Rose Princess of Hellrage...
Kirisaki Suzume , Passeri Cinkai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 - Hồi kết

Chương 58 : Kỵ binh, Kỵ sĩ và vua~

0 Bình luận - Độ dài: 2,255 từ - Cập nhật:

“Đồ ngu! Ta đã bảo đừng gọi con quái vật đó là công chúa rồi mà! Con ác quỷ đó chỉ là một con quái vật được sinh ra từ một con điếm phản bội, thứ được thụ thai bởi một con chó cái!”

“T-Tôi thực sự xin lỗi!”

“... Tình hình bên đó như thế nào rồi!”

“Con quái vật đó hiện đang cưỡi trên một chiếc kiệu được nâng bởi lũ skeleton, đang tiến tới trục đường chính ở cổng phía nam lâu đài! Bọn lich và ngạ quỷ đang dựng lên hàng phòng thủ!”

“Rose Princess of Hellrage (Công chúa tường vi chốn địa ngục)”...... Không khí trong phòng chỉ huy đột nhiên trở nên căng thẳng khi nhắc đến cái biệt danh này.

 Là chỉ huy của kẻ địch, nguồn gốc của mọi chuyện và cũng là mối đe dọa lớn nhất.

Rene chỉ đang chơi đùa với họ từ đó đến giờ, nhưng lúc này cô đã gia nhập vào cuộc vui với toàn bộ những gì mình có.

Là lời tuyên chiến cuối cùng trong một đòn đánh toàn lực, mang theo sức tàn phá khủng khiếp. Cơ hội nhỏ nhoi để có thể giành chiến thắng chỉ có thể là giết được cô.

***

Lá cờ in hình hoa hồng đỏ tung bay cùng với âm thanh vang vọng từ quân đoàn bất tử đang di chuyển.

Chúng di chuyển xuống được chính quan trọng nhất ở cổng nam, ở vị trí trung tâm quân đoàn ấy là kiệu của Rene.

Hầu như tất cả undead đều được dùng để kiểm soát tường thành, nên chỉ có một số lượng không lớn tham gia cuộc hành quân, nhưng quy mô của chúng vẫn rất kinh khủng. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào là số lượng đông đảo những sinh vật không phải con người, chúng hành quân trên đường chính của thủ đô hoàng gia trong khi vươn cao lá cờ của mình.

Nhìn như là để phô trương thì đúng hơn là khiêu khích.

“Ta đoán có lẽ rằng chỉ huy quân Đệ nhị đoàn đã bị bắt. Ta thật lòng không nghĩ hắn có thể tiến xa tới mức này”

Rene liên lạc với Alastair người đang cưỡi trên con ngựa undead bên cạnh chiếc kiệu.

Ông có sẵn một số chiếc ấn liên lạc trên mình để dùng giao tiếp và truyền lệnh. Họ sẽ tập hợp lại trong thành phố.

“Vâng. Mọi chuyện từ giờ có lẽ sẽ dễ dàng hơn.”

Alastair gật đầu phản hồi, 

Bertil giờ đã bị bắt, thứ mà René đã quan sát được bằng dò tìm cảm xúc. Lawrence có thể vẫn sẽ nghĩ rằng không phải bọn Ngạ quỷ là người đã tấn công cổng Nam, mà là những kỵ sĩ của Đệ nhị đoàn là người đã phản bội họ. 

Đây có thể là hậu quả của việc chúng không phát hiện là do Ngạ quỷ gây ra, nhưng đó chỉ là vấn đề của việc chúng ta may mắn nếu nó cũng hoạt động suôn sẻ.

“Bây giờ không cần chần chừ thêm nữa đúng không, thưa công chúa?”

“Phải. Hãy gửi quân tới khu vực dân cư xung quanh.”

“Và làm ơn đừng gây nên bất cứ thương vong không cần thiết nào.”

Tất nhiên, không phải vì nhân tính mà cô không muốn có bất cứ ai vô tình phải chết.

Đó cũng là lời cảnh cáo nhằm giành lấy lợi thế cũng như ngăn chặn những nỗ lực muốn lật ngược tình thế trong tương lai. Và cũng là một chút dao động tâm lý trong Rene, xuất phát từ lòng nhân từ của cô, nhưng cũng chỉ là đường lui cho trường hợp cô không còn lựa chọn nào ngoài việc giết thường dân. Một khi thanh đo cho sự tàn bạo đã đầy, lưỡi dao dù sắc bén đến đâu cũng sẽ phải cùn đi.

Lối thoát về phía Tây vẫn không bị chặn.

Thường dân với những bước chân hối hả rời đi đã bắt đầu sơ tán, nhưng không chỉ vậy, một số lính đánh thuê và mạo hiểm giả cũng đã chạy trốn.

Rene đã cho Ngạ Quỷ để mắt đến các kỵ sĩ của Đệ Nhất kỵ sĩ đoàn, Hilbert và “những người sẽ cần đến trong tương lai”, đảm bảo rằng không mất dấu bất cứ ai trong số đó. Rồi sau đó cô để họ chạy trốn.

Hiện tại có vẻ như thông tin cổng Nam đã bị xuyên thủng vẫn chưa lan trong thành phố , nhưng người dân có thể sẽ cố gắng trốn thoát bằng cổng Tây trước mà không nghe theo chỉ dẫn của của các kỵ sĩ hoặc mệnh lệnh ngăn họ trốn thoát. Thông tin về đường trốn thoát từ cổng Tây đã được lan truyền bởi các mạo hiểm giả đã bị biến thành Ngạ quỷ.

Chuyện này chủ yếu để gây hoang mang trong thành phố và lấy lợi thế trong chiến tranh đô thị. Tuy nhiên điều này được chứng minh là hơi thừa thãi khi bọn kỵ sĩ đã rút lui hẳn vào trong thành cùng lúc.

Ít nhất là các mạo hiểm giả và lính đánh thuê được thuê bởi các kỵ sĩ có vẻ như đã bị đánh bại.

Cuộc chiến đã đi đến hồi kết cao trào.

Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu René chỉ huy, tiêu diệt toàn bộ thủ đô hoàng gia nhưng một cuộc chiến khó khăn với Lawrence không chỉ không thể giết được hắn mà còn tạo điều kiện cho Hilbert chạy trốn mà thôi.

Đó là lí do René dồn hắn vào chân tường và bóp nghẹt hắn lại như một quả bóng làm từ bông vậy, hệt như những gì hắn đã làm với chân tay của cô.

Việc duy nhất còn lại là chắc chắn giết Lawrence và kết liễu Hilbert. Để làm vậy cô vẫn cần nghĩ ra 1 kế hoạch.

“Ta đang hy vọng Đệ nhị đoàn có thể làm suy yếu Đệ Nhất Đoàn, nhưng có vẻ như chuyện đó đã trở nên có một chút khó khăn rồi. Ta mừng là chúng ta đã có thể chia rẽ nội bộ của chúng.”

“Vâng, theo thần có vẻ như Đệ nhị kỵ sĩ đoàn sẽ tự phân tách rồi tập hợp lại.”

“Ta đoán vậy. Hãy làm cho xong thôi nào. Có vẻ như chúng sẽ làm một cuộc kiểm tra kỵ sĩ ở điện thờ, sẽ rất rắc rối nếu những Ngạ quỷ cũng gia nhập với Đệ nhất Đoàn.”

Các Kỵ sĩ của Đệ Nhị Đoàn không phải những người mà Rene muốn đặc biệt muốn giết. 

Tuy nhiên, nếu mục đích là “ để tạo ra những undead xuất chúng với các Kỵ sĩ xuất chúng để tăng cường sức mạnh của quân đoàn” và “để loại trừ khả năng của kỵ sĩ dưới quyền Lawrence chống lại hắn” sẽ không cần phải giết hay làm tổn thương họ.

Rene ra lệnh cho undead bằng suy nghĩ. Thay vì báo hiệu, cô búng tay.

“Không hề có thứ như Ngạ quỷ. Mọi người chỉ đang thổi phồng mọi chuyện lên thôi.”

“Lảm nhảm cái gì vậy?”

“Tôi cảm thấy mình cần nói điều đó.”

“Thật vậy sao?”

Các Ngạ quỷ mà Rene tạo ra không phải là những kẻ duy nhất tấn công tháp cổng.

***

Những Kỵ sĩ đang chạy qua thành phố

Chạy khỏi bọn undead đang lao đến như thác lũ. Chạy khỏi nỗi sợ hãi.

Một nhóm nhỏ lực lượng gồm mười người. Tất cả đều đến từ Đệ Nhị Đoàn..

Họ nghe rằng các undead sẽ không động chạm đến Đệ Nhị Đoàn.

Điều đó chắc chắn là sự thật, nhưng không có nghĩa là họ sẽ an toàn mãi. Không có một tên điên nào muốn thử độ gan dạ của mình bằng cách đứng giữa một “cơn lũ” undead.

Liên lạc với chỉ huy Bertil đã đứt đoạn. Thay vào đó, chỉ huy Đệ Nhất Kỵ sĩ Đoàn ra lệnh họ phải rút lui và cho họ đi kiểm tra ở điện thờ.

Họ nói rằng Đệ Nhị Kỵ sĩ Đoàn đã bị trà trộn bởi Ngạ Quỷ. Các giáo sĩ của điện thờ sẽ nhận diện và tiêu diệt chúng. Rồi đưa các Kỵ sĩ và các giáo sĩ đang được chữa trị ở bên trong điện thờ về và rút lui vào lâu đài hoàng gia…

Nói dễ hơn làm. Việc tìm và tiêu diệt lũ undead đã vào trong thành phố, khi bạn còn không biết liệu mình có thể chạy khỏi lũ undead đang ào ạt tới không? Và rồi chạy trốn vào trong lâu đài với những người bị thương và những người không thể chiến đấu? Nó quá vô lý. Việc đó không thể nào diễn ra suôn sẻ. Họ có thể nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn nếu họ là chỉ huy Bertil nhưng không quan trọng bao lần họ gọi ngài ấy, ấn liên lạc không hề có phản hồi. Hoặc là bọn undead đã giết chỉ huy Bertil ấy hoặc là…

Mọi người đều trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, như thể thần kinh của họ đang bị hao mòn, hoặc như một quả bóng bay sẽ phát nổ chỉ với một cây kim đâm vào…

“… Chờ đã!”

