“Hả?”
“Thưa ngài. Sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra mình chưa từng tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.”
Yu Ji-won đáp.
“Kể cả nếu tôi bị phong ấn và sống đi sống lại ‘ngày hạnh phúc nhất đời mình’, khách quan mà nói, tôi không nghĩ niềm hạnh phúc ấy sẽ có giá trị cao.”
Ờm… Cô đang nói gì thế?
“Trong khi những người bình thường sẽ dành ngày hạnh phúc nhất đời họ cùng với gia đình hoặc người họ yêu, thì tôi sẽ sống đi sống lại ngày bản thân được nhận vào đại học, hoặc là ngày tôi đứng đầu lớp. Ngài thử nghĩ mà xem. Liệu đó có thật sự là niềm hạnh phúc với giá trị lớn nhất không? Tôi thấy như vậy là vô cùng bất công.”
“Không… Hả… Ý cô là gì?”
“Thưa ngài Phó Hội Trưởng, làm ơn, ở vòng lặp sau, hãy thông báo trước với tôi rằng ngài là một Hồi quy giả và là một Nhà tiên tri hứa hẹn phúc âm của những ngày vĩnh cửu. Nếu thế, con chiên hèn mọn này sẽ làm việc không ngừng nghỉ để tạo ra ngày hạnh phúc nhất cho bản thân nó, để chuẩn bị cho chuỗi ngày trên thiên đường mà nó rồi sẽ được hưởng.”
“...”
Im lặng nhấn chìm túp lều lính.
“Ờ, vậy là… Nếu tôi không nhầm, cô muốn tôi dùng Phong Ấn Thời Gian lên cô, nhưng trước đó, cô muốn tạo ra một ngày đủ hạnh phúc để lặp lại vĩnh viễn?”
“Ngài quả là thông thái.”
“Cô bị thần kinh à?”
“Ngài Phó Hội Trưởng! Tôi sẽ là một con chó trung thành phục vụ ngài cho đến ngày thế giới bị hủy diệt. Vậy nên, xin ngài hãy hứa với tôi điều này thôi.”
“Thế giới sắp bị hủy diệt rồi mà! Không, Ji-won, tôi xin lỗi. Phó Hội Trưởng sai rồi. Mà thật ra là tôi nói dối đấy. Trên đời này làm gì có hồi quy giả, đúng không?”
“Tôi luôn luôn tin tưởng ngài Phó Hội Trưởng hoàn toàn. Mối liên kết giữa chúng ta thật sự mong manh đến thế sao? Tất nhiên, trong vòng lặp tới, có thể tôi sẽ quá ngu ngốc để nhận ra ngài chính là cứu tinh của mình. Khi đó hãy nói với tôi, ‘Ta biết là hồi cô 15 tuổi, cô đã giết người rồi chặt xác phi tang trong một cánh đồng rau cải xoong ở núi Bắc Hàn.’”
“Hả? Cô giết người từ hồi mới học trung học cơ sở á? Không, không chỉ có thế… Này! Đừng có bám lấy quần tôi nữa! Thả tay ra! Này, thả ra đi. Tôi bảo cô thả ra cơ mà. Phó quan Yu! Cái đồ thần kinh nhà cô!”
Tôi từng gặp phải vô số người điên trong cuộc đời hồi quy giả của mình, nhưng Yu Ji-won là kẻ tâm thần đầu tiên chủ động lợi dụng năng lực hồi quy của tôi cho khoái lạc cá nhân. Ngay cả bây giờ, sau khi đã trải qua 1183 vòng lặp và nhìn lại, tôi vẫn không tìm được ai như Yu Ji-won. Ngạc nhiên hơn là… người phụ nữ này không hề nói suông, cô thật sự trung thành với tôi cho đến hơi thở cuối cùng.
- G̸̫͠r̶̭͝ȏ̶̧o̶̬͗o̷͙̒o̴̪͒ụ̷́ų̷͆ù̶̘u̶̳͑g̶̬͆ḣ̶͚!̴̰̿
Ở vòng lặp thứ năm, tôi mất đầu chỉ sau hai phút giao chiến với Mười Chân. Tuy nhiên, trong trận chiến ấy, rất nhiều Thức tỉnh giả đã chết trước tôi. Trong đó có cả Yu Ji-won.
