B.A.D. [5] Mayuzumi cười nhạo màn hài kịch của con mèo
V5 Câu chuyện III
0 Bình luận - Độ dài: 12,854 từ - Cập nhật:
V5 Câu chuyện III
-----
Chuyện này xảy ra cách đây một thời gian.
Con mèo nói chuyện với bốn cô gái.
Con mèo nhận ra chuyện gì đã xảy ra với cô gái mất tích.
Mèo là loài vật thông minh và nó đoán rằng cô gái đó đã chết rồi.
Con mèo trò chuyện và chơi cùng bốn cô gái, nó nghĩ họ cực kỳ xấu xí.
Con mèo không phải người, nhưng nó chưa bao giờ giết ai cả.
Con mèo biết rằng việc giết người là một việc khủng khiếp.
Con mèo khinh thường bốn cô gái đã chôn xác cô gái mất tích.
Con mèo thắc mắc liệu nó có thể chơi với bốn cô gái vào một ngày nào đó không.
Mèo là mèo. Chúng là những sinh vật tàn ác.
Con mèo sẵn lòng chơi với họ.
Cuối cùng, thời cơ cũng chín muồi.
Con mèo vui mừng khi khoảnh khắc vui vẻ đến.
Vậy nên, con mèo vô cùng phấn khởi quyết định đi bắt con chim nhỏ[note74307].
Ai có thể trách nó đây?
Sau cùng thì mèo vẫn là mèo thôi.
-----
“Phải, Odagiri-kun. Tôi có lười biếng. Không làm những việc mình không muốn làm là phương châm của tôi. Tôi sẽ không phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, đó không phải lý do để mắng tôi”.
Mayuzumi hờn dỗi quay lưng lại với tôi. Một bóng người màu đen cử động trên chiếc ghế sofa. Bộ váy cô đang mặc xộc xệch, viền chiếc váy xòe ra như đôi cánh của một con quạ. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy và thở dài.
“Tôi không có mắng cô. Xin cô ít nhất làm những việc cô nói mình sẽ làm”.
“Tôi đã làm rồi, vậy anh còn phàn nàn gì nữa?”
“Chỉ khi tôi nhắc thì cô mới làm”.
Mayuzumi không trả lời mà chỉ nằm đó và khẽ nhún vai.
Đây là hậu quả của việc tôi phàn nàn với Mayuzumi về cái chuồng chó. Cô ấy đã cáu kỉnh từ sau khi liên lạc với một người quen vào hôm qua. Quan sát cô ấy, tôi thở dài.
Dù có chuyện gì xảy ra, Mayuzumi cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Cô ấy sống theo cách mình muốn.
Tuy nhiên, sự khó chịu của tôi chỉ càng tăng thêm. Tôi không có thời gian để đối phó với tính cách thất thường của cô ấy.
“Có khả năng là con cáo đã quay trở lại không?” Tôi hỏi.
Mayuzumi vẫn không trả lời.
Tuy vậy, vài giây sau, cô ấy quay đầu lại. “Hửm? Anh vừa nói gì à?”
“Có khả năng là con cáo đã quay trở lại từ thế giới linh hồn không?” Tôi gằn giọng.
Mayuzumi im lặng. Cô nắm lấy chiếc cốc và cầm lấy một viên sô cô la. Viên sô cô la hình hoa hồng tô điểm cho những ngón tay thon dài.
Cô bỏ viên sô cô la vào cốc và khuấy bằng chiếc thìa vàng.
“Không”, cô khẳng định thẳng thừng, nhấp một ngụm đồ uống.
Tôi cau mày. Thật vô lý.
Mọi chuyện xảy ra từ đầu cho tới giờ đều chỉ ra sự trở lại của con cáo.
Mayuzumi lắc đầu. “Chỉ có Mayuzumi Azaka mới có thể đi sâu vào trong thế giới linh hồn. Chỉ có tôi. Tôi là một người sở hữu năng lực siêu nhiên đặc biệt và theo cách nói của con mèo thì tôi là một con quái vật. Thế giới linh hồn là sân chơi của tôi. Đối với người khác, thế giới đó chỉ là địa ngục mà thôi”.
Mayuzumi lại nhấp một ngụm đồ uống. Cô bắt chéo chân và chống cằm. Vòng chân hoa hồng đeo quanh mắt cá chân đung đưa, phản chiếu ánh sáng màu đỏ.
“Không có cách nào để anh ta trở về từ thế giới đó và cũng không có người sở hữu năng lực siêu nhiêu nào có thể đưa anh ta trở về. Con cáo có thể nhúng tay vào vụ trước đó, nhưng chỉ là gián tiếp. Tôi tin việc cơ thể của Aya-kun tự hồi phục là vì nhận thức của cô ấy đã quay trở lại. Tuy vậy, cũng có khả năng là năng lực của con cáo đã rò rỉ vào trong thế giới này, điều đó có nghĩa là năng lực của anh ta đã ảnh hưởng tới cô ấy”.
Mayuzumi thở dài và lại lắc đầu. Cô ấy có vẻ rất khó chịu.
Cô ấy không sợ hãi hay hoảng loạn mà chỉ khó chịu.
“Hàng bắt chước lúc nào cũng xấu xí, đặc biệt là khi hàng thật cũng xấu xí”.
“…Hàng bắt chước sao?” Tôi hỏi.
Mayuzumi đột nhiên im lặng. Đôi mắt to nheo lại trong giây lát.
Cô ấy quay ra nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Đúng vậy, hàng bắt chước. Tôi có câu hỏi dành cho anh”. Giọng cô trở nên nghiêm túc. “Giả sử con cáo đã quay trở lại. Anh sẽ làm gì với anh ta?” Cô hỏi thành thật.
Lời của cô làm sởn gai ốc.
Tôi nắm chặt tay. Tôi hiểu ý cô ấy là gì. Sau khi tạm biệt Aya, tôi đã tự hỏi đi tự hỏi lại câu hỏi tương tự trong nhiều ngày qua. Ngực tôi lại bắt đầu đau. Tôi không thể chôn vùi sự tồn tại của hắn sâu trong ký ức của mình nữa.
Lúc đó, tôi đã đưa ra lựa chọn là giết con cáo, song tôi đã không làm được, tôi không thể làm được.
Tôi hiện tại muốn làm gì với hắn ta?
“Lúc đó, tôi muốn giết con cáo”, tôi trả lời.
Tôi cố nhớ lại cơn phẫn nộ trong lòng mình lúc đó, cơ mà cảm xúc đó đã một đi không trở lại. Tuy vậy, sự căm ghét và nỗi sợ đối với hắn ta vẫn chưa biến mất.
Tôi không thể chấp nhận được sự trở lại của hắn, nhưng lần nào nghĩ tới việc hắn ở trong thế giới linh hồn thì tôi cũng đều cảm thấy khó thở, tưởng tượng ra cảm xúc của hắn khi bị nhốt ở đó làm tôi muốn hét thật to. Tôi không thể diễn tả những cảm xúc lấp đầy trái tim tôi. Những cảm xúc đó rất mâu thuẫn.
Tôi căm ghét con cáo. Tôi sợ con cáo. Giết hắn là không đủ.
Nhưng mà, tôi…
Tôi đang cố nghĩ gì vậy?
Tôi lắc đầu và ngừng suy nghĩ. Tôi tháo băng trên lòng bàn tay và quấn lại mà chẳng vì lý do gì. Mayuzumi không nói gì mà chỉ nằm xuống lại, thậm chí còn không thúc giục tôi trả lời.
Ngay khi cô ấy nhắm mắt lại, tôi nghe thấy tiếng reng.
Đó là tiếng chuông điện thoại. Cô ấy mở mắt, ngồi dậy rồi nhảy đi một cách duyên dáng. Cô ấy nhấc điện thoại rồi áp vào tai.
“Alo, văn phòng thám tử tâm linh Mayuzumi xin nghe. Ồ, là ông đấy à. Có chuyện gì sao? Vụ việc đó kết thúc rồi còn gì?” Mayuzumi nhẹ nhàng hỏi.
Một giọng nói hoảng loạn vang lên từ đầu dây bên kia.
“Nghe có vẻ là đã xảy ra rắc rối nghiêm trọng. Tuy nhiên, tôi không biết cô ấy đã đi đâu hay là tại sao cô ấy lại biết mất. Từ đó tới giờ, không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy ở gần tôi”.
Giọng đối phương to hơn rồi dần nhỏ lại cho đến khi không còn nghe thấy nữa. Mayuzumi áp điện thoại lại vào tai sau khi đưa điện thoại ra xa mặt mình.
“Tôi biết các người không quan tâm đến việc cô ấy phát điên hay là biến mất. Giờ mới bắt đầu làm ầm ĩ chỉ vì vấn đề đó có thể trở thành vấn đề pháp lý đối với bệnh viện thì thật ngu ngốc. Đằng nào thì các người cũng sẽ xử lý chuyện này tương tự như cách các người đã xử lý chuyện của Saori-kun: mất tích ấy. Đúng không nào? Nên là bình tĩnh lại đi—họ cúp máy rồi”.
Mayuzumi đặt điện thoại xuống và quay lại. Khóe miệng cô nhếch lên.
“Học viện nữ sinh Reisen vừa mới gọi”, cô nói. “Kotori-kun đã biến mất khỏi bệnh viện”.
“Biến mất?” Tôi cảm thấy khó tin.
Tôi hình dung ra cảnh cô ấy sợ hãi.
Mayuzumi gật đầu nghiêm túc. “Cô ấy được đưa vào bệnh viện trực thuộc trường đại học sau khi suy nhược thần kinh. Tuy nhiên, bệnh viện đó lại không chuyên điều trị bệnh tâm thần. Cô ấy được đưa vào khoa tổng quát và đã tự mình lẻn ra cách đây vài ngày. Camera cũng ghi lại cảnh cô ấy rời khỏi bệnh viện”.
Cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng và một chiếc áo cardigan rồi rời đi.
Vì cô ấy phải ở lại bệnh viện lâu dài, nên cô ấy được phép mặc quần áo bình thường, điều này lại thành ra phản tác dụng. Cô ấy có vẻ đã trà trộn vào với những người tới thăm bệnh thường xuyên. Từ đó tới giờ không có tung tích gì.
“Tôi không nghĩ cô ấy có thể biến mất dễ như thế. Có người đang che giấu cô ấy”.
Một cô gái xuất hiện trong tâm trí tôi.
Một bóng người kỳ lạ đeo mặt nạ mèo nhìn chúng tôi và cúi chào thật sâu.
“Chị sẽ sớm gặp lại hai cưng”.