Đội trưởng gọi mọi người. Họ nhận thấy tiếng bước chân đang đến gần từ bên cạnh

Âm thanh của các lớp giáp, tiếng bước chân của kim loại.

Nó không phải một đội quân undead, mà là một đơn vị của Đệ Nhị Đoàn đã xuất hiện ở góc đường. Bên còn lại họ trông rất bất ngờ một lúc, rồi nhẹ nhõm.

“Tất cả mọi người đều ổn!”

“Các cậu cũng thế!”

“Ờ thì, bằng một cách nào đó.”

Càng nhiều người ở đó, họ càng cảm thấy yên tâm hơn.

Đó là lúc sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm đột nhiên biến mất.

Nhưng.

“H-hắn…! Hắn ta là một undead!”

Vị pháp sư, người đã tham gia với họ chỉ vào một trong các Kỵ sĩ rồi hét lên.

“…Hả?”

Kỵ sĩ người bị chỉ có vẻ không hiểu những gì hắn ta nói

“Này, đợi một chút! Đừng đùa kiểu đó ở đây…”

“Đừng tiến lại đây! Ngươi không thể lừa được đôi mắt của ta đâu! Mọi người cẩn thận!”

Cùng với đó, tên pháp sư đã giơ sẵn gậy và ngay lập tức bắt đầu niệm chú.

“Ngươi… đã vậy thì…!”

Tên Kỵ sĩ bị nghi ngờ là Ngạ quỷ rút kiếm ra và chém vào người pháp sư.

Nhưng hai Kỵ sĩ khác đã phản ứng và ngay lập tức hành động.

“Ta sẽ không để ngươi làm vậy đâu!”

Kiếm va chạm, tiếng leng keng của kiếm và chỉ có hai thanh kiếm tham gia trận chiến.

Hai đấu một là một bất lợi lớn.

“Gyaaaaa!!”

Kỵ sĩ bị nghi ngờ là Ngạ quỷ ngã xuống khi hắn bị đâm qua cổ từ một khe hở trên giáp.

“N-này… có chắc đây là Ngạ quỷ duy nhất không…?”

Một Kỵ sĩ khác nói.

Mọi người nghe thấy vậy, đều trở nên hoảng loạn và bắt đầu cảnh giác với những người khác với đôi tay đặt trên chuỗi kiếm bên hông.

Từ một nơi gần đó có tiếng thét vang lên.

“Một tên Ngạ quỷ ở đây!!”

***

Có một vấn đề đang diễn ra trong nội bộ Đệ Nhị Kỵ sĩ Đoàn…”

“Hả?”

Nghe giọng nói thì thầm báo cáo, Lawrence không thể tin vào tai mình. Tình huống đó đã vượt quá những gì anh dự đoán.

“Họ đang giết lẫn nhau để tìm kiếm bọn Ngạ Quỷ! Tôi không rõ là họ chỉ tấn công mỗi Ngạ quỷ. Hay họ đang tấn công lẫn nhau… hoặc có khi bọn Ngạ quỷ đang tạo ra các tình huống giả…”

“Thế thì ngươi chỉ cần mang chúng đến điện thờ và để các giáo sĩ xác định chúng thôi!”

“Hỗn loạn đang lan rộng đến điện thờ! Đệ Nhị Kỵ Sĩ Đoàn đang di chuyển theo trung đội và hướng đến điện thờ, nên Đệ Nhị Kỵ Sĩ Đoàn đang tập trung lại xung quanh! Ngài không thể đi tới điện thờ nếu không vượt qua cuộc ẩu đả ! Nếu ta cứ tiếp tục như thế này…

“Chúng đây rồi! Là bọn Ngạ Quỷ!”

“Gyahhh”

Một tiếng hét, rồi mọi thứ trở nên im lặng.

Lawrence vò nát ấn liên lạc trong sự tức giận.

“Đệ Nhị kỵ sĩ đoàn, nếu tên chỉ huy … đã như vậy,  thì những tên dưới quyền hắn cũng thế. Lũ ngu …!”

Sau khi nói những lời này, Lawrence bắt đầu xem xét lại. Rằng những kẻ ngu ngốc như vậy ngay từ đầu đã không có giá trị. Nếu có thể, thì tốt hơn là họ nên biến mất trước trận chiến cuối cùng hơn là để lộ ra một lỗ hổng trong hàng ngũ phòng thủ vào phút cuối.

Nhưng bất lợi về số lượng hiện đang trở nên rõ ràng hơn. Mặt khác, số lượng xác sống có khả năng sẽ còn tăng nhiều hơn nữa.

Trong tình huống này, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào phương án cuối cùng.

"Thưa đức vua, ta sẽ đánh bại con quái vật đó!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận