Người dịch: Hoàn Simp Megumi
Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những người xem movie trong tuần thứ ba.
------
Ba năm sau
Khi mùa hè oi bức dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc… Trước cánh cổng của một trường đại học tư nào đó ở Tokyo, nơi kỳ nghỉ hè đã kết thúc và mọi thứ đã trở về bình thường, mặc cho nhiệt độ ngày hôm ấy cũng không khá hơn là mấy.
“Utahaaa~! Lối này~!”
“Eriri…?”
Từ cánh cổng, xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài quyến rũ đến mức khiến ta không thể rời mắt khỏi bóng dáng của cô ấy. Cô bị gọi lại với giọng lớn đến mức mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Và người cất lên tiếng gọi, cũng là một mỹ nhân khác, thu hút sự chú ý với mái tóc vàng và vẻ ngoài giống người ngoại quốc.
Có vẻ như đã quá muộn đối với những độc giả đang đọc cuốn này, khi giới thiệu nhân vật cấp SS, mỹ nhân tóc đen, Kasumigaoka Utaha… hay còn được gọi với bút danh Kasumi Utako.
Là học sinh năm 4 tại đại học Hayaou, cô là tác giả của rất nhiều cuốn tiểu thuyết, kịch bản game và thậm chỉ là cả kịch bản phim.
Còn tên của người tóc vàng kia là Sawamura Spencer Eriri… hay còn được biết đến với cái tên Kashiwagi Eri.
Là sinh viên năm thứ 3 tại đại học nghệ thuật Tatara, cô là một họa sĩ minh họa nổi tiếng và cực kỳ bận rộn với những bức minh họa light novel và thiết kế nhân vật trong game.
Tiện thể, phần giải thích cụ thể đã được lược bỏ trong phần 2, còn câu chuyện về việc tại sao hai người họ lại gọi nhau bằng tên thì… xin hãy đọc lại tác phẩm “Saenai Heroine no Sodatekata Girl Side 3”.
“Chị học xong rồi đúng không? Lên đi lên đi.”
“Chiếc xe này là sao vậy?”
Mặc cho hoàn cảnh bất ngờ, Utaha vẫn tiến đến chỗ Eriri đang vẫy tay chào ở ghế lái rồi nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng hoành tráng do Anh sản xuất với ánh mắt nghi ngờ.
“Papa vừa về Anh để đi công tác mà không ai đi xe vậy nên em mượn tạm.”
“Nó có thể trở thành vấn đề quốc tế nếu cô không cẩn thận đấy…”
Không, thứ mà Utaha đang nhìn không phải là chiếc xe mà là dòng chữ “Gaikoukan (biển số nhà ngoại giao)” được khắc trên biển số của nó.
Eriri, như tên đệm của cô ấy cũng đã chỉ ra, là con lai. Không có gì đáng ngạc nhiên vì bố cô ấy là một nhà ngoại giao Anh. Mặc dù việc cô ấy đang làm cũng có hơi không đúng mực cho lắm.
“Đừng quan tâm mấy cái tiểu tiết đó. Chị cứ lên xe rồi đi ăn đi.”
“Cái đó thì được, nhưng mà… Eriri, cô lấy bằng lái từ khi nào thế?”
“Tuần trước.”
“Ế?”
“Tuần trước.”
“…”
“Kết quả là, phải đến mãi những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè… Trường dạy lái xe thật cứng nhắc, phải không? Mới đi quá vạch có tí mà đã đánh trượt người ta rồi!”
“N-Này từ từ đã! Sao chị lại mở cửa rồi đi ra ngoài như thế? Nguy hiểm lắm!”
“Tôi làm thế vì tôi cho rằng ngồi lên phương tiện được cô điều khiển sẽ rất nguy hiểm, nhưng thật đáng tiếc là cô lại không hiểu được điều đó."
※※※
“Có vẻ như bản movie của anime vẫn tiến triển tốt.”
Sau một lúc di chuyển trên những con phố đông đúc trong thành phố và sự hỗn loạn khi hòa vào các nút giao thông, chiếc xe đã chầm chậm tiến vào được cao tốc.
