Rene nhảy lên mái của một tòa nhà gần đó và bay qua các mái nhà về phía tây để vòng qua tường thành.
Sau đó, cô ấy vung thanh kiếm đỏ xuống và niệm chú.
“…≪Tia chớp tai ương≫”
Một tia sáng đỏ đen phát ra từ thanh kiếm của René và kéo dài theo quỷ đạo thẳng về phía lâu đài hoàng gia.
Một trong những tòa tháp đổ sụp, như lâu đài cát bị trẻ con đá vỡ. Bức tường bên hông nứt toác, cả khối đá khổng lồ nghiêng xuống sân, cuộn lên một màn bụi mù mịt.
Dù có ma thuật gia cố hay không, thì bất kì một kiến trúc kiên cố cỡ nào kể cả lâu đài hoàng gia thì cũng sụp đổ trong chớp mắt như thế mà thôi.
Trong lâu đài không có bất kỳ dao động ma lực hay cảm xúc nào tồn đọng bên trong, chứng tỏ Hilbert đã rời đi và đang trấn giữ ở cổng thành.
Vào thời điểm này, quyết định từ bỏ lâu đài và đi đến tháp cổng của Hilbert là đúng đắn.
Việc dựng kết giới bao phủ toàn bộ lâu đài là điều bất khả thi — chi phí quá lớn. Nếu vậy, trú ẩn sau tường thành thậm chí còn an toàn hơn.
Thông thường, tường thành cùng các pháp sư của Hiệp sĩ đoàn đủ sức chống đỡ những đòn tấn công ma thuật. Nhưng trước Rene… lớp phòng thủ nửa vời ấy hoàn toàn vô nghĩa.
…Dẫu vậy, chẳng có lý do gì để hắn khoanh tay đứng nhìn lâu đài bị sụp đổ cả.
Cảm nhận được sát khí, René nhảy khỏi mái nhà, nhảy sang một bên.
– Không phải chứ!
Ngay sau đó.
Một nhát chém thẳng đứng ngay lập tức bổ xuống đúng vị trí Rene vừa đứng.
Căn nhà đá bị bổ đôi gọn gàng, như cây bắp cải bị dao phay chém xuống. Đá lát đường cũng bị rạch thành một đường thẳng tắp.
Ở nơi khởi ngữ là một hiệp sĩ khoác trên bản thân một bộ bộ giáp trắng bạc. Trong tay hắn ta có một lưỡi kiếm màu xanh bạc phát sáng… với ánh sáng riêng của nó, nhưng giờ đã bị thấm đẫm bởi máu bị nguyền rủa từ lúc nào. Đó chính là thanh thánh kiếm Teir Ayul trong tay Lawrence.
Đòn vừa rồi chính là tuyệt kỹ [Thiên Đoạn]—kiếm pháp đặc trưng của Lawrence.
Hiệu ứng của nó thì hiểu theo một cách đơn giản: là kéo dài lưỡi kiếm. Trong tay hắn, nhát chém của thanh kiếm có thể vươn ra đến hai mươi, thậm chí ba mươi mét.
Một cú đâm xuyên thủng ở cự ly trung bình, gần như không để lại kẽ hở. Một đường chém có thể xé nát cả chục kẻ thù.
Những kỹ năng kéo dài tầm ảnh hưởng vốn không phải là hiếm, nhưng khi rơi vào tay Lawrence, nó có thể trở thành một thứ kiếm thuật vô song, nghiền nát mọi đối thủ.
Nếu Rene liều lĩnh leo lên chỗ cao hoặc di chuyển thiếu thận trọng, cô sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho nhát chém kế tiếp.
Vì thế Rene chọn cách tiến thẳng dưới mặt đất, chậm rãi tiến về phía Lawrence.
Phía trước, Lawrence đang chờ với thanh Teir Ayul trong tay, còn các hiệp sĩ phía sau hắn đã lập sẵn “Đội hình Mai Rùa” quen thuộc.
Thủ pháp của Đội hình Mai Rùa thì có lẽ ai cũng đã rõ rồi, vấn đề thật sự lại nằm ở những tấm khiên mà bọn kỵ sĩ đang dùng.
Khiên ma thuật Type-29 Hillman.
