B.A.D.
Ayasato Keishi Kona
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

B.A.D. [5] Mayuzumi cười nhạo màn hài kịch của con mèo

V5 Câu chuyện IV

2 Bình luận - Độ dài: 8,281 từ - Cập nhật:

V5 Câu chuyện IV

-----

Và giờ, con mèo đã có được hai người bạn đáng yêu để chơi cùng.

Con mèo chưa từng có ai để chơi cùng.

Con mèo ghét các cô gái. Nó thậm chí còn không muốn nhìn mặt họ.

Tình cờ thay, hai người bạn chơi cùng con cáo tới và con mèo cô đơn chọn chơi cùng hai người họ.

Con mèo đã chơi một trò chơi với họ rồi.

Con mèo không biết chơi với họ như nào đã bắt chước con cáo.

Con mèo đã rất vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc.

Con mèo mang ra một món đồ chơi cuối cùng, đó là một cô gái.

Con mèo ôm cái bụng nặng trĩu nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là trò chơi cuối cùng của nó.

Con mèo không hề hối tiếc chút nào.

Cuộc đời của con mèo đã đầy những hối tiếc, buồn bã và khổ sở rồi.

Con mèo không định than khóc thêm một lần nào nữa.

Con mèo quyết định gây ra vết thương quý giá cho hai người bạn chơi cùng nó.

Con mèo mong rằng họ sẽ hạnh phúc.

Mèo là mèo. Chúng không phải người.

Con mèo không hiểu buồn bã là gì.

Nó cũng không hiểu rằng họ không hạnh phúc.

-----

Tòa nhà bỏ hoang được trang trí bằng những bông hoa.

Những bông hoa cắt cành đung đưa trước những bức tường xám, lấp lánh ánh đỏ bên trong những bình hoa thủy tinh ướt. Tầng sáu của tòa nhà bỏ hoang mà tôi đã từng tới khi xảy ra sự cố với con cáo được trang trí bằng những bông hoa tươi sáng kỳ lạ.

Yuri đang ngồi bên cửa sổ và xoay chiếc ghế đang ngồi.

Có hai chiếc ghế văn phòng trên sàn. Tầng bảy đã bị phong tỏa. Tòa nhà đã được lên kế hoạch phá dỡ, song cuộc đàm phán giữa gia tộc Mayuzumi và chủ sở hữu ban đầu đã không diễn ra tốt đẹp, nên tòa nhà vẫn được giữ nguyên hiện trạng.

“Tầng bảy và hiện trường án mạng dưới tầng một đã bị phong tỏa”, Mayuzumi nói. “Hơn nữa, nơi đây đáng nhẽ phải có bảo vệ, cơ mà lại họ không thấy đâu. Tôi không biết cô đã làm gì, nhưng hành động quy mô lớn như này sẽ không thể hoàn thành trong một đêm. Cô muốn cái quái gì?”

Yuri ngừng xoay ghế. Cô ta ngước lên nhìn trần nhà. Ngay cả tôi cũng không biết tại sao cô ta lại làm mấy chuyện này. Cô ta dùng con cáo để thao túng tôi, buộc tôi chơi trò chơi của cô ta. Tuy nhiên, con mèo ở trung tâm của tất cả những chuyện này lại không đưa ra một lý do rõ ràng.

“Chị chỉ muốn chơi. Chỉ vậy thôi”, cô bình tĩnh nói.

“Thế tôi mới không hiểu. Cô chỉ đang bắt chước trò chơi của con cáo. Tôi cũng đã tính đến khả năng cô và con cáo là loại người giống nhau. Dù cô giải trí bằng cách thực hiện ước muốn của người khác và ném họ xuống vực thẳm, cơ mà quy tắc cô đưa ra lại lỏng lẻo. Thay vì chơi một trò chơi thì cô có vẻ chỉ đang tận hưởng phản ứng của chúng tôi chẳng vì lý do gì”.

Chiếc ghế lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Yuri cong lưng và nhìn lên trần nhà. Tôi nhìn kỹ Mayuzumi, sẵn sàng để gọi đứa trẻ ra khỏi bụng bất cứ lúc nào. Dưới cằm Mayuzumi lóe lên một tia sáng bạc. Một con dao đang kề vào da của cô. Một người đàn ông có vẻ mặt vô cảm đang đứng bên cạnh cô ấy. Hắn áp sát lại gần cô hơn.

“Vậy đây là ai?” Mayuzumi hỏi.

“Có vẻ anh ta là một tín đồ của con cáo”, con mèo trả lời. “Anh ta không ở trong tòa nhà vào ngày xảy ra sự cố. Chị đã xem ký ức của con cáo, liên lạc với những người mà chị có thể sử dụng và anh ta đã tới. Anh ta đã giúp ích rất nhiều”.

Yuri mỉm cười. Người đàn ông không đáp lại. Hắn ta chỉ đơn giản nhìn Mayuzumi.

Sau khi tới tòa nhà bỏ hoang, chúng tôi lên tầng sáu theo đề nghị của Yuri. Giống như tầng bảy, tầng sáu cũng được chia thành nhiều phòng. Điện đã bị cắt, nên tôi phải vừa leo cầu thang vừa bế Mayuzumi.

Ngay khi lên được tầng sáu, một con dao đã kề vào cổ Mayuzumi. Tuy nhiên, cô ấy có vẻ không bận tâm. Khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy, một câu hỏi nảy lên trong đầu tôi.

Shizuki đã mất tích. Nhưng đối với Mayuzumi, cô chỉ là một người xa lạ. Cô sống hay chết cũng không quan trọng với Mayuzumi. Vậy tại sao Mayuzumi lại đồng ý với đề nghị của Yuri và tới đây?

Chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt. Yuri duỗi người, đứng dậy và di chuyển với sự nhanh nhẹn của một con mèo. Yuri từ từ vuốt ve cơ thể của mình. Những ngón tay mềm mại xoa bụng cô.

Bụng cô ta thậm chí còn to hơn so với lúc chúng tôi ở trong nhà kính.

“Cô đang mang trong bụng đứa con của ai?” Mayuzumi hỏi.

Tôi cau mày, cảm thấy vô cùng bối rối. Thông tin mà chúng tôi thu thập được trước đó không nói gì về việc Yuri đang mang thai và tôi không biết việc cô ta mang thai có liên quan tới chuyện gì. Ánh mắt sắt đá của Mayuzumi khiến tôi có dự cảm không lành.

Tôi cảm giác đứa trẻ trong bụng mình cựa quậy.

Yuri ngạc nhiên nhìn Mayuzumi. Khóe môi cô ta nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn.

“Con con cáo”, cô ta nói. “Chẳng phải cưng theo chị tới tận đây vì lý do đó sao?”

Yuri vuốt ve viền chiếc váy rộng thùng thình rồi cởi ra, để lộ cơ thể trần trụi trắng trẻo. Cô ta đang mặc mỗi đồ lót.

Cô gầy tới nỗi xương sườn nhô lên trên da, song bụng của cô lại đang phình to. Cảnh tượng trông thật kỳ lạ. Những ngón tay thon dài vuốt ve đường cong trên bụng.

“Làm sao mà cô có thể có thai với người đang ở trong thế giới linh hồn?” Mayuzumi hỏi. “Việc giao cấu là bất khả thi”.

“Đơn giản lắm. Bởi vì đây là ước muốn của chị. Chị là một con quái vật. Chị phải sinh ra một con quái vật”.

Yuri mỉm cười. Cô lặp lại lời mình đã từng nói. Cô tự nhận mình là một con quái vật.

Đầu tôi đau nhức khi tôi nhìn cô ta. Con con cáo. Lời nói đó khuấy động não tôi dữ dội. Tâm trí tôi từ chối hiểu. Tôi không muốn nghĩ đến ý nghĩa của lời nói đó.

Cô ta mang thai con con cáo. Tôi chỉ có thể cho rằng cô ta đang nói dối.

Dẫu vậy, bụng của cô thực sự phình to.

“Chúng ta có thể nói về chuyện này sau. Giờ chị muốn chơi. Ngay từ đầu thì chị đã không có nhiều thời gian”. Cô nhìn Mayuzumi với đôi mắt trong trẻo.

Mayuzumi không nói gì. Vài giây sau, cô gật đầu.

Cái cằm trắng như sứ chạm vào lưỡi dao. Máu đỏ chảy xuống cổ họng cô.

“Được thôi”, cô nói. “Tuy nhiên, tôi không hứng thú với trò chơi của cô. Chúng ta nói chuyện nhé?”

Mayuzumi đẩy con dao ra. Mặc kệ người đàn ông bối rối. cô ấy bước tới trước rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Yuri.

Yuri gật đầu. “Ý hay đấy. Chị cũng muốn nói chuyện với cưng. Được thôi, cùng trò chuyện nhé. Hãy nói về mấy chuyện linh tinh”. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt thân thiện. “Ngoại trừ cưng. Mong cưng thích tiết mục chị đã chuẩn bị”.

Tôi bước tới trước một bước.

“Cô Shizuki đang đợi cưng đó”, cô ta nói thêm.

Tôi chửi thề, quay lại, mở cửa rồi bước ra cầu thang. Hai cô gái ngồi đối diện với nhau đằng sau tôi.

Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, Yuri nói, “Lần này thì không có quy tắc nào đâu, nhưng sẽ có hướng dẫn. Mong cưng sẽ có nhiều niềm vui”. Lời cô ta vang lên nghe thật đáng ngại.

Tôi đóng cửa lại. Cầu thang dẫn xuống sâu hơn vào bóng tối.

Giống như thể tôi đang rơi xuống vực thẳm.

-----

Tiếng bước chân vọng lại từ những bức tường. Hành lang từng dung hợp với thế giới linh hồn thật lạnh lẽo. Tôi đã dùng áo vest của mình để đắp lên Kotori đang ngủ, nên giờ tôi chỉ đang mặc mỗi một chiếc áo sơ mi. Chiếc cà vạt quấn quanh bàn tay trái của tôi như một biện pháp sơ cứu. May mắn thay, tay bị thương không phải tay thuận, song bị thương thì vẫn rất khó chịu.

Tôi khoanh tay lại và bước tiếp. Bụi phủ đầy hành lang trống trải. Trên sàn có những dấu chân.

Khi bước tiếp trên hành lang lạnh lẽo, tôi nghe thấy tiếng hát từ đằng xa.

Tôi đi về phía giọng nói nhỏ đó. Nó phát ra từ một trong những phòng ở trong một khu vực mà lần trước tôi đã không vào. Tôi nắm lấy tay nắm cửa. Khóa đã hỏng, song cánh cửa lại mở ra dễ dàng.

Đây là phòng hội nghị. Có bàn, có ghế, có bảng trắng và vài thứ khác bị bỏ lại. Có người đang ngồi trên sàn. Tiếng hát trở nên to hơn. Nhịp điệu thì hỗn loạn. Nghe như thể người hát đang cố ép mình phải hát khi mà không biết nhịp bài hát gốc.

Ai đã giết chim cổ đỏ? Tôi, chim sẻ nói.

Tôi ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Ở góc phòng có một chiếc thùng rác nhựa. Khi nhìn vào bên trong, tôi thấy miếng gạc màu đỏ chỉ dính ở đáy thùng cùng với kim chỉ. Những thứ này dường như đã được dùng để khâu lại một vết thương.

Tôi rời mắt khỏi cảnh tượng ghê rợn và nhìn người đang dựa vào tường.

Tiếng hát ngắt giữa chừng. Cô ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi.

“À, anh tới rồi”.

Shizuki mỉm cười yếu ớt. Chẳng còn chút vẻ đắc thắng nào trên mặt cô.

“Tạ ơn trời… tôi nghe nói là anh sẽ tới… nếu tôi cứ hát tiếp”.

Cô chống tay vào tường và đứng dậy. Đôi chân cô đang run rẩy. Cô trông khác hẳn so với lần cuối tôi gặp.

Chiếc áo cánh trắng nhuộm đỏ và máu dính đầy trên chiếc váy dài màu đen. Má cô hốc hác và quanh mắt có quầng thâm. Bàn tay trái của cô được che phủ bởi một chiếc găng tay da dày. Tôi không thể nhìn thấy bàn tay cô như thế nào.

Tôi quan sát toàn thân cô. Cô không có vết thương nghiêm trọng nào. Tuy nhiên, tôi tò mò về bàn tay trái ẩn dưới lớp găng của cô.

“Shizuki-san, tay cô bị sao vậy?” Tôi hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, giơ bàn tay trái lên và chạm vào bàn tay trái của tôi. Cô đặt bàn tay phải lên trên đó.

Mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay tôi bằng tay phải của mình.

“Đi nào, Odagiri-san”. Cô bắt đầu chạy tung tăng. “Tôi đang tìm thứ cực kỳ quan trọng”.

Tiếng giày của cô gõ lên sàn vang lớn. Cô kéo tay tôi với dáng đi kỳ lạ. Cô trông chẳng bình thường tí nào. Mái tóc đen từng trông xinh đẹp có mùi dầu và lấm tấm gàu.

“Anh sẽ đi tìm cùng tôi, đúng không? Tôi không thể tìm thấy nó. Tôi cứ tìm nhưng không thấy. Bức thư ghi rằng nó ở đây”.

Cô kéo tôi ra khỏi căn phòng tối tăm. Mắt của Shizuki đang nhìn thẳng về phía trước. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo. Tôi nhìn quanh để xem liệu còn bất cứ thứ gì bị bỏ lại trong căn phòng không và mắt tôi mở to.

Những chữ màu đỏ được viết trên tấm bảng trắng.

Dưới những chữ cong queo là bức vẽ một con mèo và một con bồ câu.

Ai đã giết chim cổ đỏ?

Những chữ đó có lẽ là do con mèo viết.

Đây là hướng dẫn mà cô ta đã đề cập đến.

Rầm.

Những chữ màu đỏ biến mất khỏi tầm mắt.

Tuy nhiên, mùi máu vẫn còn vương lại.

-----

Sau khi đóng của lại, Shizuki bước loạng choạng trên hành lang tối tăm.

Cô ngơ ngác nhìn quanh hành lang nơi Shirayuki từng vẽ ra hai con hổ. Bàn tay đeo găng da của cô trông rất không bình thường.

Tôi nên đưa cô ra khỏi đây. Lần này không có mấy cái quy tắc ngu ngốc nào.

“Shizuki-san”, tôi nhẹ nhàng gọi. “Ra ngoài thôi. Trông cô mệt mỏi quá. Cô nên về nhà đi”.

Shizuki lắc đầu. “Tôi không thể tìm thấy thứ mình đang tìm. Tôi thực sự, thực sự cần nó. Tôi không quan tâm tôi sẽ ra sao. Xin… Xin anh hãy giúp tôi tìm nó. Nó phải ở đâu đó trong tòa nhà này. Nếu tôi không tìm được nó… Nếu tôi không tìm được nó, tôi…”

Cô ngẩng đầu lên rồi quay đầu lại một cách mượt mà. Cô nhìn tôi với đôi mắt mở to.

“Tôi sẽ tự tử”.

Đôi mắt cô đỏ ngầu, con ngươi run rẩy. Trong mắt cô có vẻ điên loạn.

Vẻ điên loạn rõ ràng. Tôi biết rõ ánh mắt đó.

Những người có trái tim tan vỡ đều có ánh mắt như này.

Nếu tôi đưa Shizuki ra khỏi đây thì cô sẽ tự tử ngay lập tức.

“Xin anh… giúp tôi tìm nó. Đi tìm nó nào”.

Cô vừa bước tiếp vừa kéo tay tôi. Tôi vắt óc suy nghĩ.

Mục tiêu của trò chơi lần này là đáp ứng mong ước của cô sao?

Tôi thấy thật khó tin rằng những chữ Yuri để lại có liên quan tới thứ mà Shizuki đang tìm kiếm.

Ai đã giết chim cổ đỏ?

Ai là chim cổ đỏ?

Shizuki nắm lấy tay nắm cửa của căn phòng tiếp theo. Khóa đã hỏng, nên cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.

Một mùi hôi thối bốc ra từ bên trong. Tôi nheo mắt lại.

Sâu bên trong bóng tối, tôi thấy có người đang nằm trên sàn.

Căn phòng lớn chứa đầy bàn và ghế văn phòng. Bên cạnh một chiếc kệ thép có một người phụ nữ đang nằm ngửa trên sàn. Ánh trăng bạc tràn qua cửa sổ chiếu sáng thân hình của cô. Tôi thận trọng tiến lại gần người phụ nữ.

Ánh sáng mờ để lộ những dấu vết phân hủy trên làn da lạnh ngắt. Đôi mắt cô nhắm nghiền. Chiếc váy hợp thời trang trông như tang phục.

Ánh trăng chiếu xuống tấm vải xịn. Chiếc váy bị rách một đường dọc ở giữa, để lộ làn da sẫm màu có một vết rách giống chiếc váy.

Mỡ vàng và phần màu đen lộ ra ngoài. Bên trong cái bụng bị rạch ra có nhét thứ gì đó rồi được khâu lại một cách cầu thả. Vết thương đã sưng phù có hình dạng một quả lê.

Một đứa bé đã bị nhét vào trong.

Đôi mắt thủy tinh đục ngầu đang nhìn tôi qua mũi khâu.

Đó là một con búp bê em bé. Mái tóc đầy máu của nó dính vào trán. Dù được làm bằng nhựa, song cơ thể nhuộm đỏ của nó trông rất kinh tởm.

Những ngón tay mập trông giống giòi thò qua vết rách trên bụng, trông như có thể cử động bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt của người phụ nữ trông thanh thản, song bụng của cô lại trông rất ghê rợn.

Cái quái gì đây?

Tôi nuốt nước bọt và lùi lại một bước khỏi cái xác quái dị. Shizuki buông tay tôi ra. Cô bước tới, ngồi xổm bên cạnh cái xác rồi đưa tay ra.

“Bọn ngu đó xứng đáng bị như vậy”, cô lẩm bẩm. “Thế nên, tôi…”

Một âm thanh lạ lọt vào tai tôi, giống như có thứ gì đó đang bị lôi ra khỏi một cái xác.

Tôi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Shizuki. Bàn tay phải của cô đang nắm lấy một sợi chỉ dày đẫm máu và kéo ra. Cô đang định mở bụng cái xác.

Mắt cô đảo từ trái sang phải, lục lọi bên trong bụng.

“Nó trong đây… Ở chỗ nào đó… Trong đây…”

Tôi nắm lấy tay cô để ngăn cô lại. Bàn tay phải của Shizuki dính đầy máu, dịch cơ thể và những mảnh thịt kẹt trong móng tay. Đầu ngón tay cô vẫn ngọ nguậy giống như chân của một con bọ.

“Dừng lại đi! Thứ cô đang tìm không có trong đây”, tôi tuyên bố, dù không có bằng chứng.

“Nó ở trong đây… Nó ở trong đây…”

Shizuki đứng hình. Mất hứng thú với cái xác, cô đứng dậy và loạng choạng đi tới những chiếc bàn văn phòng.

Rầm!

Cô kéo ngăn kéo ra. Khi thấy bên trong không có gì, cô đặt tay lên ngăn kéo tiếp theo. Cô kéo từng ngăn kéo ra một và tôi chỉ đứng đó nhìn hành động điên cuồng của cô.

Cô đang tìm kiếm thứ gì mới được? Không còn dấu vết của cô gái đã dồn Tsubaki và Ruiko tới đường chết và khiến Kotori phát điên. Shizuki đã hoàn toàn suy sụp.

Sau khi ném đi ngăn kéo cuối cùng, Shizuki ngã phịch xuống sàn. Cô ngước lên trần nhà và khóc.

“Nó không có ở đây”, cô nức nở. “Nó không có ở đây…” Cô vừa dụi mắt vừa khóc tiếp.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô. “Shizuki-san, xin hãy bình tĩnh lại và nghe tôi nói này. Cô đang tìm gì vậy?” Tôi liên tục xoa lưng cô.

Shizuki ngẩng đầu lên và ho. Nước dãi chảy xuống cằm của cô.

“Tôi cần nó… Tôi không muốn mất nó… Xin anh… Xin anh giúp tôi tìm nó… Tôi không thể tự mình tìm ra nó…”

Tôi chỉ có thể nghĩ tới một thứ sẽ khiến Shizuki buồn bã tới mức này.

Ngón tay của Saori.

Yuri đã giấu ngón tay của Saori đi sao? Ngón tay của Saori có được giấu ở đâu đó trong tòa nhà này không?

Tìm được ngón tay rồi thì Shizuki có bình tĩnh lại không?

“Tại sao… Tại sao? Bọn ngu đó giết cậu ấy… Nên tôi… lấy ngón tay của cậu ấy đi… Tại sao…”

Shizuki đứng dậy và lại kéo tay tôi đi. Cô đã kết luận rằng thứ mình đang tìm không có trong căn phòng này và đi ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại với tiếng kẽo kẹt, một giọng nói vui vẻ vang lên. Tôi sợ hãi quay đầu lại.

Ở xa kia là xác chết của người phụ nữ, thân hình cô chìm trong bóng tối dưới ánh trăng.

Bụng cô ngọ nguậy

Bụp

Tôi nghe thấy tiếng gì đó.

Bụp. Bụp.

Đó là tiếng chỉ bị đứt. Một bàn tay mũm mĩm từ từ thò ra từ bên trong cái xác. Một nắm đấm lạnh ngắt xòe ra, các khớp kêu răng rắc.

Một cái đầu tròn thò ra. Đôi mắt thủy tinh nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tôi kéo tay Shizuki và bắt đầu chạy.

-----

Cánh cửa đóng sầm lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng lép nhép. Nó bò về phía cánh cửa với tốc độ kinh hồn. Chúng tôi chạy nhanh trên hành lang trước khi nó có thể ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau chúng tôi, theo sau là một tiếng đập tường. Có vẻ nó đã đi chệch hướng.

Đó là cái quái gì thế?

“Còn thứ tôi đang tìm thì sao?” Shizuki hỏi.

“Tìm sau đi!” Tôi nói với cô.

Tôi không biết thứ đó là gì, nhưng tôi chắc chắn rằng tốt hơn hết nên tránh xa nó ra. Con búp bê có thể di chuyển và phát ra tiếng trẻ con rõ ràng là một con quái vật.

Lời của cô ta hiện lên trong đầu tôi.

“Chị là một con quái vật. Chị phải sinh ra một con quái vật”.

Con búp bê đang bò đằng sau chúng tôi là một con quái vật.

Nó có liên quan tới con mèo không?

Tôi chạy tới cầu thang trong khi kéo tay Shizuki. Chúng tôi phải tránh xa con búp bê đó.

“Tại sao anh không tìm nó?” Shizuki bỗng chợt lèo nhèo. “Xin anh! Xin anh giúp tôi tìm nó!”

Tuy nhiên, tôi không đáp lại. Tôi đặt tay lên tay vịn.

Giọng của Shizuki trở nên kích động. “Anh cũng giống bọn nó sao? Anh cũng vô dụng như bọn ngu đó sao?!” Cô gào lên. “Thế thì chết đi! Chết đi! Bọn con gái đó là một lũ óc bã đậu, lũ đần độn, lũ hề! Vậy nên Saori… Tại sao? Tại sao nó không có ở đây?!”

Giọng cô trở nên buồn bã. Cô liên tục chửi rủa trong khi khóc nức nở như một đứa trẻ.

Tôi kéo Shizuki lên cầu thang cùng mình.

“Đó là lỗi của bọn ngu đó!” Shizuki chửi rủa. “Là lỗi của bọn nó, vậy tại sao tôi lại là người duy nhất phải chịu đựng khổ sở? Tôi là người duy nhất buồn bã vì cậu ấy đã… Không được. Bọn nó đáng lẽ phải chết. Tất cả bọn nó. Bọn nó đã giết Saori, nên bọn nó phải xuống địa ngục!” Cô trầm giọng. “Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, tất cả bọn nó nên chết hết đi”.

“Thế thì mày cũng phải chết đó”, một giọng nói trìu mến vang lên.

Tôi dừng chạy giữa cầu thang. Một bóng người màu trắng đang ngồi trên đầu cầu thang, khoác áo vest của tôi bên ngoài bộ váy ngủ mỏng.

Thân hình màu trắng nổi bật trong bóng tối. Cô nhìn Shizuki với ánh mắt lạnh lùng, sắt đá.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy. Cô khẽ gật đầu với tôi.

“Kotori-san?”

“Ừm, Odagiri-san, đúng không nhỉ? Khi ở trong xe, tôi nghe nói Shizuki đang ở trong tòa nhà này và tôi không thể ngồi yên được. Xin lỗi nhé”, cô xin lỗi.

Tuy nhiên, biểu cảm của cô thay đổi khi quay sang nhìn Shizuki. Khuôn mặt trẻ trung tràn ngập vẻ tức giận. Cô nhìn Shizuki với ánh mắt khinh thường.

Con búp bê đang ở dưới cầu thang. Chúng tôi phải chạy lên, vậy mà tôi không thể di chuyển. Tôi có một cảm giác bất an. Người trước mặt chúng tôi là Kotori, nhưng không hiểu sao tôi lại bất động.

Tôi không thể đi xuống, song cũng không thể đi lên.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra”, Kotori nói. “Anh chưa từng bảo tôi phải chết, nghĩa là mới là người phải chết”.

Kotori đứng dậy. Mái tóc dài xõa xuống. Thân hình nhỏ bé của cô đang toát ra một luồng sức mạnh không thể diễn tả. Đôi chân trần của cô bước xuống cầu thang. Cô thậm chí còn không cảm thấy lạnh.

Kotori trước đó và bây giờ trông khác nhau hoàn toàn. Mắt cô bừng bừng lửa phẫn.

Shizuki nheo mắt lại. “Cô là ai?”

“Giả ngu sao? Là tao. Kotori đây. Đừng diễn nữa, Shizuki. Tao nghĩ là không thể, cơ mà tao đã lầm. Việc mày muốn xác của Saori thì chỉ có thể có một ý nghĩa mà thôi”.

Đôi chân của cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Miệng thốt ra những lời khó hiểu, Kotori từ từ tiến lại gần. Tôi dùng thân mình che đi Shizuki.

“Kotori-san”, tôi nói. “Làm ơn dừng lại. Trạng thái tinh thần của Shizuki-san đang bất ổn. Làm ơn hãy bình tĩnh lại”.

“Tôi biết rồi! Nhưng mà tôi… tôi phải nhắc lại cho nó nhớ”.

Kotori hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.

Một nụ cười hung dữ xuất hiện trong bóng tối.

“Mày là kẻ đã giết Saori”.

-----

Ai đã giết chim cổ đỏ?

