Tổng hợp truyện ngắn Saen...
Maruto Fumiaki Misaki Kurehito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Saekano O năm sau

Saekano Bốn năm sau

0 Bình luận - Độ dài: 4,336 từ - Cập nhật:

Người dịch: Hoàn Simp Megumi.

Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những ngưởi xem movie trong tuần thứ tư.

------

Bốn năm sau

Tại một live house ẩn mình dưới ánh hoàng hôn ở Tokyo.

Như mọi hôm thì vào thời điểm này trước cửa tòa nhà thường có nhiều người, xe ô tô và thậm chí có cả xe bus nhỏ xếp hàng để xem các nghệ sĩ biểu diễn.

Trên cửa ra vào ngày hôm nay lại treo một chiếc biển mà rất hiếm khi thấy: “Đóng cửa để quay phim”.

“Kasumi-sensei đến rồi!”

Giọng nói của trợ lý đạo diễn vang vọng xung quanh, một bầu không khí căng thẳng đột ngột lan khắp live house.

Người đàn ông đeo khăn quàng quanh cổ, trông có vẻ như là “người trong ngành” đang trò chuyện với nhân viên có vẻ là người chủ chốt, nhanh chóng tiến gần đến cô gái trẻ tuổi đứng phía sau trợ lý giám đốc với nụ cười rạng rỡ.

“Kasumi Utako-sensei! Chà, chị tự mình đến đây thật tốt quá.”

“Đã lâu không gặp, đạo diễn Nagase. Làm ơn đừng đến gần hơn nữa.”

Khi người đàn ông trung niên kia đang tiến lại gần, định đặt cả hai tay lên người phụ nữ kia thì một người khác nhanh chóng đứng ra ngăn chặn việc đó.

“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ đó chứ, Oen-chan.”

“…Với cả tôi đã bảo nhiều lần là đừng gọi tôi với cái tên đó rồi mà.”

Người đã đứng ra ngăn chặn người đàn ông kia là một phụ nữ ngoài ba mươi khoác lên mình bộ vest màu đen.

Theo như trên danh thiếp cô ấy đang đeo có ghi “Trưởng biên tập Fushikawa Fantastic Bunko / Fushikawa Emotional Bunko”, và tên của cô ấy, không phải Oen-chan… mà là Machida Sonoko.

Tóm lại thì, đây là người quản lí tất cả các hoạt động liên quan đến các tác phẩm của tác giả được đề cập đến trước đó, Kasumi Utako, cô ấy còn được biết đến như là “người quản lý chuyên biệt của Kasumi Utako (và Kousaka Akane)”, tuy không phải là một tai to mặt lớn nhưng cũng chẳng phải là một người vô danh, nhưng khả năng của cô ấy thì ai cũng phải công nhận.

“Mà… dù sao thì… tôi khá ngạc nhiên về việc cả tác giả lẫn nhà xuất bản đều góp mặt ở đây để cho chúng tôi thêm động lực đấy! Điều này chắc chắn sẽ giúp nhân viên của chúng tôi làm việc chăm chỉ hơn!”

Người đang nói là Nagase, một đạo diễn mang dáng vẻ của một đàn ông trung niên, người dường như không hề nao núng trước cách đối xử lạnh lùng của Machida, anh ta nở một nụ cười ranh mãnh trong khi vẫn thốt ra từng câu nói rất nhẹ nhàng.

“Với tư cách là Fushikawa, tôi rất kỳ vọng vào bộ phim này. “Lần này” tôi hi vọng hai người sẽ cố gắng hết sức.”

“Tôi bảo với anh rồi mà đúng không? Chúng tôi không liên quan gì đến bộ phim trước đó cả.”

“Ừm, tôi hiểu rồi. Lần này Shi-chan… Kasumi-sensei sẽ làm ra một thứ “không chỉ để bán mà còn để thỏa mãn”.”

“Đ-Đúng là như thế.”

“…Thế thì cố gắng đừng làm hỏng mọi thứ lên đấy? Nếu bộ phim lần này vẫn là một đống hỗn độn như đợt trước thì khổ cho chúng tôi lắm.”