Chúng được rèn từ adamantite nội địa, chỉ được cấp cho hàng ngũ tinh anh của kỵ sĩ Đoàn Hoàng gia. Bản thân tấm khiên không thể kháng phép trực tiếp; nó là một pháp cụ triển khai trường lực phía trước mặt, mở rộng vùng phòng hộ vượt quá kích thước của khiên.
Nguyên lý của nó rất đơn giản, ép sát đội hình lại với nhau để hợp nhất các trường lực, tạo thành một màn chắn ma thuật rộng và cứng cáp hơn hẳn.
Dùng ma thuật để đột phá qua phòng thủ đó thì vừa rườm rà vừa tốn kém, còn nếu mà tung ra những đòn tấn công vật lý nửa vời thì ngay lập tức sẽ bị các pháp sư yểm hộ chặn đứng.
Rene ở thời điểm hiện tại có thể xuyên thủng qua hàng ngũ trước mặt bằng hình dạng Lich của mình—nhưng chỉ cần trượt một nhịp, cái giá phải trả sẽ là sự cạn kiệt thể lực. Ngay từ ban đầu, cô cũng chẳng có ý định là sẽ phá trận bằng lối đánh chỉ dùng sức mạnh một cách thô thiển như vậy.
“...Quái vật.” Lawrence cất giọng.
“Ngươi có thể chạy thoát một lần, nhưng đừng mong là sẽ có lần thứ hai. Ngươi sẽ phải trả giá vì đã làm ô uế và hủy hoại Ciel-Terra. Ta sẽ bắt ngươi nếm lại nỗi nhục và lời nguyền bám trên thanh kiếm của ta.”
Giọng hắn lạnh băng, đặc quánh như bùn giá.
Lòng hận thù, cơn giận không gì đong đếm nổi và sự khinh miệt ồ ạt tràn ra—như mà cơn đại hồng thủy muốn xuyên qua cả lòng đất sang phía bờ bên kia thế giới—ập thẳng về phía Rene.
René khẽ nén một tiếng cười.
“Ta đã làm ô uế và hủy hoại Ciel-Terra” ư?
Nếu thế, những người vô tội đã chết trong cuộc đảo chính trong sự hỗn loạn sau đó...chẳng lẽ không phải người dân Ciel-Terra sao?
Dù có nói ra những lời mỉa mai như thế, Lawrence chắc hẳn sẽ không nghe và sẽ gật đầu không chút do dự. Trong mắt hắn, René chỉ là một kẻ xâm lược.
—Ngươi thì có thể hiểu nổi điều gì, dù là ta có nói cho ngươi biết…?
Một trái tim đã ngừng đập từ lâu, trong lồng ngực René giờ đây chỉ còn ngọn lửa hận thù nhuốm màu sắc đỏ đen cuồn cuộn rực cháy.
Cơn thịnh nộ khiến máu cô như muốn chảy ngược lên cơ thể hắn.
Đã có lúc cô đã sợ rằng mình sẽ dao động như một kẻ báo thù mù quáng. Nhưng khi đứng trước mặt Lawrence, nỗi sợ ấy hóa ra lại tầm thường đến mức đáng thương . Lúc này, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ, làm thế nào để mà có thể giết hắn theo cách khủng khiếp nhất có thể.
“Ngươi tưởng mình có thể thắng nổi sao?” Rene nhếch môi.
“Ôi trời số lượng Kỵ sĩ rùa rụt cổ sau khiên của ngươi hôm nay có vẻ còn ít hơn cả lần trước thì phải. Nhân lực thảm hại đến mức phải lôi cả đám golem liên bang mà ngươi thù ghét ra trận… Tỉ lệ bỏ chạy cao vì Chỉ huy không được ưa chuộng à? Hay tất cả bọn chúng dắt nhau đi nghỉ mát ở phương Nam rồi?”
"Ngươi…"
Cơn giận của Lawrence bùng lên dữ dội.
Đội hình mai rùa hôm nay ít hơn hẳn so với trận chiến cách đây một tháng. Nguyên nhân thì rõ ràng: lực lượng phòng thủ bị phân tán, nhiều kỵ sĩ đã bỏ mạng — mà thủ phạm không ai khác ngoài Rene. Chính vì thế, Lawrence càng trở nên phẫn nộ hơn.