Cạch.
Một tiếng động lạ lọt vào tai tôi. Vài giây sau, tôi mới nhận ra rằng có thư được nhét qua khe gửi thư.
Tôi đứng dậy rồi đi ra kiểm tra. Có một chiếc phong bì nằm ở trước cánh cửa. Thay vì nghĩ tới việc nhặt chiếc phong bì lên, tôi mở toang cửa ra. Ngay khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy người đưa thư. Mắt anh ta mở to vì ngạc nhiên và anh ta gật đầu chào. Mayuzumi thấy khó chịu vì thư quảng cáo, nên đã tháo bỏ hộp thư ở dưới tầng một. Người đưa thư có vẻ bối rối. Anh ta dường như không biết gì cả. Tôi cảm ơn và nhìn anh ta rời đi, sau đó quay lại và nhặt chiếc phong bì lên.
Chiếc phong bì màu trắng đơn giản có số căn hộ và tên người nhận. Tên người gửi được viết bằng bút sáp màu đỏ ở mặt sau.
Người gửi: con cáo.
Đứa trẻ cựa quậy. Tuy nhiên, có gì đó khác ngoài nỗi sợ lấp đầy lồng ngực tôi. Hai bàn tay run rẩy của tôi chắp vào nhau. Tôi mang chiếc phong bì vào trong một cách cẩn thận để không làm nhàu nát rồi đưa cho Mayuzumi xem.
“Mayu-san. Tôi thấy thứ này ở cửa”.
“Cảm ơn. Hừm…”
Mayuzumi liếc nhìn tôi. Cô ấy nhận lấy chiếc phong bì rồi mở ra. Một lá thư rơi ra cùng với thứ gì đó khác. Trông thứ đó giống một cái bánh quy. Thứ đó rơi trúng đầu gối của Mayuzumi rồi lăn trên sàn. Khi cô mở lá thư ra, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Từ bên trong, màu đỏ rơi xuống lả tả.
Những cánh hoa màu đỏ.
Tờ giấy đầy chữ được viết bằng bút sáp.
Mayuzumi đọc câu đầu tiên.
“Câu chuyện sẽ tiếp diễn”.
Đôi môi đỏ nhẹ nhàng cong lên. Cô gõ vào lá thư và cười một tiếng nhỏ.
“Ra là vậy. Ngu ngốc thật”.
Tôi nhận lấy lá thư và đọc những dòng chữ được viết cong queo có chủ đích. Đứa trẻ trong bụng tôi lại cười. Sống lưng tôi lạnh toát. Tuy nhiên, cảm giác này khác với sợ hãi. Có gì đó đang dâng lên cổ họng tôi.
“Hahahaha”. Cảm giác muốn hét biến thành tiếng cười. “Tôi hiểu rồi”.
Đúng là ngu ngốc thật.
“Câu chuyện sẽ tiếp diễn”.
Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa đáng thương.
Nàng bị mắc kẹt giữa những bông hoa, chờ đợi sự cứu giúp từ rất là lâu rồi.
Giống như người đẹp ngủ trong rừng đã ngủ suốt trăm năm.
Giống như công chúa tóc mây bị một mụ phù thủy giam cầm.
Nàng đã chờ đợi một mình từ rất, rất là lâu rồi.
Có ai cứu nàng không?
Độc giả thân mến nghĩ sao?
Tôi vò nát lá thư trên tay và vứt đi. Mayuzumi đang cầm một tờ giấy khác. Trên tờ giấy có những dòng chữ đánh máy đơn giản cùng một bản đồ đính kèm.
Một tấm thiệp trắng hiện lên trong tâm trí. Tờ giấy này trông rất giống với tờ giấy mà con cáo đã gửi.
Giờ tôi đã hiểu tại sao Mayuzumi lại nói là hàng bắt chước.
“Địa điểm trên bản đồ là nơi Kotori-kun đang bị giam cầm”, Mayuzumi nói. “Tới tận thành phố Nago sao? Chu đáo quá cơ đấy. Lá thư rất vòng vo, song hiểu đơn giản là nếu chúng ta gọi cảnh sát, Kotori-kun sẽ chết. Con cáo này đúng là quá lo xa rồi”.
Mayuzumi cười khẩy. Tôi thấy phản ứng của cô ấy là bình thường.
Cách làm giống với con cáo, nhưng có một điểm khác biệt vô cùng quan trọng.
Vở kịch có nhiều lỗi. Một lá thư được gửi theo cách thông thường, viết quá nhiều về tiền đề. Con cáo sẽ phân chia rạch ròi từng chi tiết mà hắn muốn chúng tôi tự mình suy nghĩ.
Những từ ngữ hiện lên trong đầu tôi.
Tội phạm bắt chước.
Tuy nhiên, chỉ có rất ít người biết chi tiết về sự cố. Thậm chí tín đồ của Asato còn không biết gì cả.
Vậy thì làm sao cô có thể bắt chước hắn?
Tôi vắt óc suy nghĩ một lúc lâu và cảm thấy muốn hút thuốc. Khi những ngón tay di chuyển, tôi nhìn xuống sàn—nhìn xuống vật đã rơi ra từ trong chiếc phong bì.
Nó được bao phủ bởi những cánh hoa màu đỏ.
Khi nhặt nó lên, tầm nhìn của tôi nhuộm đỏ.
Dạ dày và cổ họng tôi đau rát, bụng tôi quặn lại. Cơn giận thiêu đốt ruột gan, khiến ngón tay tôi run rẩy.
Đó là một chiếc trâm cài bằng gỗ xinh xắn có hình dáng một con chim nhỏ.
Con chim bị gãy đôi.
Thật ghê tởm. Những trò nghịch ngợm để thỏa mãn sở thích cá nhân thật bệnh hoạn và kinh tởm.
Đối với cô ta, con người chẳng là gì sao?
Chiếc trâm cài bị bẻ gãy. Tôi đặt những mảnh gỗ lên bàn. Những mảnh vỡ trông giống bánh quy nằm rải rác cạnh cốc sô cô la nóng.
Mayuzumi nhặt một cánh hoa màu đỏ lên và liếc nhìn tôi.
“Thế, Odagiri-kun. Anh định làm gì?”
“Tôi sẽ đi. Tôi đành phải đi. Tôi phải đi cứu Kotori-san. Cô ta có thể chỉ là hàng bắt chước con cáo, nhưng cô ta đang cố gắng làm trò giống hắn. Trò chơi trẻ con này phải dừng lại”.
Tôi chạm vào bụng mình. Tôi sẽ cần con bé giúp tùy vào tình cảnh. Uka vui sướng kêu gừ gừ.
Papa, tôi nghe thấy tiếng gọi của con bé.
“Thế cô thì như nào, Mayu-san?” Tôi hỏi.
Mayuzumi im lặng. Cô ngạc nhiên nhìn tôi.
Một lúc sau, một tiếng cười khúc khích bật ra khỏi miệng cô. Cô ấy đưa cánh hoa vừa nhặt lên môi và nhẹ nhàng hôn vào mép cong.
“Lần này tôi sẽ đi”, cô nói. “Tôi sẽ không để mình bị dính vào mấy cái trò chơi ngu ngốc đó hết lần này tới lần khác. Tôi không có thời gian để chơi trò trẻ con. Nếu có người viết tiếp câu chuyện của con cáo, tôi sẽ phải đọc kể cả khi không muốn rồi xé rách cuốn truyện”.
Một cái lưỡi ướt át liếm mặt dưới cánh hoa.
Mayuzumi nói tiếp với một nụ cười quyến rũ, “Câu chuyện sẽ tiếp diễn”.
Không khí có mùi hương ngọt ngào và mùi sắt.
Màu đỏ nổi bật trên làn da trắng. Cô ấy liếm cánh hoa.
“Sau mỗi lần mở màn thì đều chỉ có một kết thúc”.
Cánh hoa màu đỏ bị nghiền nát giữa hàm răng. Tôi ngửi thấy hương hoa nồng nàn.
Và rồi, Mayuzumi ăn cánh hoa.
-----
Địa điểm trên bản đồ nằm ở vùng núi của thành phố Nago.
Từ văn phòng, chúng tôi đi trên đường cao tốc hướng về phía tây và đi theo bản đồ đến sườn núi. Một căn biệt thự nhỏ mang phong cách phương Tây nằm ở giữa rừng, bên cạnh là một ngôi nhà kính lớn. Tôi kiểm tra bản đồ xem đã đúng nơi chưa. Ký ức hồi tháng sáu hiện lại trong đầu.
Chúng tôi rẽ phải trên con đường mà tôi và Higasa đã từng đi. Chúng tôi tới được một căn biệt thự mang phong cách phương Tây gần đó. Bầu không khí của căn này rất giống với căn đã bị thiêu rụi đó.
Căn biệt thự này cũng giống như một ngôi nhà ma ám, trang nghiêm và vô cùng yên lặng.
Một nơi dự phòng.
Nhỡ con cáo đã xây nên nơi này để làm một nơi thay thế thì sao? Khả năng cao là hắn đã đợi ở đây trong khi Higasa dẫn tôi vào bẫy của hắn ở căn biệt thự kia.
Nhưng mà, làm sao người khác có thể biết về nơi này?
Căn biệt thự chìm trong im lặng dưới nền trời xanh chói lọi. Tôi nuốt nước bọt. Khi bước về phía trước, tôi cảm thấy lưng mình bị chọc một phát. Quay lại, tôi thấy Mayuzumi đang cầm ô.
“Cô làm gì vậy, Mayu-san?”
“Nhìn kỹ bản đồ đi. Địa điểm chỉ định không phải là căn biệt thự”.
Đầu chiếc ô chuyển hướng từ căn biệt thự sang công trình bên cạnh.
Màu đỏ thẫm đung đưa đằng sau lớp kính trong suốt.
“Là nhà kính”.
Khung trang trí màu đen và những tấm kính khiến nhà kính trông giống như mạng nhện. Phía bên kia lớp kính là một mảng màu đỏ, rung động như thể đang sống. Những lớp cánh hoa dày gợi tôi nhớ đến thịt bị mất đi lớp da.
Tôi ngửi thấy mùi sắt nồng nặc. Đứa trẻ trong bụng cựa quậy.
Những bông hoa màu đỏ mọc lên từ người chết.
Tôi bước qua cánh cửa. Đế giày chạm xuống nước.
Bõm.
Mặt đất hòa lẫn với phân bón dưới chân ngập chút nước. Những cánh hoa màu đỏ giống như những con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước. Có đa dạng loại cây được trồng khắp nhà kính. Những bông hoa đỏ mọc dày đặc dưới những cái cây đã trưởng thành. Có một con đường hẹp ngập nước ở giữa các loại thực vật.
Keng.
Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa bị khóa đằng sau chúng tôi, song chúng tôi không quay lại.
Chúng tôi bước tiếp vào sâu hơn trong nhà kính.
Bõm, bõm, bõm.
Âm thanh vang lên nghe như tiếng một đứa trẻ đang nghịch nước. Những gợn sóng lan rộng. Chúng tôi vừa nghe tiếng nước vừa bước tiếp cho tới khi tới một nơi trống trải. Trong khu đất trống hình tròn nhỏ là một bộ bàn ghế chân cong. Trên bàn có bộ tách, bộ đĩa, một bình sữa và một ít bánh trà.
Con mèo đang ngồi ở đó.
“Hai cưng tới rồi”.
Cô quay lại và mỉm cười. Trên người cô là một chiếc váy đen rộng thùng thình và chiếc áo choàng được vắt trên lưng ghế. Một chiếc mặt nạ mèo che đi khuôn mặt.
Đôi môi cô nhẹ nhàng cong lên. Cô nhiệt liệt chào đón chúng tôi.
Một cô gái mặc đồ trắng đang nằm dưới chân cô.
Mái tóc dài của cô gái xõa ra trong làn nước. Những lớp băng dày quấn quanh cổ tay thon thả. Chiếc váy ngủ mỏng ướt dính chặt vào người. Nằm dưới nước, cô trông như thể đang trôi sông.
Dáng vẻ của cô làm tôi nghĩ tới Ophelia.
Một người đàn bà phát điên vì đau buồn rồi chết đuối.
“Cô có sao không, Kotori-san?!”
Mặc kệ con mèo, tôi chạy tới chỗ Kotori và nhấc cơ thể của cô ấy lên. Nước nhỏ giọt từ tóc của cô. Thân hình của cô tuy gầy nhưng lại nặng như xác chết. Da cô lạnh ngắt.
Mắt cô đang không nhìn tôi.
Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm lên trần kính.
Những cánh hoa rơi ra khỏi miệng cô. Những bông hoa bị xé xoay tròn.
Và rồi, tôi nhận ra một điều. Miệng cô đang chuyển động rất nhanh. Mỗi lần hàm của cô di chuyển từ bên này sang bên kia, tôi lại nhìn thấy hàm răng trắng và màu đỏ.
Răng va vào nhau. Cô đang nhai thứ gì đó với đôi mắt mở to.
Toàn thân tôi sởn gai ốc. Tôi đặt ngón tay lên môi cô và nạy miệng cô ấy ra.
“Kotori-san, cô đã ăn gì vậy?”
Một cục hoa đỏ rơi ra từ hàm trên của cô.
Chất lỏng rỉ ra từ bông hoa chảy xuống. Cục màu đỏ đen trông như một cục thịt, trộn lẫn với thịt thật sự và máu. Những vết thương trên lưỡi cho thấy cô đã cắn vào lưỡi.
Kotori mỉm cười.
Trong nụ cười kỳ lạ của cô không có niềm vui nào.
Cô chỉ cười.
“Xin đừng phớt lờ chị, cưng à”, con mèo nói. “Chị có thể hiểu cưng đang lo lắng cho quý cô đó, nhưng phụ nữ vốn là những sinh vật hay ghen tuông. Chị muốn cưng chú ý tới mình”. Giọng nói cô ta nghe rất chói tai.
Tôi nhẹ nhàng đặt Kotori xuống. Cô nằm ngửa như một con búp bê với đôi mắt mở to. Tôi đứng dậy và nhìn con mèo. Cô đang ngồi bắt chéo chân, tay chống má.
Cô mỉm cười như một con mèo Cheshire.
“Chị vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện với hai cưng”.
Tôi đấm vào mặt cô ta.
Chiếc mặt nạ mèo nứt ra và chiếc ghế đổ xuống. Yuri ngã xuống trong khi ôm bụng và trượt trên mặt nước. Cơ thể cô va vào một bức tường gạch rồi dừng lại. Cô thở dốc và cố gắng đứng dậy.
Tôi chạy tới và túm lấy cổ váy cô ta. Môi cô ta đang chảy máu và má cô ta sưng lên. Con mèo ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi không muốn nói chuyện với cô”, tôi nói, giơ nắm đấm lên. “Cô đã làm gì với cô gái đó?”
“Ồ, giờ thì chuyện này bất ngờ lắm đấy. Chị không ngờ cưng lại đánh một người phụ nữ đâu”, Yuri trả lời. “Cưng đánh chị vì cưng coi chị không phải là người mà là quái vật, đúng không?” Khuôn mặt méo mó của cô mỉm cười. “Chị vui vì cưng nghĩ vậy”, cô lẩm bẩm với niềm vui sướng từ tận đáy lòng.
Tôi hạ nắm đấm xuống và hạ nhiệt cái đầu đang sôi sùng sục. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục nắm lấy cổ váy cô ta.
“Trò chơi kết thúc rồi”, tôi nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hãy ra khỏi đây”.
Tôi bắt đầu bước. Như một con mèo bị chủ lôi đi, cô ta không phản kháng khi bị tôi kéo đi.
“Một lời nguyền khiến nàng công chúa không thể rời khỏi chiếc quan tài thủy tinh”, cô ta đột nhiên lẩm bẩm.
Nghe như thể cô ta đang kể lại một câu chuyện. Tôi dừng bước.
Tôi ngoái đầu lại và thấy một nụ cười méo mó trên khuôn mặt của Yuri.
“Ngay khi đặt chân ra ngoài, nàng sẽ ngừng thở”.
Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nhìn Kotori.
Nằm dưới nước, cô đưa tay ra rồi nắm lấy một bông hoa đỏ.
Bông hoa bị bứt ra.
“Cô đang nói dối”, tôi nói.
“Cứ thử tự nhiên”.
Yuri và tôi trừng mắt nhìn nhau. Một lúc sau, tôi buông cô ta ra.
Yuri từ từ đứng dậy. Cô đặt một tay lên ngực và cúi chào.
“Cảm ơn hai cưng vì đã đến”, cô nói. “Chị rất vui vì hai cưng đã đến”.
“Odagiri-kun”, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mayuzumi đang ngồi trên một chiếc ghế; tôi còn không nhận ra hành động của cô ấy. Cô ngồi bắt chéo chân và ăn bánh quy sô cô la. Trên tay cô cầm một tấm thiệp.
Có vẻ tấm thiệp màu trắng được đặt trên đĩa. Cô ấy lật tờ giấy lại và giơ lên trời.
“Tôi hiểu rồi”, cô nói. “Vậy ra đây là thể loại trò chơi mà cô đang chơi”.
Mayuzumi ném tấm thiệp đi. Tôi bắt lấy tấm thiệp trước khi nó rơi xuống nước.
Có một câu chuyện trên tấm thiệp. Tôi đọc những dòng chữ mờ.
Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa đáng thương.
Nàng bị mắc kẹt giữa những bông hoa, chờ đợi sự cứu giúp từ rất là lâu rồi.
Giống như người đẹp ngủ trong rừng đã ngủ suốt trăm năm.
Giống như công chúa tóc mây bị một mụ phù thủy giam cầm.
Nàng đã ước một điều với mụ phù thủy và bị yểm một lời nguyền.
Một lời nguyền khiến nàng không thể rời khỏi chiếc quan tài thủy tinh.
Nếu đặt chân ra ngoài, nàng sẽ ngừng thở.
Chiếc quan tài vẫn bị đóng lại, bị bao phủ bởi những bông hoa đỏ.
Ai sẽ hóa giải lời nguyền đây?”
“Độc giả thân mến nghĩ sao?” Yuri đọc nốt dòng cuối.
Cô ta nhìn chúng tôi với hai tay đan sau lưng.
Một lúc sau, cô ta lắc đầu. “Phớt lờ một cô gái sẽ làm tổn thương trái tim của cô ấy. Chị mong cưng sẽ chu đáo hơn chút. Chị thích đùa, nhưng chị không muốn bị đối xử như một tên hề. Đó là quy tắc. Xin hãy dốc hết sức để cứu lấy nàng công chúa. Nếu không thì công sức của người tổ chức trò chơi bỏ ra sẽ không đáng”. Cô ta lại cúi đầu.
Kể cả khi không đeo chiếc mặt nạ mèo, đôi mắt cô ta vẫn lóe sáng như mắt động vật. Mayuzumi xoay tấm thiệp bằng đầu ngón tay. Hình ảnh một con mèo xoay tròn rồi lại xoay tròn.
Mayuzumi ngừng xoay. “Có vẻ điều kiện của cô nghe lỏng lẻo hơn nhiều so với điều kiện con cáo đưa ra. Anh ta đưa ra ba lựa chọn: rời đi, giết hoặc tự tử. Tuy nhiên, điều kiện cô đưa ra lại có chút khác biệt. Cô đang có âm mưu gì, giả làm con cáo à?”
Yuri mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ, giống như mèo nở trên khuôn mặt cô.
Cô ta ngẩng cao đầu. Giọng cô ta vang vọng như một diễn viên trên sân khấu.
“Chị muốn cưng tự nghĩ. Chị không có lý do gì để ép cưng chết. Một chút sửa đổi cũng không sao đâu, phải không? Chị chỉ là hàng bắt chước thôi mà”, cô ta thừa nhận. “Chị sẽ rất cảm kích nếu cưng có thể bỏ qua một chút lỗi. Sau cùng thì chị là một con gà mờ mà”. Cô ta lại cúi đầu.
Đặt tay lên bụng, cô mỉm cười. Mayuzumi nheo mắt quan sát Yuri.
“Cô là ai?” Mayuzumi hỏi.
Con mèo cười thành tiếng, cười vì niềm vui từ tận đáy lòng.
“Mèo là sứ giả của cáo, là quái vật thấu hiểu được quái vật”.
Nụ cười méo mó của cô trông giống hệt nụ cười của Asato.
-----
“Cùng xem lại các quy tắc nào”, Mayuzumi nói.
Họ ngồi đối diện nhau như đang cùng thưởng thức tiệc trà. Phía sau họ, Kotori ướt đẫm nước đang bò về phía trước. Cô chạm vào một bông hoa màu đỏ và bẻ gãy cuống.
Tách.
Cô cầm lấy bông hoa rồi dùng răng xé cánh hoa.
Bông hoa bị xé biến mất vào trong miệng cô. Cô ăn bông hoa như thể đang ăn thịt con mồi.
Mayuzumi đọc các quy tắc cho con mèo, nhìn chằm chằm vào cô ta. Con mèo mỉm cười lắng nghe.
“Nàng đã ước một điều với mụ phù thủy và bị yểm một lời nguyền”, Mayuzumi nói. “Một lời nguyền khiến nàng không thể rời khỏi chiếc quan tài thủy tinh”.
“Quý cô đáng yêu nghĩ sao?”
Mayuzumi duyên dáng cầm lấy một miếng sô cô la có hình dáng một bông hoa và cho vào giữa hai hàm răng.
Rắc.
Bông hoa vỡ thành từng mảnh.
“Không có cách nào để hóa giải mỗi lời nguyền. Kotori đã ước điều gì đó với cô. Giống như những người tin vào con cáo. Nếu ta khiến cô ấy từ bỏ điều ước thì lời nguyền sẽ được hóa giải, đúng không?”
“Ấn tượng thật. Cưng đi đúng hướng rồi đấy. Tuyệt. Chị vui lắm”.
Con mèo mỉm cười vui vẻ. Cô ta không quan tâm tới đồ ăn vặt mà cầm lấy một viên đường rồi bỏ vào mồm nhai.
Kotori đã ước điều gì đó với con mèo. Giống như nàng tiên cá đã cầu xin mụ phù thủy thực hiện điều ước và đổi lại là bị nguyền rủa.
Để cứu nàng, chị em của nàng công chúa tiên cá đã cắt đi mái tóc của mình và bảo nàng giết chàng hoàng tử.
Nàng tiên cá đại diện cho những người mà tôi không thể cứu được.
Làm sao tôi có thể cứu Kotori?
“Odagiri-kun”, Mayuzumi nói. “Trước hết, anh nên ngăn Kotori-kun ăn những bông hoa”. Mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào con mèo.
Tiếng hoa bị xé tiếp tục vang lên đằng sau họ.
Kotori không ngừng ăn hoa. Cảnh tượng cô ấy vừa ăn vừa rơi nước mắt trông như kẻ nghiện.
“Những bông hoa màu đỏ đó vốn mọc lên từ người chết”, Mayuzumi nói thêm. “Cô ấy không nên ăn hoa, dù những bông hoa ở đây có vẻ có chút khác. Vấn đề ở đây là hành động kỳ lạ của cô ấy”.
Như thể những bông hoa đã mê hoặc cô.
Kotori bối rối ngước lên rồi nở một nụ cười kỳ lạ. Tôi bước tới chỗ cô ấy và khụy một chân xuống.
Cô ấy nghiêng đầu. “Hửm…?”
Tôi lặng lẽ lấy bông hoa từ tay cô ấy. Kotori không nói gì. Cô nuốt hoa trong miệng trong khi đôi mắt to trong trẻo của cô nhìn tôi. Cái miệng nhỏ há ra.
Và rồi, cô hét lên.
Kotori với một tay ra. Cô gào khóc như một đứa trẻ và xé bông hoa màu đỏ. Tôi nhanh chóng ôm lấy eo cô ấy và kéo cô ra, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục chống cự. Lòng bàn tay của cô liên tục đánh vào mặt tôi, móng tay cào xước má tôi. Tôi cảm thấy rất đau.
“Aaa, aaa, aaaaaaaaaaa!”
“Làm ơn bình tĩnh lại, Kotori-san. Những bông hoa đó—”
Toàn thân Kotori cứng đờ và lưng cong lại. Máu chảy ra từ giữa hai hàm răng. Bọt đỏ cùng với nước dãi chảy ra từ miệng cô.
“Odagiri-kun!”
“Cô ấy đã cắn lưỡi!”
Tôi nhét ngón tay vào khóe môi Kotori rồi nạy miệng cô ra. Tôi lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi và nhét vào miệng cô ấy. Tấm vải chuyển sang màu đỏ. Biết được rằng cô ấy không mất nhiều máu lắm làm tôi nhẹ nhõm. Cô ấy ngã xuống đất. Tôi ôm lấy tấm lưng nhỏ để đỡ cô dậy. Cơ thể mảnh mai của cô vô cùng nặng nề.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm của cô. Kotori đã ngất đi.
“Không thể nào”, Mayuzumi nói. “Cứ như là cô ấy đã bị yểm phép”.
Nếu chúng tôi lấy những bông hoa khỏi Kotori, cô có thể chết.
Giống như Ophelia chết vì phát điên.
“Lời nguyền chỉ có thể được hóa giải khi cô ấy từ bỏ điều ước của mình. Hai cưng nên biết điều đó”, con mèo nói.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta. Con mèo vui vẻ cầm một viên đường lên.
Con mèo muốn gì cơ chứ? Tôi không thể biết được mục đích của cô ta. Tuy nhiên, miễn Kotori vẫn còn hành động kỳ lạ thì chúng tôi chỉ còn lựa chọn chơi trò chơi của cô ta.
Theo câu chuyện, Kotori đã bị những bông hoa mê hoặc. Lấy những bông hoa khỏi cô ấy thì cô sẽ chết. Tôi nhặt những bông hoa dưới đất lên và đặt Kotori nằm trên đùi mình.
Tại sao cô ấy lại ăn hoa?
Tôi xé bông hoa và nhét vào miệng. Tôi ngửi thấy mùi sắt và mùi hương ngọt ngào.
“Odagiri-kun, anh thích ăn hoa à?” Mayuzumi nói đùa.
Tôi lờ cô ấy và nhai cánh hoa. Mùi hương giống như mỹ phẩm gợi nhớ tới một người phụ nữ. Tôi tiếp tục nhai cánh hoa, chịu đựng cảm giác dính răng.
Không ngon. Có mùi, nhưng không có vị.
Tại sao cô ấy lại ăn thứ này? Tôi không thể hiểu được.
“Ăn hoa là một ẩn dụ”, Mayuzumi nói nhỏ.
Tôi ngẩng đầu lên.
Yuri cười tươi. “Không tệ. Không hề tệ tí nào. Có vẻ hơi nhanh quá rồi”.
Mayuzumi cầm lấy một tách trà. Cô nhìn chằm chằm vào trà bên trong và nheo mắt.
Cô nghiêng tách, đổ trà xuống nước. Màu hổ phách lan tỏa.
“Cô có sô cô la nóng không?” Mayuzumi hỏi. “Vị đậm càng tốt”.
Mặt nước chuyển đỏ trong giây lát rồi lại trở về như ban đầu. Tôi nhớ lại cảnh Tsubaki tự tử. Mùi sắt càng làm cho ký ức thêm sống động. Kotori tỉnh dậy. Những ngón tay thon chạm vào chiếc khăn tay nhét trong miệng.
Cô rút tấm vải đẫm máu và nước dãi ra.
Hai cổ tay cô được quấn những lớp băng dày.
Bây giờ tôi mới thắc mắc: tại sao cổ tay cô ấy lại được băng bó? Có vẻ cô đã cắt cổ tay mình.
Bệnh viện không đề cập với chúng tôi về việc cô ấy tự làm tổn thương cơ thể. Nếu cô ấy đã tự làm tổn thương cơ thể thì việc cô ấy trốn thoát sẽ càng cấp bách. Chúng tôi sẽ được liên lạc sớm hơn. Rất có thể là sau khi cô tới đây mới có những vết thương trên cổ tay này.
Những vết thương trên cổ tay và sàn nhà ngập nước. Khi kết hợp hai hình ảnh này lại với nhau, một hình ảnh ghê rợn xuất hiện trong tâm trí tôi.
Đặt một tay vào trong bồn tắm rồi cắt cổ tay.
Tương tự như thế, đặt cổ tay xuống vùng nước nông rồi cắt bằng dao.
Sống lưng tôi lạnh toát. Đã lâu rồi kể từ khi cô ấy biến mất. Nếu cô ấy cắt cổ tay mình nhiều lần thì nước dưới đất phải hòa lẫn với máu của cô, dủ chỉ là một lượng nhỏ. Những bông hoa màu đỏ đung đua. Tôi ngồi xổm xuống rồi ngắt một bông. Phần nước ngập đầy lối đi có vẻ là được thiết kế để ngấm vào đất thông qua khe hở giữa những viên gạch. Những bông hoa màu đỏ đang hấp thụ nước.
Tôi muốn coi đó là một suy nghĩ điên rồ. Tuy nhiên, tôi có cảm giác đó là nguyên nhân gây ra vết thương trên cổ tay Kotori. Những bông hoa được trồng trong chậu phun ra thịt người, hiện thực hóa nỗi oán hận của người chết. Tuy vậy, những bông hoa ở đây không phun ra thịt mà lại nở rộ và chờ đợi để bị ăn.
Những bông hoa ở đó nở trên người chết.
Nhỡ những bông hoa ở đây nở từ máu thì sao?
Những bông hoa ở đó mọc lên từ mong ước của người chết.
Nhỡ những bông hoa ở dây nở rộ vì mong ước của Kotori thì sao?
Tầm nhìn của tôi mờ đi. Đứa trẻ trong bụng cười khúc khích. Nước tiếp xúc với da tôi thay đổi và có thứ gì đó tụ lại quanh chân tôi. Một vòng tròn màu đỏ hình thành. Máu lan ra ngưng tụ lại thành một điểm.
Máu tiếp xúc với cơ thể tôi.
Và rồi, tầm nhìn của tôi dịch chuyển.
“…Mayu-san”.
Mayuzumi và con mèo biến mất. Một cánh đồng hoa trải dài khắp mọi hướng.
Tôi chỉ có một mình trong rừng.
Bầu trời đen kịt. Biển hoa đỏ trải dài vô tận, đỏ như là máu. Cánh tay của một cô gái di chuyển qua tầm nhìn của tôi. Có vẻ cánh tay đó là của tôi.
Tôi đã biến thành một cô gái, nhìn thế giới qua mắt của cô ấy.
Một bên tay được băng bó. Cô đang xé những bông hoa bằng cánh tay bị thương.
Chuyện này xảy ra lúc nào? Cảnh tượng trước mắt tôi là ký ức của Kotori mà đứa trẻ đã nuốt chửng.
Tuy nhiên, biển hoa đáng lẽ đã bị thiêu rụi. Kotori đã không nhìn thấy những bông hoa màu đỏ kề từ cái đêm đó.
Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Những ngón tay trắng ngắt hoa khỏi cuống rồi đưa vào miệng. Mùi hương khó chịu tôi vừa nãy mới nếm lan tỏa trên lưỡi. Tầm nhìn của tôi đã đồng hóa với tầm nhìn của cô đang nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Thế rồi, tôi nhận ra một điều.
