• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trường Trung Học Lý Quang

Chương 81

0 Bình luận - Độ dài: 1,471 từ - Cập nhật:

Ngân Tô khẽ “Ồ” một tiếng.

Cô trông có vẻ chẳng mấy hứng thú, mắt còn chưa thèm liếc qua nhóm người kia.

“…”. Có lẽ không ngờ Ngân Tô lại phản ứng hờ hững như vậy, Lương Thiên Dậu đành tiếp lời: “Nó xuất hiện đột ngột trong sân trường, nguyên một bộ bàn học, trên bàn còn có một tờ đề thi.”

Ngân Tô cuối cùng cũng có chút hứng thú, quay đầu nhìn bọn họ:

“Có ai trong các người ngồi thử chưa?”

Lưu Thắng Lợi: “Tất nhiên là chưa rồi.”

“…”

Ngân Tô lại thu ánh mắt lại, vẻ mặt như đang nói thầm trong lòng: “Đồ nhát gan.”

“…”

Lương Thiên Dậu giải thích: “Theo quy tắc thì ghế màu đỏ là không an toàn, bọn tôi không dám ngồi bừa. Nhưng tụi tôi cũng không dám lại gần, mà cái bàn kia hình như cũng không tấn công… Hoặc có thể là vì không ai ngồi nên nó không phản ứng. Cho nên tụi tôi mới muốn hỏi cô, có từng thấy qua chưa.”

“Chưa từng.”

Tối qua cô phần lớn thời gian ở trong khu giảng đường, chỉ gặp phải ông thầy định mời cô thi đêm. Lúc quay về thì có cả giáo viên chủ nhiệm đi cùng, cô không nhìn thấy cái ghế đỏ nào cả.

Sở dĩ Lương Thiên Dậu hỏi Ngân Tô là vì nghĩ với kiểu tính cách “điên điên” của cô, nếu có thấy cái ghế đó thì không chừng đã ngồi thử luôn rồi. Không ngờ là cô lại không gặp phải.

Tại sao vậy?

Ghế đỏ xuất hiện theo thời điểm nào?

Ngân Tô nói chưa từng thấy, nên Lương Thiên Dậu cũng không tiện hỏi thêm, bèn chủ động nói:

“Vậy tối qua cô có phát hiện gì không? Chúng ta có thể trao đổi manh mối với nhau.”

Ngân Tô nhướng mày:

“Cậu chắc là manh mối bên các người đủ giá trị để đổi với tôi?”

Lương Thiên Dậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra một từ khóa:

“Ngày Cuồng Hoan.”

Ngân Tô vừa nghe tới cụm đó liền quay đầu lại nhìn họ.

Lương Thiên Dậu thầm nghĩ: Cô ấy quan tâm rồi!

Ngân Tô nghiêng người, tay phải gác lên thành ghế, tay trái đè nhẹ lên bàn, nói:

“Nếu cậu chỉ định nói với tôi là sẽ có cái sự kiện tên ‘Ngày Cuồng Hoan’ vào một ngày nào đó sau này, thì khỏi cần mở lời.”

Lương Thiên Dậu lắc đầu:

“Tụi tôi biết Ngày Cuồng Hoan là gì.”

Khóe môi Ngân Tô khẽ cong lên:

“Vậy các người định giao dịch manh mối nào? Làm sao để không bị loại khỏi kỳ thi, hay là đầu mối để vượt ải?”

“!!!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.

Bọn họ cứ tưởng mình đã đi trước một bước khi nắm được manh mối về Ngày Cuồng Hoan, không ngờ cô đã đi xa đến mức suy luận ra cả đường vượt ải?

Lương Thiên Dậu chưa vội đáp, chỉ nói:

“Đợi Trần Phong đến, bọn tôi bàn bạc rồi sẽ trao đổi với cô.”

“Được thôi.”

Trần Phong không biết làm gì mà mãi đến lúc gần vào tiết mới quay về.

Trina và Hồng Bằng đi cùng anh ta, cả hai đều còn sống.

Vạn Trạch Vũ và Tại Uẩn cũng đến. Tại Uẩn tối qua dường như chẳng làm gì, trông còn khá tỉnh táo.

Chỉ còn lại Kim Lộ và Viên Mộng…

Hai người đó mãi đến khi thầy cô vào lớp vẫn chưa xuất hiện. Giờ này còn chưa tới, chắc là lành ít dữ nhiều rồi.

Tan học, Ngân Tô nghe thấy giọng Tống A Manh vang lên:

“Kim Lộ… Tôi không biết nữa…” – Tống A Manh có vẻ mất tinh thần, nhìn về phía chỗ ngồi của Kim Lộ – “Tối qua tôi đến gõ cửa tìm cô ấy, không ai mở. Sáng nay cũng vậy…”

Kim Lộ không tham gia hành động tối qua, vậy thì tiếng hét thất thanh từ khu giảng đường có lẽ là của Viên Mộng.

Còn Kim Lộ, rất có thể đã gặp chuyện ở trong ký túc xá.