Cuối cùng, nhờ áp lực lái xe đã được giải tỏa, Eriri đã lấy lại được bình tĩnh và từ từ mở cái miệng đang bị đóng chặt vì căng thẳng suốt nãy giờ.
“Chắc là vậy. Machida-san cũng đã nói rằng sẽ có nhiều rạp bắt đầu khởi chiếu hơn vào tuần tới.”
Và nhờ việc Eriri cuối cùng cũng mở miệng, Utaha cũng thả lỏng tay vịn mà cô đã nắm chặt bằng cả hai tay của mình.
“Phải rồi, mà, cả tác giả lẫn họa sĩ minh họa đều trực tiếp tham gia mà!”
“Dù thế thì, có vẻ như sẽ khá khó để vượt qua doanh thu phòng vé của phiên bản live-action mà cả hai chúng ta đều không tham gia.”
“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa…”
Tác phẩm “Gửi đến người quan trọng nhất thế giới, người không thuộc về tôi” là tác phẩm thứ ba… à không, đối với công chúng, thì đây là lần hợp tác thứ hai của bộ đôi Kasumi Utako và Kashiwagi Eri.
Được chỉ đạo bởi tổng biên tập Sonoko Machida của nhà xuất bản Fushikawa, tác phẩm này đã ra mắt với chiến lược kết hợp truyền thông quy mô lớn ngay từ đầu, tiếp cận đối tượng khán giả khác với những người hâm mộ trước đó, trở nên nổi tiếng đến mức nó không chỉ được giới thiệu trong tạp chí otaku và văn hóa mà còn trên các tạp chí thời trang và phụ nữ.
“Nói trước là tôi chỉ đến có mặt ở buổi gặp mặt đầu tiên thôi, sau đó thì tôi không đả động gì hết.”
“Tôi không đổ lỗi cho cô hay gì đâu. Mà nếu có, thì việc Kousaka Akane cười mà không quan tâm đến xung quanh trong buổi xem trước còn đáng lo ngại hơn.”
“Sau buổi xem thử đó, mất bao nhiêu công sức thì mới làm cho Machida-san hạ hỏa được đấy. Tác giả nguyên tác mà lại đi bênh biên tập, nghe có hơi lạ nhỉ?”
“Cô đã trưởng thành rồi nhỉ? Nếu mà là cô của ngày trước, chắc sẽ rời ghế sau năm phút bắt đầu mất.”
“Bỏ qua cái đấy thì có một vấn đề không thể phủ nhận được là, mặc dù bản live-action đó không được đánh giá tốt trong nội bộ, thế nhưng nó lại là phiên bản bán chạy nhất.”
“Haiz…”
Mà, nhờ tác phẩm được công chúng lan truyền rộng rãi đến mức này, mặc dù có những lợi ích, nhưng nó cũng gây ra một số vấn đề.
Tác phẩm đầu tiên hướng tới độc giả nữ của Kasumi Utako, lấy “bi kịch tình cảm” làm chủ đề trung tâm, với tiêu đề “Gửi đến người quan trọng nhất thế giới, người không thuộc về tôi”, nhận được nhiều luồng ý kiến đến từ fan. Nhóm người hâm mộ lâu năm của cô, “Junjou Hectopascal (bao gồm cả những người xem anime)”, đã chỉ trích gay gắt rằng đây là “sự phản bội”, cho rằng cô “bán rẻ” và sử dụng light novel của mình làm bàn đạp. Trong khi đó, những người hâm mộ mới của cô, những người biết đến cô nhờ “Fields Chronicle XII”, đã đón nhận tác phẩm một cách bình thường, gọi nó là “người tiên phong”, cũng có người chỉ phản ứng đơn giản như “cũng được…”. Tuy nhiên, đối với những người hâm mộ nhiệt thành nhất của cô, nhóm “Koisuru Metronome”, đã đón nhận nó với sự nồng nhiệt, họ hét lên rằng “Đây rồi! Chính là nó!” và phân tích với những người khác rằng “đây là bản chất của Kasumi Utako”…
…Đến mức khiến người ta muốn nói rằng “Thật phiền phức.”.
“Tôi khá ngạc nhiên khi những thứ tôi viết lại được những độc giả nữ hưởng ứng.”
Tuy nhiên, những cuộc tranh luận đó không phải là vấn đề chính. Đúng như Tổng biên tập Machida dự tính, cuốn tiểu thuyết đã tiếp cận một lượng lớn độc giả mới—những nữ sinh trung học cơ sở, phổ thông và thậm chí là những người mà không quan tâm đến những tác phẩm trước đây của cô.
“Cái đó không có gì ngạc nhiên cả. Xét cho cùng thì chị cũng là một người lãng mạn.”
“Tôi cảm giác như chiếc boomerang ngày xưa tôi ném đang quay lại, nhưng cũng chả sao.”
Không giống như trước đây, số lượng người tham gia những buổi ký tặng của Kasumi Utako đã chiếm đa số.
Phần lớn những người hâm mộ mới này thường vây quanh "quý cô tình yêu" xinh đẹp với mái tóc đen đang ngồi trước mặt họ và nhìn cô ấy với sự chăm chú, một cảnh tượng tuyệt đẹp.
“Cho đến hiện tại, chị chỉ viết vì một người đàn ông duy nhất… Vì vậy, nó mới được nam giới đón nhận nồng nhiệt đến vậy.”
“…”
...Tuy nhiên, đôi khi cô vẫn thấy mình đang tìm kiếm trong circle đó một ai đó không thực sự phù hợp - một tên otaku đeo kính, đeo ba lô.
"Nếu chị để lý tưởng lãng mạn của mình bộc lộ một cách công khai như vậy, thì việc chị nhận được sự đồng cảm từ những độc giả nữ như thế là hiển nhiên. Suy cho cùng, cách chị miêu tả tâm lý của kẻ yếu thế thực sự rất tuyệt vời."
“Đó là vì tôi có một hình mẫu tốt (Eriri) mà?”
“N-Nói tóm lại! Nhờ có chị, em cũng được khai sáng một chân trời mới.”
Như thường lệ, cô tiếp tục né tránh lời nói sắc sảo của người bạn tri kỷ, trong khi tìm cách phản công, "Đúng hơn là, em đã có thêm nhiều người hâm mộ mới. Em rất biết ơn vì điều đó."
Tuy nhiên, Eriri vẫn nhìn về phía trước với ánh mắt căng thẳng.
Mà, thế thì có khi lại giảm được áp lực căng thẳng do lái xe.
“Nhờ nó, mà tôi đã tiến thêm một bước tới với việc đánh bại Kousaka Akane rồi.”
"Mà đúng là chị ta không có một người hâm mộ nào trong nhóm vừa rồi.”
“Tác phẩm của chị ta đa số toàn tập trung vào một nhân vật nam trở thành anh hùng hoặc lấy một nữ chính làm tâm điểm.”
“Mà biết sao được, chị ta luôn đi theo hướng đó mà.”
“Đó cũng là điểm yếu của chị ấy.”
Đó là lời thề sẽ nổi dậy chống lại cấp trên của mình, cũng là kẻ thù không thể dung thứ.
“Dù sao thì công việc này cũng đã kết thúc rồi.”
“Ừ, tôi đoán là vậy. Dù sao thì phần movie cũng đã kết thúc tốt đẹp.”
“Là “phiên bản điện ảnh” của anime… Cách diễn đạt vậy có chính xác không?”
“Chị vẫn còn giữ mối thù đó à?”
“Thế, tiếp theo chúng ta nên làm gì, Eriri?”
“Làm gì tiếp theo… à?”
“Cho đến hiện tại, chúng ta mới chỉ có một vũ khí chưa đủ để chống lại Kousaka Akane.”
“Cái đó, mà cũng đúng.”
“Vì thế nên giờ tôi phải chọn giữa việc tạo ra thêm vũ khí hoặc tập trung phát triển những thứ đang có sẵn.”
“…Tự dưng em lại thấy đói rồi.”