“Anh đang cố gắng để động viên chúng tôi đúng không? Có phải như vậy không Fushikawa-san?”

“E-Etou Machida-san, đến giờ rồi.”

Như thể là các thành viên trong ban sản xuất đã mất bình tĩnh sau khi xem Captain Tsubasa vậy, khi cuối cùng thì họ cũng để nhân vật chính, sensei trong đoạn hội thoại vừa rồi… Kasumi Utako, đúng hơn là Kasumigaoka Utaha, được nói sau khi đến tận trang thứ ba.

“A-A… xin lỗi nhé Shi-chan. Vậy thì giờ, chúng tôi xin phép sẽ đến phòng thay đồ một lát.”

“À, nếu anh muốn nói lời chào đến dàn cast, tôi có thể gọi giúp anh. Này, ai đó gọi giúp tôi thành viên của “Lovely tail” trong phòng thay đồ ra đây với…”

“Ah, xin lỗi, tôi không cần gặp mặt dàn cast đâu…”

※※※

Tác phẩm mới nhất của Kasumi Utako “I, she tell you” (đồng âm với tên nhóm nhạc Icy Tail), đã được phát hành vào mùa xuân này…

Cuốn tiểu thuyết này là câu chuyện về một ban nhạc nữ sinh trung học gồm 4 thành viên. Mang phong cách mới mẻ, đầy sức sống của tuổi trẻ, là sự kết hợp giữa âm nhạc và tình bạn, tác phẩm này thu hút sự chú ý của không chỉ những fan nữ gạo cội mà còn của những độc giả đã theo dõi những tác phẩm trước. Không nằm ngoài dự tính, tác phẩm đã đạt được thành công vượt qua cả tiền nhiệm của nó và trở thành một hit lớn.

Chưa đầy ba tháng sau khi được phát hành, đã có công bố chuyển thể tác phẩm thành movie… Mà thực ra thì, cái “dự án” đó còn được quyết định trước khi cuốn sách được viết.

Khỏi phải nói, những biệt danh như “nhà truyền giáo tình ái” hay “kẻ đầu độc nữ sinh trung học” hay “nhà văn của cái đẹp” (mặc dù mấy cô ấy không muốn mấy biệt danh này lắm) ngày càng trở nên gắn bó hơn với tác giả Kasumi Utako.

※※※

“Vất vả rồi Hyoudou-san… À không, giờ phải là mitchie chứ nhỉ?”

“A-A rế? Kasumigaoka-senpai đấy à, ngọn gió nào đưa chị đến đây vậy?”

“Ý cô là sao? Tôi đến đây vì công việc mà.”

Tối nay, phòng thay đồ của live house không có những nghệ sĩ mà chỉ có những diễn viên “ăn mặc” như nghệ sĩ.

Utaha tiến đến gọi người cao lớn tự tin ngồi giữa dàn “diễn viên phụ”, cười nói vui vẻ như mọi khi.

Người đó không phải là diễn viên mà là một live artist với nghệ danh mitchie… tên thật là Hyoudou Michiru.

“À phải rồi nhỉ, giờ nhắc mới để ý, em được gọi đến đây là nhờ có senpai mà nhỉ~ Ahahahaha~”

“Tôi chỉ là không nghĩ được ai khác ngoài cô sẽ hợp hơn với vai trò này thôi. Cô làm ơn đừng nói những điều dễ gây hiểu lầm nữa được không?”

Địa điểm quay hôm nay tại live house này là cho nửa đầu của bộ phim “I, she tell you”.

Đó là cảnh màn biểu diễn ra mắt của 4 cô gái tình cờ quen nhau và quyết định cùng nhau thành lập ban nhạc.

Buổi biểu diễn trực tiếp đầu tiên của các cô gái đã thành công rực rỡ khi họ được tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ khác và được truyền cảm hứng từ màn trình diễn của các tiền bối. Cảnh này là bước ngoặt của câu chuyện, sau đó các thành viên ngày càng say mê với hoạt động của ban nhạc.

“Mà~ cũng phải công nhận là sau khi đọc tiểu thuyết của senpai, em không thể không tự nói với mình rằng: “Saki giờ thật là giống mình~”.”

