• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương cuối

0 Bình luận - Độ dài: 3,363 từ - Cập nhật:

21126689-21e5-43a5-a8c4-a95df29e724b.jpg

Xem ra tôi đã lén bỏ trốn khỏi chuyến tham quan của lớp.

Sau đó chạy một mạch về Tokyo mà không nói với ai một lời.

…Ít nhất thì mọi thứ có vẻ là như vậy.

Nhưng thực sự thì tôi không hề nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ mình còn đang ở Hakodate, và khoảnh khắc tiếp theo là đã xuất hiện ở Tokyo rồi. Nghe có vẻ điên rồ nhưng đấy là sự thật. Toàn bộ tiền tiêu vặt của tôi đã không cánh mà bay, điện thoại thì hết sạch pin. May thay tôi vẫn còn thẻ ATM nên đã đi rút ít tiền mặt rồi vào một tiệm đồ ăn nhanh gần đó để sạc điện thoại và gọi mẹ tới đón.

“Vậy con nghĩ là mình vừa… dịch chuyển về đây à?” Mẹ hỏi khi đang lái xe đưa tôi về nhà, ngay sau khi tôi kể hết mọi chuyện.

“...Chắc vậy ạ. Con cũng không biết giải thích sao nữa.”

“Ra thế, ngầu phết nhỉ. Giống Goku ấy.” Mẹ tôi cười, rõ ràng là chỉ đang thuận theo câu chuyện.

Tôi biết mẹ đang không tin nhưng cũng chẳng trách bà được. Ngay chính bản thân còn thấy chuyện này khó tin mà.

“Nhưng mà này, trông con trưởng thành hẳn ra so với lúc mẹ tiễn con đi đấy. Mà cũng kỳ, mới có vài tiếng đồng hồ thôi mà nhỉ? Chắc do đến cái tuổi lớn rồi đó… Mẹ thề luôn, giờ mà con cắt tóc ngắn có khi giống hệt bố hồi trẻ. Nói mới nhớ, tóc con dài quá rồi thì phải? Về nhà mẹ tỉa bớt cho.”

Tôi chỉ im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ từ ghế phụ.

Cuối cùng tôi chả kể gì cho ai ngoài mẹ về chuyện thực sự đã xảy ra.

Tôi biết kể ra sẽ chẳng có ai tin—cùng lắm chỉ tổ khiến người ta nghĩ bản thân bị điên hoặc đang cố tỏ vẻ ngầu lòi, tôi cũng không rõ cái nào tệ hơn nữa. Thế nên khi giáo viên gọi điện hỏi lý do, tôi chỉ nói dối là đã tự mua vé máy bay về Tokyo. Giáo viên rất thất vọng về hành động của tôi, song tôi không hề bị kỷ luật gì cả.

Nói gì thì nói, chuyện này vẫn khiến tôi vô cùng hoang mang và khó lý giải. Trong ví không còn đồng nào, chẳng lẽ tôi đã xài hết số tiền đó để mua vé máy bay thôi sao? Ấy thế mà tôi không thể tìm thấy tấm vé đó hay hóa đơn. Ngoài ra trong ba lô tôi có vài bộ quần áo và khăn tắm mà tôi chả nhớ mình đã mua bao giờ. Chưa kể còn có một chiếc đồng hồ đeo tay lạ hoắc trong túi trông hoàn toàn lạc quẻ so với gu tôi nữa, mà vốn dĩ tôi không phải là kiểu người thích đeo đồng hồ. Không thể nào coi đây là một hiện tượng kỳ quặc rồi bỏ qua được.

Thế nên tôi quyết định điều tra cho ra nhẽ.

Việc đầu tiên là phải lần lại những gì đã xảy ra, hỏi xem có ai trong nhóm từng thấy tôi rời đi hay nhận ra điều gì bất thường vào khoảng thời gian tôi biến mất. Và người đầu tiên tôi nghĩ đến là Nagai, sự lựa chọn hiểu nhiên.

Với mục đích duy nhất ấy trong đầu, tôi bước chân trở lại trường học lần đầu tiên kể từ sau việc ngày hôm đó. Việc này thật sự đòi hỏi nhiều dũng khí vì tôi vốn dĩ là học sinh nổi tiếng hay cúp học và giờ thì chắc chắn tin tôi tự ý bỏ về giữa chuyến đi tham quan của lớp đã lan ra khắp tường. Tôi chuẩn bị tinh thần sắp trở thành trò cười cho cả lớp.

