Sau khi rời khỏi đền Ryujin Suisha, chúng tôi đi tới nơi rút thẻ omikuji. Tôi mong lần này tôi sẽ may mắn hơn hồi tôi tới đền vào năm mới và sau đó rút một quẻ.
“A, Yuito, nhìn nè. Chị được Đại Cát đó.”
“Tuyệt thật nhỉ.”
“Chắc là do hằng ngày chị vẫn luôn làm việc tốt đó.”
Chị Kano có vẻ khá vui vẻ khi khoe thẻ của chị ấy với tôi. Hẳn là chị ấy thấy vui vì rút được thẻ [Đại Cát] rồi.
Tôi cũng mở túi omikuji của mình ra, mong rằng mình cũng sẽ được Đại Cát. Nhưng khi tôi mở ra thì thẻ trong đó lại là [Tiểu Cát].
“Tiểu Cát còn bé hơn Cát nữa, chắc em lại bị hạ xuống rồi.”
“Chị thắng rồi nha.”
“Mấy trò may rủi này thì thắng thua gì chứ.”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
“Thôi thì, em nghĩ nội dung được viết trong này còn quan trọng hơn cái vận may kia.”
Vừa nói, tôi vừa nhìn vào chiếc thẻ tôi đang cầm. Tôi khẽ mừng thầm vì có khá nhiều điều tốt được viết trên mục Ước Nguyện và Học tập, nhưng vào khoảnh khắc tôi đọc những dòng chữ của mục tình duyên, tôi đã không thể kìm được giọng mình.
“Ể!?”
“Sao thế, ở đó ghi gì hay ho lắm à?”
Chị Kano vừa nói vừa ngó vào quẻ bói tôi đang cầm. Chị Kano im lặng nhìn vào quẻ bói và có vẻ là đã nhận ra tại sao tôi lại ngạc nhiên.
“Hihi, người ta bảo em từ bỏ mối tình của mình đi kìa.”
“...Mất công đến đây rồi được bói như này làm em thấy sai sai ấy.”
“Chị nghĩ cái đó cũng khá hiếm, nên có lẽ em cũng may mắn đó.”
“An ủi vậy chẳng vui chút nào…”
Không phải ông trời bảo tôi từ bỏ tình yêu hay gì. Không đùa đâu, trông có vẻ chuyện đó sẽ khá là trắc trở đây. Tôi chẳng muốn rút thêm quẻ bói nào nữa, và tôi cũng không muốn xem nữa luôn.
“Quẻ tình duyên của chị nói rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng chị mong muốn, nên chắc nghĩ những người khác cũng đang viết mấy thứ khá tích cực về chuyện này.”
“Chị nhận được quẻ tốt nhỉ, chị muốn đổi với em không?”
“Nếu làm thế thì bao giờ tình yêu của đời chị mới thành thật?”
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa buộc quẻ omikuji này ở chỗ được chỉ định của ngôi đền. Tôi nghe nói rằng mang quẻ này về nhà cũng được, nhưng cái kết quả này quá rủi ro để tôi làm vậy.
“Chị có biết sao người ta lại buộc quẻ ở đây không?”
“Theo như chị nhớ thì để kết nối với thần linh thì phải…”
Tôi biết chuyện này vì đã từng nghe qua ở đâu đó rồi. Ờm, tôi quên béng mất chuyện này tới tận giờ luôn mà.
“À, phải rồi, người ta cũng bảo rằng nếu có được mối liên kết với thần linh, thì mọi thứ đều đi theo hướng em muốn đó.”
“Nếu thần thánh có tồn tại thì em sẽ phàn nàn với ông ta về cái kết quả mà em phải chịu đựng này.”
“Làm vậy thì em sẽ bị trừng phạt đó.”
Sau khi buộc omikuji vào thì chúng tôi đi theo hướng ngược lại để tới chỗ tiếp theo. Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu cho tới khi dừng chân ở bờ hồ Ashi. Đích đến của chúng tôi là cánh cổng màu đỏ son trên hồ kia.
“Đây là Cánh cổng của Hòa Bình ạ?”
“Chỗ này chụp ảnh đẹp lắm đó.”
Khung cảnh của hồ Ashi từ cánh cổng này có vẻ là nơi đẹp nhất để chụp ảnh, và còn có một hàng dài người đang xếp hàng chờ để được vào. Khung cảnh ở cánh cổng Hòa Bình này chắc chắn là một trong những khu vực đẹp nhất ở Hakone rồi.
Cổng Hòa bình dường như được xây dựng để kỷ niệm Hiệp ước Hòa bình San Francisco ký kết với các cường quốc Đồng minh sau Thế chiến thứ hai.
Chữ [Hòa Bình] được viết trên một tấm bảng phẳng bởi thủ tướng thời đó, nhưng không may, từ chỗ chúng tôi đang đứng không thể nhìn thấy được nó vì nó hướng ra bờ hồ cơ. Sau khi tới lượt, chúng tôi đã cùng chụp một tấm ảnh trước cổng Hòa Bình.
Tấm ảnh chụp trước cánh cổng này trông như đang nổi trên mặt hồ vậy. Khi tôi đang nghĩ thế thì chị Kano lại chuẩn bị đăng bức ảnh đó lên SNS.
“Chờ chút, chị định đăng tấm đó thật à?”
“Ừ, sao thế?”
“Thì sẽ có vấn đề chứ sao ạ? Sao chị lại đột ngột đăng ảnh chụp chung của chúng ta lên vậy? Trước mắt thì chị định giải thích như nào về em thế hả?”
Dù có nghĩ như nào đi nữa thì tôi chắc kèo sẽ bị nhiều người xem bài đăng đó hiểu lầm cho mà coi.
“Hmm, chị có nên bảo em là bạn trai chị không?”
“Không, đừng, anh trai em với Suzuno cũng theo dõi tài khoản của chị Kano mà, nên chị đừng có làm vậy.”
Tôi không muốn Suzuno hiểu nhầm và cũng không muốn anh trai tôi phát hiện ra chuyến đi này. Mặc dù tôi tốn khá nhiều thời gian để nhờ mẹ giữ bí mật về chuyến đi nhưng hóa ra lại tốn công vô ích à.
“Nếu em đã nói tới vậy thì chị sẽ tha em lần này đó. Biết ơn chị đi.”
“Em chỉ cảm ơn bây giờ thôi.”
Khỏi phải nói, dù tôi đã nói vậy nhưng tôi thật sự không định cảm ơn chị Kano đâu.


2 Bình luận