Sau khi tiết mục kể chuyện tình đêm khuya của chị Kano kết thúc, chúng tôi cuối cùng cũng quyết định đi ngủ, nhưng giờ bọn tôi vẫn đang cãi nhau về việc ngủ ở đâu.
“Em sẽ ngủ trên ghế sofa.”
“Đây là giường đôi mà? Ngủ chung với chị đi.”
“Em bảo chị bao lần là không thể rồi mà.”
“Chúng ta đã tắm chung rồi còn gì.”
“Cái đấy thì khác.”
Chúng tôi đã ngồi tranh cãi nãy giờ rồi.
“...Em cũng cứng đầu thật đó.”
“...Chị cứng đầu thì có.”
Chúng tôi lườm nhau cạnh giường một lúc, nhưng có vẻ chị Kano đã hết kiên nhẫn và chộp lấy tay tôi rồi cố kéo tôi lên giường.
Nhưng tôi không yếu đuối tới mức để chị Kano áp chế đâu, đã thế chị ấy còn là phái nữ. Tôi đã từng là thành viên của đội bóng đá cho tới khi tốt nghiệp trung học nên tôi có sức khỏe với độ bền nhỉnh hơn con trai bình thường.
Trò kéo co này thì tôi là kèo trên rồi, nhưng chị Kano lại lật kèo tôi bằng cách không ai ngờ tới.
“!?”
Chị Kano đột ngột thổi tai tôi. Không đời nào chị ấy lại bỏ qua khoảnh khắc tôi mất hết sức lực được.
Ngay khi tôi mất sức, chị Kano giật mạnh tay tôi, khiến tôi mất thăng bằng và ngã nhào lên giường. Ngay sau đó chị ấy trèo ngay lên người tôi.
“Bắt được em rồi, đêm nay em đừng hòng thoát.”
“Em hiểu rồi, em chịu thua…”
“Phải, phải đó, em thành thật ghê.”
Trông chị Kano có vẻ đã thỏa mãn, nếu giờ mà đổi giới tính thì thành phạm tội mất. À đâu, không cần đổi vẫn tính là có tội rồi. Mà, tôi cũng không định kiện chị Kano hay gì.
“...Chị xuống đi được không?”
“Chị nặng lắm hả…?”
“Em nghĩ chị khá nhẹ so với chiều cao của mình đấy.”
Tôi trả lời cho chị Kano bớt lo lắng. Chị ấy lo lắng về vấn đề này cũng đúng bởi dù sao thì chị cũng là phụ nữ mà.
“Thôi đi ngủ nào.”
“...Chị né khỏi em một chút được không?”
Mặc dù đã xuống khỏi người tôi nhưng chị Kano vẫn còn dính sát tôi lắm. Nói trắng ra là gần quá rồi đó.
“Chị luôn ôm gối ôm đi ngủ mà, nhưng nay chị quên mang rồi.”
“Thế thì sao ạ?”
“Chị nghĩ sẽ nhờ Yuito làm gối ôm cho chị.”
“Không, không nhé, chị nói cái gì thế hả?”
Dùng tôi như gối ôm thì tức là tôi phải dính sát vào chị ấy cả đêm à. Không ổn cho lý trí của tôi tí nào hết nên thôi tha tôi đi.
“Trông cậy vào em đó.”
“Chờ đã !?”
Chị Kano ôm chặt lấy tôi và nhắm mắt lại. Có vẻ chị ấy thực sự định ngủ như này rồi.
“Mình không nghĩ mình sẽ ngủ nổi…”
Chỉ còn tiếng thì thầm của tôi vang vọng căn phòng.
◇◇◇◇◇◇◇
“...Chào buổi sáng.”
Trước khi tôi nhận ra thì tôi đã ngủ quên rồi được đánh thức bởi ánh nắng qua kẽ hở trên rèm. Chị Kano vẫn ngủ ngon như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không cần phải nói cũng biết tôi rất thiếu ngủ và muốn ngủ tiếp lắm rồi. Nhưng vì sắp tới giờ ăn sáng nên tôi vẫn phải dậy sớm.
“Chị Kano chả cảnh giác chút nào.”
Nếu tôi muốn chạm vào chị Kano bây giờ thì tôi có thể làm cực kỳ dễ dàng. Nhưng mà còn lâu tôi mới làm việc đê tiện như vậy.
“Vẫn như mọi khi nhỉ, chị Kano trông khá giống Suzuno đó chứ.”
Tôi khẽ thốt lên khi ngắm nhìn gương mặt say ngủ của chị Kano. Bây giờ thì trông họ có khác nhau chút, nhưng hồi trước họ giống nhau tới mức thi thoảng còn bị nhận nhầm cơ. Vừa nghĩ vậy, tôi khẽ lay người chị ấy.
Trời sáng rồi, xin hãy dậy đi ạ.
“Trời đã sáng rồi hả….?”
“Vâng, sắp tới giờ ăn sáng rồi.”
Chị Kano rất yếu đuối vào sáng sớm, nên tôi nghĩ phải mất một lúc chị ấy mới chịu dậy, nhưng trái với dự đoán của tôi, chị ấy lại tỉnh giấc khá dễ dàng. Chị Kano ngồi dậy và duỗi cơ thể, xong xuôi, chị ấy quay qua nói chuyện với tôi.
“Đêm qua em ngủ có ngon không, Yuito?”
“Nhờ chị mà em chẳng ngủ được tí nào.”
Tôi trả lời lại mỉa mai hết sức có thể. Chị Kano lại cười toe toét với tôi.
“Đừng bảo là em thấy hứng với chị gái bên cạnh tới nỗi không ngủ được đó nha?”
“K-không phải đâu ạ.”
“Phải ha, Yuito cũng là con trai mà.”
Khi tôi đang rất là bực mình thì chị Kano lại gật gù như thể chị ấy hiểu hết vậy. Thật ra thì bảo tôi không như vậy còn khó hơn.
Khá khó để nói rằng tôi không thấy hứng khi mà chị ấy có gương mặt giống người tôi thích được. Tôi sẽ không nói vậy với chị Kano đâu, dù có thể nói cũng không.
“Chúng ta thay đồ rồi chuẩn bị thôi nhỉ.”
“Chắc vậy ạ.”
Chúng tôi cởi bỏ bộ yukata và thay sang đồ của mình. Tôi chẳng phải làm gì nhiều ngoài rửa mặt và sửa lại khuôn mặt ngái ngủ của mình, nhưng một người phụ nữ như chị Kano thì phải chuẩn bị rất nhiều vào sáng sớm, nên chắc còn mất một lúc nữa đây.


3 Bình luận