang nhìn thấy một con quái vật vậy.

"M…mày là thằng chó nào…!"

"Q…quái vật…!? Đ…đừng có đến gần đâyyyyy!!"

"Aaahhhhh!"

Một gã thậm chí còn bỏ chạy trước… Chuyện quái gì xảy ra thế này?!

Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự khi tôi cứu mẹ, nhưng mà, chuyện đó giờ không quan trọng, hôm nay tôi lại một lần nữa hóa giải một kết cục tồi tệ.

"Cút ngay đi, và đừng bao giờ động đến cô gái này và bạn trai cô ấy nữa. Bằng không thì …."

"Uwaaaaaaa!!"

Tôi định dọa như mọi khi, nhưng một thằng cốt đột đã lao vào rồi, hắn ta cầm một ống sắt gần đó xông đến, nhưng cử động của hắn vô cùng chậm chạp, tôi chỉ cần quét chân hắn là hắn đã ngã bổ chửng ra rồi.

…Thật sự, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tôi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với thằng đốn mạt đang nằm dài trên đất, và nói lời cuối cùng.

"Nếu mày dám giở làm gì đó, lần tới tao sẽ đứng ở đầu giường nguyền rủa mày suốt đời…."

"Ahh… Aaaaaahhhhhh!!"

Và thế là hắn bỏ chạy thục mạng, cùng với tên đã bỏ chạy trước đó, gã thứ hai cũng đã biến mất, và thằng còn lại cũng không còn dám nấn ná tại đây nữa sau hành động vừa rồi.

Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, thì thế này chắc chắn là mọi chuyện ổn rồi, nhưng dù sao tôi cũng nên nói với cô gái này một tiếng.

"Này cậu!"

"Vâng… vâng ….!"

À ừm… hiểu rồi, cô ấy đang rất sợ hãi.

"Tôi không nói cậu sai, nhưng dù là vì bạn trai đi nữa thì cũng đừng làm cái kiểu hy sinh bản thân mình như thế nữa. Nếu xảy ra chuyện không thể cứu vãn, điều đó sẽ càng khiến bạn trai cậu đau khổ hơn thôi."

"N-nhưng mà…"

"Đương nhiên tôi không có ý định phủ nhận cách làm đó. Điều cậu định làm vừa sai cũng vừa đúng… Hành động muốn bảo vệ một người quan trọng với mình không phải là điều đáng bị chỉ trích.

Nhưng mà, cái kết của nó thì cuối cùng cũng chẳng ai hạnh phúc cả. Nếu có thực sự có người hạnh phúc, thì đó là những thằng khốn đó kìa, mọi chuyện đều diễn ra theo ý muốn của bọn chúng, và những kẻ xen vào tình cảm người khác như vậy thì chắc chắn phải bị trừng trị thích đáng rồi.”

"…Ahh…"

"Này."

Có vẻ như sợi dây căng thẳng cuối cùng đã đứt, cô gái bắt đầu lảo đảo, chân không đứng vững được nữa. Nhận thấy điều đó, tôi vội vàng chạy lại gần ôm lấy cô ấy… Cô gái này, nhìn gần tôi mới nhận ra, có lẽ là con lai, màu mắt rõ ràng không phải của người Nhật.

"Cậu nên dựa dẫm vào những người xung quanh nhiều hơn, ví dụ như bố mẹ chẳng hạn"

"…Cảm ơn anh."

"Ừm… không có gì đâu…"

Vậy là ổn rồi nhỉ, nghĩ vậy khiến tôi không khỏi mỉm cười. Tuy nhiên, cô ấy lại ngơ ngác nhìn tôi cười, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy một điều gì đó kỳ lạ lắm.

"Sao thế?"

"…Không, em cứ nghĩ anh rất đáng sợ… nhưng khi anh cười thì lại hoàn toàn bình thường, em thấy lạ lắm."

"Hừm? Thôi được rồi, dù sao thì đừng làm những chuyện như vậy nữa nhé."

"……………"

"Mà này, dù biết là vậy nhưng sao cứ liên tiếp xảy ra chuyện thế nhỉ"

"Hả?"

"Suýt bị một gã đàn ông cưỡng hiếp, mẹ thì bị kẻ bám đuôi tấn công, idol thì bị NTR, đúng là hết chịu nổi mà."

"E-eh…!?"

Bỏ mẹ, lỡ lời mất rồi.

Tôi nghĩ cô gái này đã ổn định rồi nên tìm cớ chia tay, nhưng cô ấy cứ nằng nặc đòi cảm ơn tôi đến cùng, cuối cùng tôi cũng tìm cách thoát ra được.

"Tôi làm việc này không phải để đòi trả ơn đâu."

Đúng vậy, tôi không làm vì muốn nhận được lời cảm ơn.

Nhưng cảm giác khi được giúp đỡ người khác như thế này cũng thật dễ chịu… Trong tâm trạng tuyệt vời đó, ngay khoảnh khắc tôi định quay về nhà thì…

"Yahho, Masato."

".....!?"

…Eh?

Theo thói quen, tôi quay lại trước giọng nói quen thuộc kia …. quả nhiên là cô ấy – Rira.

"Tớ nhìn thấy tất cả rồi."

"Eh?"

"... Ngay từ đầu."

…Nhìn thấy cái gì thế nào cơ?

Tôi không thể không nghĩ vậy, nhưng…… trong tình huống này, việc cảm thấy một nỗi sợ không tên từ câu nói đó cũng là điều không thể tránh khỏi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!