Lucius và những người khác đang đứng ở rìa khu rừng, phía bên ngoài ngôi làng.
Cùng đi cậu là Robel, ba đứa trẻ khác và các kỵ sĩ hộ vệ của Olivia.
Emily, vì đang mang thai, tất nhiên phải ở lại dinh thự, còn bà lão Guffel thì không tham gia vì sức khỏe không cho phép.
Robel cầm theo một vật gì đó được bọc cẩn thận trong lớp vải trắng đầy hàm ý.
“Chẳng phải cha từng bảo chúng con không được đến gần nơi này mà?”
Kiel và Paul gật đầu lia lịa.
Khu rừng này được gọi là Rừng Silverwood.
Ranh giới giữa khu rừng và ngôi làng là nơi mà người lớn thường xuyên cảnh báo lũ trẻ không được bén mảng đến.
“Ừ, đúng vậy. Đó là vì nơi này thường xuyên có quái vật xuất hiện. Nhưng hôm nay, chúng ta không thể tránh khỏi việc đối mặt với chúng.”
“… Vâng, con hiểu rồi.”
“Nhân tiện, mọi người muốn khế ước với loại quái vật nào?”
Robel mỉm cười hỏi.
“C-Con muốn một con không đáng sợ...,” Paul đáp, mắt cụp xuống.
“Con muốn một con thật nhanh,” Kiel trả lời cụ thể hơn.
“Tại sao lại cần nhanh?”
“Khác với Lucius, sức mạnh ma thuật của con và Paul chỉ ở mức trung bình. Chúng con không thể khế ước với quái vật quá mạnh. Thế nên bọn con muốn chọn sinh vật có điểm mạnh khác. Làm thú cưỡi thì tốc độ chắc chắn sẽ hữu ích.”
“Ra vậy, ta hiểu rồi.”
Lucius gật đầu, tán đồng mong muốn của cặp sinh đôi.
Cậu cũng chia sẻ suy nghĩ của mình.
“Con đã quyết từ lâu rồi. Con sẽ chọn Hippogriff giống cha.”
Từ khi chứng kiến Hóa Linh của cha trong Lễ Thẩm Định, Lucius đã muốn chọn một con Hippogriff giống ông ấy.
“Con chắc chứ? Ma lực của cha chỉ ở Cấp 3, nên Hippogriff là giới hạn. Nhưng con ở Cấp 1 cơ mà, con có thể nhắm đến những sinh vật cao cấp hơn.”
“Mục tiêu của con là trở thành một nam tước ưu tú, và cha đang từng bước biến điều đó thành hiện thực. Chính vì vậy, nên con sẽ chọn Hippogriff.”
Lúc này, Olivia giơ tay một cách đầy tao nhã.
“Ta sẽ khế ước với Thú Vương – Griffin. Đó là lý do ta đến đây.”
“Griffin sao? Tham vọng cao đấy” Robel gãi đầu.
“Đó không phải là tham vọng.” ánh mắt Olivia ánh lên sự kiên định.
“Nếu không phải tham vọng thì chỉ có thể gọi là liều lĩnh rồi. Griffin là quái vật cấp 1. Nó có tính cách hung hãn và kiêu hãnh, lại sở hữu lượng ma lực khổng lồ. Dù là thú cưỡi lý tưởng, nhưng rất hiếm khi nó chịu phục tùng ai,” Robel giải thích.
“Ta biết chứ. Phòng trường hợp ta bị nó xé xác mà chết, ta đã để lại lời tuyên bố là sẽ không đổ trách nhiệm lên ai cả.”
“… Nghe chẳng khác gì lời nói của một đứa con nít cả.”
Olivia lườm sắc lẹm.
“Ông thì biết gì chứ, đồ nam tước quê mùa?”
Một hộ vệ phía sau nhanh chóng tiến lên ngăn cản Olivia.
“Tiểu thư, không thể nói như vậy được.”
Olivia là con gái của Bá tước Strauss, người có địa vị cao hơn hẳn Nam tước Robel. Nên bình thường, chẳng ai lại tùy tiện lôi tước vị ra nói chuyện như thế.
Robel đáp lời bằng giọng điềm đạm.
“Ta không biết cô mang trên vai gánh nặng gì, thưa quý cô. Nhưng ta biết rất rõ tầm quan trọng của sinh mạng. Nếu cô không đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm cho chính mình, thì việc nói rằng một đứa trẻ có thể chết trước mặt ta chỉ là hành vi ấu trĩ.”
Olivia phản bác mạnh mẽ.
“Dù vậy, mục tiêu của ta là trở thành nữ vương. Để chứng minh tư chất của một người trị vì, ta cần phải khế ước được với Griffin.”
Robel chỉ biết thở dài.
Ở đất nước này, không tồn tại hoàng thất theo nghĩa thông thường.
Thay vì có một gia tộc đại diện cho hoàng thất như ở Nhật, nơi đây tồn tại một dòng tộc gọi là “Uji”, bao gồm những người thân mang dòng máu của vua.
Đó chính là Tứ Đại Quý Tộc.
Mỗi Gia Tộc trong Tứ Đại Gia Tộc cai trị một phương trong bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, và đều mang họ của hoàng tộc, đồng thời có quyền kế vị ngai vàng.
Thông thường, thuật ngữ "hoàng gia" chỉ đề cập đến gia đình trực hệ của đức vua đương nhiệm.
Người con gái Olivia Norris Windsor đang đứng trước mặt họ chính là thành viên của gia tộc Norris Windsor — dòng tộc cai trị phương Bắc và thuộc về hoàng tộc.[note75348]
Tuy nhiên, có vẻ như cuộc cạnh tranh để giành lấy ngai vàng đang rất khốc liệt.
Chỉ có người giành chiến thắng trong cuộc đấu tranh chính trị sống còn mới có thể lên ngôi.
Với Lucius, chuyện này chẳng khác nào một câu chuyện tận chín tầng mây.
“Vua sao…”
Lucius nhìn Olivia, thấy rõ sự địch ý trong ánh mắt xanh lam của cô.
“Phải, Lucius. Ta và ngươi nhìn cuộc đời theo hai hướng khác. Chính vì thế, ta không thể thua người như ngươi.”
“… Quả thật, mục tiêu của chúng ta khác nhau.”
Tuy nhiên, Lucius không phản ứng lại thái độ đó. Giờ không phải lúc tranh cãi với công chúa.
Cậu quay sang cha mình.
“Cha ơi, vậy làm sao để lập khế ước với quái vật?”
“Chờ một chút.”
Robel mở lớp vải trắng, để lộ một vật phẩm đặc biệt.
“Ta sẽ dùng Kỵ Thú Giả Chi”
Đó là một bàn tay trái làm bằng sứ hoặc kim loại, bao phủ từ khuỷu tay xuống – trông như một chiếc găng tay giáp.
Lucius chưa từng thấy vật gì giống vậy từ sau khi tái sinh – thậm chí cả ở kiếp trước.
“Đây là cổ vật. Mấy món này cũng được khai quật ra khá nhiều, nhưng chỉ người của Tháp mới sửa được. Đừng làm hỏng đấy.”
Sau khi dặn dò, Robel nói tiếp:
“Trước tiên là Paul. Con sẽ đeo cái này.”
“Hở!? Ơ…!”
Paul luống cuống nhìn quanh.
“Càng vào sâu Rừng Silverwood, quái vật càng mạnh. Trước tiên ta sẽ tìm một con quái cấp 6 ở vùng rìa.”
Chiếc cánh tay giả được đeo vào tay Paul – người đang sắp khóc đến nơi.
Vì là cỡ của người lớn, nên nó quá rộng với một đứa trẻ mười tuổi, trông cứ như nó sắp tuột đến nơi rồi vậy.
“Đi thôi. Ta đã ngắm được con phù hợp cho con rồi rồi.”
Robel mỉm cười, dẫn cả nhóm tiến vào rừng.
Tuy vậy, ông đã rút sẵn thanh kiếm thường để trong vỏ, sẵn sàng đối đầu bất trắc.
Dù Robel có vẻ thong thả, nhưng rõ ràng ông không hề chủ quan.
Điều đó cho thấy họ đã bước vào nơi vượt ra ngoài vùng đất của con người.
Lucius cũng đưa tay đặt lên chuôi kiếm.
Cậu chưa rút ra, nhưng luôn trong trạng thái sẵn sàng.
Khi họ tiến sâu hơn vào rừng, cây cối thưa dần, cỏ mọc cao ngang hông, rồi mười phút sau, mặt đất chuyển sang phủ đầy lá khô, và những cây cổ thụ khổng lồ bắt đầu chiếm lấy tầm nhìn.
Họ đã đặt chân vào vùng rừng già, nơi tán cây dày đặc che kín cả bầu trời, không cho ánh sáng mặt trời lọt xuống mặt đất. Vì thế, ở đây không hề có cỏ dại.
Tiếp tục đi trong khu rừng tối om nhưng khá dễ di chuyển, họ bỗng phát hiện có kẻ đang quan sát từ phía trước.
Có khoảng ba sinh vật
Chúng đã nhận ra sự hiện diện của nhóm Lucius, và trông có vẻ cảnh giác, như thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Goblin.”
Lucius khẽ lẩm bẩm.
Cậu liếc nhìn Robel, và cha cậu khẽ gật đầu.
— Vậy đúng là chúng rồi.
Lucius rút thanh kiếm ra khỏi bao một cách lặng lẽ.
"Nguy hiểm lắm đấy!" – một kỵ sĩ hộ vệ của Olivia hoảng hốt.
"Không sao."
Robel đáp lại một cách tự tin.
Kế hoạch đã định, Lucius tiếp cận ba con goblin một cách im lặng.
Cậu áp sát mà không gây tiếng động, rồi chém hạ con đầu tiên.
"Gii!!"
Hai con còn lại vung rìu tấn công, nhưng Lucius khéo léo né tránh, tận dụng lợi thế về tầm với của kiếm. Cậu đâm thẳng mũi kiếm vào cổ họng con goblin đang vung rìu từ trên cao xuống.
Sau khi rút kiếm ra, cậu nhanh chóng rạch một nhát từ ngực lên cổ con cuối cùng.
Cả ba goblin ngã gục chỉ trong chớp mắt.
“C-Cái gì vậy!?”
“Không thể tin nổi! Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ư!?”
Olivia và hộ vệ của cô thốt lên kinh ngạc.
"Hả? Lucius vẫn thường như vậy mà?"
"Này Paul, nói chuyện với quý tộc thì phải dùng kính ngữ chứ."
Cặp sinh đôi đáp lại với vẻ mặt như thể chuyện đó là đương nhiên.
Lucius trở lại, vừa lau máu trên lưỡi kiếm bằng khăn.
"Lucius, nếu gặp tình huống thuận lợi như vậy mà kẻ địch không phòng bị, con có thể hạ được hai con goblin. Nhưng không nên để sót một con. Nếu một con thoát được, chúng sẽ gọi thêm viện binh."
“Vâng ạ. Có vẻ con vẫn chưa đủ giỏi.”
“Nhưng sau đó con xử lý ổn đấy.”
Robel xoa đầu Lucius với lực tay chắc nịch.
“… Hmm.”
Lucius từng tham gia nhiều lần trấn áp quái vật trên đường lớn trong quá trình huấn luyện, nên đã có không ít kinh nghiệm thực chiến và không còn bị áp lực khi đối mặt với quái vật yếu nữa.
“T-Ta cũng làm được!”
Olivia cố gắng giữ vẻ mạnh mẽ, không muốn thua Lucius.
Lucius đáp:
“Cô nhắm đến ngai vàng trong tương lai đúng không? Nếu là người trị vì lãnh địa Silverheart thì còn hiểu được, nhưng với người làm chính trị ở trung tâm vương quốc thì đâu cần trực tiếp tiêu diệt quái vật."
"Nhưng mà..."
"Chuyện đó để sau. Bây giờ chúng ta đang ở lãnh địa của quái vật, hãy giữ im lặng và di chuyển tiếp."
Olivia lườm Lucius rồi bước đi trước.
— Hình như cô ấy rất ghét mình, nhưng mình cũng chẳng biết vì sao.
Từ lần đầu gặp nhau trong Lễ Thẩm Định hồi năm ba tuổi, cả hai hầu như chưa có cuộc trò chuyện nào. Lucius hoàn toàn không hiểu lý do cô công chúa này lại ghét mình đến vậy.
Cậu lặng lẽ đi theo cha, tiếp tục tiến sâu vào rừng.
“Xem ra đến lúc rồi.”
Robel – người đi đầu – ra hiệu bằng tay.
Càng đi sâu, cây cối càng thưa dần và rồi trước mặt họ là một bãi cỏ rộng lớn.
“Ra là trong Rừng Silverwood cũng có cả đồng cỏ.”
“Ở đây cũng có vài nơi như vậy.”
Robel đứng bên rìa rừng, cẩn thận quan sát thảo nguyên phía trước.
“Oh! Tìm thấy rồi.”
Ông nắm tay Paul.
“Nào Paul, thử ký khế ước với con quái vật kia xem sao?”
Robel chỉ về phía một đám mây nhỏ đang lơ lửng.
Nhưng có gì đó kì lạ.
Cảm giác khoảng cách bị méo mó. Nó quá nhỏ để là mây, và cũng quá gần mặt đất.
“Robel-sama, đó là gì vậy ạ?”
“Là Cừu Mây (Cloud Sheep).”
— Là cừu sao?
Nhìn kỹ, vật thể trắng trôi nổi kia như một cụm len khổng lồ.
Lác đác có thể thấy tay, chân và đầu nhỏ xíu bị chôn vùi trong đống lông trắng.
Đàn cừu bay lơ lửng như những đám mây giữa trời.
Chúng không hề mang vẻ ghê rợn như bọn goblin.
“... Quả thật giống cừu.”
“Paul muốn một con không đáng sợ, phải không? Cừu Mây trông đáng yêu mà năng lực cũng tốt.”
“… Có vẻ con này sẽ không đáng sợ.”
“Vậy thì quyết định nhé.”
Robel lập tức triệu hồi Hippogriff từ tay trái.
Ông đặt Paul – người đang run rẩy – lên lưng con thú, rồi cũng trèo lên.
“Cừu Mây rất nhát. Nếu lại gần từ mặt đất, chúng sẽ bay lên trời. Ta sẽ dùng Ánh Quang để tiếp cận từ trên không.”
“R-Robel-sama, bay á!?”
Paul sắp khóc.
“Chỉ cần con bám chặt là được. Khi tiếp cận đủ gần, chỉ cần chạm cánh tay giả vào Cừu Mây là xong. Dễ thôi mà, phải không?”
“C-Con sẽ cố…”
Chỉ với một cái vỗ cánh, Hippogriff đã tạo ra luồng khí nâng mình lên không.
Tiếng hét của Paul vang vọng phía sau, nhưng vì có Robel đi cùng, nên chắc chắn không có gì nguy hiểm.
Sau khi tiễn họ đi, Lucius rút kiếm ra.
“Tại sao lại rút kiếm?”
Một trong các kỵ sĩ của Olivia lập tức bước lên che chắn cho cô.
“Đây là rừng quái vật. Nếu cha con không có mặt, thì con phải xử lý nếu có quái vật xuất hiện. À, nhưng con vẫn còn non lắm, nên xin mọi người cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.”
Kỵ sĩ chỉ biết gật đầu miễn cưỡng, vẻ mặt như bị một đứa trẻ lên lớp về sự cảnh giác.
“… Tôi hiểu rồi.”
Kỵ sĩ hộ vệ cũng rút kiếm ra trong im lặng.
Khi nhìn lại về phía Paul, Hippogriff đã lẫn vào giữa đàn Cừu Mây.
Những con cừu hoảng loạn tản ra như một đàn cừu thật sự khi có chó chăn tiến vào.
Robel giữ chặt tay trái của Paul – người đang khóc lóc, hét to – rồi dùng “Cánh tay giả của Kỵ sĩ thú cưỡi” để chạm vào những con Cừu Mây đang tháo chạy.
Chạm được khoảng bốn, năm con, có vẻ như giữa cánh tay và quái vật đã xảy ra điều gì đó.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, đám cừu hòa tan vào không khí như bụi sáng và nhập vào tay trái của Paul – nơi đang đeo cánh tay giả.
Robel điều khiển Hippogriff quay đầu, bay về phía nhóm Lucius.
Con Hippogriff hạ cánh nhẹ nhàng xuống đất sau khi vỗ cánh vài cái.
Robel bước xuống trước, rồi đỡ Paul xuống.
“Paul, khế ước với Cừu Mây hoàn tất rồi.”
“Cha để cậu ấy chạm vào vài con, nhưng rốt cuộc là làm gì vậy?”
“À thì, ta đang tìm con nào hợp với Paul. Cũng như con người, mỗi quái vật đều có cá tính riêng – hợp hay không là do cái duyên.”
“Nếu không hợp thì không thể ký khế ước sao?”
“Đúng vậy. Khế ước dựa trên sự bình đẳng. Dù mình có thấy hợp, nhưng nếu bên kia không đồng ý thì cũng không thể ép buộc.”
“Vậy… sẽ thật tuyệt nếu tìm được Hippogriff hợp với con.”
“Chuyện đó thì phải nhờ vào may mắn thôi. Có người mất cả tháng trời mới ký được khế ước.”
“Lâu vậy á!?”
“Ừ. Vì thế ta mới bảo, phải đợi sau mùa vụ mới làm nghi lễ.”
“Cũng đúng…”
“Được rồi, tiếp theo là Kiel. Lần này là quái vật cấp 5. Đi thôi.”
Robel thu Hippogriff về cánh tay trái, rồi cả nhóm lại tiếp tục tiến sâu vào rừng.


2 Bình luận