“Ngài Phó Hội Trưởng! Nguy hiểm!”
Yu Ji-won thậm chí còn chủ động hứng lấy những xúc tú của Mười Chân đang lao về phía tôi. Cô nhảy ra trước mặt tôi và lấy thân mình đỡ đòn.
Tôi ngây ngốc.
Vì kể cả nếu cô ấy không nhảy ra, tôi vẫn sẽ né được đòn ấy. Nếu có một cuộc thi là ‘Cái Chết Vô Nghĩa Nhất Năm’, thì cảnh này chắc chắn sẽ vào thẳng chung kết. Và nếu nạn nhân không phải là cô phó quan đã trải qua đắng cay ngọt bùi với tôi, thì chắc tôi đã vỗ tay và cười phá lên.
“Này… Phó quan Yu, không, Ji-won… Cô làm trò gì vậy…?”
“Khụ.”
Yu Ji-won nôn ra máu, giữa ngực cô là một cái lỗ được khoét gọn ghẽ. Cặp mắt xanh của cô nhìn tôi, ánh lên vẻ nghiêm túc mà tôi sẽ không thể thấy lại lần nữa trong vòng lặp này.
“Vòng lặp tới… Xin ngài hãy hứa với tôi…”
Thịch.
Rồi cô chết.
“...”
Tôi phát điên mất thôi.
∗ ∗ ∗
Tuy mọi chuyện hết sức vô lí, nhưng tôi chưa nhẫn tâm đến mức phớt lờ di nguyện của một người đã chết thay mình (Chẳng phải một cái chết vô nghĩa thì vẫn là chết sao?). Tôi có hơi hối hận vì đã không nhẫn tâm hơn, nhưng giờ mới nghĩ ra thì quá muộn rồi. Tôi chuyển lại lời nhắn cho Yu Ji-won ở vòng lặp tiếp theo.
“Vậy sao.”
Bởi thế giới chưa sụp đổ hoàn toàn, nên tài nguyên vẫn còn tương đối nhiều. Yu Ji-won cầm rìu đột nhập vào một cửa hàng tiện lợi và biến chỗ đó thành pháo đài. Theo lời Yu Ji-won, cô đã sở hữu cửa hàng tiện lợi này từ lâu rồi, nhưng tôi không tin lời cô đâu. Người phụ nữ này nói dối còn tự nhiên hơn cả hít thở nữa.
“Tôi hiểu rằng anh đang tự nhận mình là một hồi quy giả. Tôi cũng hiểu rằng anh sở hữu năng lực Phong Ấn Thời Gian. Nhưng đây đều là những thông tin chưa được xác thực, phải không?”
“Tôi cũng biết rằng cô bị tâm thần.”
“Không bất ngờ lắm. Những ai gần gũi với tôi đều biết vậy từ lâu rồi.”
- Kyaaaaa!
Giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện, một sinh vật lao qua cửa sổ của cửa hàng tiện lợi. Trông nó như một con gián. Tôi dồn aura vào cây gậy của mình và đâm một nhát đẹp mắt qua miệng sinh vật.
Choang! Yu Ji-won tiếp cận và kết liễu nó bằng một nhát rìu bổ thẳng vào đầu. Sinh vật kia co giật. Ngay từ đầu, Yu Ji-won đã sở hữu giác quan chiến đấu nhạy bén. Trong quá khứ, tài năng của cô thậm chí còn bộc lộ rõ ràng hơn.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện như thể chẳng có gì xảy ra.
“Cô còn muốn xác thực thêm gì nữa? Tôi cũng biết là cô thích Tam Quốc Diễn Nghĩa, và cô theo học chuyên ngành ngôn ngữ Latin.”
“A? Hừm… Tôi hiểu. Thú vị lắm, nhưng chừng đó chưa đủ để xác thực những thông tin kia.”
“Mẹ kiếp, tôi biết là cô đã giết người rồi chặt xác phi tang trong một cánh đồng rau cải xoong ở núi Bắc Hàn hồi mười lăm tuổi. Giờ thì cô đã tin tôi chưa, cái đồ thần kinh nhà cô!”
“...Ồ.”
Yu Ji-won chớp chớp lông mày.
“Tôi hiểu. Phát biểu vừa rồi của anh đã khiến độ tin cậy của những thông tin kia tăng lên đáng kể.”
“Tại sao? Vì đấy là một sự thật không ai biết à?”
“Gọi là ‘kiến thức không chính xác’ thì đúng hơn. Hồi ấy tôi mười bốn, không phải mười lăm tuổi. Và chỗ đó không phải núi Bắc Hàn, mà là núi Dobong.”
“...”
“Nếu năng lực của anh là đọc suy nghĩ hoặc đào bới bí mật của người khác, thì không lí nào anh lại chấp nhận những thông tin sai lệch này. Tức là anh hẳn đã nhận được thông tin sai từ ai đó khác. Và tôi có đủ lí do để tự tin rằng vụ giết người của mình chưa từng bị phát hiện.”
“...”
“Hừm, hồi quy à. Và trong vòng lặp trước, tôi đã dùng một hồi quy giả làm người đưa tin để gửi một bức thư cho chính mình… Đúng là rất thú vị. Không nhiều người được trải nghiệm cảm giác kì diệu này trong đời đâu.”
Thiệt tình, đến điên mất thôi.
Tôi vớ lấy một lon cà phê từ giá của cửa hàng tiện lợi và tu ừng ực. Yu Ji-won không cản tôi.
“Coi như lon cà phê này là phí gửi thư đi. Tôi đã nhắn lại di nguyện của cô rồi, nên giờ tôi đi đây.”
“A. Xin lỗi, làm ơn hãy đợi hai phút. Tôi sẽ đi theo anh.”
“Gì cơ?”
Tôi giật mình. Khi tôi quay đầu lại, Yu Ji-won đã cuộn mấy tấm bản đồ quốc gia và bản đồ thành phố trên quầy thu ngân lại và nhét hết vào cốp xe. Trùng hợp thay, thứ đồ trang trí nội thất đáng chú ý nhất trong cửa hàng tiện lợi này là da của ‘Nàng Tiên Hướng Dẫn’. Tôi không viết nhầm đâu. Yu Ji-won đã lột da của Nàng Tiên Hướng Dẫn để treo lên tường như huân chương. Tôi có thể tự tin đảm bảo với các bạn rằng trước kia cô đã từng lột da ít nhất hai sinh vật khác nhau.
“Này, sao cô lại đi cùng tôi? Chỗ này có nhiều vật tư mà. Cứ cố thủ ở đây đi.”
“Kế hoạch đó tệ lắm.”
Yu Ji-won đẩy gọng kính lên.
“Ở vòng lặp trước, chẳng phải cuối cùng tôi vẫn rời khỏi đây và gia nhập bang hội của anh sao? Nếu đằng nào tôi cũng rời đi, thì tốt nhất là tôi rời đi ngay bây giờ để được thăng chức nhanh hơn.”
“Bang hội đó không phải của tôi, mà là của một người tên Dang Seo-rin.”
“Ồ. Tôi hiểu. Tôi xin lỗi. Xin anh hãy tiếp tục hướng dẫn và khuyên bảo mỗi khi tôi phạm sai lầm trong tương lai.”
“Không. Hướng dẫn với khuyên bảo cái gì, tôi đã nói là cô đừng đi theo tôi rồi mà. Này. Này! Không! Mẹ kiếp! Tôi không ưa cô nữa! Xin hãy biến đi cho tôi nhờ!”
Yu Ji-won không biến đi. Thay vào đó, cô tiếp tục đeo bám như kí sinh trùng. Vật chủ của người phụ nữ tâm thần này chính là Tam Thiên Giới. Yu Ji-won chứng minh rằng cô không chỉ sở hữu năng lực ‘Minimap’, mà còn cả năng lực ‘Tăng Thiện Cảm Của Dang Seo-rin’ bằng cách nhập tâm vào trò cosplay phù thủy hơn bất cứ thành viên nào.
“Oa, Phó Hội Trưởng. Cậu kiếm đâu ra một cô bé dễ thương như vậy thế?”
“Là phúc đức ba đời của tôi đấy, thưa Đại Phù Thủy.”
“...”
Sau khi được chọn làm thành viên đời đầu của Tam Thiên Giới, Yu Ji-won dần được thăng lên những chức vụ cao hơn, với một tốc độ nhanh hơn bản thân ở vòng lặp trước. Đúng là khoa trương mà.
Chức vụ chính thức của cô là Trưởng ban tác chiến. Cô vừa là phó quan của Phó Hội Trưởng là tôi, vừa là thư kí đặc biệt của Hội Trưởng Dang Seo-rin. Tóm lại, cô đã khẳng định vị thế 'người có quyền lực lớn thứ ba bang hội' của mình.
Cô là chỉ huy thứ ba của một bang hội hàng đầu Hàn Quốc. Nếu so với nền văn minh trước tận thế, thì chức vụ này sẽ tương đương với chủ tịch thứ ba của một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất cả nước. Có thể nói là cô đã tương đối thành công trong mắt công chúng. Tuy nhiên, cô gái tâm thần tóc bạc Yu Ji-won của chúng ta không phải kiểu người sẽ để tâm đến ý kiến của kẻ khác.
“Phó quan Yu.”
“Vâng, thưa ngài Phó Hội Trưởng.”
“...Chúng ta sắp sửa giao chiến với Mười Chân rồi, nhưng chẳng phải là ta nên tổ chức đám tang cho cô trước sao?”
“A.”
“Dù sao thì, theo ý kiến của tôi, Phó quan Yu có vẻ hạnh phúc hơn nhiều ở vòng lặp này so với vòng lặp trước. Tuy tôi không rõ hạnh phúc trong mắt của Phó quan Yu là gì, nhưng tôi nghĩ bây giờ cô đã có thể hài lòng với cuộc đời của mình rồi.”
“Hừm.”
‘Hừm’ cái gì chứ. Cô nàng tâm thần này vừa nhìn vào hư vô rồi nói ‘Hừm’ đấy à. Về ngoại hình, môi cô vừa tạo thành đúng một hình chữ ‘ω’.
“Ngài Phó Hội Trưởng. Tự dưng tôi lại nghĩ thế này. Nếu tôi của vòng lặp thứ sáu hạnh phúc hơn tôi của vòng lặp thứ năm… Chẳng phải tôi của vòng lặp thứ bảy rất có thể sẽ hạnh phúc thêm chút nữa sao?”
“Ji-won à. Cô đang nói gì vậy chứ, Ji-won…”
“Xin ngài hãy nhắn lại với tôi ở vòng lặp sau rằng hãy cố hết sức để sống hạnh phúc hơn chút nữa, rồi ngài hẵng tổ chức đám tang…”
“Này!”
Đến đây, chắc các bạn cũng đoán được câu chuyện này sẽ kết thúc thế nào. Đúng thế. Không cần phần kết nào hết, hãy để tôi nói thẳng luôn. Người phụ nữ mang tên Yu Ji-won này vòng lặp nào cũng dùng tôi, cấp trên của cô ta, làm bồ câu đưa thư. Từ vòng lặp thứ sáu đến vòng lặp thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười, và thứ mười một. Mỗi lần tôi hỏi cô là cô đã đủ hạnh phúc để tổ chức đám tang chưa, cô sẽ nói thế này.
“Hừm. Chẳng phải tôi sẽ hạnh phúc hơn một chút vào vòng lặp tới sao?”
Cô cứ liên tục hoãn vụ phong ấn thời gian lại. Thiệt tình, ai lại đi làm thế? Tôi đã đọc vô số web novel sau vòng lặp thứ 550 và tôi có thể tự tin nói rằng mình đã chạm mặt đủ loại nhân vật hồi quy, nhưng tôi chưa từng thấy người nào dùng một vô tận hồi quy giả như cô.
Thậm chí là sau này… Kể từ lúc Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia được thành lập, Yu Ji-won thi thoảng sẽ về dưới trướng Noh Do-hwa thay vì Dang Seo-rin.
“Minimap à, đây đúng là năng lực mà Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia của chúng tôi đang cần… Nhờ năng lực này mà việc theo dõi vị trí của các thành viên tổ đội trong thời gian thực sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hehe. Cảm ơn anh vì đã giới thiệu một tài năng hứa hẹn như vậy mà không tính phí, Thức tỉnh giả Người Đưa Tang…”
“...”
Sau vài vòng lặp, Yu Ji-won đã được thăng lên chức Trưởng ban Điều phối Tác chiến, chức vụ chỉ dưới Noh Do-hwa trong Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia. Vậy là sau một quãng thời gian rất dài, tính bằng trăm năm, Yu Ji-won đã dần ‘thăng tiến’ lên những vị trí cao hơn, từng chút một.
Từ một thành viên bang hội bình thường lên làm phó quan của tôi. Từ phó quan của tôi lên làm chỉ huy thứ ba của Tam Thiên Giới. Rồi từ chỉ huy của Tam Thiên Giới lên làm cốt cán của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia. Quả là phép màu tạo ra vật chất từ hư vô! Một huyền thoại sống thành công từ hai bàn tay trắng!
Tôi vẫn không hiểu vì sao cô làm được như vậy. Một con quái vật khát khao quyền lực liên tục thăng chức theo từng vòng lặp? Chẳng phải đây mới là hiện tượng kì lạ à? Ngạc nhiên hơn là con quái vật này sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt lấy thành công, nhưng lại chưa một lần phản bội tôi trong suốt 1183 vòng lặp.
Có lần, tôi đã hỏi cô lí do trong lúc uống soju ở một buổi tiệc rượu, và câu trả lời của cô cũng kì lạ không kém.
“Vâng? Ngài Người Đưa Tang thắc mắc vì sao tôi không phản bội ngài ạ? Tôi thà chết còn hơn.”
“Không, tôi hỏi thật đấy. Tại sao thế? Chẳng phải cô bị tâm thần à?”
“Xin đừng áp đặt thành kiến của ngài lên những kẻ tâm thần. Vì ngài Người Đưa Tang là một hồi quy giả và sở hữu năng lực Trí Nhớ Hoàn Hảo, nên chẳng phải ngài sẽ lưu lại hành động của tất cả mọi người và dựa vào đó để đánh giá họ sao? Nếu vậy thì vòng lặp nào tôi cũng phải cẩn thận để ngài Người Đưa Tang không phật ý. Đây là đạo lí thường tình mà?”
Yu Ji-won cầm ly soju trong suốt và nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời đêm với khuôn mặt vô cảm. Ánh mắt cô mơ màng.
“Tôi không hiểu vì sao trên đời này vẫn tồn tại những kẻ ngu ngốc đến mức phản bội ngài Người Đưa Tang. Mặt khác, tôi cũng lấy làm lạ. Tại sao nhiều người lại đần độn đến thế?”
“...”
Tôi không thể hiểu nổi cô gái này… Nhưng nói gì thì nói, không ai trên thế giới này hiểu rõ Yu Ji-won bằng tôi. Tới vòng lặp thứ 50, tôi đã chắc chắn một điều về cô. Dù tất cả mọi người khác trên thế giới có đòi tôi phong ấn thời gian đi nữa, Yu Ji-won chắc chắn vẫn sẽ không muốn tổ chức đám tang.
Tôi từng nghĩ cô được sinh ra ở nhầm thời. Nhưng tôi đã lầm. Cô gái này sẽ thành công ở bất cứ thời đại nào, kể cả là một tận thế mà nền văn minh đã bị phá hủy. Trên thực tế, cô có lẽ là kiểu người sẽ sống sót mạnh mẽ nhất ở thời đại này.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng còn cách nào khác ngoài hỏi Yu Ji-won một câu lịch sự vào mỗi lần hồi quy. Trong đó, một nửa câu hỏi xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, còn nửa còn lại thì như hỏi đùa.
“Ji-won.”
“Vâng?”
“Giờ cô đã hạnh phúc chưa?”
Quân cờ vua đang di chuyển trên bản đồ đổ xuống, phát ra tiếng ‘Thịch’.
Và phó quan tóc bạc của tôi, fan cuồng Tam Quốc hiếm hoi và là một trong những nhân vật từ quãng thời gian đầu hồi quy của tôi, người bạn tâm thần của tôi, sẽ đưa tay lên chống cằm và suy nghĩ trong giây lát. Rồi, cô sẽ đáp lại tôi thế này.
“Tôi nghĩ là tôi sẽ hạnh phúc hơn một chút vào vòng lặp tới.”
== Người thăng tiến. Kết. ==


6 Bình luận
TFNC~~~