Tôi đang nhìn bằng mắt của Kotori. Đây là thế giới trong mắt cô.
Cô ấy vẫn đang bị mắc kẹt trong khu rừng đó.
Cảm giác cánh hoa trôi xuống cổ họng tôi thật đáng sợ. Những cánh hoa bị nghiền nát làm tắc cổ họng và khiến tôi khó thở. Tôi cảm giác như mình đang bị siết cổ. Mồ hôi túa ra, nhiệt độ cơ thể tăng cao và nhịp tim tăng nhanh. Cảm giác đau đớn kinh khủng.
Vậy mà, tôi vẫn tiếp tục ăn hoa.
Những câu hỏi tràn ngập tâm trí và nỗi sợ lấp đầy lồng ngực tới nỗi tôi muốn hét lên.
Cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng tới tôi. Tôi gần như phát hoảng. Tôi muốn khóc như một đứa trẻ. Đồng thời, tôi biết. Kể cả khi tôi cầu xin sự giúp đỡ thì cũng sẽ không có ai đến.
Vậy nên mình phải cứu cô ấy; phần bình tĩnh trong tôi nghĩ vậy.
Tôi rũ bỏ những cảm xúc đang bám lấy mình.
Không có thời gian để lãng phí. Không có thời gian để bị nhấn chìm trong những cảm xúc này.
“Đủ rồi, Uka”.
Giọng tôi vọng tới từ đâu đó. Tiếng nhai dừng lại.
Vâng.
Tầm nhìn của tôi dịch chuyển trở lại. Giác quan vật lý của tôi tách ra và tôi quay lại với cơ thể của mình. Khi mở mắt, tôi thấy mình đang ở một trong một nhà kính sáng sủa, đầy nắng. Máu dính dưới chân tôi quay trở về với làn nước. Những bông hoa đỏ xào xạc. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, như thể tôi vừa ở dưới nước. Ổn định trái tim đang đập thình thịch, tôi nhìn quanh.
Và rồi, tôi nhận ra một điều.
“Mayu-san… Mayu-san!”
Chỉ có một người đang ngồi bên chiếc bàn trà. Con mèo đang chống cằm mỉm cười buồn chán. Má cô ta vẫn còn sưng.
Cô ta đang nhìn tôi.
Mayuzumi đã biến mất.
-----
“Cô đã làm gì?” Tôi hỏi.
“Trước khi cưng hiểu nhầm thì chị không làm gì cả”, con mèo giơ cả hai tay lên tuyên bố.
Tôi không thể tin lời cô ta. Tôi tiến gần cô ta, nước bắn tung tóe. Con mèo đứng dậy và lùi lại, hai tay bảo vệ bụng.
Cô lắc đầu. “Chị nói thật. Nghĩ đi. Giả sự chị giết cô ấy rồi thì chị mang xác cô ấy đi rồi quay lại đây để làm gì? Cô ấy đã tự mình rời khỏi nhà kính rồi. Chị hiểu cưng đang lo lắng, nhưng làm ơn hãy bình tĩnh. Chị không muốn cơ thể này bị tổn thương quá nhiều. Chị xin cưng”. Cô ta không phàn nàn về vết thương trên má.
Thở dài, cô cầm tách lên và nhấp một ngụm.
“Thực ra, tất cả là lỗi của chị. Cưng vui lòng ngồi xuống được không?”
Cô ngồi xuống, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện. Cô cầm một chiếc bánh quy hình con chim lên và bỏ vào mồm nhai. Cơn giận dâng trào từ sâu trong hố bụng, nhưng tôi kìm nén lại.
Đối đầu với cô ta cũng chẳng làm tình hình khá hơn. Tôi kéo một chiếc ghế ra và ngồi phịch xuống.
“Quý cô Mayuzumi Azaka đã đoán ra điều mà cô Kotori đã ước. Cô ấy đúng như mong đợi của chị. Chị vô cùng ấn tượng. Tuy nhiên, cô ấy đoán ra nhanh quá. Chị phải thay đổi các quy tắc và yêu cầu cô ấy rời đi. Chị sẽ nói chuyện với cô ấy vào lúc khác. Bây giờ, chị muốn nói với cưng”.
Yuri mỉm cười nhìn tôi.
“Con của cưng rất tuyệt vời”, cô nói bằng giọng say mê. “Chị ghen tị với cưng. Thụ thai một con quái vật chẳng khác nào một phép màu”.
Đứa trẻ trong bụng gào khóc. Tôi xoa dịu đứa trẻ đang ngọ nguậy bên trong. Tôi cảm thấy lời nói của cô ta thật ghê tởm, nhưng đôi mắt cô ta truyền tải sự ghen tị thật lòng. Tôi không thể hiểu tại sao cô ta lại coi trọng đứa trẻ trong bụng tôi đến vậy, song tất cả những điều đó bây giờ không quan trọng.
“Tôi không nghĩ Mayu-san sẽ nghe lời cô”, tôi nói. “Với cả, cô không nên thay đổi quy tắc mới phải chứ? Con cáo không bao giờ làm vậy”.
Trò chơi của con cáo có những quy tắc. Tuy quá đáng, nhưng hắn không thay đổi chúng.
Những người bị dính vào như chúng tôi sẽ ra sao nếu quy tắc bị thay đổi mỗi lần người tổ chức trò chơi rơi vào thế bất lợi?
Yuri nhún vai và lắc đầu. “Quý cô Mayuzumi Azaka tự ý rời khỏi đây. Có vẻ cô ấy không hứng thú mấy với trò chơi này. Với lại, cô ấy nói là trò chơi này ‘phù hợp với cưng hơn’. Cô ấy sẽ chờ ở căn biệt thự cho tới khi trò chơi kết thúc và chị đã đồng ý”.
Yuri cầm lấy một miếng sô cô la và cắn một miếng. Cau mày, cô đặt miếng sô cô la lại xuống đĩa. Dường như cô ta không thích sô cô la. Cô thêm ba lát chanh vào tách trà và nói tiếp.
“Quy tắc thì khác. Chị chắc chắn cưng sẽ không quan tâm đâu. Bản thân trò chơi này đã là một mớ hỗn độn. Chị chỉ mượn phương thức của con cáo và để các cưng chơi. Chắc chắn chị được phép thay đổi quy tắc một chút. Chị có thể đảm bảo với cưng rằng chị sẽ trung thực với người chơi. Bằng chứng là chị sẽ cho cưng một gợi ý để đền bù cho việc thay đổi quy tắc”.
Yuri đan ngón tay rồi tựa cằm lên đó. Cô mỉm cười, đôi mắt như mèo lóe lên.
“Điều ước của cô ấy là gì? Chỉ khi cưng đoán đúng thì cô ấy mới nghe thấy lời của cưng. Đoán đúng thì cô ấy sẽ tỉnh táo lại. Sau đó, cưng làm thế nào thì tùy. Rồi, chúc may mắn. Chị sẽ cổ vũ cho cưng”. Cô cúi chào.
Lời cô nói nghe có vẻ chân thành, nhưng thực ra lại không phải vậy. Cô ta chỉ đang dùng Kotori làm con tin để ép người khác chơi trò chơi của cô ta. Tôi nhìn cô ta với ánh mắt hình viên đạn.
Con mèo thở dài. “Ôi, cưng à. Chị vừa mới cho cưng một gợi ý rồi nên xin đừng nhìn chị như thế. Cưng đang làm tan nát trái tim của một thiếu nữ đấy. Không cần phải cảm ơn chị đâu, nhưng chị đã mong cưng có phản ứng khác”.
“Đừng gọi tôi như thế nữa”, tôi cuối cùng cũng quát cô ta.
Yuri chớp mắt vài lần rồi cười thành tiếng. “Ồ? Chị tưởng tất cả đàn ông đều là những sinh vật thảm hại và dễ thương. Cưng có vẻ là một ngoại lệ rồi. Đàn ông thật vô dụng. Họ thậm chí còn không thể thụ thai”.
Ánh mắt của cô lại liếc nhìn bụng tôi, trong mắt có chút vẻ ngây ngất.
Cô liếm môi. “Cưng là đàn ông, nhưng việc cưng có thể thụ thai rất đáng tôn trọng. Theo một góc độ nào đó thì bụng của cưng là bản thể tối thượng của việc mang thai khi vẫn còn trinh. Cưng nên cảm thấy tự hào nhiều hơn. Chị ghen tị với cưng từ tận đáy lòng. Chị ngưỡng mộ cưng. Vì thụ thai một con quỷ thực sự là rất đáng ghen tị”.
Tôi không trả lời mà chỉ liếc nhìn Kotori. Cô ấy đang ăn hoa. Hiện tại cô vẫn ổn, nhưng việc con mèo đang thử thách chúng tôi cứu cô ấy thì chắc hẳn sẽ có nguy hiểm. Có lẽ việc cô ấy ăn hoa giống với việc liên tục uống những liều thuốc độc không gây tử vong.
Đến một lúc nào đó, cô sẽ đạt tới giới hạn.
Tôi đứng dậy và lại gần Kotori đang ăn hoa.
“Con cáo thì sao?” Tôi hỏi. “Hắn ta cũng là đàn ông, là sinh vật mà cô coi thường. Cô tự nhận mình là sứ giả, nhưng cô với hắn có quan hệ gì?”
Tôi nhận ra bản thân đang khao khát câu trả lời.
Giờ con cáo có ổn không? Hắn với con mèo có quan hệ gì?
Tôi thực sự muốn biết. Tôi không thể rũ bỏ hắn khỏi tâm trí.
“Anh ấy đã là quái vật trước khi thành người. Vậy nên chị chọn anh ấy”, cô trả lời. “Chị muốn tin là anh ấy cũng chọn chị. Chị sẽ đền đáp ân huệ đó. Chị chỉ sống vì khoảnh khắc đó”.
Tôi nhìn cô ta với đôi mắt mở to. Câu trả lời cô đưa ra chẳng có ý nghĩa gì.
Yuri xoa bụng mình.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười và nói, “Và khoảnh khắc đó sẽ khiến chị vô cùng hạnh phúc”.
Tôi không biết ý cô ta là gì.
Nhưng tôi chắc chắn một điều: khoảnh khắc đó với tôi không vui tí nào.
Con mèo cười khúc khích.
Giống như cô đang có khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời.
-----
Tôi ngồi xuống bên cạnh Kotori. Nước trên sàn lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời. Kotori nằm giữa vùng ánh sáng chiếu xuống, đôi mắt mơ màng. Cảnh tượng trông như một bức họa.
