Tập 07 - Đối mặt "Genuin Legends"
Chương 02 - Nàng tiên nhỏ trong truyện cổ tích
1 Bình luận - Độ dài: 7,143 từ - Cập nhật:
Hồi 1
Quay ngược thời gian về một chút, đến tầm chiều tối. Trước khi Bữa tiệc đêm bắt đầu—
Loki đã rời khỏi Ký túc xá nam Raphael cùng Cherubim để đến đấu trường.
Cậu ta đi về phía nam trên con phố chính chạy từ bắc xuống nam qua học viện. Khi đi ngang qua căng tin trung tâm, cậu nhận thấy một nữ sinh trong bộ dạng như đang đợi ai đó.
Cô ấy là đại diện học sinh Olga Saladin. Cô mặc một chiếc váy lễ nghi màu trắng chỉ dành riêng cho các thành viên ban điều hành. Bầu không khí cô mang theo thật lộng lẫy, thậm chí còn tỏa ra một sự đáng sợ nào đó.
『Tôi đang đợi cậu đó,〈Sword Emperor〉Loki.』
Nụ cười của〈Golden Olga〉hướng về mọi người không chút thiên vị.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô gần như vậy. Loki trông có vẻ ngượng ngùng trước sự tao nhã của cô.
『Tôi muốn nói chuyện với cậu. Cậu có thể cho tôi chút thời gian không?』
『Xin lỗi, nhưng tôi đang trên đường đến Bữa tiệc đêm.』
『Vậy thì, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Về Raishin Akabane.』
Lông mày Loki giật giật.
Mắt Olga nheo lại như thể đang tận hưởng sự thay đổi đó.
『Sao cậu không đấu với cậu ấy?』
Cô đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.
『Các học sinh nói rằng cậu và cậu ấy là〈đồng đội〉. Nhưng không phải vậy, đúng không? Ít nhất, cậu có ác cảm với cậu ấy mà đúng không—tôi có nên nói là cậu sợ không?』
(Sợ…?)
Con người trước đây của cậu có lẽ sẽ bị xúc phạm.
Nhưng giờ đây, tâm cậu có thừa chỗ để cười nhạo những lời của Olga trong lòng.
『Tôi không có ý xúc phạm cậu đâu. Nhưng cậu hẳn phải nhận ra sức mạnh thực sự của Raishin hơn bất kỳ ai khác. Cậu ấy là một kẻ thù mạnh mẽ cản đường cậu. Tại sao cậu lại không thử đánh bại cậu ấy?』
『Cô chẳng biết gì cả.』
『Vậy thì tôi có nên đoán thử không? Cậu muốn đánh bại cậu ấy trong một trận chiến một chọi một, đúng vậy chứ?』
『—Ý cô là sao?』
『Với tình hình hiện tại, cậu sẽ bị lật. Cậu cần sự giúp đỡ từ chị gái mình, đúng chứ?』
『…. Hừ. Cứ nói bất kì điều gì cô muốn.』
『Cậu có ổn với những gì đang diễn ra không? Cậu có thể tin rằng mình đang lợi dụng cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ngày càng mạnh hơn sau mỗi trận chiến mà cậu ấy trải qua. Nhanh hơn cả cậu.』
Loki đột nhiên dừng lại, mỉm cười yếu ớt và phản công.
『Không cần phải xúi giục tôi. Chính cô là người muốn bọn tôi chiến đấu, nhưng tại sao?』
『Cậu không bị cuốn theo... sự khiêu khích của tôi, nhỉ. Cậu cứng cựa đấy.』
Olga khẽ giơ tay lên và tạo dáng "Tôi đầu hàng".
『Tôi là một phần của ban điều hành. Đây là một vị trí khó khăn với việc cần phải cân nhắc quá nhiều điều. Bữa tiệc đêm không phải rất nhàm chán khi cậu và Raishin đang chiến đấu cùng nhau sao?』
『Hừ, một trận cá cược sao. Mấy tên giàu sụ này thật kiêu ngạo.』
『Những con bạc ở London dạo này rất bận rộn. Họ sẽ bắt đầu nó từ bây giờ nên cần phải điều chỉnh đống tỷ lệ cược.』
Chải mái tóc vàng hoe màu mật ong của mình lên, cô bước đi trên đôi giày cao gót như thể từ bỏ.
『Tôi muốn cậu đấu với Raishin nếu có thể—nhưng tôi sẽ không ép buộc cậu. Bạn bè là không thể thay thế. Tôi chúc cậu may mắn trong trận đấu tối nay.』
『Đợi đã! Ý cô là tôi với hắn ta là bạn hả? Bọn tôi—』
Lần này, Olga không để ý nữa và bỏ đi, vẫy tay chào.
Một cử chỉ tao nhã đến khó chịu. Dưới những hàng cây ven đường đã đổi màu, tấm lưng cô ấy biến mất trông như một bức tranh.
Loki trừng mắt nhìn Olga đang biến mất và chịu đựng sự khó chịu dội lên một lúc.
Cherubim nhìn chằm chằm vào chủ nhân mình với đôi mắt giống như những điểm sáng.
Hồi 2
Raishin bước lên cầu thang với những bước chân lén lút và mời Henri vào phòng mình.
Căn phòng vẫn tồi tàn như thường lệ, nhưng nhờ Yaya đã lau dọn kỹ lưỡng mà căn phòng vẫn sạch sẽ.
Yaya đang gọi điện cho Shouko ở lối vào tầng một. Chỉ có Raishin, Henri, Sigmund và một Char nhỏ tí đang ở trong phòng lúc này.
Raishin nhìn về phía Henri và nói với vẻ nhiệt tình.
『Cho tôi biết đi. Cổ thực sự là Char hả?』
Henri chìa thứ trong tay mình ra. Char, với kích thước độ một con chuột con, khoanh tay, tỏ vẻ không hài lòng, và nhìn chằm chằm vào Raishin.
『Cô ta không phải một automaton thu nhỏ được tạo ra cho giống hệt cô ấy đấy chứ, hay có thể là ảo ảnh?』
『Ngươi nhầm rồi, đồ hỗn láo! Ồ, hay là ngươi bị mù? Ngươi không phải có pho mát có lỗ thay vì mắt đó chứ?』
Char bé nhỏ có giọng nói nhỏ hơn và bước sóng cao hơn. Tuy nhiên, nếu cậu đưa tai lại gần hơn, cậu có thể hiểu được lời cô ấy một cách gián tiếp. Chúng gần giống như tiếng hót của một chú chim nhỏ.
