“Ngươi có thể làm được không?”
Lawrence quỳ xuống trước mặt Hilbert đang lo lắng và đập tay vào ngực mình.
“Nếu ngài ra lệnh, thần, với tư cách là bề tôi của ngài…”
“Được rồi! Ta không hỏi ngươi có thể tự mình làm được hay không mà là ngươi có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng!”
Lawrence, sau khi nghe những lời này, đã suy nghĩ một lúc rồi nói lên suy nghĩ của mình với chút do dự
“Thần xin lỗi vì đã vô lễ, nhưng thần nghĩ chắc chắn rằng không phải 50-50.”
“Vậy thì dùng chiến thuật giống như lần trước ngươi đánh bại con quái vật đó đi.”
Hilbert nói như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng khuôn mặt của Lawrence lại tỏ ra ngạc nhiên.
“…Ngài chắc chứ? Lực lượng còn lại có thể sẽ không đủ để bảo vệ ngài. Sẽ rất nguy hiểm…”
Lawrence tỏ vẻ lo lắng.
Càng nhiều lực lượng tập hợp lại để tấn công thì càng ít lực lượng ở lại bảo vệ nhà vua trong trường hợp khẩn cấp.
Nếu Hilbert bị giết thì mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Hilbert không có vẻ gì là quan tâm điều đó.
Hắn với vẻ mặt hung dữ, giống như một con thú bị dồn vào chân tường đang nhe nanh.
“Ngươi quên chúng ta có gì à? Lawrence.”
“!!”
“Mặc dù là vay mượn từ Liên bang, nhưng trong hoàn cảnh này thì sẽ không ai có ý kiến gì đâu.”
Những này mạng giọng điệu nhắc nhở đối với Lawrence, người sẽ đảm nhiệm việc này.
“N-Nhưng liệu có ổn không khi…”
“Sao nào? Quân địch vứt bỏ rất nhiều vũ khí trên chiến trường. Hay là chúng ta chỉ cần sơn đè lên quốc huy của Liên bang, ngươi không hài lòng về điều đó sao?”
“Không, thần không phản đối! Với thanh kiếm của Liên bang, chúng ta sẽ sử dụng nó để đánh bại những kẻ ủng hộ Liên bang. Thần hiểu rồi, đây sẽ là một màn trả thù tuyệt vời.”
“Vậy thì… ta giao lại trọng trách này cho ngươi.”
* * *
Từ tháp chuông của một ngôi đền thờ nhỏ ở phía tây nam thành phố, Rene nhìn về phía lâu đài.
Đền thờ nhỏ này đã bị bỏ hoang và không có người ở, vì vậy cô ấy đã sử dụng nó như một trung tâm chỉ huy tạm thời. Dù sao thì cũng không có thứ gì ở đây, vì vậy tất cả những gì cần làm là một nơi để trải bản đồ và đặt những chiếc ấn liên lạc. Còn lại chỉ để bảo vệ khỏi gió và mũi tên.
Đối với Rene, đền thờ này có vẻ khá kỳ lạ và ghê tởm không khác gì cống ngầm, nhưng nó không có đủ thánh lực để cản trở hành động của cô.
Đôi khi, một đền thờ duy nhất trong thành phố là không đủ, đặc biệt là ở một thành phố lớn như thủ đô hoàng gia.
Có một số đền thờ trong thành phố, nơi người dân có thể đến và cầu nguyện hàng ngày. Trong một số trường hợp, chúng cũng được gọi là đền thờ nhỏ hoặc nhà thờ, chuyên thờ phụng các vị thần cùng với Đức Chúa Trời vĩ đại.
Dù thế nào đi nữa, các công trình tôn giáo chỉ đứng sau các cơ sở quân sự về độ kiên cố và tráng lệ. Không tệ so với một căn cứ tạm thời.
Nhìn lên cao hơn một chút, có một con ngựa thần đang bị ngọn lửa của con undead wyvern thiêu rụi, rơi xuống đất.
Trận chiến trên bầu trời đã đến hồi kết.
Chiến đấu trong thời gian dài trên không là chuyện không thể đối với con người. Những undead không bao giờ biết mệt mỏi, liên tục giết chết những người lính, khi hành động của họ bắt đầu yếu đi. Cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt đến nỗi số lượng quân lính bắt đầu giảm dần, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tất cả họ đều bị loại bỏ khỏi cuộc chiến.
“Hử?”
Rene đột nhiên nhận thấy câu cầu vốn đóng chặt cổng lâu đài giờ đây nó đang được hạ xuống từ từ.
“Có vẻ không giống như là một lời chào hỏi hay chỉ còn lại một lâu đài trống rỗng.”
Một người bước ra từ phía bên kia cây cầu, nhìn trông giống như một kỵ sĩ, mặc dù anh ta hiện ở quá xa để có thể nhìn rõ. Theo sau là hàng chục người lính đi theo một đội hình.
Cô đã từng nhìn thấy đội hình này trước đây.
–Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện…!
Rene đá bay mái tháp chuông và nhảy xuống, bám vào bệ cửa sổ tầng hai và treo mình trên đó. Cô hơi loạng choạng khi cố gắng giữ thăng bằng bằng đầu ở tay trái và kiếm ở tay phải.
“Alastair, Chỉ huy của Đệ nhất Đoàn kỵ sĩ đã xuất hiện!”
Alastair, người hiện đang ở trong căn phòng ở tầng hai với tấm bản đồ đang trải rộng, nghe thấy lời Rene. Đứng dậy và mở cửa sổ ra nhìn.
“Nhanh hơn thần nghĩ.”
“Ừ. Ta cũng sẽ phản công.”
Rene buông tay và đá vào tường, lần này đáp xuống đất. Cô không quên giữ cho váy mình không tốc lên.
Sau khi đi qua khu vườn nơi trồng đầy thảo dược, Rene bước vào một nghĩa trang bên cạnh đền thờ.
Nghĩa trang lạnh lẽo chỉ có một dãy bia mộ, xung quanh có những hình thù kỳ lạ ẩn hiện trong bóng tối.
Một bộ xương và ma cà rồng trong bộ giáp Kỵ sĩ. Phù thủy xương mặc áo choàng với ánh sáng kỳ lạ trong mắt, Lich. Một undead ăn mặc như những nhà mạo hiểm. Một đơn vị tinh nhuệ đã được giao nhiệm vụ bảo vệ chiếc kiệu suốt thời gian qua. Ngoài ra còn có một "đội cận vệ khu vực" gồm các thành viên đã chết của quân đội hoàng gia.
Những undead thay đổi khả năng của mình tùy thuộc vào sức mạnh đã được truyền vào chúng và khả năng của chúng trước khi chết.
Đơn vị tinh nhuệ này không hề thua kém các thành viên của Đệ Nhất đoàn của Lawrence.
Những người lính bất tử xếp hàng theo thứ tự, quỳ xuống theo một động tác đơn giản, đồng loạt cúi chào Rene theo kiểu chư hầu. Nhìn thấy vậy, Rene mỉm cười nhẹ.
“Nào…, giờ thì hãy cùng nhau hủy diệt Ciel-Terra!”
* * *
Một đội quân quái vật hiện đang tiến tới lâu đài hoàng gia từ mọi hướng.
Chúng tràn ngập các con phố chính, thậm chí chặn cả những con hẻm nhỏ và siết chặt vòng vây đến nỗi ngay cả một con chuột cũng không thể lọt ra ngoài trốn thoát.
Những người lính đang bảo vệ các tường thành và những người đang làm nhiệm vụ ở nhiều nơi khác nhau trong thành phố đều tập trung lại để tham gia cuộc tấn công.
“Nhân tiện, ta nghe nói trên tường thành có gắn một loại vũ khí ma thuật nào đó có thể chém đứt cả một đại lộ phải không?”
Rene hỏi Alastair thông qua ấn liên lạc trong khi đi đầu đoàn quân trên đại lộ phía nam.
“Nếu sử dụng, nó sẽ khiến tường thành không thể phòng thủ trong một khoảng thời gian nhất định. Đây không phải là thứ nên sử dụng khi chiến đấu với một pháp sư siêu việt như ngài, thưa Công chúa.”
"Ta hiểu rồi."
“Nếu chúng muốn sử dụng nó, mọi thứ sẽ kết thúc trong nháy mắt với cái giá phải trả là một vài người lính. Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó.”
Trên tường thành có những đường hình học ánh sáng trắng xanh. Đây là hệ thống phòng thủ ma thuật. Năng lượng được cung cấp bởi ma thuật của vùng đất và những viên đá ma thuật được đặt trên tường. Không giống như rào chắn ma thuật thánh trước đó, nó chỉ có sức mạnh “ngăn chặn sự hủy diệt của ma thuật”, còn đây là một hệ thống phòng thủ vững chắc mà ngay cả Rene cũng khó mà có thể phá vỡ được.
Ở một nơi như thế này, vũ khí ma thuật tấn công đã được lắp đặt, nhưng nguồn năng lượng khổng lồ được tiêu thụ mà con người không thể cung cấp được sẽ đến từ đâu? Đó là sức mạnh ma thuật của vùng đất này.
Có vẻ vì thế mà khi họ tấn công, phòng thủ sẽ bị vô hiệu hóa. Nếu tường thành được gia cố ở cấp độ đó mà không có phòng thủ ma thuật nào, Rene có thể dễ dàng phá hủy một nửa bức tường thành chỉ bằng một đòn.
Tất nhiên, để bù đắp cho điều đó, một cơ chế phòng thủ thứ cấp được điều khiển bởi một lượng lớn đá ma thuật đã được lắp đặt…, nhưng đó đã là giới hạn của quốc gia nhỏ bé như Ciel-Terra…
“Vậy thì chúng ta cứ tấn công bình thường thôi, đúng không?”
“Vâng. Do đó, xin ngài hãy lưu ý một điều rằng hiện tại chúng có thể sẽ sử dụng ít nhất một khẩu pháo cố định bắn ≪Hỏa Cầu≫. Vì kỵ binh không quân của đối phương đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nên có thể sẽ sử dụng nó để chống lại hỏa lực trên không.”
