Xin hãy để tôi tóm tắt lại câu chuyện của mình từ đầu tới giờ. Người đã toàn lực hỗ trợ Dang Seo-rin cả về vật chất và tinh thần để cô vươn lên vị trí idol số một Bán đảo Triều Tiên, chính là tôi. Người đã thành lập Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia để chiếm độc quyền mạng lưới đường bộ và kiểm soát hệ thống hậu cần, cũng là tôi. Người đã tạo ra SG Net, để nắm giữ sức mạnh của dư luận và nguồn thông tin, chính là tôi. Người đã cho ra mắt Chòm Sao mang tên ‘Thủ Thư Của Đại Thư Viện’, vẫn là tôi. Người đã lập nên tổ chức Hiệp Hội Thư Viện để che mắt công chúng—đúng vậy, cũng là tôi nốt.
Đến đây, một vài độc giả có thể sẽ nghĩ tôi là kiểu nhân vật ‘kẻ chủ mưu sau màn’, toàn năng vô hạn, không gì là không biết, không gì là không tính đến. Nhưng nếu nghĩ vậy thì họ đang lầm. Như tôi đã nhắc lại nhiều lần, câu chuyện của tôi gần với thất bại hơn là thành công. Theo lẽ tự nhiên, tôi cũng từng phạm phải vô số sai lầm ngớ ngẩn.
Và trong vô số những lần tai hại ấy, có một câu chuyện mà tôi vẫn còn nhớ cho đến giờ. Vậy nên, sao tôi không kể lại cho các bạn nghe nhỉ?
- Ù ù ù!
Này mọi người.
Tuy thế này có hơi đột ngột, nhưng các bạn có thích ‘Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn’ không?
Và khi nhắc đến ‘Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn’, thì ý tôi không phải là những cuốn tiểu thuyết gốc do Tolkien viết, mà là chùm ba bộ phim được đạo diễn bởi Peter Jackson. Bộ tôi thích nhất trong ba phần tất nhiên vẫn là phần cuối, Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn: Sự Trở Lại Của Nhà Vua (2003). Trong số các cảnh phim, thì đoạn kị binh của vương quốc loài người xông lên đầy dũng mãnh về phía bầy orc—’Rohirrim Charge’—chính là phân cảnh số một trong lòng tôi[note72462].
Cụ thể, trong phim có một phân cảnh khắc họa hai phe người và orc đang chuẩn bị giao chiến.
- Xếp thành hàng đi, lũ giòi. Xếp thành hàng! Giáo ở trước! Cung ở sau!
- Tiến về trước! Và đừng sợ hãi bóng tối! Trỗi dậy! Trỗi dậy, hỡi những kị binh của Thé■den!
- Đến chết!
- Tiến lên, E■rlingas!
À, và tất nhiên, những chỗ có dấu ‘■’ là để tôn trọng bản quyền ghê gớm của Tolkien Estate. Tuy trông thế này thôi, nhưng tôi, Người Đưa Tang, là một người tuân thủ chặt chẽ luật bản quyền.
Dù sao thì, khi đội quân loài người bắt đầu xông tới, tiếng tù và mạnh mẽ ‘Ù ù ù’ bắt đầu lan rộng khắp cánh đồng Pelennor. Chao ôi. Riêng việc dùng từ tượng thanh vốn đã rất khó rồi, nhưng tiếng tù và ấy thật không thể mô tả thành lời được. Chỉ với một tổ hợp vụng về của vài ba chữ cái xếp thành cụm từ ‘Ù ù ù’ thì không tài nào truyền tải được dù chỉ 0,01% sức nặng của hiệu ứng âm thanh đầy tráng lệ ấy.
Tôi chỉ được xem bộ phim sau khi cơn sốt đã lắng xuống từ lâu. Trước khi bắt đầu cuộc sống của một hồi quy giả, tôi không mấy hứng thú với các hoạt động văn hóa nói chung.
Nhưng rồi.
“C-Chúa ơi… Hội Trưởng… Anh chưa xem ‘Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn’ sao? T-tôi thật chẳng hiểu nổi. Ý tôi là, anh còn sống đến giờ để làm gì? Chẳng phải anh đang lãng phí cả cuộc đời sao…?”
Sau khi nhận về những lời đánh giá của Sim Ah-ryeon, tôi đã kiếm một đĩa Blu-ray và xem bộ phim ở rạp chiếu tại gia.
- Ù ù ù!
Và rồi… tôi bị cuốn vào lúc nào chẳng hay. Có thể nói, cuối cùng tôi cũng được mở mắt trước thứ gọi là ‘chứng cuồng kị binh’. Khi vó ngựa của các kị binh đạp lên lũ orc không thương tiếc, thì cùng lúc ấy trái tim của tôi cũng bị dẫm nát theo.
Khi ấy là vòng lặp thứ 380.
Sự kiện này xảy ra trong một vòng lặp mà tôi vẫn gọi là ‘vòng lặp đi nghỉ’.
∗ ∗ ∗
“Kị binh.”
“...Vâng?”
“Hãy đào tạo một đội kị binh nào.”
Căn phòng họp trở nên yên ắng trong giây lát.
Cách. Đúng lúc ấy, Noh Do-hwa, chủ tịch Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia, đặt cốc café mocha xuống (cô là kiểu người không quan tâm đến loại hạt cà phê hay cách pha, ai đưa gì uống nấy) và mở cặp môi đang bị niêm phong của mình ra.
“Anh đang nói linh tinh gì thế…?”
“Tôi đang đề nghị chúng ta đào tạo một đội kị binh. Trong một thế giới mà ô tô và xe máy không còn chạy được, chúng ta còn định bám lấy những phương tiện lỗi thời thêm bao lâu nữa? Chẳng phải ta rất cần một thế hệ phương tiện mới không phụ thuộc vào nhiên liệu, chỉ cần gặm cỏ là được sao?”
“Nếu phải so sánh thì, không phải ngựa còn lỗi thời hơn nhiều so với xe cộ à…?”
“Môi trường thay đổi thì thời thế cũng thay đổi.”
Nhân tiện thì, mỗi khi tôi đưa ra đề xuất gì với Liên Minh Hồi Quy, tôi không bao giờ chỉ biết nói suông. Tôi phát cho mọi người các tài liệu trực quan và số liệu thống kê đã chuẩn bị sẵn.
“Như mọi người có thể thấy, nhờ sự phát triển của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia, hoạt động trung chuyển hàng hóa giữa các thành phố và bang hội đang trở nên ngày càng tích cực. Tuy nhiên, lượng nhiên liệu dự trữ ở mỗi thành phố thì lại đang suy giảm nhanh chóng. Rõ ràng tất cả những nguồn dự trữ này sẽ cạn kiệt trong vòng hai năm tới. Chủ tịch Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia Noh Do-hwa, chúng ta phải tiến hành chuẩn bị biện pháp đối phó ngay từ bây giờ.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hình như gần đây Thức tỉnh giả Người Đưa Tang có đề xuất một kế hoạch, rằng chúng ta nên dùng Gremlin để chạy ô tô…?”
“Gremlin dù sao vẫn là một hiện tượng kì lạ. Bất kể chúng ta có cẩn thận thế nào, nguy cơ tai nạn sẽ luôn hiện hữu. Vậy nên chúng ta cần có một kế hoạch B để sẵn sàng chuyển đổi phương án bất cứ lúc nào.”
“Lạ thật. Lời anh nói có vẻ hợp lí, nhưng nét mặt của anh thì cứ…?”
Đó là bởi vì Phật thì nhìn ai cũng ra Phật, và Noh Do-hwa thì nhìn ai cũng ra Noh Do-hwa.
“Ờm. Tôi đồng ý là kế hoạch B đó có vẻ khá thi, nhưng dù chỉ là một đội kị binh đi nữa, thì anh định nuôi ngựa kiểu gì…? Hiện giờ chúng ta đâu thừa tài nguyên để đi mở rộng diện tích đồng cỏ…”
“Không sao. Tôi cũng không định yêu cầu Hầu Tước Kiếm vốn đã bận rộn lại phải đi qua mấy cánh đồng.”
“...? Vậy thì anh định nuôi ngựa bằng cách nào?”
Phản ứng nghiêng đầu thắc mắc của Noh Do-hwa là hoàn toàn chính đáng. Trong một thế giới bị Hư Không nuốt chửng, ngay cả rau dại nhìn bề ngoài có vẻ bình thường cũng có thể gây tác hại nghiêm trọng nếu người ta tùy tiện ăn phải.
Còn nếu bạn cứ cố ăn bừa mọi thứ à? Thì dù có là con người, động vật, hay cây cỏ, sinh vật nào cũng sẽ được trải nghiệm phép màu biến đổi gen trong thời gian thực.
Cảm giác tóc bạc đang mọc trên da đầu không biết từ lúc nào lại hóa thành răng quả là độc nhất vô nhị. Nếu Darwin và Lamarck được sinh ra ở thời này, họ cũng sẽ chỉ biết bất lực mà thốt lên, “Không, ta đâu ngờ lí thuyết của mình lại biến thành dạng này…”
“Noh Do-hwa, chúng ta cần phải quên đi những định kiến về loài ngựa.”
“Hả? ...A, khoan đã. Chờ một chút. Mỗi lần anh nói chuyện nhảm nhí nhưng lại ra vẻ học thuật, tôi lại có linh cảm chẳng lành…”
“Ngựa là gì? Bản chất, ý niệm về loài ngựa là gì? Chẳng phải nó là một con vật mà loài người có thể cưỡi lên và phi nước đại sao?”
“Chết tiệt.”
“Tôi không chỉ muốn bản sao của một con ngựa. Tôi muốn một con ngựa đích thực. Một con ngựa mà nhân loại chưa từng thấy trước đây. Một con ngựa không run sợ trước giáo mác của kẻ thù, với khả năng bứt tốc bùng nổ và sức bền đủ để phi nước đại trong thời gian dài, có thể mang vác lượng lớn hàng hóa, dịu dàng và thân thiện với tôi nhưng tàn nhẫn với kẻ địch, không đi ngoài nhiều, và có thể ăn bất cứ thứ gì.”
“Chết tiệt…”
“Và tôi định sử dụng Hư Không để tạo ra con ngựa này. Thế nào? Kế hoạch hoàn hảo của tôi có khiến trái tim cô đập thình thịch không?”
“Tim tôi đúng là đang đập nhanh hơn, nhưng là vì đau thắt ngực cơ. Tại anh cả đấy. Tôi không thể kiện anh vì Viện Hòa Giải Tranh Chấp Y Tế biến mất rồi… Ờm. Xin lỗi, nhưng Thánh Nữ này? Cô ngăn anh ta lại được không…?”
Thánh Nữ, cho đến lúc ấy vẫn yên lặng uống cà phê, mở miệng với vẻ mặt vô cảm.
“Tuần trước, ngài Người Đưa Tang có đề xuất với tôi rằng, chẳng phải sẽ rất tuyệt sao nếu chúng ta có một pháo đài di động theo kiểu steampunk như trong ‘Lâu đài di động của Howl’.”
“...”
“So với một pháo đài di động theo kiểu steampunk, thì ý tưởng về một con ngựa đích thực xem chừng dễ chấp nhận hơn. Chủ xưởng Noh Do-hwa. Tôi khuyên cô nên bỏ cuộc đi thôi.”
Một tiếng thở dài vang vọng khắp căn phòng họp.
“Chết tiệt…”
Tôi coi đó như dấu hiệu ám chỉ rằng ‘Kế hoạch này đúng là tuyệt vời, hãy bắt tay vào làm thôi.’ Ngay ngày hôm sau, tôi đã dựng ra một trại ngựa giữa những đồng bằng của ấp Daesan, bắc Changwon, tỉnh Gyeongsangnam.
“Con người hiện đại đang có xu hướng quay về với nghề trồng trọt… Không, là quay về với nghề chăn nuôi.”
Tôi nhìn xuống đồng bằng, trên đầu đội một chiếc mũ rơm. Nơi đây là một mảnh đất tuyệt đẹp do chính tay tôi lựa chọn. Thậm chí hồ chứa Junam còn ở ngay gần, nên môi trường là hoàn hảo cho việc chăn thả. Vị trí địa lí cũng không chê vào đâu được. Busan, địa chỉ của văn phòng Cục Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia và trụ sở Tam Thiên Giới, chỉ cách nơi đây có vài bước chân.
‘Sau khi du lịch khắp cả nước xuyên suốt những lần hồi quy, giờ con mắt nhìn đất của mình đã ngang tầm với Đại Sư Muhak[note72461].’
Tôi không khỏi cảm thấy tự hào. Ban đầu khi nền văn minh chưa sụp đổ, khu vực này chủ yếu được dùng làm đất nông nghiệp. Nhưng giờ hầu hết cư dân đều đã bỏ đi, để cho cỏ dại và cây cối mọc lên um tùm. Tất nhiên, kĩ thuật gen và hiểu biết sinh học của thời đại này đã phát triển đến mức nhiều ‘hiện tượng kì lạ’ cũng được công nhận vào hàng ngũ cỏ dại và cây cối.
- Gobul Gobul.
- Slime slime.
Có hai loại hiện tượng kì lạ chính chọn khu vực ấp Daesan làm nơi sinh sống của mình. Một loài ‘Sligoblin’ có bề ngoài trông giống goblin nhưng cơ thể lại làm từ slime lỏng, và loài kia là ‘Goblime’ với hình thù giống slime nhưng lại có da goblin. Theo hệ thống phân loại của Hiệp Hội Thư Viện, cả hai đều có mức độ nguy hiểm cấp làng mạc.
Tôi cũng không rõ những chủng loài lai tạp như vậy được sinh ra bằng cách nào, nên đừng hỏi tôi. Có lẽ, ờm, một ngày nọ, Goblin A thấy vòng ba của một cô slime có chút quyến rũ… Hoặc là Slime B cảm thấy được an ủi trong lỗ hậu của một goblin. Mà dù có là trường hợp nào, thì kết quả vẫn gớm ghiếc y hệt.
- Gobuul!
- Slime!
Tôi thẳng tay xóa sổ cả hai giống loài quý hiếm chỉ trong hai ngày. Sau tận thế, cụm từ ‘da dạng sinh học’ đã biến mất khỏi từ điển trên khắp thế giới, nên hành động của tôi hoàn toàn hợp pháp. Trong lúc lang thang quanh Changwon, tôi cũng tranh thủ cắt tỉa cỏ dại và cây cối bằng aura.
- Hí! Hí!
Tiếp theo là một chiến dịch vận chuyển cực kì nhân đạo và hợp pháp: Đến Đảo Jeju, bắt mấy con ngựa đang gặm cỏ trên đồng và chất chúng lên thuyền. Rồi tôi chèo qua lại giữa đất liền và Đảo Jeju. Nhiên liệu à? Quá xa xỉ. “Chúng ta không thừa nổi một lít dầu để phục vụ phiên bản Animal Crossing ngoài đời thực của anh đâu…” Noh Doh-wa nói vậy rồi đưa cho tôi chính xác 500ml dầu đen đựng trong can.
Nhưng Người Đưa Tang tôi đây là ai? Bằng một mái chèo được bọc bởi aura, tôi đã thành công đem hơn 200 con ngựa vượt biển chỉ trong hai tuần. Không chỉ có vậy, mà tôi còn sang Nhật Bản thương lượng với Hiệp Hội Ma Pháp Thiếu Nữ, và mang về bốn con ngựa đua chất lượng cao. Vì chúng tôi đã từng làm việc với nhau vài lần trước đó, nên họ vui vẻ đồng ý. Tất nhiên, Hiệp Hội Ma Pháp Thiếu Nữ không cung cấp thuyền, nên tôi phải tự băng qua Biển Đông bằng hai bàn tay trắng—hay chính xác hơn, bằng một mái chèo.
「Sao ngài phải làm đến mức này…」
Tiếng thì thầm của Thánh Nữ thi thoảng lại vang lên, nhưng tôi lờ cô đi. Tôi thực sự rất tôn trọng Thánh Nữ, và sau cả một quá trình truyền đạo không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa vào tuần trước. Nhưng sau khi đọc xong, bình luận của cô lại là:
‘...Cuối cùng, Tư Mã Ý vẫn thắng, nên chẳng phải đây là một câu chuyện không có bài học đạo đức cũng như giá trị gì sao?’
Không thể tin nổi. Cô không hâm mộ nhà Thục (phe chính thống) hay nhà Ngụy (phe tà đạo), thậm chí còn không phải là nhà Ngô dành cho đám tâm thần, mà cô thích nhà Tấn à? Cô ấy thật sự là cùng một giống loài Homo sapiens với chúng ta sao? Thánh Nữ đúng là không hiểu lòng người.
「Không, tôi không nói là tôi thích nhà Tư Mã. Chỉ là phần kết của câu chuyện… Không có gì đâu. Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Xin ngài hãy tiếp tục nuôi ngựa đi.」
Hừm.
Dưới sự che chở và tình yêu của một hồi quy giả, và quan trọng nhất chính là đột biến gen từ Hư Không, đàn ngựa lớn lên đầy khỏe mạnh. Trong một thế giới bình thường, sẽ phải mất ít nhất hai đến ba năm để ngựa bắt đầu giao phối, sinh con, và để ngựa non trưởng thành. Nhưng thế giới của chúng ta thì sao? Đây chính là thế giới khiến cho định luật không thời gian tuyệt đối của Newton phải lên cơn co giật.
Nhờ sự điên loạn của thế giới, mà ở trang trại của tôi (tôi đặt tên nơi này là ‘Trang trại Ý tưởng’), ngựa non hóa thành ngựa trưởng thành chỉ sau một đêm. Tất nhiên, đây là một trường hợp cực đoan, và thông thường tiến độ phát triển sẽ biến động ngẫu nhiên trong khoảng nửa năm.
- Hí! Hí!
- Gừ…
Dưới sự chăm sóc của tôi, những con ngựa đã được khai sáng trước những bí mật của tiến hóa. Tôi đặt tên cho toàn bộ quy trình này là ‘Công tác nhân tố di truyền’... Hay chỉ đơn giản là ‘Công tác nhân tố’.
Tiến tới những con ngựa khỏe hơn!
Tiến tới những con ngựa nhanh hơn!
Tiến tới những con ngựa tốt nhất!
Theo cách nào đó, quá trình tiến hóa cũng giống như cuộc đời của một hồi quy giả đang lọc ra một route tối ưu nhất. Và nếu thế thì tôi, Người Đưa Tang, có thể được coi là một chuyên gia trong lĩnh vực công tác nhân tố.
Cứ như vậy, nửa năm trôi qua.
“Ý anh là đã có kết quả rồi sao…?”
“Đúng thế, Noh Do-hwa. Lần này, tôi chính thức mời cô đến [Trang trại Ý tưởng] của tôi, nên xin cô hãy tới tham quan một chuyến.”
“Oa. Lâu lắm rồi tôi mới nhận được một lời mời khiến bản thân không muốn đi đến mức này…”
“Nhưng đây chính là kế hoạch B mà chúng ta đã chính thức thông qua ở buổi họp liên minh. Là người chủ trì cuộc họp, chẳng phải cô nên đến kiểm tra sao? Và ở Busan mãi cũng không tốt đâu. Thi thoảng người ta cũng phải ra ngoài hít thở chứ.”
“...”
“Cô sẽ tới mà, phải không?”
“...”
Một chiếc xe tải safari còn được chuẩn bị sẵn cho dịp này. Không chỉ có Noh Do-hwa, mà trong số các thành viên bang hội, tôi còn mời cả Seo Gyu và Sim Ah-ryeon nữa. Nếu tôi lẻn đi chơi một mình thì họ sẽ dỗi mất.
“A…! Hội Trưởng lúc nào cũng nói về trang trại, nên tôi thật sự rất muốn tới xem! Liệu tôi có thể vẽ nó lại rồi đăng lên SG Net để khoe không…?”
“Hyung, anh cứ ca ngợi mãi về thiên đường và lí tưởng, nên em cũng bắt đầu tò mò rồi. Dù sao thì anh cũng tạo ra trang trại này từ đầu tới cuối, nên chắc là nó phải tuyệt với lắm nhỉ?”
Ah-ryeon và Seo Gyu háo hức trò chuyện ở ghế sau chiếc xe tải safari. Trong thời tận thế, số lượng thú vui giải trí rất ít. Nhân loại một lần nữa lại cảm thấy hạnh phúc khi nhận được những lời mời thế này. Mặt khác, Noh Do-hwa, ngồi trên ghế cạnh tài xế, lại mang bộ mặt như đưa đám. Ngay khi vào trong xe tải, cô đã thắt dây an toàn rồi thì thầm với tôi.
“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang…”
“Vâng?”
“Sao Thánh Nữ lại không ở đây…?”
“À, tôi có mời Thánh Nữ rồi, nhưng không may là cô ấy bị cảm. Tôi có bảo Thánh Nữ rằng như vậy thì tiếc quá, nhưng nếu có thời gian thì cô ấy có thể tới vào lần sau.”
“...”
Sắc mặt Noh Do-hwa trở nên tái hơn một chút. Tôi cho băng cát-xét vào chiếc xe tải safari cũ và bắt đầu phát nhạc. Hàng ghế sau xôn xao hẳn lên vì gu âm nhạc tuyệt vời của người tài xế.
“Vậy thì, hãy bắt đầu chuyến tham quan safari thứ nhất vòng quanh Trang trại Ý tưởng của Người Đưa Tang, lần đầu tiên mở cửa cho công chúng nào.”
“Oa, oa…”
“Hú!”
Chiếc xe tải safari gầm lên, xả ra từng đợt khói. Tôi cũng nhấn còi đầy nhiệt huyết, và tiếng còi được tùy chỉnh lại để nghe như tù và vang lên.
- Ù ù ù!
Hoàn hảo.
Khi tiếng còi từng vang vọng khắp lục địa đại diện cho cuộc chiến cuối cùng của nhân loại được tái hiện thật hoành tráng, thì tiếng thì thầm của Noh Do-hwa cũng khẽ phát ra từ ghế cạnh tài xế, chỉ vừa đủ để một mình tôi nghe được.
“Chết tiệt…”


4 Bình luận
Spoil
Chap kế : công viên kỉ jura
Forth Eorlingas!!!!!! Charge!!!!!!