Chương 43: Thiếu một chai rượu
Khi Trịnh Thán trở về nhà Tiêu, một lớp lông bên ngoài cũng ướt sũng. Cậu ở trong tuyết quá lâu, tuyết rơi khá dày lúc đi ra ngoài, không ướt mới là chuyện lạ.
May mắn thay, lông của cậu khá dày và vẫn có thể giữ ấm được. Tuy nhiên, Trịnh Thán không khỏi rùng mình khi gió lạnh bên ngoài thổi qua.
Khi thấy Trịnh Thán về và lông trên người ẩm ướt, Tiểu Dữu Tử vội vàng lấy máy sấy tóc ra và sấy lông cho cậu.
"Bên ngoài tuyết dày như vậy, trong đại viện lại không thấy những con mèo khác, mỗi mình Hắc Thán của chúng ta ra ngoài đi dạo." Tiêu Viễn nói.
"Còn có Sahara."
Trong khi nói, dưới lầu truyền đến một hồi tiếng 'gâu gâu' và Trịnh Thán nghe thấy rõ ràng đó là tiếng sủa của Sahara. Tuy nhiên, tiếng sủa lúc này rõ ràng không tràn đầy năng lượng, ý chí chiến đấu sục sôi kém xa so với lúc ra ngoài vui chơi trước đó.
Tiêu Viễn cười 'hì hì' , lập tức mở cửa sổ phòng khách ra và nhìn tòa nhà đối diện chéo. Tiểu Dữu Tử cũng di chuyển ghế đẩu đến, cởi dép lê và đứng trên ghế đẩu nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ.
Trịnh Thán cũng hơi hiếu kỳ và nhảy lên bệ cửa sổ để nhìn về phía tiếng chó sủa truyền tới.
Con chó đang lớn tiếng sủa ở dưới lầu tòa nhà đối diện chéo là Sahara. Đồng thời, trên ban công tầng 2 của tòa nhà đó, cháu trai Nguyễn Anh của Nguyễn Viện Sĩ đứng ở đó, dựa vào lan can ban công, cầm một bát canh sườn heo rong biển trong tay, vừa uống vừa liếm môi và nói với con chó liếm miệng nhảy nhót dưới lầu: "Mày chạy đi, thử chạy nữa xem nào, tối nay canh sườn heo không có phần của mày!"
"Gâu gâu... Gâu gâu gâu..." Trong tiếng sủa còn mang theo một chút rên rỉ 'u u' , đây rõ ràng là hụt hơi, nó muốn lên lầu gặm xương, nhưng bản thân lại không thể vào.
Bàn chân to của Sahara đập vào cánh cổng sắt lớn ở cổng an ninh, rút chân về sau khi đập một lúc. Nó nhớ cánh cổng sắt lớn này không thể đập lung tung, đập một lúc thì lát nữa về nhà sẽ ăn đánh.
'Gâu' đến cuối cùng, Sahara đứng ở trước cổng sắt, phát ra tiếng rên rỉ 'u u' bằng trắc từ lỗ mũi, há miệng ngáp hai lần, liếm miệng hai lần.
Đến tận hơn 10 phút sau, chủ nhân của nó mới mở cửa cho nó vào. Nếu cứ để Sahara ở bên ngoài lâu hơn, sợ rằng nó sẽ bị ốm.
Vừa mới bước vào cửa, Sahara vốn ủ rũ héo hon 'chít chít' lập tức tràn đầy sức sống, ra sức lắc cái đuôi to, vui vẻ lên lầu và còn nhảy chân sáo.
Trong đại viện có rất nhiều người xem trò vui này giống đám Tiêu Viễn, bởi vì nhà ở hướng khác nhau, cho nên một số người xem từ ban công nhà mình, một số nằm nghiêng trên giường nhìn hoặc xem từ cửa sổ phòng khách, đôi khi có người ồn ào trêu đùa. Mới vừa rồi có người bảo Sahara qua nhà họ gặm xương, nhưng nó vẫn có khí phách, chỉ lắc cái mông và kiên định không hề dao động.