Dòng chữ đó hiện lên trong đầu tôi. Bàn tay của Shizuki run rẩy. Tôi nghĩ lại về sự cố của các cô gái. Tsubaki, Ruiko và Kotori đã gián tiếp giết Saori.

Đó là theo lời Shizuki.

“Hả? Cô đang nói gì vậy?” Shizuki lẩm bẩm. “Tôi không biết gì cả…”

“Lại nữa rồi. Lại trốn tránh nữa. Cho tới giờ tao nghĩ là chuyện đó không thể. Mày thích Saori. Tao nghĩ mày sẽ không làm thế. Tao tin là tao nhớ nhầm gì đó. Nhưng mà…”

Kotori cười tươi, song đôi mắt cô không cười mà chỉ có một tia lạnh lẽo.

“Hồi đó, lúc họ đang cãi nhau, mày đã đưa cho Ruiko hòn đá, đúng không?”

Tôi nhớ lại cảnh một cô gái vung một hòn đá lên không trung.

Cảnh tượng tôi nhìn thấy thông qua ký ức của Kotori tái hiện lại trước mắt tôi. Các cô gái đang cãi nhau. Ruiko đang đánh Saori và Shizuki lại gần để ngăn Ruiko lại. Cô nắm lấy bàn tay Ruiko rồi buông ra. Hai bàn tay tách ra, giây tiếp theo, Ruiko giơ một hòn đá qua đầu.

Tôi nhớ lại những gì Shizuki đã nói.

Đó có lẽ là một tai nạn. Có một hòn đá dính máu ở gần, song Shizuki lại tin rằng đó là một tai nạn.

Cô khinh thường Ruiko và hai cô gái kia, gọi họ là kẻ giết người. Tuy nhiên, lúc chúng tôi hỏi cô, cô lại nói rằng đó là một tai nạn và chỉ mô tả mơ hồ về cuộc ẩu đả.

Tại sao cô lại không mô tả chi tiết về hành động của các cô gái trong khoảnh khắc đó?

Tại sao cô lại vô thức tránh dùng từ ‘kẻ giết người’ khi giải thích chuyện đã xảy ra?

“Không… lầm rồi… tôi đã trốn khỏi học viện với họ, nhưng tôi… tôi không giết Saori. Tôi không có động cơ để làm vậy! Không có! Tôi bị liên lụy. Tôi có thể đã khiến Saori chết, nhưng tôi là nạn nhân. Tôi không giết cậu ấy”.

“Mày đã giết cậu ấy. Mày có động cơ để giết cậu ấy”.

Cơ thể của Shizuki run rẩy dữ dội hơn. Kotori bước xuống cầu thang và dừng lại ở nơi mà cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Shizuki. Nụ cười trên môi cô giãn rộng. Sống lưng tôi lạnh toát. Tôi đặt chân lên cầu thang để ngăn Kotori lại, song Shizuki đã kéo mạnh bàn tay phải của tôi. Sức mạnh của cô ấy thật bất thường.

“Dừng lại đi, Kotori-san!” Tôi hét lên.

“Mày thích Saori”, Kotori nói với một nụ cười tàn nhẫn. “Nhưng mà, cậu ấy không thích mày chút nào. Vậy nên mày mới muốn xác của cậu ấy, đúng chứ? Một cái xác sẽ không khinh thường mày”.

Tôi đáng lẽ nên bịt tai Shizuki lại. Tôi đáng lẽ nên hét thật to để át đi tiếng của Kotori.

Dẫu vậy, đã quá muộn rồi.

Bàn tay của Shizuki mất đi sức lực. Những ngón tay của cô buông tay tôi ra.

Như thể bên trong cô có thứ gì đó đã vỡ.

Kotori đang mỉm cười trước mặt tôi. Tôi không biết gì về Saori, vì Shizuki không nói gì về cô ấy. Cô nói rằng mình yêu Saori, song cô không nói với chúng tôi điều gì về cô ấy. Tôi quay đầu lại và nắm lấy vai của Shizuki.

“Sao cũng được”, cô lẩm bẩm. “Tôi không quan tâm nữa”. Giọng cô rất lạnh lùng.

Cô ngẩng đầu lên. Trong mắt cô không có chút ánh sáng nào.

“Tôi chịu đủ rồi”, cô nói bằng giọng vô cảm. “Vậy ngón tay của Saori đâu?”

Tôi nổi hết cả da gà. Cô hỏi với ý định độc ác.

Kotori không thể nào biết gì về ngón tay của Saori. Con mèo đã lấy đi ngón tay. Kotori không cần phải trả lời câu hỏi đó, song cô vẫn nói tiếp.

“Mày luôn trân trọng những ngón tay do những bông hoa phun ra”, cô nói bằng giọng trìu mến. “Mày chăm sóc mấy thứ đó mỗi ngày. Nhưng đáng tiếc, sau khi nói chuyện với cô gái mèo vào hôm đó, đầu óc của tao trở nên mơ hồ. Trong lúc đó, tao tin là mình phải ăn hoa. Nên là…”

Tôi nhanh chóng đưa tay ra để bịt tai Shizuki lại, song cô hất tay tôi ra nhanh như một cái máy và nhìn Kotori.

Kotori cười thành tiếng, cười như một người điên. Giọng nói the thé của cô làm tôi nhớ tới bài hát của Ophelia.

Tuy nhiên, lời tiếp theo của cô lại bình tĩnh như biển lặng.

“Nên là tao đã ăn hoa ở trong phòng bệnh của mày trước. Tao đã ngắt hoa, xé cánh rồi thả chậu cây xuống từ cửa sổ. Chắc chắn có người đã dọn dẹp sạch sẽ rồi”.

Cô cười khẩy. Nỗi sợ hãi đã giày vò cô từ đó tới giờ biến thành cơn thịnh nộ.

“Đáng đời mày”, cô nói.

Shizuki lao tới tấn công Kotori như một con thú, đè Kotori xuống khiến cả hai đều lăn xuống cầu thang. Ngay cả sau khi rơi xuống chân cầu thang, họ vẫn tiếp tục đánh nhau và la hét. Váy ngủ của Kotori bị xé rách và găng tay của Shizuki rơi ra.

Shizuki ngồi lên người Kotori và liên tục đấm vào bụng cô. Kotori cuộn tròn lại, song cô vẫn không ngừng cười.

“Trả lại đây, trả lại đây, trả lại đây, trả lại đây, trả lại đâyyyyyyyy!” Shizuki hét lên.

Tôi loạng choạng chạy xuống và giữ tay Shizuki lại từ phía sau. Cô vùng vẫy khi tôi kéo cô ra. Kotori khom người lại và nôn ngay tại chỗ.

“C-Chết đi!” Kotori hét lên và lau miệng. “Mày mới là kẻ phải chết. Mày đã giết Tsubaki và Ruiko. Tự tử đi!”