Và Eriri thể hiện thao tác lái xe mà cô như rất thành thục, chuyển làn một cách suôn sẻ khi cô hướng tới lối ra nút giao.
※※※
“Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ đến đây…”
“Hoài niệm thật đúng không? Đặc biệt là với chị đấy Utaha.”
Sau khi ra khỏi cao tốc và thưởng thức bữa tiệc hải sản tại một quán ăn ven biển, xe của Eriri không quay lại đường đi về Tokyo.
Xe vừa nổ máy, cô ấy khựng lại rồi đề nghị: “Chúng ta đi ngắm cảnh biển một lát nhé?” và lái xe xa hơn về phía Tây và phía Nam trên những con đường có thể nhìn thấy được biển.
Và cuối cùng họ dừng tại một bờ biển nhỏ trên bán đảo Izu… Atagawa.
“Chị có nhớ không? Đây là nơi chị bị Kousaka Akane áp đảo một cách đau đớn ngay trước mặt Tomoya.”
“Cô lại nhắc đến những tình tiết không có ở bản movie rồi…”
“Uwa, lạnh quá.”
Phớt lờ những lời càu nhàu và những suy nghĩ bí ẩn của Utaha, Eriri nhanh chóng cởi giày, lao đến bờ biển và chạy qua làn sóng trắng xóa.
“Giờ đã là mùa thu rồi, nên không có ai ra biển nhỉ.”
“Nhiều lúc em tự hỏi, không biết rằng chị thực sự sinh ra ở thời đại nào.”
Bỏ qua vấn đề về bối cảnh lịch sử, cái nóng mùa hè còn sót lại khiến bãi biển vẫn thích hợp để bơi lội, tuy nhiên lại không có bóng người nào khác ngoài hai người họ.
“Phải rồi, bãi biển này hướng về phía đông nên chúng ta không thể thấy được cảnh hoàng hôn trên biển từ đây được.”
“Chỉ có hai người phụ nữ thì làm gì trong lúc ngắm hoàng hôn vậy?”
Mặt trời đã nghiêng khá xa về phía tây, đang từ từ hạ xuống sau những ngọn núi ở phía đối diện biển.
“Nè… chị cũng ra đây đi〜! Dễ chịu lắm đó?”
“Thôi, tôi ổn mà.”
Utaha, đã từ bỏ việc khiển trách tinh thần quá khích của Eriri, ngồi xuống bãi cát và ngơ ngác nhìn người bạn đồng hành của mình, người vẫn tiếp tục vui đùa qua lại ở mép biển.
Ánh nắng của mặt trời khi lặn kết hợp với ánh sáng phản chiếu từ bờ biển khiến mái tóc vàng và làn da trắng muốt của cô ấy trở nên lấp lánh rực rỡ.
Mặc dù đã hơn hai mươi và lẽ ra phải được mô tả như một “phụ nữ trưởng thành” nhưng Eriri, với thân hình mảnh mai và khuôn mặt tựa như búp bê vẫn còn mang dấu vết của tuổi trẻ, hiện ra trong mắt Utaha như một “cô gái chưa lớn” mong manh.
Mà… đó là về mặt bằng chung, chứ không phải về cụ thể một số bộ phận nào đó…
“Đằng nào cũng mất công ra biển rồi mà đúng không? Chị nên xuống đây đi, như đang đóng quảng cáo cho Ki**n Le**n(Kirin Lemon) ấy.
“Không đời nào tôi làm vậy! Vả lại, tôi không nghĩ cô cũng thuộc dạng có thể làm như vậy.”
“Ể〜 Hồi trung học, em cũng đâu đến mức u ám giống chị?”
“Đúng rồi đó, tôi rất u ám và ủ rũ. Đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ là một phần của thanh xuân cấp ba nông cạn nơi mọi người khóc và ôm nhau trong lễ tốt nghiệp rồi thề thốt mấy câu kiểu: “Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau!” rồi sau đấy biệt tăm biệt tích khi vào đại học.”
“Công nhận là chị chỉ có một vài mối quan hệ với một vài người được chọn lọc cẩn thận… cả trong việc kết bạn và tình cảm.”
Khi Utaha không có dấu hiệu muốn hùa theo hướng đi hiện tại, Eriri dường như bỏ cuộc, xoa dịu trong cả thái độ lẫn giọng điệu của mình. Cô nhẹ nhàng bước qua cát, tạo ra những âm thanh lạo xạo lặng lẽ khi cô từ từ đến gần người bạn đang ngồi của mình.
Không, lý do thực sự khiến cô ấy bỏ cuộc không phải là vì tâm trạng hiện tại của người bạn đồng hành của mình…
“Thực ra, em mới nhận được một lời đề nghị khá lớn. Không phải từ Machida-san (Nhà xuất bản Fushikawa), Kousaka Akane, hay thậm chí là Maruzu.”
Ngay từ đầu, mọi thứ đã là một sự sắp, kéo dài chỉ để đi đến cuộc trò chuyện này.
“Em không thể nói chi tiết được, nhưng đây là một dự án có quy mô tương tự với Fields Chronicle. Từ đầu, em cũng được tham gia vào hoạt động lên kế hoạch cho dự án đa phương tiện này, nó sẽ phải mất ít nhất từ 3 đến 4 năm để hoàn thành.”
“Tôi cũng không ngạc nhiên lắm… Với Kashiwagi Eri hiện tại thì có mặt trong một dự án tầm cỡ như vậy cũng không có gì lạ.”
“N-Nhưng mà chị thấy đấy… nó là thực sự là một dự án khổng lồ. Chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian… Và còn…”
Eriri nói với vẻ mặt tràn đầy hy vọng tươi sáng, nếu chỉ nhìn vào bề ngoài.
“…Dự án đó, sự thành bại của nó phụ thuộc vào em, chỉ một mình em thôi…”. Tuy nhiên giọng nói của cô vẫn có chút lo lắng, tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Nhưng giống như chị, em cũng chị có mối quan hệ thực sự với một số người. Đó là lý do tại sao cho đến giờ phút này, em vẫn chưa làm việc với ai ngoài những người em biết. Ban đầu, đó là những người cùng circle cá nhân của em, sau đó là với Tomoya, và sau đó nữa là chị.”
“Eriri…”
“Đó là lý do vì sao, trong dự án tiếp theo, chúng ta hãy lại kết hợp với nhau một lần nữa. Với sức mạnh của chúng ta, sẽ tạo ra một kiệt tác thậm chí có thể được chuyển thể thành phim. Em muốn chị tin rằng chúng ta có thể tạo ra một thứ tuyệt vời mà không cần Kousaka Akane, và một ngày nào đó, hai ta sẽ vượt qua chị ta.”
“Cái đó…”
“Nếu đó là với chị… Utaha…”
Sau khi đoạn độc thoại của Eriri kết thúc, giờ đến lượt Utaha, người đang có một cuộc chiến tranh nội tâm còn hỗn loạn hơn.
Như Utaha đã nói, Eriri đã được kỳ vọng trao cho những cơ hội rất lớn.
Các hit liên tiếp như “Fields Chronicle” và “Gửi đến người quan trọng nhất thế giới, người không thuộc về tôi” đã nhanh chóng đưa những bức tranh minh họa của cô trở thành tâm điểm chú ý trong ngành.
Trong cộng đồng minh họa, thậm chí còn có xu hướng nhóm các phong cách tương tự như phong cách của cô ấy dưới nhãn hiệu "Phong cách Kashiwagi Eiri".
Vào thời điểm đó, cô sở hữu một khả năng đáng kể trong việc lay động trái tim mọi người chỉ bằng nghệ thuật của mình, không phụ thuộc vào những câu chuyện thường đi kèm với họ.
Theo cách nói của nhà sản xuất, điều này có nghĩa là có tiềm năng lợi nhuận đáng kể.
“Đó là lý do tại sao em phải đắn đo xem có nên nhận lời đề nghị đó hay không. Em đã rất lo lắng. Nhưng trước đó, chị đã hỏi “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ làm thứ gì đó cùng nhau phải không?”
“À… Cái đó… Etou…”
Tuy nhiên, chính vì điều này mà Utaha đã phải vật lộn với ý tưởng tiếp tục hợp tác của họ.
Đã bốn năm kể từ khi họ làm việc như một cặp.
Chứng kiến Eriri phát triển mà không hề mất đà, Utaha không khỏi suy ngẫm với rất nhiều câu hỏi "nếu như".
Liệu việc họ luôn ở bên nhau có thực sự đúng đắn?
Cô lo sợ rằng một ngày nào đó mình có thể cản trở sự phát triển hơn nữa của Eriri.
Tuy nhiên, bất chấp những suy nghĩ đó, Utaha nhận thấy mình nên cân nhắc lựa chọn hợp tác với Eriri một lần nữa để nhận được lời đề nghị mới từ Machida.
Nếu Eriri nói đồng ý, Utaha cảm thấy không cần phải tìm họa sĩ minh họa khác.
Những cảm xúc trái ngược nhau…
Trong khi giữ cả mong muốn không cản trở sự phát triển của cô và mong muốn không để cô ra đi, cô thấy mình không thể có lập trường rõ ràng.
Vì vậy, thậm chí bản thân không nhận ra, cô ấy đã chuyển những mong muốn của mình thành lời một cách tự nhiên.
“Những lời trước đó của chị làm em rất hạnh phúc. Vì chúng có nghĩa là chị vẫn cần em, vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu bên cạnh em và vẫn sẽ bảo vệ em.”
“Ah… Ừm… Nghe này nhé Eriri… tôi…”
“Nhưng mà… chúng cũng là lý do khiến em nhận ra rằng đã đến lúc mình phải tự lực cố gắng.”
“Ah…”
Những lời của Eriri… hoàn toàn hiểu sai cảm xúc của Utaha, chúng là những thứ mà Eriri tự diễn giải theo cảm xúc của cô ấy. Và kết quả là, Utaha đã quyết định bản thân sẽ phải nói gì đó…
“Chị vẫn nghĩ rằng nếu không có chị, em sẽ không làm được gì phải không? Đó là lý do tại sao chị luôn sắp đặt tất cả, để hai chúng ta luôn cùng nhau...”
Và thế là, Utaha hoàn toàn câm lặng trước quyết tâm của Eriri.
“Điều đó có thể đúng, em có thể vẫn rất yếu đuối, nhưng mà… Đó chính là lý do vì sao em không thể tiếp tục dựa dẫm vào chị nữa. Em sẽ không thể cứ mãi bám lấy chị, bắt chị làm người bạn đồng hành của mình, phải chứ?”
Như thường lệ, bản tính tự phụ của Eriri lại đang bộc phát... nhưng chính vì nó, sự quyết tâm và hành động mạnh mẽ của cô mang lại cả cảm giác vui sướng và nhẹ nhõm… kèm theo đó là cảm giác cô đơn đau đớn.
“Vậy có nghĩa là đây là dấu chấm hết cho sự hợp tác giữa hai ta, đúng không?”
“Nó mang ý nghĩa tích cực mà nhỉ? Một cuộc chia tay để tốt cho cả hai ta, tôi nghĩ vậy?”
“Làm việc với chị thì tác phẩm của em cũng bán được nhiều hơn, thuận tiện thật.”
“Đừng nói như Hashima chứ. Dù sao thì cô cũng là một nhà sáng tạo thuần khiết mà.” Tất nhiên, Utaha nói câu đó mà không để bất kỳ cảm xúc nào được biểu lộ ra, như thường lệ, cô gửi lời động viên đó đến Eriri bằng chất giọng tuy mỉa mai nhưng tử tế.
Và Eriri đáp lại bằng những lời nói chạm đến tận sâu trái tim Utaha, mặc dù cô chắc chắn không thể hiểu được cảm xúc sâu sắc nhất của Utaha.
"Hai chúng ta hãy trở thành người mạnh nhất, Eriri... Hãy tăng số lượng vũ khí của chúng ta lên vô hạn. Hoặc, hãy luyện tập một vũ khí cho đến khi nó xuyên thủng mọi thứ."
“Chị sẽ chọn cái nào?”
“Đó là thứ cô nên tự quyết định cho bản thân mình. Đừng phụ thuộc vào người khác.”
“Vậy à… Phải rồi nhỉ.”
"Có thể chúng ta sẽ tiếp tục đi cùng một con đường, hoặc có thể là một con đường khác, nhưng chúng ta hãy gặp lại nhau ở đâu đó. Cho dù đó là trạm thứ năm, trạm thứ tám hay đỉnh núi..."
"Em không biết nơi đó cao đến mức nào... nhưng em biết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó."
“Đó là…”
“Ừm… “Blessing Software”.”
Một ngày nào đó, tại “nơi đã được hứa trước”, hai người họ sẽ gặp lại mọi người.
“Cô có nghĩ là lời đề nghị đó sẽ đến chứ?”
“Nó chắc chắn sẽ đến. Dù sao thì, đó cũng là những gì em nghe được từ Megumi hôm trước. Họ giờ đã thành một công ty rồi.”
“Đó có phải hơi liều lĩnh không…”
“Cậu ấy… Tomoya đã bao giờ đưa ra những quyết định không liều lĩnh chưa?”
“Cái đó, tôi cũng không phủ nhận…”
“Cậu ấy… đã từng từ bỏ theo đuổi thứ gì chưa?”
“Mà… nếu nói cái đó thì chắc cũng có…”
"Vậy chị có nghi ngờ cậu ấy không? Chị có nghĩ giấc mơ của cậu ấy chỉ là—một ảo mộng thôi không?"
“Kể cả tôi có nói rằng tôi không tin cậu ấy, cô cũng sẽ không nghe phải không?” Tất nhiên, Utaha sẽ không bao giờ, dù đó là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thốt ra những thứ kiểu “Tôi không tin…”
Tuy nhiên…
“Cô đã mạnh mẽ hơn rồi, Eriri.”
Cô ấy không thể không tin vào lời nói và quyết tâm của Eriri.
※※※
“…”
“…”
“Nè… Eriri, mấy giờ rồi?”
“Etou… khoảng hai ba giờ gì đó.”
“Cô gọi cứu hộ từ mấy giờ trước?”
“Giờ ta biết làm gì khác ngoài đợi đâu, thế nên là bình tĩnh lại và ngồi xuống đi.”
“Tôi không muốn nghe câu đó từ người đánh rơi lốp xe xuống mương đâu.”
“Gueh…”
“Tôi cũng không muốn bị nói bởi người quyết định chọn con đường núi vắng vẻ này nữa.”
“Biết làm sao được! Con đường này là tốt nhất về mặt khoảng cách rồi!”
“Tôi nghĩ là cô nên học lại cách dùng GPS ở trường lái xe đấy.”
Trên con đường quê chật hẹp quanh co không có đèn đường, không hề có dấu hiệu của một chiếc xe nào khác đi qua.
Trong bóng tối, có một chiếc xe với bánh ở dưới rãnh nước, nguồn hi vọng duy nhất lúc này là chiếc smartphone của Eriri.
"Mà, nếu cần thì tôi sẽ gọi điện cho Kousaka Akane. Có lẽ chị ta sẽ đến đón chúng ta với tốc độ vượt mức cho phép."
“Đừng làm phiền người đang ốm chứ. Với cả, nếu cô gọi cho người phụ nữ đó, chị ta sẽ kéo chúng ta vào một dự án nào đấy trước khi kịp nói gì mất.”
"Nếu thế, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng chờ đợi. Chị đọc tiểu thuyết hay gì đó giết thời gian đi."
“Tôi vẫn không thể quen với sách điện tử được.”
“Chị sẽ bị tụt hậu nếu không nghiêm túc tìm hiểu về chúng đó.”
“Thế, cô đang đọc gì thế Eriri?”
“Đây là bộ yêu thích gần đây của em đó! Nó là “Câu chuyện tình bi hài về bạn thời thơ ấu sẽ không thua…”[note73979]
“Cô thực sự chẳng thay đổi chút nào nhỉ?”
(Fin)


0 Bình luận