“Kể cả cô không nghĩ như vậy thì sự thật vẫn không thay đổi.”

Ngay cả khi đang đứng giữa nơi đông người như vậy, Utaha vẫn không ngần ngại tận dụng “đặc quyền” của mình cho vai Saki, người nghệ sĩ solo đã mang lại cho các cô gái nhiều động lực nhất bằng màn trình diễn của mình.

Mặc dù chưa ra mắt công chúng chính thức nhưng không thể phủ nhận cô ấy là một nghệ sĩ tài năng, là một “viên ngọc quý ẩn mình”, người đã từng bước tạo dựng tên tuổi của mình tại các live house trên khắp đất nước với giọng hát cao vút và kỹ thuật guitar chuyên nghiệp.

“Ý em là, cả 4 thành viên của “lovely tail” đều là nhân vật chính mà ha~”

“Tôi đã cố gắng làm họ tốt nhất có thể rồi. Họ nên biết ơn tôi mới đúng.”

“Cái gì mà “câu chuyện về ban nhạc, tình yêu và tình bạn” chứ. Xấu hổ quá.”

“Nếu muốn được lòng mấy bạn trẻ thì phải xẩu hổ một chút.”

“Làm ơn hãy làm điều đó trong tác phẩm mà bọn em không phải hình mẫu đi ạ~. Thật là, senpai, chị thực sự rất thích lấy trải nghiệm cuộc sống để làm cảm hứng cho tác phẩm của mình nhỉ~”

Đồng thời phụ trách hát chính và guitar cho ban nhạc anime nữ gồm bốn người mang cái tên "Icy Tail" đã từng làm mưa làm gió ở Akihabara…

“Lần cuối cùng bọn em tụ tập cũng đã lâu rồi, nhưng mọi người có vẻ vẫn ổn... Ngoại trừ em ra, chẳng ai còn chơi nhạc nữa cả.”

“Vậy à…”

Tuy nhiên, những cô gái huyền thoại đã từng làm hình mẫu cho cuốn tiểu thuyết…

Như một quyết định sau một cuộc thảo luận giữa các thành viên trong ban nhạc, họ đã quyết định sẽ dừng hoạt động vào hai năm trước.

“Nhưng mà phải nói thật thì cứ như này sẽ tốt hơn cho mọi người, họ đều đang sống một cuộc sông rất ổn định, người thì đang làm ngân hàng, người thì về sống với bố mẹ, có người thì sắp chuẩn bị tiến tới hôn nhân.”

“Đó là sự thật. Sau khi tốt nghiệp và bị ném ra giữa cái xã hội này, những người cứng đầu theo đổi những ước mơ hồi trẻ đều là lũ ngốc.”

“Không hổ danh là do một đứa ngốc trong lũ ngốc nói ra có khác, nghe thuyết phục hẳn.”

“Chúng ta cũng cùng một ruộc thôi mà, nhỉ.”

Và, hai người nói chuyện trong tiếng cười, họ đối thoại như thể họ đã là bạn thân trong nhiều năm, mặc dù lâu lắm rồi họ mới được gặp nhau.

“Thật là, cô còn thậm chí có công ty của riêng mình.”

“Từ giờ mong chị giúp đỡ~”

Sau khi hâm nóng tình cảm bạn bè được một lúc, Michiru rút ra tấm danh thiếp, và trên đó thay vì chức danh nghệ sĩ, nó chỉ ghi “Michiru Hyoudou, nhà soạn nhạc, công ty Blessing Software.

“Mà thì, bọn em cũng chỉ là một công ty mới thành lập và vẫn chưa cho ra được một sản phẩm nào.”

“Thế, bao giờ thì sản phẩm debut sẽ được ra mắt?”

“Tụi em đặt mục tiêu là đầu năm sau, nhưng giờ thì mọi người dường như đang khá chật vật với nó.”

“Nếu là vậy thì chẳng phải bây giờ đã phải đến bước hoàn thiện sản phẩm rồi hay sao…”

“K-Không sao đâu, chẳng hiểu sao nhưng mà bọn em đã quen với việc hỗn loạn như này từ hồi còn là doujin circle rồi.”

“Hàng doujin và hàng thương mại hoàn toàn khác nhau mà phải không? Khách hàng tiềm năng là gì? Loại hình kinh doanh là gì? Phân phối? Mạng xã hội? Hay đóng gói?”

“Ư… Họ cũng suy nghĩ nhiều lắm đấy chị biết không? Có vẻ như bọn em sẽ tính đến chuyện mở rộng sang các thị trường nước ngoài ngay từ đầu luôn.”

“Nếu vậy thì chẳng phải là đang hơi đánh giá thấp thị trường trong nước hay sao? Trong trường hợp đó thì tôi nghĩ mọi người nên lập sẵn kế hoạch marketing nhắm vào thị trường quốc tế từ đầu? Công ty đã làm cái đó chưa vậy?”

“Chị hiểu biết thật đó ha senpai? Mặc dù chị là tiểu thuyết gia.”

“…Thì trước đây tôi cũng từng có kinh nghiệm làm việc trong một circle về game rồi nên chuyện này là bình thường thôi.”

Tất nhiên là điều đấy không hề bình thường một chút nào.

Cô ấy biết nhiều như vậy hẳn là vì đã có sự chuẩn bị, vì Utaha chưa từng bỏ lỡ cập nhật tình trạng của “blessing software” hằng tuần, việc họ chưa công bố thông tin về tiến độ hiện tại của tác phẩm khiến cho cô ấy có phần bức xúc và lo lắng.

Vì thế nên cô ấy không còn cách nào khác ngoài dành nguyên đêm để tiến hành điều tra về tình trạng hiện tại của ngành công nghiêp game, điều này khiến Machida phải khổ sở vào ngày deadline.

“Thật tình, chị đúng là người hay lo đấy. Ngay cả khi đã rời đi rồi, chị vẫn luôn theo dõi Tomo và Sawamura-chan, cứ như thể…”

“Nếu câu cô chuẩn bị nói có chứa từ “mẹ” ở trong đó, tôi sẽ mời cô ra khỏi dự án này, được chứ?”

“Ahaha.”

Lúc đó, Utaha quay mặt đi, còn Michiru thì nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng của một người mẹ, và đương nhiên, Utaha, người đã quay mặt đi, không nhận ra điều đó.

“Yên tâm đi, bọn em vẫn đang phát triển khi chị không ở đó.”

“Thật sao?”

“Những bức tranh của Hashima-chan ngày càng trở nên tuyệt vời hơn đó? Sawamura-chan luôn phải thốt lên “Khoảng cách trình độ lại càng xa hơn rồi.” mỗi lần cô ấy cho ra tác phẩm mới.”

“Cô ấy là vậy mà, nhỉ?”

“Còn Hashima-nii-chan ngày càng xảo quyệt hơn. Mà, nếu như anh ấy vẫn ở đây, bọn em sẽ không phá sản đâu.”

“Ý của cô có phải là, công ty sẽ đánh đổi mục đích ban đầu của mình để lấy được sự sinh tồn. Đến cuối cùng, sẽ kiệt sức, làm game một cách vô tâm mà không biết liệu chúng có thể bán được hay không, giống như đôi mắt cá chết đang nhìn vào khoảng không trống rỗng hả?”

“Thật là, ba người (Megumi, Eriri và Utaha) chẳng bao giờ chịu nghĩ tốt cho Hashima-nii-chan nhỉ, mà dù vậy cũng chẳng sao đâu! Tomo sẽ không bao giờ thay đổi! Nhất định anh ấy sẽ luôn theo đuổi giấc mơ của mình.”

“…Chính vì thế nên tôi mới lo lắng đấy.”

“Mồ, senpai, chị nên tin tưởng hơn vào Tomo, giống như Katou-chan vậy.”

“Ugh… chính vì tôi luôn quan sát cậu ấy nên giờ mới thành ra như này đấy.”

Lúc đó…

Cô ấy cảm giác lồng ngực mình hơi quặn lại…

Utaha cảm thấy thất vọng, tự hào, thương xót và hạnh phúc, tất cả cùng một lúc.

“Mà, công nhận là vào những lúc như này thì Katou-chan có nhiều thời gian rảnh rỗi thật. Dạo gần đây, mỗi khi em đến nhà của Tomo, cô ấy đều nói: “Xin chào, Hyoudou-san”, hay “Thế, bao giờ thì cậu định về?” và mấy câu kiểu vậy. Cô ấy nhất định không để em ở đó qua đêm.”

“…Việc cô cố gắng ở lại nhà của một người đã có bạn gái chẳng phải đã là một vấn đề ngay từ đầu rôi sao?”

“Nhưng mà em và Tomo là gia đình mà phải không? Thật là, chẳng hiểu sao giờ em cảm giác Katou-chan ngày càng giống một người chị dâu rồi.”

“Nhất định là Katou-san cũng có cảm giác giống thế với cô…”

Thế nhưng, không biết là do không hiểu hay chỉ đơn giản là hiểu sai ý nghĩa của câu nói vừa rồi, Michiru chỉ đáp lại bằng một nụ cười mà không nói gì.

Những cử chỉ và lời nói nhẹ nhàng của Michiru nhanh chóng xoa dịu nỗi đau của Utaha.

“Nè, senpai…”

Nhưng Utaha đã sớm nhận ra.

Michiru không chỉ hiểu, mà còn nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói đó.

“Senpai có làm gì đi nữa, em cũng không bận tâm đâu. Vì đó như là một bức tường cao mà Tomo phải vượt qua.”

Gặp lại người đồng đội cũ và người bạn tinh nghịch sau nhiều năm…

Trước đây, cô ấy thật cởi mở, nghịch ngợm và không ngần ngại bước vào cuộc sống của mọi người.

“Senpai đã nói trước đó rồi mà phải không?

Rằng em là một đứa ngốc.

Rằng em là một đứa đại ngốc, cứng đầu theo đuổi những ước mơ ngày xưa kể cả khi em đã bước ra ngoài xã hội.”

“Tôi chưa đi xa đến mức bảo cô là “đại ngốc” nhưng mà…”

“Nhưng không nghi ngờ gì nữa, senpai là một đứa đại ngốc. Chị đã theo đuổi giấc mơ một cách vô tri, nhưng cuối cùng thì chị vẫn thành công. Chị đã trở thành tên ngốc siêu hạng, vượt qua sự ngu ngốc thông thường, có thể kiếm sống từ cái giấc mơ đó.”

“Tôi tưởng cô cũng thuộc vào đống đấy…”

“Kể cả khi Tomo có muốn buông bỏ mọi thứ để sống một cuộc sống bình thường, anh ấy cũng sẽ rất khó để làm điều đó. Kiểu người như vậy thật đáng ngưỡng mộ và thật khiến người khác muốn đi theo.”

“Hyoudou-san.”

Thế nhưng không như ngày xưa, giờ cậu ấy đã trưởng thành hơn nhiều…

Cậu ấy đã rộng lượng hơn, dịu dàng hơn…

“Nè, senpai… chị đừng thay đổi nhé… vì Tomo.”

“Tôi đã luôn luôn là một đứa ngốc, nhưng chẳng hiểu sao bản thân lại thành công. Nhưng tôi luôn tự hào về mọi người.”

“Vậy thì Tomo sẽ không bỏ cuộc đâu. Chỉ cần senpai vẫn thành công, anh ấy nhất định sẽ không bỏ cuộc.”

“”Nếu senpai đã thành công, thì nhất định ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ đạt được vinh quang đó”, bọn em cứ lấy đó làm lý do để cố gắng từng ngày theo đuổi giấc mơ.”

“”Nếu senpai đã thành công, tại sao chúng ta vẫn chưa đạt được vinh quang đó?”, điều đó khiến bọn em ghen tị đến mức đay nghiến.”

Bài hát đó, buổi diễn đó, chúng đã chinh phục được trái tim của rất nhiều người…

Một ca sĩ với tài năng được trau dồi đến mức có thể chạm tới trái tim của khán giả chỉ với lời bài hát mà chưa cần đến giai điệu.

※※※

“Chúng ta chuẩn bị bắt đầu rồi! Mọi người vui lòng sẵn sàng nhé~”

“Oh, cuối cùng cũng đến lượt rồi!”

“A…”

Câu nói của trợ lý đạo diễn khiến phòng thay đồ lập tức tràn ngập sự náo nhiệt.

Điều đó khiến Utaha đang ngơ ngác từ những lời nói của Michiru tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh phòng thay đồ, cô vội vàng dụi mắt bằng mu bàn tay mình.

Cô ấy thậm chí không biết bản thân đã trưng ra cái biểu cảm đó được bao lâu rồi.

“Lượt của em là trước “Lovely Tail” đúng không, cũng hơi sớm nhỉ? Chắc em nên xem lại kịch bản một lần nữa.”

Trong khi cả nhân viên sân khấu và diễn viên đều đang hối hả chuẩn bị, Utaha, người đang bị bối rối cả về thể chất lẫn tinh thần, đang cố gắng sắp xếp lại tâm trí mình và nghĩ xem mình nên làm gì.

“…Mà, cảnh này cũng chỉ có hát thôi mà, không có đoạn hội thoại nào cả.”

Tuy nhiên, bây giờ phân cảnh đã bắt đầu, tác giả cũng không biết làm gì ngoài ngoan ngoãn ngồi im một chỗ theo dõi với một tâm trạng xấu.

“Nè Hyoudou-san, cô đi với tôi một chút… được không?”

Lẽ ra mọi thứ phải như vậy, nhưng…

Utaha nở một nụ cười nham hiểm, như thể cô ấy vừa lấy lại được mọi sự tự tin, từ trong túi xách, cô rút ra một xấp giấy tờ như thể muốn nói rằng “đúng như dự tính”.

※※※

“K-Kịch bản thứ hai!?”

“Đúng vậy, thực ra thì có một điểm ở kịch bản cuối cùng mà tôi cảm thấy không ưng ý lắm.”

Tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn hai người họ ở trong căn phòng ấy.

Không, chính xác mà nói thì còn có một người khác, người đang đứng ngay ngoài cửa, và cũng là người đang cúi xuống và ôm đầu, Machida. Nhưng tại thời điểm này, cô ấy cũng chẳng thể làm gì với một Utaha đã thành ra như này.

“Cảnh này… kế hoạch ban đầu là để cô chứng kiến màn trình diễn của Saki, từ đó khơi dậy cảm hứng và cho ra mắt một màn biểu diễn còn tuyệt vời hơn thế, và cuối cùng là một màn debut thành công của “Lovely Tail”.”

“…Vậy à?”

“Nhưng như thế có vẻ không tự nhiên đúng không? Thực tế thì mọi chuyện không thể nào suôn sẻ như vậy được. Thế nên là, tôi nghĩ đã đến lúc “Lovely Tail” phải có một bước lùi.”

“B-Bước lùi?”

“Saki, người lên sân khấu trước sẽ thu hút khán giả bằng màn trình diễn đáng kinh ngạc của mình. Từ đó tạo nên không khí kiểu như “à, phần hay nhất đã kết thúc rồi.” trước khi đến lượt “Lovely Tail” lên sân khấu.”

“Chờ đã chờ đã chờ đã!?”

“Ara, cái đó chẳng phải rất thường thấy trong các buổi hòa nhạc trực tiếp hay sao? Khi nghệ sĩ chính kết thúc màn biểu diễn, khán giả lũ lượt bỏ về, và sân khấu của những nghệ sĩ sau giống một đám tang hơn là một buổi biểu diễn.”

“Có luôn hả? Nhưng mà kể cả điều đó có thật đi nữa thì chẳng phải sẽ rất tệ cho những nghệ sĩ biểu diễn sau sao? Cứ như là địa ngục vậy, em không thể xem một thứ như vậy được, nó quá tàn bạo.”

“Đúng thế, địa ngục! Tôi sẽ cho mấy đứa nhóc ấy trải qua địa ngục. Tại vì làm sao mấy thứ như trong truyện Cô bé lọ lem lại xảy ra được, khi chúng đột nhiên trở thành ngôi sao thành công rực rỡ ngay từ buổi diễn đầu tiên.”

“Không, không, em cũng như vậy mà, em cũng thành công từ buổi biểu diễn đầu tiên!”

“Kể cả vậy, tôi không thể để nhân vật trong tác phẩm của tôi có được trái ngọt một cách dễ dàng như vậy được. Bản thảo gốc có nhiều phân cảnh thể hiện sự khó khăn của họ hơn, nhưng họ đã thay đổi hết chỗ đó một cách ngẫu hứng với lý do là về độ dài và cách bố trí cốt truyện, đám producer kh*n khi*p đó…”

“Tại sao lại trả thù tôi bằng cách hủy hoại tác phẩm chứ, lũ r*c ru*i.” (Trans: chui bay nhieu ac)

“Cô có thể làm được Hyoudou-san! Cô có thể thu hút đám đông và gây áp lực lên các thành viên của “Lovely Tail” đến khi bọn chúng hoàn toàn sụp đổ mà phải không?”

“Em bất ngờ là senpai vẫn chẳng thay đổi chút nào, chị vẫn trẻ con như trước nhỉ.”

“Cô nói trước đó mà phải không Hyoudou-san? Để lũ ngốc tiếp tục theo đuổi ước mơ thì chúng cần một bức tường để vượt qua. Để “Lovely Tail” tiếp tục ngu ngốc theo đuổi ước mơ, Saki cần trở thành bức tường đó!”

“N-N-Nhưng mà, kể cả em có làm được đi chăng nữa, chẳng phải cuối cùng em vẫn sẽ trở thành kẻ thù với những thành viên của đoàn làm phim hay sao?”

“Mà, điều đó thì không thể tránh được nhỉ.”

“Thế thì khổ cho em lắm! Lý do em nhận công việc này là vì Sunny Music có làm ủy ban cho bên sản xuất. Em thấy đây là cơ hội để có thể được ra mắt chính thức. Nếu em dám làm một việc tày trời như vậy, em sẽ ăn ban vĩnh viễn khỏi ngành này mất!”

“Cái nào quan trọng hơn, màn ra mắt của cô hay phim của tôi!”

“Đương nhiên là màn ra mắt của em rồi~”

※※※

Và rồi, buổi quay cũng kết thúc…

Đúng như dự tính của Kasumi Utako, mọi thứ xảy ra thật hỗn loạn…

Michiru ban đầu tỏ ra ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của đạo diễn, nhưng sau đó lại phớt lờ mọi thứ và nhiệt tình làm theo ý mình trong khi máy vẫn đang chạy.

Cô ấy kéo tất cả vào thế giới của mình và tiếp tục biểu diễn không chỉ đủ số lượng bài hát ban đầu mà còn làm thêm 5 bài nữa, thể hiện một màn trình diễn áp đảo hoàn toàn.

Và khi cô ấy rời khỏi sân khấu, bỏ lại phía sau là những diễn viên phụ đã kiệt sức đến mức không thể nói bất cứ thứ gì, và các thành viên của “Lovely Tail” đang rơm rớm nước mắt và không dám lên sân khấu…

Theo đó, bản thảo thứ hai mà nguyên tác Kasumi Utako đã hình dung ra đã được tái hiện một cách hoàn hảo.

※※※

Sau đó, đến khi bộ phim được khởi chiếu…

“Nhưng cảnh quay đầy nhiệt huyết của Michiru đã hoàn toàn bị cắt đi, còn về phần bộ phim “I, she tell you”, nó đã nhận được một lượng ủng hộ nhất định và tạo ra doanh thu phòng vé khá đáng kể, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.”

※※※

Sau đó sau đó, khi bản BD được phát hành…

Cảnh biểu diễn của Michiru, thứ đã không đi cùng bản movie khi được khởi chiếu, đã được đưa vào như một phần của phiên bản “Director’s Cut” của bộ phim.

Và cuối cùng thì, Hyoudou Michiru, còn được biết đến với nghệ danh mitchie, đã nhận được một lời đề nghị ra mắt chính thức từ một hãng thu âm tách biệt khỏi Sunny Music.

(Fin)

712b1bcb-99ff-4a83-afb8-653732c4bfda.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận