Nichiasa Reincarnation –...
Karasuma Ei Dongurisu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thứ đang ở nơi đó là . . . ?! Khu rừng của Rối!

Chương 197 : Cậu bé, Ma giáp thú, và lời khai kì lạ

1 Bình luận - Độ dài: 1,845 từ - Cập nhật:

“Shiroi! Nếu em nghe thấy thì hãy đáp lại bọn chị đi!”

“Shiroi! Shiroi ơi!”

Không lâu sau đó, sau khi tách khỏi nhóm chính, lúc này đang tiến hành việc thu thập nguyên liệu nấu ăn, Yugo cùng Precia tiến sâu vào trong khu rừng và lớn tiếng gọi tên cậu bé đang mất tích.

Đứng giữa cả hai là Phi, cậu bé cẩn thận quan sát xung quanh và làm những việc mà bản thân có thể thực hiện được để có thể ra sức giúp đỡ anh trai mình.

“Chuyện này quả thật không dễ một chút nào. Khu rừng này lớn thật đấy . . .”

“Nhưng nếu như chúng ta tiếp tục gọi tên thằng bé, biết đâu em ấy sẽ nghe thấy và đáp lại chúng. Đừng bỏ cuộc sớm như vậy và tiếp tục tìm kiếm em ấy thôi nào.”

Yugo gật đầu tán đồng với Precia, trong khi thầm nghĩ rằng dù cho đây là một thế giới nơi phép thuật đâu đâu cũng có, phương thức tìm người thất lạc thật sự không khác gì bên kia cả.

Quay sang cậu em trai mình, Yugo nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt của em.

“Liệu cậu ấy vẫn ổn chứ . . .? Hi vọng sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra . . .”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà em. Em cũng thấy bà chủ quán trọ rồi đúng chứ, bà ấy chẳng hề lo lắng một chút nào cả, đúng chứ? Chị nghĩ rằng, chắc hẳn phải có một lý do nào đó khiến bà ấy tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi mà người ngoài như tụi mình không tài nào biết được.”

“. . . Nhưng mà, chẳng phải ngay cả chuyện đó cũng rất kì lạ hay sao? Một cậu bé đơn độc chạy vào rừng như vậy, thế mà không có lấy một ai lo lắng về chuyện đó cả . . .”

“À . . . hừm . . . Em nói cũng có lý, nhưng . . .”

Precia cố trấn an Phi, nhưng quả thật ở Serel có một thứ gì đó khiến cô bận tâm. Không, không chỉ mình bà ta mà toàn bộ ngôi làng đều như vậy. Một đứa trẻ đột ngột mất tích như vậy, thế mà người dân trong làng đều chả mảy may bận tâm, điều đó quả thật rất đáng ngờ.

Dù cho đây có thể coi là một tình huống khẩn cấp, thế nhưng không một ai cả, kể cả bố mẹ của cậu bé Shiroi nọ, tỏ ra lo lắng dù chỉ một chút.

Suy ngẫm lại mọi chuyện, vẻ mặt của Yugo dần trở nên tối sầm lại khi nhận ra có điều đó không đúng trong chuyện này, rồi Precia lên tiếng.

“Thật ra thì chị cũng có để ý đến chuyện đó nữa, nhưng có lẽ, việc Shiroi bỏ nhà chạy vào rừng như vậy là chuyện xảy ra như cơm bữa chăng? Có lẽ đó là lý do vì sao dân làng không hề lo lắng khi em ấy mất tích, vì họ đã quá quen với điều đó rồi cũng nên. Nhưng nói là vậy, thay vì đoán già đoán non mọi chuyện, chị nghĩ tụi mình vẫn nên đi tìm em ấy thì hơn.”

“Phải, chị nói cũng có lý. Có thể giống như những lời chị nói ban nãy, chắc hẳn có thứ gì đó mà người ngoài như tụi mình không biết cũng nên.”

Có rất nhiều chuyện đáng bận tâm đến, nhưng ngay lúc này đây, chúng không phải là ưa tiên hàng đầu.

Precia nói đúng, thay gì cố đoán mò mọi thứ, cả nhóm cần phải tập trung vào việc tìm kiếm cậu bé Shiroi nọ thì hơn.

Nếu thành công thì vụ việc lần này sẽ có thể kết thúc . . . Yugo nghĩ vậy, nhưng rồi khi một làn gió ấm áp chạm đến tai chàng ta, cậu đột ngột quay người lại khi nghe thấy một tiếng động nào đó.

“Yugo? Bộ có chuyện gì sao?”

“Em nghĩ là mình vừa mới nghe thấy thứ gì đó chuyển động . . .”

Âm thanh của một thứ gì đó đang chuyển động, khác xa tiếng những ngọn cây đang đung đưa trong gió ở khắp nơi, không thể nào lọt khỏi tai của Yugo, khiến cậu láo liếc nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác. Và rồi, thứ mà cậu nhìn thấy là vóc dáng của một cậu bé đang núp đằng sau một cái cây.

Nghĩ rằng đó chắc hẳn là Shiroi, Yugo tiến lại gần cậu bé, nhưng ngay khoảnh khắc cậu làm vậy, cậu bé nọ nhanh chóng chạy biến đi.

“A?! C-chờ đã!”

“Anh hai!”

“Yugo, đợi đã!!”

Phi và Precia cố ngăn cậu lại, nhưng Yugo đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cánh với cậu bé đang bỏ chạy kia, để rồi chỉ với một cú phóng, cậu đã xuất hiện ngay trước mặt em ấy.

Bất ngờ vì đường thoát thân của mình đã bị chặn lại, cậu bé ngã ngửa về phía sau. Rồi trong khi quỳ gối một chân xuống, Yugo nhìn thẳng vào mắt em ấy và hỏi một câu.

“Em có phải là Shiroi không?”

“D-dạ phải. . .”

Shiroi lo lắng gật đầu.

Nhìn thấy quần áo lấm lem bùn đất và vẻ kiệt sức thấy rõ hiện trên gương mặt của em ấy, Yugo ngay lập tức nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

(Dựa trên dáng vẻ hiện tại, trông không có vẻ gì là em ấy đang ẩn nấp nghỉ ngơi ở một nơi nào đó an toàn trong rừng cả. . .  Tại sao em ấy lại bất chấp mọi thứ để cố ở lại trong rừng như vậy chứ?)

Cậu đã nghĩ rằng Shiroi chắc hẳn phải có một căn cứ bí mật nào đó ở trong rừng với đầy đủ thức ăn nước uống, và cậu bé chỉ đơn thuần ở đó để thư giãn một thời gian, nhưng . . . Giờ đây, khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu bé, càng lúc càng có nhiều câu hỏi hơn nữa hiệu ra trong đầu Yugo.

Không rõ cậu bé đã ở lại đây được bao lâu, hay cậu đã làm những gì trong khoảng thời gian đó,  nhưng dù cho có bị ba mẹ la mắng như thế nào đi nữa, em ấy chắc chắn sẽ được an toàn và bình yên so với ở đây.

Nhưng Shiroi đã không làm vậy. Cậu bé vẫn đang ở trong rừng cho đến tận bây giờ. Nhưng rồi, trong khi Yugo không khỏi thắc mắc trước hành vi kì lạ này của cậu bé, Shiroi sợ hãi hỏi cậu một câu.

“A- anh không phải người dân trong làng đâu, đúng chứ? A-anh đến từ đâu vậy?”

“Hửm? Tụi anh đến từ học việc Luminous. Tụi anh đến đây để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn. Nhóm của tụi anh chỉ vừa mới tới ngôi làng của Shiroi tối hôm qua thôi, và đã hay chuyện rằng em đã bỏ nhà ra đi sau một trận cãi vã với cha mẹ mình.”

“K-không, họ nói dối đấy . . .! Anh bị lừa rồi! Em không hề cãi nhau với ba mẹ! Và em cũng không hề bỏ trốn vào rừng!”

“Hả . . .?”

Yugo á khẩu trước những lời của cậu bé.

Em ấy nói rằng, toàn bộ những gì mà Serel đã kể, về việc em ấy bỏ nhà ra đi sau khi cãi vã với bố mẹ là sai sự thật, nhưng trước khi Yugo kịp hỏi thêm điều gì nữa, cảm thấy có gì đó đang nhanh chóng lao đến chỗ cả hai, Yugo túm lấy Shiroi rồi nhanh chóng nhảy lùi về phía sau.

“Guyaaaahh!!”

“Uwaaah?!”

Tiếng hét của con quái vật và Shiroi vang vọng khắp cánh rừng.

Sau khi lăn người trên mặt đất, cẩn thận tránh để cho Shiroi bị thương, Yugo nhìn về phía con quái vật vừa xuất hiện, và rồi, khi dáng vẻ của một con quái vật xấu xí với những cái móng vuốt sắt nhọn hiện ra trước mắt cậu, Yugo lẩm bẩm.

“Một con Arachlaw?! Chẳng phải những cảnh binh đã diệt hết chúng rồi hay sao?”

“Gigih! Gahhh!!”

Con quái vật đầu tiên mà Yugo chạm trán ở thế giới này . . . Một con quái nửa goblin nửa nhện.

Con quái vật, thứ mà Yugo đã lâu rồi mới có cơ hội bắt gặp lại, hướng ánh nhìn đầy khát máu của mình về phía Yugo và Shiroi.

Dường như nó đã xác định rằng sẽ biến cả hai trở thành bữa tối thịnh xoạn cho mình.

Tất nhiên, Yugo chả hề có ý định trở thành miếng mồi ngon cho con quái thú, nhưng trước khi cậu kịp đứng dậy, giọng của Precia vang bên từ sau lưng cậu chàng.

“Yugo, nằm xuống!! Thực Chiến Kĩ – Rare Flare!”

“Gaahh?!”

Giật mình, Yugo cúi người xuống, để rồi một quả cầu lửa nhanh chóng bay vút qua đầu cậu.

Quả cầu lửa nhắm thẳng đến con Arachlaw rồi lập tức phát nổ ngay khi chạm vào con ma giáp thú, gây một lượng lớn sát thương lên người con quái thú.

“Yugo-kun, vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đây không?”

“Em không sao! Cảm ơn vì đã cứu em!”

“Vẫn còn sót lại một con sao? Chỗ này không an toàn một chút nào cả!”

Yugo cảm ơn Precia, người lúc này đang cầm một chiếc chảo nóng đỏ trên tay, rồi sau khi giao phó Shiroi lại cho em trai mình, cậu cùng cô đối mặt con quái vật thêm lần nữa.

Dù bị tổn thương kha khá bởi quả cầu lửa, nhưng tinh thần chiến đấu của nó dường như lại khá là cao. Chính xác hơn thì, nó đang nổi khùng vì bị tấn công bất ngờ, và càng lúc càng trở nên máu chiến hơn.

“Phi, chị chủ tịch, giao phó Shiroi lại cho hai người đấy. Anh sẽ lo chuyện này.”

“Gyuohhhh!!”

Giao phó Shiroi lại cho cả hai, Yugo bước lùi lại một bước, ngăn cản con Arachlaw đang xông đến.

Dễ dàng né tránh những đòn chém sắt bén, Yugo lên gối vào cổ con ma giáp thú, rồi đá nó đi với toàn bộ sức lực của mình.

“Jugooohhh!!!”

“Hen, shin!!”

Sau khi tạo được khoảng cách vừa đủ, Yugo truyền ma lực vào chiếc vòng trên tay mình.

Và trong khi con Arachlaw loạng choạng đứng dậy, điều kế tiếp mà nó thấy là một chàng hiệp sĩ khoác lên mình bộ giáp đen tô điểm bởi những luồng sáng đỏ đang chỉ ngón tay về phía mình.

“Xin lỗi, nhưng ta không có thời gian cho mi đâu. Ta sẽ không giữ sức đâu, vậy nên đừng buồn nhé!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

chương này ref từ cách đặt tên tựa đề mỗi tập với 3 vấn đề của ooo à.
Xem thêm