“Đổi lại, ta cũng mang đến… một dàn đồng bọn khá hữu ích.”
Rene búng tay, Ngay lập tức, vang vọng quanh sân thành là những âm thanh rợn rợn, như tiếng bước chân rơi lộp độp chẳng khác nào mưa đá.
Lũ undead ùn ùn kéo tới lần lượt tràn ngập xung quanh các bức tường của lâu đài .
Đó là những chiến binh Undead không tham gia vào việc bao vây lâu đài, giờ đang đồng loạt tụ tập xung quanh Rene và tràn ngập toàn bộ khu vực. Trong khi chúng cố giữ khoảng cách để tránh bị cuốn vào chiêu thức của Lawrence, nhưng đồng thời cũng tạo thành một vòng vây gây áp lực cho bọn kỵ sĩ.
Không khí đặc quánh bởi sự sợ hãi và căng thẳng. Ngay cả đội hình Mai Rùa kiên cố cũng cảm nhận được áp lực từ cảnh tượng ấy. Chỉ riêng Lawrence, hắn vẫn bất động, không chút nao núng.
“Có lẽ trong số chúng, trước kia cũng có những kẻ từng là đồng đội của ngươi.”
Rene châm chọc, như cố tình khiêu khích thêm cơn thịnh nộ từ Lawrence .
“Nhưng tình thế bây giờ đã khác. So với trước, lợi thế giờ đang thuộc về ta. Và… cho dù mọi thứ thay đổi thế nào đi chăng nữa, những lời ta nói với ngươi vẫn không bao giờ thay đổi.”
Rene chĩa lưỡi kiếm đỏ vào Lawrence.
“…Ta chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
“Đồ khốn nạn…!!” Lawrence gầm lên.
* * *
Tiếng “cót két” ghê rợn vang lên — tiếng bánh răng nghiến ken két, tiếng ma sát của sắt thép .
Đó là hiệu lệnh xuất trận của lũ golem.
Mặt đất lát đá cuội rung chuyển như bụng một con dã thú khổng lồ. Những con golem khổng lồ vừa bước ra liền chao đảo, suýt ngã quỵ.
Nguyên nhân là do các Lich đang thao túng địa hình bằng ma thuật thổ, khiến mặt đất dồn nén, làm chậm nhịp di chuyển của chúng.
Nhưng chỉ vậy thì không thể ngăn nổi sức mạnh của golem.
Cánh tay khổng lồ mang màu xám bạc vung lên, thổi bay cả chục undead, biến chúng thành những xác chết theo đúng nghĩa đen .
Giữa cơn hỗn loạn, từ trên tường thành, những loạt tên tẩm nước thánh bắn xuống, xuyên thủng lũ undead chen chúc quanh thân golem.
Nhưng undead thì quá đông, lại chẳng biết sợ hãi. Chúng né tránh cánh tay thép, bám chặt vào chân rồi leo lên thân thể đồ sộ, nhắm thẳng vào những khớp nối, nơi tập trung các bộ cảm biến.
“Bắn hạ chúng!”
Tiếng hô từ tháp canh vang lên, từng loạt tên bắn ra. Lũ undead bám trên golem lần lượt rơi rụng, bị thanh tẩy ngay tại chỗ.
“Khó khăn thật… với đội quân ô hợp thế này.”
Một tên quỷ thống lĩnh lẩm bẩm, vừa gửi báo cáo tình hình về cho Alastor.
Ở đầu dây bên kia, Alastor thở dài.
“Không còn cách nào khác… Ngươi có muốn thử sức không?”
“Tôi sẽ dốc toàn lực.”
Theo lệnh Alastor, một kẻ khác tiến lên. Đó là một Ngạ Quỷ— da hơi nhợt nhạt, khoác kimono, mái tóc đen buộc cao sau gáy.
Hội Mạo hiểm giả chưa từng công nhận giống loài này, nhưng nếu phải đặt tên, người ta sẽ gọi Hắn là Ngạ Quỷ Samurai. Tên cũ của hắn trước khi chết là Udanosuke.
Ngay khi “Phoenix” golem quét tay xuống, đám lính chung quanh bị hất tung. Udanosuke lao lên, cơ thể nhẹ bẫng như không hề có trọng lượng, lách qua cú vung khổng lồ, rồi trượt dưới chân golem, lướt qua giữa hai bàn chân thép.
