Trans: Chí mạng
___________________________
Còn khoảng một năm rưỡi nữa ở kiếp thứ tư Rishe sẽ bắt đầu phục vụ con gái của công tước, Milia Clarissa Jonal.
Rishe đã làm việc cho một gia đình hầu tước ở Vương quốc Domana và rất thân thiết với những cậu con trai nhỏ nghịch ngợm. Cô được nhờ rằng '"ãy làm việc tương tự như vậy tại nhà Công tước Jonal". Và tại nhà Jonal, cô đã gặp Milia năm mười một tuổi.
Milia là một cô bé rất khó tính, đến mức những người hầu khác đều phải e dè tránh xa.
Cha của cô bé, công tước Jonal, mắc một chứng bệnh từ xưa khiến cơ thể bị tê liệt và sức khỏe cũng rất yếu. Ông luôn lo lắng cho con gái vì không thể ở bên cô bé nhiều, nhưng cách quan tâm lại vụng về, thành ra không thể đối phó nổi với tính khí ương bướng của Milia.
Ngay khi Rishe vừa đặt chân đến, hầu gái trưởng đã dặn dò ngay: "Cô cũng phải cẩn thận với tiểu thư Milia đấy. Tiểu thư là một người rất khó chiều, rắc rối lắm."
(Nhưng……)
Ở kiếp thứ bảy này, Rishe đang có cuộc gặp gỡ đầu tiên lần thứ hai với Milia. Cô nhìn xuống đỉnh đầu của Milia, người đang ôm chặt lấy eo mình. Từ chiếc xe ngựa của Milia, một người đàn ông với vẻ mặt khổ sở bước xuống.
"Milia, con làm phiền người ta quá rồi đấy!"
(Công tước Jonal...)
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vội vã bước về phía này. Với mái tóc vàng chải ngược ra sau và bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, ông chính là chủ cũ của Rishe. Tuy nhiên, khác với ký ức của Rishe bây giờ ông không cần dùng gậy.
(Mình nghe nói Công tước Jonal đã mắc bệnh từ rất lâu rồi cơ mà.)
Hóa ra trên thực tế, triệu chứng tê liệt chỉ mới xuất hiện trong vòng một năm rưỡi trở lại đây. Ông bước đến gần nhóm Rishe, trước tiên cúi đầu xin lỗi một cách lịch sự.
"Thành thật xin lỗi. Con gái tôi đã gây phiền toái cho cô rồi... Này, buông ra ngay đi con!!"
"Không chịu đâu, không chịu đâu!!"
Milia hét lên bằng hết sức bình sinh, cánh tay càng siết chặt hơn nữa. Rồi cô bé rúc mặt vào người Rishe, người mà lẽ ra cô bé phải thấy xa lạ.
"Milia!"
"Tại con ghét Papa lắm!! Papa chẳng chịu nghe lời thỉnh cầu của con, thế mà còn mắng con nữa chứ!! Làm phiền những người này là lỗi tại Papa xấu tính hết đấy!!"
Khi Milia hét lên như vậy, Arnold cau mày. Rishe dùng ánh mắt ngăn cản anh định hành động, rồi cúi xuống và nói chuyện với cái đầu nhỏ nhắn của Milia.
"…Tiểu thư."
"Đừng có bắt chuyện với tôi, chị cũng định bênh Papa chứ gì!? Mới gặp lần đầu chẳng biết gì sất, cũng chưa nghe tôi nói gì mà đã...!"
"Tiểu thư. Xin hãy nhìn vào đây."
"Hức, cái gì, rốt cuộc là...!!"
Milia ngẩng đầu lên với vẻ bực bội nhưng ngay giây sau đó cô bé phải nín thở.
"...?"
Thứ Rishe đang trải ra phía trên cô bé là chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy chiếc khăn ren trắng, Milia làm vẻ mặt "chẳng hiểu gì cả".
Chớp lấy khoảnh khắc bối rối đó, Rishe nhanh chóng vo tròn chiếc khăn trong tay phải. Cô úp tay trái lên bàn tay đang nắm chặt, khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay trái, dừng lại một nhịp rồi mở cả hai tay ra.
"……Ể!?"
Chiếc khăn tay nằm gọn trong lòng bàn tay đã biến mất không để lại dấu vết. Thay vào đó là một chú gấu bông nhỏ xíu.
Những người hầu và hiệp sĩ xung quanh ồ lên kinh ngạc. Nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Milia, người đã chứng kiến tận mắt ngay trước mặt.
"Ph-Ph-Phép thuật sao...!?"
Đôi má Milia ửng hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh. Rishe mỉm cười khúc khích và nói với cô bé.
"Không phải đâu tiểu thư. Đây gọi là 'ảo thuật'. Coi như quà để chúng ta làm quen."
"Có…có thật không!?"
"Dĩ nhiên rồi."
Khi Rishe đưa chú gấu bông ra, đôi tay đang nắm chặt của Milia dần nới lỏng. Rishe ngồi xổm xuống, chào hỏi cô bé ở tầm mắt thấp hơn.
"Tôi tên là Rishe Irmgard Weitzner. Còn tên tiểu thư là gì?"
"...Tôi là Milia Clarissa Jonal. Con gái của papa, mười tuổi."
"Vậy thì, Milia-sama."
Trong kiếp này thì, Rishe không thể gọi cô bé là "tiểu thư" mãi được. Với một chút cảm giác buồn man mác, Rishe mỉm cười và trao cho Milia con gấu bông đã được chuẩn bị sẵn cho dịp này.
"Mong là tiểu thư sẽ thích nó."
"A, ưm."
Milia cụp mắt xuống với vẻ xấu hổ, nhưng vẫn ôm chặt con gấu bông bằng cả hai tay, vừa lảng tránh ánh mắt vừa lí nhí nói.
"Cảm... cảm ơn…"
"Ngạc nhiên thật. Không ngờ Milia lại trở nên ngoan ngoãn đến thế."
Cha của Milia, Công tước Jonal, nhìn Rishe với ánh mắt không thể tin được. Nhưng Rishe thì lại nghĩ khác.
(Milia-sama thực chất là một cô bé ngoan ngoãn và thành thật mà.)
Gặp Milia năm mười một tuổi và được giao trọng trách chăm sóc cô bé, Rishe đã luôn dõi theo cô chủ nhỏ ngây thơ hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Cùng nhau trồng hoa ngoài vườn, cùng dạo chơi trong rừng, cùng ngủ chung giường vào những đêm sấm chớp. Vì cô bé ghét học, Rishe cũng cùng ngồi vào bàn học, dành rất nhiều thời gian bên nhau.
Và rồi, khi Milia mười lăm tuổi, bằng tuổi Rishe bây giờ. Milia đã tổ chức lễ cưới tại nhà thờ và trở thành một cô dâu hạnh phúc.
(Nhưng vào ngày hôm đó...)
Rishe lặng lẽ đứng dậy, khẽ nhắm mắt lại.
(――Quân đội Garkhain đã tấn công ngay khi lễ cưới của Milia-sama vừa kết thúc.)
Và Rishe bị giết.
Dù là hầu gái nhưng được xem như chị gái của Milia và được phép tham dự hôn lễ, Rishe đã có mặt tại nhà thờ khi quân Garkhain tràn vào. Cô đã giúp Milia và mọi người trốn thoát khỏi nhà thờ đang bốc cháy, và rồi bỏ mạng tại đó.
(Nhắc mới nhớ, không biết liệu lúc đó Arnold điện hạ có mặt tại nhà thờ nơi mình đã chết không nhỉ?)
Bất chợt, Rishe tò mò nhìn lên Arnold đang đứng bên cạnh. Arnold dường như đang thờ ơ quan sát cuộc trao đổi giữa Rishe và Milia, nhưng khi Rishe quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
(...Chắc chắn là ngài ấy đã ở đó.)
Và chính Arnold đã ra lệnh. Ra lệnh phóng hỏa nhà thờ xinh đẹp ấy, giết chết tất cả những người bên trong.
"..."
Rishe khẽ cúi đầu và hít một hơi thật sâu để không ai nhận ra. Sau đó, cô ngẩng lên và gọi tên vị hôn phu của mình.
"Arnold điện hạ."
"…Gì vậy."
Cô bước đến gần anh và phản đối bằng một giọng nhỏ nhẹ.
"――Lúc nãy khi em làm ảo thuật, ngài đã nhìn chằm chằm vào chỗ em giấu đồ nghề phải không!"
"..."
Arnold quay mặt đi và đáp.
"Biết làm sao được. Em dùng tay phải để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, nhưng tay trái lại chuyển động thiếu tự nhiên quá rõ ràng."
"Người bình thường sẽ tập trung vào tay phải. Dù có nhận ra thì cũng nên bỏ qua."
"...Mấy chuyện đó bỏ qua đi, cái trò vừa rồi em phải giấu đồ vào tay áo từ trước đúng không. Chuẩn bị chu đáo gớm nhỉ."
"..."
Lần này, Rishe muốn quay mặt đi, nhưng cô ngước lên nhìn Arnold một cách thản nhiên để không bị nghi ngờ.
"Thật ra, em định biểu diễn cho Arnold điện hạ xem cơ. Tính là lúc nào ngài nghỉ giải lao trên đường đi ấy."
"Hô? Chẳng lẽ em định lôi con gấu bông ra trước mặt ta sao?"
"...Em nghĩ là ngài sẽ thấy dễ chịu với một thứ mềm mại và đáng yêu."
"H-ha"
Arnold bật cười có vẻ thích thú. Nụ cười đó dịu dàng đến mức khiến Rishe tròn mắt ngạc nhiên.
"Thôi được, cứ cho là như vậy đi."
"…Thật ra, em đã bí mật luyện tập để nếu gặp trẻ con ở nhà thờ, em có thể biểu diễn cho chúng xem đấy chứ!"
"Vậy à. Đáng tiếc thật."
Không rõ điều gì đáng tiếc, nhưng Rishe quyết định cứ để như vậy. Nếu không, đúng như lời Arnold nói, sẽ rất đáng nghi.
(Mình đã tính là sẽ gặp tiểu thư Milia ở nhà thờ hoặc trên đường đi. Chắc Arnold điện hạ cũng không nghĩ rằng mình đã có kế hoạch gặp tiểu thư Milia từ đầu... Vấn đề nằm ở phía tiểu thư Milia cơ.)
Rishe quay lại nhìn hai cha con đang nói chuyện, không khí đã dịu hơn lúc nãy.
"Milia, nghe lời đi con. Từ đây đến nhà thờ lớn cũng không xa lắm đâu, xe ngựa màu trắng cũng được mà."
"Nhưng mà nhìn kỹ thì màu trắng trẻ con lắm! Con được chọn làm người đại diện cho công chúa vu nữ trong buổi lễ đấy nhé!? Thế thì phải đi cỗ xe xứng tầm chứ, không thì xấu hổ chết!"
Xung quanh, những người hầu nhà Jonal đang lo lắng theo dõi. Trong số đó, dường như không có gương mặt nào mà Rishe biết cả.
(...Kỳ lạ thật.)
Vì lý do nào đó, Rishe cảm thấy khó chịu.
(Tiểu thư Milia dù có thế nào cũng đâu ương bướng đến mức này. Dù có ghét học hay mè nheo đòi ăn đồ ngọt, nhưng chưa bao giờ tiểu thư đưa ra yêu cầu vô lý kiểu như "không thích màu xe ngựa" cả... Có thể trước khi lên mười một tuổi, thì cô bé như thế này chăng.)
Rishe chuyển sự chú ý của mình sang Công tước Jonal. Cô từng nghe rằng sức khỏe của chủ nhân cũ của mình không được tốt từ lâu, nhưng từ những gì Rishe thấy hiện tại, ông ấy dường như rất khỏe mạnh. Dù có chút mệt mỏi nhưng chắc là do di chuyển bằng xe ngựa và phải đối phó với cơn ăn vạ của con gái thôi.
Công tước thở dài sâu, rồi cúi đầu chào Rishe và Arnold một lần nữa.
"Thứ lỗi cho tôi vì chào hỏi chậm trễ. Tôi là Josef Ehrenfried Jonal, công tước của Thánh quốc Domana. Thật sự xin lỗi vì con gái tôi đã gây phiền phức cho các vị."
Sau đó ông nhìn vào biểu tượng Đế quốc Garkhain được dán trên xe ngựa của Arnold.
"Phải chăng các vị là người của hoàng tộc Garkhain?"
Arnold thở hắt ra một hơi ngắn rồi đáp lại với tư cách là Hoàng tử.
"Ta là Arnold Hein. Cha ta đã được công tước giúp đỡ rất nhiều."