“Đủ rồi, Kotori!”

Rồi đột nhiên, Shizuki đẩy người về phía sau, dùng hết sức lực khiến tôi ngã ra sau. Chân tôi bị vướng vào nhau. Shizuki nhân cơ hội đứng dậy. Tôi nắm lấy bàn tay trái của cô.

“Shizuki-san!”

Tay tôi tuột khỏi tay cô.

“…Hở?”

Một phần bàn tay của Shizuki mềm mại và ẩm ướt một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy có thứ gì đó bị xé đứt và chỉ còn lại những ngón tay trong bàn tay tôi.

Tôi nhìn bàn tay trái không còn giấu trong găng của Shizuki. Bàn tay đó ướt đẫm máu và mủ. Tất cả ngón tay trái đã bị cắt đứt và được khâu những ngón tay thối rữa vào để thay thế.

Cô nói mình cần những thứ đó. Cô nói mình không muốn mất những thứ đó.

Cô đã mất đi bông hoa và không còn có thể có những ngón tay mới. Cô chỉ còn những ngón tay cuối cùng mà bông hoa phun ra. Cô không muốn mất luôn những ngón tay.

Vậy nên, cô đã khâu ngón tay vào bàn tay của mình.

Cô đã cắt đứt ngón tay của mình.

“Shizuki-san…”

Sự điên loạn của cô làm tôi sững sờ và phản ứng chậm đi.

Cô chạy khỏi Kotori. Cô không muốn đánh Kotori nữa. Cô chỉ chạy đi mà thôi. Nắm những ngón tay trong bàn tay, tôi đuổi theo Shizuki.

Shizuki vừa chạy vừa la hét như một người điên. Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó đang bò ở cuối hành lang. Một đứa bé đang khóc. Cô không nghe thấy nó.

“Shizuki-san! Dừng lại, nguy hiểm lắm!”

Cô vấp phải con búp bê, khiến cả hai lăn trên sàn và trượt dài cho tới khi đâm vào tường. Shizuki khóc lóc ôm lấy con búp bê. Nó vừa co giật vừa kêu gừ gừ. Nó có vẻ không gây hại gì.

Shizuki và con búp bê ngọ nguậy như hai con bọ.

Shizuki khóc nức nở trong khi đứa bé bô bô. Tôi chạm vào lưng cô. Cô không phản ứng. Bàn tay trái của cô ướt đẫm máu và mủ, song mạng sống của cô không gặp nguy hiểm gì. Chẳng còn gì trong đôi mắt đẫm nước mắt của cô.

Cô đã mất tất cả.

Không còn dấu vết của nụ cười thỏa mãn nữa.

-----

“Đừng có cục nữa. Tôi không làm gì cả! Tất cả là lỗi của Shizuki!”

Tôi mở cửa. “Mayu-san! Chúng ta phải rời khỏi đây và đưa Shizuki-san tới bệnh viện!”

Tôi kéo Kotori theo cùng leo lên tầng sáu. Chân tôi tê cứng vì chạy quá nhiều và tôi thở dốc. Tôi để Shizuki nằm trong xe và quay trở lại cùng Kotori. Tôi muốn gọi xe cứu thương, song tôi có thể khiến Mayuzumi gặp nguy hiểm. Tiếng còi báo động mà vang lên thì toi.

Tôi không thấy người đàn ông cầm dao đâu nữa.

Chỉ còn lại Mayuzumi và con mèo đang đối mặt với nhau.

Hai cô gái tò mò liếc nhìn tôi.

“À, chị hiểu rồi”, con mèo nói khi nhìn thấy tôi và Kotori. “Chuyện xảy ra như vậy. Chị biết ngay từ đầu rồi. Cô ta là người duy nhất đau buồn sao? Xảo trá quá đi”. Cô nói bằng giọng như hát.

Shizuki tự nhận mình buồn bã bởi vì cô muốn được coi là vô tội.

Vậy nên cô là chim sẻ chứ không phải chim bồ câu[note74313].

Tôi không biết người đàn ông đã đi đâu, song đây là cơ hội hoàn hảo. Tôi bước nhanh về phía con mèo. Tôi buông tay Kotori ra và cô ngồi phịch xuống cách xa một khoảng ngắn. Cô trông có vẻ cáu kỉnh, nhưng cô không còn có ý định trả thù Shizuki nữa.

“Tại sao cưng lại tức giận với chị?” Con mèo nói. “Chị không làm gì cả. Ồ, nếu cưng đang tìm người đàn ông đó thì chị đã bảo anh ta rời đi rồi. Chị muốn yêu cầu cưng thư giãn, nhưng có vẻ cưng sẽ không nghe lời chị. Đáng buồn thật”.

Shizuki đã cắt đứt ngón tay của mình và cuối cùng suy sụp. Là lỗi của cô vì đã giết người, là lỗi của Kotori vì đã trả thù và là lỗi của tôi vì đã không cản được Kotori.

Nhưng mà, chẳng phải con mèo là gốc rễ của mọi chuyện sao? Tôi lặng lẽ tiến gần cô ta.

Ngay trước khi tôi giơ nắm đấm lên, cô nói, “Bình tĩnh, cưng ơi. Cưng còn bối rối hơn cả cưng nghĩ đấy. Cô ta đã tự cắt đứt ngón tay của mình và dùng ngón tay của người chết để thay thế. Cô Kotori là người đã ăn bông hoa của cô ta. Cô ấy ăn hoa trong cơn tức giận vô thức. Chị không làm gì cả. Chị chỉ gửi cho cô Shizuki một lá thư ghi rằng chị biết bông hoa ở đâu và dẫn cô ta tới nơi này. Chị đã bảo rồi mà: không có quy tắc nào cả. Chị chỉ để lại thông tin về tiết mục thôi”.

Ai đã giết chim cổ đỏ?

“Tiết mục khá thú vị, đúng không? Cơ mà, nó không phải một trò chơi. Cưng có thích không? Cưng có vui không?”

Con mèo nở một nụ cười ngây thơ. Nhìn vào mặt của cô ta khiến tôi rùng mình. Cô ta rất nghiêm túc. Cô ta thật lòng tin rằng tôi vui với tiết mục của cô ta.

“Đ*t mẹ”, tôi quát. “Tất cả là lỗi của cô vì đã đưa bông hoa cho Shizuki!”

“Ồ, đúng vậy. Nhưng mà họ dù sao cũng là kẻ giết người. Chị chỉ đưa cho họ hạt giống mà thôi. Tội lỗi của họ đã hủy hoại họ. Một bông hoa phun ra bộ phận cơ thể không phải chuyện to tát. Họ có thể cứ mặc kệ bông hoa đi và sống tiếp”.

Con mèo giơ hai tay lên. Tấm vải che ngực cô rơi xuống. Cô duỗi người như một con vật, để lộ thân hình mảnh mai.

“Nếu không ai mong ước điều gì thì sẽ không có ai trong số các cô gái đó phải chết”.

Họ chỉ gặt những gì họ đã gieo.

Tôi đã từng nghe những lời như vậy trước đây. Ký ức ở thế giới linh hồn quay trở lại. Một chàng trai đeo mặt nạ cáo nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt tăm tối. Đôi mắt đó của hắn cũng giống đôi mắt của con mèo lúc này.

Đôi mắt con mèo rất trong trẻo. Cô rất tự tin nói ra những lời đó.

Tôi siết chặt nắm đấm. Những lời nói xoay mòng mòng trong tâm trí. Tôi muốn hét lên. Một cảm giác nóng rát tràn ngập lồng ngực của tôi, giống như lúc mà tôi đối mặt với con cáo.

Mayuzumi không nói gì cả. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào bụng con mèo.

“Cô đã dùng các cô gái đó làm đồ chơi. Đó là sự thật không thể chối cãi. Đừng bào chữa nữa. Còn cái xác dưới tầng một là sao?!”

“Hử? À, thứ đó! Chị hoàn toàn quên mất đấy”. Cô có vẻ thực sự ngạc nhiên. “Cứ gọi nó là một tác phẩm nghệ thuật”.

Tôi không hiểu. Một tác phẩm nghệ thuật?

“Đó là xác mẹ chị. Bà ấy đã chết cách đây không lâu. Chị đã mang xác bà ấy tới tòa nhà này và đặt trong một căn phòng, cơ mà chị đã hoàn toàn quên mất bà ấy. Xin lỗi vì đã làm cưng sợ. Con búp bê trong bụng bà ấy chắc hẳn đáng sợ lắm”.

Mayuzumi cuối cùng cũng nói. “Người mẹ mà vừa nãy cô có nói đến nhỉ?” Cô ấy nói trong khi mắt vẫn nhìn vào cái bụng phình to của con mèo. “Hiểu rồi. Vậy con búp bê trong bụng bà ấy có lẽ là vật cúng”.

“Phải. Đó là mong ước của bà ấy. Đôi lúc xiềng xích tội lỗi ràng buộc con người cho tới hết đời. Ngay cả khi ta lờ nó đi trong một khoảng thời gian dài, ngay cả khi ta tiếp tục lờ nó đi, tội lỗi vẫn sẽ ràng buộc và hạnh hạ ta”.

Tôi cắn môi. Lời của cô đâm vào tim tôi. Con mèo vứt tấm vải trong tay, đứng dậy rồi thản nhiên bước đi. Cơ thể trần trụi màu trắng của cô lấp lánh dưới ánh trăng. Khi nhìn làn da được ánh trăng chiếu rọi, hơi thở của tôi nghẹn lại.

Bụng của cô phình to một cách bất thường.

“Chuyện đang trở nên phiền phức hơn một chút, Odagiri-kun”, Mayuzumi nói. “Tôi thực sự không quan tâm tới các cô gái đó, cơ mà bụng của cô ấy lại là một vấn đề”. Mayuzumi vẫn nhìn bụng của Yuri.

Trông như bên trong bụng cô có một thứ gì đó kỳ lạ. Yuri vẫn mỉm cười dịu dàng. Một nụ cười hoàn hảo như thánh nữ đồng trinh Mary.

“Sau khi nghe cô ấy nói, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra. Năng lực của cô ấy là triệu hồi một vị thần bằng bụng của mình—một năng lực kỳ lạ. Gia tộc của cô ấy không gần gũi với thế giới linh hồn như gia tộc Mayuzumi. Tuy nhiên, họ có vẻ có thể kết nối với thế giới linh hồn thông qua tử cung. Họ sẽ kéo ngẫu nhiên những con quái vật từ thế giới linh hồn và hợp nhất chúng với thai nhi trong bụng”.

Bất cứ thứ gì được kéo ra từ thế giới linh hồn sẽ mất đi gần hết sức mạnh một khi kết hợp với xác thịt con người.

Đó là năng lực siêu nhiên vô nghĩa và dị giáo nhất. Thường không ai muốn dùng năng lực đó.

“Đó giống như phép chiêu hồn. Họ thậm chí còn không biết họ đang triệu hồi thứ gì. Tuy nhiên, miễn là không phải con người thì họ không quan tâm. Cô ấy xuất thân từ gia tộc như vậy”.

“Đúng vậy”, Yuri nói. “Và vấn đề mà phụ nữ trong gia tộc Jingu phải đối mặt là làm sao để sinh ra một con quái vật. Họ mà sinh ra một đứa trẻ bình thường thì sẽ bị gia đình hắt hủi. Nếu một người phụ nữ sinh ra một con người, cô ấy sẽ không thể phàn nàn nếu bị giết”.

Mắt con mèo từ từ nheo lại, đôi mắt đó khiến tôi sợ hãi. Tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt như này ở đâu đó rồi. Đôi mắt con mèo tăm tối như vực thẳm.

Hồi ở thế giới linh hồn, con cáo cũng có đôi mắt rất giống cô.

“Vậy là mẹ chị đã giết chết đứa con bà vô tình có. Bà và cha sợ bị bề trên trừng phạt nên đã chôn cất em trai chị. Họ chỉ có thể nói rằng nó đã chết lưu. Chị sốc lắm. Chuyện đó là hơi quá để chị hồi nhỏ có thể chịu đựng được. Ồ, chị không cần thương hại. Tất cả đều đã là quá khứ rồi. Cưng không cần phải buồn đâu”.

Con mèo mỉm cười. Tôi nuốt nước bọt. Tôi nhớ lại cái xác mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy. Một con búp bê em bé bị nhét vào cái bụng sưng phù hình quả lê, những ngón tay mập thò ra từ khe hở của những sợi chỉ như thể đang khao khát được ra ngoài.

“Mẹ chị có vẻ đã rất hối hận vì những gì họ đã làm”, cô vui vẻ nói tiếp. “Bà cảm thấy mệt mỏi vì không thể quên đi chuyện đó. Chị đã gọi điện cho bà vào hôm nọ và có vẻ bà ấy muốn chết, nên chị đã giết bà ấy. Khi hấp hối, bà nói rằng bụng mình không có gì nên bà cô đơn lắm, thành ra chị đã nhét chút đồ vào bụng bà. Tình yêu thương của bà ấy dành cho con mình mạnh mẽ tới mức mà con búp bê bắt đầu cử động. Chị phải khâu bụng bà ấy lại”. Cô kể câu chuyện rùng rợn với một nụ cười.

Cô dường như đang tận hưởng việc nói về bản thân. Đôi chân cô nhảy múa trên sàn nhà bụi bặm dưới ánh trăng. Cái bụng phình to của cô lắc lư.

