• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 74 - Nhân tố di truyền (2)

7 Bình luận - Độ dài: 2,866 từ - Cập nhật:

Mấy lời thì thầm xúi quẩy của Noh Do-hwa chẳng ảnh hưởng gì đến chuyến tham quan safari của chúng tôi. Ngay cả Sim Ah-ryeon và Seo Gyu, những người hiếm khi cảm thấy háo hức về việc gì, cũng đang trò chuyện rôm rả ở hàng ghế sau. Mà, công lớn có lẽ là nhờ mấy gói bim bim khoai tây và bánh quy chocolate mà tôi chuẩn bị riêng cho ngày này.

“Đây là lần đầu tôi được người khác mời đi đâu đó chơi…”

“Đây cũng là lần đầu tiên hyung mời tôi đến một chỗ nào đó, nên tôi kì vọng cao lắm đấy.”

“Đúng như mong đợi từ đại gia đình Sảnh chờ Ga Busan… Mối liên kết giữa chúng ta hơn hẳn mấy kẻ thua cuộc kia…!”

Tôi mỉm cười hài lòng và quay vô lăng. Hôm nay, tôi, Người Đưa Tang, không phải là một hội trưởng, mà chỉ là một hướng dẫn viên hèn mọn dẫn đường cho mọi người.

“Đây là lối vào dẫn đến Trang trại Ý tưởng. Chào mừng tất cả mọi người.”

“Oa! Ủa? A…?”

Tiếng reo hò của Sim Ah-ryeon, ngay khi cô nhìn qua cửa sổ về phía trang trại, đột nhiên cao vút lên như ca sĩ soprano và dần tắt ngúm.

“Ờm… Hội Trưởng…?”

“Sao vậy?”

“Tại sao một trang trại ngựa lại có… ờm, tường bê tông và hàng rào dây kẽm cao mười mét?”

“Ừm.”

Tôi gật đầu.

“Trang trí bên ngoài như vậy không đẹp mắt lắm đâu.”

“Đúng rồi. Em thấy hơi sợ. À không, nếu phải nói thật thì, trông rợn tóc gáy quá...”

“Phải đó.”

Tôi nhấn nút điều khiển từ xa. Uỳnh... Cánh cổng kim loại nặng trịch đang phong ấn công viên giải trí theo chủ đề safari chầm chậm mở ra.

“Nhưng Ah-ryeon à, ngoại hình của sự vật chỉ là thứ yếu thôi, không phải bản chất thật.”

“V-vâng...?”

“Thử nghĩ mà xem. Các trang trại từ xưa đến nay luôn có hàng rào. Đây hiển nhiên là để động vật bên trong không trốn thoát. Trang trại Ý tưởng của chúng ta chỉ đơn thuần là xây những hàng rào cứng cáp hơn, chắc chắn hơn một chút. Bản chất của trang trại vẫn không thay đổi. Cô hiểu không?”

“Ể...”

Chiếc xe tải safari lăn những bánh xe duyên dáng qua cánh cổng đang mở.

“Nhân tiện thì, mọi người muốn giữ cửa sổ mở cũng được, nhưng đừng thò đầu ra ngoài trong lúc xe chạy nhé. Nguy hiểm lắm.”

“A, vâng. Vâng...”

Ngay khi Sim Ah-ryeon thu người trở lại trong xe, tôi nhấn nút điều khiển từ xa một lần nữa. Với một tiếng lạch cạch, những chấn song kim loại vươn lên từ khung xe, bọc lấy cửa sổ thành lớp bảo vệ. “Híc”, Sim Ah-ryeon giật mình.

“Hội Trưởng? Sao tự nhiên lại có song sắt trên cửa sổ?”

“Tôi đã cải tiến chiếc xe tải này một chút để chuẩn bị cho chuyến tham quan safari. Thế nào? Tuyệt lắm phải không? Hội Trưởng của cô nhiều tài lắm đấy.”

“Vậng, đúng là nó rất tuyệt. Nhưng tại sao cái tuyệt ấy lại là cần thiết thế ạ...?”

“...”

Đến giờ phút này, Seo Gyu cũng đã im bặt như Noh Do-hwa. Nhìn qua gương, tôi thấy gương mặt nam tính của cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

“Tất nhiên, đây là để đảm bảo an toàn cho những du khách đáng quý của chúng ta rồi, phải không?”

“Không, ý tôi là, tại sao chỉ nhìn quanh trang trại thôi mà cũng cần biện pháp an toàn đến vậy...”

“Ah-ryeon.”

Seo Gyu nói đầy nghiêm nghị.

“V-vâng?”

“Thắt dây an toàn vào.”

“Ư. Tôi ghét phải cài dây an toàn lắm, cảm giác khó chịu muốn ngạt thở...”

Ngay lúc ấy.

- Hííííí!

“Híc?”

Tiếng ngựa hí dễ thương ở ngoài xe vang lên cùng lúc với tiếng thét của Sim Ah-ryeon ở trong xe.

“A. Mọi người, xin hãy đưa mắt về hướng hai giờ. Mọi người có thấy không? Đây chính là Kkingkki, con ngựa đầu tiên đầy tự hào của Trang trại Ý tưởng.”

“Một con ngựa...?”

Noh Do-hwa nhìn ra ngoài song sắt với ánh mắt lạnh lẽo.

“Đây mà là ngựa sao...?”

Con ngựa cũng đang nhìn chiếc xe tải safari của chúng tôi với đôi mắt đầy cảnh giác. Một tấm biển hiệu vốn đề dòng chữ ‘Kkingkki’ được đeo trên chiếc cổ dài của nó, nhưng hình như tấm biển mới bị phá thêm lần nữa, nên chỉ còn đọc được mấy chữ ‘Kki■ki’. Thiệt tình, đúng là một con ngựa nghịch ngợm mà.

Tất nhiên, vì lớn lên ở trong Hư Không, nên nhìn nó hơi khác ngựa bình thường đôi chút. Tức là về mặt ngoại hình thứ yếu, vẫn có một chút chênh lệch nhỏ. Chẳng hạn, không như những con ngựa khác, Kkingkki có thể đi bằng hai chân. Không phải tư thế chuẩn như của con người, mà là hơi gù xuống.

Dù sao đi nữa, nó vẫn là một con ngựa.

Da nó không có màu nâu, đen, hay trắng, mà là một màu xanh lá nhàn nhạt, chắc là do thích nghi với những cảnh đồng cỏ dại của đồng bằng Daesan. Và... ờm, răng của Kkingkki sắc. Nhưng ngựa vốn là một loài có hàm răng phát triển. Kkingkki chỉ là trải qua một quá trình tiến hóa hội tụ[note74161] nhỏ thôi.

Dù sao đi nữa, nó vẫn là một con ngựa.

Cuối cùng, bộ móng của nó, hay nói cách khác, là móng vuốt của nó, cũng đã trở nên sắc hơn một chút. Nhưng đây cũng chỉ là một thay đổi nhỏ, bởi móng ngựa ngay từ đầu đã là một phần của cơ thể loài ngựa.

Sau khi được chiêm ngưỡng tất cả những đặc tính ấy, Noh Do-hwa thì thầm với giọng ảm đạm.

“Chẳng phải đấy là... một con khủng long à...”

Ngay lúc ấy, Kkingkki mở miệng.

- Hííííí!

Là một kẻ đã dành sáu tháng vừa qua vun đắp quan hệ với những con ngựa, tôi có thể phiên dịch tiếng kêu kia thành “Cô nói linh tinh gì thế, Noh Do-hwa? Tôi là ngựa mà.”

“Hả? Khủng long á? Đừng có phỉ báng trang trại chúng tôi như thế. Những đứa con của chúng tôi làm sao có thể trông giống khủng long được? Khủng long là những sinh vật xấu xí đầy lông, trong khi những đứa con của trang trại chúng tôi lại có làn da nhẵn nhụi.”

“Hừm. Thứ nhất, tạm thời bỏ qua việc ngựa cũng có bờm, từ bao giờ da ngựa lại có màu xanh bóng như loài bò sát thế này...?”

“Ủa, khủng long Velociraptor?”

Seo Gyu hét toáng lên từ hàng ghế sau.

“Một con raptor! Là raptor thật kìa, hyung!”

“Raptor?”

“Vâng! Từ Công Viên Kỷ Jura ấy. Khoan đã. Chúa ơi, đừng bảo em là anh cũng chưa xem Công Viên Kỷ Jura nhé?”

“Tất nhiên là chưa rồi. Phim đó công chiếu từ trước cả khi tôi ra đời mà.”

“Không, đó là chùm ba bộ phim cũ thôi. Chúa ơi. Sao anh có thể thờ ơ với phim ảnh đến vậy? Gần đây có biết bao nhiêu bộ phim mới...”

“Híc!”

Noh Do-hwa đang sợ hãi, Seo Gyu thì phấn khích, còn Sim Ah-ryeon thì đang hào hứng cổ vũ. Rõ ràng mọi người đều bị sự dễ thương của Kkingkki cảm hóa.

Tôi tiếp tục lái chiếc xe tải safari.

“A. Giờ, mời mọi người quay đầu sang hướng 9 giờ. Ở đó mọi người có thể nhìn thấy Byojoki, con ngựa thành công thứ ba mươi ba của trang trại. Nó đi bằng bốn chân, đúng như mong đợi từ một con ngựa.”

“Khủng long ba sừng!”

“Xin đừng gọi Byojoki của chúng tôi bằng một cái tên thô thiển như thế, Seo Gyu.”

“Lại một con khủng long nữa... Anh làm gì với lũ ngựa mà khiến chúng mọc sừng tê giác trên đầu vậy...?”

“Giờ, xin hãy nhìn về hướng 11 giờ. Đó là Kongkongi. Một con ngựa với chiếc đầu vô cùng xinh đẹp.”

“Khủng long đầu búa!”

“Ồ, Kongkongi đang gõ lên cửa xe tải, hình như nó vui khi nhìn thấy chúng ta? Ha ha. Hãy cùng giơ tay vẫy chào Kongkongi nào!”

“Híc... Cả chiếc xe đang lắc lư kìa...”

Đúng như mong đợi, chuyến tham quan safari là một thành công vang dội. Mỗi lần tôi giới thiệu một thành viên mới của trang trại, tiếng hò reo lại vang lên. Xuyên suốt cuộc đời hồi quy giả của mình, chưa bao giờ tôi cảm thấy công sức của bản thân lại xứng đáng đến thế.

“Được rồi. Giờ thì, mọi người à, chỉ ngồi an toàn trong xe tải và ngắm bầy ngựa qua song sắt có hơi chán nhỉ?”

“Không!”

“Tôi cũng cảm thấy y hệt mọi người! Vậy nên, tôi sẽ đặc cách cho mọi người tương tác với lũ ngựa dưới sự hướng dẫn của tôi.”

“Aaaa! Aaaaa...!”

Sim Ah-ryeon khóc nức nở. Thiệt tình, cô ấy đâu cần phải hạnh phúc đến vậy.

“Và theo lẽ đó, tôi sẽ xin giới thiệu niềm tự nào của Trang trại Ý tưởng, con ngựa số một trong lòng tôi, Keongkeongi.”

“Keongkeongi...?”

“Một con ngựa vô cùng hiền lành và tốt bụng. Mọi người, xin hãy xuống khỏi xe tải. Ah-ryeon? Tranh thủ lúc tôi vẫn còn nói nhẹ, ra ngoài đi. Nếu không, tôi sẽ tiết lộ chuyện cô là Goryeojang cho cả SG Net biết.”

“Híc. Hu hu, híc...”

Từng người một trong nhóm được tôi dắt xuống khỏi xe tải.

“Keongkeongi! Lại đây nào!”

Tôi huýt sáo, rồi lấy một con dê nướng ra khỏi cốp xe và quẳng nó về phía khu rừng đằng xa.

Lát sau.

Khực! Chân sau bị đứt lìa của con dê văng ra khỏi khu rừng. Trùng hợp thay, cái chân bay lướt qua mặt Sim Ah-ryeon và đập vào cửa sổ xe tải.

“Áaaa!”

“Được rồi, giờ Keongkeongi sẽ xuất hiện. Mọi người à, Keongkeongi của trang trại chúng tôi tuy hiền lành nhưng vẫn còn nhỏ và dễ bị kích động. Nên xin đừng khiêu khích thằng bé.”

“Nếu vậy thì phải gọi nó là [hung dữ] chứ...”

Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.

Thân hình tráng lệ của Keongkeongi tiến ra khỏi khu rừng. Keongkeongi là con ngựa lớn nhất trong số những con tôi nuôi tính tới nay. Hai chân sau vô cùng cứng cáp và khỏe mạnh, trái ngược với cặp chân trước mảnh mai yếu ớt.

Trên tất cả, Keongkeongi có một chiếc đầu xinh đẹp.

Seo Gyu giơ nắm tay lên không trung.

“Tất nhiên! Tất nhiên là phải có một con khủng long bạo chúa rồi! Lại còn là phiên bản không lông vũ nữa! Đ** m*! Ai thèm quan tâm đến tính chính xác về mặt khoa học chứ!”

“Ực...”

Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, Seo Gyu văng tục như một SG Man thực thụ, còn Sim Ah-ryeon thì ngất lịm bên cạnh cậu ta. Hẳn là cảm xúc dạt dào quá khiến cô không chịu nổi. Cũng dễ hiểu thôi, Keongkeongi đẹp trai thế này cơ mà.

- Gào!

Nhìn thấy cha mình, Keongkeongi bày tỏ niềm vui sướng.

“Mọi người nghe thấy không? Keongkeongi là con ngựa nhỏ tuổi nhất của trang trại chúng tôi, với tiếng hí đặc trưng không lẫn vào đâu được, và món khoái khẩu của nó là thịt dê.”

“Một con ngựa ăn thịt...?”

“Tất nhiên rồi. Tại sao cô lại kì thị những đứa con của trang trại chúng tôi chỉ vì chúng ăn thịt?”

“A ha. Từ trước đến nay, tôi vẫn thắc mắc tại sao Thức tỉnh giả Người Đưa Tang không có gia đình, hay thậm chí là vật nuôi. Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra việc anh không có con cái hay vật nuôi lại là điều tốt...”

Uỳnh! Uỳnh! Keongkeongi lao đến chỗ tôi bằng cặp chân sau rắn rỏi. Tôi cũng lấy aura bao bọc toàn thân và ôm đầu Keongkeongi bằng cả hai tay.

“Nào, nào. Nhóc con, nhớ cha lắm có phải không?”

- Gào!

“Đúng rồi. Khi ăn đừng để rơi vãi như thế. Cái chân dê nhóc vừa làm rớt đây này. Nhai cẩn thận vào.”

- Gừ! Gào!

“Thế nào? Keongkeongi của trang trại chúng tôi dễ thương lắm phải không?”

“...”

Đáng tiếc thay, chẳng có lời đáp nào từ Sim Ah-ryeon đã ngất, còn Seo Gyu thì đang mải ngắm Keongkeongi nên không trả lời được. Vậy nên chỉ còn lại Noh Do-hwa, vốn là người không có gu lãng mạn, đáp lại tôi.

“Anh khỏe đến mức khống chế được cả một con khủng long bạo chúa bằng tay không à...”

Và như vậy, sau khi điểm nhấn của chuyến tham quan safari trôi qua, chúng tôi thư thái trở về nơi ở của mình. Nhân tiện thì, Sim Ah-ryeon vẫn ngất suốt từ đó tới giờ.

Tôi cười lớn.

“Thế nào, Chỉ huy Noh Do-hwa? Cô nghĩ sao sau khi chiêm ngưỡng những thành tựu của trang trại chúng tôi?”

“Hừm...”

“Tôi nghĩ Keongkeongi là phù hợp nhất với đội kị binh tương lai của chúng ta.”

“Hừm...”

“Nuôi mấy đứa nhỏ không dễ chút nào, nhưng nếu cô cho chúng tôi thời gian và ngân sách, tôi chắc chắn sẽ nuôi đủ 1000 Keongkeongi để tạo nên đội kị binh mạnh nhất thế giới. Ồ, và tất nhiên, mọi kị binh đều sẽ phải đeo những cây tù và do chính tay tôi làm và thổi vào tù và mỗi lần tiến công.”

“Hừm.”

Noh Do-hwa cười rạng rỡ.

Một nụ cười hiếm thấy trên gương mặt cô.

“Có cái c*t.”

Tại sao?

∗ ∗ ∗

Phần kết 1.

Sau tất cả, màn ra mắt đội kị binh của Keongkeongi đã bị hủy, nhưng những thành tựu của Trang trại Ý tưởng không phải là vô nghĩa.

“Thức tỉnh giả Người Đưa Tang. Con khủng long ba sừng đó, Byojoki hay gì cũng được, có ăn nhiều không?”

“Không. Nhờ phép màu biến đổi gen từ Hư Không, nó hấp thụ hầu hết năng lượng cần thiết cho các hoạt động sinh học qua da. Và nó là ngựa, không phải khủng long.”

“Dù là khủng long hay ngựa, thì đây cũng là tin tốt. Kể từ giờ, Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia muốn sử dụng Byojoki làm phương tiện chuyên chở hàng hóa...”

Thêm vào đó, các Thức tỉnh giả sẽ sử dụng Kongkongi, con ngựa đầu bùa, để làm ngựa chiến thay vì Keongkeongi. Theo lẽ tự nhiên, tôi kịch liệt phản đối quyết định vô lí này.

“Không! Bản chất của một đội kị binh chính là phong cách! Để các kị binh cưỡi Kongkongi thì còn gì là lãng mạn nữa?”

“Nhưng chẳng phải Keongkeongi ăn gần 100 cân thịt một ngày sao...? Mặt khác, Kongkongi chỉ cần một chút thức ăn và còn hiền nữa. Tôi không nghĩ quyết định này khó hiểu lắm đâu...?”

“Không! Đã là đội kị binh thì đâu cần quan tâm đến hiệu suất!”

“Vậy thì hãy gọi họ là đội cơ động đi, thậm chí là đội khủng long cũng được. Chết tiệt, tôi vẫn gọi Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia bằng tên đầy đủ mà có phàn nàn gì đâu...”

Chúa ơi, sao một con người có thể thiếu tinh tế đến nhường này?

Kết quả là, kể từ vòng lặp thứ 380 trở đi, các Thức tỉnh giả sẽ thi thoảng cưỡi Kongkongi vòng quanh Bán đảo Triều Tiên. Mặc dù chuyện này cũng chỉ giới hạn trong những vòng lặp mà tôi quản lí Trang trại Ý tưởng.

Tôi buồn bã trở về trang trại và cưỡi lên lưng Keongkeongi một mình. Hoàng hôn đỏ thẫm dần buông xuống nơi đường chân trời.

“Ta xin lỗi, Keongkeongi. Ta không nghĩ ta có thể tìm được bạn đời cho nhóc...”

- Gào.

“Không sao đâu cha.” Keongkeongi đáp. “Giá trị thực sự của đời con là đi tìm kiếm triết lí cuộc sống, không phải chìm đắm trong những mối quan hệ nhục dục.”

Ôi! Thật đau lòng làm sao!

Tôi buồn bã thổi vào chiếc tù và trên lưng Keongkeongi.

- Ù ù ù!

- Gào!

Dưới ánh hoàng hôn đỏ lửa, một người một ngựa gầm lên.

Giấc mơ lãng mạn của nhân loại về những kị binh cuối cũng đã đi tới hồi kết.

∗ ∗ ∗

Phần kết 2.

“Seo Gyu, tôi đã xem bộ phim khủng long mà cậu bảo. Nhưng tôi không thích nó lắm.”

“Hả? Anh xem được mấy phần rồi?”

“Tôi xem phần sáu, nghe bảo là phần mới nhất nên tôi xem trước. Cái phần tên là Dominion ấy. Sao cậu lại đề xuất một bộ phim như thế?”

“Không, hyung à, đ** m*...”

=== Nhân tố di truyền. Kết. ===

Ghi chú

[Lên trên]
Chỉ sự tiến hóa một cách độc lập của các đặc điểm tương tự ở các loài thuộc các thời kỳ hoặc kỷ nguyên khác nhau.
Chỉ sự tiến hóa một cách độc lập của các đặc điểm tương tự ở các loài thuộc các thời kỳ hoặc kỷ nguyên khác nhau.
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Khó lói ;)))))
|StE|
Xem thêm
Lí do a ko có vợ :)))
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
Con đầu là therizinosaurus,con thứ 2 là Triceratops,con thứ 3 là Pachycephalosaurus cho ae nào muốn thấy nó như nào
Xem thêm
=))))))) peak vcl
Xem thêm
Cười tắt thở =)))
Xem thêm