「Hết gạo rồi!!」
Tại "nhà mình", tôi hiện đang nằm gục xuống bàn.
Cũng đã tròn một năm kể từ lần cuối Tori-san tiếp gạo từ một nơi nào đó. Nếu mà chỉ có mình tôi tiêu thụ thì cũng trụ được hẳn một năm, nhưng vì ngày nào cũng bào, nên đây vốn là chuyện sớm muộn.
「Ết ạo òi ả?!」
「Nuốt đi!! Nuốt hết đống đồ ăn đó đi rồi hẵng nói!!」
Một trong những cái máy bào gạo của tôiーRumbaーđang lải nhải gì đấy trong khi mồm đầy ắp cơm trộn trứng sống.
Cũng bởi vậy mà cơm vươn vãi khắp mặt bàn, tởm kinh. Sau khi nhai kỹ, nuốt xong hết cái đống đồ ăn đấy xuống, Rumba lại mở lời.
「Hết gạo rồi hả?!」
「Đúng rồi đấy. Chúng ta hết gạo rồi!!」
「Gay to rồi!! Đặc biệt là món Donburi khoái khẩu của ta!!.... Okaa-san, thêm bát nữa, kèm với trứng luôn nhé!!」
「Được rồi, đây, ăn nhiều vào.... Hử, sao bác dám sai vặt cháu hả!?」
Lão này đưa bát cơm quá tự nhiên, khiến tôi xém chút thì bị cuốn theo.
Mình là mama của lão này hay gì trời!!
「Chẳng phải nhóc lúc nào cũng vậy hay sao. Bất luận trong nhà đã có Hầu nữ, nhóc vẫn bị Eleonora sai vặt suốt đấy thôi. Nói đâu xa, mới hôm qua thôi, sao nhóc lại chuẩn bị khăn mặt cho Eleonora?」
「Hở, không, đấy là bởi sài khăn lạnh thoải mái hơn nhiều...」
Chẳng hiểu sao, tôi lại sới đầy bát cơm, kèm theo một quả trứng, trong khi khuôn mặt thì trông như khỉ ăn ớt. Và khi nhận ra cốc nước của Rumba đã cạn thì tôi dùng thuỷ ma pháp châm đầy, tiện cho thêm vài cục đá bằng băng ma pháp.
「......Aru tiện lợi thật đấy, ước gì ở nhà ta cũng có một đứa.」
「Này, xem người ta là ma cụ là thất lễ lắm đấy.」
Mỗi khi đối phó với Eleonora-neesan, tôi thường hay lưu tâm đến những thứ tiểu tiết. Kiểu: làm sao để khiến đối phương có tâm trạng tốt, tránh những trường hợp xấu nhất. Chuẩn bị những thứ đối phương muốn, luôn đảm bảo phải tận tâm nhiệt thành. Trong trường hợp đó, Eleonora-neesan sẽ cảm thấy dễ chịu, đôi lúc còn quên béng cả việc luyện tập.
Kể cả khi tương lai có vô công rỗi nghề, coi bộ mình vẫn có thể trở thành một viên quản gia.
Tôi cũng được dạy cách pha trà sao cho phải đạo. Tiếp đến, chắc là phải học thêm lễ nghi rồi.
Về mảng lễ nghi, tôi chẳng có lấy một vết xước, song Elna-kaasan lại bảo rằng trông tôi bần lắm, chẳng ra dáng quý tộc gì cả...
Thôi kệ đi, mình cũng nào có màng mấy chuyện đó... Quan trọng hơn, vấn đề hiện tại là gạo.
「Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, chúng ta sẽ hết gạo trong vòng một tháng tới.」
Phòng trường hợp khẩn cấp, tôi có trữ vài ký gạo trong kho ma pháp lưu trữ, nhưng cái này không tính. Đây là để chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp.
「Vậy là trong làng cũng đã hết luôn rồi phải không?」
Đập quả trứng được thu hoạch tại làng Koryatt, Rumba dùng thìa, vừa đánh trứng vừa hỏi.
「Vâng, cháu cũng chẳng rõ tên Chim (Tori) kia nhập về từ nơi nào nữa.」
「Vậy thì cứ nhờ Tori chuẩn bị đi. Dạo này cái tên đấy ăn nên làm ra dữ lắm, nhờ xíu chuyện nhỏ như vậy, chắc hắn không nỡ khước từ đâu, chắc vậy?」
Thương nghiệp của tên Tori kia phát triển nhanh như lũ thỏ ấy. Đến mức, có rất nhiều quý tộc, thậm chí là cả Hoàng tộc trở thành khách hàng thường xuyên. So với năm ngoái, tên đó giờ đã có thể đặt mua nhiều gạo hơn.
Tuy nhiên, nếu có thể đến tận nơi sản xuất lúa gạo thì tôi muốn mua trực tiếp tại vựa hơn. Ngoài ra, nếu đã đặt chân đến đấy một lần thì tôi có thể sử dụng Dịch chuyển để đi đi về về tuỳ ý.
Cũng bởi vậy mà tôi rất muốn đến đấy một chuyến.
Nếu mình viết tối hậu thư rằng: 『Nếu mà không mò đến đây, tôi sẽ bán bản quyền thương mại của Shogi và cờ lật cho thương nghiệp Lazareth đấy』.... Thì chẳng hay gã người chim đấy có bay đến ngay không nhỉ...
Cũng bởi kho gạo đang dần cạn kiệt mà tôi chẳng thể ăn no ngủ kỹ. Có bao giờ mình trông ngóng một ai đó đến nhường này chưa nhỉ?
「Hm? Lúc nãy, trên đường đến đây, ta có bắt gặp một cỗ xe ngựa đó. Đấy không phải là tên Tori à?」
「Đồ ngốc, phải nói sớm chứ!!!」
Nói xong, tôi lườm Rumba một cái, rồi đoạn sách đít trở lại dinh thự từ "nhà mình".
○
Ngay khi trở về thì tên Tori đã ở sẵn đấy, đoạn hắn mở lời chào tôi.
「Alfried-sama, tôi đợi ngài mãi-sừ!! Ê tô?! Mới lúc nãy thôi, Eleonora-sama có ghé qua căn nhà đó, hai người không gặp nhau ạ-sừ?!」
Xem ra tên này đang tìm Eleonora-neesan, hắn cứ quay qua quay lại mãi không thôi.
「Un, bởi hôm nay em đâu có báo với ai rằng mình sẽ đến đó đâu?」
Tôi đến căn nhà đấy để sắp xếp lại vật phẩm trong kho lưu trữ, và vẫn chưa báo với ai rằng nay mình sẽ đi đâu. Rumba chỉ tình cờ ghé qua mà thôi.
「À khôngー, tôi đã gặp một chút rắc rối khi không tìm thấy ngài, nhưng rồi Eleonora-sama có bảo gì đó kiểu『Chắc là thằng nhóc đấy đang ở bên My home rồi, để em đi lôi nó về』.....」
Tori đáp lại với một điệu cười có phần ái ngại.
Trực giác của Eleonora-neesan vẫn bất thường như mọi khi.
Tôi có thể đi chơi với Tor và Asmo, hoặc cũng có thể là đánh một giấc trên cánh đồng, hay cơ nhở như đang ở quán ăn của Celia-san thì sao, rồi còn đó xưởng của Logan nữa, nói chung là còn cả khối chỗ như vậy mà.
Thật khó hiểu, tại sao bà chị đấy lại đi luôn tới kết luận rằng mình đang ở căn nhà đó nhỉ....
Mà thôi, kệ đi. Chuyện của Eleonora-neesan để tính sau, vấn đề trước mắt là gạo.
「Un, nếu là Nee-san thì chị ấy sẽ về sớm thôi. Bàn chuyện tại phòng khách như thường lệ nhé.」Nói rồi, tôi dẫn Tori đến phòng khách.
Nhận đồ ăn nhẹ và trà do chính Sera pha, sau khi đã trấn tĩnh thì tôi mở lời chất vấn.「Em biết thế này là đường đột quá. Nhưng Tori này, phải chăng anh đã đọc bức thư đấy chưa?」
「AahーAlfried-sama, tôi quả thực đã rất bất ngờ đấy ạ-sừ. Cá nhân tôi cứ đinh ninh rằng phải một hồi lâu nữa mới hết gạo chứ.」
....Hm, thế này là sao nhỉ, hắn cứ dò xét kiểu gì ấy. Cách hắn nói cứ như thể đang cố thăm dò ý định của đối phương. Không hiểu sao, cảm giác này hệt như lúc mình gặp những quý tộc khác tại buổi tiệc trên Thủ đô.
「Người trong nhà ăn nhiều gạo hơn em dự kiến, nên là sắp hết tới nơi rồi.」
「Chuyện này, ngài lại định làm ra mấy món kỳ lạ như Spaghetti à?」Hắn vẫn nói như mọi khi, song đôi chân mày đã sớm nhíu lại.
「......Oi, bàn chuyện kiểu quý tộc thế này, phiền phức lắm đấy biết không?」
「Ahahahaaa, Alfried-sama vẫn hoàn Alfried-sama -sừ!! Mặc cho đã đến bữa tiệc đấy mà cậu vẫn chẳng hề thay đổi nhỉ.」
Lúc tôi bảo phiền lắm thì lập tức bả vai của tên Tori đây trùn xuống, cứ như thể sức lực bấy giờ của hắn đã hoàn toàn tan biến vậy.
Hô, tên Tori mọi ngày đây rồi.
「Xin lỗi, chỉ là dạo gần đây, tôi đã phải bàn chuyện làm ăn với rất nhiều quý tộc khác nhau-sừ.」
Hừm, nếu đối phương là quý tộc thì cái tên vô tri hay kết thúc câu bằng【sừ】này có gặp khó không nhỉ?
Này, nếu đối phương là hoàng tộc thì anh sẽ không dùng mấy từ thiếu chuẩn mực đó đâu nhỉ?
「Bỏ qua chuyện này đi, Alfried-sama, tôi nghe về chuyện đó rồi đấy nhé-sừ!?」
「Vụ gì vậy?」
Gã người Chim chồm người về phía trước, miệng cười toe toét.
「Nào là đấu kiếm với cậu con thứ nhà Sylford, rồi còn chuyện Alfried-sama đính ước với thứ nữ của gia tộc Misfed nữa chứ.... Ranna-sama chỉ mới tròn bốn tuổi thôi mà nhỉ? Alfried-sama nhanh nhẩu thật nhỉ!! *cười*」
「Sai bét hết rồi!! Tất thẩy đều là hiểu lầm cả thôi!! Trận đánh đó thì giống kiểu giành ăn hơn, còn chuyện về Ranna-chan thì hiểu lầm cả.」
Đây chắc hẳn là có đứa truyền thông bẩn, nhằm bôi nhọ danh phẩm tôi rồi.
Mình phải dứt khoát phủ nhận.
「Nghe đâu, trận đấy khá căng đấy chứ-sừ. Mặc cho có đến Thủ đô mà Alfried-sama vẫn chẳng thay đổi lấy một chốc nhỉ-sừ.」
Nếu đã muốn nói mấy thứ tào lao như vậy thì cứ huỵch toẹt ra ngay từ đầu đi, có phải hơn không.
「Vậy, cậu đã đính ước với ai rồi?」
「Đấy cũng là hiểu lầm nốt. Tất cả những ai có mặt tại buổi tiệc lần đó hẳn phải nắm rõ nhất.」
「Quả là vậy nhỉ? Làm gì có chuyện, Alfried-sama đính ước hay kiểu làm ra những chuyện vô phép như vậy được. Thú thựcーtôi đã rất sốc khi hay tin đó-sừ.」
.....Cái cảm giác này là sao ấy nhỉ. Thật kỳ lạ, không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu với câu trả lời vừa rồi.
Cảm giác nó cứ mơ hồ sao sao đấy, cứ như thể đây là sự kết hợp của cả Eleonora-neesan lẫn Sylviro-niisan ấy. Hay là do mình cả nghĩ ta?
「Quan trọng hơn, ta bàn về gạo đi!! Về gạo ấy!!」
Thấy vẻ tươi cười của gã người Chim, tôi ra sức đập bàn cái *rầm* rồi nói thế.
Nếu cứ để hắn tiếp tục chọc ngoáy chuyện ở Thủ đô thì tôi sẽ rơi vào thế bất lợi mất, nên thành thử mới ra sức cắt ngang.
「À, đúng vậy nhỉ-sừ. Đấy cũng bởi cách hành xử của Alfried-sama quá là thú vị đi, nên tôi có chốc quá khích.」
「Như em đã đề cập trong bức thư, gạo sắp hết rồi và em muốn đi mua.」
「Không phải đặt mua, mà cậu định đi luôn đến đó ư-sừ?」
Tori đáp lại sau khi đoán được ý định của tôi.
Đúng vậy, tôi không muốn mua thông qua Thương nghiệp Toriela, tôi muốn trực tiếp đến đấy và tự mình mua chúng. Nếu có thể cùng nhau đi mua thì niềm vui x2.
「Đúng rồi, em muốn đến chỗ sản xuất gạo.」
「Liệu Nord-sama cùng Elna-sama có chấp thuận không đây?」
Tori có chốc khó xử khi nghe được câu hồi đáp thẳng thắn của tôi.
Ể? Mình biết là chỗ đó không có ở gần đây, nhưng nó xa đến vậy ư!? Hơn nữa, nó lại còn kiểu Nord-tousan sẽ không cho mình đi nữa chứ.
「Nơi đó, xa đến vậy ư? Đúng rồi, em quên hỏi, nơi bán gạo đấy nằm ở đâu thế?」
Trong lòng đầy bất an, tôi đánh tiếng hỏi, và Tori chậm rãi mở lời.
「..... Cậu có thể tìm thấy gạo tại một vương quốc nằm tít ở phía đông, nơi đấy được gọi là Kagura, toạ lạc phía đầu bên kia bờ biển.」


0 Bình luận