Tiên Viễn đang nói về sự khác biệt giữa nuôi chó và nuôi mèo về cảnh tượng mới vừa rồi, thì cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh hắt hơi ở bên cạnh.
Trịnh Thán khịt mũi, chưa được vài giây thì cậu lại không khỏi 'hắt hơi' một lần nữa.
Tiêu Viễn với Tiểu Dữu Tử nhìn chằm chằm vào Trịnh Thán. Sau khi Trịnh Thán hắt hơi hai lần, Tiêu Viễn hét lên với mẹ Tiêu ở trong phòng ngủ: "Mẹ ơi, hình như Hắc Thán bị cảm rồi!!"
"Cái gì?! Bị cảm sao?!" Mẹ Tiêu lập tức gác lại công việc hiện tại và mang dép lê đi tới.
Trịnh Thán cũng có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ cậu thực sự bị cảm sao?
"Có cần phải đo nhiệt độ cơ thể không?" Tiểu Dữu Tử hỏi.
Đo nhiệt độ cơ thể?
Trịnh Thán nghĩ đến tình huống một số thú cưng được cắm nhiệt kế vào | ở trung tâm thú cưng mà mình nhìn thấy và toàn thân run rẩy. Đậu má , ngàn vạn lần đừng cắm nhiệt kế vào cửa sau đo nhiệt độ cơ thể!!
Mẹ Tiêu không hiểu cái này lắm, suy nghĩ một lúc và gọi điện thoại cho Tiểu Quách.
"Cảm cúm sao? Kết mạc của nó có ứ máu không? Trong mắt có nước mắt hay nhiều gỉ mắt không?" Tiểu Quách ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Mấy cái này thì không có."
"Ăn uống thế nào?"
"Chưa đến giờ cơm tối, không biết được."
"Gia đình có thể đo nhiệt độ cơ thể trước, nhưng nếu tự đo ở nhà, mọi người có thể sử dụng phương pháp đo ở phần chân sau, làm vậy sẽ thuận tiện hơn..."
Trịnh Thán nhảy lên bàn học, vểnh tai lắng nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ Tiêu và Tiểu Quách. Trịnh Thán thở phào nhẹ nhõm khi nghe được không cần phải đo nhiệt độ ở trực tràng.
Mẹ Tiêu tìm được nhiệt kế và vẩy vẩy sau khi nói chuyện điện thoại xong. Khi quay đầu lại, bà nhìn thấy Trịnh Thán đã nằm nghiêng ở đó, đuôi cụp chặt và giơ một chân sau lên.
Mẹ Tiêu không khỏi mỉm cười. Mèo của người khác còn phải tiến hành 'màn khởi động' và an ủi một hồi khi đo nhiệt độ cơ thể. Bây giờ đến lượt mèo nhà mình, không cần phải nói nhiều, bản thân nó đã làm xong tư thế.
Suy nghĩ của Trịnh Thán là chỉ cần không đo nhiệt độ ở trực tràng, những cái khác đều được hết!
Thế nhưng, cái này dường như hơi khoe hàng... Thôi kệ, không phải là chưa bao giờ khoe hàng. Ai bảo bây giờ mình là một con mèo chứ? Không cần phải quá lập di, có rất nhiều mèo lắc lư khoe hàng khắp nơi trên đại lộ.
Mẹ Tiêu đặt nhiệt kế đã chuẩn bị sẵn ở điểm nối giữa chân sau với thành bụng của Trịnh Thán. Mẹ Tiêu lấy nhiệt kế ra sau khi đợi cậu giữ nguyên tư thế đo nhiệt độ cơ thể khoảng 5 phút.
"Ba mươi chín độ." Mẹ Tiêu cau mày. Dựa theo cách nói của Tiểu Quách, nó dường như hơi cao.
Kết quả của phương pháp đo nhiệt độ cơ thể này sễ thấp hơn một chút, cho nên Tiểu Quách đã đưa ra nhiều tiêu chuẩn phạm vi khác nhau của phương pháp đo này. Suy cho cùng, nhiệt độ cơ thể bình thường của mèo cao hơn của con người một chút, cho nên tiêu chuẩn cũng khác nhau.
Mẹ Tiêu lại gọi điện thoại cho Tiểu Quách và kể về tình huống đo nhiệt độ cơ thể.
"Vậy chắc hẳn không phải là vấn đề gì lớn, chị có thể cho nó uống thuốc dành cho trẻ em, ngày mai sẽ kiểm tra lại." Tiểu Quách trong điện thoại cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn một đống quảng cáo Tân Xuân đang chờ con mèo này đến quay. Nếu không, chỉ dựa vào số ít trong cửa hàng, có lẽ hắn sẽ lãng phí không ít đồ ăn.
Sau khi nhận được lời giải thích của Tiểu Quách, mọi người cũng yên tâm hơn rất nhiều. Mẹ Tiêu pha thuốc bột dành cho trẻ em, Trịnh Thán tự mình uống mà không cần phải tìm ống tiêm hay kim tiêm để đút.
Mèo không thể so được với con người, Trịnh Thán cũng không muốn để bản thân hiện tại 'lờ đờ' hay 'sống dở chết dở'.
Lúc ăn cơm tối, các thành viên nhà Tiêu cũng chú ý Trịnh Thán ăn cơm ra sao. Khi thấy cậu vẫn ăn lượng cơm nhiều như vậy, mọi người ngồi trên bàn ăn cũng yên tâm hơn.
Với sức ăn lớn như vậy, bệnh của nó chắc hẳn không nghiêm trọng.
Buổi tối mẹ Tiêu đề nghị Trịnh Thán ngủ trên ghế sofa. Mặc dù bà chưa bao giờ nghe nói việc mèo lây cảm cúi cho con người, nhưng dù sao phòng ngừa một chút vẫn tốt hơn. Dịch SARS năm 2003 đã khiến cho nhiều người cảnh giác.
Không phải mẹ Tiêu ghét Trịnh Thán, bà cũng rất thương cậu. Mẹ Tiêu đã chuẩn bị sẵn chỗ ngủ trên ghế sofa, ngoài mũ lông của Tiểu Dữu Tử thì bà để Trịnh Thán tuyệt đối không bị lạnh.
Bản thân Trịnh Thán cũng không muốn lây bệnh cho người khác, cứ tạm thời ngủ trên ghế sofa vậy. Nếu cơn cảm cúm thực sự trở nên nghiêm trọng, nó có thể lây lan và lay bệnh cho những người khác cũng không tốt lắm.
Sau khi tắt đèn nghỉ ngơi không lâu, Tiểu Dữu Tử kéo cửa phòng ra và nhỏ giọng gọi Trịnh Thán vào phòng ngủ.
Trịnh Thán không di chuyển, mà chỉ trở mình tạo ra tiếng động để đáp lại. Mọi việc chỉ sợ vạn nhất, nếu Trịnh Thán thực sự lây bệnh cảm cúi cho Tiểu Dữu Tử, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân đầy tội lỗi.
Tiểu Dữu Tử gọi vài lần và thấy Trịnh Thán chỉ trở mình, nhưng nó không có ý định xuống khỏi ghế sofa. Tiểu Dữu Tử nhẹ nhàng bước tới, đặt tay lên người Trịnh Thán và quay về phòng ngủ sau khi xác nhận con mèo dưới tay vẫn thở mạnh và đều đặn.
Tiểu Dữu Tử tiến vào không bao lâu, Tiêu Viễn cũng làm giống như vậy.
Ở phòng ngủ, mẹ Tiêu áp tai vào cửa để nghe động tĩnh trong phòng khác.
"Hai đứa trẻ đã về phòng chưa?" Ba Tiêu nói khẽ.
"Rồi. Cả hai đứa đều về phòng rồi... Em ra ngoài kiểm tra." Mẹ Tiêu vừa nói vừa bước ra khỏi phòng và tay chân nhẹ nhàng đi đến chỗ ghế sofa.
Lần này, Trịnh Thán thậm chí chẳng muốn mở mắt ra, chỉ chớp mặt mà thôi, nửa tiếng đã có ba người đến.
Sáng sớm, Trịnh Thán vẫn đang ngủ, mẹ Tiêu đã đến đo nhiệt độ cơ thể cho cậu. Trịnh Thán đã cuộn tròn thành một vòng tròn khi ngủ. Loại tư thế này không dễ đo được nhiệt độ cơ thể.
Khi thấy Trịnh Thán mở mắt ra, mẹ Tiêu đã đặt nhiệt kế và sờ đầu cậu. "Ngoan nào, hãy ngủ tiếp đi, đo nhiệt độ nào."
Trịnh Thán: "..." Ông đây không phải là trẻ con!
Vài phút sau, mẹ Tiêu nhìn số độ hiển thị trên nhiệt kế và cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười.
"Có vẻ như nó không sao nữa rồi."
Thực ra, bản thân Trịnh Thán hiểu rõ bệnh cảm cúm của mình đã đỡ hay chưa. Sau khi uống một ít thuốc và ngủ một giấc, bây giờ cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và mũi không còn khó chịu giống như hôm qua nữa.
Trịnh Thán duỗi người, nhảy khỏi ghế sofa và đi vào nhà vệ sinh để đi tiểu.
Khi nhìn thấy bóng dáng Trịnh Thán vào nhà vệ sinh, mẹ Tiêu nói với ba Tiêu: "Tại sao đuôi của Hắc Thán chưa bao giờ dựng lên vậy?"
Những con mèo khác sẽ dựng đuôi lên khi tâm trạng vui vẻ, nhưng Trịnh Thán lại chưa bao giờ làm vậy.
Trịnh Thán bình thường để đuôi chèo xuống dưới và chóp đuôi hơi chếch lên khi nó sắp chạm đất.
Trên thế giới có rất nhiều mèo đen, nhưng gia đình Tiêu cảm thấy mèo đen của nhà mình rất khác với những con mèo đen khác và điều này rất dễ nhận ra khi đặt cạnh nhau. Bởi vì những người quen thuộc, chỉ nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được những chuyển động nhỏ độc đáo của mèo đen nhà mình.
"Để ý làm gì, không ai quy định đuôi mèo nhất định phải dựng lên. Hơn nữa, Hắc Thán của chúng ta rất hiểu chuyện... Chỉ là tính tình thỉnh thoảng không tốt mà thôi." Ba Tiêu nói.
Sau khi đi tiểu xong, Trịnh Thán tạm thời không cảm thấy buồn ngủ, nhảy lên bệ cửa sổ phòng khách và nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời đã ló dạng. Tối qua xem Tivi, dự báo thời tiết nói rằng trời cũng sẽ không có tuyết rơi trong vài ngày tới. Tết cũng sắp kết thúc, có lẽ trời sẽ không còn tuyết rơi dày đặc như vậy nữa, thậm chí sắp tới có thể không tuyết rơi.
Đại viện của khu thân nhân hôm qua vẫn là một mảng trắng xóa, nhưng hôm nay các lối đi đã được quét dọn sạch sẽ khi Trịnh Thán nhìn vào. Chưa chắc là đại thúc gác cổng hay người chịu trách nhiệm quét dọn làm, nhiều người ở đại viện của khu thân nhân cũng không thể ngồi yên mà ra ngoài dọn tuyết.
Hai ngày gần đây nhà Tiêu không có nhiều khách như vậy, nhưng Trịnh Thán vẫn ở trong nhà hai ngày và không ra ngoài để phòng ngừa vạn nhất. Cho đến ngày thứ ba, Trịnh Thán mới ra ngoài đi dạo khi nhà Tiêu lại có khách đến chơi.
Đã hai ngày không ra ngoài, cậu thực sự cảm thấy khó chịu. Sau khi đi ra, Trịnh Thán cảm giác toàn thân thoải mái dễ chịu.
Sau khi trèo xuống cây trong rừng và khởi động cơ thể, Trịnh Thán đi ra và không thấy đám A Hoàng với Cảnh Sát Trưởng, cho nên cậu đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Trịnh Thán vẫn đi về phía chôn ba chú mèo con. Khi qua đó nhìn, cậu thấy dấu chân người và dấu chân mèo. Đó chắc hẳn là của ông bác và mèo mẹ màu trắng kia.
Mèo mẹ kia vẫn còn sống và đi theo ông bác kia. Cho dù điều kiện sống của ông bác không bằng gia đình đã chuyển đi kia, nhưng ít ra vẫn còn người quan tâm đến nó. Thế này là đủ rồi.
Sau khi trời quang đãng, người đi đường và xe cộ di chuyển trên đường phố cũng nhiều hơn khiến cho phố xá trở nên rất náo nhiệt.
Trịnh Thán đi dọc theo đoạn đường quen thuộc đến con hẻm trong khu nhà cũ kia. Cậu tình cờ nhìn thấy người đàn ông xăm hình mặc áo khoác lông rất dày đang lảo đảo đi ra khỏi con hẻm, trực tiếp mắng chửi những người mà hắn va phải và cũng mặc kệ đó có phải là nguyên nhân hắn đi hình chữ S hay không.
Trịnh Thán trốn ở góc nhìn hắn rời đi.
Người đàn ông xăm hình cũng có một công việc. Hắn làm bảo kê trông trông bãi giúp người ta, đóng vai trò như một tiểu đệ và mỗi tuần đổi ca vài lần. Hôm nay là lần thứ nhất trong tuần của hắn. Có lẽ hắn sẽ tìm một góc rồi nằm ngủ tiếp sau đó. Nhìn cái bộ dạng đó cũng biết tối hôm qua hắn đã xem phim 'hành động tình cảm 18+' quá muộn và tiêu hao tinh lực quá nhiều.
Sau khi người đàn ông xăm hình đi xa, Trịnh Thán nhân lúc có người trèo qua hàng rào từ sân sau của khu nhà cũ.
Người đàn ông xăm hình sống ở tầng 1, tầng 1 rất rộng. Người đàn ông xăm hình dùng hàng rào gỗ để dựng rào chắn vòng quanh một mảnh đất vốn là khu vực công cộng dùng để phơi chăn và cũng bị hắn chiếm đoạt. Người xung quanh đã nói vài lần, nhưng lời nói không có tác dụng mà còn bị hắn đe dọa.
Cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt, nhưng phía nhà bếp lại không như vậy. Chỗ nhà bếp có một cửa sổ vỡ và trông có vẻ đã hỏng từ lâu, nhưng nó chưa được sửa chữa.
Trịnh Thán đi vào qua cửa sổ vỡ, cẩn thận để bản thân không bị cào xước bởi mảnh kính vỡ.
Sau khi tiến vào, Trịnh Thán nhìn nhà bếp hơi nhỏ này. Diện tích vốn không lớn lắm và khắp nơi đều chất đống rác rưởi khiến nó trông có vẻ chật hẹp hơn. Xung quanh có rất nhiều bát đũa dùng một lần và còn có những vỏ hộp mì ăn liền chưa vứt đi.
Trên mặt bếp có một lớp vết ố, trên sàn có một lớp vết đen sậm đã đông cứng lại. Nếu không cạo thật mạnh, có lẽ nó sẽ không sạch được.
Không có bình gas, nồi sắt đã rỉ sét, Trịnh Thán nhìn một chút và thấy lò vi sóng được sử dụng nhiều nhất trong toàn bộ nhà bếp.
Thảo nào cửa sổ nhà bếp đã rất lâu không được sửa chữa, nhà bếp cũng không thể sử dụng, sửa hay không sửa cũng không sao cả.
Cửa nhà bếp đang đóng, Trịnh Thán tựa vào cửa lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Sau khi chắc chắn trong phòng không có người một lần nữa, cậu nhảy bật lên và xoay tay nắm cửa.
Diện tích của mỗi căn hộ trong khu nhà cũ này không rộng lắm, khoảng 60-70 m2. Trong phòng khách chất đống đồ lặt vặt, còn có một chiếc xe máy. Có lẽ thứ sáng nhất trong phòng là cái xe máy này, có thể nhìn thấy được chủ nhân thường xuyên lau chùi cho nó. Ngoại trừ nó ra, những nơi khác đều là các loại rác rưởi và đồ lặt vặt.
Đồ ăn còn dang dở trên bàn vẫn chưa được dọn dẹp, hạt cơm trên mặt đất đã khô và dính chặt xuống sàn nhà.
Còn về phòng ngủ, có một số tạp chí vứt bừa bãi trên sàn nhà, trên bìa mỗi tạp chí đều là hình mấy em gái ngực bự nóng bỏng để trần mặc đồ hở hang. Lịch treo tường ở đầu giường cũng mang loại phong cách này.
Trên bàn ở đầu giường có rất nhiều thứ, đồ trong gạt tàn cũng đầy ắp, trên sàn nhà cũng có rất nhiều tàn thuốc. Thứ không tương xứng với môi trường này là trên bàn có một hộp quà đựng chè và một cái 'ấm tử sa'.
[ấm tử sa/Ấm đất sét Nghi Hưng (紫砂壺/紫砂壶/宜兴 ): dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng. Phong cách truyền thống thường được sử dụng để pha trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc, có từ thế kỷ 15 và được làm từ đất sét sản xuất gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc. ]
Trên hộp quà bìa cứng có một tấm thiệp chúc mừng, nhưng đó không phải là tên của người đàn ông xăm hình. Hình như nó được tặng cho một ông già, nhưng tại sao nó lại ở chỗ người đàn ông xăm hình thì cũng không thể biết được. Có lẽ là thông qua thủ đoạn không sạch sẽ nào đó.
Sau khi đi quanh một vòng, Trịnh Thán không chạm vào những thứ đó, quay trở lại theo con đường ban đầu, đóng cửa nhà bếp lại, đi ra từ cửa sổ vỡ và trèo qua tường rời đi khi không có ai xung quanh.
Có một khách sạn nhỏ cách con hẻm của khu nhà cũ không xa. Có lẽ ông chủ biết khu vực xung quanh sắp bị phá dỡ và cũng dự định chuyển khách sạn mặt tiền này đi, nhưng hắn vẫn còn thiếu ít. Thế nhưng, công việc kinh doanh trong khoảng thời gian ăn Tết Nguyên Đán vẫn rất tốt. Bây giờ, nhiều người sẽ gọi điện đến khách sạn nhỏ để đặt đồ ăn giao đến tận nơi khi có khách đến chơi hoặc trực tiếp đặt phòng riêng. Chủ khách sạn đã kiếm được rất nhiều tiền vào đêm giao thừa.
Nhà bếp tòa nhà chính của một khách sạn, có rất nhiều người rửa rau và nấu ăn.
"Một két bia cho phòng 16!"
"Được rồi, lập tức mang qua đó!"
Một người phục vụ mặc đồng phục khách sạn bước vào kho để rượu, nhưng lúc này hắn lại phát hiện trong một két bia vốn có 12 chai chỉ còn lại 11 chai khi đi lấy bia.
Chẳng lẽ có ai đó uống trộm? Thôi, mặc kệ, cho dù có người uống trộm, thì chuyện đắc tối với người khác cũng không liên quan gì đến hắn.
Vì vậy, người phục vụ này chọn một két đủ 12 chai bia khác và mang ra ngoài.
Sau khi biết khách sạn mặt tiền sắp chuyển đi, quản lý ở đây không còn nghiêm ngặt giống như lúc trước. Hơn nữa, Tết âm lịch vẫn chưa kết thúc, công việc kinh doanh của khách sạn cũng không tệ lắm, có lúc hỗn loạn, vài người tiện tay vơ vét kiếm chác, nhưng mọi người đều giả vờ không biết.
Vì vậy, người vào kho lần sau đều có cùng suy nghĩ với người vào lần trước và không ai công khai nói ra chuyện này khi họ nhìn thấy két bia thiếu một chai bia kia.


0 Bình luận