- Web Novel
- Lời mở đầu
- Chương 1:Cuộc sống hàng ngày không có nó
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80 (END)
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Chương 25
“Haruka, cơm trưa của con này.”
“Cảm ơn mẹ ạ.”
Haruka đi xuống cầu thang.
“Haruka, sắc mặt con không tốt chút nào, con có thực sự ổn không?”
“Vâng, con ổn ạ.”
“Mẹ đang lo lắng cho em lắm đấy, Haruka.”
“Onee-chan, chị thích thật đấy, ngày nào cũng có thể gặp Onii-chan ở trường.”
Haruka liếc Fuyuka một cái.
“Uhm..đúng là vậy? Nhưng bọn chị chẳng mấy khi trò chuyện với nhau.”
“Nhưng chị vẫn có thể nhìn thấy anh ấy, vẫn tốt hơn là không được gặp mặt.”
“Chị đoán là em nói đúng.”
“Onee-chan, chị biết đấy, em…”
“Haruka?”
“Em thề sẽ đưa Onii-chan trở lại.”
“ 'Trở lại' sao?”
Haruka có lẽ đang nói về ‘Mana-san’.
“Vâng, em sẽ đưa anh ấy trở về. Sau tất cả, anh ấy đã ‘bị nhốt’ ở đó quá lâu rồi.”
Ngay cả tôi cũng hiểu Haruka đang muốn nói gì.
“Chờ em nhé, Onii-chan.”
Haruka toát lên vẻ kỳ lạ khi tuyên bố như vậy.
ーーーーーーーー
(Góc nhìn của Yuu)
Khi tôi đang lang thang ở công viên...
"Hình như em là...Yuu-kun?"
"Eh? Vâng, chị là chị gái của Mana-chan?"
"Đúng! Chị rất vui khi được gặp lại em. Cũng được một thời gian rồi nhỉ, kể từ lúc đó?"
"Vânh. Em cũng rất vui khi gặp lại chị."
Đây là chị gái của Mana-chan, Kana-san. Hiện tại chị ấy đang là một idol.
Lần cuối cùng tôi gặp chị ấy là khi Mana-chan còn sống.
"Yuu-kun, em cao hơn nhiều rồi nhỉ?"
"Vâng"
"Em biết không, chị luôn muốn nói lời cảm ơn với em."
"Cảm ơn?"
"Uhm. Nhờ Yuu-kun, cuối cùng chị cũng thoát ra khỏi cảm giác đó và có thể tạo ra những kỷ niệm quý giá với em gái mình. Cảm ơn em rất nhiều."
"Không không, em chỉ bảo Mana-chan thành thật bày tỏ cảm xúc của cô ấy với chị thôi. Chính cô ấy mới là người đã làm điều đó, em chỉ giúp đỡ một chút thôi."
Sau đó, chúng tôi dành thời gian trò chuyện với nhau.
“Cảm ơn em vì ngày hôm nay, Yuu-kun. Chị đã có một khoảng thời gian vui vẻ.”
“Câu đó phải để em nói mới đúng. Em cũng rất vui. Cảm ơn chị.”
“Yuu-kun, có vẻ như em thường xuyên lui tới chỗ này, nên chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
“Vâng. Khi đó hãy cùng nhau trò chuyện thật nhiều nhé chị.”
Sau đó, Kana-san lên một chiếc xe đắt tiền và rời đi.
Trong lịch sử trò chuyện của tôi, trước đây bố tôi thường ở trên cùng nhưng giờ đã bị biểu tượng dễ thương của Kana-san đánh bại.
“Nếu em gặp rắc rối, cứ gọi cho chị nhé!”
Nếu gặp chị ấy sớm hơn một chút, tôi đã có thể nhờ chị ấy giúp đỡ nhiều hơn rồi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
13 Bình luận