Bối rối, Henri nhìn xuống cái đầu be bé của chị gái mình.
『Onee-sama…. Sigmund nhìn thấy khoảnh khắc chị ấy nhỏ lại.』
『Vậy thì sao? Đây là ma thuật gì vậy?』
Raishin quay mặt về phía Sigmund. Sigmund lắc đầu lên xuống,
『Đây sẽ phải là một quá trình loại trừ. Ma thuật nào có thể làm được điều này?』
『Nếu là ma thuật, có thể loại bỏ bằng cách chồng thêm một phép khác, đúng không?』
Một ý tưởng sử dụng Thuyết Hoạt Động Ma Thuật Bất Hòa. Tuy nhiên, Char lắc đầu.
『Ta đã thử rồi. Nhưng không hiệu quả. Ma lực của ta hoàn toàn không ổn định, và nó không biểu hiện thành công… Ma thuật của Henri cũng không hiệu quả.』
『Để đó cho tôi. Với kỹ thuật mới của tôi, tôi sẽ dồn hết ma lực mình vào đó.』
『Đợi đã, Raishin. Đừng làm điều gì vô lý với những suy nghĩ hời hợt.』
Sigmund nhảy từ vai này sang vai kia của Raishin và ngăn cậu lại với giọng thận trọng.
『Xét về sức mạnh của hiệu ứng, nó không phải là ma thuật hiện đại đơn giản. Trông nó giống ma thuật nghi lễ hơn.』
『Nghi lễ… một loại cổ đại?』
『Sẽ là nguy hiểm khi đánh một loại ma thuật khác mà không biết kiểu kỹ thuật. Sẽ thật tuyệt nếu ma thuật triệt tiêu lẫn nhau, nhưng nếu thực hiện ẩu tả, cơ thể Char có thể phải chịu hậu quả.』
『… Hậu quả sao?』
『Ví dụ… hiệu ứng trở thành〈Vĩnh viễn〉—hoặc đại loại thế. Hiệu ứng ma thuật cố định và đây trở thành trạng thái〈mặc định〉của cô ấy.』
『Không phải điều đó có nghĩa là nó không thể đảo ngược sao!?』
『Điều đó có thể xảy ra. Ma thuật cổ đại có những nguy hiểm như thế.』
Cậu không muốn mạo hiểm. Raishin ngừng lại.
Henri đang lo lắng nhìn chằm chằm vào chị gái mình. Char vẫn chưa mất vẻ tự tin thường thấy, nhưng cậu nhận ra cô đang hơi chút run rẩy.
『Chúng ta đến gặp ban điều hành thôi. Việc này có thể gây trở ngại cho những người tham gia Bữa tiệc đêm.』
『Không!』
Char phản đối ngay lập tức.
『Có rất nhiều tên có ác cảm với ta. Nếu chúng biết ta đang trong tình trạng này…』
『Tôi sẽ không để họ làm bất cứ điều gì hết.』
『Đừng nói dễ dàng như vậy! Hơn nữa… Ta… xấu xí….』
Hiểu rồi, Char có lòng tự trọng cao hơn bất kỳ ai khác. Mặc dù cô ấy đã giả vờ là một pháp sư hàng đầu, có lẽ cô ấy không muốn bất kỳ ai khác biết rằng phép thuật của ai đó đã hạ gục cô ấy dễ dàng như vậy.
『Vậy chúng ta đến phòng khám nhé? Gặp bác sĩ trước kh—』
『Ta hoàn toàn phản đối!』
Phản đối hơn cả trước nữa. Cả Henri và Raishin đều ngạc nhiên trước vẻ mặt đe dọa bất ngờ của Char.
『Ta sẽ KHÔNG để Cruel-sensei khám mình đâu! Anh ta đúng là một tên biến thái!』
『Ờm… cô có thể nghĩ vậy, nhưng khả năng của bác sĩ đó đáng tin cậy mà, phải không?』
『Raishin, Char không nói về khả năng của anh ấy. Char đã đá vào vùng dưới của cậu bác sĩ đó ngay khi cổ vừa vào trường đó.』
Nghĩ lại thì, Cruel đã giấu hạ bộ của mình khi nhìn thấy Char trước đó.
『Vì lý do đó, tên bác sĩ đó là một tên ngốc! Ta không biết anh ta sẽ làm trò gì và rồi gọi đó là khám sức khỏe đâu!』
『Này, thế thì chúng ta chả tiến triển được gì cả. Cả ban điều hành Bữa tiệc đêm và phòng khám đều không ổn.』
『Chúng ta tự giải quyết nhé!』
『Cô đòi hỏi quá đáng rồi…』
Trong lúc Raishin còn đang bối rối, cánh cửa mở ra với tiếng két và Yaya trở lại.
『Ồ, Yaya. Shouko-san đã nói gì thế?』
『Vâng. Cô ấy nghĩ rằng đây có lẽ là một〈lời nguyền〉hoặc〈ma thuật đen〉.』
『Đó cũng là kết luận mà Sigmund đưa ra. Vậy?』
『Shouko nói「Lời nguyền nằm ngoài lĩnh vực chuyên môn của ta」…』
『… Tôi hiểu rồi.』
Trước khi Machinart được hệ thống hóa—ma thuật trước thời trung cổ có rất nhiều điều bí ẩn. Cậu nghe nói rằng có rất nhiều bí thuật đã thất truyền. Phương pháp khá khác nhau giữa phương Tây và phương Đông. Họ phải là chuyên gia, nếu không, sẽ chỉ là vô nghĩa.
Henri đang im lặng mở miệng một cách rụt rè.
『Xin lỗi… thế còn việc được Kimberley-sensei kiểm tra thì sao ạ?』
『Ồ. Tôi cũng vừa nghĩ cô ấy là lựa chọn duy nhất của chúng ta. 』
『Không! Ta không muốn nợ Kimberley-sensei thêm nữa đâu!』
Char lại phản đối tiếp. Raishin cuối cùng đã nổi điên.
『Đừng nói mấy câu ích kỷ như vậy nữa! Cô nghĩ cả bọn làm điều này vì ai hả!? 』
『Gì chứ!? Nhiêu đây là bình thường thôi mà, đúng không!? Sau khi bùa h… 』
『Bùa… gì cơ? 』
『K-k-không có gì hết, đồ biến thái—』
*Rầm*, cánh cửa bị đạp tung một cách dữ dội, mọi người đều trở nên lo lắng.
『Này, Raishin! Tôi nghe thấy giọng nói ai đó từ nãy giờ rồi! Đừng nói với tôi là cậu đưa gái vào phòng nhé!?』
Quản lý ký túc xá dường như đã đánh hơi thấy họ. Raishin hoảng loạn,
『Xin lỗi! Yaya chỉ đang phát điên như mọi khi thôi!』
*Bang*, nhận phải một cơn sốc, Yaya rơm rớm nước mắt.
『Anh thật tệ, Raishin… lợi dụng Yaya như thế…. *Buồn bã* 』
『Ah, xin lỗi! Nhưng mà, cô thấy đó, những gì cô thường nói và làm là—』
『Raishin là đồ ngốc…. *Hic Hic*…』
『Anh là đồ đàn ông tệ bạc. Một tên khốn nạn đồi trụy tệ hại nhất. Kẻ thù của phụ nữ.』
『Nhưng đó là lỗi của cô mà!?』
『Này, Raishin!』
『Không có gì đâu!』
Thế là, một đêm trôi qua đầy vô ích.
Hồi 3
『Dậy đi, Char.』
Với cơ thể run rẩy, Char thức dậy.
Thứ mà cô coi là giường chính là cơ thể của Sigmund. Cô ngủ nép mình vào Sigmund để cơ thể nhỏ bé của cô không bị đông lạnh.
『Tôi không cảm thấy như mình đã ngủ…』
*Ngáp*, ngay lúc cô ngáp, khuôn mặt của Raishin, một gã khổng lồ, khỏa lấp tầm nhìn của cô.
『Chào, Char. Chúng tôi đã lo lắng vì cô không chịu tỉnh giấc đó.』
Cậu đã có thể nhìn thấy—khuôn mặt cô khi thức dậy—và khoảnh khắc khi cô ngáp.
Hơn nữa, Char đang bán khỏa thân. Cô chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tay, và đang không mặc đồ lót.
Char đỏ mặt và, trong lúc đó, cô nguyền rủa cậu như cô nhớ lại.
『Đồ biến thái! Đồ biến thái tệ hại nhất! Làm một điều như tấn công một người phụ nữ khi đang thức giấc, ngươi thực sự là kẻ tệ hại nhất!』
『Tệ thật đó. Ý tôi là, chúng ta đang ở trong phòng tôi đó, nhớ không?』
Raishin cười và xua tay. Sigmund xin lỗi vì sự bất lịch sự thay mặt cho Char.
『Tôi xin lỗi, Raishin. Char đang trong tâm trạng không tốt vì thiếu ngủ.』
『À, tôi hiểu. Tình huống này khiến cô ấy lo lắng, nhỉ.』
『Không. Việc ngủ trong phòng của cậu hơi quá phấn khích đối với—』
『Ngậm miệng lại, Sigmund! Đừng nói mấy lời kỳ lạ thiếu suy nghĩ!』
Cô trèo lên lưng ông và giật cánh ông ấy. Sigmund cười một cách thích thú.
Đột nhiên, cô nhận ra Raishin đang cố định ánh nhìn về phía cô.
『G-gì vậy… ngươi đang nhìn cái gì vậy…?』
『Tôi thấy tệ vì thứ duy nhất cô có là một chiếc khăn tay. Cô có gì để mặc không?』
『N-ngươi đang nhìn ta bằng ánh mắt tục tĩu đó!? Đừng nhìn về hướng này! Đồ biến thái!』
『Tôi không có nhìn cô bằng ánh mắt tục tĩu! Ý tôi là cô đã mặc đồ tắm vào hôm nọ mà!』
『Raishin~~~~giờ thì anh còn định thay quần áo của Charlotte-san~~~~.』
Yaya tức giận xông vào cuộc trò chuyện.
『Mặc rằng búp bê của Raishin là Yaya! Hãy thay quần áo cho Yaya nữa!』
『Đừng có cởi quần áo! Và tự thay quần áo đi!』
Raishin nói với Char trong khi xô xát với Yaya đang bán khỏa thân.
『Tạm thời, chúng ta sẽ đến chỗ của Kimberley-sensei hôm nay. Chúng ta sẽ đi ngay sau giờ nghỉ trưa—hoặc ít nhất là khi tiết 5 kết thúc. Hiểu chưa?』
『C... Chắc chắn rồi.』
Char miễn cưỡng gật đầu.
『Đừng làm bộ mặt như thế. Kimberley-sensei chắc chắn sẽ cho chúng ta mượn sự thông thái của cô ấy.』
『… Ừm.』
『Theo quan điểm của Raishin, Charlotte-san trông… dâm đãng… tình dục』
Mấy câu nói của Yaya đã phá hỏng bầu không khí ấm áp.
『Đừng nói theo cách kỳ lạ! Dù cho nó có hơi hướng tình dục hay gì đó, thì tôi cũng đâu thể làm gì Char như vậy, đúng chứ!?』
『Có! Anh sẽ tận hưởng việc chọc chọc cô ấy bằng tăm bông! Và rồi nắm lấy cô ấy trong khi cô ấy đang khỏa thân!』
『Hả? Đủ rồi về… khỏa thân, hay nắm… gì cơ?』
『Và bắt cô ấy nói~~~~「Không, Raishin, đau lắm… 」』
『Khoan đã!? Cô đang nói cái gì vậy!?』
『Và với sự thấm đẫm ướt át, nhớp nháp… Raishin~~~~!』
Tưởng tượng ra cảnh tượng như thế, lửa bùng ra từ khuôn mặt Char.
『N-ngươi là tên khốn biến thái tồi tệ nhất! Não ngươi có hoạt động không vậy hả!?』
『Hai người, hai người còn vượt xa trí tưởng tượng của tôi đấy, biết không vậy!?』
Raishin gãi đầu dữ dội và chịu đựng một lúc.
Cuối cùng, cậu đã dùng hết sức lực của mình, và với vẻ mặt sáng suốt,
『… Tôi chịu đủ rồi. Tôi đi kiếm gì đó để ăn đây.』
『À, Yaya sẽ đi! Em sẽ không để Raishin lấy mật ong đâu!』
『… Có vấn đề gì với mật ong?』
『Anh quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng mình sẽ làm gì đó như đổ nó lên người Charlotte-san để liếm cô ấy!』
『Tôi không có! Nó chẳng ngon lành gì cả!』
Sigmund đứng dậy, dang rộng đôi cánh và bay đến cửa sổ.
『Vậy, tôi sẽ đến chỗ Henri. Cô bé hẳn đang lo lắng cho Char.』
『Khoan đã! Ông định bỏ tôi lại hả!?』
『Ở lại đây với Raishin. An toàn hơn.』
Vừa nói xong, ông cất cánh khỏi khung cửa sổ và bay ra ngoài.
Khi Sigmund đã rời đi, Char nhanh chóng trở nên lo lắng.
『… Giờ thì sao, đồ ngốc! Đồ ác quỷ! Vô tâm! Thô lỗ!』
『Nào, nào. Hãy cư xử và ở lại đây với tôi.』
Raishin nói như để an ủi cô. Bị nói như vậy, cuối cùng cô nghĩ rằng mọi chuyện cũng không tệ đến thế. Char hoảng sợ, lắc đầu phủ nhận, và cố gắng tấn công cậu bằng lời nói như mọi khi,
Nhưng…. Không may thay, không có lời rủa nào được thốt ra.
Nó có đôi chút nhục nhã; Char quay khuôn mặt đỏ bừng của mình đi.
Hồi 4
Raishin quyết định ăn sáng trong phòng của mình cùng với Yaya và Char.
Bữa ăn của Char là một thách thức lớn. Đầu tiên, không có bộ dụng cụ ăn uống nào vừa với kích thước của cô ấy. Và trên hết, tất cả đồ ăn đều quá lớn so với Char.
Char dùng một trong những bàn tay nhỏ bé của mình nhổ một miếng bánh mì nâu to như quả núi và đưa lên miệng.
『Thế nào? Cô có ăn được không?』
『… Đắng quá.』
『Đắng? Cô nhắc mới nhớ, chỉ có thứ gì đó như cái ký túc xá tồi tàn này mới phục vụ bánh mì nâu thôi, đúng không?』
『Không phải thế… Aizzz, mật ong! Cho ta mật ong!』
『Được rồi, được rồi. Tới liền đây, Ojou-sama—』
Khi cậu chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, một cái chai đột nhiên được đưa đến từ bên cạnh.
『Đây là gì, Yaya? Cô lấy nó hả?』
『… Charlotte-san nhỏ bé, nên em nghĩ sẽ khó để cô ấy nuốt đồ ăn.』
Cô ấy nói như đang thầm thì khi quay mặt đi. Cô ấy trông có vẻ không vui, nhưng vì lí do nào đó, cô ấy lại lo lắng cho Char. Raishin trở nên vui vẻ và nói điều mà bình thường cậu sẽ không nói.
『Cô tốt bụng thật. Tôi thích khía cạnh đó của cô.』
『Raishin… ♡.』
*Kyun*, tim Yaya đập thình thịch. Yaya đỏ mặt và phấn khích đến nỗi cô bóp nát chai mật ong trong tay. May mắn thay, mảnh vỡ từ cái chai không trúng ai—nhưng mật ong đổ một lớp dày lên đĩa.
Trên đĩa là Char đang bám chặt vào ổ bánh mì nâu. Mật ong khiến cô bị trượt và ngã xuống đột ngột. Trong vài giây, tóc và da cô đã trở nên dính bết.
Một sự im lặng nặng nề. Cuối cùng, Yaya che miệng lại như thể hốt hoảng.
『Raishin… anh định liếm Charlotte-san sao…!?』[note74605]
『Chính cô là người làm vỡ chai mà!』
『Nhưng chính Raishin là người bắt em làm thế! Em đã nghĩ là thật lạ, khi Raishin nói những lời ngọt ngào như vậy…!』
Bỏ qua sự tương tác giữa họ, Char run rẩy trên đĩa.
『Char… ờ, ừm, tôi sẽ tắm cho cô.』
『Đừng có đùa với ta, đồ biến thái! Ta tự tắm!』
Char giơ tay lên và nổi giận. … Nhưng cô ấy hạ bàn tay yếu ớt của mình xuống và chìm xuống đĩa. Cơn giận của cô ấy dường như đã vượt quá giới hạn, cô ấy rốt cuộc trở nên nói đúng là buồn bã. Cô ấy thường nói mấy lời đại loại như「Đừng có nhìn ra hướng này, đồ biến thái!」ấy vậy mà—
『Wa… này, đừng khóc.』
『Ý ta là… trông ta thật thảm hại… phải không?』
Char, người được coi sợ là〈T-Rex〉vô song, giờ đây là một sinh vật vô cùng bất lực.
Raishin đưa mặt lại gần Char và nói nhẹ nhàng nhất có thể.
『Cả chuyện đó nữa. Chúng ta đến chỗ Kimberley-sensei giờ nhé, cô nghĩ sao?』
Không cãi lại, Char gật đầu thật sâu. Cô ấy vô cùng mất tinh thần, đủ để cảm thấy thương cảm cho cô.
Raishin rời khỏi phòng, bao bọc cô gái đó trong tay như thể đang ôm một chú chim nhỏ.
Cậu rời khỏi ký túc xá và đi đến tòa nhà trường học của khoa khoa học cùng Yaya, người đang cảm thấy có lỗi.
Cậu đi thẳng đến văn phòng của Kimberley ở tầng trên cùng. Sau một vài tiếng gõ cửa, cậu nhận được câu trả lời:「Vào đi」.
Kimberley có vẻ đang ở trong văn phòng của mình. Cô ấy thực sự dậy sớm vào buổi sáng. Hay cô ấy thức trắng đêm? Dù sao thì, Kimberley không hề tỏ ra mệt mỏi, cô ấy có nước da bình thường.
『Sáng sớm thế, Sensei.』
『Có những đêm tôi không ngủ được. Giống như ngày hôm trước khi một món đồ chơi mới đến.』
『—Có thứ gì đó sẽ đến hả? Tôi có đang làm phiền không?』
『Đừng lo. Cậu cũng là một trong những món đồ chơi vui nhộn.』
『Raishin… để nghĩ rằng anh là đồ chơi của Kimberley-sensei…!』
『Này, Yaya! Đây là kiểu hiểu lầm khủng khiếp gì thế!?』
『Vậy, mới sáng sớm mà cậu đã bị lôi vào trò giải trí gì thế?』
Raishin im lặng đưa tay ra.
Nhìn thấy cô gái ngồi trong tay cậu, ngay cả Kimberly cũng mở to mắt.
Cô đeo chiếc kính gọng bạc thường ngày và đưa mặt gần Char hơn.
『Chuyện gì vậy, Charlotte? Không phải em trông nhỏ hơn nhiều so với hôm qua sao?』
Char khóc khẽ, cô không trả lời.
『Cô bé vô cùng chán nản. Và phủ đầy mật ong. Đừng nói với tôi là cậu định l—』
『Không! Ngay cả cô cũng có những ý tưởng kỳ quái và sai lầm vậy!』
『Hmm…. Đầu tiên, tôi sẽ cởi đồ cô bé và kiểm tra bằng mắt. Đàn ông phải ra ngoài.』
Thế là cậu bị đuổi khỏi văn phòng. Raishin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến góc tầng lầu.
Cậu ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là một buổi sáng yên tĩnh. Ánh sáng của ông mặt trời và tiếng hót của những chú chim nhỏ không khác chi mọi khi.
Rồi, một cách đường đột, cậu nhớ lại những gì Char đã cố gắng nói tối qua.
(Bùa h… đó là gì?)
Bùa h—của tôi
『Bùa h… Bùa hộ mệnh!』
Mặt dây chuyền bạc mà cậu nhận được từ Char. Một lá bùa có khắc một chữ rune trên đó.
Nói về nó, trong kỳ nghỉ hè—cậu đã cãi nhau với Char về điều đó.
Nói cách khác, Char đã nói về điều đó?「Mặc dù tôi đã mất tấm bùa hộ mệnh」.
『Char vẫn còn giận…?』
『Có chuyện gì với Onee-sama sao?』
Một giọng nói vọng đến từ cầu thang. Khi nhìn tới đó, Henri đang định đi lên. Cô ấy mặc một chiếc váy tạp dề và cầm một giỏ đựng đồ giặt lớn.
『Chào buổi sáng. Raishin-san.』
『Ồ, giặt đồ từ sáng à? Cậu là một người chăm chỉ đó, cậu biết không?』
Henri mỉm cười vui vẻ rồi cau mày, tỏ vẻ lo lắng.
『Ừm, còn Onee-sama thì sao?』
『Kimberley-sensei đang kiểm tra cô ấy.』
『Cảm ơn trời—ah, nhưng mà, ý cậu Onee-sama vẫn còn giận là sao?』
『Tấm bùa mà tôi nhận được từ Char, tôi đã làm mất nó, hay có lẽ tôi nên nói là, tôi đã làm hỏng nó.』
『Một tấm bùa?』
『Tôi nhận được nó trước Bữa tiệc đêm. Nó là một mặt dây chuyền, và một chữ rune bảo vệ được khắc trên nó.』
Sắc mặt của Henri thay đổi. Henri trở nên hơi tái mặt,
『Có phải cái đó… có khắc một hình lục giác bằng bạc không…?』
『Cậu biết về nó sao?』
『Đó là… một kỷ vật của bà ngoại Eliza của bọn mình.』
『—.』
『Bà ngoại của bọn mình rất am hiểu về chữ rune. Bà ấy đã sưu tầm chúng. Mình cũng có một chiếc nhẫn chữ rune.』
『… Thật hả? Đó là thứ cô ấy chỉ mua… vì nó sáng bóng, không phải sao?』
Bản thân Char đã nói theo cách như thể cô ấy đã mua nó.
Nhưng… xét theo tính cách của cô ấy, không thể có chuyện cô ấy tự mình nói rằng「đó là kỷ vật」.
Cô ấy trân trọng nó đến mức nó trông như mới.
Henri đi lên cầu thang mà không nói gì, có lẽ vì cô ấy nghĩ cho cảm giác của một Raishin đang im lặng.
Có vẻ như cô ấy đã lên sân thượng để phơi đồ.
(Đó là kỷ vật từ bà ngoại cô ấy… đó là lý do tại sao cô ấy tức giận…)
Cậu nên xin lỗi Char. Tuy nhiên, thật ngượng ngịu khơi chủ đề đó lên. Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ xem mình nên làm gì, cậu nghe thấy giọng Yaya từ phía bên kia hành lang.
『Raishin, Kimberley-sensei đang gọi anh.』
Raishin đứng dậy và quay lại văn phòng trong tâm trạng nặng nề.
Hồi 5
Khi cậu mở cửa, Sigmund đã đến trước.
Ông ngồi cạnh Char trên chiếc bàn ở phía sau. Nói về Char, thay vì một chiếc khăn tay bẩn, cô ấy quấn một dải ruy băng quanh mình. Một dòng suy nghĩ kì cục nói rằng 『Món quà chính là em ♡』 dạo chơi trong não cậu. Raishin muốn tự siết cổ mình.
Chủ nhân của căn phòng, Kimberley, đang ở trước bàn làm việc. Cô mở một thứ gì đó giống như một cuốn sách y khoa dày, và suy ngẫm với vẻ mặt khó khăn.
『Mọi chuyện thế nào rồi, Sensei? Cô đã tìm ra cách hủy phép chưa?』
Kimberley đột ngột xoay ghế lại và trả lời bằng giọng bình tĩnh.
『Tôi sẽ cho cậu biết kết quả chẩn đoán trước. Dựa trên kết luận của tôi, đây là một〈lời nguyền〉.』
Lời nguyền là một loại ma thuật, nhưng định nghĩa và phân loại của nó tương đối mơ hồ.
『Nó cũng được gọi là mê hoặc hoặc ràng buộc. Thường được xác định là ma thuật đen tiền Machinart. Hiệu lực cực kỳ dài, nhưng mặt khác, cần qua các bước phức tạp và nhiều vật liệu khác nhau.』
『… Điều đó cũng tồn tại ở quê tôi. Chọn một con búp bê rơm làm đối phương và đóng đinh vào nó.』
『Đó là một phong cách ma thuật〈đồng cảm〉điển hình.』
『Nhưng cô.』
Sigmund hỏi một câu hỏi.
『Không dễ để nguyền rủa một pháp sư như Char. Gia đình Belew được tăng cường về mặt tinh thần, và Char tự bảo vệ mình ngày này qua ngày khác.』
『Bên kia có vẻ là một người sử dụng khá thạo. Và không chỉ khả năng của họ nên được công nhận. Lời nguyền thường rất mạnh, nhưng cũng có rủi ro──đúng không, Charlotte?』
Giọng cô ấy giống như đang đứng tiết giảng bài. Char hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy đàng hoàng trả lời.
『Phản nguyền… đúng không?』
『Đúng vậy. Động lực của lời nguyền là lòng căm thù của người niệm chú… vì mối liên hệ giữa người niệm chú và kỹ thuật rất mạnh, nên hiệu ứng sẽ bị phản lại khi bị chặn. Điều tương tự xảy ra nếu không có hiệu ứng. Nói cách khác, kẻ thù đã sử dụng nó với sự chuẩn bị đáng kể.』
Raishin cứng đờ, cảm thấy như thể cậu bị một con dao găm vào sau cổ.
Có lẽ, những gì cậu đang nghĩ, rõ ràng đã chuyển thành niềm tin.
Cậu có ý tưởng về một người thích các phương tiện hiệu quả mà không quan tâm đến rủi ro.
Char hỏi với giọng nói bồn chồn nhưng rõ ràng.
『Vậy, Sensei. Lời nguyền nào đã ảnh hưởng đến em?』
『Dựa trên sự rõ ràng của các triệu chứng—tức là, sự suy giảm tổng thể thành phần cơ thể—không nghi ngờ gì đó là〈Lời nguyền Nibelung〉 hoặc một biến thể của nó. Nguồn gốc là một lời nguyền mạnh mẽ được truyền đến vùng nông thôn của Đức. Nó biến kẻ thù thành elf.』
Elf. Yaya nghiêng đầu bối rối trước từ lạ.
『Nó xuất hiện trong truyện cổ tích… một ông già độc ác bảo vệ kho báu của mình, đúng không?』
『Hình ảnh khuôn mẫu đó sẽ là hình ảnh của một bộ tộc thù địch bị nguyền rủa.』
Phần rắc rối của kỹ thuật này là nó có thể được kích hoạt với lòng căm thù nhỏ và có thể xảy ra các cuộc tấn công bừa bãi. Ngoài ra, mức độ tương thích của nó với cơ thể là cực kỳ cao—phương pháp giải trừ lời nguyền vẫn chưa được thiết lập cho đến gần đây. Ếch
và thiên nga có thể trở thành hoàng tử một lần nữa, nhưng không phổ biến khi elf trở lại thành người, đúng không?
『Khoan đã! Có cách nào để giải trừ lời nguyền không!?』
Raishin hoảng sợ và thúc giục Kimberley trả lời. Kimberley, với vẻ mặt nghiêm túc y nguyên,
『Thì, có đấy. Có một phương pháp rất là dễ dàng.』
『Đừng làm tôi sợ. Cho tôi biết nhanh đi.』
『Nói với người đã niệm lời nguyền hủy bỏ câu chú.』
『——!』
『〈Giải trừ cứng〉là một hành động giống như mở két sắt mà không có chìa khóa. Nó có thể làm hỏng két sắt và thậm chí làm hỏng đồ đạc bên trong. Nhưng nếu cậu có chìa khóa, cậu không cần phải lo lắng về điều đó.』
Cậu mất hy vọng.
Điều đó thực chất có nghĩa là đầu hàng kẻ thù….
Kimberley quay về phía Char và hỏi như thể để xác nhận.
『Charlotte. Em có biết người đó có thể là ai không?』
『… Không. Ý em là… có quá nhiều người.』
『Em đã bao giờ cảm thấy thù địch hoặc khó chịu chưa? Em đã bao giờ chạm vào một vật như vậy chưa?』
『Em không biết… Em không biết!』
Char cúi người và ôm đầu. Cô ấy đang phải chịu căng thẳng tột độ.
Char đau khổ đến nỗi Raishin bị giày vò bởi những cơn đau của lương tâm cắn rứt.
Thay vào đó, mình có nên tiết lộ mọi thứ cho họ không?
… Không, Alice có bao giờ cho phép điều đó chứ?
Kimberley chống cằm vào tay và nói xen lẫn tiếng thở dài.
『Chúng ta kẹt rồi. Nếu chúng ta biết ít nhất là con đường lây nhiễm, chúng ta có thể tìm ra manh mối về thủ phạm.』
『… Lây nhiễm là sao? Nó đâu phải là dịch bệnh.』
『〈Không thể chạm vào〉—nếu cậu chạm vào sự ô uế, cậu sẽ phải chịu thảm họa. Đó là nguyên tắc cơ bản của phép thuật, đồ ngốc.』
Cô ấy cuộn tờ báo lại với vẻ mặt chán nản và quất vào đầu Raishin.
『Nếu một pháp sư như Char bị nguyền rủa, thì việc dùng đến phương pháp lây nhiễm thông qua tiếp xúc là một lựa chọn an toàn.』
… Cô, cô có thể khám cho tôi không? Tôi có thể chính là người trung gian.
Sigmund lẩm bẩm đau đớn. Char nhảy dựng lên, ngạc nhiên.
『Ông đang nói gì thế? Làm sao ông có thể là trung gian của lời nguyền—』
『Có khả năng đó. Cô đã ôm tôi đêm qua trước khi sự việc xảy ra, đúng không? Nếu chúng ta xét đến việc cô đã bị nhiễm lời nguyền vào thời điểm đó, thì điều đó có lý.』
『Nhưng từ ai? Tại sao…?』
『… Tôi không biết, nhưng đúng là tôi đã cảm thấy thứ gì đó giống như khí độc ngay trước lúc đó.』
Kimberley nhìn chằm chằm vào Sigmund và gật đầu.
『Có thể. Nếu nó có thể bắt đầu từ một automaton, thì có thể mong đợi sự tiếp xúc sớm. Những Bandoll có thể hành động xa khỏi chủ nhân của mình—chúng có nhắm vào ông khi ông ở một mình không?』
Kimberley đứng dậy một cách mạnh mẽ.
『Chúng ta hãy tìm hiểu ngay nào.〈Second Last〉, cậu sẽ làm gì?』
『Tôi… Tôi sẽ cố nghĩ ra điều gì đó.』
『Tôi hiểu rồi. Cậu có thể thúc đẩy bản thân một chút, nhưng đừng liều lĩnh.』
『Ừm. Yaya… Tôi xin lỗi, nhưng cô nên bảo vệ Char ở đây.』
『Ô… vâng.』
Yaya có vẻ nghi ngờ cậu, nhưng cô lặng lẽ tuân theo cậu mà không hỏi gì.
Một giọng nói chạm tới Raishin, người sắp rời đi từ phía sau.
『Tôi sẽ cho cậu biết điều này, 〈Second Last〉. Kéo dài thời gian là không thể. Sẽ mất nhiều nhất là ba ngày cho đến khi lời nguyền hoàn toàn phát huy tác dụng.』
Cột sống của cậu cứng lại. Mặc dù cậu đã biết câu trả lời, cậu vẫn hỏi.
『… Điều gì sẽ xảy ra sau khi ngày thứ ba kết thúc?』
『Em ấy sẽ không thể trở lại hình dạng ban đầu của mình nữa.』
Câu trả lời đúng như cậu tưởng tượng.
Raishin nghiến răng và vội vã rời khỏi văn phòng của Kimberley.
Hồi 6
Raishin vội vàng đến Ký túc xá nữ Griffon.
Không may thay, Olga đã đến trường.
Khi mất kiên nhẫn, chẳng có gì diễn ra suôn sẻ. Cậu không thể tìm thấy cô ấy ngay cả khi chạy quanh, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chặn các đàn anh của mình để tìm hiểu thông tin về lớp học mà Olga đang học. Khi cậu đến hội trường, bài giảng đã bị hủy, và trong lúc đó, cô ấy đã nghỉ trưa, khi cậu đến văn phòng của đại diện học sinh, họ đi ngang qua nhau, rồi thế này thế kia và lớp học buổi chiều đã lại bắt đầu.
Rồi, 4 giờ chiều hơn—cậu đã có thể gặp cô ấy trong lần thứ năm đến văn phòng.
Tầng ba của khán phòng lớn, khu vực dành riêng cho ban điều hành. Ngay lúc cậu nghe『Mời vào』từ phía bên kia cánh cửa nặng nề, Raishin xông vào với một lực đẩy bật tung cánh cửa ra.
『ALICE!』
『Gọi tôi là Olga.』
Alice, người mang khuôn mặt của Olga, ngồi xuống với nụ cười cay đắng trên khuôn mặt.
Shin, người hầu, đứng trước mặt Raishin, người bước vào văn phòng một cách nhanh chóng.
『Để cậu ấy qua, Shin.』
Được Alice bảo vậy, Shin miễn cưỡng tránh đường. Raishin dậm chân và tiến đến phía trước bàn làm việc rồi đập bàn.
『… Là cô làm đúng không?』
『Làm gì cơ?』
『Đừng giả vờ không biết! Chuyện gì đã xảy ra với Char!』
『Nếu tôi nói đúng thì sao?』
『Giải trừ lời nguyền! Ngay bây giờ!』
『Không.』
『Nếu vậy, tôi sẽ bắt cô giải trừ nó bằng vũ lực!』
『Bất khả thi.』
『… Cô đang thử thách quyết tâm của tôi à?』
『Cậu muốn thử quyết tâm của tôi không?』
Ánh mắt họ chạm nhau, bắn ra những tia lửa.
Tuy nhiên, Alice mới là người nắm giữ lá chủ bài. Nếu Alice muốn—nếu cô muốn làm điều gì đó như tự tử, Char sẽ không thể được cứu nữa.
Nhận ra điều đó, Raishin không thể làm gì khác.
Nhìn thấy cảm xúc của Raishin, Alice nói như đang giễu cậu.
『Đừng nói với tôi là cậu đang gặp rắc rối nhé? Chỉ có tôi mới biết lệnh hủy. Chắc chắn là tôi ghét cô ta, nhưng nếu cậu giết tôi, Charlotte sẽ không thể cứu vãn.』
『… Làm ơn dừng lại đi.』
『Đó có phải là thái độ cầu xin người khác không?』
Kiềm chế cơn giận của mình lại, cậu đặt tay lên bàn và cúi đầu.
『Tôi cầu xin cô. Hãy hóa giải lời nguyền cho Char.』
『Vậy, cậu đính hôn với tôi nhé?』
Alice không trả lời ngay lập tức. [note74606]
Cậu lén liếc nhìn xem cô đang làm vẻ mặt như thế nào—
Alice đang nhìn Raishin bằng đôi mắt lạnh. Không hiểu sao, cô ấy trông có vẻ thất vọng.
『Tôi sẽ hóa giải lời nguyền cho Charlotte. Chỉ sau khi tôi hoàn thành xong vài việc vặt.』
『Sa—tại sao không phải bây giờ!?』
『Nếu chỉ cần mồi nhử là đủ, câu cá sẽ bất thành.』
『Tôi sẽ giữ lời!』
『Dối trá. Tôi chỉ biết duy nhất một người đàn ông khác—có thể phớt lờ lời hứa nhiều như cậu. Gì chứ? Cậu không cần phải lo. Việc vặt của tôi sẽ được giải quyết trong hai ngày. Một con chó canh gác của hiệp hội đang ở bên cô ấy, đúng chứ? Tác dụng của lời nguyền sẽ bị trì hoãn đáng kể.』
Cô ấy đã nhìn thấu mọi thứ?
『Cứ làm theo ý cô! Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Char… Tôi sẽ giết cô…!?』
Cậu cau mày thẳng mặt nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc, có thứ gì đó giống như đau đớn hiện lên trong đôi mắt xanh của Alice.
Có lẽ đó là trí tưởng tượng của cậu. Alice tát vào má Raishin,
『Nếu cậu muốn cứu cô ta, đừng làm tổn thương cảm xúc của tôi, được không hả, Raishin?』
Với nụ cười tàn bạo, cô từ từ rời khỏi chỗ ngồi.
『Trước hết, tôi nên lấy bằng chứng về lòng trung thành.』
Cô đến ngay cạnh Raishin và nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cậu không hiểu cô có ý gì, cậu bối rối; và lần này, cô tát vào mặt Raishin bằng mu bàn tay.
『Quỳ xuống và hôn tay tôi.』
Không có ích gì khi chống lại cô. Còn hơn cả vô ích, nó phản tác dụng.
Raishin quỳ xuống ngay tại chỗ và hôn tay Alice như một hiệp sĩ thời trung cổ.
『Tốt. Vậy thì, lần này tôi có thể nhận một cái ở đây không?』
Cô chỉ vào môi mình. Như mong đợi, Raishin do dự.
『Ồ, cậu phản đối à? Vậy thì liếm đùi tôi thay thế đi—』
『Ojou-sama. Đủ rồi.』
Shin trách móc cô bằng giọng gay gắt. Alice tặc lưỡi, tỏ vẻ không hài lòng, và quay trở lại bàn làm việc.
Cậu đã được cứu. Cậu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Shin cứu cậu.
『Hãy tiếp tục chuyện này vào lần tới nhé. Không phải sắp đến giờ cho Bữa tiệc đêm rồi sao?』
Ý cô ấy là cậu phải rời đi bây giờ sao?
Raishin nắm chặt tay, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, cậu đứng dậy.
『Suýt nữa tôi quên mất, tôi chắc là cậu biết điều này rồi, nhưng đừng hé một lời nào với bất kỳ ai—sẽ vô ích nếu cậu tiết lộ chuyện này với chủ nhân hoặc cộng sự của cậu, cậu nghe tôi chứ?』
『… Tôi biết.』
『Đừng quên. Cậu là hôn phu của Olga—cậu là của tôi.』
Cậu chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu. Raishin rời khỏi văn phòng trong tâm trạng tăm tối.
Cậu lang thang khắp khuôn viên trường như đang lê chân. Khi cậu nhận ra nơi mình đang đi suốt từ nãy giờ, cậu đã trở lại khu vực lân cận của khoa khoa học.
Một cô gái trẻ tóc đen đứng trong ánh sáng của ánh sáng bên ngoài.
『Raishin!』
Đó là Yaya. Yaya nhận ra Raishin và chạy đến chỗ cậu.
『Anh đã đi đâu vậy? Anh đột nhiên chạy ra ngoài—ah! Đừng nói với em là anh đã ở chỗ con hồ ly ngày hôm qua nhé… đúng lúc Charlotte-san đang gặp khó khăn…』
Cô ấy đúng, nhưng Raishin không đủ khả năng để tìm ra một cái cớ nữa.
『Xin lỗi. Tôi có thể tin tưởng cô cho Bữa tiệc đêm hôm nay không?』
『Chắc chắn rồi… nhưng mà, có chuyện gì không ổn sao? Anh đang hành xử lạ lắm, Raishin.』
『Không có gì đâu. Đi thôi.』
Cậu cảm thấy tệ cho Yaya, nhưng cậu không giải thích được.
Cùng với Yaya mang vẻ lo lắng, cậu đi đến đấu trường, nơi tổ chức Bữa tiệc đêm.
Con đường đến đấu trường đông nghẹt học sinh đi về.
Có vẻ như kết cục của đêm nay đã an bài. Có lẽ Loki hoặc Frey đã làm được.
Khi cậu đến chiến trường, Loki và Cherubim đứng trên sân khấu. Frey thì không thấy đâu cả. Những mảnh vỡ còn lại của một automaton đang được khiêng ra khỏi sân.
『Đừng làm bộ mặt yếu đuối đó.』
Ngay khi liếc nhìn Raishin, Loki lạnh lùng nói qua vai.
Sự thôi thúc như thiêu đốt của cậu ta đã truyền đến cậu. Cậu cảm thấy một cơn khát máu như ngày hôm qua.
『Gì vậy? Đừng nói với ta là mọi chuyện đã kết thúc rồi nhé? Còn Frey thì sa—』
Khoảnh khắc Raishin bước vào sân đấu.
Cherubim bay lên, tạo ra ngọn lửa thiêu đốt.
Nó biến hình trong không trung và trở thành một thanh kiếm dài, nhắm vào đầu Yaya.
Raishin đẩy Yaya ra trong gang tấc và né bằng cách nhảy lên.
Cậu nhìn Loki với cảm giác cậu không thể tin được. Yaya có lẽ cũng có cảm thấy tương tự. Cô ấy liên tục nhìn từ Loki sang Raishin với đôi mắt mở to.
Những chiếc ghế trống tạo ra tiếng động trong tình huống mà không ai ngờ.
Đòn đánh đó rất nghiêm túc. Nếu họ không né, đầu của Yaya sẽ bị xé toạc và bay đi.
『Chuyện gì? Ngươi ngạc nhiên về điều gì?』
Loki nói bằng giọng lạnh lùng thấu xương.
『Ban đầu, cả ngươi và ta đều là〈Gauntlets〉. Chúng ta là những sinh vật nghiền nát lẫn nhau để giành ngai vàng duy nhất của〈Wiseman〉, đúng không? Sớm hay muộn, đây sẽ là số phận của chúng ta.』
Cậu biết điều đó.
Nhưng, ở đâu đó. Cậu nghĩ mình có thể tiếp tục làm tốt với Loki—
Với tư cách là đồng minh, cậu nghĩ họ có thể chiến đấu cùng nhau.
『Chúng ta là kẻ thù—do đó.』
Một ma lực nhợt nhạt, hữu hình bốc lên từ vai Loki.
『Ta quyết định đánh bại ngươi đêm nay.』
*Buzz*, Cherubim lao vút xuống cậu, tạo ra một âm thanh gầm rú.


1 Bình luận