Sáng hôm sau.
Lucius bước xuống phòng ăn với một tia hy vọng mong manh rằng chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng khi cậu mở cửa, ba gương mặt vốn không bao giờ xuất hiện trong nhà hiện rõ trước mắt.
— Không thể nào là mơ được.
Quả nhiên, Olivia đang ngồi ở bàn ăn, trừng mắt nhìn Lucius.
Phía sau cô bé là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sắc bén — có vẻ là cận vệ của cô.
Và cuối cùng, là một người phụ nữ lớn tuổi toát ra khí chất uy nghiêm không thể nhầm lẫn.
Lucius nhớ rất rõ gương mặt ấy.
“Bà là người tham gia [Nghi lễ Thẩm Định]!”
“Ồ, cậu nhớ ra rồi à? Ta thật vui mừng đấy, cậu Bốn Lõi.”
Gương mặt già nua ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
Chính là bà lão đã xuất hiện cùng Siren trong buổi [Nghi lễ Thẩm Định].
“Tất nhiên là tôi nhớ!”
Đối với Lucius, nghi lễ năm đó là một trải nghiệm khó có thể nào quên được.
“Vậy mà ngươi lại quên ta!” Olivia không kiềm được hét lên.
“Thì... cậu lớn nhanh quá mà.” Lucius đưa ra lời biện minh yếu ớt.
“Còn bà lão này thì chẳng thay đổi gì nhỉ.” Bà Guffel bật cười khúc khích.
“À, vâng, ừm...” Lucius ấp úng, chẳng biết nói sao.
Nói bà không thay đổi thì vô lễ, mà bảo bà già hơn thì càng tệ hơn.
“Guffel-sama, xin đừng trêu chọc con trai tôi nữa.” Emily vội lên tiếng xoa dịu tình hình.
“Xin lỗi nhé, con gái của nhà Dragon. Ta chỉ tò mò thôi, vì gia đình cô là người đầu tiên trong lịch sử có tới bốn lõi ma thuật mà.” Guffel đáp lại bằng giọng điềm đạm.
“Haizz…” Emily chỉ còn biết thở dài khi thấy đối phương thật lòng xin lỗi.
“Bà là phu nhân Guffel... từ Tộc Orleans?” Lucius hỏi lại.
“Đúng thế, chỉ là một nhánh nhỏ của tộc Orleans thôi.” Bà Guffel đáp.
Tộc Orleans.
Lucius từng đọc về họ trong sách — một dòng họ cổ xưa và danh giá, chuyên lưu giữ và nghiên cứu các nghi lễ.
Những người sinh ra trong gia tộc này gần như dành cả đời mình để theo đuổi và ghi chép các nghi thức.
Trong thế giới này, Hóa Linh chính là sức mạnh quân sự, đồng thời ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống thường nhật. Do đó, nghiên cứu về Hóa Linh được xem là vấn đề trọng yếu mang tầm quốc gia, và địa vị của Tộc Orleans — trung tâm của lĩnh vực ấy — được coi trọng hơn hẳn những gia đình bá tước nghèo ở nông thôn.
Lucius nhớ lại nhóm nghiên cứu mà cậu đã gặp tại thủ đô sau lễ thẩm định – một nhánh khác của Tộc Orleans.
Emily, đang xoa bụng bầu, nhẹ nhàng thở dài.
“Lucius, phu nhân Guffel là người đứng đầu tộc Orleans trước đây đấy.”
“Người đứng đầu sao ạ!?”
“Ta đã giao lại gia tộc cho thằng con trai ngốc của mình rồi. Giờ ta chỉ là một lão bà chờ chết thôi. Nhưng rồi thằng nhóc này lại xuất hiện. Đúng là đời chẳng thể đoán trước được.” Ánh mắt bà nhìn Lucius như thể đang quan sát một báu vật sống.
“Tại sao một người như bà lại đến tận đây...?”
“Chuyện đó để sau bữa sáng rồi nói. Đồ ăn nguội mất.” Guffel mỉm cười.
Theo lời gợi ý của Guffel, bữa ăn bắt đầu.
Không như thường lệ, hôm nay Matilda không ngồi cùng bàn. Cô đứng sau lưng chủ nhân, thể hiện đầy đủ phép tắc nghi lễ.
Sự thay đổi đó càng khiến không khí thêm phần ngột ngạt.
Bữa sáng trôi qua trong những lời trò chuyện xã giao nhạt nhẽo.
Sau đó, mọi người tập trung tại sảnh vào ngôi biệt thự nhỏ — một nơi khiêm tốn nhưng ấm cúng.
Lucius, cha mẹ cậu, Matilda, tiểu thư Olivia, bà Guffel và cận vệ của Olivia đều đứng chật ních trong không gian nhỏ hẹp.
Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Cánh cửa hé mở, và một cậu bé ló đầu vào.
“X-xin lỗi... bọn cháu có thể vào được không ạ?”
“Paul! Nói rõ ràng lên! Phải nói là ‘Xin phép, bọn cháu đến theo lời cha ạ!’”
“Nh-nhưng Kiell, nếu nói to quá thì họ sẽ phát hiện mất!”
— Hai đứa không nên tự ý vào nhà người khác như vậy đâu.
Hai anh em sinh đôi đã đến. Chính là những cậu bé đã cùng Lucius tham gia nghi lễ thẩm định trước đó.
“Này, Kiell, Paul.” Lucius vẫy tay chào. Paul rụt rè bước tới như muốn tìm sự che chở.
“Lucius... Cha bảo bọn tớ đến đây, nói là có chuyện quan trọng.”
“Thật vậy sao?”
Lucius quay sang xác nhận lại với Kiell, người anh trong cặp sinh đôi.
“Ừ, đúng rồi. Cha bảo giờ này phải đến của ngài lãnh chúa vì có chuyện quan trọng.”
Kiell và Paul là con trai trong một gia đình ở làng Silverheart, bạn thân của Lucius. Thỉnh thoảng họ chơi đùa cùng nhau, và thực ra Lucius cũng quan tâm đến tụi nhỏ như người anh trai thực sự.
Guffel cất giọng khàn đặc: “Đủ mặt cả rồi. Chúng ta có thể bắt đầu.”
Robel khẽ gật đầu, trao đổi ánh nhìn với Guffel. Có vẻ như chính Robel đã gọi hai đứa đến theo chỉ thị của bà.
“Vậy thì — chúng ta bắt đầu thực hiện khế ước với Hóa Linh thôi?” Guffel nâng bàn tay trái đầy nếp nhăn của mình lên.
“Hỡi Siren, hãy xuất hiện.”
Bên cạnh Guffel, một sinh vật nửa người nửa chim quen thuộc xuất hiện — chính là con Siren từng có mặt trong nghi lễ thẩm định.
“Hyyaaah! Cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi!”
Paul ôm đầu, quỳ rạp xuống sàn.
“Này Paul! Đứng dậy mau!”
Kiell mắng em nhưng chân cậu cũng đang run lẩy bẩy.
Đôi tay trắng muốt của Olivia cũng run rẩy không kém.
— Với trẻ con thì việc này đúng là ám ảnh.
Khi tròn ba tuổi, tất cả những đứa trẻ có ma lực đều phải trải qua lễ thẩm định với Siren.
Dù nơi tổ chức của Kiell và Paul khác với Lucius và Olivia, phương pháp thì gần như giống nhau. Dù không nhớ rõ, nhưng nỗi sợ hãi ngày ấy vẫn hằn sâu trong tim.
“Nó chẳng gây chuyện gì đâu. À, ngoại trừ lúc cậu xuất hiện.”
Guffel liếc nhìn Lucius.
“Quái vật bị hấp dẫn bởi ma lực. Ma lực phi thường của cậu đã khiến bản chất thật của nó lộ ra. Cũng may là cậu không bị ăn thịt.”
Siren nở nụ cười đầy hàm ý.
Lucius chợt nhớ lại giọng hát mê hoặc năm nào trong buổi lễ.
— Lúc đó... nó thực sự nghĩ mình “ngon” theo nghĩa đen sao?
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thẩm định thôi nào.”
Đôi mắt già nua của Guffel sáng lên.
“Hiiiii—!”
----
“Lũ trẻ lớn nhanh thật.”
Guffel vui vẻ đối mặt với bốn đứa trẻ đang căng thẳng đến kiệt sức.
Giọng hát của Siren khiến tâm lý bọn trẻ thêm rối loạn.
Tất cả đều cố gắng chống chọi, vật lộn trong màn sương tâm trí.
Cuối cùng, kết quả thẩm định như sau:
Lucius:
Lõi Ma Thuật Kỵ Sĩ - Cấp 1
Lõi Ma Thuật Xạ Thủ - Cấp 1
Lõi Ma Thuật Niệm Chú - Cấp 1
Lõi Ma Thuật Thấu Thị - Cấp 1
Olivia:
Lõi Ma Thuật Kỵ Sĩ - Cấp 2
Kiell:
Lõi Ma Thuật Kỵ Sĩ - Cấp 5
Paul:
Lõi Ma Thuật Kỵ Sĩ - Cấp 6
Lucius, tay ôm đầu, quay sang Guffel:
“Cháu không ngờ sẽ trải qua thẩm định lần thứ hai.”
“Chuyện đó là đương nhiên thôi. Lần ba tuổi chỉ để xác nhận có lõi ma thuật. Còn lần này là để xác định loại quái vật nào phù hợp để ký khế ước.”
“Khế ước với quái vật?”
“Ma lực ngừng gia tăng khi đến khoảng mười tuổi. Lúc đó người ta sẽ xác định sơ bộ loại quái vật thích hợp để ký kết. Các quái vật cũng được chia cấp, từ cấp 6 đến cấp 1. Thường thì nên ký kết với quái vật cùng cấp ma lực. Dĩ nhiên, người sở hữu lõi cấp 1 cũng có thể ký với sinh vật cấp 6.”
Trong lời nói của Guffel có ẩn ý sâu xa.
Lucius cũng cảm nhận được ma lực của mình gần đây bắt đầu ổn định, không còn tăng mạnh như trước.
“Vậy ra là thế…”
Giờ thì Lucius đã hiểu lý do tại sao Guffel lại đích thân đến vùng quê hẻo lánh này: để đảm bảo những đứa trẻ không chọn sai Hóa Linh.
Tộc Orleans không nhàn rỗi đến mức đi thẩm định bừa bãi. Họ chỉ tập hợp những đứa trẻ đủ tuổi, rồi tiến hành đánh giá.
“Nhưng ta vẫn không tin nổi — cả bốn lõi ma thuật đều cấp 1. Cậu có máu M thích bị hành hạ hay gì vậy?”
Guffel cười khẽ, vẻ như đang đùa.
“Không đâu, sở thích của cháu rất bình thường. Chỉ là, cháu đọc trong sách rằng để trở thành một quý tộc tốt thì cần rèn luyện ma lực, nên cháu đã không bỏ bê việc tập luyện.”
“Cũng đúng. Ma lực rất quan trọng đối với quý tộc — đặc biệt là gia tộc Dragon. Ta rất tò mò không biết cậu sẽ khế ước với loại quái vật nào, nhóc con.”
Đôi mắt của Guffel sáng lấp lánh — hoàn toàn không giống một bà lão.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Lucius, còn Olivia thì hậm hực lẩm bẩm:
“Hừm! Ta vẫn chưa thua đâu! Không chỉ có ma lực mới quyết định tất cả. Cha ta cũng nói vậy!”
Lucius từ tốn đáp, chọn lời cẩn trọng như đang khuyên nhủ:
“Tiểu thư Olivia, chuyện thắng thua giữa quý tộc không quan trọng bằng việc họ có đủ sức mạnh để khiến dân chúng được sống hạnh phúc hay không.”
“T-Ta biết rồi!”
Olivia bị bất ngờ bởi lời đáp đầy lý trí ấy.
Quý tộc là giai cấp được cấp đặc quyền. Cũng chính vì thế mà họ có trách nhiệm. Đặc quyền không phải cái cớ để lười biếng hay ngạo mạn.
Ở thế giới này, chỉ sống thôi đã không dễ dàng.
Quý tộc được tôn trọng là vì họ bảo vệ thần dân khỏi quái vật, thiên tai, tội phạm, nạn đói và dịch bệnh.
“Thôi, nói vậy đủ rồi. Giờ đến phần thực hành nhé. Ta sẽ để phần còn lại cho Nam tước Dragon.”
Guffel nói xong, lùi về sau.
"Cuối cùng thì cũng tới lượt mình." Robel nghĩ thầm, môi nở nụ cười.


1 Bình luận