Mayuzumi nheo mắt lại tỏ vẻ không đồng tình. “Tôi đã nói lúc trước rồi, đứa bé đó không phải người. Nó là một con quái vật thực sự. Cô không định phá thai à?”

“Không. Chị sẽ sinh anh ấy ra”, cô không đồng ý. “Đó là tất cả những gì chị muốn lúc này”.

Những lời khó hiểu xuất hiện thêm.

Con mèo đang mang thai con con cáo. Giờ cô lại nói rằng cô sẽ sinh anh ấy ra.

Tôi đã né tránh vấn đề một lúc rồi. Tôi đã từ bỏ ý định xem xét nghiêm túc lời của cô.

Anh ấy là ai?

“Con cáo chứ còn ai. Chị còn có thể ám chỉ tới ai khác được nữa?”

Yuri xoa cái bụng phình to. Nó lại to hơn. Bụng cô thay đổi kích thước quá đột ngột. Thứ bên trong bụng cô không phải là một đứa bé bình thường.

Sinh ra con cáo là sao?

“Chị đã từng thử vài lần để xem liệu chị có thể liên lạc với thế giới linh hồn thông qua radio, máy tính và các thiết bị điện tử khác không. Chị muốn xác nhận xem liệu chị có thể thực sự tận mắt nhìn thấy thế giới linh hồn không. Chị đã cố gắng nhiều lần nhưng đều thất bại, cho tới một ngày, tình cờ bên kia liên lạc với chị. Và rồi, chị đã liên lạc với anh ấy thông qua tử cung của mình. Bằng cách trở nên gần gũi với anh ấy, chị đã có thể mượn sức mạnh và ký ức của anh ấy”.

“Chị đã lắng nghe mong ước của các cô gái và sử dụng năng lực của anh ấy. Trước tiên, chị nhét hạt giống bông hoa vào tử cung thông qua âm đạo để biến đổi hạt giống. Sau đó, chị đưa cho Shizuki-kun những hạt giống đó dưới danh nghĩa con cáo. Chị cũng đã gửi một lá thư cho hai cưng với tên anh ấy để gọi hai cưng tới. Để cảm ơn, chị muốn ghi nhận công lao của con cáo trước”.

Tôi nhìn cái bụng phình to của cô. Nó đang từ từ nhấp nhô. Tôi hình dung ra thứ bên trong cái bụng đó. Con cáo ướt đẫm máu đang cuộn tròn, mắt nhắm nghiền.

Đứa trẻ trong bụng tôi hét lên đáp lại.

“Tại sao cô lại làm một việc ngu ngốc như vậy?” Tôi hỏi.

“Chị phải sinh ra một con quái vật vào một ngày nào đó. Đó là quy tắc rồi. Tuy nhiên, chị không muốn quan hệ tình dục với một người đàn ông. Nếu sinh ra một con người bình thường thì chị sẽ xong đời. Vậy nên, chị đã quyết định sinh ra anh ấy, sinh ra một con quái vật. Mong ước của chị là mang anh ấy trở lại thế giới này”.

Yuri mỉm cười dịu dàng. Con mèo bắt chước con cáo và tự nhận mình là sứ giả.

Cô kết nối với con cáo thông qua tử cung của mình và đóng vai trò trung gian để thực hiện mong ước của con người.

Tôi thấy con cáo trong bụng Yuri. Con cáo đã gây ra một bi kịch khác thông qua con mèo. Tôi không biết vụ lần này hắn có liên quan tới mức nào.

Nhưng mà, hắn có liên quan.

Nắm đấm của tôi run rẩy. Tôi nghĩ lại về người mà tôi đã bỏ lại ở trong thế giới linh hồn. Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ hắn lại nhiều như vậy[note74314]. Sâu trong tâm trí của tôi, con cáo cười thành tiếng.

“Con cáo là quái vật”, Yuri nói tiếp. “Bằng cách sinh ra anh ấy, chị sẽ hoàn thành bổn phận của mình”.

Tôi nhìn cô. Cô đang mâu thuẫn với chính mình. Bị ràng buộc bởi phong tục của gia tộc, cô muốn sinh ra một con quái vật. Tuy nhiên, cô lại không thể về nhà sau khi giết chết mẹ ruột.

Mong ước và mục đích của cô xung đột với nhau. Mong ước của cô chỉ là một biến đổi méo mó của nỗi sợ rằng mình sẽ sinh ra một con người. Tôi nhìn cái bụng phình to của cô. Tôi khá chắc cơ thể của cô không thể sinh ra một người vẫn đang lớn dần.

Mayuzumi từ từ mở miệng. “Giờ tôi hiểu mong muốn của cô rồi”. Giọng cô rất lạnh lùng. “Nhưng mà, kể cả khi cô có thể thành công sinh ra con cáo, cô sẽ chết. Năng lực siêu nhiên của gia tộc cô rất yếu. Tôi không nghĩ tử cung của cô có thể chịu đựng được đâu”.

“Đúng. Chị đã biết ngay từ đầu rồi. Gia tộc chị không giống với gia tộc của cưng. Yêu cầu cưng hiểu thì thật quá đáng. Cưng là một con quái vật hoàn hảo”.

Yuri cười. Giọng cô vừa ngưỡng mộ vừa chế giễu.

“Chị sẽ chết trước khi sinh ra đứa bé này, nhưng cái bụng này sẽ tiếp tục hoạt động vì anh ấy. Thế cũng ổn thôi, miễn là chị có thể mang anh ấy trở lại thế giới này”.

Đột nhiên, cô ngừng nói.

Bàn chân trắng dẫm xuống sàn và cặp đùi thon thả chùng xuống. Cô nhảy lùi lại. Cái bụng to lắc lư. Thân thể trắng trẻo lơ lửng như một con cá voi trong bóng tối của màn đêm.

Cô ôm cái bụng nặng trĩu và nhảy lùi lại.

Xoảng

Thủy tinh vỡ tan. Tôi với tay ra, nhưng đã quá muộn. Tất cả đã quá muộn. Cô thì thầm điều gì đó. Sau một khoảng tĩnh lặng dường như kéo dài mãi mãi, cô biến mất vào trong bóng tối.

“Chị sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời khi sinh ra anh ấy trên thế giới này”.

Con mèo biến mất.

Và rồi, chỉ còn lại màn đêm đen.

Ghi chú

[Lên trên]
Trong bài thơ Who killed Cock Robin, chim sẻ là hung thủ, chim bồ câu là con thương tiếc cho tình yêu của mình
Trong bài thơ Who killed Cock Robin, chim sẻ là hung thủ, chim bồ câu là con thương tiếc cho tình yêu của mình
[Lên trên]
Hối hận vì đã không giết con cáo
Hối hận vì đã không giết con cáo
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
AI MASTER
vậy là ... he's back
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Who's back?
Xem thêm