Người dịch: Hoàn Simp Megumi.
Edit: JustBach
Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những ngưởi xem movie trong tuần thứ hai.
------
“Yooo~ Tomoya! C-Cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi!”
“Yoshihiko…?”
Năm mới đã bắt đầu, và ngay khi kỳ nghỉ đông của trường đại học kết thúc, theo sau đó là kỳ nghỉ cuối tuần kéo dài 3 ngày.
…Nói ngắn gọn, là ngày lễ trưởng thành.
“Phải rồi! Chính là tôi, Yoshihiko! Bạn chí cốt của ông, người xuất hiện cả ở phần một và phần hai của anime nhưng đến phần movie lại bị cho ra rìa. Ông chưa quên tôi đấy chứ?”
“Không, tất nhiên là tôi không quên ông rồi. Chỉ là, dạo này tôi thấy ông cũng bận nên cũng không tiện nhờ ông làm nhân vật nền được.”
Bỏ qua những cuộc đối thoại không liên quan đến cốt truyện chính, tại Trường tư thục Toyogasaki, một buổi lễ cho những bạn trẻ vừa mới bước sang tuổi 20, những người được mời đến buổi lễ trưởng thành đang ở sân trường trò chuyện với nhau sau gần hai năm xa cách.
Giờ thì phần giới thiệu đã xong, hãy nhường việc còn lại cho những người đang ở trong cuộc đối thoại này thôi.
“Chà~ Phải lâu lắm rồi tôi chưa được nói chuyện với ông thế này đấy Tomoya. Từ tận hồi tốt nghiệp ấy nhỉ? Cả hai đều ở nhà cả, lẽ ra ông nên giữ liên lạc với tôi chứ~”
“Xin lỗi. Tôi có một vài chuyện cần phải để tâm tới. Với cả…”
“Thế, giờ ông đang hẹn hò với ai? Katou-san hay Sawamura-san?”
“Bị hỏi như thế cũng là một trong những lý do đấy…”
“Thì bởi vì năm hai, ông và Katou-san như là cặp vợ chồng chưa cưới rồi còn gì. Còn lên năm ba, ông trông cũng tình tứ với Sawamura Eriri.”
“Tôi nói nhiều lần rồi còn gì. Eriri với tôi đã thân nhau từ nhỏ rồi, hai gia đình cũng có quan hệ qua lại nữa.”
Tiện thể thì, tất cả những chuyện xảy ra vào năm ba đều đã hoàn toàn bị cắt bỏ khỏi phần movie, để biết thêm chi tiết, vui lòng đọc từ volume 8 đến volume 13 tác phẩm gốc.
“Thế còn Katou-san?”
“Cô ấy chỉ là thành viên cùng circle thôi… Ít nhất là vào những ngày tháng đó.”
“Nhắc mới nhớ, lúc trước buổi lễ, tôi có thấy Eriri. Thế nhưng cô ấy được nhiều người vây quanh quá nên tôi cũng chẳng có cơ hội tiếp cận.”
“Mà cũng dễ hiểu thôi, mái tóc vàng óng ấy luôn tỏa sáng bất kể cô ấy có ở đâu đi nữa.”
“Nhưng tôi lại chẳng thấy Katou-san đâu hết.”
“Khả năng ẩn thân của cô ấy vẫn điêu luyện như ngày nào mà…”
“Thế ông đã có cơ hội nói chuyện với hai người họ chưa? Kể cả ông đang gặp họ mỗi ngày, nên tốt hơn hết là ông nên khen bộ kimono họ đang mặc đi, nếu không là bị thù lúc nào không hay đâu.”
“Không, thực ra tôi đang cố gắng đi tìm hai người họ ấy chứ.”
※※※
“E-Eriri này…”
“Người mẫu không được chuyển động! Megumi.”
“Cậu cứ mặc kimono rồi vẽ thế không sợ bị dính sơn vào vạt áo à?”
Và đây, hai người mà Tomoya đang cất công tìm lác cả mắt… Katou Megumi và Sawamura Spencer Eriri chỉ cách cậu ấy có vài chục mét.
“Mình đã bảo là chúng ta không có nhiều thời gian rồi mà! Mình phải hoàn thành bức tranh này trước buổi họp lớp tối nay.”
“Etou, ý mình là, tại sao chúng ta lại phải làm việc này?”
“Chứ cậu muốn mình phải làm gì nữa! Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, Megumi mặc một bộ đồ trang trọng như này, không đời nào mình cho phép việc bản thân lưu lại khoảnh khắc này bằng thứ như một tấm hình trong điện thoại được.”
“Mình rất vui vì cậu thích bộ đồ này, nhưng cậu không thấy làm việc này ngay trước buổi lễ trưởng thành có hơi đột ngột sao, vì có thể chúng ta sẽ bỏ lỡ gì đó ấy.”
Nơi này là phòng chuẩn bị hội họa thứ hai, nằm sâu bên trong câu lạc bộ hội họa, nơi Eriri dành rất nhiều thời gian trong quãng thời gian cô theo học, trong khoảng thời gian đó, Eriri không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng, cô còn là át chủ bài của câu lạc bộ. Đến tận lúc này, các tác phẩm và đồ nghề của cô vẫn còn, như thể một chiếc gương phản chiếu lại những ngày tháng xưa cũ.
Và rồi ngày hôm nay khi Eriri tiến vào căn phòng này, cô ấy chuẩn bị một khung tranh vẽ, “đặt” Megumi ngồi đối diện, và quay trở lại mối quan hệ họ từng có hồi còn là học sinh.
Chỉ có duy nhất một vấn đề là, tất cả những chuyện từ nãy đến giờ xảy ra cùng lúc với việc buổi lễ trưởng thành sắp bắt đầu, thứ mà đáng ra là sự kiện chính dành cho họ.
“Thôi được rồi, sao cũng được, chúc mừng chúng ta đã trở thành người lớn! Giờ thì chúng ta có thể hút thuốc và uống rượu được rồi!”
“Etou, đúng ra mà nói, mình thì đúng là sang tuổi 20 rồi, nhưng Eriri, cậu vẫn sẽ ở tuổi 19 đến tháng 3 năm sau đấy?”
“Mà, với Megumi, cậu đã bước lên nấc thang của người trưởng thành trước đó rồi, ở tuổi 18.”
“Ể…?”[note71593]
“Đi bầu cử. Đến giờ mình vẫn chưa đi lần nào.”
“…”
“Đừng nói với mình… Megumi, cậu liên tưởng đến chuyện gì khác nhé?”
“Mình chỉ đang nhớ lại là chúng ta được quyền bầu cử ngay khi lên 18 tuổi hay phải đợi sau 1 năm thôi.”
“Mới có hai năm trước thôi mà?”
“Mình chỉ là đang bị rối giữa việc nên dựa vào tác phẩm gốc, anime hay thời gian thực để nói đến việc đó thôi.”
Tiện thể thì nếu chúng ta dựa vào dòng thời gian của tác phẩm gốc, tính từ lúc bắt đầu (2012), và kết thúc của movie (2019), thì cũng có thể coi đây là một sự sắp đặt.
“N-Nhắc mới nhớ, Eriri, cuộc sống đại học của cậu thế nào? Mình nhớ không nhầm là Trường Tatarami đúng không?”
“Mình hiếm khi đến lớp. Thậm chí mình còn chẳng nhớ mình đã tham gia kỳ tuyển sinh.”
“Etou, mình không nghĩ đó là một thứ cậu nên nói ra đâu…”
“Nói thì nói vậy thôi chứ công việc hiện tại đã đủ nhọc rồi… Kousaka Akane và Machida-san thật chẳng biết nương tay là gì.”
Bỏ qua công việc như ở địa ngục của Eriri…
Tất nhiên là có lý do khác ngoài việc Eriri nói với Megumi để có thể kéo được Megumi vào trong căn phòng này.
Và những lời nói thật lòng về cuộc sống hiện tại của bản thân cũng là thứ Megumi muốn nghe từ miệng Eriri.
“Nó sẽ được chuyển thể thành phim nhỉ? Tác phẩm của Eriri và Kasumigaoka-senpai…”
“Mà, mình không được tham gia quá nhiều khi tác phẩm được chuyển thể thành bản live-action, nhưng lần này là anime, và mình là người chịu trách nhiệm cho rất nhiều khâu.”
“Hôm nay, mọi người ở đây vẫn chưa biết… Eriri thực ra là Kasiwagi Eri đã từng tham gia vào “Fields Chronicle 13” và “Gửi tới người quan trọng nhất thế giới, người không thuộc về tôi”
“Không biết là chỉ trong ngày hôm nay đã có bao nhiều người tiếp cận mình nữa.”
“Vẫn như mọi khi, Eriri vẫn rất nổi tiếng nhỉ.”
“Megumi cũng vậy mà, cậu cũng được tầm chục gã tiếp cận mà đúng chứ?”
“Ở trường hợp của mình, chắc là họ chỉ nghĩ mình là một người dễ tiếp cận thôi.”
“Không không, Megumi, từ hồi cấp 3, cậu đã có rất nhiều fan đấy.”
“Vậy hả? Hồi đó, mình chẳng thấy có mấy người chủ động tiếp cận mình.”
“Chỉ là hồi đó luôn có một tên kỳ quặc cứ lượn lờ quanh cậu, thế nên không ai dám tiếp cận cả.”
“A… À~”
“…”
“…”
Thông qua những bức tranh, hai người họ dường như có thể nói chuyện với nhau mà không phải e ngại bất cứ điều gì
Như hồi trước, Eriri vẫn có chút kiêu ngạo, trẻ con khi nói chuyện với Megumi.
Và cũng như ngày ấy, Megumi vẫn bị Eriri bắt nạt. Nếu không thì hai người họ cũng chẳng biết nói gì với nhau.
Giống như lúc này đây, khi họ đã chạm vào chủ đề cấm (Tomoya).
“Mình đã không gặp cậu… từ tận lúc tốt nghiệp rồi nhỉ.”
“…Ừm”
Thật vậy, hai người họ đã xa cách nhau được hai năm rồi.
Hai người họ, hai người đã từng thề sẽ trở thành tri kỉ, sau đó tự cắt đứt mối quan hệ, rồi lại làm hòa và hàn gắn lại mối quan hệ đó, và cố gắng để sự gắn kết ấy sẽ không bao giờ bị đứt thêm một lần nào nữa.
“Tomoya vẫn khỏe chứ?”
“U-Ừm… vẫn như mọi khi.”
Nhưng cùng lúc đó, hai người họ vẫn còn giữ lại thứ không thể buông bỏ. Đó là thứ mà đã được định đoạt vào hai năm trước.
“Hai người vẫn hòa thuận với nhau chứ?”
“M-Mà, mình nghĩ vậy.”
Họ vẫn là bạn thân, vẫn hiểu nhau như ngày nào.
Một rào cản, tuy nhỏ nhưng rất khó để vượt qua, đã vô hình hình thành giữa hai người.
Megumi luôn nhắn tin thông báo cho Eriri mỗi khi có sự kiện gì đó xảy ra.
Năm mới, sinh nhật, kế hoạch cho tác phẩm mới, ngày ra mắt, chuyển thể thành phim và tiếp sau đó là năm mới, sinh nhật,…
Eriri không một lúc nào mà không đáp lại những tin nhắn của Megumi với sự chân thành và sự nhiệt tình. Nhưng những tin nhắn ấy, nội dung của chúng, chỉ đi từ lạnh lùng, và cùng lắm là đơn giản.
Những tin nhắn của Megumi thì cũng chỉ là những nội dung gượng ép, như đang muốn che dấu điều gì đó.
Không một tin nhắn nào đề cập đến việc hai người họ sẽ gặp những người còn lại, những thành viên cũ và mới của “blessing software” và Tomoya.
Chưa nói đến, có một lần Megumi đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, cô ấy đã từng gặp Eriri nhưng lại lờ đi, giả vờ không nhìn thấy gì.
Mà, lần đó là do cô ấy vừa ra khỏi nhà Tomoya vào lúc sáng sớm, nên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Và tại đây, một lần nữa, hai người họ vẫn không biết khoảng cách giữa bản thân và người còn lại đang gần hay xa đến nhường nào.
“Cậu không bị mất cảm hứng đấy chứ ?”
“Không… không phải như vậy…”
“Cậu không kìm nén điều gì trong lòng chứ ?”
“Mình không đâu. Thật đấy.”
“Nói thật nhé? Nếu cậu muốn phàn nàn gì, hãy cứ nói với mình, mình sẽ nghe cùng cậu.”
“Không có mà, thực sự đó.”
Mặc dù trong tâm trí cô ấy đang nghĩ mấy thứ kiểu như: “Đừng cố tỏ ra tốt tính và nói chuyện giống một người khó chiều nữa.” Và đương nhiên là cô ấy sẽ không nói điều đó ra đâu.
“Ừm, mình hiểu rồi. Nếu mọi chuyện vẫn ổn thì tốt.”
“E-Etou, ít nhất là không đến mức đấy…”
“Vậy có nghĩa là cậu để bụng điều gì đó à, hãy nói với mình…”
“Không, không phải thế…”
Và cô ấy lại nghĩ trong đầu: “Cậu lại đang cố gắng kìm lại rồi, đừng tỏ ra cứng đầu nữa.” Tất nhiên là cô ấy không nói những suy nghĩ ấy thành lời.
“À, nhưng mà… Chắc là có một thứ, có thể được coi là phàn nàn.”
“C-Cái gì?”
“Dạo gần đây, Tomoya-kun đã… bỏ tiết khá nhiều. Mỗi khi có bài kiểm tra, anh ấy lại bắt mình cho mượn vở.”
“Đ-Đó chẳng phải là “khủng hoảng tuổi trung niên” sao? Như việc cậu ta lừa dối cậu. Và đi hẹn hò với người phụ nữ khác, mặc kệ Megumi một mình ở trường đại học.”
“Không phải như vậy đâu. Cậu thực sự thích dùng từ “khủng hoảng” đấy nhỉ Eriri.”
Và rồi hai người họ tiếp tục cuộc trò chuyện không có chút ý nghĩa gì này, cảm giác giữa gần gũi và lo sợ rằng sẽ làm người kia thấy khó chịu trong khi khoảng cách giữa hai người dần xích lại.”
“Mình cũng đã làm khá nhiều việc với Hashima-kun.”
“Hashima? C-Cái đó, ý cậu là…?”
“Không phải là những thứ mà cậu đang nghĩ đâu.”
“Thế thì là gì? Đừng làm mình hi vọng chẳng vì gì chứ?”
“Đi đến nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người. Và đừng mong chờ điều gì kỳ quặc khác nữa.”
“Nhiều người?”
“Kế toán thuế, những chủ doanh nghiệp… Cậu ta đã nói chuyện với họ và nhận được nhiều lời khuyên.”
“Điều đó, nghĩa là…”
“Ừm, cậu ta muốn thương mại hóa “blessing software”.”
“Megumi thấy ổn với chuyện đó chứ?”
Eriri đột nhiên khựng lại, nhìn vẻ mặt tự ti của Megumi. Sau đó, cô ấy nở một nụ cười gượng gạo, đi kèm theo đó là tiếng thở dài. Eriri lại tiếp tục nói và vẽ.
“Mình chỉ mong anh ấy nghiêm túc hơn với việc học. Tất nhiên là mình sẽ luôn ủng hộ anh ấy, nhưng nếu bản thân không tự mình cố gắng, có thể anh ấy sẽ phải học lại một năm.”
“Không phải chuyện đó, mình đang nói chuyện thương mại hóa cơ… Nếu đó là hướng đi của circle, thì không sớm thì muộn cậu cũng sẽ bị cuốn vào, đúng không?”
“Mà, chắc là mình sẽ bị ép phải nhận cái chức Phó chủ tịch rồi. Nếu mà là Hashima-kun thì sẽ lại tránh né như thể muốn bảo rằng: “À, tôi không hứng thú với mấy cái danh hiệu kiểu đấy đâu~”.”
“Để mình bảo với cậu này, ngành này không phải toàn màu hồng đâu. Cơ bản là, có nhiều người nhìn thì có vẻ được việc, nhưng thực ra lại chẳng có kỹ năng gì cả, họ chỉ muốn làm những gì họ thích, và họ cứ đến hết người này đến người khác, chỉ để rồi giấc mơ của họ kết thúc, lâm vào cảnh nợ nần, trốn chui trốn lủi, và rồi trước khi cậu nhận ra, họ đã là thành viên của một công ty khác. Những người như thế lẽ ra nên xin lỗi các bên liên quan để giải quyết mọi chuyện một cách thỏa đáng các khoản nợ của họ, đúng là lũ ***!”
“Etou, cái phần cuối nghe cũng tươi đẹp thật.”
À, tôi muốn họ phải trả đúng các khoản tiền thưởng chưa trả trước khi quay lại ngành, nhưng đó không phải là vấn đề chính ta nên nói ở đây, vậy nên tôi sẽ bỏ qua một bên. Tôi hứa là sẽ không tức giận đâu mà, nên là hãy đến và chào hỏi một câu đi, lũ ***.
“Dù cho là có phải chạy trốn hay bị vỡ nợ, làm thế cũng rất nguy hiểm… Đây có phải là trò chơi đâu?”
“Nói vậy cũng phải…”
“Nếu một người bình thường như Megumi bị cuốn vào mấy chuyện như thế mà không có sự chuẩn bị thì…”
“Mình cũng chỉ đang phàn nàn thôi, điều đó vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.”
“Ah…”
Vào lúc ấy, biểu cảm của Megumi đột nhiên thay đổi.
Thay đổi nhiều đến mức có thể khiến một người đang cố phác họa cô ấy hét lên: “Này, đừng tự ý thay đổi biểu cảm chứ!”
“Tomoya-kun chỉ quan tâm đến việc đuổi kịp Eriri thôi nhỉ…”
Nó quyến rũ đến nỗi cô ấy phải than thở: “Sao cậu không làm biểu cảm như này ngay từ đầu…”
“Cả Utaha nữa chứ…”
“Mà, nếu ý của cậu là bao gồm cả những người không có ở đây, thì đúng là như vậy.” – Megumi nói với cảm xúc lẫn lộn giữa buồn bã, tức giận và cả hạnh phúc.
“Nhưng mà động lực ban đầu của Tomoya-kun là Eriri.” – Câu này thì là cảm xúc ghen tị, não nề và tự hào.
“Vì Eriri là lý do anh ấy trở thành otaku mà.”
“…Chính xác hơn thì phải kể đến bố và mẹ mình mới phải.”
“Và người bạn đầu tiên của anh ấy, lần đầu anh ấy gục ngã, lần đầu…”
“Megumi…”
Chứng kiến tất cả những cảm xúc ấy tuôn trào…
Eriri như bị choáng ngợp trước quyết tâm to lớn đó.
“Miễn đó là việc liên quan đến Eriri, Tomoya-kun sẽ cực kỳ cẩn thận. Miễn là có Eriri, anh ấy không thể giữ được sự bình tĩnh.”
“Thắng cũng căng thẳng, thua cũng căng thẳng. Mặc cho việc khi thắng thì anh ấy sẽ thấy vui, thua thì thấy nhẹ nhõm.”
“Nếu giấc mơ của Eriri sụp đổ, chắc anh ấy sẽ còn buồn hơn việc chính giấc mơ của chính bản thân tan vỡ.”
“Và nếu có chuyện gì xảy ra với Eriri, anh ấy sẽ lại bỏ mình lại và chạy đến chỗ cậu… Như cái cách anh ấy từng làm ba năm trước.”
“Sự điềm tĩnh của người chiến thắng…?”
“Đây là một tình huống nghiêm túc hơn cậu nghĩ đấy Eriri?”
“Mặc dù bọn mình đang trong một mối quan hệ… người yêu, phải chứ?”
Megumi nhìn Eriri với vẻ mặt pha giữa sự bực bội và dễ thương.
“Thật là, cậu đúng là một người con gái kiên định đấy. Chuẩn hình ảnh của một người vợ đúng nghĩa nhỉ?”
“Mình xin miễn bình luận…”
“Megumi, chắc cậu không biết rằng cậu thực sự rất đặc biệt khi có thể gạt mình qua một bên đấy.”
Và Eriri, có lẽ cũng nhận ra mình cũng đang có biểu cảm đó, đã phản công lại Megumi.
“Mình có cả lý do, quá khứ và nguyên nhân, tất cả mọi thứ. Bất kể nhìn ở góc độ nào, mình có nhiều thứ giống “định mệnh” liên kết với cậu ấy hơn.”
“Nhưng còn Megumi, cậu thì sao? Cậu chưa từng nhìn thấy cậu ấy khi cậu ấy còn là một đứa trẻ, chỉ thấy một tên otaku kinh tởm, đáng khinh mà cậu ta đã trở thành khi lên trung học. Thế sao mà cuối cùng cậu lại thích cậu ta được vậy?”
“Cái đó thì, etou, chắc là cậu nên hỏi Kasumigaoka-senpai?”
“Không không, cậu còn kỳ lạ hơn cả Utaha nữa. Không giống như chị ta, cậu khác một trời một vực với Tomoya từ sở thích, khẩu vị và cả định hướng trong cuộc sống.
“Nhưng mà, cậu vẫn cố lẽo đẽo bám đuổi tên otaku đang cố gắng theo đuổi một giấc mơ không thực tế. Cậu kiên trì đến mức nào vậy?”
Trong vài giây đó, cuộc đối thoại của hai người họ…
Kỳ thực, nếu đây là trong game, sẽ có hiệu ứng tia lửa, màn hình rung, hiệu ứng âm thanh sấm sét và vô số hiệu ứng khác.
Nhưng cuộc đối đầu này, diễn ra ngoài màn ảnh, trái ngược với nội dung có căng thẳng, thì tất cả những thứ còn lại đều trôi nhẹ tựa lông hồng.
“…Bởi vì, nữ chính mà (bạn gái).”
Đến cuối cùng, nó lại buộc phải kết thúc chỉ với một từ chí mạng này.
“Đó là lý do vì sao, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải luôn để mắt đến anh ấy… Nếu anh ấy có thất bại, mình phải nhanh chóng tìm ra giải pháp cho anh ấy.”
“Cậu thực sự không có ý định dừng việc đó lại nhỉ?”
“Ể~ Không phải vậy đâu.”
“Lâu rồi mình không thấy cậu nói mà không cần để ý bất cứ điều gì.”
Sau đó, hai người bọn họ thực sự đã thu hẹp khoảng cách một lần nữa, trở nên gần gũi hơn nhưng đi cùng với đó là sự bất đồng cũng lớn dần.
“Đúng là không thể rời mắt khỏi hai người mà.”
“Mình cũng vậy.”
“Mình mong rằng công ty của các cậu sẽ không dễ dàng phá sản.”
“Mình mong rằng Eriri sẽ không đột nhiên bỏ cuộc.”
“Đó là điều mình phải làm vì chính bản thân mình.”
“Đó là điều mình phải làm vì chính bản thân mình.”
“Ít nhất thì, ta nên gặp nhau hai lần mỗi năm để nắm được tình hình của nhau chứ nhỉ?”
“Nếu thế thì, sinh nhật của hai chúng ta thì sao?”
“Ngày sau đó đi.”
“Ngày 24 tháng 9 và ngày 21 tháng 3?”
“Đúng vậy, vì vào ngày sinh nhật, chắc cậu dành cả ngày hôm ấy với Tomoya đúng chứ?”
“Thế còn Eriri thì sao…”
“Nhiều lựa chọn lắm, nhưng nếu phải kể thì trước mắt sẽ là với Utaha.”
Thế là, hai con người này lại một lần nữa lập lời thề rằng sẽ tiếp tục là những người bạn tốt “vừa phải” của nhau.
Từ một nơi không xa cũng chẳng gần, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt không nghiêm túc cũng chẳng trìu mến. Họ mang trong mình những cảm xúc phức tạp của tình bạn, lo lắng, khao khát và cả sự đố kỵ…
“Xong rồi!”
Và với lời thề đó được lưu giữ trong lòng, chiếc cọ vẽ của Eriri cũng dừng lại. Cô cầm bức tranh vừa vẽ bằng cả hai tay và tự hào quay nó về phía Megumi.
Phía Megumi, như được thôi thúc bởi ánh mắt tràn đầy sự tự tin của Eriri, cô chăm chú nhìn vào bức chân dung của chính bản thân mình.
“Ể?”
Cô ấy phản ứng với một biểu cảm khó tả.
“A-À này, Eriri.”
“Chà, cuối cùng thì cũng hoàn thành rồi. Đây đúng là một kiệt tác của mình đấy.”
“Chờ chút đã Eriri. Sao bức tranh này, mình, lại hở một nửa thế?”
“Chẳng phải bố cục như này rất tuyệt sao? Cách bộ ngực lộ ra, mồ hôi, màu trắng của lớp áo lót nhô ra từ viền áo, sự quyến rũ của bắp chân, đế tất tabi!”
“Cái này hoàn toàn không giống với tư thế lúc nãy của mình. Ý mình là, mình không lộ ra đồ lót hay bất cứ thứ gì cả, vậy thì tại sao chúng lại được vẽ thế? Còn cả chất lỏng màu trắng trên đùi mình là gì vậy?”
“Ây da~ Dạo này mình phải vẽ nhiều tác phẩm để phục vụ cho khán giả đại chúng, thế nên mình không thể vẽ những thứ như này. Thật là sáng khoái quá đi~”
“Cái này là hoàn toàn có chủ ý… không phải là tai nạn đúng không? Cậu đã vẽ ra cái gì vậy?”
“Ể? Thì là vì, Tomoya sẽ thích cái này lắm phải chứ?”
“Ể? Cái này không phải là cho mình, mà là cho Tomoya-kun hả?”
“Mình đã tưởng cậu sẽ vẽ ra thứ gì đó có thể khiến mình vui khi nhận được nó.”
“Hả? Mình hiểu nhầm điều gì à? Mình không được phép đưa cái này cho Tomoya hả? Nếu cậu ta mà nhìn thấy cái này, chắc là cậu ấy sẽ muốn tái hiện lại bức tranh này ngoài đời thật đấy nhỉ?”
“Hẳn cậu phải mất trí rồi mới có thể nghĩ rằng điều đó sẽ làm mình vui, Eriri.”
“Hmm, không còn cách nào khác. Vậy thì, lỡ ở đây rồi, chắc chúng ta sẽ tìm một chỗ nào đó dễ thấy để treo nó lên nhỉ?”
“Mình thà để Tomoya-kun còn hơn là để người khác nhìn thấy thứ này…”
“Thế mới là cậu chứ Megumi.”
(Fin)


0 Bình luận