"――……"
Công tước dường như đã nín thở trong một khoảnh khắc. Dù ông ấy đã khéo léo che giấu, nhưng Rishe vẫn nhận ra sự dao động rõ rệt. Có lẽ Arnold cũng đã nhận ra điều đó.
"Hóa ra là Hoàng tử điện hạ. Vậy vị tiểu thư đây hẳn là hôn thê của ngài. Một lần nữa, xin ngài hãy thứ lỗi cho sự vô lễ của con gái tôi."
"...Nếu vợ ta đã tha thứ thì ta cũng không truy cứu."
"Tất nhiên là không có vấn đề gì. Tôi rất vui khi được gặp một cô bé đáng yêu như thế này."
Rishe mỉm cười tươi tắn rồi bước lại gần Milia. Arnold và Công tước Jonal tiếp tục những lời chào hỏi xã giao. Tranh thủ lúc đó, Rishe ngồi xổm xuống, mỉm cười dịu dàng với Milia.
"Milia-sama. Tại sao tiểu thư lại cãi nhau với cha mình vậy?"
"Em là người đại diện cho công chúa vu nữ, thế mà Papa chẳng chịu hiểu cho em gì cả. Sắp đến ngày lễ rồi, nếu em không chỉn chu thì sẽ làm xấu mặt công chúa vu nữ thật đã khuất và cả Nữ thần nữa!"
"Chà, vậy là lễ hội tới đây, Milia-sama sẽ đảm nhận vai trò công chúa vu nữ sao?"
Thật ra thì cô ấy biết hết mọi chuyện, nhưng Rishe vẫn giả vờ như nghe lần đầu và gật đầu.
Giáo đoàn Crusade thường tổ chức lễ hội để tôn vinh Nữ thần, đối tượng tín ngưỡng của họ. Thông thường, một người phụ nữ được gọi là "Vu nữ", người được cho là mang dòng máu của Nữ thần, sẽ tham dự lễ hội và dâng lời cầu nguyện lên Nữ thần.
Giáo đoàn từ đời này qua đời khác luôn rất coi trọng vu nữ đó. Tuy nhiên, nghe nói hai mươi hai năm trước, công chúa vu nữ đời trước đã qua đời trong một vụ tai nạn, và không còn người phụ nữ nào mang dòng máu Nữ thần nữa.
Vì trong dòng họ vẫn có con trai nối dõi nên dòng máu không bị tuyệt diệt, nhưng công chúa vu nữ, người đại diện cho Nữ thần, thì chỉ có phụ nữ mới đảm nhiệm được.
(Chính vì thế mà Giáo đoàn đã hoãn lễ hội suốt hai mươi năm qua. Nhưng do các tín đồ bắt đầu lên tiếng phản đối, nên từ năm nay họ quyết định tái khởi động lễ hội với người đại diện cho công chúa vu nữ...)
Rishe nhớ lại những lời giải thích mà cô đã nhận được trong kiếp làm hầu gái.
"Hình như tôi có nghe nói rằng người có thể làm đại diện cho công chúa vu nữ chỉ có thể là những cô gái sinh ra trong gia đình quý tộc của Thánh quốc Domana. Và Milia-sama đã được chọn cho vị trí đó, đúng không?"
"Đúng vậy. Đây là một vinh dự rất lớn phải không? Vậy mà Papa lại..." [note58443]
Milia mím chặt môi, lẩm bẩm bằng giọng rất nhỏ.
"――Papa đúng là đồ ngốc. Dám chọc giận mình."
Giọng điệu trầm thấp chưa từng nghe thấy ở Milia khiến Rishe bất giác chớp mắt. Rõ ràng lúc nãy Milia vẫn còn mè nheo, nhõng nhẽo kiểu trẻ con cơ mà.
Vậy mà bây giờ, cô bé lại có biểu hiện trưởng thành hơn rất nhiều, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cha mình.
"Mình có thể nguyền rủa Papa mà... Papa vẫn chưa tin rằng những người bị mình nguyền rủa đều sẽ chết hết hay sao."
"...Milia-sama...?"
Cô bất ngờ trước câu nói đó.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Rishe.
Rishe hông nói nên lời trước biểu cảm mà cô chưa từng thấy trên gương mặt của cô bé mình từng phục vụ.
1 Bình luận