Nhưng điều tôi lo sợ lại không xảy ra.

Không ai chỉ trỏ hay cười nhạo khi tôi bước vào lớp, thật ra chẳng người nào thèm liếc nhìn tôi một cái. Không ai tỏ ra quan tâm đến sự hiện diện của tôi. Cảm giác có phần hụt hẫng, nhất là sau khi tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với đủ loại ánh nhìn, song tôi cũng nhẹ nhõm vì hóa ra mọi người thờ ơ với mình hơn bản thân tưởng.

“À… Nagai-kun này. Tớ hỏi cậu chút chuyện được không?”

Tôi chờ sẵn ngoài hành lang vào giờ ăn trưa, canh lúc cậu ấy vừa đi vệ sinh ra để có cơ hội nói chuyện riêng.

“Ồ, chào Mugino-kun, có chuyện gì thế?” Nagai-kun quay lại nhìn tôi, tay còn đang dùng khăn lau khô.

“Ờ thì… là…” tôi ngắc ngứ.

Chết tiệt. Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại những gì mình định nói, vậy mà đứng trước mặt cậu ấy thì đầu óc bỗng trống rỗng. Tôi cố vắt óc nghĩ ra điều gì đó để nói, và rồi bỗng nhiên buột miệng:

“Xin lỗi cậu vì chuyện lần trước!”

Đó không phải điều tôi định nói, nhưng thôi coi như cũng là một khởi đầu tạm ổn. Nagai ban đầu tròn mắt nhìn tôi như nai vàng ngơ ngác bắt gặp đèn pha ô tô, rồi nét mặt cậu ấy giãn ra và nở một nụ cười tựa hồ tôi vừa gợi lại cho cậu ấy một kỷ niệm đẹp nào đó.

“À cái vụ đấy hả?” Cậu ấy bật cười. “Thôi không sao đâu. Cậu có kiểu bệnh gì đó mà phải không? Lúc đó tớ nên hiểu chuyện hơn mới phải.”

“Không, thật mà. Chuyện đó thực là lỗi của tớ, nhất là khi cậu đã cố gắng rủ tớ tham gia cùng mọi người…”

“Không có gì đâu, thiệt đấy. Nhưng nếu cậu vẫn thấy áy náy thì lần sau mua cho tớ lon nước ngọt là huề nha?”

“Ờ—ừ, được thôi. Tớ đồng ý.”

Thật may Nagai là kiểu người dễ tính như vậy.

“Cậu tìm tớ để nói xin lỗi thôi à?” Nagai hỏi tiếp.

“À… không hẳn. Còn một chuyện nữa…”

Tôi bắt đầu hỏi Nagai xem lúc cả nhóm đang đi dạo trong ngày đầu tiên của chuyến đi, cậu ấy có để ý thấy điều gì bất thường không—bởi đó là ký ức cuối cùng mà tôi nhớ rõ trước khi mọi thứ mờ nhạt và trống rỗng.

“Ừm, thật ra thì.. tớ cũng không rõ nữa. Chỉ nhớ là cậu tự dưng cậu biến mất tiêu. Với cả vụ cậu xô tớ ngã thôi.”

“Ra vậy…”

“Nếu cậu muốn, để tớ hỏi mấy đứa khác xem.”

“Ơ, được sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Cứ để đó cho tớ lo. Ta nói chuyện tiếp sau nhé? Tớ phải vào lớp đây.”

Nói đoạn, Nagai quay lưng đi về lớp học.

Người đâu mà tốt quá chừng.

Kể từ hôm đó, tôi và Nagai bắt đầu trò chuyện với nhau thường xuyên ở trường. Không lâu sau, tôi nhận ra rằng có lẽ mình vừa kết thân được với người bạn thật sự đầu tiên kể từ khi vào cấp ba. Mọi chuyện diễn ra dễ dàng một cách bất ngờ, cứ như thể khả năng giao tiếp và sự nhạy bén của tôi hoàn toàn không tệ như bản thân luôn nghĩ. Đến tháng Mười Hai, hai đứa thậm chí còn ăn trưa cùng nhau mỗi ngày.

“Hôm nay cậu vẫn theo đuổi điều tra cái chuyện xảy ra lúc đi tham quan à?” Nagai hỏi khi cả hai đứa vừa mở hộp cơm trưa trong lớp.

“Ừ. Không hiểu sao tớ cứ bị ám ảnh mãi…”

Thế nhưng điều kỳ lạ nhất là càng đào sâu vào chuyện này, tôi lại nhớ ra hai lần khác từng trải qua cảm giác tương tự. Một lần hồi tiểu học, một lần khi còn học cấp hai. Tiếc là mấy manh mối đó giờ cũng chẳng giúp ích được gì.

“Cậu nghiêm túc ghê luôn á… À mà, đang định hỏi cậu cái này.” Nagai nói rồi đưa điện thoại sang phía thôi. “Coi chưa? Cái video này nổi trên Twitter từ tầm một tháng trước ấy.”

Tôi xem qua và thấy một đoạn video được đăng lại từ Tiktok, quay cảnh một nhóm nữ sinh đang nô đùa trong một quán ăn bình dân. Trông như họ đang chơi trò đoán chữ gì đó. Vài giây sau, đĩa salad trên bàn bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết. Cả nhóm lập tức hét lên kinh ngạc rồi đoạn video cắt ngang.

“...Có gì đâu? Chắc chỉ là video dàn dựng thôi nhỉ?”

“Ban đầu tớ cũng nghĩ vậy, nhưng hóa ra có cả đống clip kiểu vậy xuất hiện. Nghe đâu tất cả đều quay vào cùng một thời điểm. Mấy người trong các cộng đồng đam mê huyền bí mà tớ theo dõi thì bảo có thể là một dạng rạn nứt không-thời gian gì đó. Biết đâu cậu xui xẻo dính vào thì sao?”

“Ý cậu là tớ bị kẹt trong một vụ rối loạn không gian liên chiều à? Sống thật đi nào.”

“Tớ nói thật đấy. Có vô số truyền thuyết đô thị về mấy chuyện kiểu này mà. Như một cái đường hầm nơi người ta già đi ngay sau khi bước vào, hay một hòn đảo khiến thời gian quay ngược lại, hoặc thậm chí là—”

Nagai vốn là fan cứng của ba cái chuyện siêu nhiên. Một khi cậu ấy bắt đầu thao thao về mấy thứ đó thì đúng kiểu là không ngừng lại được. Mà nói thật thì nó cũng khá thú vị để giết thời gian lúc ăn trưa.

Buổi học ngày hôm đó kết thúc và tôi cắp sách về nhà. Tôi thu dọn đồ đạc rồi bước ra hành lang. Hôm nay là ngày phát hành số mới cho tập tạp chí truyện tranh yêu thích nhất của tôi. Tôi đã đăng ký qua ứng dụng đọc chính thức rồi, nên định bụng vừa về đến nhà là sẽ leo lên giường, mở điện thoại và cày ngay.

Khi tôi đang hào hứng đi dọc hành lang, có hai bạn nam bất ngờ chạy từ phía sau tới. Một người va mạnh vào vai tôi, khiến tôi giật bắn cả người và thốt lên thành tiếng. Cả hai lập tức khựng lại, quay đầu nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Thằng này bị gì vậy trời?” Một đứa nói.

“Làm gì phải làm quá lên thế, đúng kiểu bánh bèo.” Đứa còn lại thêm vào.

Rồi cả hai tiếp tục chạy đi—nhưng giờ thì mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trời ơi, xấu hổ chết mất… Chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào trốn luôn cho rồi. Thật quá buồn khi chỉ một chuyện nhỏ xíu như vậy cũng đủ phá hỏng cả tâm trạng đang tốt đẹp của tôi. Tại sao tôi lại phải tự đày đọa bản thân đến cái chốn này như thế chứ?

“‘Phải’ cái gì mà ‘phải’. Ai bắt mày học cấp ba đâu.”

Đột nhiên, tôi như nghe thấy giọng cậu Kurehiko vang lên trong đầu. Nhắc mới nhớ, lễ cúng 49 ngày cho cậu cũng sắp tới rồi—khó tin thật, mới đó mà đã gần hai tháng từ ngày cậu mất. Cậu là một người đàn ông cực kỳ bảo thủ và bi quan dù mới chỉ ba mươi chín tuổi, nhưng tôi phải thừa nhận là mất đi người duy nhất từng thực sự hiểu được mặt tiêu cực trong cách nhìn đời của mình khiến bản thân có cảm giác khá trống vắng. Nhiều lúc tôi vẫn thấy nhớ cậu lắm.