“Geishaaaaaa!!”
Thanh katana loé sáng, xé gió như tia chớp.
Chỉ trong một nhát, đầu gối phải của Phoenix đã bị chặt đứt.
Khối giáp mithril khổng lồ rơi lăn lóc, khiến cỗ máy khổng lồ chao đảo, loạng choạng trên một chân.
“Cái quái gì…!?”
Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ cổng thành.
“Hừm… Khớp nối mong manh quá. Chẳng khác gì một con búp bê bằng vải được đặt trước một cơn gió.”
Udanosuke thản nhiên tra katana lại vào vỏ, giữ nguyên thần thái bất động.
Với hắn, đây không phải động tác vô nghĩa: sau một nhát quyết định, giữ bình thản, tạo uy thế, gieo vào đối thủ sự tuyệt vọng — đó là tinh túy trong kỹ thuật Zanshin.
Katana trong tay bậc thầy đủ sức cắt cả mithril. Thân xác undead lại cường hóa thể chất vượt trội, biến Udanosuke thành một lưỡi gươm vừa sắc bén vừa khủng khiếp. Đổi lại, hắn đã vĩnh viễn đánh mất trái tim chính nghĩa của một samurai.
…Nếu một cá nhân có thể một mình chém hạ cả golem, thì chiến lược hợp lý duy nhất là gì?
Đơn giản thôi: sử dụng bộ binh và golem cỡ nhỏ để quấy nhiễu, còn golem chủ lực sẽ tung đòn kết liễu. Liên bang Gilesh Hathar đã xây dựng cả quân đoàn theo mô hình ấy. Nhưng Ciel-Terra thì không có sức, cũng chẳng có kiến thức để làm vậy.
Ngay từ đầu, không ai nghĩ rằng ngoài René, lại có kẻ nào đủ sức đối đầu với golem.
Và chính vì vậy, sự xuất hiện của Udanosuke đã trở thành quân bài ẩn.
“Ta đã nói ngươi sẽ làm được mà. Làm tốt lắm.”
Alastor khẽ khen.
“Còn sớm để mừng.” Udanosuke nhếch mép. “Vẫn còn ba cái chân nữa. Hoặc có khi chỉ cần chặt thêm một khớp, cả đám còn lại sẽ tự đổ rạp thôi.”
Lũ undead ào lên, bám chặt lấy Phoenix đang loạng choạng. Đã quá muộn để Naglfar kịp hất chúng xuống hay dùng hỏa lực yểm trợ. Đám lính bám lên đầu, đâm kiếm vào cụm cảm biến; kẻ khác chọc vũ khí vào khe khớp tay, chân, phá hỏng cơ chế vận động.
Cỗ máy khổng lồ bắt đầu lảo đảo, cử động ngày càng hỗn loạn… rồi cuối cùng khựng lại, đứng im bất động.
“Đưa Naglfar về cổng thành! Nếu rời xa, chúng ta sẽ bị nuốt chửng mất!”
Cầu treo đã kéo lên, cổng thành đóng chặt. Naglfar lùi lại, trấn giữ ngay trước cửa, trong tầm bảo hộ của tháp canh và tháp phụ. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa: nó không thể tiếp cận đám undead đang bám trên tường.
Thò đầu ra tấn công thì sẽ chết uổng; thu người lại thì chẳng có tác dụng. Một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, họ chỉ còn cách cố thủ, biến Naglfar thành lá chắn sống cho cổng thành.
“Rất tốt. Phần còn lại cứ giao cho chúng ta. Chỉ cần tiếp tục công kích, ghìm chân quân phòng thủ. Nếu gây tổn hại được càng nhiều càng tốt.”
“Rõ. Nếu có cơ hội, tôi sẽ hạ cả con golem đó.”
“Nhưng cũng phải giữ mạng. Từ giờ về sau, Công chúa sẽ còn cần đến ngươi.”
“…Thật là vinh hạnh.”
Ngạ quỷ Samurai tuân lệnh, ngước nhìn về phía tường thành phía tây, ánh mắt ánh lên một chút khát vọng chiến thắng cho người mà từ nay hắn nguyện hiến dâng thanh kiếm.


1 Bình luận