“Ta sẽ cẩn thận.”
Rene tiến về phía nhóm kỵ sĩ với tinh thần phấn khích.
Nhưng trên đường đi, cô nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Cổng lâu đài vẫn đang mở.
Bây giờ Lawrence đã bước ra ngoài, không còn lý do gì để để cổng mở nữa.
Nhưng các cánh cổng vẫn đang mở toang.
–Chúng đang định làm gì vậy?
“Đặt tất cả bùa hộ mệnh còn lại vào đó! Dù sao thì chúng cũng không cần buff tăng cường!”
Đột nhiên, một giọng nói lớn, dường như phát ra từ tháp cổng của cổng thành, vang lên. Giọng nói được khuếch đại bằng ma thuật.
Có lẽ giọng nói này được phát ra từ bên trong tháp cổng.
–Đây là giọng nói của tên chỉ huy dưới quyền Lawrence sao…? Hay có lẽ là giọng của Hilbert?
*Bùm*
Mặt đất bỗng rung chuyển.
“Mithril Golem loại thiết giáp, Đơn vị 1, “Phoenix”! Đơn vị 2, “Naghfar”! Xuất quân!!”
Một người khổng lồ xuất hiện.
Nó cúi xuống cánh cổng và đi qua, chiều cao của nó đâu đó cao khoảng 4 hoặc 5 mét, trông như thể rất khó khăn để đi qua.
Nó trông giống như một bộ áo giáp toàn thân khổng lồ đang chuyển động. Hình dạng của nó rất đồ sộ, góc cạnh và sắc nét. Cơ thể màu bạc xám sáng rực dưới ánh mặt trời.
Góc nhìn trở nên mất trật tự. Hai cơ thể khổng lồ, xuất hiện phia sau các kỵ sĩ, lớn đến mức cây cầu treo bắc qua hào nước có nguy cơ gãy.
“…Hai con Robot khổng lồ?”
“Là Golem, thưa Công chúa.”
Alastair sửa lại cách gọi của cô.
“Theo thần được biết, đó là những con golem, được phía Liên bang cho mượn để có thể sử dụng trong chiến tranh.”
“Hừm… Ngươi luôn miệng ba hoa về việc chống lại Liên bang nhưng giờ đây ngươi đang sử dụng vũ khí của chính kê thù của mình, đúng là đạo đức giả.”
Trên vai của hai con golem, có dấu vết của thứ gì đó trông giống như sơn hoặc thứ gì đó được bôi lên chúng. Có vẻ như biểu tượng quốc gia của Liên bang đã bị che mất.
Đồng minh cũ của Ciel-Terra, Liên bang Gireshtal, nổi tiếng với các golem chiến đấu.
Mặc dù Ciel-Terra là nguồn cung cấp Glacelum được sử dụng trong mạch lõi của golem cấp cao, nhưng Ciel-Terra lại không thể tự sản xuất golem tiên tiến. Một phần là do chi phí sản xuất và bảo trì, một phần là do khả năng công nghệ.
Người ta thường nói, "Chúng ta cần một golem sản xuất trong nước!" Tuy nhiên, chỉ có golem thông thường mà bất kỳ quốc gia nào cũng có thể sản xuất được mới được thực hiện. Hầu hết mọi người đều đồng ý rằng sẽ rẻ hơn và tốt hơn nếu vay hoặc mua golem từ Liên bang bằng tiền từ việc bán Glacelum.
Những con golem chiến đấu của Liên bang, tự gọi mình là “pháo đài của nhân loại”.
Trong số đó, golem cao cấp được cho là một lực lượng đáng gờm, thậm chí có thể sánh ngang với một mạo hiểm giả cấp cao.
Mithril thường tương đối nhẹ, nhưng với thân hình khổng lồ của thứ này nó dư sức để thổi bay hơn chục undead chỉ bằng một đòn lariat.
Ngoài ra, bản thân Mithril có khả năng chống lại các đòn tấn công bằng ma thuật và với những bùa hộ mệnh trên đó, tấn công chúng bằng ma thuật sẽ là vô ích.
“Ta không chắc bùa hộ mệnh có hiệu quả với golem không. Thật là vô lý…”
“Vâng, nó có tác dụng. Vậy nên trong trường hợp này, ngài nên sử dụng đòn tấn công vật lý để tiêu diệt chúng sẽ tốt hơn.”
“Liệu có tác dụng không…?”
“Thần không thể chắc chắn, nhưng vẫn đáng để thử.”
Cô không nghĩ mình có thể xử lý được thứ nặng như vậy bằng đòn tấn công vật lý, nhưng câu trả lời của Alastair không có vẻ gì là không thể.
“Ít nhất thì chúng ta có thể cầm chân bọn chúng.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta liền sẽ giao cho ngươi xử lý, ta sẽ cố gắng dụ Lawrence ra ngoài, còn lâu đài thì giao cho ngươi.”
“Thần hiểu rồi... Công chúa, chúc ngài may mắn.”


1 Bình luận