Dù vậy, gần đây tôi cũng nhận thấy mình đã trở nên tích cực hơn đôi chút—có lẽ bởi vì tôi đã bắt đầu tìm ra nhiều thứ để mong đợi hơn. Những chuyện lặt vặt thôi, chương mới của bộ truyện yêu thích này, tập mới của một bộ hoạt hình hay, một trò chơi mà tôi đang chờ ra mắt. Mấy chuyện đó nhìn thì nhỏ nhặt, không có gì lớn lao, nhưng khi gom tụ lại cũng đủ khiến tôi thấy ngày mai vẫn đáng sống. Không phải tôi không còn những lúc muốn chết. Song ít nhất giờ đây tôi đã có lý do để bước tiếp.

Tôi bước ra khỏi cổng chính của trường.

“Hừ hừ… Lạnh quá…”

Đã vào mùa đông, bầu trời xám xịt với những đám mây dày đặc. Một cơn gió buốt lùa vào gáy khiến tôi rùng mình liên hồi. Tôi dắt xe ra khỏi bãi xe, lặng lẽ về nhà qua phía cổng. Nhưng ngay khi vừa bước qua cổng và ngồi lên yên xe…

“Mugino!”

Ai đó gọi tên tôi.

Tôi quay người lại thì thấy một cô gái mặc áo khoác bóng chày đang đứng trên vỉa hè cách đó không xa. Với mái tóc đen rối, dài ngang vai, cô ấy toát lên vẻ tomboy. Khi chạy đến chỗ tôi, gương mặt cô hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm.

“Ha… tìm được cậu rồi. May thật đấy.”

Tôi chỉ biết chớp mắt khó hiểu, chưa kịp nói gì thì cô ấy đã lập tức tuôn một tràng.

“Trời ơi, dạo này chuyện dồn dập quá trời quá đất luôn. Kiểu như hết chuyện đau đầu này lại đến chuyện khác… Nhưng chắc giờ cũng tạm yên ổn rồi. À mà cái vụ người mà tớ làm bị thương á? Ổng sống nhăn. Với cả ổng không muốn làm to chuyện nên không kiện cáo gì đâu. Ổng cũng biết mình sai nên chắc tớ cũng thoát được vụ đó rồi. Nhưng ôi chao, mẹ tớ thì nổi trận lôi đình luôn á.”

Cô ấy cười nhẹ rồi dụi dụi cái mũi đỏ vì lạnh.

“À, tớ phải cày cật lực để đủ tiền mua vé máy bay quay lại Tokyo đấy nhé—phải đi làm thêm đủ kiểu luôn. Mà cũng không phải cúp học gì đâu. Hôm nay là ngày nghỉ kỷ niệm thành lập trường. Tớ còn xin nghỉ làm luôn, dù mấy hôm rồi hầu như ngày nào cũng đi làm. Không phải vì có gì vội… Chỉ là tớ muốn gặp cậu càng sớm càng tốt.”

Cô ấy thẹn thùng quay mặt đi, còn tôi thì cứ đứng đực ra.

Tôi hoàn toàn không nghĩ cô ấy nhầm người—nhưng tôi lại chẳng nhớ nổi người này là ai. Thoạt đầu tôi còn nghĩ chắc có thể là họ hàng từng gặp ở lễ tang cậu tôi, song chẳng có ký ức nào như thế cả. Giờ cô ấy đang nói gì đó liên quan tới một vụ kiện tụng vì đã gây thương tích cho ai đó? Cứ nghe cô ấy nói làm lòng tôi không khỏi bất an. Rốt cuộc cô gái này là ai vậy?

“À tớ mới nhuộm tóc đen đấy. Cậu thấy sao? Tớ nghĩ là đã đến lúc thử một kiểu gì đó chín chắn hơn một chút. Ơm… C-cậu thích không? Thật ra thì tớ vẫn chưa quen với nó cho lắm.” Cô ấy nói, vẫn giữ cười tươi tắn khi xoắn nhẹ một lọn tóc mái trên tay.

“X-xin lỗi, nhưng… chúng ta từng… gặp nhau à?” Tôi ngập ngừng.

Gương mặt cô ấy đanh lại, như thể tôi vừa đẩy cô ấy rơi xuống vực thẳm.

“C-cậu nói gì vậy? Chúng ta đã cùng nhau trải qua cả một cuộc hành trình cơ mà!”

“...Thật à?”

“Ừ, cậu với tớ! Cùng đi xuyên qua hầm Seikan, rồi cậu đã chăm sóc tớ khi ốm… Tụi mình còn ngủ lại trong trung tâm thương mại, đi trượt băng, rồi bao nhiêu chuyện khác nữa… Cậu không thể nào quên sạch được! Đừng… có đùa như thế chứ…”

“X-xin lỗi… Tớ không biết phải nói sao nữa.”