Tan học xong, Lương Thiên Dậu bàn bạc nhanh với Trần Phong, rồi cả hai liền tìm đến Ngân Tô.

“Chúng tôi muốn đổi lấy thông tin: làm thế nào để không bị loại khỏi kỳ thi.”

Đây mới là nguy cơ lớn nhất mà họ đang đối mặt.

Dù manh mối vượt ải có quan trọng đến mấy, thì nếu không sống sót đến cuối, cũng chẳng còn tác dụng gì.

Ngân Tô đáp:

“Trong phòng học chỉ còn 10 học sinh thì sẽ không bị loại dựa theo thành tích nữa.”

Mười người?

Hiện tại còn lại 12 người chơi, chưa kể đến 10 NPC.

Người chơi có thể dễ dàng bị loại, nhưng còn đám NPC thì sao? Mấy tên quái dị đó lỡ đâu lại thật sự thi được điểm cao?

Thông tin Ngân Tô đưa ra thật ra có liên quan đến điều kiện để “Vượt ải”.

Chỉ có top 10 mới được nhận thẻ thi chính thức – “giấy dự thi”. Nhưng cô sẽ không vô duyên vô cớ tiết lộ điều này.

Dù sao, cô cũng không quan tâm họ đang nghĩ gì:

“Giờ đến lượt các người.”

Trần Phong thẳng thắn nói:

“Ngày Cuồng Hoan diễn ra từ 10 giờ tối thứ bảy đến khi kỳ thi kết thúc. Đó là một cuộc săn giết giữa người điểm cao và người điểm thấp.”

Ngân Tô nhíu mày:

“Tới lúc kỳ thi kết thúc luôn à?”

“Ừ. Đề thi chính là vào thứ Sáu. Nếu dựa theo lịch, thì đến trưa thứ Hai sẽ có kết quả.”

Vậy nếu Ngày Cuồng Hoan diễn ra từ thứ Bảy tối đến khi kỳ thi kết thúc, thì giấy dự thi sẽ được phát lúc nào? Trưa thứ Hai sao? Ngân Tô cảm thấy không hợp lý, quá bình thường rồi.

Cô đoán Ngày Cuồng Hoan không đơn giản là một màn thí mạng – có thể còn liên quan đến giấy dự thu

Cô nghi ngờ giấy dự thi có thể bị cướp đoạt.

Nếu vậy, nó chắc chắn không phải là chìa khóa duy nhất để vượt ải.

Vậy thì chìa khóa là gì?

Chỉ có điểm số – thành tích.

Điểm số lấy từ đâu? – Bài thi!

Đại khảo!

Nếu như phán đoán của cô đúng, thì hiện tại biết cũng vô ích. Vì cô vẫn chưa lấy được bài thi.

Dựa theo quy trình của kỳ thi thật, đề thi sẽ được giao tới địa điểm thi vào sáng hôm đó. Trò chơi sẽ không đưa bài thi ra sân trường quá sớm, chắc chắn phải đến một thời điểm cố định mới xuất hiện.

Vậy người chơi bắt buộc phải tham gia Ngày Cuồng Hoan

Thật sự rất tởm!

Ngày Cuồng Hoan nguy hiểm vì không có giấy dự thi, mà có rồi cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu.

Rất hợp với kiểu chơi “khốn nạn” của trò này.

Rốt cuộc là người điểm cao săn kẻ điểm thấp, hay ngược lại? Hay cả hai cùng giết nhau?

“Còn manh mối vượt ải thì sao?” – Ngân Tô vẫn chưa ngừng dò hỏi – “Các người còn gì giá trị không?”

“….”

Không có.

Bọn họ có biết vài quy tắc, nhưng những thứ đó với Ngân Tô chắc chẳng khác gì mấy mẩu tin vụn vặt.

Dù gì thì tối cô ấy cũng dám một mình đi lại ngoài hành lang cơ mà!

“Vậy cô có biết sẽ còn đợt thi nào không?”

“Sáng mai.” – Ngân Tô thoải mái nói, vì cũng không phải tin gì quá trọng yếu.

“Quả nhiên là ngày tiếp theo thi tiếp.” – Trần Phong gật đầu xác nhận – “Nếu top 10 không bị loại nữa, thì chúng ta phải cố gắng trong kỳ thi ngày mai để loại bớt NPC. Thời gian không còn nhiều.”

Trần Phong không nhắc đến hai người chơi còn lại, vì tốc độ chết của người chơi còn nhanh hơn NPC.

Trần Phong và Lương Thiên Dậu bàn bạc cách loại NPC.

Ngân Tô tốt bụng nhắc:

“Quy tắc kỷ luật học sinh cũng áp dụng với NPC đấy.”

Trần Phong: “Cảm ơn.”

Ngân Tô cười tươi:

“Hi vọng các người sống lâu một chút nha.” – Cô không muốn một mình vật lộn trong phó bản, cảm giác đó khiến cô như bị cuốn vào vòng lặp vô tận.

Trần Phong: “…”

Tống A Manh: “…”

Từ trước đến giờ chưa ai nghĩ cô lại chúc tụng họ… một cách dịu dàng đến thế.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận