Ngân Tô đi thẳng đến bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm. Cô đảo mắt nhìn qua những vật dụng đặt trên mặt bàn, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, sau đó kéo ngăn kéo phía dưới ra kiểm tra. Bên trong là vài món đồ lặt vặt, có vẻ như bị tịch thu từ học sinh.
Trước đó ở những văn phòng khác, cô cũng từng thấy qua mấy món đồ tương tự. Ngân Tô lập tức dùng kỹ năng [Vạn vật giám định] để kiểm tra từng thứ một, nhưng tất cả đều chỉ là vật phẩm bình thường, không có gì đặc biệt.
Ngăn kéo đầu tiên chẳng có gì hữu dụng. Thế nhưng khi cô kéo tới ngăn thứ hai bên tay phải, lại phát hiện… kéo mãi không ra.
Kỹ năng [Vạn vật giám định] thậm chí chỉ hiện lên một dấu hỏi.
Trong này chắc chắn có gì đó.
Ngân Tô thử kéo thêm vài lần nữa, vẫn không được. Cô cau mày, ngồi thụp xuống, bắt đầu nghiên cứu cách mở khóa.
“Em đang làm gì vậy?”
Giữa lúc đang chăm chú nghiên cứu, một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên phía sau khiến cô giật mình.
“!!!!”
Ngân Tô vội vã xoay người, chiếu đèn pin ra sau. Giáo viên chủ nhiệm đang đứng đó, ánh mắt lạnh băng, bên trong ánh nhìn như ẩn chứa ác ý mơ hồ.
“Trời ơi, thầy làm em giật cả mình.” Ngân Tô đứng dậy, vẫn giữ giọng điệu lễ phép, nhẹ nhàng chào hỏi: “Thầy giáo, chào buổi tối.”
“…” Trong đáy mắt thầy giáo ánh lên vẻ âm hiểm, từng chữ nặng nề phát ra: “Em đang làm gì ở đây?”
Ngân Tô liếc nhìn ngăn kéo khóa lại, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào, nhưng đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lùng: “Đồ tốt đến mức thầy còn phải khóa lại, học sinh thân ái không nhìn thử một cái thì tiếc lắm.”
“…”
Ánh sáng duy nhất trong văn phòng là chùm đèn pin đặt trên bàn, rọi lên tường tạo thành một cái bóng người đen kịt đổ dài.
Bóng người ấy khom lưng xuống, giọng nói âm trầm vang lên trong không gian im lặng:
“Thầy giáo, nói chuyện dễ nghe một chút thì không được à? Sao lại có thể ra tay với học sinh chứ? Như vậy là thiếu đạo đức nghề nghiệp lắm.”
Giáo viên chủ nhiệm nằm rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi: “…”
Ngân Tô nhảy qua lưng ông ta, ngồi xổm trước mặt, ngoan ngoãn ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn: “Thầy ơi, giúp đỡ học sinh không phải là trách nhiệm của giáo viên sao?”
Giáo viên chủ nhiệm rất muốn nói: không phải!
Nhưng ông ta nhìn thấy ống thép sắc bén đặt ngay trước mặt, không dám trái lời, cứng đờ gật đầu: “Tôi… có thể giúp em chuyện gì?”
Ngân Tô hài lòng đẩy ống thép sang một bên, chỉ vào ngăn kéo bị khóa, tò mò hỏi: “Em chỉ muốn xem thử, thầy đang giấu bí mật gì ở đây thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
Trong ngăn kéo trống trơn chỉ có một quyển sổ tay màu hồng.
Ngân Tô tưởng bên trong là bí mật động trời nào đó, ai ngờ chỉ là một cuốn nhật ký đầy ắp những dòng… thầm mến.
Cô lật xem kỹ cuốn nhật ký. Mở đầu là đoạn miêu tả đầy mê đắm về người thầm mến – kẻ được mô tả như một thiên sứ. Càng về sau, ngôn từ càng giản lược, nhưng cảm xúc ngày một mãnh liệt hơn.
[Hôm nay lại nhiều việc quá. Muốn điên rồi. Nhưng thấy được anh ấy. Anh đi ngang qua tôi, trên người còn có hương nắng. Tôi thích anh ấy lắm.]
[Hôm nay học thể dục cùng anh ấy, vui quá. Anh ấy cười dịu dàng như cơn gió nhẹ đầy trời.]