“Kotori-san, cô đã ước gì vậy?” Tôi hỏi.
“Hửm?”
Tôi không ngờ cô ấy sẽ trả lời. Tuy nhiên, Kotori nghiêng đầu và nói ra những lời khó hiểu.
“Hoa đáng sợ lắm, đúng không?” Kotori tiếp tục nhai hoa. “Hoa đáng sợ lắm, nên tôi ăn hoa”.
Một nụ cười méo mó hiện lên trên mặt cô. Vài giây sau, khuôn mặt cô dần trở nên vô cảm.
Kotori nhìn những bông hoa với đôi mắt vô hồn. Tôi sắp xếp lại thông tin mình vừa mới thu thập được trong đầu”.
Kotori sợ hoa.
Cô không coi hoa là đồ ăn.
Nhưng mà, cô lại ăn hoa.
Nghe cực kỳ mâu thuẫn. Tôi không thể hiểu nổi. Đáng tiếc, khả năng suy luận của tôi là vô cùng kém cỏi. Việc quan sát Kotori sẽ chẳng khiến tôi tiến triển.
“Cô ấy đã ước gì?”
Mayuzumi nói rằng ăn hoa là ẩn dụ.
Tôi thậm chí còn không hiểu ý cô ấy là gì.
Con mèo im lặng nhìn tôi. Tôi không thể đoán được điều ước của Kotori. Tôi chỉ đang lãng phí thời gian quý giá.
Tuy nhiên, có một cách.
Có điều mà chỉ tôi mới có thể làm được.
Tôi xoa đầu Kotori và cô ấy mỉm cười như một đứa trẻ.
“Hửm?”
Nhìn nụ cười kỳ lạ của cô, tôi chuẩn bị tinh thần cho phần còn lại. Tôi cảm thấy ánh mắt của con mèo từ phía sau lưng.
Tôi không muốn mình trở nên không phòng bị trước mặt cô ta, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tôi cầm lấy tay Kotori và từ từ tháo băng ra.
Vải trắng dễ dàng bung ra và nổi trên mặt nước. Lớp băng rơi xuống, để lộ cổ tay thon thả với những vết sẹo sâu. Thịt đã mưng mủ, có lẽ là hậu quả của việc vết thương của cô liên tục mở miệng.
Cô đã cắt vết thương và để máu hòa vào làn nước.
Tầm nhìn của tôi bừng lửa giận. Tôi nghiến chặt răng. Tôi có thể cảm thấy răng hàm giả của mình kêu răng rắc.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Tôi nhìn lòng bàn tay của mình.
Tôi không biết có cần thiết phải làm cô ấy bị thương không, nhưng tôi nghĩ rằng việc trộn máu của chúng tôi với nhau sẽ mang lại kết quả gì đó.
Tôi phải kết nối với cô ấy ở một mức độ sâu hơn.
Tôi ấn ngón tay vào vết thương đã khâu lại trên lòng bàn tay của mình và móc, buộc vết thương mở miệng. Tay tôi đau nhói. Máu từ từ chảy ra. Tôi ấn ngón tay vào trong miệng vết thương và ngoáy cho tới khi tôi cảm thấy đủ rồi buông tay.
“Hự…”
Lau đi nước mắt, tôi thở ra hơi thở mà mình đã nín lại.
Máu chảy xuống cổ tay tôi. Tôi đã sẵn sàng rồi. Tôi quỳ xuống bên cạnh Kotori.
Tôi có thể cảm thấy con mèo đang vui vẻ, nhưng cô ta không nói gì, có lẽ cô ta đang giữ phép lịch sự của khán giả.
Tôi hít thở sâu nhiều lần. Kotori nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi chắc chắn rằng cách này sẽ hiệu quả.
Tuy nhiên, tôi không biết cách này có an toàn không.
Một khi nhận thức của tôi rời khỏi cơ thể, Mayuzumi phải lo phần còn lại.
“Tôi trông cậy vào cô đấy, Mayu-san”, tôi lẩm bẩm.
Tôi ấn lòng bàn tay đang chảy máu của mình vào vết thương của Kotori.
Cô run rẩy vì đau. Cô lắc đầu, song tôi không buông cô ấy ra. Máu từ lòng bàn tay tôi tiếp xúc với vết thương của cô.
“Uka”, tôi nói khi để máu chảy vào sâu trong vết thương của Kotori. “Ăn ký ức của cô ấy thẳng từ trong máu thịt cho cha”.
Hấp thụ nhận thức và ký ức của cô ấy.
Cho tới bây giờ, Uka đã ăn nhận thức và ký ức của người khác thông qua máu thịt của họ, tùy hứng ăn những ký ức bi thảm. Và giờ tôi đang thực sự yêu cầu con bé làm vậy. Uka có vẻ cáu kỉnh, nhưng một lát sau, con bé miễn cưỡng đồng ý.
Vâng.
Tầm nhìn của tôi dịch chuyển.
Tôi đang ở trước mặt mình. Tay tôi đau quá. Không hiểu sao anh ta lại đang nắm lấy tay tôi. Cơn đau tới từ phần anh ta nắm. Tôi cố gắng thoát ra, song không thể.
Tại sao anh ta không buông tay tôi ra?
Ngay trước khi trở nên hoảng loạn, tâm trí tôi quay trở lại. Tôi tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh lại. Nỗi đau này là của Kotori, không phải của tôi.
Tuy nhiên, người đang cảm thấy sợ và người đang cố gắng bình tĩnh lại đều là tôi. Tôi cảm thấy như thể mình đã trở thành một con quái vật hai đầu. Dẫu vậy, cơ thể của tôi không thể chia thành hai, nên tâm trí của tôi đã chia hai. Cô ấy gào thét vì sợ hãi. Tôi gào thét vì sợ hãi. Góc nhìn của cả hai hoán đổi.
Và rồi, tôi đánh mất chính mình.
-----
Đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi, sau đó là buồn bã.
Những cảm xúc đó dần biến mất cho tới khi tôi không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có ba người đang cãi nhau.
Những lời lẽ gay gắt được truyền qua truyền lại, sau đó thịt đánh vào thịt. Hai người đang đánh nhau. Hai hình bóng quấn lấy nhau rồi tách ra nhiều lần. Người còn lại thì gào thét bên cạnh họ.
Saori và Ruiko đang đánh nhau. Tsubaki bên cạnh họ thì đang gào thét như một con quạ. Tôi không biết cậu ấy đang hét lên điều gì. Đột nhiên, Shizuki đứng dậy rồi nắm lấy tay Ruiko để ngăn cậu ấy lại. Tuy nhiên, Ruiko hất tay Shizuki ra rồi giơ tay lên.
Một hòn đá hạ xuống. Saori hét lên. Máu đỏ chắn đi tầm nhìn của Saori và cậu loạng choạng lùi lại một bước. Ruiko bối rối nhìn quanh. Cậu ấy không hiểu mình vừa làm gì. Saori nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ướt của mình. Có gì đó đã chảy ra từ cái đầu bị vỡ của cậu và dính vào ngón tay cậu ấy.
Chân Saori trở nên mềm nhũn và cậu ngã xuống dốc.
Tôi thực sự không biết cậu ấy chết lúc nào.
-----
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Một làn gió tươi mát lướt qua má tôi. Tôi đang ngồi ở trong một quán cà phê ngoài trời, toàn thân cứng đờ, trên tay đang cầm một cốc sô cô la nóng.
Ở cuối quán cà phê nằm ở quảng trường trung tâm học viện, có những người quen thuộc đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc. Tất nhiên, có một chỗ trống không. Chúng tôi luôn luôn chỉ im lặng mà chấp nhận chỗ trống đó.
Tuy nhiên, một người khác đang trên chỗ ngồi luôn trống đó.
Cô ấy nhai một viên đường và nhìn chúng tôi với một nụ cười.
Nụ cười ấy làm tôi nhớ tới một con mèo.
“Ra vậy”, cô nói. “Các cô thực sự không biết cô ấy ở đâu. Đáng tiếc thật. Aaa, các cô chắc hẳn phải rất buồn khi một người bạn tốt đã mất tích. Mỗi lần thấy các cô uống trà ở đây, tôi đều thắc mắc không biết các cô buồn tới mức nào”.
Cô lắc mạnh chiếc tách khiến trà đổ ra bàn. Chúng tôi nhìn nhau. Không ai biết tại sao cô lại ngồi đây.
“Nhưng mà có lẽ tôi thiếu trí tưởng tượng”, cô gái thản nhiên nói tiếp. “Tôi thấy các cô chẳng buồn chút nào”. Cô nháy mắt.
Sống lưng tôi lạnh toát. Ruiko hung hăng cất tiếng, cố gắng đuổi người lạ mặt bằng những lời nhận xét mỉa mai. Tuy nhiên, cô gái trông giống mèo không quan tâm. Một lúc sau, Shizuka im lặng từ nãy tới giờ đập bàn.
“Tôi đang buồn”, cậu nói.
Sự im lặng bao trùm. Cô gái ngừng nói, nhắm mắt lại và nhấp một ngụm trà.
Mở một bên mắt ra, cô lẩm bẩm, “Tôi đến thương tiếc tình yêu của mình. Tôi sẽ làm chủ lễ”.[note74308]
Lời vừa rồi là thơ sao?
Cô cười tươi. “Vậy cô là người duy nhất tuyên bố mình đang buồn”.
Shizuki gật đầu chắc chắn. Tôi nhìn người lạ mặt. Tóc gáy tôi dựng đứng. Nỗi sợ khó tả bao trùm lấy tôi.
Cô trông không giống người.
-----
“Nhân tiện, tao ghét tất cả chúng mày”, cô ta nhẹ nhàng thì thầm từ bên cạnh giường tôi.
Tôi chẳng thể đáp lại.
Tôi kéo chăn lên. Tôi muốn nhắm mắt. Tôi muốn bịt tai. Tôi muốn ngủ.
Sẽ tuyệt biết bao nếu tôi có thể trốn dưới chăn. Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không thể trốn.
“Tao là người đã giết cả hai đứa đó”, Shizuki nói trong khi vuốt ve tóc tôi. “Và tao là người khiến mày phát điên”.
Cô ta nắm lấy một lọn tóc của tôi và hôn lên đó. Sau đó, cô ta giật mạnh. Da đầu tôi đau nhói. Tôi thậm chí còn không thể di chuyển khi cô ta giật tóc tôi. Tôi chỉ run rẩy chờ cô ta rời đi.
“Này, khó chịu không?” Cô ta cười khúc khích. “Mày thấy khó chịu không?”
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi.
Ngón tay của Shizuki nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
“Giờ nếu mày chết đi thì mọi thứ sẽ hoàn hảo”, cô ta nói bằng giọng như hát.
Tôi sợ lắm. Tôi sợ lắm. Tôi đã sợ hãi một khoảng thời gian rồi.
Kể từ khi Saori chết, tôi sợ mình sẽ chết giống cậu ấy.
Và rồi, nỗi sợ của tôi đã nhân lên khi những bông hoa nở rộ. Cái chết của Tsubaki đã khiến tôi tin chắc một điều.
Tới một ngày thì tôi sẽ chết. Tôi sẽ bị giết và biến thành một cái xác.
Phải, tôi sợ bị những bông hoa trừng phạt.
-----
“Hiểu rồi. Vậy cô muốn vượt qua nỗi sợ của mình. Thế thì cách nhanh nhất là ■■■ với thứ cô sợ. Thực sự khá đơn giản, cô gái trẻ ạ. Con người là rác rưởi. ■■■ tốt hơn nhiều. Tôi không nghĩ trở thành ■ tệ lắm đâu. Phải, khi đó thì cô sẽ không bao giờ sợ hãi nữa”, con mèo vui vẻ nói.
Tôi hạnh phúc chấp nhận. Tôi vừa khóc vừa chấp nhận lời đề nghị của cô.
Đó là lúc nào? Tôi không thể nhớ được.
Tôi ghét việc mình không thể nghe được những phần quan trọng.
Tôi đang đứng dưới bầu trời xanh.
Dưới chân tôi là một mái nhà khô ráo. Có một cô gái đang đứng ở trung tâm thế giới màu trắng và xanh. Cô dang rộng tay, nước mắt chảy dài trên mặt. Đột nhiên, cô bắt đầu chạy băng qua mái nhà. Tôi không biết cô ấy là ai. Nhưng tôi biết.
Ký ức của tôi trở nên lộn xộn.
Tôi biết thế là rất tệ, nhưng đây chính là quyết định của tôi. Ranh giới mờ đi, sự tồn tại hòa vào nhau. Ranh giới giữa tôi và tôi biến mất và chúng tôi trở thành một. Tử cung bị nhét vào trong bụng tôi và vị hoa tràn ngập trong miệng tôi. Saori ngã xuống trước mặt tôi và con chó cắn đứt cổ chủ của nó.
Miệng tôi tràn ngập vị thịt. Mayuzumi xoay chiếc ô.
“Và… bằng cách ăn… cố gắng… thần”.
Mayuzumi Chihana muốn trở thành thần bằng cách ăn thịt một vị thần.
“Ăn hoa là ẩn dụ”.
Tôi hít một hơi thật sâu. Mở mắt ra, tôi chật vật để thoát khỏi biển ký ức. Câu trả lời ở ngay bên này. Tôi nhớ lại cô gái ăn hoa. Lời của con mèo xoay mòng mòng trong tâm trí tôi. Sau đó, tất cả lại tan biến.
Cảnh tượng trước mắt tôi trở nên mờ nhạt, như nước rơi trên tranh. Những lời nói vô nghĩa, không mạch lạc ùa vào như dòng lũ. Tôi chỉ biết co rúm lại giữa dòng nước trong khi hai tay ôm đầu.
Một biển hoa đỏ thẫm trải dài dưới chân tôi.
Hoa đáng sợ lắm nên tôi phải ăn hoa. Người ta nói rằng những kẻ ăn thịt quỷ sẽ trở thành quỷ. Vậy thì ta sẽ không còn phải sợ hãi nữa. Nếu ta ăn thịt một vị thần, ta sẽ trở thành một vị thần. Thực ra, Shizuki. Nếu anh không muốn tôi chết thì hãy ở bên tôi. Mày sẽ không chết à, Kotori? Này, Odagiri. Một tử cung trong bụng. Hoa biến thành ngón tay.
Nhận thức của tôi tan biến. Sự tồn tại của tôi trở nên mơ hồ và lời nói mất đi ý nghĩa.
Ngay trước khi mọi thứ trở thành hư vô, có gì đó ấm áp chạm vào tay tôi.
Papa.
Có gì đó ấm áp chạm vào tay tôi khi tôi đang chìm trong biển tiềm thức. Nó vòng đôi tay nhỏ quanh người tôi, ôm lấy cổ tôi. Nó có mùi sữa và máu. Nó rất nặng. Nó cử động tay chân như thể đang muốn nói với tôi điều gì đó.
Một cái lưỡi nhỏ liếm mặt tôi như một con cún con, liếm má tôi hết lần này tới lần khác. Nó cứ liên tục lặp lại một lời.
Papa, không.
Một đứa trẻ—Uka đang gọi tôi.
Tôi ôm lấy đứa trẻ bằng cả hai tay và xác nhận sự tồn tại của tôi bằng đứa trẻ. Tôi kéo nhận thức của mình lên từ ký ức của Kotori.
“Cha biết rồi. Cha xin lỗi”, tôi thì thầm với đứa trẻ trong vòng tay mình.
Tôi gần như đánh mất chính mình.
Đứa trẻ nức nở đánh vào ngực tôi. Tôi ôm chặt con bé, áp má vào tóc của con bé và thì thầm.
“Cha sẽ không bao giờ quên”.
Tôi sẽ không bao giờ được quên. Tôi đã hứa với Shizuka. Tôi đã hứa sẽ nhớ tới cô ấy. Tôi không được đánh mất chính mình. Tôi không được quên mất lời mình đã hứa với cô ấy.
“Cha là cha của con”, tôi nói.
Một lời tuyên bố. Một lời thừa nhận.
Rồi đột nhiên, tầm nhìn của tôi nhanh chóng quay trở lại.
-----
Tôi thở ra hơi thở mà mình đã nín rồi ho sặc sụa. Tôi gần như chết ngạt. Tôi gần như chết đuối trong biển ký ức.
Kotori có vẻ sợ hãi. Chỉ có mình tôi trải nghiệm những gì vừa xảy ra thông qua Uka. Tôi không nghĩ Kotori biết chuyện gì đã thực sự đã xảy ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra rồi bỏ bàn tay bị thương ra. Cô ấy nhanh chóng rụt tay lại rồi ôm lấy cổ tay mình.
Kotori tiếp tục xé hoa, cho hoa vào miệng.
Đôi mắt của cô đờ đẫn. Tôi nhìn cô ấy.
Liệu lời tôi nói sẽ lọt vào tai cô ấy không? Tôi không biết. Tuy nhiên, lựa chọn duy nhất của tôi là làm cô sáng mắt với câu trả lời tôi tìm thấy.
“Ăn hoa và trở thành một bông hoa không làm cô hết sợ đâu”, tôi nói.
Kotori sững người. Mắt mở to. Đôi môi nhợt nhạt run rẩy.
Một tia sáng tỉnh táo lóe lên trong đôi mắt đờ đẫn.
Tôi chắc chắn. Đây là câu trả lời.
Ăn hoa là ẩn dụ.
Việc ăn hoa và việc ăn thịt người có cùng một ý nghĩa.
Cô muốn trở thành một bông hoa bằng cách ăn hoa
Giống như người phụ nữ từng muốn ăn thịt một vị thần và trở thành một vị thần.
Tôi lặp lại lời con mèo đã nói. “Hiểu rồi. Vậy cô muốn vượt qua nỗi sợ của mình. Thế thì cách nhanh nhất là trở thành một với thứ cô sợ. Thực sự khá đơn giản, cô gái trẻ ạ. Con người là rác rưởi. Những bông hoa màu đỏ tốt hơn nhiều. Tôi không nghĩ trở thành một bông hoa tệ lắm đâu. Phải, khi đó thì cô sẽ không bao giờ sợ hãi nữa”.
Ngón tay Kotori kêu răng rắc. Cô xé bông hoa trên tay và ấn hoa vào môi. Một giọt màu đỏ chảy xuống cằm cô. Tuy nhiên, mắt cô chắc chắn đang nhìn tôi. Tin rằng lời nói của tôi đã lọt vào tai cô ấy, tôi nói tiếp.
“Con mèo đã nói thế với cô, nhưng điều đó chẳng qua chỉ là logic méo mó”.
Con người không thể trở thành hoa.
“Trở thành hoa” có lẽ là bị giết bởi chất độc của một bông hoa.
Kotori đã bị lừa. Điều ước của cô là thứ đã ăn sâu vào cô. Điều ước đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Con mèo đang bóp méo sự thật để có lợi cho bản thân cô ta.
Cô ta có lẽ tính việc hoa mọc trên xác là “trở thành một bông hoa”.
“Takanashi Shizuki đã thú tội với cô và muốn cô chết. Cô sợ bị giết và cô đã tập trung nỗi sợ vào biểu tượng bông hoa đỏ. Cô tin những bông hoa sẽ giết cô, vậy nên cô đã mong muốn trốn thoát khỏi thực tại. Xác của Saori đã được phát hiện và tội lỗi của cô đã bị phơi bày. Kể cả khi cô sống sót thì cô cũng không thể trốn thoát khỏi sự thật đó. Vì thế nên cô ước mình không còn là người… Nhưng mà, điều ước của cô là vô ích”.
Tôi nắm lấy tay cô ấy. Kotori co rúm lại, vừa lắc đầu vừa cố gắng thoát ra. Tuy nhiên, tôi giữ chặt cô ấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. “Giờ cô an toàn rồi. Takanashi Shizuki đã trả thù xong rồi. Cô ta sẽ không làm bẩn tay mình theo cách mà người ta có thể dễ dàng lần ra cô ta. Cô nên chấp nhận hiện thực đi. Cô đã che giấu cái chết của Saori và chôn xác cô ấy. Hậu quả là hai người đã chết. Sự thật đó sẽ không thể thay đổi. Trốn tránh thì có ích gì chứ?”
Kotori lắc đầu dữ dội. Đôi mắt to đảo quanh. Lời nói bật ra từ đôi môi run rẩy.
“Tôi không biết gì cả”, cô phủ nhận. “Tôi… Tôi không biết gì cả… Saori…”
“Cô còn định trốn tránh đến bao giờ?! Cô phủ nhận, không dám đối mặt, ước mình trở thành một bông hoa. Đến cuối cùng thì cô vẫn sợ hãi!”
Kotori nín thở. Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to.
Tôi thầm cầu khẩn rằng lời nói của tôi sẽ lọt vào tai cô ấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Cô ấy cần người tức giận với cô. Cô ấy cần người đảm bảo cô sẽ an toàn. Nhưng mà, không ai làm vậy. Tôi biết mình không đủ khả năng cho vai trò đó. Tôi thậm chí còn không biết liệu việc tôi đang làm là đúng hay không. Tuy nhiên, thà hành động còn hơn là đứng im nhìn.
Nếu cô ấy không muốn rời đi, biển hoa sẽ không biến mất.
Cô ấy sẽ luôn cô đơn.
“Cánh đồng hoa đã không còn. Cháy hết rồi. Cô muốn ở lại đó mãi mãi sao?!”
Tôi bế cô ấy lên. Kotori gào thét. Nước nhỏ giọt từ quần áo của tôi. Tôi chạy qua lối đi, giẫm lên đất. Lao qua đống cây trồng, tôi bế cô ấy chạy về phía bức tường thủy tinh.
Tôi ôm cô ấy bằng một tay và đập tay còn lại vào bức tường. May mắn thay, mặt trời vẫn chưa lặn. Tôi có thể nhìn thấy căn biệt thự nhỏ mang phong cách phương Tây bên ngoài lớp kính, bầu trời xanh nhạt và thảm cỏ xanh.
“Nhìn đi, Kotori-san. Bên ngoài không có bông hoa nào cả”.
“…”
Có những bông hoa dưới chân tôi, song tôi ép cô ấy nhìn đi chỗ khác. Tay tôi để lại một vết máu hình lòng bàn tay trên lớp kính.
“Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, chỉ có cô và tôi thôi”. Tôi tiếp tục thản nhiên nói dối. “Cô không cần phải trở thành một bông hoa nữa. Trốn tránh khỏi thực tại cũng chẳng thay đổi được gì cả. Cô an toàn rồi”.
Những tia nắng ấm chiếu xuống từ bầu trời. Kotori đang bám lấy cổ tôi nhìn ra bên ngoài. Cô hơi nheo mắt lại.
Cô mở môi và những cánh hoa từ trong miệng rơi xuống.
“Tất cả đã kết thúc rồi”.
Toàn bộ bi kịch đã kết thúc vào đêm đó.
Đó là sự thật. Câu chuyện bi kịch của năm cô gái đã kết thúc và kết cục sẽ không bao giờ thay đổi.
Ngay từ ban đầu, cô ấy không cần trở thành một bông hoa.
Kotori ôm chầm lấy tôi. Nước mắt làm ướt tóc tôi. Toàn thân cô đang run rẩy.
Vẫn cúi mặt xuống, cô cố gắng nói. “Kết thúc rồi”.
Mảnh cánh hoa cuối cùng rơi ra khỏi miệng cô.
Mảnh cánh hoa trông giống như một miếng thịt rơi xuống nước.
“Tôi không muốn biến thành một bông hoa nữa”.
Cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, tôi khụy xuống.
Kotori có lẽ đã nhận ra tình trạng bất thường của mình và trở nên sợ hãi. Nỗi sợ về tình trạng bất thường hiện tại lấn át nỗi sợ bị những bông hoa giết. Chỉ vậy thôi; lời tôi nói là vô nghĩa. Tuy vậy, tôi vẫn rất vui.
Tôi cảm thấy biết ơn vì được nghe những lời ấy từ cô.
Tôi đặt cô ấy xuống đất. Cô ấy chắc hẳn đã từ bỏ mong ước kỳ lạ là trở thành một bông hoa. Tôi xoa đầu cô ấy bằng bàn tay không bị thương của mình. Kotori co rúm. Nhận ra tôi không định làm hại, cô ấy thả lỏng.
Đột nhiên, mặt cô cứng đờ.
“A, nhưng chuông của con thỏ trắng đã reo rồi”, một giọng nói vui vẻ vang lên. “Thật đáng tiếc”.
Tôi đã hoàn toàn quên mất cô ta.
Mắt Kotori mở to. Toàn thân cô co giật và cô ngã vào vòng tay tôi. Đôi môi nhợt nhạt run rẩy. Khi nhìn vào trong miệng cô ấy, hơi thở của tôi nghẹn lại.
Rễ đang mọc lên từ chiếc lưỡi ướt.
Một nụ nhỏ nảy mầm.
“Cưng đã từng thấy người ta hóa thành bọt biển rồi nên không cần phải tỏ ra ngạc nhiên đến thế. ‘Ăn một bông hoa để trở thành một bông hoa’ dĩ nhiên là ẩn dụ, bông hoa là ẩn dụ cho thịt, nhưng đồng thời đó cũng là giao kèo. Chị không nói dối đâu. Khi ăn một lượng hoa nhất định, toàn thân cô ấy sẽ nảy mầm. Đó chính là hiện tượng siêu nhiên lần này. Chị thấy những nỗ lực cao cả của cưng rất đáng khen, nhưng đáng thương làm sao”.
Con mèo thong thả tiến về phía chúng tôi, chiếc áo choàng màu đen tung bay. Tôi để ý thấy đường cong nhẹ nhàng trên bụng cô ta. Bụng cô ta có vẻ đang phình ra.
Tôi nghĩ tới một con mèo mẹ với cái bụng to.
Cô ta cúi chào như đang diễn kịch.
“Hết giờ rồi”, cô ta tuyên bố.
“Cô đã nói là mình sẽ trung thực với người chơi rồi, đồ nói dối”, một giọng nói cáu kỉnh vang lên.
Tôi mỉm cười.
Khi nói đến diễn kịch, cô ấy ở đẳng cấp cao hơn nhiều.
“Đây là lý do tại sao cô chỉ là một tên hề”.
Tách.
Một chiếc ô màu đỏ nở rộ. Màu đỏ thẫm nổi bật dưới nền xanh.
Một bóng người màu đen đang đứng trong nhà kính. Đôi mắt cô nheo lại tỏ vẻ không hài lòng.
Mayuzumi từ từ xoay chiếc ô. Những nụ hoa trên lưỡi Kotori lập tức héo úa. Đột nhiên, cổ cô ấy phồng lên, rễ cây bò dưới lớp da mỏng. Vai cô ấy rách toạc. Máu chảy xuống từ một cái lỗ nhỏ và một mầm cây mọc lên.
“Không, không, khôngggggggg!” Kotori hét lên.
Cô run rẩy, vung tay loạn xạ để nhổ rễ. Tuy vậy, rễ mọc dưới da cô ấy và không thể nào nhổ ra được. Rễ lan ra khắp vai cô.
Mayuzumi nheo mắt. Cô gập ô lại.
Cô xoay chiếc ô trong tay và chiếc ô bay thẳng lên không trung. Ngay trước khi đâm vào trần kính, chiếc ô nở rộ và rơi xuống vai cô ấy.
Mayuzumi lại xoay chiếc ô.
Giây tiếp theo, rễ trên da Kotori héo úa. Những bông hoa đỏ dưới chân cô cũng héo từng bông một. Da của Kotori chỉ còn sót lại một vết sẹo.
Mọi thứ trở về hư vô.
Mayuzumi gập ô lại và chút màu đỏ cuối cùng biến mất.
“Thế…?” Mayuzumi lầm bầm.
Con mèo vỗ tay thật to. Cô ta đang nở một nụ cười ngây thơ giống như một đứa trẻ và không có chút ác ý nào.
Cô ta cười tươi. “A, hành động tuyệt vời lắm, cô gái trẻ. Cưng đáng được khen ngợi hết lời. Nhân tiện đây, chị căn giờ hơi lệch. Không phải cố ý đâu. Đương nhiên, cưng nghĩ gì thì tùy. Quay lại chủ đề chính, chị rất vui vì cưng đã quay lại”. Con mèo cười khúc khích.
Mayuzumi nhún vai. “Tôi nghĩ Odagiri-kun đã chơi xong rồi nên tôi đi ra đây, để rồi nghe thấy giọng nói ngu ngốc của cô. Tôi cần anh ấy chở tôi về. Chờ đợi một mình vô cùng mệt mỏi, nhưng đến cuối tôi vẫn phải xắn tay lên. Đây không phải thể loại trò chơi tôi thích. Bắt chước con cáo sao? Thật kinh tởm”.
Mayuzumi lắc đầu và thở dài mệt mỏi. “Tôi biết là cô sẽ không bao giờ ngừng làm phiền tôi nên tôi mới xuất hiện. Tôi thực sự không quan tâm Kotori-kun sống hay chết. Tham gia trò chơi của trẻ con một lần là quá đủ. Vậy giờ cô định làm gì? Người thua cuộc sẽ bị đối xử như nào?” Cô uể oải hỏi.
Mayuzumi nhìn chằm chằm vào bụng con mèo. Tôi ôm chặt Kotori đang run rẩy và quan sát con mèo. Cô ta không còn con tin nào nữa.
Con mèo giơ hai tay lên với thái độ cợt nhả. “Ừ thì, cô Kotori đã an toàn rồi. Yên tâm đi”.
“Thế giờ tôi chỉ cần đánh cô và vụ này sẽ xong”, tôi trầm giọng.
Con mèo chớp mắt. Cô ta mỉm cười và ôm bụng với ánh mắt nghiêm túc.
“Làm ơn đừng dùng bạo lực. Chị không muốn cơ thể này bị tổn thương vì nhiều lý do”.
Tôi không định tuân theo yêu cầu của cô ta và tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cô ta.
Ôm Kotori trong vòng tay, tôi đi tới lối vào để chặn đường thoát của con mèo.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại bắt đầu vang lên. Vài giây sau, Mayuzumi lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô áp điện thoại vào tai. “Tôi đây. Ồ, hiểu rồi. Thì ra là vậy. Không, tôi đang nói chuyện một mình ấy mà”.
Sau khi nói qua lại vài lời, Mayuzumi cúp máy. Cô ấy nhìn con mèo với ánh mắt lạnh lùng.
Mayuzumi trả lời câu hỏi không nói thành lời của tôi. “Shizuki-kun đã biến mất khỏi nhà sau khi xuất viện. Hiện tại cô ấy đang mất tích”.
Con mèo mỉm cười. Cô ta nhìn vào mắt tôi và dang rộng tay.
“Sẽ là thô lỗ nếu cứ tiếp tục nói chuyện. Chúng ta hãy đổi địa điểm nào, hai bạn của chị. Hãy để cô Kotori ngủ trong xe. Không được gọi xe cứu thương đâu nhé. Giải thích chuyện gì đã xảy ra với họ là quá phiền phức. Chúng ta chỉ cần đưa cô ấy thẳng về nhà thì sẽ tốt hơn cho cô ấy. Giờ thì”.
Cô ta lại vỗ tay.
“Chúng ta chơi một trò chơi cuối cùng được không?”


0 Bình luận