Nụ cười trên gương mặt cô ấy vụt tắt, tia hy vọng cuối cùng biến mất khỏi ánh mắt.

“Không sao. Đâu phải lỗi của cậu. Có vẻ cậu thật sự quên hết rồi ha… Không biết tớ đang mong đợi điều gì nữa… Định hỏi cậu tại sao lại để quên cuốn sổ lại, mà chắc cậu cũng không nhớ được gì đâu nhỉ? Ha ha… Thật sự là… vô lý quá đi. Tại sao chỉ có mình tớ nhớ rõ mọi thứ? Vô lý thật…”

Tôi chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn cô gái trước mặt mình.

“Khỉ thật… Rõ ràng đã tự nhủ sẽ không khóc rồi mà…”

Tôi chẳng biết cô ấy là ai, hay những điều cô ấy nói nghĩa là gì.

Dẫu chẳng hiểu gì hết, tôi vẫn cảm nhận được điều cô ấy đang nếm trải, và rằng những thứ cô ấy đã trải qua hẳn không dễ dàng chút nào. Tôi ước gì có thể nói hay làm điều gì đó để an ủi, song tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Và tôi chỉ đứng lặng nhìn.

Cả hai cứ đứng im như vậy, trong khi dòng người xung quanh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, ai nấy đều vội vã trở về nhà. Cô ấy vẫn cúi gằm, môi mím chặt tựa hồ đang kiềm chế cảm xúc hoặc đang mong chờ một điều gì đó—mà cả hai đều biết là tôi không thể nào đáp ứng được. Cuối cùng cô ấy cũng ngẩng mặt lên, lắc đầu như muốn rũ bỏ những suy nghĩ tăm tối đang bủa vây.

“Chắc đó là tất cả những gì tớ muốn nói. Tớ đi nhé.”

“Khoan đã—”

“Không sao đâu. Có nghĩa là cậu đã tìm thấy hy vọng của mình rồi, đúng không? Thế là đủ với tớ rồi. Hẹn gặp lại, Mugino.”

Cô gượng cười, đoạn quay lưng rời đi.

Tôi vẫn đứng yên đó, đầu óc rối bời vì cuộc gặp gỡ kỳ lạ này—thì bỗng nhiên, một cảm xúc ấm áp, mãnh liệt dâng lên từ trong lòng tôi. Một giọng nói vang vọng trong tâm trí. Mình không thể để cô ấy rời đi như thế. Và rồi từ một góc ký ức mờ ảo, tôi thấy thấp thoáng một hình ảnh lướt qua—một mảnh ký ức vụn vỡ, đã mờ nhạt theo thời gian.

Tôi hét lên.

                

“Akira!”

        

Cô gái ấy khựng lại và quay đầu nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Cô sững sờ. Cả tôi cũng vậy.

Akira? Đó là tên của cô ấy sao?

Tôi không biết. Tôi chưa từng gặp cô ấy trước đây.

Tất cả những gì tôi biết là mình không thể để cô ấy đi được.

Từng tế bào trong cơ thể tôi đang gào thét rằng phải níu cô ấy lại.

“Nghe này… Ừm… Tớ không biết cậu là ai, hoặc ít nhất là tớ nghĩ vậy. Cơ mà… Trời ơi, kỳ lạ thật… Tớ không biết phải giải thích sao nữa… Tớ chỉ vừa có một cảm giác rất lạ—rằng tớ phải nói chuyện với cậu. Nói gì cũng được.”

Đôi mắt cô ấy mở to.

“Nên… nếu cậu không bận gì bây giờ… cậu có muốn đi đâu đó… và trò chuyện một chút không?”

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi—và tôi thấy những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má cô ấy.

Tôi luống cuống chạy lại. “Cậu… cậu không sao chứ?”

“...Ừ. Tớ không sao. Chỉ là… tớ cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu. Đến mức chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa…” 

Cô ấy mỉm cười.

Tôi với tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay đưa cho cô, nhưng khi cô ấy vươn tay ra nhận lấy, một bông tuyết lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống giữa hai đứa, khiến chúng tôi cùng ngẩng lên nhìn bầu trời mùa đông lạnh giá. Trên cao, những đám mây đen bắt đầu phủ một tấm chăn tuyết trắng xóa lên mặt đất.

Hai đứa cứ đứng đó mãi, lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận