Unbreakable Machine-Doll
Reiji Kaitou Ruroo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 - Đối mặt "Genuin Legends"

Chương 06 - Trân trọng cuộc hội ngộ này

1 Bình luận - Độ dài: 11,116 từ - Cập nhật:

Hồi 1

Đêm đó mặt trăng tỏa sáng thật đẹp.

Hai năm trước. Mùa hè mà Alice đã lấp vào Cedric sau khi loại bỏ cậu ta.

Shin đứng canh gác bên trong Làng Grandville ở phía nam nước Anh. Không thể nói đó là công việc của một quản gia, nhưng nó là một biện pháp phòng ngừa. Những tháng quan trọng này sẽ xác định sự thành công trong kế hoạch của họ.

Cô chủ của hắn đột nhiên xuất hiện trên ban công.

Những gì ánh trăng chiếu sáng không phải là một chàng trai trẻ tóc vàng đẹp trai, mà là một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc.

Cô ấy không biến hình—hiệu ứng của Brocken đã được hủy bỏ!

Kế hoạch sẽ hỏng bét ngay nếu ai đó đến thấy cô thế này. Shin nhanh chóng nhảy lên ban công—

Và đó là nơi hắn đã dõi theo chúng.

Những giọt nước mắt của cô rơi xuống đất, tỏa sáng như những viên ngọc.

Alice đã quay mặt đi sau khi nhận thấy vị quản gia của mình.

Những giọt nước mắt trên mắt cô đã biến mất khi cô quay lại một lần nữa.

『Ngươi quên mất là ban công cũng là một phần của phòng ta à? Ta không thể tin là có người xấc xược như vậy khi bước vào thế này mà không có sự cho phép. Quản gia nhà Bernstain mà có nhiêu đó cũng không hiểu được hay sao?』

『Lúc này... Tôi là quản gia Grandville.』

『Thật.』

Tiếng cười trống rỗng của Alice vang vọng khắp nơi đó, một điều không giống với tính cách của cô.

『Cô đang lo lắng về điều gì sao?』

『Lo? Ta? Về cái gì?』

『Bằng mọi sự thành thật—cô không phải đã chán ngấy việc lúc nào cũng phải đi lừa dối người khác rồi sao?』

Alice cười, như thể đang chế giễu lời nói của hắn.

『Ta thích việc lừa dối người khác còn hơn thưởng thức ba bữa một ngày. Ngươi không thấy khuôn mặt của Cedric sao—khuôn mặt mà hắn ta đã làm khoảnh khắc bị ta lừa và rơi vào tay đơn vị của chúng ta? Bất cứ khi nào ta đọc vị ai đó, ta luôn nghĩ về việc ta xảo quyệt như thế nào và họ ngu ngốc ra sao khi rơi vào trong kế hoạch của ta. Cứ nghĩ về nó lại mang lại niềm vui cho ta. Lần duy nhất ta có thể xác định giá trị của bản thân là khi ta lừa dối người khác. Ta...』

Những lời nói được tuôn ra thật trôi chảy bị ngắt đi đột ngột.

Alice đã vô tình đặt tay lên lan can ban công, nhìn một nơi nào đó xa xôi.

『Này Shin. Ngươi sẽ chiến đấu vì ta chứ?』

『—Tất nhiên.』

『Vậy, ngươi cũng sẽ chết vì ta chứ?』

『Sẽ là một điều đơn giản nếu cô ra lệnh cho tôi.』

『Và ngươi sẽ làm gì khi ta yêu cầu ngươi một điều còn khó hơn cả cái chết?』

『… Ý cô là gì?』

『Đừng chết.』

Shin không nói nên lời. Cô chủ của hắn đang nói gì vậy?

『Nếu ngươi cho rằng là vì lợi ích của ta, thì ngươi không được phép chết. Ngươi nghĩ sẽ tốn bao nhiêu chi phí để tạo ra một ngươi nữa chứ?』

『Nhưng—chuyện gì sẽ xảy ra nếu thời khắc khi tôi sẽ không thể bảo vệ được cô trừ khi tôi chết đến?』

『Ngươi thực sự ngu ngốc đến vô cùng, Shin à. Ta là một người rất thông minh. Một kẻ xảo quyệt không thể bị giết bởi một kẻ không—ít nhất là không khi ta có một tên quản gia hoàn hảo bên cạnh mình.』

『… Quản gia nhà Bernstain có thể thực sự rất tài năng, nhưng không hoàn hảo. Nếu phải kể ra một trong những khiếm khuyết của mình, đó sẽ là sự thật rằng tôi vẫn sẽ chết vì cô chủ của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là đi ngược lại một trong những mệnh lệnh của cô ấy—thật bất tuân như vậy.』

Câu trả lời đó dường như đã làm Alice thất vọng. Lần này cô bắt đầu nói với giọng điệu thờ ơ.

『Ngươi là quản gia của Grandville, Shin.』

『Tôi rất xin lỗi, chủ nhân.』

Cô chủ và người hầu bất đồng nhau được tắm trong ánh sáng rực rỡ của mặt trăng.

Ký ức ngọt ngào nhưng cay đắng đó đã nhanh chóng tan biến cùng với sự tỉnh giấc của hắn.

Hắn có thể lờ mờ nhận ra một thứ gì đó giống như một cung điện trước mặt mình, Thánh Địa Của Kẻ Ngốc. Shin được bao quanh bởi những tên hiệp sĩ, bị đóng đinh trên ban công đó.

Dây xích kiềm chế ma thuật được gắn chặt vào trụ. Ma thuật của hắn đang bị phong ấn, vì vậy hắn không thể di chuyển.

Một vài những suy nghĩ đã bắt đầu hình thành trong cái đầu nặng nề của hắn khi hắn nhìn những giọt máu chảy ra từ ngực mình.

(Khi đó mình đã thề trung thành...)

Sống và chết vì lợi ích của người đó, không phải vì gia đình hay quê hương của mình.

Đó là lý do tại sao bây giờ—hắn phải đưa ra quyết định.

   

Hồi 2

『Giải thích kế hoạch đây.』

Alice quay sang mọi người sau khi đến một khu vực rộng rãi bên trong các hang động ngầm.

Họ đang ở trong một phần của ống dẫn dưới lòng đất, một căn phòng Alice đã từng sử dụng làm trụ sở. Charl có một sự ghê tởm trên mặt. Có lẽ cô ấy đang nhớ lại sự dày vò mà cô đã nhận được từ Alice ở đây.

Charl, Raishin, Loki, Frey và automaton tương ứng của họ đang ở đó. Irori và Shouko đã quay về và Komurasaki hiện đang thực hiện một số trinh sát trong khoang lớn phía trước, theo hướng dẫn của Alice.

『Cô đã tìm ra chúng ở đâu chưa? Vị trí của chúng như thế nào?』

Câu hỏi đầu tiên là từ Loki.

『Tôi đã có thể xác nhận vị trí của chúng. Với cái này.』

Alice rút ra một quả cầu pha lê. Raishin hướng đầu lại gần tò mò.

『Lại là nó? Nó hẳn là thuận tiện nhỉ.』

『Nó không thuận tiện như cậu tưởng tượng đâu. Cậu cần một số sự chuẩn bị trước khi sử dụng, chẳng hạn như đặt cảm biến ở những nơi cậu muốn phản chiếu trước.』

Alice cho coi quả cầu pha lê một lần nữa sau khi thay đổi những gì cô ấy muốn phản chiếu trong đó. Raishin và Charl đang rất gần nhau, trong khi Frey đang đứng nhón chân cố nhìn. Loki vừa nghiêng người về trước một chút.

『Shin hiện đang bị giam ở phần trung tâm của khoang, trong Thánh Địa Của Kẻ Ngốc. Nơi này rất rộng rãi vì là đáy của cái vực thẳm này. Ngoài việc có lợi thế về tầm nhìn hơn chúng ta, chúng cũng sẽ phát hiện ra chúng ta nếu chúng ta tiến gần thêm nữa. Ít nhất có hai trung đội Katzbalger canh gác Shin. Hiệp sĩ đoàn vẫn còn ở trên trong học viện canh chừng các chuyển động của chúng ta.』

『Chúng đã gửi quân đi xa khỏi chỗ này á? Chúng đáng ra nên làm ngược lại mới phải chứ?』

Charl vặn cổ mình một chút. Alice nghiêng đầu đáp lại.

『Học viện đang cố gắng hòa giải với Đức, song không có ý định cung cấp bất kỳ bí mật nào về Thánh địa cho họ. Cũng hợp lí thôi khi họ sẽ không để chúng ở lại phần trung tâm. Nhìn từ một góc nhìn khác, cũng có thể Đức không đủ tin tưởng học viện để giao lại việc theo dõi tôi.』

Trong trường hợp đó, thực tế khi chỉ Rosenberg ở lại cho thấy hắn ta tự tin đến mức nào. Automaton đó dù sao cũng thực sự là một Huyền thoại

『Hãy đến với phần giải thích nào. Chúng ta có hai mục tiêu. Để giải cứu Shin và tránh một cuộc chiến tranh thế giới.』

『Cô quên điều thứ ba. Rằng chúng ta sẽ làm tất cả những điều này mà không một ai bị đuổi khỏi học viện.』

『Tất nhiên. Đó là lý do tại sao, những gì chúng ta làm từ bây giờ sẽ cần phải trở thành một phần ý định của học viện.』

『Ah? Trở thành sao...』

『Đúng vậy. Dù ta có cố gắng nói rằng mọi thứ chúng ta làm là theo lệnh của hiệu trưởng, tất cả đều sẽ là vô nghĩa nếu ông ấy không chấp thuận nó. Nhưng nếu chúng ta nói khác đi—』

『Hiểu rồi... nếu chúng ta tạo ra một số lợi ích mà ông ta có thể chấp nhận...』

『Chính xác! Chúng ta chỉ cần tạo ra một tình huống mà ông ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp thuận mọi thứ chúng ta làm. Cha tôi đến cuối cùng sẽ không để bất kỳ mối hận thù cá nhân nào ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Nếu ông ấy xác định rằng những gì chúng ta làm có bất kỳ lợi ích nào cho ông, ông ấy chắc chắn sẽ về phe chúng ta.』

『Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào? Sẽ không đủ nếu chỉ lấy lại Shin.』

『Tạo ra một loại lợi ích không phải chỉ có nghĩa là tăng thêm lợi nhuận cho một cái gì đó. Chúng ta sẽ dồn ông ấy vào chân tường—chúng ta sẽ tạo ra một tình huống nơi ông ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận hành động của ta hoặc mất hết tất cả.』

『Khoan đã. Trong trường hợp đó thì nó mâu thuẫn.』

Loki đã khéo léo ngắt lời.

『Nếu hành động của chúng ta trở thành một phần ý định của học viện—nếu chúng ta đánh cắp Shin như ý định của học viện, sự hòa giải giữa họ và Đức sẽ bị hủy bỏ. Một sự rạn nứt sẽ xảy ra giữa quan hệ của Anh và Đức và một cuộc chiến tranh sẽ bùng nổ không nghi ngờ gì. Cô sẽ làm gì với nó?』

『Điều chúng ta nên quan tâm hơn lúc này là liệu Nga có quyết định tấn công không. Để có được nhượng bộ từ Nga, Đức chỉ cần giữ vững vị trí của họ. Nói cách khác—』

『… Khiến cho học viện tách biệt với Vương quốc Anh?』

『C-Chờ một chút. Ý cô là gì?』

Charl dừng cuộc trò chuyện. Cô ấy dường như không phù hợp với mưu mô, một người trung thực như cô.

Raishin quyết định giải thích nó thay cho Alice và Loki.

『Shouko-san có nói trước đây. Nếu Đức và Anh xảy ra một cuộc xung đột công khai, Nga sẽ không sợ Đức—trên chiều ngược lại, nếu họ vẫn giữ mối quan hệ tốt, Nga sẽ không thể tự mình làm điều gì vô lý. Vì lý do đó...』

『Kẻ thù của kẻ thù là bạn—điều đó sẽ là đủ để khiến cho học viện tách biệt khỏi Anh trong khi gián tiếp vẫn giữ một mối quan hệ tốt với Đức sau này...』

Loki làm một khuôn mặt nghi ngờ.

『Liệu nó có thực sự dễ vậy không? Mối quan hệ giữa Anh và Đức vẫn không tốt đến thế do vụ Grandville.』

『Đúng vậy, và cũng chính yếu tố đó đã tạo lợi thế cho chúng ta.』

Mọi người đều rất bối rối ngoại trừ Alice. Họ không thể hiểu lời cô nói.

『Các cậu thậm chí có thể gọi đó là tâm tính của trời. Thống nhất Đức với Anh trong khi chúng ta cô lập học viện, bỏ lại bí mật đẹp đẽ đó ẩn giấu trong nơi này—mà, mặc dù hơn một nửa số đó sẽ là lỗi của tôi.』

Mặc dù tự chế giễu bản thân, Alice đã giơ quả cầu pha lê của mình lên, phản chiếu một tòa nhà nào đó trên đó.

『Nơi mà bí mật đó được che giấu ở ngay đây, bên trong cơ sở lưu trữ cơ khí quan trọng—hay còn được gọi là <Tủ Khóa>.』

Tất cả những người có mặt đều căng thẳng. Đó là một nơi có ý nghĩa sâu sắc với Raishin.

『Nếu chúng ta phơi bày bí mật ẩn sâu trong đó, chúng ta có thể gỡ bỏ hiểu lầm giữa Anh và Đức, cũng như đạt được sự hòa giải của họ. Bằng cách đó, học viện sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển theo ý tôi.—Tôi sẽ giải thích cẩn thận hơn sau, vì vậy chúng ta hãy đi vào chi tiết về chiến lược chính của chúng ta. Để làm được điều này, chúng ta sẽ cần phải hoàn thành ba vai trò. Vai trò của việc xâm nhập Tủ Khóa và đánh cắp bí mật, đội sẽ đánh lạc hướng kẻ thù trong khi điều đó diễn ra, và lực lượng chính thu hồi Shin.』

『Đội đánh lạc hướng sẽ đóng vai trò mồi nhử trong khi lực lượng chủ lực giải cứu Shin, đúng không?』

『Charlotte... Mặc dù rất vượt trội trong học tập, cách suy nghĩ của cô tầm thường thật đó.』

『C-Cô đang nói gì vậy!? Suy nghĩ vậy hợp lý mà!』

『Suy nghĩ một cách hợp lí về nó, giải cứu Shin sống sót theo cách đó là không thể.』

Ngay cả khi họ chuyển hướng sự chú ý của chúng, những kẻ đó có thể sẽ không rời mắt khỏi Shin. Hắn ta có thể sẽ bị giết ngay lập tức nếu chúng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhử bằng Alice cũng có nghĩa là giá trị của Shin sẽ không còn tồn tại với chúng nữa.

『Vậy thì không phải chúng ta nên lừa chúng bằng Yaegasumi sao ? Nếu chúng ta xoay sở xâm nhập được vào bên trong khi chúng đang phải chịu một ảo ảnh hoàn hảo—』

Alice cũng không đồng ý với đề nghị của Raishin.

Yaegasumi là nền tảng ở đây. Nhưng nếu cậu sử dụng ma thuật xung quanh thánh địa, cậu sẽ bị chú ý ngay lập tức. Hiệu quả của ma thuật của cậu sẽ bị giảm đi ít nhất một nửa nếu chúng biết chúng đang ở trong một ảo ảnh.』

『Vậy chúng ta phải làm gì?』

『Chúng ta sẽ sử dụng một ma thuật mà sẽ không thành vấn đề ngay cả khi nó có bị nhận thấy. Và không giải cứu Shin.』

Một vài dấu chấm hỏi đã xuất hiện trên đầu họ. Alice có vẻ hài lòng với phản ứng đó.

『Tôi cũng sẽ giải thích phần đó sau. Còn giờ, về lực lượng địch—như cậu vừa thấy, có hai trung đội Katzbalger và khoảng mười Kreuzritter.』

『Katzbalger là một đơn vị an ninh đặc biệt phải không? Lính canh thường không ở đó sao?』

『Chúng không biết chúng ta có thể gây ra kiểu xáo trộn gì, Và họ không thể làm loạn cả học viện lên. Những lính canh thường đang làm công việc thường của họ. Ngược lại—có khả năng không chỉ lính canh sẽ đến ngăn cản chúng ta, mà cả giáo viên nữa.』

Một tâm trạng nặng nề đã bao trùm nơi này. Đúng vậy, tất cả bọn họ đang chống lại học viện.

『… Bất kể có là ai, cũng không quan trọng.』

Loki là người tiếp theo phá vỡ sự im lặng.

『Kẻ duy nhất tôi muốn tiêu diệt là Rosenberg. Tôi không có có ý định phàn nàn về kế hoạch của cô, nhưng hãy làm sao để tôi có thể chiến đấu với hắn ta.』

『Dù sao thì đó có lẽ là đội hình tốt nhất, không cần cậu phải nói với tôi. Cứ nhớ rằng Rosenberg không đi cùng với một automaton bình thường. Sẽ không lạ gì nếu nó là một con Huyền thoại.』

Loki không phản ứng. Tuy nhiên, Frey đã nhìn vào bên mặt của cậu em trai mình, lo lắng cho cậu.

『À đúng rồi, về lời nguyền của Charlotte—tôi có nên hóa giải nó bây giờ không?』

『Tất nhiên!』

『Rõ ràng rồi!』

Raishin và Charl cùng lúc trả lời. Alice giơ tay lên cố gắng làm dịu họ.

『Được rồi, được rồi. Chúng ta sẵn sàng nhé. Chỉ để hoàn toàn chắc chắn thôi, tôi sẽ vẽ một vòng tròn ma thuật bảo vệ ở đây, nên hãy cho tôi mười phút.』

『Hừm... thật thiếu tế nhị.』

Loki phàn nàn. Frey bám vào tay cậu, thật chặt.

