Tensei Shite Inaka de Slo...
Rnkinou Abeno chko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tiến tới Kagura

Chương 95: Mấy quả trứng biến đâu mất rồi!!

1 Bình luận - Độ dài: 2,307 từ - Cập nhật:

  Phía trên đỉnh đầu, bầu trời trong xanh, không chút gợn mây. Phía dưới là một màu xanh bát ngát, bên tai là tiếng cỗ xe ngựa đang lăn bánh và tiếng vó ngựa *lộp cộp*

  Thời tiết lúc này chẳng quá nóng, cũng không quá lạnh. Một chuyến đi mà có thời tiết đẹp thế này thì còn gì bằng. 

  Bản thân tôi lúc đầu có hơi lo rằng bên trong cỗ xe sẽ sốc lắm, nhưng hẳn cũng nhờ chuyến hành trình đến Thủ đô trước đó mà tôi đã khá quen với cảm giác này rồi. 

  Một khi đã quen với cảm giác này rồi thì hoá ra rung lắc kiểu ni cũng có cái hay riêng. Âm thanh phát ra từ gỗ, hoà nhịp cùng những chuyển động lúc cỗ xe di chuyển mang lại cảm giác khá là tuyệt. 

  Trong khi an cư tĩnh hạ, tôi có thấp thoáng nghe được tiếng chim hót líu lo, tiếng *sào xạc* của những cơn gió dịu nhẹ lướt qua từng tán lá. Song lúc tỉnh giấc lại chẳng có gì để làm. 

  Coi bộ nhóm Mạo hiểm giả tháp tùngーMort và Irvineーvà những người khác cũng lâm vào tình cảnh tương tự. Càng đúng hơn nữa khi bọn họ buộc phải giữ cho bản thân tỉnh táo, nhằm mục đích canh phòng.

  Đầu tiên, quanh làng Koryatt hiếm khi xuất hiện ma vật nguy hại. Kể cả có xuất hiện thì đa phần toàn lũ yếu nhớt như Goblin. Mấy cái thể loại đấy, tổ đội hạng B đây quét cái một. Tính cả tôi thì cả nhóm đã có tới ba ma thuật sư. Thành ra không cần phải thận trọng quá mức.

  Với việc xung quanh chẳng có lấy một móng ma vật nào đủ sức đe doạ, nên lúc này tôi đang giết thời gian cùng với hai ông thần.., Mort và Irvine. 

「Ở đây có một chiếc túi.」

  Tôi chưng ra một chiếc túi đay thô ráp mà mình đã cất công chuẩn bị. Xong cho họ kiểm tra bên trong lẫn bên ngoài chiếc túi một lượt để chắc rằng đây chỉ là một chiếc túi đay bình thường, kiểm tra xong thì cả hai gật đầu cái rụp. 

「Và giờ em sẽ bỏ một cục đá vào bên trong. Rồi sau đấy sẽ búng tay một cái và nó sẽ lập tức biến mất.」

  Đúng rồi đấy, tôi sẽ giết thời gian bằng mấy trò ảo thuật. Thường mấy trò kiểu này phải tính toán và chuẩn bị công phu dữ lắm. 

  Cục đá này được nhặt bên vệ đường, có kích thước khá nhỏ gọn, vừa đủ để kẹp giữa hai đầu ngón tay. 

「Thật luôn?」

「Bốc phét.」

  Ngay khi nghe tôi giải thích xong thì cả hai tên này lập tức chưng ra vẻ mặt hồ nghi. 

  Irvine thậm chí còn hét toáng lên.

  Mình chẳng thể chờ đến lúc cái bản mặt lười biếng của tên này biến dạng nữa rồi.

  Cả hai tên, chẳng tên nào chịu tin lời tôi nói, song tôi vẫn giữ vững vẻ chuyên nghiệp của một ảo thuật gia. 

「Được rồi. Giờ em sẽ cho cục đá này vào trong nhé?」

  Hẳn hai tên này đang quá rảnh rỗiーngay khi cục đá được cho vào bên trong chiếc túiーcả hai lập tức dán mắt vào chiếc túi với vẻ mặt nghiêm túc.

  Do chất liệu của cả hai thứ, nên không có chuyện cục đá lòi ra. 

「Được rồi. Bắt đầu nhé?  Ichi.... Nii.... Sanー」

  Để phụ hoạ, tôi tỏ vẻ bí ẩn, di chuyển ngón tay đến phía trước chiếc túi, rồi búng tay một cái. 

  Sau cái búng tay, tôi chẳng làm thêm bất kỳ động tác nào để tránh bọn họ nghi ngờ, và cứ vậy chưng ra mặt trong của chiếc túi. 

「Đây, mất tiêu rồi.」

「「!?」」

  Tôi dốc ngược chiếc túi và sốc vài cái cho họ xem, rồi sau đó cẩn thận lộn ngược từ trong ra ngoài. Chứng kiến tất cả những điều trên, đôi đồng tử của hai tên này lập tức trợn to. Trên mặt cả hai như thể in rõ chữ 【Hả?!】to tướng. 

「Hửm, chờ đã. Chẳng qua cục đá kia quá nhỏ, nên đã bị kẹt vào góc túi rồi chứ gì?」

  Irvine kêu tôi đưa ảnh cái túi, và bắt đầu kiểm tra. 

  Do bản thân vốn chẳng có tội, nên tôi cũng mau chóng đưa nó cho ảnh. Tóm lại kẻ có tội là Không gian ma pháp, chứ không phải tôi. 

  Irvine chăm chú kiểm tra chiếc túi. 

「Hở?!」

  Đoạn lộn ngược từ trong ra ngoài, rồi dốc ngược nó xuống trong lúc thốt lên những câu từ ngớ ngẩn. 

「Không có gì hết?!」

「Không lý nào lại thế được.」

  Mort giật lấy chiếc túi từ tay Irvineーcái tên đang trố mắt kinh ngạc. Tuy nhiên, kết quả vẫn vậy. 

「Hòn đá biến mất rồi!!」

  Mort trố mắt kinh ngạc mà thốt lên. 

  Biểu cảm hay lắm, cảm ơn nhé. 

「....Cục đá, thật ra ngay từ đầu đã chẳng được bỏ vào trong túi, mà được giấu bên trong ống tay áo chứ gì? Cánh tay cậu đã di chuyển lúc búng tay, đúng chứ? Suy cho cùng, mấy cái người hay giở trò lươn lẹo rất giỏi tận dụng sơ hở của kẻ khác.」

  Xem chừng tên này vẫn chưa chịu thua, Irvine vẫn còn nghi ngờ ra mặt.  

  Đến cuối cùng, anh ta vẫn còn tỏ ra rất tự tin, nhưng tôi phải khiến ảnh thất vọng rồi. 

「Nhưng em đang bận áo tay ngắn mà.」

  Y phục hiện tại tôi đang bận gồm quần short áo thun, nên làm gì có chỗ nào để giấu đồ. 

「Gừ, lúc tay cậu di chuyển, viên đá được thả rơi xuống sàn dưới chân....」

  Nghe thế thì tôi liền đứng bật dậy, song chẳng thấy cục đá đâu. 

「Ể?!」

  Xem chừng hai tên này thực sự nghĩ vì kích thước nhỏ gọn của cục đá, nên tôi đã giấu nó đi đâu đó. 

  Đây chính là điều mà tôi nhắm tới, song vẫn muốn khiến họ phải kinh ngạc hơn nữa. 

「Được rồi. Em sẽ búng tay thêm lần nữa để khiến nó xuất hiện trở lại. Và lần này chỉ búng tay thôi, cánh tay sẽ không di chuyển lấy một chút.」

「U-ừm」

  Cứ như thể không muốn bỏ sót lấy một khắc, cả hai tên chồm tới chỗ tôi. Nếu có điều gì đó bất thường, hai tên này tất phải nhận ra ngay.

  Tôi búng tay cạnh bên túi quần phải. 

「Rồi, dù tin hay không thì cục đá khi nãy đã nằm gọn trong túi quần phải này.」

「「Hả!?」」

  Đoạn tôi cho tay vào túi và lôi ra cục đá khi nãy. 

  Tất nhiên, tôi đã mở 【Kho lưu trữ】để lấy hòn đá ra.

「Chuyện quái quỷ gì thế này?!」

「Nhân lúc có cơ hội, cậu đã nhét cục đá đấy vào bên trong đó đúng hông? Không, chờ đã, làm gì có khoảng trống nào như vậy.」

  Irvine dán mắt vào cục đá với vẻ ngạc nhiên, còn Mort thì vỗ *bộp bộp* vào túi quần phải, xong thì rơi vào trầm tư. Này này, sờ soạn thân thể của ảo thuật gia trong lúc biểu diễn là điều tối cấm kị đấy. Anh chỉ được tận hưởng buổi biểu diễn bằng mắt thường thôi. 

「Hết cách rồi, em sẽ làm chậm lại một chút. Và lần này sẽ là một màn ảo thuật cực đỉnh.」

「U-ừm」

「Ở đây, em có một quả trứng.」

「「Hả, chờ đã?! Làm thế quái nào mà bên trong túi quần kia lại có trứng được chứ hả!!」」

  Cả hai tên bất giác đồng thanh thốt lên. 

「Đây cũng là ảo thuật đấy.」

「V-vừa nãy tôi có kiểm tra, nhưng lúc đó làm quái gì có quả trứng nào bên trong đấy chứ....?」

  Vì tôi làm ngay tại chỗ, nên xem chừng cả hai tên này đã lọt hố. Dù có nghĩ thế nào thì cũng chẳng có được câu trả lời thích đáng, song đồng thời cũng chẳng thể ngừng thắc mắc. Đây chính là nguyên do khiến mấy trò ảo thuật thêm phần thú vị. 

「Tiếp đó, em sẽ cho quả trứng vào bên trong chiếc túi đay. Rồi sau đó, quả trứng sẽ biến mất giống như hồi nãy.」

  Tôi cho quả trứng vào trong túi. Sau đó, trơ trẽn lôi nó ra khỏi túi và giữ ở một bên tay. 

「Giờ thì quả trứng biến mất rồi đó.」

「Này này, cậu đang nói cái quái gì thế. Chẳng phải cậu chỉ đặt vào rồi lấy nó ra thôi ư?」

「Đặt vào rồi lấy ra? Nhưng bên trong đấy đã có cục đá rồi mà?」

「「Hả?!」」

  Dán mắt vào cục đá được đặt lại chỗ cũ bằng Không gian ma pháp, cả hai tên chỉ còn biết thốt ra những tiếng ngây ngốc. 

  Cũng chẳng có quả trứng nào trong túi quần tôi cả, ngay từ đầu, nó đã được trữ bằng Không gian ma pháp. Tôi chỉ việc mở kho lưu trữ vừa đủ để lôi nó ra ngoài, nên người bình thường khó lòng nhận ra. Và khi tôi rút tay ra thì chỉ việc dùng Không gian ma pháp đặt cục đá lại như cũ. 

「Chuyện quái quỷ gì thế này? Khó hiểu quá. Cảm giác cứ như thể bị đem ra làm trò đùa ấy.」

「Quả thực, cậu đã lấy quả trứng ra. Nhưng nó biến đi đâu mất rồi....」

  Cả hai tên lập tức ngây người. 

「Thêm lần nữa!! Thêm lần nữa đi!!!」

「Được rồi, lần nữa thôi đấy nhé?」

  Trong lúc áp sát người tôi, cả hai tên hét toáng lên. 

  Quyết tâm khám phá sự thật của hai tên này quả là có sức nặng. 

  Theo lẽ đó, giống với khi nãy, tôi móc ra một quả trứng khác từ trong túi quần phải và cho vào chiếc túi đay. Thấy thế thì Mort lẩm bẩm kiểu.「Sao lại có thêm một quả trứng nữa rồi....」, nhưng tôi lờ đi. 

「Đó, cậu lại lôi một quả trứng ra nữa rồi!! Gì đây, lại là cục đá kia nữa chứ gì? Hay lại là một quả trứng khác nữa?」

「Hở? Bên trong làm gì có cái nào như thế?」

  Khi tôi bất giác thốt lên như một tên Boke (ngốc), Irvine và Mort lập tức chỉ tay vào người tôi như nhưng những tên Tsukkomi (nghiêm túc) thứ thiệt.

TN: Boke và Tsukkomi là 2 vai trong một vở manzai. Boke trong vai kẻ ngốc bày truyện, Tsukkomi sẽ vào vai người uốn nắn kẻ kia. VN mình cũng từng có chương trình Hỏi xoáy, đáp xoay (cùng Format) của chú Xuân Bắc và giáo sư Cù Trọng Xoay (Đinh Tiến Dũng thủ vai). Tiếc là không dc thọ, không biết h còn không.

e7192814-d5c3-4646-b2d6-4ed1764043a9.jpg

  Đáp lại, tôi giở tay lên vào chứng minh cho họ thấy. 

「H-hể?!」

  Sở dĩ tôi đã nhét quả trứng vào kho lưu trữ, và lần này cũng chẳng lôi cục đá kia ra nốt, nên chẳng có gì trong tay tôi cả. 

  Khung cảnh hai tên đàn ông cao to lực lưỡng lườm một cậu nhóc 7 tuổi như thể muốn ăn tươi nuốt sống quả thực đã trở thành một cảnh tượng hết sức bất thường. 

「「Chuyện quái gì thế này!?」」

「C-cậu ăn nó rồi phải không!? Mau nhả nó ra đây!!」

  Oi, dám nói thế với quý tộc à? Hm, mà thôi kệ, cứ cho đây là một lời khen đi. 

  Tôi có thể dùng Không gian ma pháp để di chuyển đồ vật, cũng có thể dùng dịch chuyển để thoát khỏi không gian chật kín. Nên nếu có túng thiếu quá thì cứ việc biểu diễn ảo thuật kiếm tiền là được. 

「Thêm lần nữa đi!! Lần này chắc chắn tôi sẽ mò ra mẹo của cậu!!」

「Hai người các cậu có thôi đi không, làm cái gì mà ồn ào quá vậy? Từ đằng sau vẫn có thể nghe rõ mồn một đây này.」

  Trong lúc cả hai tên hét lên vì phấn khích, Aryusha-sanーngười đang cảnh giới phía sau xe ngựaーxuất hiện.

「Alfried-sama diễn ảo thuật đỉnh lắm!!」

「Biến mất rồi!! Quả trứng ấy!!」

「Ảo thuật đỉnh lắm là sao? Rồi còn quả trứng biến mất nữa?」

  Sau khi nghe hai tên đấy nói vậy thì Aryusha-san nhìn qua chỗ này với vẻ nghi hoặc.

  Đoạn tôi cho tay vào túi quần phải, móc trứng ra và chuyển nó sang cho Aryusha-san. 

  Một quả, hai quả, ba quả..., rồi hết quả này đến quả khác......

「Ể? Hả? Chờ chút đã, Alfried-sama? Sao trong túi ngài nhiều trứng quá vậy?」

  Aryusha-san giờ đã ôm trọn cả đống trứng. 

「Cái túi đấy là kho thực phẩm hả?」

「....Hết lý giải nổi rồi.」

  Coi bộ con người ta khi chứng kiến những sự viêc vượt ngoài khả năng lý luận thường sẽ có khuynh hướng rơi vào trầm mặc. Cả ba hết nhìn chăm chăm túi quần của tôi lại quay sang những quả trứng trên tay Aryusha-san.

  Rồi tiếp đó, tôi lấy số trứng trên tay Aryusha-san, lần lượt nhét lại túi quần bên trái. 

  Một quả, hai quả, ba quả..... Un, vào lọt hết, cũng tại tôi nhét chúng vào kho lưu trữ mà. 

「....Này này, cậu còn định bỏ vào đấy bao nhiêu nữa vậy?」

「Ể-Ểeeeeeeee?!」

「「......Un, hết hiểu nổi rồi」」

「Bỏ hết vào đấy, trứng sẽ bể mà, đúng không...?」

  Aryusha-san cẩn thận xác nhận. Đáp lại, tôi lộn túi quần ra cho họ xem.

「Mấy quả trứng biến mất hết cả rồi!!」

  Aryusha-san lập tức hét lớn. 

  Sau đó, Rumba và Iliya-san có mò tới, thành thử tôi phải diễn lại thêm lần nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

ai biết:))
Xem thêm