Con tàu sân bay, niềm tự hào của Hội Đồng Ma Pháp Thiếu Nữ, nặng tổng cộng 40 tấn và được trang bị đầy đủ bếp núc cùng khu nghỉ ngơi. Tàu hạ thủy vào năm 1996, từng là thuyền dọn dẹp ngư trường trước khi được các ma pháp thiếu nữ cải tiến lại thành tàu sân bay. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, con tàu đã đến vùng biển được chỉ định.
Các ma pháp thiếu nữ lập tức vào vị trí và bắt đầu câu cá, phô diễn kĩ năng của những ngư dân lành nghề.
“Oa! Vừa lúc chúng ta sắp hết đồ ăn, tôi cũng đang định đi câu cá đây.”
“Nhân tiện thì, anh Andateika này. Tôi nghe đồn rằng ở Hàn Quốc có những Thức tỉnh giả sở hữu năng lực tiên tri. Có đúng vậy không? Lần này anh cũng hành động rất quyết đoán, như thể anh biết chắc rằng một hiện tượng kì lạ sẽ xuất hiện ngoài khơi vậy.”
Tôi nhún vai.
“Chuyện đó là bí mật. Nhưng ít nhất thì lần này không có nhà tiên tri nào cả, mà là một Chòm Sao đã thông báo với tôi.”
“Chòm Sao…? Ồ, là những vị thần chỉ tồn tại ở Hàn Quốc.”
Ma pháp thiếu nữ gật đầu tỏ ý hiểu.
Chuyện này nói ra có lẽ hơi bất ngờ, nhưng những Thức tỉnh giả ở Nhật Bản không hề thắc mắc tại sao các Chòm Sao chỉ hoạt động mạnh trên Bán đảo Triều Tiên. Hình như họ coi các Chòm Sao là một dạng thần “thổ địa”. Tuy hiện giờ họ bị ám ảnh với mấy bộ đồ cosplay ma pháp thiếu nữ, nhưng trước khi Hư Không nổ ra, họ đều là những người với ‘linh tính’ mạnh, như bà đồng hay vu nữ.
“...!”
Trong lúc mọi người đang vui vẻ câu cá, hai tai của một ma pháp thiếu nữ ít nói chợt dựng lên, rồi cô chỉ tay lên trời.
“Nya? Chuyện gì thế, Ciel?”
“Hửm?”
Mọi người trên con tàu sân bay nhìn lên. Chỉ lát sau, ai nấy đều mở to hai mắt.
Một chiếc UFO đang lao xuống từ trên trời.
“Nya?! C-cái gì thế?”
“...Chúa ơi.”
Uỳnh!
Chiếc UFO rơi xuống, xé toạc bầu khí quyển mong manh của Trái Đất. Nhưng khi cách mặt đất khoảng 600 mét, tốc độ của nó bỗng chậm đi đáng kể. Sóng biển cuộn trào dữ dội như thể đang đón chào những vị khách ngoài hành tinh.
Chiếc UFO hạ cánh, hay nói chính xác hơn, là lao thẳng xuống biển. Một tiếng “Ùm” vang vọng khắp bốn phía. Cơn sóng thần do chiếc UFO gây ra khiến con tàu sân bay của chúng tôi rung lắc dữ dội.
“Nya! Ai đó cứu tôi với nya!”
“Giảm tốc—Ổn định—Phòng ngự.”
Keng—
Con tàu, vừa rồi suýt chút nữa bị lật ngửa, dần cân bằng trở lại nhờ ma pháp của các thủy thủ. Khi những tia nước thưa đi, chiếc UFO khổng lồ dần nổi lên khỏi mặt nước.
“Không thể tin được. Anh Andateika nói đúng. Một hiện tượng kì lạ thật sự rơi xuống từ trên trời.”
“...! ...!”
“Sốc. Bằng chứng cho giả thuyết rằng nguồn gốc của những hiện tượng kì lạ là ngoài không gian. Việc cần làm bây giờ. Chuẩn bị một bài báo khoa học.”
“Kể cả nếu cậu chuẩn bị bài báo bây giờ, thì cũng chẳng có ai kiểm chứng đâu nya! Hơn nữa, thứ này có phải một hiện tượng kì lạ không nya? Hay đây là người ngoài hành tinh thật nya?”
Tôi vuốt nước biển khỏi mặt rồi nói.
“Chuẩn bị giao chiến. Dù bọn họ là người ngoài hành tinh tốt hay xấu, thì chúng ta cũng sắp được biết ngay đây.”
“Ừm.”
“A, đúng thế nya.”
Cơn sốc không kéo dài lâu. Mọi người, kể cả tôi, nhanh chóng trở nên cảnh giác.
“Cảnh báo. Phát hiện một tồn tại lạ.”
Ma pháp thiếu nữ mù chuyên về trinh sát thì thầm. Cùng lúc ấy, hơi nước tỏa ra từ chiếc UFO.
“...”
“...”
Lần đầu tiên trong lịch sử, con người tiếp xúc với những thực thể ngoài hành tinh có trí khôn. Trước một sự kiện trọng đại như thế, mọi người đều nín thở.
Một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau làn hơi nước. Mùi xăng từ đâu bay tới xộc vào mũi tôi.
Ma pháp thiếu nữ mù thì thầm.
“Đang tiếp cận.”
Thịch!
Ngay khi cô vừa dứt lời, cái bóng nhảy ra khỏi làn hơi nước và đáp xuống con tàu sân bay. Một sức bật đáng nể. Và nếu thực thể này thật sự thân thiện và chỉ muốn bắt chuyện, thì hành xử như vậy chắc chắn sẽ không tạo được ấn tượng tốt.
“Kẻ địch!”
“Là một người ngoài hành tinh xấu nya!”
Trên con tàu đang rung lắc dữ dội, sinh vật có vẻ là người ngoài hành tinh dang tay ra.
- Kyaaaaaaak!
Cử chỉ dang rộng vòng tay kia có thể chỉ là cách mà những người ngoài hành tinh nói ‘Hãy ôm tôi đi’. Tuy nhiên, sinh vật ngoài hành tinh này sở hữu không phải hai mà là tám cánh tay, và thay vì bàn tay thì cuối mỗi cánh tay lại được gắn một lưỡi hái dài một mét. Không phù hợp để ôm ấp chút nào. Bởi vậy, tôi không nghĩ rằng phản ứng sau đây của bản thân là thái quá.
“Bắt đầu giao chiến!”
Choang! Tám nhát chém mà sinh vật kia vung ra được tôi dùng kiếm đỡ lấy cẩn thận. Hay chính xác hơn, tôi đã cố gắng đỡ cẩn thận.
‘Sức mạnh gì thế này?’
Một đòn đánh đầy uy lực. Thoạt nhìn, tôi tưởng sinh vật này cùng lắm chỉ ngang tầm Mười Chân, nhưng kiếm của tôi suýt chút nữa đã văng khỏi tay chỉ sau một cú vung lưỡi hái.
Sức mạnh của sinh vật này không phải điểm bất ngờ duy nhất.
- Kaaaaak!
Tám lưỡi hái mọc bẩm sinh trên tám cánh tay liên tục tung ra những đợt tấn công hào nhoáng. Tuy chỉ nhìn qua thì khó mà nắm bắt được, nhưng chắc chắn tồn tại một hệ thống võ thuật cao cấp đằng sau từng đòn lưỡi hái của sinh vật ngoài hành tinh.
Một đòn, hai đòn, ba đòn. Ngay khi tôi tưởng mình đã đỡ được hết, một lưỡi hái khác lại lao tới từ bên cạnh. Tôi cố dùng aura để chặt bớt một cánh tay của nó đi, nhưng vô ích.
“Chết tiện. Đúng là điên mà.”
Không dễ để khiến tôi ở vòng lặp thứ 99 phải thốt lên như vậy. Sinh vật này rõ ràng mạnh hơn Mười Chân. Không phải chỉ mạnh hơn một chút, mà là mạnh hơn đến sáu, bảy lần, nếu không muốn nói là không thể đo đếm được.
“Anh Andateika? Anh có ổn không nya?”
“Không! Tên khốn này mạnh đấy!”
“Tình hình có vẻ nghiêm trọng đây. Ciel, quay tàu lại. Chúng ta phải rút lui và yêu cầu viện trợ. Tôi sẽ hỗ trợ anh Andateika—”
Phán đoán của những ma pháp thiếu nữ là chính xác, nhưng trên thế giới này, hành động chính xác của một cá nhân không có nghĩa là những kẻ khác cũng phải tuân theo logic tương tự.
Thịch! Thịch, thịch!
Những sinh vật ngoài hành tinh từ trong UFO rơi như mưa xuống chiếc tàu sân bay. Con tàu rung lắc dữ dội, và sóng biển đập vào thân tàu từ cả bốn phía.
- Kyaaaaak! Kyaaaak!
Tôi thấy bảy sinh vật ngoài hành tinh trong tầm mắt. Da bọn họ chảy như sáp nến, và từ lớp da phả ra một mùi xăng nồng nặc.
“Mẹ kiếp.”
Dù đã trải qua hàng chục vòng lặp, mồ hôi lạnh vẫn rịn ra trên cổ tôi. Đối phó với một tên đã đủ đau đầu rồi, giờ lại có thêm bảy tên nữa?
Nhưng mồ hôi lạnh vẫn không đủ để mô tả tính cấp bách của tình hình hiện tại. Kí ức của vòng lặp thứ 98 về khung cảnh hành lang bên trong UFO lướt qua tâm trí tôi.
Một hành lang chứa đầy xác chết.
‘Vậy là, còn ít nhất 120 sinh vật như thế này nữa?’
Đúng lúc ấy, một tiếng hét phát ra từ phía các ma pháp thiếu nữ.
“Aaaaa!”
Tôi đưa mắt nhìn sang. Các ma pháp thiếu nữ đã sớm không thể chống đỡ nổi trước những đòn tấn công của các sinh vật ngoài hành tinh. Một bữa tiệc lưỡi hái diễn ra ngay trên boong tàu. Chân và tay của cô gái lúc nào cũng nói ‘nya’ bị chém rời, văng lên không trung cùng với chiếc ô màu đen mà cô luôn mang theo.
“Mấy tên này…”
“...!”
Ngay cả khi nhìn thấy bạn mình ngã xuống, các ma pháp thiếu nữ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đến phút cuối. Những tia sáng lấp lánh và ma pháp phóng ra dày đặc. Thế nhưng ba, rồi năm, rồi bảy giây trôi qua, tứ chi của họ lần lượt bị chặt đứt, và máu tươi vương vãi khắp nơi.
「Anh Andateika, mau chạy đi—」
Phập! Lời nhắn của ma pháp thiếu nữ mù sống đến cuối cùng bị cắt đứt giữa chừng bởi một cái đuôi đâm xuyên qua ngực cô từ đằng sau. Máu tươi nhỏ xuống từ cái đuôi nhọn hoắt của sinh vật ngoài hành tinh.
Các ma pháp thiếu nữ bị hủy diệt hoàn toàn chỉ trong vòng 11 giây.
Không phải là họ không chuẩn bị kĩ càng. Họ cũng chẳng phải là các Thức tỉnh giả kém cỏi. Tuy không dày dạn kinh nghiệm bằng tôi, nhưng họ đều là những Thức tỉnh giả đã lăn lộn lâu năm trong môi trường sống đầy rẫy hiện tượng kì lạ của Nhật Bản, đủ để được coi là những chiến binh kì cựu.
Nhưng họ lại bị quét sạch hoàn toàn. Chỉ trong vỏn vẹn 11 giây.
“Khốn kiếp—”
Sau một thời gian dài, những từ ngữ thô tục nối đuôi nhau tuôn ra khỏi miệng tôi. Một cảm giác quá đỗi quen thuộc, nhưng lại chẳng dễ chịu chút nào. Đúng thế, chính là cảm giác bất lực mà tôi từng nếm trải khi phải đối đầu với Mười Chân vào mỗi lần hồi quy. Ngay lúc này, cảm giác khó chịu ấy đang lan truyền qua từng mạch máu nhỏ trong cơ thể và lấp đầy khoang miệng tôi.
“Lũ khốn nạn!”
Tôi vận aura đến mức tối đa và vung kiếm. Vì đồng minh của tôi đã bị quét sạch hoàn toàn, nên nếu tôi nán lại đây dù chỉ một giây nữa thôi, tôi sẽ bị bao vây. Ít nhất tôi phải giết được sinh vật ở ngay trước mặt mình.
- Kyaaaaaak!
Tôi dồn tất cả aura vào lưỡi gươm và chém một nhát chí mạng. Mà thay vì nói là chém, thì đòn này giống một cú đập thô kệch bằng sức mạnh thuần túy hơn, và sinh vật ngoài hành tinh trước mặt tôi vỡ tan thành từng mảnh thịt.
- Kyaak?
- Kyaaaaaak!
Bọn họ bị sốc trước cái chết của đồng đội sao? Tất cả các dạng sống ngoài hành tinh trên tàu, lúc này số lượng đã lên tới vài chục, đồng loạt quay đầu về phía tôi. Trông bọn họ rõ ràng là đang cảnh giác. Bọn họ chầm chậm bao vây tôi, như một bầy thú săn vây bắt con mồi.
Soạt.
Tôi cũng cẩn thận lùi lại, cố gắng giữ cho vòng vây không vượt quá 180 độ. Những sinh vật tiếp tục phát ra những tiếng động “Kya” và “Kyaaaaak” như để tỏ ý bất mãn, nhưng bọn họ không tấn công tôi ngay. Dường như bọn họ muốn nhường tôi hành động trước.
- …
Tiếng sóng vỗ khẽ vang vọng. Chúng tôi tiếp tục giữ khoảng cách với nhau, để cho xác của bốn ma pháp thiếu nữ và một sinh vật ngoài hành tinh chắn ở giữa. Im lặng bao trùm.
“...”
Nếu muốn thì tôi có thể rút lui. Những sinh vật này rất nhanh và mạnh, nhưng tôi không nghĩ bọn họ theo kịp được tốc độ của tôi. Có lẽ ma pháp thiếu nữ kia đã nhận ra điều này vào phút cuối và bảo tôi [chạy đi].
Tuy nhiên.
‘Mình không thể để 120 tên khốn này thoát khỏi đây và tiến ra ngoài thế giới được.’
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, rồi chỉnh lại tư thế. Tâm trí tôi chỉ lặp lại một câu nói duy nhất.
Đồng quy vu tận.
‘Thay vào đó, mình nên thu thập nhiều thông tin hết mức có thể và chuẩn bị cho vòng lặp sau.’
Trên hết, lí do quyết định khiến tôi không thể rút lui là vì vẫn còn một thực thể khác đã tàn sát toàn bộ 120 sinh vật ngoài hành tinh mạnh mẽ này.
‘Mình phải thấy mặt thứ đó. Và nếu có thể, quan sát thêm hành vi và năng lực của nó.’
Hiện tại, tôi không có đủ thông tin để suy đoán. Thực thể kia có thể là nữ hoàng của những sinh vật ngoài hành tinh này, hoặc là một thực thể thứ ba hoàn toàn không liên quan. Cũng may là tôi kịp thời nhận ra sự tồn tại của một hiện tượng kì lạ mạnh mẽ như thế. Trong những vòng lặp trước, hiện tượng kì lạ này hẳn đã lao xuống biển Đông rồi biến mất, ẩn nấp ở đâu đó mà tôi không hề hay biết. Hiện tượng kì lạ này ít nhất phải ở cấp lục địa, hoặc khả năng cao hơn là cấp đại dương. Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi nó đã giết hại bao nhiêu thường dân và Thức tỉnh giả xuyên suốt hàng chục vòng lặp, trong khi giấu mình khỏi tầm mắt của tôi.
‘Không cần biết là ta phải tốn bao nhiêu vòng lặp, bao nhiêu thập kỉ, hay bao nhiêu thế kỉ, ta chắc chắn sẽ giết được ngươi!’
Ngay lúc tôi vừa chuẩn bị tinh thần để liều mạng.
- Kaaaaa…
- Kaa, Kaak, Kak…?
Khựng.
Những sinh vật ngoài hành tinh, mới vừa rồi còn trông như sắp sửa bổ nhào vào tôi bất cứ lúc nào, đột nhiên lưỡng lự. Nếu bọn họ thấy sợ aura của tôi thì đã tốt… Nhưng hình như không phải thế.
Cả tám cánh tay của những sinh vật kia đều run rẩy, và đuôi của bọn họ vẫy qua lại như thể đang quằn quại. Bọn họ ngẩng cổ lên như hươu, nhìn lên trời và hét “Kyaaaak! Kyaaaaaak!”, còn chân tay thì vặn vẹo đủ hướng, tự gãi lên cơ thể mình. Trông như thể…
‘...Bọn họ đang bị đau?’
Một sinh vật ngoài hành tinh nằm ngửa ra và chà xát cả cơ thể mình vào sàn tàu sân bay, giống như cách mấy con gấu cọ lưng vào gốc cây. Điểm khác duy nhất là con gấu này đang la hét trong đau đớn tột cùng.
- Kyaaaaaak!
- Kyaaaaak! Kyak, Kyaaak!
Sau đó, những sinh vật ngoài hành tinh khác cũng bắt đầu không chịu nổi. Vài sinh vật lao vào buồng lái thay vì lên cơn trên boong tàu, số khác thậm chí còn dùng cây lưỡi hái bẩm sinh trên cánh tay để lột da chính mình.
“Chuyện quái gì…?”
Tại sao những sinh vật mà mới vài phút trước còn tỏa ra uy áp của dạng sống tối thượng, đột nhiên lại hành xử thế này? Tôi hoang mang đến mức chủ động hạ mũi kiếm. Rồi tôi tới gần một sinh vật và đâm vào bụng nó, nhưng sinh vật kia chẳng phản ứng gì và chỉ ngã gục xuống.
“Ủa…”
Sau khi nhìn kĩ hơn, tôi mới phát hiện lớp da mới lúc nãy còn chảy như sáp nến, giờ đã tiến hóa qua cả sáp nền và biến thành một đài phun chocolate đúng nghĩa. Từng thớ thịt đều đang phân hủy. Như thể bọn họ bị ai đó tưới axit lên người, da thịt của các sinh vật ngoài hành tinh dần tan chảy trong thời gian thực.
- Kya, aaak…!
Những sinh vật giãy giụa và la hét trong đau đớn, nhưng tốc độ phun chocolate chỉ tăng chứ không giảm. Phần cơ bắp lộ ra ngoài, rồi đến lớp xương có vẻ dày gấp bốn lần so với con người, và cuối cùng là những nội tạng ghê tởm. Tất cả đều đang tan chảy.
Chưa đầy hai phút sau, trên con tàu sân bay chỉ còn lại những cái xác đen bầy nhầy.
“Tởm quá…”
Để đề phòng, tôi cũng tiến vào và kiểm tra bên trong chiếc UFO, nhưng chẳng có bất ngờ nào cả. Tuy số lượng ít hơn, nhưng xác của những sinh vật ngoài hành tinh vẫn nằm la liệt dọc hành lang hệt như vòng lặp thứ 98. Những sinh vật kì dị rất có khả năng là chủng tộc mạnh nhất vũ trụ này… đều đã chết sạch.
Và nhân loại còn chưa kịp làm gì.
“...”
Để thí nghiệm, tôi múc một ít nước biển bằng lòng bàn tay và tưới lên một cái xác nhìn vẫn còn tương đối nguyên vẹn. Và rồi, một chuyện kì lạ xảy ra. Da của sinh vật ngoài hành tinh lập tức tan ra.
“Ể…”
Tôi còn làm thêm một thí nghiệm nữa. Lần này, thay vì nước muối, tôi lấy nước sạch từ con tàu sân bay để tưới lên cái xác. Kết quả vẫn tương tự: da, xương, và nội tạng của những sinh vật ngoài hành tinh nhanh chóng biến thành một chất lỏng nhớp nháp.
“Ồ…”
Và rồi tôi nhận ra. Lí do những sinh vật mạnh mẽ này bị hủy diệt. Lí do bọn họ chưa từng xuất hiện ở những vòng lặp trước.
“Điểm yếu của bọn họ là ‘nước’...?”
Vậy thì đừng có tới Trái Đất chứ. Lũ ngốc.
∗ ∗ ∗
Tôi đặt tên cho những sinh vật ngoài hành tinh này là ‘Chủng tộc Chiến binh’. Từ vòng lặp thứ 99 trở đi, tôi không còn để tâm đến chiếc UFO rơi xuống biển Đông hay Chủng tộc Chiến binh nữa.
Bất kể Chủng tộc Chiến binh mạnh đến mức nào, dù bọn họ có khiến một hồi quy giả như tôi phải chật vật đi nữa, tất cả đều không quan trọng.
Điểm yếu của bọn họ là nước.
Tuy nói ra thì hiển nhiên, nhưng 71% diện tích bề mặt Trái Đất là nước. Và có thể những dạng sống ngoài hành tinh sẽ thấy bất ngờ, nhưng trên Trái Đất, thường xuyên có những thời điểm mà H₂O rơi xuống từ trên trời. Đôi lúc hiện tượng này còn kéo dài nhiều ngày liền.
Ôi, mấy sinh vật ngoài hành tinh các người không biết à? Cái này gọi là ‘gió mùa mùa hạ’ đấy.
‘Làm thế nào mà điểm yếu của một sinh vật sống lại là nước được?’
Nghe thì có vẻ lạ, nhưng nếu xét về độ hiếm của nước trong vũ trụ bao la này, thì có lẽ nhân loại và những sinh vật sống trên Trái Đất mới là những kẻ kì quặc.
“A, Hội Trưởng! Nhìn đằng đó kìa! Là một ngôi sao băng…!”
“Ừm.”
Có những vòng lặp, tôi sẽ nhìn thấy sao băng bay lướt qua khi có việc ở gần biển Đông, nhưng tôi chỉ đứng đó, trầm ngâm ngước nhìn lên bầu trời đêm.
Mỗi khi nghĩ về việc các hiện tượng kì lạ này, những sinh vật mà rất có thể đã là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời hồi quy giả của tôi, mỗi vòng lặp đều lao đầu xuống biển Đông và chết sạch như cá mắc cạn, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
‘Nhỡ đâu Chủng tộc Chiến binh không phải một hiện tượng kì lạ mà là người ngoài hành tinh thật thì sao?’
Nhỡ đâu chiếc UFO chỉ là một tàu trinh sát nhỏ và lực lượng chính của bọn họ đang ở nơi khác thì sao?
Nhỡ đâu bọn họ nhận ra điểm yếu của mình là nước, tự sáng chế ra những bộ áo mưa công nghệ cao để trang bị cho bản thân, rồi quay lại xâm chiếm Trái Đất lần hai thì sao?
Và nhỡ đâu cả con người lẫn hiện tượng kì lạ trên Trái Đất đều bị Chủng tộc Chiến binh này xóa sổ trong quá trình đổ bộ thì sao?
“Nhanh lên, Hội Trưởng. Anh mau ước đi. Nếu anh ước xong trước khi ngôi sao băng sà xuống, điều ước sẽ thành hiện thực đấy!”
Tôi giơ tay đầu hàng trước kĩ năng mè nheo của Sim Ah-ryeon.
“Được rồi. Ta ước nào.”
Nếu những sinh vật ngoài hành tinh tiến hành một cuộc xâm lược quy mô lớn thì sao? Thì tôi sẽ phải liên tục hồi quy và diễn đi diễn lại một bộ phim chiến tranh không gian.
Tôi chắp hai tay lại, cầu nguyện rằng tai họa ấy sẽ không xảy ra.
‘Xin hãy từ bỏ Trái Đất đi, người ngoài hành tinh à. Tôi không biết các người đến từ góc nào của vũ trụ, nhưng nơi đó chắc chắn là dễ sống hơn Trái Đất này nhiều.’
Lóe—
Trên bầu trời biển Đông vào năm thứ chín, một ngôi sao băng sáng lấp lánh như thể đáp lại điều ước của tôi.
== Kẻ xâm lược. Kết. ==


7 Bình luận