Trans: Chí mạng
______________________
(Nhưng mà, không ngờ ngài ấy lại thực sự đi cùng...)
Trong cỗ xe ngựa đang hướng về nhà thờ lớn, Rishe thẩn thơ suy nghĩ.
Arnold, ngồi ở ghế đối diện, đang lặng lẽ làm việc với đống giấy tờ. Cô lo lắng không biết anh có bị say xe không, nhưng gương mặt anh vẫn tỉnh bơ như không. Chồng tài liệu chất đống bên cạnh Arnold là do người hầu cận Oliver đưa cho với vẻ mặt như sắp chết đến nơi. Ngoài ra, trên một cỗ xe khác vẫn còn một đống tài liệu khác nữa.
(Chà, kể ra thì cũng vô lý thật, Hoàng tử mà lại rời khỏi đất nước cả tuần lễ mà không có sự chuẩn bị trước nào! Oliver-sama, thành thật xin lỗi. Nhưng nhờ có Arnold điện hạ ở đây mà cứ đi được một quãng lại được thay ngựa mới, và đang tiến đến nhà thờ đó suôn sẻ hơn dự kiến…)
Trong khi xử lý những thảo dược hái được trên đường, Rishe thầm xin lỗi trong lòng.
"...Có điều, quả không hổ danh là Garkhain."
Vừa bắt chuyện, cô vừa tách lấy đài hoa của những bông hoa có thể dùng làm thuốc giải độc.
"Em không ngờ con đường đến nhà thờ lớn lại được bảo dưỡng tốt đến vậy. Nếu không, dù Thánh quốc Domana có là nước láng giềng đi chăng nữa, em nghĩ việc di chuyển cũng không thể dễ dàng đến vậy.”
Thường thì những chuyến đi dài bằng xe ngựa sẽ khiến người ta mệt mỏi vì sự rung lắc, nhưng nhờ con đường được lát đá phẳng phiu mà gánh nặng cũng giảm đi đáng kể. Arnold lật giở tài liệu, trả lời với vẻ mặt dửng dưng.
"Một khoản ngân sách dồi dào đã được chi ra để tu sửa con đường này. Nhờ lượng người đổ về nhà thờ lớn để lễ bái rất đông, nên thu thuế từ các thị trấn quanh đây cũng cao ngất ngưởng."
“Khi con người di chuyển xa, tiền bạc cũng sẽ lưu thông theo... Tuy nhiên, việc có nhiều người qua lại như vậy có nghĩa là ở Garkhain có nhiều tín đồ sùng đạo phải không? Đường từ Garkhain là con đường duy nhất mà giáo đoàn cho phép di chuyển đến gần nhà thờ lớn.”
Rishe cũng rất băn khoăn về điều đó. Bởi lẽ cán cân quyền lực giữa Garkhain và giáo đoàn là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Giáo đoàn sở hữu quyền lực vượt ra khỏi khuôn khổ của một quốc gia.
Vì thế, theo lẽ thường, dù đối phương có là cường quốc hay hoàng tộc đi chăng nữa, họ cũng không dành cho bất kỳ sự ưu ái nào. Đối với giáo đoàn, sự ngoại lệ duy nhất chỉ dành cho những nàng công chúa mang dòng máu được cho là của Nữ thần.
Vậy mà, chỉ riêng với Garkhain, Giáo đoàn lại tỏ ra hơi khác biệt. Việc nhà thờ lớn thứ hai thế giới tọa lạc tại Garkhain cũng là một ví dụ. Đáng lẽ để tránh sự chênh lệch quyền uy giữa các nhà thờ, các nhà thờ ở những quốc gia khác đều được xây dựng với quy mô tương đương nhau.
(Không chỉ giáo đoàn xem trọng Garkhain. Mà cả phía Garkhain cũng không hề xâm lược Thánh quốc Domana, nơi đặt trụ sở của giáo đoàn.)
Sở dĩ Thánh quốc Domana trở thành "nước láng giềng" là do những quốc gia nằm giữa Garkhain và Domana đã bị sáp nhập vào lãnh thổ Garkhain qua chiến tranh.
(Thánh quốc Domana là căn cứ địa của Giáo đoàn nhưng không hề có lực lượng vũ trang mạnh mẽ. Vậy mà Garkhain không những không xâm lược mà còn cho phép sự tồn tại của họ ngay phía nam đất nước mình.)
Cha của Arnold, Hoàng đế hiện tại, là một người tích cực gây chiến. Qua từng lời nói của Arnold, cô cũng cảm nhận được ông ta là một người hiếu chiến. Vậy thì tại sao ông ta lại giữ mối quan hệ hữu hảo và để yên cho một đất nước "quan trọng về mặt chính trị nhưng yếu kém về quân sự" như vậy?
