Strange Life of a Cat
Chen Ci Lan Tiao ; Lazy Cliché ; 陈词懒调 ; Trần Từ Lãn Điều PieroRabu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 Web Novel

Chương 48: Sư huynh, quả thận của anh

0 Bình luận - Độ dài: 4,450 từ - Cập nhật:

Chương 48: Sư huynh, quả thận của anh

Cỏ bốn lá rất nhiều, nhưng cây me đất đột biến từ ba lá không dễ tìm chút nào. Hầu hết những loại cỏ bốn lá bán trên thị trường đều không phải là của cây me đất.

Đúng như những gì Tiểu Trác nói, khả năng gặp được loại cây me đất bốn lá này thực sự rất thấp. Nếu không trên thị trường sẽ không dùng những loại cỏ khác để thay thế.

Chỉ là...

Khi nhìn phần lớn khóm cây me đất trước mặt đều là bốn lá, tâm tình của Trịnh Thán hơi phức tạp.

Trịnh Thán cảm thấy rằng nếu những học sinh sinh viên bên ngoài biết được chuyện này, họ chắc chắn sẽ chạy đến và 'nhổ sạch'. Thảo nào nơi này không trồng nhiều thứ nhưng cửa nhà kính vẫn đóng chặt. Ngoại trừ lý do của chính nhà kính này ra, ông già Lan chắc chắn cũng biết chuyện về đám cây me đất này.

Trịnh Thán giơ móng vuốt lên gạt những cây me đất này và chợt nhận ra một cá thế đặc biệt khi bản thân đang oán thầm trong lòng.

Nó nhỏ hơn những cây xung quanh một chút, nhưng nguyên nhân chính Trịnh Thán chú ý đến nó là do lá của nó có cái gì đó không đúng.

Một... Hai... Ba... Bốn... Năm... Sáu... Bảy... Tám... Chín!!

Trịnh Thán đếm lại một lần nữa, thực sự là chín lá, chẳng lẽ ba cây cùng mọc lên sao?

Cậu nhìn bụi cây này và thân của một số cây khác đều rất bình thường, nhưng mỗi mình thân của cây có chín lá mọc xen kẽ này thực sự dày hơn to hơn những cái khác. Tuy nhiên, mặc dù thân dày, nhưng chín lá lại rất nhỏ. Lá lớn nhất chỉ bằng 2/3 của những cây khác, lá nhỏ thì bé xíu, miễn cưỡng có thể nhìn thấy nó mọc ở trên đó.

Thế nhưng, cho dù lá của nó nhỏ, thì đây cũng là cây chín lá mọc xen kẽ!

Cây chín lá à!

Làm thế nào tình huống này có thể xảy ra? Một sản phẩm phụ của quá trình gây đột biến các loại cây khác trước đây sao?

Trịnh Thán không rõ.

Thế nhưng, không rõ thì không rõ đi, Trịnh Thán cũng lười suy ngẫm.

Cậu lại nhìn lá trên các cành của các cây khác trong bụi cây này, tất cả đều ba lá, mỗi cây này là chín lá.

Trịnh Thán định nhổ toàn bộ cây, kể cả những cây khác, nhưng cậu không kiểm soát được lực và kéo đứt cây. Điều này khiến cho Trịnh Thán buồn bực không thôi, móng mèo thực sự không dễ sử dụng như móng người.

Trịnh Thán không quan tâm đến những cây khác, mà trực tiếp ngậm lấy cây chín lá đó và ra ngoài.

"Ồ, Hắc Thán, mày tha thứ gì đó?" Ông già Lan đã hoàn thành công việc trong nhà kính và hỏi khi ông nhìn thấy Trịnh Thán đi ra đang ngậm thứ gì đó trong miệng.

Trịnh Thán liếc nhìn ông già, rồi nhìn nhà kính đó.

"Ồ, bị mày phát hiện mất rồi! Đó là thứ mà tao đặc biệt giữ lại..." Ông già Lan khoe khoang một chút thành quả của mình theo thói quen, nhưng giọng nói bỗng im bặt sau khi nhìn thấy cái cây mà Trịnh Thán ngậm trong miệng.