[Hôm nay trời mưa. Hình như anh ấy bị bệnh, không tới lớp… Nhớ anh quá. Nhưng còn một đống bài kiểm tra chưa làm. Sáng mai còn kiểm tra nữa. Ô ô ô, nếu thi không tốt thì sao đây.]
[Hôm nay không gặp được anh.]
[Anh cuối cùng cũng đến lớp. Vẫn hoàn hảo như vậy.]
[Nếu thi đậu kỳ khảo sát cuối kỳ, có lẽ tôi sẽ có dũng khí tỏ tình. Phải cố gắng học thật giỏi, để anh ấy thấy được tôi tỏa sáng!]
[Kỳ thi sắp đến, trường dạo này rất kỳ lạ. Nhiều bạn học đột nhiên nghỉ ốm. May mà anh ấy vẫn ổn.]
[Nghe nói lớp 3 bị ngộ độc thực phẩm… Sao lại chỉ có lớp 3? Cùng ăn ở một nhà ăn cơ mà.]
[Đề thi khó quá. Trong trường có quá nhiều học sinh giỏi. Tôi không bằng họ…]
[Ai đã trộm sách của anh ấy! Đồ kinh tởm! Tôi lén bỏ sách của mình vào ngăn bàn anh ấy, hi vọng anh ấy sẽ dùng nó học.]
[Tôi nhận được giấy dự thi rồi! Sắp đến kỳ thi lớn! Kích động quá! Gần tới lúc tỏ tình rồi!]
[Anh ấy nói chuyện với tôi!!!]
[Anh khen tôi đáng yêu. Aaaaaaa!]
[Hôm nay ăn cơm cùng anh. Nhìn gần, anh vẫn hoàn hảo như vậy.]
[Anh có vẻ không vui…]
[Tôi thật sự được xếp cùng phòng thi với anh, vui quá.]
[Giấy dự thi của tôi đâu rồi? Ai lấy mất rồi! Không có giấy đó thì làm sao thi được? Sao họ độc ác như vậy!!]
[Muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh…]
[Sao anh lại lơ tôi.]
[Vì sao…]
[VÌ SAO! VÌ SAO! VÌ SAO! VÌ SAO!…]
Những dòng cuối là hàng loạt chữ “Vì sao” viết kín trang.
Trang cuối cùng chỉ có ba chữ, đứng trơ trọi giữa trang:
[Anh ấy chết rồi.]
Ngân Tô nhanh chóng sàng lọc những chi tiết có ích trong cuốn nhật ký.
Nó nhắc tới kỳ “Đại khảo”, và một thứ chưa từng nghe trước đây – “Giấy báo dự thi”.
Chủ nhân nhật ký bị mất giấy dự thi, không rõ có tham gia được hay không, nhưng người mà cô ấy thầm mến thì đã… chết.
Trong thế giới thực cũng cần giấy dự thi để thi tốt nghiệp trung học. Nếu trò chơi này mô phỏng lại như thật, thì “Giấy báo dự thi” chắc chắn là điều kiện bắt buộc để tham gia “Đại khảo”.
Ngân Tô nhìn xuống giáo viên chủ nhiệm đang nằm dưới đất, quyết định phát huy phẩm chất tốt đẹp “không hiểu thì hỏi” của học sinh.
“Thầy ơi, kỳ thi sắp đến rồi, bao giờ thì phát giấy báo dự thi cho tụi em vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
Không muốn nói.
“A—!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Máu chảy nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành một vũng đỏ nhỏ. Ống thép trên vai phát ra hơi lạnh rợn người.
Giáo viên chủ nhiệm run rẩy, sợ Ngân Tô lại ra tay, vội mở miệng: “Phải đợi sau khi có kết quả đề thi chung, mới đổi được giấy dự thi…”
“Đề thi chung?”
“Thứ sáu.”
Thứ Hai và Ba là kì thi nhỏ, thứ Sáu là đề thi chung. Chủ nhật là “Đại khảo” chính thức. Mà thời gian “Đại khảo” còn chiếm dụng cả ba ngày ban ngày. Như vậy, thời gian thực tế dành cho người chơi chỉ còn lại… bốn ngày.
“Làm sao mới đổi được giấy báo dự thi?”
“Phải nằm trong top 10… của lớp.”
Ngân Tô nhíu mày. Giáo viên chủ nhiệm nói ra dễ như vậy, hoặc là ông ta đang nói dối, hoặc là giấy báo dự thi thật sự không dễ có được, nên nói ra cũng chẳng ảnh hưởng gì.


0 Bình luận