(Khi mình đang đi du lịch khắp nơi với tư cách là một thương nhân, mình đã nghe được tin đồn rằng "Hoàng đế Garkhain rất sùng đạo."... Phải chăng việc Arnold điện hạ đốt nhà thờ là do mâu thuẫn với người cha sùng đạo ấy?)
"Mấy chuyện đó để sau đi."
Arnold ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ và nhìn thẳng vào mắt Rishe.
“Em có chắc là không cần phải để các cô hầu gái đi cùng chứ?”
"Vâng. Vào thời điểm này trong năm, chỉ một số lượng người được phép vào nhà thờ lớn. Nếu họ phải đợi ở một thị trấn gần đó trong thời gian chúng ta ở lại nhà thờ, thì thà để họ ở lại dinh thự còn hơn.”
"――Lễ hội à. Trùng vào thời điểm tệ thật đấy."
(Thực ra phải nói là mình đã lên lịch trình để trùng khớp với thời gian chuẩn bị cho lễ hội đó mới đúng...)
Đang mải suy nghĩ, Rishe nhận thấy cỗ xe bắt đầu giảm tốc độ từ từ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang ở trong một khu rừng nằm giữa đường cái. Đây không phải là điểm đến, cũng chẳng phải nơi thích hợp để nghỉ chân. Tuy nhiên, cỗ xe cuối cùng đã dừng hẳn lại. Cảm nhận thấy Arnold định cử động, Rishe vội nắm chặt lấy tay áo anh. Thấy vậy, Arnold cau mày.
"...Hình như có biến. Em cứ ngồi yên trong xe."
"Em không có ý định bị bỏ lại hai lần đâu. Với lại điện hạ cũng biết thừa là dù có nhốt em lại cũng vô ích mà?"
Đây là lần thứ hai xảy ra sự cố khi cô đi cùng xe với Arnold. Lần trước cô đã chậm chân hơn anh, nhưng lần này thì không.
"...Thật là."
Arnold thở dài, sau đó bước xuống xe trước rồi đưa tay về phía Rishe. Rishe mỉm cười, nắm lấy tay anh và bước xuống. Trước cỗ xe của Hoàng tử là xe của các hiệp sĩ cận vệ đang dừng lại, các hiệp sĩ đã ra ngoài và lộ rõ vẻ bối rối.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thưa Arnold điện hạ. Chuyện là, có cỗ xe ngựa của nước khác đang chắn ngang đường ạ."
Sau khi nghe báo cáo đó, Rishe có một dự cảm không lành.
(Chẳng lẽ...)
Ngay khi hình ảnh của một nhân vật hiện lên trong đầu cô, thì gần như cùng lúc đó, một giọng nói y hệt như cô tưởng tượng vang lên.
"――Tuyệt đối không chịu đâu! Ghét, ghét, ghét lắm cơ!!"
Giọng nói trong trẻo, tươi sáng của một thiếu nữ vang vọng khắp khu rừng. Arnold đưa mắt nhìn về phía đó. Cửa của cỗ xe ngựa màu trắng tinh khôi mở toang, một cô bé chừng mười tuổi lao ra ngoài.
"Này, nghe lời chút đi! Con còn bất mãn cái gì nữa. Xe ngựa trắng là do con đòi, lúc nãy con còn vui vẻ ngồi trên đó kia mà!"
"Lúc nãy khác, bây giờ khác!! Lần này con muốn đi xe ngựa màu đen cơ. Nhất quyết là xe đen!! Nếu không thì..."
Rồi cô bé nhìn về phía này. Dáng vẻ xinh đẹp tựa như búp bê cùng đôi mắt to tròn long lanh. Mái tóc màu tím nhạt uốn lượn bồng bềnh.
Chiếc váy màu vàng chanh có diềm xếp nếp, tuy hơi trẻ con so với tuổi mười của cô bé, nhưng lại rất hợp với vẻ đáng yêu của cô bé. Mang đôi giày được đánh bóng loáng, cô bé vừa nhìn thấy cỗ xe của nhóm Rishe có màu đen liền hét lên với vẻ mặt quyết tử.
"Quyết định rồi!! Nếu Papa không chịu nghe lời con thì... hừ!"
Vừa dứt lời, cô bé đã chạy thục mạng tới, ôm chầm lấy eo Rishe và hét lớn.
"Con sẽ đi nhờ xe của những người này!!"

"Milia!! Không được làm phiền người lạ!!"
(Aaa...)
Rishe nhìn xuống cô bé và khẽ thở dài trong lòng.
(Vẫn chứng nào tật nấy nhỉ, tiểu thư Milia.)
Cô bé này chính là tiểu thư của gia đình công tước mà Rishe từng phục vụ trong kiếp làm hầu gái, và là một trong những "mục tiêu" của cô trong chuyến đi lần này.
4 Bình luận