『Loki! Không được nói vậy!』

『Đ-Được rồi, nhưng tránh xa tôi ra!』

Mọi người đều mỉm cười với một Loki hoảng loạn khác mọi khi này.

   

Hồi 3

Raishin bước ra khỏi phòng, đi vào bóng tối sâu thẳm của kênh ngầm.

Cậu nhìn sâu vào bóng tối. Khoang khổng lồ đó nằm phía trước con đường này.

(Đừng làm gì ngu ngốc nhé, Shin...)

『Raishin.』

Một giọng nói ngượng ngùng gọi tên cậu. Yaya vội vã đến gần cậu từ hành lang.

『Thứ lỗi cho tôi, Yaya. Tôi sẽ lại sử dụng cô một lần nữa cho một thứ hoàn toàn không liên quan đến Bữa tiệc đêm.』

『Raishin đúng là một người tốt bụng mà. Để nghĩ rằng anh sẽ cố gắng cứu một người từng muốn giết anh cả tá lần.』

『Biết sao giờ. Đó là cách mọi thứ thành ra lần này.』

『"Biết sao giờ"—Đó có phải là cách anh định bào chữa mỗi khi anh dính líu đến một người phụ nữ nào đó không...!?』

『Tôi không có nói thế! Đừng nhảy đến mấy kết luận kiểu đó!』

Mặc dù Raishin đã nhận ra rằng cậu đã không thực sự giải thích gì cho cô ấy lần này.

『Ừm... Tôi thực sự xin lỗi, vì đã không nói gì với cô. Tôi thực sự muốn ít nhất là cô biết màn đính hôn là giả.』

『… Anh thực sự tồi tệ Raishin. Đột nhiên khi không lại nói về chuyện đính hôn... mặc dù em đã nhanh chóng hiểu ra rằng có một lý do nào đó cho nó.』

Yaya mỉm cười vui vẻ. Mặt khác, Raishin nheo mắt lại.

『Xin lỗi vì đã làm ngắt đoạn tâm trạng tốt và mọi thứ, nhưng nếu trong trường hợp đó, tại sao cô lại cố bóp cổ tôi?』

『Nhưng... Nhưng em thực sự đâu có làm vậy.』

『Nhìn vào mắt tôi khi nói này. Mà... dù sao thì cũng cảm ơn cô.』

Raishin đưa tay lên đầu Yaya, xoa đầu cô nhẹ nhàng.

39f3efe2-1c6f-4612-86d3-7678d105d4e7.jpg

Yaya nheo mắt lại như một con mèo, để cậu làm những gì cậu muốn.

『… Xin lỗi vì đã làm ngắt đoạn tâm trạng tốt và mọi thứ. 』

Hai người họ nhanh chóng quay lại nhìn trong ngạc nhiên. Charl đang đứng sau lưng họ, trong một tâm trạng khủng khiếp.

『Alice đã hoàn thành việc chuẩn bị để hóa giải lời nguyền. Tới lẹ đi, đồ ngốc! Đồ chậm tiêu!』

『Đừng xúc phạm tôi nữa! Mà tại sao cô lại nổi giận chứ!?』

Charl và Raishin trở lại trong khi vẫn đang cãi vã. Yaya theo họ từ phía sau, lan tỏa một luồng khí đen tối ra khắp xung quanh.

Và sau một lúc, việc xóa bỏ lời nguyền của Charl đã kết thúc mà không có vấn đề gì lớn.

(Không, mặc dù thực sự đã có một số vấn đề lớn...)

Raishin lau khuôn mặt nhuốm màu của mình bằng tay áo khi bước đi qua kênh ngầm.

Chiến dịch đã bắt đầu. Raishin đang ở cùng một nhóm với Yaya và Alice.

Yaya đã quay đầu đi với một tâm trạng tồi tệ.

『Đáng đời anh. *bĩu môi*』

『Sao cô lại nói kiểu đó? Đó đâu phải lỗi của tôi!』

『Trật tự. Hai người thực sự rất ồn ngay cả trong một hoàn cảnh như thế này đấy.』

Alice trách móc họ trên đường đi, trong khi hạ giọng mình xuống. Mặc dù Yaegasumi đang hoạt động, họ không thể chắc chắn rằng mình sẽ không kích hoạt một cái loại cảm biến nào đó. Raishin và Yaya hết mình cố gắng giữ im lặng.

Đường hầm ngầm vẫn trải dài. Đó là một con đường khác với cái được sử dụng để đến khoang lớn, một con đường dẫn đến phần trung tâm của học viện. Sau khi di chuyển khoảng năm phút, ngay khi Raishin bắt đầu lo lắng việc họ nên tiếp tục đi bộ thêm bao lâu nữa—

Đột nhiên, lối đi dưới lòng đất đã mở ra thành một không gian rộng vô cùng.

Raishin tưởng rằng họ đã đi đến khoang khổng lồ đó, nhưng không phải. Đó là một không gian lớn bằng đá.

Nó rất rộng và cao, lớn như phòng tập thể dục của học viện vậy. Ánh trăng chiếu sáng xuống nơi này, thấm qua một trần kính dày và lớn. Đây có phải một loại nhà kho... một nhà chứa máy bay?

『… Đúng như chúng ta mong đợi, phải có ai đó canh gác nơi này.』

Alice chỉ về phía trước, với một giọng đầy căng thẳng.

Một bóng hình được chiếu sáng bởi mặt trăng. Một vóc dáng khỏe mạnh và một bộ đồ vừa vặn. Bộ ria mép dày của ông ta cùng đôi mắt dịu dàng dường như liên tục nheo lại là đặc trưng.

Yaya chuẩn bị chiến đấu. Raishin đã hỏi Alice một câu khi một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cậu.

『… Và cái người đang ở đây cũng nằm trong dự đoán của cô chứ?』

『Nghĩ sao vậy. Ai mà đoán được chứ? Rằng con quái vật này sẽ tự mình xuất hiện.』

Giọng Alice khô khan. Và cũng dễ hiểu thôi, bởi vì người đang đứng ở đó—

『Cậu đang đi đâu thế?』

Đó không ai khác chính là pháp sư mạnh nhất của thế kỷ 19 và là người có sức ảnh hưởng nhất tại Học viện Hoàng gia của Machineart.

Hiệu trưởng, Edward Rutherford.

Hiệu ứng của Yaegasumi vẫn còn hiệu lực trên họ. Ảo ảnh hoàn hảo mà thậm chí đã hoạt động trước Wiseman Räikkönen.

Song đôi mắt của hiệu trưởng đang hoàn toàn dính vào Raishin.

『Gì vậy, Raishin-kun? Cậu quên rằng Bữa tiệc đêm tối nay đã bắt đầu từ lâu rồi sao?』

『… Tôi biết, và tất nhiên tôi sẽ tham dự. Khi tôi chăm sóc xong vài công việc vặt trước.』

『Công việc vặt gì vậy? Cậu hẳn đang không nói về việc thâm nhập vào Tủ Khóa đâu,đúng không?』

『Và nếu tôi nói đó là những gì tôi dự định, ông có để tôi qua không?』

『Nếu cậu nói với ta đó là những gì cậu định làm—ta sẽ không thể bỏ qua những trò đùa của cậu thêm nữa.』

Raishin bị tấn công bởi một luồng ma lực dữ dội khi đôi mắt của hiệu trưởng mở ra thêm một chút. Đó là một cảm giác đáng sợ đủ để làm tê liệt toàn bộ cơ thể cậu.

Raishin có lẽ sẽ không sợ hãi đến vậy ngay cả khi cậu phải đối đầu với một con khủng long ăn thịt cổ đại, nhưng đây thì khác.

『… Không có nhiều điều chúng ta có thể làm lúc này. Chúng ta sẽ cố gắng xông qua, Yaya!』

『Vâng!』

『Cậu đã chắc chưa? Nếu cậu chĩa automaton của cậu vào ta, ta sẽ lấy nó như một sự tạo phản trực tiếp chống lại thẩm quyền học thuật. Cậu có ý thức được hành động của cậu mặc cho biết được điều đó không?』

Hiệu trưởng đã đặt câu hỏi về quyết tâm của Raishin với một giọng nghiêm khắc, trong khi nhìn chằm vào cậu.

『Cậu không phải có một mục tiêu rõ ràng sao? Cậu định ném bỏ cuộc chiến trong tương lai của cậu với Magnus-kun sao?』

『… Tôi không có ý định ném bỏ điều đó.』

『Vậy thì lui đi.』

『Tôi cũng không thể làm điều đó.』

『Cậu định sẽ khiêu chiến Magnus-kun thế nào sau khi đã bị trục xuất khỏi học viện? Thử một vài kiểu ám sát ngẫu nhiên? Magnus-kun là một kho báu quý giá đối với cơ sở này. Học viện rốt cuộc sẽ bảo vệ cậu ấy bằng tất cả những gì chúng tôi có.』

『—』

『Và ta không chỉ nói về những lính canh. Không phải chỉ ta, mà còn giáo viên, học sinh—toàn bộ lực lượng trong học viện này sẽ nhảy ra bảo vệ cậu ấy. Cậu có thể thực sự vượt qua tất cả những điều đó không?』

—Chuyện đó sẽ là không thể. Trừ khi cậu có thể đánh bại Magnus bằng một đòn duy nhất, ai đó sẽ chạy đến giúp hắn ta nếu trận chiến kéo dài.