Trịnh Thán phớt lờ ông ta, mà trực tiếp nhảy thẳng lên nóc nhà kính từ cái hộp và biến mất trong chớp mắt.

Ông già Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ và hồi tưởng lại cảnh tượng mà mình vưa mới nhìn thấy. Thứ mà Hắc Thán ngậm.. Dường như có nhiều lá hơn so với cây bốn lá! Ít nhất có sáu hoặc thậm chí là bảy lá!

Thế nhưng, ông già Lan chỉ sững sờ một lúc mà thôi. Thứ ông quan tâm nhất không phải là những cây me đất kia và chúng chỉ là tiện tay nghịch một chút mà thôi. Thứ ông quan tâm nhất trong cả vườn hoa là cây hoa lan của mình, cho nên ông nhanh chóng đặt chuyện cây me đất mà Trịnh Thán tìm được mới vừa rồi sang một bên và quên đi.

Sau khi ra khỏi vườn hoa nhỏ của ông già Lan, Trịnh Thán trực tiếp đến đại viện khu thân nhân ở phía Tây.

Mỗi lần Trịnh Thán ra ngoài đều là trong giờ học và giờ làm việc, cho nên người đi qua đi lại cũng không nhiều giống như mọi khi và trong khuôn viên trường chỉ có vài người, nhưng trong đại viện khu thân nhân lại có ít người hơn.

Khi vào đại viện khu phía Tây, một con mèo lao ra và gầm nhẹ với vẻ đe dọa. Trịnh Thán phớt lờ nó và trực tiếp chạy về phía tòa nhà cao tầng nhỏ mà Tiểu Trác đang ở.

Dưới tầng có cửa an ninh, Trịnh Thán đợi một lúc và lợi dụng khoảng trống chạy vào khi có người đi ra.

Người đi ra tình cờ là bảo mẫu của Tiểu Trác xuống lầu đổ rác. Khi Trịnh Thán lao vào và chạy ngang qua chân cô ta, bảo mẫu này sợ hãi đến mức suýt chút nữa ném túi rác trong tay đi. Cô ghét mèo đen nhất! Mặc dù con mèo đen mới vừa rồi chạy ngang qua chân và không chạm vào, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy toàn thân rùng mình vì sợ hãi.

Sau khi suy đi nghĩ lại, bảo mẫu này quyết định đi dạo một vòng ở tầng dưới trước khi đi lên. Cô cũng không muốn quay lên lầu đối mặt với con mèo đen kia. Cô luôn cảm thấy con mèo đen kia rất tà mà, nếu không phải Tiểu Trác và giáo sư Diệp bảo mặc kệ, cô đã sớm cầm chảo đập con mèo kia rồi.

Sau khi ném túi rác trong tay vào thùng rác, bảo mẫu trung niên lắc đầu khi cô thực sự không hiểu Tiểu Trác và giáo sư Diệp đang nghĩ gì. Chẳng lẽ bọn họ thực sự không sợ đứa trẻ sinh ra sẽ có vấn đề gì sao?

Mặc dù bảo mẫu này mới đến đây không lâu, nhưng cô vẫn trò chuyện với người nhà của một số nhân viên, giáo viên trong khu nhà khi buồn chán và biết được một số việc.

Cô nghe nói sức khỏe của đứa bé trong bụng Tiểu Trác không có gì đảm bảo hết. Cho dù đến nay kiểm tra vẫn chưa phát hiện ra tình trạng bất thường nào cả, nhưng ai mà biết được. Nhiều người nói rằng cho dù không có dị tật, nhưng chỉ số IQ của đứa trẻ sinh ra rất có thể khác với những đứa trẻ bình thường. Trước đây từng có những trường hợp như thế, đứa trẻ đó hiện tại đã ở độ tuổi thanh thiếu niên, nhưng chỉ số IQ vẫn không bằng những đứa trẻ ở trường mẫu giáo.

'Không có lửa thì sao có khói , không phải vô duyên vô cớ' . Suy đoán của những người này đều có căn cứ và cơ sở. Dù sao, xét theo thời điểm để suy đoán, thì Tiểu Trác bất ngờ mang thai trong khi đang tham gia một dự án với 'Phật Gia'. Dự án đó tiếp xúc với một số nguyên tố phóng xạ và cho dù có các biện pháp bảo vệ, nhưng...

Ngay cả các bác sĩ ở bệnh viện trực thuộc cũng không thể lạc quan được.

Để tránh việc va phải người khác và gặp rắc rối khi đi thang máy, Trịnh Thán vẫn lựa chọn leo cầu thang bộ. Chỉ là tòa nhà sáu tầng mà thôi, Trịnh Thán leo lên tầng năm mỗi ngày, cho nên độ cao này chẳng là gì đối với cậu.

Sau khi đến phòng 606, Trịnh Thán nhảy bật lên bấm chuông cửa.

Có lẽ bảo mẫu vẫn còn ở tầng dưới chưa trở về, Tiểu Trác ở nhà một mình đi lại không tiện lắm, cho nên Trịnh Thán ngồi xổm trước cửa chờ sau khi bấm chuông hai lần.

Sau khi đợi một lúc, cửa mới mở ra.

Tiểu Trác vốn tưởng rằng bảo mẫu không mang theo chìa khóa và mở cửa ra không nhìn thấy ai, nhưng cô lại nhìn thấy Trịnh Thán ngồi xổm ở cửa khi đưa mắt nhìn xuống.

Trịnh Thán đã chạy vào, nhảy lên ghế mặt trăng trong phòng Tiểu Trác và nằm sấp thở hổn hển trước khi cô kịp nhìn thấy rõ thứ mà cậu ngậm trong miệng.

Tiểu Trác lấy cốc nhỏ mà Trịnh Thán từng dùng để uống nước khi đến đây trước kia. Cô lấy một ít nước từ máy lọc nước nước, kiểm tra nhiệt độ nước và sau đó đặt lên bàn học.

Trịnh Thán nhảy lên bàn học và uống một ít nước.  Thực ra, cậu không khát lắm và chỉ liếm hai lần rồi dừng lại. Trước đây Trịnh Thán không quen với cách uống nước này lắm, nhưng về sau cậu dần dần cũng quen với cách liếm và uống nước kiểu không phải con người này.

Tiểu Trác thực sự rất vui khi nhìn thấy Trịnh Thán. Cô không ngờ tới con mèo đen này đã đến đây vào buổi sáng và sẽ quay lại vào buổi chiều. Tiểu Trác biết rõ ý trong mắt của những người xung quanh, cho nên cô thường không muốn ra ngoài đối mặt với những người đó và thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút khi có ít người.

Luôn có những người tỏ ra quan tâm, nhưng mỗi lời nói của họ lại như lưỡi dao đâm vào tim bạn. Thế nhưng, Tiểu Trác đều cảm thấy vô cùng thoải mái mỗi khi ở bên con mèo này.

Vì vậy Trịnh Thán đã quyết định nếu sau này bản thân còn có thể quay lại, cô cũng sẽ nuôi một con mèo trong nhà.

Sau khi uống nước xong, Trịnh Thán phát hiện Tiểu Trác đang nhìn mình, mà không chú ý đến cây cỏ kia trên ghế mặt trăng. Vì vậy, cậu lập tức hất cằm về phía ghế mặt trăng kia.

Tiểu Trác nhìn sang ghế mặt trăng khi cô nhìn thấy điều này.

"Hả?"

Tiểu Trác nhặt cây cỏ trên ghế lên và khuôn mặt lộ ra vẻ đầy khó tin sau khi nhìn rõ hơn. Cô nhìn Trịnh Thán và sau đó lại nhìn vào cây cỏ trong lòng bàn tay mình.

Cây chín lá, xếp chồng lên nhau giống như những cánh hoa và chiếc lá nhỏ nhất ở giữa chỉ lớn hơn một chút xíu, nhưng đây thực sự là chín lá!

Tiểu Trác nghe nữ sinh khóa dưới chuyển đến tặng cỏ bốn lá nói rằng một lá thêm vào của cỏ bốn lá (cỏ may mắn) tượng trưng cho sự may mắn. Còn các lá thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám và thứ chín thêm vào đều có ý nghĩa riêng của chúng.

Cây chín lá tượng trung cho điều gì?

Nó tượng trưng cho sự may mắn của 'cửu tử nhất sinh' và 'phượng hoàng niết bàn'...

[cửu tử nhất sinh (九死一生): thoát chết trong đường tơ kẻ tóc. ]

[phượng hoàng niết bàn (凤凰涅盘): Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Ý chỉ sự tái sinh, sống lại ]

'Cửu tử nhất sinh' , 'phượng hoàng niết bàn'...

Mặc dù nó chỉ là truyền thuyết và là thứ mà người ta dùng để an ủi bản thân, nhưng con người sẽ luôn có một thứ gì đó khiến bản thân kiên trì khi họ đang ở giai đoạn tồi tệ nhất và gần như tuyệt vọng. Đó có thể là tín ngưỡng niềm tin hoặc một ai đó, một điều nào đó hay một chấp niệm ám ảnh nào đó.

Sau khi biết bản thân mang thai, mặc dù trên mặt Tiểu Trác chưa bao giờ biểu hiện mình rất quan tâm trong nhiều ngày nhiều tháng, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ buông bỏ sự lo lắng. Cô luôn hi vọng đứa con của mình sẽ khỏe mạnh, không cần phải quá thông mình, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi. Thế nhưng, từ 'khỏe mạnh' này lại là một điều xa xỉ đối với những người có hoàn cảnh giống như Tiểu Trác.

Ánh mắt và lời nói sau lưng của những người xung quanh cũng dồn ép Tiểu Trác đến mức khó thở.

Nhưng bây giờ cỏ cỏ may mắn chín lá trong lòng bàn tay lại khiến cho Tiểu Trác đột nhiên có loại xúc động muốn khóc to.

Cỏ chín lá trong tay không lớn lắm, mọi người luôn cho rằng nó chỉ là cây cỏ chín lá trong truyền thuyết. Nó dường như khiến cho Tiểu Trác nhìn thấy một ngôi sao lóe sáng trong bóng tối tuyệt vọng và ngôi sao chỉ về phương hướng của hi vọng.

Trịnh Thán đang đứng trên bàn học, Tiểu Trác ngồi trên ghế dựa và cúi đầu nhìn cây cỏ trong tay mình, cho nên cậu không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy vào lúc này. Thế nhưng, Trịnh Thán cũng vô cùng lúng túng và không biết phải làm sao khi nhìn thấy những giọt lệ rơi xuống.

Khóc sao? Không thể nào?

Chỉ là cây cỏ gãy mà thôi, đến mức đó sao?!

Phụ nữ có thai thật đa sầu đa cảm!

Bây giờ, Trịnh Thán thực sự không biết phải phản ứng như thế nào khi râu vểnh vểnh.

Một lúc sau, Tiểu Trác sụt sịt mũi và nói: "Cỏ bốn lá của cây me đất không dễ tìm, nhiều người tìm kiếm rất lâu, nhưng họ cũng không tìm được một cây nào. Tao không ngờ mày lại có thể tìm được cái này..."

Trịnh Thán rất muốn nói rằng loại cỏ bốn lá này thực ra không hẳn là khó tìm lắm. Ông già Lan cất giấu rất nhiều trong nhà kính của mình!

"Con à, cho dù sau này mẹ không thể quay lại, không thể ở bên con, nhưng Hắc ca sẽ ở bên con..." Tiểu Trác nói nhỏ.

Trịnh Thán vểnh tai, trong đầu nhớ lại cảnh tượng một đứa trẻ trong gia đình A Hoàng nắm lấy đuôi nó và đưa vào miệng.

Sau đó, Trịnh Thán kinh hãi.

Đậu má, ông đây không muốn chăm sóc trẻ con! Gọi Hắc ca cũng vô dụng, kể cả gọi ba cũng không được đâu!

Bây giờ ông đây chỉ là một con mèo, chúng sẽ tóm đuôi, kéo tai và khóc lóc một cách vô cớ với ông đây!

Trịnh Thán hơi bối rối trước phản ứng của Tiểu Trác. Tiểu Trác cũng nói rằng cô muốn cám ơn Trịnh Thán, nhưng cậu lại rất sợ gây ra rắc rối khi nhìn thấy dáng vẻ đó của đối phương. Với cái bụng to như vậy, cô còn buồn rầu như thế thực sự ổn chứ?

May mắn thay, lúc này Trịnh Thán nhân cơ hội chạy ra ngoài khi bảo mẫu quay lại.

Không lâu sau đó, Tiểu Trác cho Trịnh Thán xem mặt dây chuyền mà mình đeo trên cổ khi cô đang ra ngoài đi dạo phơi nắng với bảo mẫu và gặp phải cậu một lần nữa.

Mặt dây chuyền lớn hơn quả nhãn một chút xíu, bên trong là cỏ may mắn chín lá mà Trịnh Thán tìm được, không rõ cỏ được bọc bằng chất liệu gì, không giống nhựa hay thủy tinh.

Chất liệu kia trong suốt, nhưng bởi vì bên trong có thực vật, cho nên mặt dây chuyền trông tràn trề màu xanh lá cây của sự sống.

Bảo mẫu kia ngồi trên một cái ghế khác cách đó 10 mét, cách Tiểu Trác với Trịnh Thán khá xa và cũng không nhìn thấy được thứ mà Tiểu Trác đang đeo. Cô cũng không quan tâm chút nào, bây giờ mọi sự chú ý của cô đều tập trung ở trên người Trịnh Thán và rất sợ cậu sẽ chạy đến. Nếu không phải có Tiểu Trác ở đây, có lẽ bảo mẫu này đã sớm tránh xa ngay khi nhìn thấy Trịnh Thán rồi.

Trịnh Thán cảm giác hôm nay Tiểu Trác có cái gì đó khác biệt so với Tiểu Trác trước đây. Cậu luôn cảm giác cô ấy trông yêu đời với có sức sống hơn, trái ngược với vẻ buồn bã trước kia, ngay cả khi cười cũng mang theo một chút u ám.

Sau khi ngáp một cái, Trịnh Thán rũ lông, nhìn Tiểu Trác với bảo mẫu kia đi xa và cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cậu định đến văn phòng của ba Tiêu để ngủ. Gần đây, một số đồng nghiệp của mẹ Tiêu thường xuyên đến nhà chơi, cho nên Trịnh Thán không muốn ở nhà đối mặt với những người xa lạ đó.

Sau khi đến tòa nhà khoa Sinh Học, Trịnh Thán không lập tức đến văn phòng của ba Tiêu. Cậu nhìn thấy một nhóm người đang giải phẫu một con chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm công cộng ở tầng 1. Trịnh Thán không nhìn thấy Dịch Tân, nhưng cậu lại thấy một người quen.

Đây không phải là anh chàng thịt bò khô đó sao!

Trịnh Thán không nhớ tên của Tô Thú, mà chỉ nhớ món thịt bò khô Nội Mông của cậu ta.

Khổ người của Tô Thú rất nổi bật trong đám người đó. Cậu ta mặc một áo len bên trong, mặc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng bên ngoài. Cậu ta hơi mập lên sau kỳ nghỉ đông và trông giống một con gấu Bắc Cực.

Trịnh Thán lập tức ngồi xổm trên cây long nhãn bên ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm công cộng tầng 1 và nhìn sang bên kia khi cậu có hứng thú nhất thời. Cửa sổ phòng thí nghiệm không đóng hoàn toàn, cho nên Trịnh Thán có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của những người bên trong.

Đầu tháng 3, điểm thi vòng đầu của kỳ thi tuyển sinh sau đại học đã được công bố. Về điểm số thi vòng hai, bởi vì đại học Sở Hoa thuộc nhóm các trường tự chủ tuyển sinh, cho nên điểm chuẩn của họ được công bố trước chỉ tiêu tuyển sinh toàn quốc. Vào giữa tháng 3, mỗi khoa đều công bố chỉ tiêu tuyển sinh của mình.

Khi Trịnh Thán ở nhà, cậu nghe ba Tiêu nói chàng trai to con đó dường như không vượt qua được ngưỡng điểm đầu vào của học viện 

nhiều lắm, nhưng dù sao cậu ta cũng đỗ.

Theo lý thuyết, vẫn còn hai tuần nữa mới đến kỳ thi vòng hai, thi đợt hai vẫn dựa theo tỷ lệ 1:1,2 khá chênh lệch  và một ít người vượt qua ngưỡng đầu vào sẽ bị loại. Nhưng khi công bố điểm thi vòng đầu, nhiều người có điểm số khá cao đã bắt đầu liên hệ với các giáo viên trong học viện. Còn những người có điểm số thấp hơn một chút cũng bắt đầu lôi kéo quan hệ, hi vọng tìm được giáo viên vừa ý và giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

Suy cho cùng, người có thể quyết định bạn được ở lại hay không vẫn là các giáo viên cố vấn có slot nghiên cứu sinh. Nếu họ quyết định chọn bạn, bạn sẽ đậu, mà không cần biết điểm số cao thấp ra sao. Vì vậy, nhiều người đã lựa chọn xong trước khi thi vòng hai và việc thi đợt hai khi đó chỉ là hình thức mà thôi.

Đây là một quy định nội bộ bán công khai, nhiều trường đại học và cao đẳng đều như vậy. Khi ba Tiêu và mẹ Tiêu nói chuyện, Trịnh Thán mới biết được điều này.

Còn về chàng trai thịt bò khô này, ba Tiêu dường như đã có quyết định, nếu không ông sẽ không cho phép cậu ta đến làm quen phòng thí nghiệm.

Lúc này, chàng trai to con đó đang cười nói với những người khác, nhưng thao tác tay lại nghiêm túc đâu ra đó, đao pháp rất sắc bén. Sau khi giải phẫu, chiếc nhíp kia có thể tìm ra được bộ phần cần lấy mẫu một cách chính xác.

Điểm số thi vòng đầu của Tô Thú không cao, những người giống như cậu ta ở ngưỡng khá nguy hiểm trong thi vòng hai và có nhiều khả năng bị loại nếu ở trong hoàn cảnh bình thường. Nhưng bây giờ Tô Thú đã đứng trong phòng thí nghiệm để học tập nghiên cứu dưới sự 'gợi ý' của phó giáo sư Tiêu. Điều này có nghĩa là người này đã được lựa chọn và có thể chính thức trở thành một thành viên của học viện vào tháng 9. Những nghiên cứu sinh khóa trên khác trong học viện cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc này, cho nên bọn họ rất sẵn lòng tiếp nhận và chào đón vị sư đệ gần như chắc chắn này. 

Trong hai ngày này, vị sư đệ to con thường xuyên dọn đồ giúp mấy vị sư tỷ , lấy mẫu vật giúp các sư huynh trong học viện, cho nên cậu ta khá nổi tiếng.

Còn về thành tích.

Ha ha.

Cho dù cậu đạt hạng nhất trong thi vòng hai thì làm sao?

Những người từng trải đều biết rằng sau thực sự vào đây, người ta chỉ nhìn vào những bài báo được đăng tải xuất bản và hệ số tác động của chúng, những thứ còn lại đều là nhảm nhí. 

[hệ số tác động (影响因子): Impact factor (IF) hay Journal impact factor (JIF) của một tạp chí khoa học (academic journal) là một số đo phản ánh số lượng trích dẫn (citation) trung bình theo năm của các bài báo khoa học (article) được xuất bản gần đây trên tạp chí đó. IF thường được dùng với tư cách là proxy (thống kê học) đại diện cho độ quan trọng tương đối của một journal so với các journal khác trong cùng lĩnh vực nghiên cứu chuyên ngành; các journal có IF cao thường được coi là quan trọng hơn các journal có IF thấp. IF do Eugene Garfield, nhà sáng lập Viện Thông tin Khoa học (Institute for Scientific Information), nghĩ ra. Bắt đầu từ năm 1975, các journal nằm trong danh sách Journal Citation Reports (Báo cáo Trích dẫn Journal) đều được tính IF theo từng năm. ]

Có rất nhiều tiết học trong năm đầu tiên của khóa học thạc sĩ/chương trình sau đại học. Miễn là bạn làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm trong thời gian trốn học, giáo sư cố vấn của bạn sẽ rất vui. Vài giáo sư cố vấn khá dễ tính thậm chí sẽ bao che giúp bạn, phê duyệt đơn xin nghỉ, v.v...

Khi Dịch Tân mới vào, thành tích của anh ta thậm chí còn không nằm trong TOP 10, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ, mỗi khi nhắc đến những người nổi tiếng khóa này, ai dám xem nhẹ một người như vậy chứ?

Tên của Dịch Tân vẫn còn trong danh sách vinh danh hàng năm của học viện. Còn về những người đạt thành tích lọt vào TOP 10 khi đó, bây giờ có bao nhiêu còn nhớ được họ?

Mỗi lần có người hỏi về Tô Thú, thái độ của họ sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều ngay khi nghe nói cậu ta là sư đệ của Dịch Tân, một trong những cấp dưới của phó giáo sư Tiêu. Ít nhất ngoài mặt là như vậy.

"Sư huynh, quả thận lấy xong rồi." Tô Thú hét lên.

Sư huynh mà Tô Thú gọi không phải là Dịch Tân, những người khóa trên trong học viện đều là sư huynh. Điểm khác biệt duy nhất là Dịch Tân là sư huynh trực hệ của Tô Thú, bởi vì họ có chung một giáo sư cố vấn. Tuy nhiên, cách xưng hộ vẫn giống nhau, không phân biệt trực hệ hay chi thứ khi gọi nhau.

Lúc này vị sư huynh muốn lấy mẫu vật kia đang nói chuyện với ai đó, người bên cạnh hắn nghe được cười nói: "Này, quả thận của cậu lấy xong rồi kìa!"

Một số người khác đang lấy mẫu vật cũng hét ầm lên giống Tô Thú: "Sư huynh, quả thận của anh!"

Sư huynh kia chĩa nhíp về phía người to con nhất trong nhóm là Tô Thú và nói: "Nếu còn tiếp tục trêu đùa làm ồn nữa, anh sẽ cắt một nhát và lấy luôn của chú đó!"

Tô Thú rõ ràng đã quen trêu đùa với bọn họ và nghịch ngợm nói: "Đến đây đi ~ Đến đây đi ~ Sư huynh, anh lấy đi, anh lấy của em đi ~"

Lúc này, Dịch Tân đang chuẩn bị bước vào với tập tài liệu trong tay và bám theo bên cạnh cậu ta là một số nữ sinh khóa dưới chưa tốt nghiệp. Trước khi bước vào cửa phòng thí nghiệm, cậu ta đã nghe thấy lời tinh nghịch kia của Tô Thú và biểu cảm trên mặt mấy nữ sinh khóa dưới kia khá ... thú vị.

Dịch Tân muốn che mặt lại. Ông chủ Tiêu, tôi có thể trả lại hàng không?

Trịnh Thán ngồi xổm trên cây bên ngoài và tận hưởng trò vui. Tên Tô Thú này thật two B.

[two B (二货): là một từ không những dùng để mắng người,mà còn dùng để chỉ những người thường có những chỉ số thông minh thấp và luôn làm những chuyện ngốc nghếch,hoặc chỉ một số người không biết tự lượng sức mình mà luôn tỏ ra ta đây anh hùng, lúc nào cũng hăng máu vịt... ]

Trong khi đang vui vẻ thưởng thức, Trịnh Thán cảm nhận được ánh mắt ác ý. Cậu quay đầu nhìn sang và thấy một người mặc áo khoác màu nâu nhạt đang đứng cách đó không xa nhìn mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận