Cho nên những món thương phẩm đó có thể lưu thông trong thế giới hiện thực, người bình thường cũng có thể sử dụng. Quan trọng nhất là chúng hầu như không có tác dụng phụ.
Những người chơi có phần xem thường loại thương phẩm này, nhưng trong giới nhà giàu lại rất được ưa chuộng.
Chỉ là, nếu người chơi không thiếu tiền, họ cũng sẽ không lãng phí điểm tích lũy để đổi lấy những món đồ gần như vô dụng đó. Họ sẽ tích góp điểm để mua đạo cụ hồi phục hoặc vũ khí có thể cứu mạng, hay là tích lũy cho nguyện vọng được cho là “có thể thực hiện bất cứ điều gì”.
Dù sao thì tiền trong thế giới thực cũng hoàn toàn vô dụng trong game.
Hơn nữa, nếu thật sự muốn lấy được phòng của Hồng Bằng, chỉ cần cô tiết lộ địa chỉ, thì thân phận thật của cô rất có thể sẽ bị bại lộ.
Cô không sợ sao?
Cái thế giới điên rồ này thật khó hiểu.
“Anh Trần, anh nói xem, nếu có nhiều tiền hơn nữa, Tô Thiện có thể giúp chúng ta vượt ải không?” – Hồng Bằng đang suy nghĩ vấn đề này.
Trần Phong lắc đầu, tỏ ý không biết.
Khi đó anh chỉ bảo Hồng Bằng đi thử một lần, không ngờ Ngân Tô lại thật sự đồng ý.
Trần Phong nói: “Chúng ta không hiểu cô ấy nghĩ gì. Với lại cứu một người và giúp vượt ải là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Dù cô ấy có đồng ý đi nữa, chỉ sợ tổng tài sản của chúng ta cộng lại cũng không đủ.”
Trần Phong không nói thẳng, nhưng Hồng Bằng vẫn hiểu rõ, cậu ta vẫn đang chịu nguy hiểm đe dọa tính mạng. Một căn phòng chỉ đủ để cô ấy ra tay một lần, còn sau đó thì sao? Còn bao nhiêu hiểm họa nữa? Cần bao nhiêu căn phòng nữa?
Ngay cả Trần Phong, người có chút tài sản, cũng cảm thấy bản thân không thể chi trả nổi.
Anh hoàn toàn không thể hiểu nổi cô gái đó.
Sự tàn nhẫn của cô chỉ thể hiện với NPC, còn với họ thì dường như không có ác ý gì rõ rệt. Dù các người chơi từng nghi ngờ, dè chừng cô, cô cũng chỉ thờ ơ, không để tâm.
Về sau thậm chí còn không chấp nhặt chuyện cũ, chủ động báo cho họ biết vị trí xếp hạng chính xác.
Mà câu “hy vọng các người sống lâu một chút” từ miệng cô – cũng chỉ là “sống lâu một chút”, cô thậm chí không nói rằng họ sẽ thuận lợi vượt ải.
Trần Phong cảm thấy cô có chút thiện ý, nhưng không nhiều.
Mấy người cũng không tiếp tục bàn về vấn đề đó nữa, mà bắt đầu phân tích manh mối hiện tại – dù sao thời gian của họ cũng không còn nhiều.
Đêm thứ Năm, chỉ có giờ tự học, không có hoạt động gì khác.
Có thể vì lớp học bây giờ chỉ còn lại mười mấy người, nên giáo viên chủ nhiệm cứ cách một lúc lại tới lớp kiểm tra. Nhưng kỳ lạ là trong giờ tự học buổi tối lại không xảy ra chuyện gì.
Trương Chí Văn cả ngày trôi qua một cách hồi hộp, nhưng dù sao cũng vẫn an toàn, không khỏi nhẹ nhõm được một chút. Dù vậy, trong lòng anh ta vẫn chưa thể yên ổn.
Mối nguy hiểm không rõ ràng lại càng khiến người ta bị tra tấn.
Tối đến, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng lần này mọi người đã có kinh nghiệm, không ai mở cửa.
Những người chơi có kinh nghiệm thì khá hơn, họ thường có đạo cụ phòng thân, cảnh giác cũng cao hơn người mới, sẽ không dễ bị quái vật mê hoặc trong mơ mà ra mở cửa.
Còn người mới thì chỉ có thể dựa vào bản thân – hoặc là học theo Hồng Bằng, tự làm mình đau để tỉnh lại, hoặc là cắn răng thức trắng đêm.
Trương Chí Văn vì chuyện cuốn sách mà không thể thả lỏng, cơ thể cũng đã mệt mỏi rã rời, nhưng anh ta vẫn cố không ngủ.
Anh ta trở mình trằn trọc trên giường, đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ giường đối diện. Ngẩng đầu lên, anh ta thấy cậu nam sinh nhỏ đang mặc quần áo, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.
“Cậu định ra ngoài à?” – Trương Chí Văn cố gắng ngồi dậy.
“…Ừ.” Tại Uẩn mở cửa ban công, rõ ràng không định đi ra từ cửa chính ký túc xá.
“Ra ngoài một mình nguy hiểm lắm đấy.” – Trương Chí Văn theo bản năng khuyên. “Nếu cậu xảy ra chuyện, lớp sẽ còn dưới 10 người đấy.”
Anh ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu còn dưới 10 người, nhưng trực giác mách bảo không nên để chuyện đó xảy ra.
Hôm nay tất cả mọi người đều đã thống nhất sẽ ở yên trong ký túc xá.
“Không sao.” Tại Uẩn nói xong thì đóng cửa ban công lại, nhanh chóng biến mất.
…
Tại Uẩn, giống như Tô Thiện, vốn đã không thích hợp tác. Đến giờ phút này, dù mọi người đã chọn cách cùng nhau đối phó với nguy hiểm, cậu vẫn hành động đơn độc. Trương Chí Văn cũng không thể nói gì hơn.
Chắc chắn cậu nhóc đó có năng lực tự bảo vệ bản thân. Là năng lực thiên phú chăng?
Tại Uẩn cả đêm không trở lại. Trương Chí Văn thấp thỏm không yên suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau, vào thời gian tự học, anh ta thấy thiếu niên kia xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất… vẫn chưa ai mất tích.
Bên phía ký túc xá nữ sinh, đêm qua vẫn yên bình như đêm thường. Họ thậm chí còn không nghe tiếng gõ cửa.
Tống A Manh hiểu lý do – vì con quái gõ cửa đã bị Tô Thiện giam giữ làm “bảo an kiêm trưởng ký túc xá”.
Đúng vậy, con quái đó giờ đã thành… trưởng ký túc xá của bọn họ.
Muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ.
Nam sinh bên này tất nhiên không biết chuyện, nên khi thấy ký túc xá nữ hoàn toàn không có chuyện gì lạ lùng, ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngân Tô.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ rằng là cô đã làm gì đó – bởi vì những nữ sinh khác chắc chắn không có năng lực như vậy.
“Nhìn cái gì?” – Ngân Tô vẫn thẳng thắn như trước. “Ngủ một đêm, phát hiện ra lương tâm nằm đâu rồi nhớ ra muốn cảm ơn tôi à?”
Mọi người: “…”
Không ai đáp lời. Ngân Tô hừ một tiếng, sải bước về chỗ ngồi.
Phòng học giờ chỉ còn lại 10 người, trống trải hẳn đi.
Sau tiết tự học sáng, giáo viên chủ nhiệm ôm một chồng bài thi bước vào, nghiêm giọng:
“Lần này là kỳ thi chung cuối cùng trước kỳ đại khảo. Kết quả kỳ thi này sẽ quyết định…”
Nói đến đây, ông nhìn quanh lớp học chỉ còn 10 học sinh, như có gì nghẹn ở cổ họng, nuốt xuống cơn giận, gằn giọng:
“Bắt đầu làm bài.”
Thứ Sáu.
Cả ngày chìm trong kiểm tra, khiến tinh thần người chơi đang dần khá lên lại trở nên uể oải. Làm bài thi thật sự khiến người ta bực bội.
Nhưng họ không dám lơ là. Lỡ đâu thứ hạng bài thi cũng có mờ ám thì sao?
Không cần thi đứng đầu, nhưng cũng không thể rơi vào hạng chót.
Sau khi kiểm tra kết thúc, Ngân Tô và Tống A Manh trở về ký túc xá chưa được bao lâu, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tống A Manh giật mình.
Ngoài đêm đầu tiên, sau khi tắt đèn thì lớp trưởng gõ cửa, cánh cửa này chưa từng bị gõ trước giờ tắt đèn.
“Bây giờ còn chưa tắt đèn mà… Là giáo viên tới kiểm tra sớm vậy sao?” – Ngân Tô hứng thú bước ra mở cửa, vốn định chào hỏi giáo viên, nhưng không ngờ lại là quản lý ký túc xá.
Ngân Tô hơi nhíu mày: “Cô? Có chuyện gì vậy?” Khách quý hiếm thấy đấy!
Bình thường quản lý ký túc xá rất ít lên tầng, chủ yếu ở đại sảnh dưới lầu. Học sinh phải gọi thì bà mới lên.
Lần trước, chính cô đã thử gọi người này để xử lý xác lớp trưởng – cô chỉ muốn thử xem NPC này có tác dụng gì.
Quản lý ký túc xá bước thẳng vào phòng: “Hôm nay là thứ Sáu, các em đã dọn vệ sinh ký túc xá chưa?”
Tống A Manh hơi bất ngờ vì bà có thể vào thẳng phòng. Dù sao sau 0h, cả giáo viên và quái vật đều không thể tự ý vào.
Nhưng giờ chưa đến 0h.
Lần trước, Ngân Tô cũng từng đưa quản lý ký túc xá lên – dù là để xử lý thi thể.
“Chúng em vừa mới tan học về thôi.” – Ngân Tô đứng ở cửa đáp nhanh: “Ký túc xá vẫn sạch sẽ như lúc sáng ạ.”
“Đám học sinh các em mà không để ý một cái là không chịu dọn dẹp gì cả…” – Quản lý ký túc xá hừ một tiếng, bắt đầu kiểm tra vệ sinh, từ giường ngủ đến thùng rác, cả gầm giường cũng không bỏ qua – tỉ mỉ đến đáng sợ.


0 Bình luận