Raishin chậm chuyển mắt về phía Alice.

Alice mím chặt môi, nhìn xuống như thể cô đang chịu đựng điều gì đó.

Kể từ khi họ bước vào nơi này, chưa một lần nào hiệu trưởng nhìn Alice.

Và điều đó đã là quá đủ để Raishin đưa ra quyết định của mình.

『… Ông đang đánh giá quá cao nó quá rồi, hiệu trưởng.』

『Ai? Magnus-kun? Chúng ta?』

『Không, ông đang đánh giá quá cao tôi rồi. Tôi không đủ thông minh để ông cố gắng thuyết phục tôi. Phán quyết có thể giúp tôi xem xét những ưu điểm và nhược điểm của tôi—tôi đã bỏ nó lại trong bụng mẹ tôi từ lâu rồi!』

Yaya ngay lập tức đạp xuống sàn, nhảy về phía trước trong một đường thẳng như một cơn gió.

Đó là tốc độ và sức mạnh đủ để bẻ gãy cổ của một người ở độ tuổi năm mươi mà không cho họ đủ thời gian để cảm thấy sợ hãi.

Người hiệu trưởng của học viện đã né tránh cú đá như vậy chỉ bằng việc nhích cơ thể mình một chút sang một bên.

『—!?』

Yaya kinh ngạc. Sau đó, cô ngay lập tức bị đẩy lùi, quay về với Raisin một lần nữa.

Đó là một lực đẩy lùi bí ẩn. Cô đã nhảy lên như thể ai đó đá cô ấy trở lại.

Hiệu trưởng đứng đó, hoàn toàn bình tĩnh. Trước mặt ông ấy, Ánh sáng của một vòng tròn ma thuật có thể được nhìn thấy.

Một kết giới phòng thủ tạm thời. Nó chắc chắn không phải là một điều kỳ lạ gì, nhưng cường độ của nó ở một mức độ hoàn toàn khác. Nếu một cái được tạo ra bởi một pháp sư có năng lực có thể được so sánh với độ cứng của một bức tường gỗ, thì cái vừa rồi bằng với một bức tường khoảng 300mm sắt thép.

『Cậu có biết tại sao ta được biết đến là pháp sư mạnh nhất của thế kỷ 19 không?』

『… Không. Có lẽ vì ông là người vô cùng mạnh mẽ.』

『Trong trường hợp đó, điều gì khiến ta trở nên vô cùng mạnh mẽ như vậy?』

Raishin cau mày. Hiệu trưởng tiếp tục nói một cách vô tư, như thể đang dạy trong một lớp học.

『Tổng lượng ma lực của ta? Khả năng kiểm soát hoàn hảo của ta? Độ tương thích ma thuật của ta? Hay có lẽ là cách áp dụng lý thuyết của ta? Kiến thức chiến thuật và chiến lược của ta? Hoặc có thể là độ hiệu quả khi điều khiển automaton của ta?』

『… Không phải vì tất cả những điều đó sao?』

『Ta hiểu rồi, ta chắc chắn là một pháp sư điêu luyện. Tuy nhiên, điều khiến ta là một người mạnh mẽ như vậy là vì ta đã có được nó, sử dụng nó, và biết cách che giấu nó—quyền lực chính trị của ta.』

Hiệu trưởng cử động tay của mình trong không trung. Các đường nét vẽ ra bởi ngón tay của ông đã trở thành những dải đánh dấu nơi này, vẽ nên một vòng tròn ma thuật.

Một hình lục giác đặc biệt chứa đầy các hoa văn—một hoa văn mà Raishin nhìn thấy lần đầu tiên.

Một cuốn sách mạnh mẽ bắt đầu tự phản chiếu chính mình, nổi lên từ bên trong vòng phép.

『Cẩn thận đấy, Raishin. Đó là một cuốn ma đạo thư—Lemegeton!』

Alice hét lên với giọng đầy căng thẳng. Raishin hoàn toàn bị chi phối bởi ma lực của hiệu trưởng.

『Leme... Đó là gì?』

『… Không thể tin được. Cậu không biết đó là gì mặc cho là một học viên của học viện này hả?』

Có lẽ đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người, hiệu trưởng bắt đầu nói với một nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt.

『Đây là một cuốn sách ma thuật do một pháp sư đồng nghiệp để lại cho thế hệ tương lai. Một cuốn sách chứa bộ sưu tập khổng lồ mà anh ấy sẽ thu thập từ bây giờ. Cuốn sách của tận cùng. Bách khoa toàn thư. Công trình Di sản Hoàn chỉnh. Bộ Sưu Tập Cấm Kỵ Vĩ Đại—Nó được gọi bằng nhiều những cái tên khác nhau, nhưng nó chỉ là một danh mục Automaton mà thôi.』

Danh mục...?』

『Thật không may, một số chúng đã bị đánh mất theo thời gian và nhiều những cái khác đã bị đánh cắp. Mặc cho điều đó, ta vẫn có thể thao túng hơn năm mươi con Quỷ Huyền Thoại và gửi chúng đến cậu bất cứ khi nào ta muốn.』

Cuốn sách, vẫn lơ lửng trong không trung, đã tự mở ra. Một ánh lân quang nhợt nhạt phát ra từ nó, chiếu sáng khuôn mặt của hiệu trưởng từ bên dưới.

『Ta sẽ giới thiệu tới cậu một trong những con có giá trị nhất, để cho thấy sự tôn trọng của ta dành cho cậu.』

Trong một khoảnh khắc, một luồng ma lực mãnh liệt đã hoàn toàn thắp sáng cả căn phòng.

Liệu đây có phải là mơ hay thực tại? Một cầu thang trang nhã đã xuất hiện phía sau hiệu trưởng. Nó giống như thể chỉ riêng nơi này đã dịch chuyển sang một chiều không gian khác. Những bức tường trắng tinh kéo dài không hồi kết, với tấm thảm đỏ trải trên cầu thang kéo dài thậm chí còn cao hơn chính trần nhà. Một ngai vàng được trang trí bởi nhiều vàng bạc châu báu đã xuất hiện ở trên đỉnh cầu thang đó—

(Một nữ thần...!?)

Và một nữ hoàng xinh đẹp đang ngồi ở nơi đó.

Cô ấy có một bộ ngực tròn trịa, làn da trắng và vòng eo mảnh mai đến đáng kinh ngạc. Đôi mắt trên khuôn mặt hoàn hảo của cô ấy tỏa sáng một ánh sáng có thể nuốt chửng mọi thứ trên thế giới này. Cơ thể cô ấy được bao phủ bởi một mảnh lụa mỏng màu trắng và một vài chiếc vòng vàng trang trí tay và chân của cô.

Cô gái trên ngai vàng trông giống một vị thần hơn là automaton.

『Đây là lần đầu tiên... Tôi nhìn thấy cô ấy... Nữ Đại công tước thứ 29... Astaroth!』

Alice đã thì thầm với giọng điệu vừa tuyệt vọng vừa mê mẩn.

Nữ hoàng đứng dậy, bình tĩnh bước xuống cầu thang. Các bậc thang sẽ biến mất, biến thành từng hạt vàng từng cái một khi cô đi qua.

Hiệu trưởng cúi đầu đầy kính trọng, chào đón vị nữ hoàng.

『Tôi cảm ơn sự ghé thăm của người. Nữ hoàng Ishtar.』

『Đã lâu lắm rồi, Ed. Ta đoán chúng ta đang đối phó với một đối thủ đáng gờm lần này, nếu cá nhân ngươi đã phải gọi ta ra?』

Nữ hoàng đã chuyển mắt sang Raishin trong giây lát. Cậu bị tấn công bởi một sự khởi đầu cho cái chết vào khoảnh khắc đó.

『Đó chỉ là một thằng nhóc. Ngươi hẳn đã già đi rồi, Ed.』

『Cậu ấy chắc chắn còn rất trẻ—nhưng cậu ấy cũng là người có thể trở thành mối đe dọa lớn nhất cho chúng ta trong tương lai.』

『Hiểu rồi. Chuẩn bị ma lực của ngươi đi. Ta sẽ mang đội quân tới đây.』

Nữ hoàng vươn tay phải ra. Hiệu trưởng đã nắm lấy bàn tay đó bằng lòng bàn tay trái, gửi cho cô ấy ma lực của mình.

Vẫn phong thái duyên dáng, nữ hoàng đã chỉ tay trái về phía Raishin.

Thứ gì đó bắt đầu tuôn ra từ lòng bàn tay dang rộng đó.

Một bóng đen. Một làn sương mù nham hiểm. Một vài khuôn mặt đau khổ của con người bắt đầu xuất hiện từ đoạn chĩa vào Raishin. Đó là một cái gì đó thực sự bí ẩn, nhưng nếu cậu phải mô tả nó, thì đó là một cái gì đó gần giống với những gì mà những linh hồn báo thù có thể sẽ trông giống.

Vô số những thứ đó đang tiếp cận Raishin với tốc độ dữ dội.

Raishin đã khiến Yaya nhảy sang phía đối diện trong khi cậu thoát ra khỏi nơi đó cùng với Alice bên mình. Bức tường của gian phòng mà nhóm linh hồn báo thù đâm vào đã sụp đổ, như thể đã tan chảy ra.

Không thể nào tảng đá có thể phân hủy, nhưng không có cách nào khác ngoài việc nói rằng nó đã bị ăn mòn. Bức tường đã được bị phá hủy như một quả cà chua nghiền, và sau đó hòa tan như một củ hành thối rữa.

Raishin, Yaya và Alice đang run rẩy sau khi chứng kiến sức mạnh đó ngay trước mắt mình.

Thối Rửa Bột Phát—Nếu cậu để nó chạm vào, cậu sẽ trở thành thịt thối ngay lập tức!』

『—Cô nghe rồi đó! Đừng để nó đánh trúng bằng mọi giá, Yaya!』

Mặc dù nghĩ rằng đó là một mệnh lệnh vô lý, Raishin đã lệnh cho Yaya đi kèm với ma lực của cậu.

Còn Raishin thì ôm Alice trong vòng tay, tẩu đi trong khi chuẩn bị ma lực của mình. Cậu không tận dụng phép của Kongouriki. Thay vào đó, cậu đang can thiệp vào chính Hệ Thống Tuần Hoàn Ma Thuật của mình để sử dụng một kỹ thuật tăng cường khả năng thể chất của cậu. Những lời dạy dỗ của Griselda không hề vô ích chút nào. Ngay cả trong một tình huống như thế này, vẫn có những điều cậu có thể làm được.

Nữ hoàng hướng cánh tay về phía Yaya, theo đó triệu hồi thậm chí còn nhiều linh hồn báo thù hơn nữa.

『—Kuh!』

Một trong những linh hồn đó đã xoay xở gặm nhấm vào được má Yaya. Phần da ở khu vực đó đã nhanh chóng phồng lên trong tích tắc, mục nát và rơi xuống.

Nhưng nó chỉ là một vết xước. Yaya cố gắng tung ra một cú đá về phía nữ hoàng sau khi nhảy về phía cô ta từ sau lưng.

Tuy nhiên, hiệu trưởng đã di chuyển bảo vệ cô ấy trước khi điều đó xảy ra.

Lá chắn phòng thủ của ông ta đã được kích hoạt. Yaya bị đẩy lùi và bay tít ra sau.

Cô ấy sẽ không thể di chuyển trong không trung. Ở vị trí đó—cô ấy sẽ không thể né tránh những linh hồn đó!

Raishin đã nhanh chóng nắm lấy tấm vải che trên cánh tay phải của mình, cố gắng tháo bỏ nó ra. Trong khoảnh khắc đó—

Trực giác của Raishin đã lường trước cái chết của chính cậu.

Cậu có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đằng sau mình. Sau khi quay lại nhìn qua vai mình, Raishin nhận thấy một vài khuôn mặt linh hồn gớm ghiếc mà lẽ ra đã phải biến mất sau khi đâm vào bức tường trước đó đang đuổi theo cậu.

Chúng không biến mất! Cậu sẽ không thể tránh kịp đi mất!

Thời gian đã chậm lại một cách khó chịu với Raishin. Các linh hồn đến gần cậu một cách chậm rãi đến nhức nhối. Raishin ôm chặt Alice trong tay, không thể làm được gì khác.

Tuy nhiên, có thứ gì đó đã cản trở tầm nhìn của cậu trước khi bị nhấn chìm bởi những linh hồn đó.

Một ánh sáng trắng rực rỡ và chói mắt. Một ánh sáng rực rỡ như sứ. Đây là... một chiếc khiên sao?

Một hợp chất cơ học đầy các vách ngăn phức tạp. Một tấm khiên phát sáng tuyệt đẹp đứng lại trên không trung, bảo vệ Raishin khỏi cuộc tấn công.

Những linh hồn báo thù đâm vào chiếc khiên biến mất hết con này đến con khác. Tuy nhiên, chiếc khiên vẫn tiếp tục phát sáng mà không bị thối rữa.

『Sử dụng <Công Chúa Khiếm Nhã Tàn Bạo> chống lại một đứa trẻ? Ông trẻ con đến mức nào vậy chứ, hiệu trưởng.』

Sau lưng Raishin, ai đó đã bước vào trong căn phòng.

Một thanh kiếm trắng sáng bóng thanh lịch đặt trên một bên vai cô. Mặc cho  khoác trên mình một vòng xoáy ma lực dữ dội và sát ý, cô ấy lại đang mặc một chiếc váy ngắn đáng yêu. Nó thực sự là một sự mất cân bằng khủng khiếp với sự hiện diện của cô.

Griselda Weston—<The Labyrinth>!

Đôi mắt của hiệu trưởng trở nên sắc bén hơn.

『Tất cả chuyện này là sao? Cô đã muốn mất đi sự bảo vệ mà mình vừa nhận được từ học viện rồi hay sao?』

『Ông chắc chắn đang đánh giá quá cao tôi rồi. Tôi là Griselda từ Gia đình Weston—』

Griselda chĩa thanh kiếm về phía ông, mỉm cười.

『Và phán quyết có thể giúp tôi xem xét ưu điểm và nhược điểm của tôi—tôi đã bỏ nó lại trong bụng mẹ tôi từ lâu rồi!』

   

Hồi 4

Cùng lúc đó, Loki đang thực hiện vai trò của mình cùng với Cherubim trong khoang ngầm.

Komurasaki vội vã đi bên cạnh cậu. Đuôi tóc buộc hai bên đầu cô bé vẫy vẫy trong không trung, tạo ấn tượng như chúng là đuôi của những chú mèo con.

『Hm? Nó là gì vậy, onii-san?』

『… Không có gì. Phép thuật của nhóc lúc này vẫn đang thực sự hoạt động mà, đúng không?』

Komurasaki bĩu môi, khó chịu.

『Nó đang hoạt động ~ anh Raishin đã kích hoạt nó rồi!』

『Hphm. Đó là lý do tại sao ta không thể—ta đoán không có gì phải lo lắng...』

『Hiệu ứng sẽ bị hủy bỏ nếu anh sử dụng phép khác, vậy nên hãy cẩn thận. Đặc biệt là với automaton mà anh đang có đằng kia.』

Mặt khác, miễn là không có xung đột với Thuyết Hoạt Động Ma Thuật Bất Hòa, nó sẽ không dễ gì bị hủy bỏ. Thực sự là một phép đáng sợ. Nó không chỉ có khả năng che giấu mục tiêu, mà còn có thể loại bỏ âm thanh và chính sự hiện diện của con người. Có thể tự do điều khiển phạm vi của mục tiêu trong khi sử dụng ma thuật cũng mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.

Một automaton duy nhất sẽ không thể điều khiển một phép thuật như này. Nó chắc chắn đòi hỏi một sự điều khiển chính xác từ pháp sư nữa. Nói cách khác, Raishin đã tiến bộ đáng kể.

(… Thú vị.)

Loki ngạc nhiên về cách cậu nghĩ về điều đó. Chỉ cho đến gần đây, sự phát triển của Raishin mới khiến cậu khó chịu. Cậu đã xoay xở giữ được sự bình tĩnh.

Sau khi xuống vách đá, cuối cùng họ đã đến được phần trung tâm của khoang.

Không lâu sau, Loki cuối cùng cũng đã có thể thấy công trình giống lâu đài ở phía trước cậu.

Họ cách đó chưa đầy bốn trăm mét. Họ có thể nhìn thấy kẻ thù bằng mắt thường. Mười heimgardner cùng puppeteer của chúng đang canh gác nơi này. Rosenberg... thì không thấy đâu.

『Dừng lại. Em có thể cảm thấy một kết giới nhận biết phía trước. Đến gần hơn sẽ nguy hiểm~』

『Vậy thì hãy bắt đầu từ đây.』

Loki chỉ cánh tay phải của mình vào Cherubim, truyền cho nó ma lực của mình.

『Phá hủy toàn bộ 10 con automaton chúng ta có thể thấy thôi. Tiến lên đi, Cherubim.』

『Tôi đã sẵn sàng』

Cherubim dang rộng đôi cánh của nó sau khi hiểu hết ý định của chủ nhân. Tất cả những lưỡi dao nhỏ gắn trên cánh của nó trồi lên đồng thời, giữ trong một tư thế tấn công giữa không trung.

Những con dao găm nhỏ bắn về phía trước cùng lúc với hiệu ứng Yaegasumi của Komurasaki được hủy bỏ.

Mười hai con dao găm di chuyển như thiên thạch về phía mỗi con trong đám mười con automaton.

Tuy nhiên, một cái bóng đã quyết định tấn công Cherubim vào thời điểm đó.

Nó đến từ bên trên, từ lưng nó. Cherubim không ở một tư thế để phòng thủ trước các đòn tấn công song... Hai trong số những con dao găm nhỏ đã bay trở lại, chặn đòn tấn công của kẻ thù.

Đó là một automaton kim loại đã tấn công.

Những móng vuốt khổng lồ thế chỗ bàn tay trên hai cánh tay khổng lồ của nó. Có lẽ do sức mạnh quá lớn trong nó, hai con dao găm từ Cherubim đã dễ dàng bị phá hủy.

Đằng sau con automaton đó, một chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc vàng bước về phía trước từ trong bóng tối.

『Vậy là ngươi đã để ý đến ta, Kentei.』

『… Câu đó phải để ta nói mới đúng. Rosenberg.』

Loki đang cẩn thận nhìn vào con automaton của kẻ thù. Thoạt nhìn nó giống như một automaton bình thường. Sức mạnh cánh tay của nó, như cậu vừa thấy, không thể bị xem nhẹ. Đối với những đặc điểm khác—đó sẽ là chiếc áo choàng bao phủ cơ thể nó, một loại áo giáp vảy.

Automaton có lẽ không thể nói, chỉ có thể phát ra một tiếng bíp rất bổng.

『… Thật là một automaton kiểu cũ. Một món đồ cổ à?』

Rosenberg mỉm cười vô tư.

Loki đưa ánh mắt đến Komurasaki. Xem xét ý định của cậu, Komurasaki đã nhanh nhẹn rời khỏi cậu. Cô bé vẫn được che giấu bởi hiệu ứng của Yaegasumi, nhưng tùy thuộc vào tình hình, cô bé có thể sẽ chỉ trở thành một mối phiền toái.

『Sao vậy? Bị con automaton cổ đại của ta dọa sợ à?』

Rosenberg bắt đầu trò khiêu khích của mình. Loki ra lệnh cho đòn tấn công tiếp theo, kìm nén cơn giận dữ điên cuồng của mình.

Cherubim nhảy về trước. Nó di chuyển về phía kẻ thù trong khi mở rộng lưỡi kiếm của mình trên cả hai cánh tay ra phía trước. Con Automaton tay to đột nhiên biến mất—xuất hiện trở lại từ phía trên Cherubim.

Nó rất nhanh! Và nó đang bay!

Con automaton dang thật rộng đôi cánh của nó. Tấm kim loại bao bọc cơ thể nó thực sự là đôi cánh của nó!

『Một hình nhân bay. Một con harpy?』

『Nó không phải một thứ tầm thường vậy đâu.』

Rosenberg di chuyển một trong hai cánh tay của mình. Con automaton tay to đã nhanh chóng hạ cánh xuống, khớp với chuyển động đó.

Nó gợi nhớ đến các cuộc tấn công của diều hâu. Móng vuốt của nó vụt qua không trung, hướng đến Cherubim. Mặc cho đã xoay xở né được đòn đầu tiên, tính cơ động cao của kẻ thù cuối cùng đã cho phép nó bắt được Cherubim sau khi nhanh chóng theo sau Cherubim đang rút lui.

Móng vuốt của con automaton đã xuyên qua giáp ngực của Cherubim.

Những vết nứt như thể kim loại bị nóng chảy chạy dọc cơ thể Cherubim.

『Vuốt lửa—』

Loki đã ngay lập tức kết luận vậy. Chúng là những vuốt sắc nóng có khả năng đốt cháy bất kỳ loại vật liệu nào.

Tương tự như Cherubim nhưng—so với lượng nhiệt độ đó, Cherubim vẫn chiếm ưu thế hơn.

Sau khi tránh một đòn tấn công khác, Cherubim đã phóng đi và xoay người bay lên không trung, thay đổi cơ thể mình thành một thanh kiếm lớn.

Dòng hơi nước nóng áp suất cao được tạo ra từ lưỡi kiếm đã ngay lập tức gia tốc cơ thể Cherubim.

Thanh kiếm lớn va chạm với hình nhân có cánh. Khi tác động, một luồng hơi nước nóng đã bắn ra từ lưỡi của chính thanh kiếm. Sức nóng đó tập trung trên bề mặt kẻ thù, đã trong giây lát đạt đến hàng nghìn độ. Với đòn tấn công này, không cần biết là loại kim loại nào, đốt cháy nó là có thể. Cherubim—

… Đã không thể chẻ đôi con hình nhân có cánh.

Ngay cả Loki cũng không khỏi mở tròn mắt. Con automaton đã chịu được đòn tấn công đó!

Cherubim không thể cắt nó. Loki đã ngay lập tức khiến Cherubim lùi lại.

Nó đã trở lại hình dạng thiên thần máy móc của mình lần nữa. Cherubim trông có vẻ cũng ngạc nhiên bằng cách nào đó.

Rosenberg bắt đầu cười khoái chí.

『… Có gì mà buồn cười?』

『Việc ta đã khiến ngươi phải làm ra khuôn mặt đó. Làm sao mà không thú vị được cơ chứ?』

Loki một lần nữa kiểm tra con automaton của kẻ thù.

Nó có thể thực hiện các đòn tấn công nhiệt trong khi cũng có thể hoàn toàn chống lại chúng. Chỉ có một số ít có thể kiểm soát được ngọn lửa giữa các automaton huyền thoại. Hræsvelgr có thể được nghĩ đến, nhưng còn—

『Con quỷ hồi sinh từ đống tro tàn...!』

『Tuyệt vời. Đống nhiệt vô tội vạ của ngươi đã thức tỉnh Phoenix!』

Con hình nhân có cánh sau đó bùng cháy.

Loki cảm nhận được những gợn sóng khổng lồ của ma lực. Nó hoàn toàn là điều bất khả thi để Rosenberg có thể truyền một lượng đó nhanh như vậy. Sẽ hợp lý hơn nếu giả định rằng hàng tấn nhiệt mà Loki đã tặng cho hắn đã được chuyển đổi thành ma lực của kẻ thù.

Con hình nhân có cánh thay đổi diện mạo của mình. Một sự biến đổi máy móc giống như Cherubim.

Hai bên vai đã bị ngắt ra từ cả hai bên, cả hai di chuyển dưới thắt lưng của nó. Cái <mỏ> khổng lồ nổi lên từ giữa bụng của nó đã hợp nhất với hộp sọ, khi mà đôi chân nhô ra khỏi khoảng trống để lại ở bụng trước đó.

Ở cuối chuỗi biến đổi, con hình nhân có cánh đã biến thành một con chim khổng lồ.

Những gì đã từng là cánh tay khổng lồ của nó nay đã được chuyển đổi để hoàn thành vai trò của đôi chân và móng vuốt. Đó có lẽ vẫn là vũ khí mạnh nhất của nó—vì cả hai hình dạng đều được tạo ra để tận dụng tối đa lợi thế của những móng vuốt đó.

Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Loki. Kẻ thù lần này của cậu không thể nào tệ hơn được nữa. Phoenix không chỉ có khả năng tạo ra ngọn lửa cho chính mình, mà ngọn lửa nhận phải cũng sẽ được chuyển đổi thành ma lực cho chính nó. Đó là lý do tại sao nó được biết đến là bất tử.

『Đi đi, Phoenix.』

Cất lên một tiếng kêu cao vút, Phoenix cất cánh.

Nó nhanh đến đáng sợ. Cứ như một quả thiên thạch vậy.

Nó có vẻ vận hành tương tự như Cherubim. Nó đang tận dụng phản ứng gây ra bởi phản lực của nó để đạt được sức đẩy.

Những vệt lửa dài mà nó mang trong không khí dường như là một phần của chiếc đuôi. Nó giống hệt như Hỏa Điểu trong truyền thuyết.

Con chim sà xuống Cherubim. Loki đã truyền ma lực của mình đi ngay lập tức, khiến cho Cherubim bay lên.

Một trò rượt đuổi tốc độ cao đã bắt đầu. Tựa như một cuộc chiến giữa hai con chim. Cuộc đụng độ giữa lưỡi dao, móng vuốt và mỏ tóe lên khắp hầm khi hai automaton hoán đổi vị trí và đâm vào trở lại sau khi vỗ cánh một lần nữa.

Tuy nhiên, bên có lợi thế là kẻ thù. Con Phoenix tiếp tục né tránh các đòn tấn công của Cherubim, làm giảm sức mạnh của chúng với luồng khí nóng có áp suất của nó. Loki cũng có thể sử dụng chiến thuật tương tự để làm giảm thiểu các đòn tấn công, nhưng sử dụng cùng một luồng khí nóng sẽ chỉ chuyển đổi các đòn tấn công đó trở lại thành ma lực cho địch.

Dòng thời gian trôi chỉ làm tăng lợi thế của kẻ thù.

Móng vuốt của nó cuối cùng đã xuyên qua cơ thể Cherubim trong khi mỏ của nó mở ra một lỗ trên ngực của cậu. Trên hết—

『Coi chừng onii-san!』

Loki né sang một bên theo bản năng sau khi nghe thấy tiếng cảnh báo của Komurasaki.

Nơi mà cậu vừa đứng cho đến vài giây trước đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một tia sét từ tay của một trong các heimgardner.

Bốn con automaton lính gác cùng nhau. Cậu đã hạ gần một nửa lực lượng của hắn đến nơi này.

Vẫn bị phân tâm bởi đám lính canh, một cú đá như búa bổ, trực tiếp đập vào đầu Loki.

Tầm nhìn của cậu rung chuyển. Loki ngước lên, không thể tin được điều gì vừa xảy ra, khi cậu lăn lóc trên sàn hợp kim ma thuật.

Phoenix lẽ ra phải bận rộn với Cherubim. Thứ quái gì đã đá mình...?

Và rồi cậu đã nhận ra.

『Ngươi... đừng nói với ta...!』

『Đúng vậy—Bản thân ta đã trở thành một Maschinensoldat!』

Rosenberg cười toe toét, đứng trên không trung.

   

Hồi 5

『Sư phụ... Tại sao cô lại ở đây...?』

Raishin bối rối lẩm bẩm. Griselda thả lỏng biểu cảm của mình trước khi trả lời—

『Cậu... tên học trò đáng thương!』

Griselda đã trực tiếp tặng cho Raishin một đòn kiếm vào hông.

Raishin bay lên không trung, suýt là chạm đến trần hầm. Nếu cậu mà không buông Alice ra ban nãy, cô cũng sẽ bị làm thương nặng mất.

Raishin bắt đầu phàn nàn sau khi rơi xuống.

『Cô làm cái quái gì vậy!? Tôi lúc này có thể đã chết nếu tôi không kích hoạt Kongouriki vài giây trước đó đó!』

『Cậu có định lãng phí cuộc đời mình ở một nơi như thế này không!?』

『Tôi vừa suýt bị cô giết còn gì!』

『Câm miệng! Cậu lẽ ra phải có một kẻ thù để đánh bại!』

Raishin không nói nên lời. Đúng vậy, kẻ thù mà cậu muốn đánh bại không phải là hiệu trưởng của học viện.

『… Tôi sẽ đánh bại ông ta. Nhưng tôi cũng sẽ giúp Alice.』

『Ngáo đá. Tôi đã biết điều đó siêu rõ. Thực tế cậu là một thằng ngu.』

『Vậy mắc gì cô quẳng tôi lên trời!? Cô điên lên vì cái gì!?』

『Tại sao cậu không nhờ tôi giúp!?』

『—!』

Một trong đôi lông mày của hiệu trưởng đã nhúc nhích một chút. Ông ấy đã bắt đầu vuốt ve cuốn sách ma thuật Lemegeton của mình bằng ngón tay.

『Ta không thể bỏ qua những gì ta vừa nghe. Cô có thực sự định phản lại ta—toàn bộ học viện?』

『Không hề có. Tuy nhiên, tôi cũng không đủ khoan dung để chỉ đứng và không làm gì trong khi nhìn ai đó cố gắng giết học trò tôi.』

Hai pháp sư nhìn nhau. Không khí trong gian phòng bắt đầu run rẩy, như thể nó đang sợ hãi điều gì đó. Yaya đã cố gắng chịu đựng sự căng thẳng trong khi chứng kiến sự va chạm tàn khóc giữa hai luồng sức mạnh của hai cá nhân mạnh mẽ. Chỉ cần mất đi một chút sự tập trung thôi có thể sẽ cướp đi tinh thần chiến đấu của họ.

Griselda đã bước ra trước mặt Raishin, như che chở cho cậu bằng thân thể mình.

『Tiếp tục đi, tên học trò ngu ngốc. Tôi sẽ câu cho cậu một chút thời gian.』

『Cô sẽ câu cho tôi một chút thời gian—cô đang nói là cô sẽ không thắng hả? Không phải cô là một Wiseman à?』

『… Cậu có vẻ đang hiểu lầm gì rồi. Wiseman chỉ là danh hiệu được trao cho tài năng vĩ đại nhất ở cùng thời đại mà nó được trao cho. Tôi chỉ thống trị được một Bữa tiệc đêm—trong khi người đàn ông đó đã thống trị cả thế kỷ 19.』

Griselda cười mỉa mai bản thân sau khi nhìn vào hiệu trưởng.

『Tôi sẽ tạo cơ hội cho cậu. Xem xét thật cẩn thận và chạy đi.』

『Nhưng...』

『Đừng lo lắng. Tôi có những thứ này bên mình.』

Griselda thả thanh kiếm mình xuống. Thanh kiếm đã phân tán thành nhiều mảnh khác nhau trong không trung, thay đổi bóng hình của nó thành của một con automaton cơ khí.

Yaya che miệng ngạc nhiên.

『Raishin! Cái này... Nó nhỏ hơn, nhưng nó giống như Cherubim!』

Chúng chắc chắn trông giống nhau. Cherubim cao lớn như một người đàn ông trưởng thành nhưng con này ở đây thì có chiều cao của một cô gái, và điểm nhấn ở vòng eo thon của nó cho thấy nó là nữ. Áo giáp của cô ấy được lấp đầy bởi những bản khắc chi tiết, đủ xứng đáng với sự khâm phục về khía cạnh nghệ thuật. Nếu Cherubim có thể được ví như một loại vật liệu công nghiệp, thì cái này ở đây sẽ là một tác phẩm thủ công.

Trái ngược với đôi cánh của Cherubim thứ trông như <tấm chắn>, automaton này có <gươm> trông như cánh trên lưng. Sự cân bằng của chân tay cô giống con người, tinh tế hơn nhiều so với Cherubim.

Tấm khiên cũng đã biến đổi cùng lúc. Nó có một thiết kế tương tự như của automaton kiếm, nhưng với hình dáng tinh tế hơn. Sáu tấm kim loại phù hợp với phần khiên đảm nhận vai trò che chở cho vòng eo như một chiếc váy.

Hai automaton giống nhau một cách đáng kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó cũng khác biệt đến đáng ngạc nhiên.

『Những thứ này là gì...?』

『Bản sao của người hầu. Có thể thấy chúng là các mô hình Michael Raphael.』

『Những cái tên đó... vậy chúng thực sự là cùng một mô hình với Cherubim—đúng hơn là, cô lấy chúng từ đâu vậy?』

『Một giáo viên mà tôi biết nói rằng cổ muốn đưa chúng ra thử nghiệm. Chúng chỉ là những thứ vay mượn và ngẫu hứng, nhưng chúng chắc chắn sẽ là đủ để câu giờ cho cậu.』

『Thật xấu tính khi gọi chúng tôi là những thứ ngẫu hứng.』

Con automaton kiếm đã phát ra một giọng nói hoàn toàn uyển chuyển từ cơ thể cô ấy. Raishin rất ngạc nhiên.

『Chúng nói chuyện!』

Hai automaton di chuyển tay lên mặt trong một cử chỉ chế giễu.

『Thằng nhóc ngu ngốc này ngạc nhiên cái gì vậy?』

『Cẩn thận lời nói, onee-sama. Sự thật sẽ chỉ làm tổn thương những kẻ ngu ngốc nhiều hơn thôi.』

『Và trên hết chúng là những cái mồm thối! Tụi nó hoàn toàn khác với Cherubim!』

『Ta hiểu rồi, chúng là những automaton tuyệt vời, Miss Weston.』

Hiệu trưởng đã bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình—và cười.

『Nhưng liệu những con rối đó có đủ xứng đáng với nữ thần của ta không?』

『Thử xem.』

Ma lực đột nhiên xuất hiện từ thân thể Griselda. Hai automaton phản ứng cực nhanh.

Cả hai nhảy sang hai bên, tiếp cận hiệu trưởng và nữ hoàng từ mỗi hướng.

Mắt Alice mở ra vì ngạc nhiên. Raishin cũng vậy, không nói nên lời.

Chuyển động của hai con rối rất mượt mà. Chúng cũng không tạo ra bất kỳ tiếng ồn nào như luồng khí nóng mà Cherubim sử dụng. Sự kiểm soát tự nhiên của các vectơ của chúng trong mỗi hành động trông cứ như những động tác đó

Fragarach —Không thể nào! Không đời nào có ai có thể hiện thực vòng suy nghĩ có khả năng kiểm soát ma thuật đó mà không sử dụng mô-đun não người...!』

Trước mặt Alice đang ngạc nhiên, hai automaton di chuyển giống hệt Shin.

Họ đã tránh các linh hồn báo thù của nữ hoàng bằng các chuyển động zigzag không quán tính, rút ngắn khoảng cách giữa họ và hiệu trưởng gần như trong giây lát. Automaton kiếm rút lưỡi kiếm trên lưng, cố gắng chém nữ hoàng.

『Ta sẽ không cho phép!』

Hiệu trưởng đã di chuyển để bảo vệ cô một lần nữa, triển khai ánh sáng của một vòng tròn ma thuật.

Một âm thanh cao vút làm rung chuyển không khí, khi lưỡi kiếm và kết giới va chạm.

『Ed, ma lực của ngươi.』

『Như người ra lệnh!』

Hiệu trưởng truyền ma lực của mình cho nữ hoàng sau khi nắm lấy tay cô một lần nữa.

Nữ hoàng, không chỉ vào con rối kiếm, đã gửi các nhóm linh hồn về phía Griselda. Tuy nhiên, con rối khiên lần này đã phản ứng, bằng cách ngay lặp tức chặn đường bắn, theo nghĩa đen biến thành một chiếc khiên và từ đó bảo vệ cô chủ của mình.

Một tác động nặng nề. Chiếc khiên chống chịu đòn đánh trực tiếp của linh hồn mà không chịu bất kỳ loại thiệt hại nào.

Griselda mỉm cười vui vẻ.

『Cái này tốt hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Mình tự hỏi liệu—mình có thể dùng chúng như thế này không?』

Griselda bay lên bầu trời mà không nhảy. Raishin, Yaya và Alice không nói nên lời quan sát tình hình diễn ra trước mặt họ.

Chuyển động của Griselda cũng giống như Shin—một chuyển động tận dụng mạch ma thuật Fragarach.

Griselda đã bay lên phía trên hiệu trưởng, tận dụng lợi thế điểm mù tạo ra bởi khiên chắn. Con automaton kiếm đã biến đổi một lần nữa vào thời điểm đó, tự mình bay về phía bàn tay của Griselda dưới dạng một thanh kiếm tao nhã.

Một ánh sáng đỏ bắt đầu lan ra từ lưng Griselda.

Sự bốc hơi của máu cô đã sinh ra một lượng bùng nổ ma lực. Năng lượng ngưng tụ thành một sợi chỉ đi từ cánh tay phải của cô qua thanh kiếm trong tay cô, từ đó rút tất cả sức mạnh từ mạch ma thuật của họ đến giới hạn.

Cô đột nhiên tăng tốc với tốc độ khủng khiếp. Griselda lao xuống như thiên thạch, chuẩn bị một nhát chém bằng thanh kiếm của mình.

Hiệu trưởng đã xoay xở chống được đòn tấn công bằng cách triển khai một kết giới ma thuật phía trên ông, tuy nhiên, ông ấy đã không thể ngăn chặn cơn chấn động!

Mặt đất bên dưới họ lún xuống cùng với âm thanh của một vụ nổ.

Sàn đá vững chắc đã sụp đổ tạo thành một hố trũng. Nhiều vết nứt chạy dọc theo các bức tường của gian phòng trong khi kính trên trần nhà vỡ thành từng mảnh. Kính dường như cực kỳ dày, khi mà chúng rơi xuống từ trần nhà như những khối băng khổng lồ. Raishin đã tuyệt vọng cố gắng tránh chúng trong khi che chở cho Alice bằng cơ thể mình.

Griselda đang mỉm cười rất tươi qua bức màn bụi bao phủ nơi này. Cô ấy là hình ảnh sống động của một nữ thần hung bạo.

『Tôi không thể tin được... có thể kích hoạt... Fragarach trên mình... khi mà cô ấy chỉ mới bắt đầu học cách kiểm soát nó!』

Giọng Alice run rẩy. Về phần mình, Raishin một lần nữa công nhận kỹ năng của sư phụ mình.

Griselda là người đáng sợ, cùng với những thiên thần cơ khí lấp lánh kia.

Đánh cắp các thiết kế của D-Works và cài đặt mạch ma thuật từ Đức bằng cách tạo ra một automaton lai—nghĩ về mặt lý trí, nó không hơn gì sự kết hợp của hai bộ phận ngẫu nhiên.

Cherubim có đặc điểm là có thể cắt xuyên qua tất cả các loại chất sử dụng sự tập trung nhiệt độ cao.

Maschinensoldat có khả năng đặc trưng sử dụng ma lực của cả pháp sư và automaton.

Hai con automaton này không có bất kỳ đặc thù nào trong số đó. Tuy vậy, Griselda sở hữu số lượng gần như vô hạn ma lực cùng với sợi chỉ Ariadne. Miễn là họ ở bên cạnh cô ấy, hai người đó vẫn sẽ là một thanh kiếm và khiên chắn tuyệt đối.

Shin đã từng nói. Fragarach đó ban đầu là một thanh kiếm thần thánh thứ sẽ trở lại tay người sử dụng sau khi tự mình đánh bại kẻ thù—rằng không một bộ giáp nào có thể ngăn cản nó.

Ai có thể nghĩ rằng trớ trêu thay, một số automaton xứng đáng với cái tên đó sẽ được hoàn thành bằng cách bắt trước các kĩ thuật đó.

Sức mạnh của Griselda chắc chắn là khủng khiếp, nhưng—

Điều tương tự cũng có thể dùng để nói về đối phương.

Một lượng ma lực khổng lồ bắn ra từ bên dưới sàn nhà sụp đổ.

『Tuyệt vời, Miss Weston.』

Giọng nói của hiệu trưởng vang vọng khắp nơi bụi bặm.

Ông ấy đã trồi lên bề mặt cùng nữ hoàng. Ông ấy đang làm cho cơ thể họ trôi nổi thông qua ngoại cảm.

『… Mặc dù tôi đã chắc chắn tôi đã tóm được ông với đòn đánh đó. Tôi đoán danh tiếng pháp sư mạnh nhất của thế kỷ 19 rốt cuộc không phải là một lời nói dối nhỉ.』

Griselda mỉm cười cay đắng. Hiệu trưởng cũng vậy. Ông ấy đã đưa tay vuốt râu trong ngạc nhiên, sau khi nhìn vào cái hố được tạo ra bên dưới.

『Thật khó để tin rằng cô có thể phá hủy nơi được gia cố về mặt vật lý đến mức n—』

Griselda ném thanh kiếm của mình, không để ông ta kết thúc câu nói.

Thanh kiếm lao đi theo một đường thẳng, nhắm vào cổ nữ hoàng. Can thiệp, hiệu trưởng đã chặn đòn tấn công bằng kết giới ma thuật của mình—Griselda đã sử dụng chính khoảnh khắc đó khi các đòn đánh giữa hai thế lực bắt đầu để hét về phía Raishin.

『Cút khỏi đây, tên học trò ngốc! Nếu cậu để cơ hội này vụt đi, thì đừng mơ có thể vượt qua gã này lần nào nữa!』

Một Wiseman đã nói những lời đó. Hiệu trưởng mạnh đến mức độ đó.

Raishin đã đưa ra quyết định của mình. Sau khi nhanh chóng bế Alice trong tay, cậu đã vượt qua hố trũng cùng với Yaya.

『Mu—Có ổng không, Ed? Thằng nhóc đang chuồn đi.』

『Không quan trọng. Đi đi, Raishin-kun.』

Raishin đã dừng lại sau khi nghe thấy những lời ngoài mong đợi từ hiệu trưởng.

『Tận dụng ngay cả một Wiseman để ngăn chặn người khác—thật là một tài năng tuyệt vời. Cậu, người đã từng bị chế giễu là Second Last nay đã mạnh mẽ thế này rồi. Ta muốn tặng cậu một món quà như phần thưởng cho tất cả những nỗ lực của cậu.』

Hiệu trưởng đang cho Raishin nụ cười dịu dàng thường thấy mà ông sử dụng với bất kỳ học sinh nào của mình.

『Tận hưởng cơ hội chỉ một lần trong đời này của cậu đi. Sẽ không ai chặn đường cậu.』

Một cơ hội. Một cơ hội chỉ có một lần trong đời. Không thể nào nó là—

Raishin đã bắt đầu chạy nhanh hơn, vượt qua Yaya khi cậu băng qua lối đi hẹp trước mặt họ.

Ở cuối con đường mở ra một gian phòng giống hệt như cái trước.

Cả không gian của nó, và tất nhiên là kính trên trần nhà đều là một. Tuy nhiên, một thứ gì đó mà căn phòng kia không có được lưu giữ ở trung tâm của gian phòng đó. Một thứ gì đó có hình dạng của một con cá voi—một con tàu bay cứng cáp.

『Một chiếc thuyền... em tự hỏi?』

Yaya nghiêng đầu. Raishin rất ngạc nhiên.

『Một phiên bản rút gọn của Daedalus...!? Một thứ như thế này đang làm gì bên trong học viện...!?』

Raishin đã nhận ra ngay khi cậu cố gắng hỏi Alice một câu hỏi.

『Ngươi có phải kẻ thù của chủ nhân tôi không?』

Một câu hỏi trang trọng, không mang bất kì loại cảm xúc nào. Một cô gái với một mạng che mặt trên khuôn mặt, đang đứng trên nóc tàu.

『Hotaru... Nếu em ở đây, thì...』

『Ở đây, Second Last.』

Một giọng nói vang lên trong không khí, khẳng định sự nghi ngờ của cậu.

Một chiếc mặt nạ kim loại lấp lánh dưới ánh trăng, che đi đôi mắt rực đỏ chất chứa ma lực.

『Magnus...!』

Kẻ giết chết em gái cậu... đang ở đó.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Rất là nhanh luôn
Xem thêm