Ore no Haitoku Meshi wo O...
Kishin Oikawa Higure Hizuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Round 1.5: Từ giờ trở đi, chị sẽ là người chăm sóc Yuzuki!

8 Bình luận - Độ dài: 2,128 từ - Cập nhật:

“…Tóm lại thì, sau khi chăm sóc Yuzuki lúc em ấy ngất vì đói, cậu và Yuzuki bắt đầu ăn cùng nhau thường xuyên từ đó trở đi?”

“Vâng, đại khái là vậy ạ.”

Mới nãy, tôi vừa giải thích sơ bộ tình hình cho Emoto-san nghe.

Rằng tôi và Yuzuki là hàng xóm. Rằng tôi hay nấu ăn cho cô ấy. Và rằng… chúng tôi tuyệt đối không phải đang hẹn hò.

Một idol mới vừa xuất hiện trước mặt tôi.

Danh tính thật sự của chị ấy là Emoto Ruru, trưởng nhóm idol năm thành viên tên 【Spotlights】.

Là học sinh lớp 12, 17 tuổi, được fan yêu quý gọi bằng cái tên dễ thương: “Rurupyon”.

Sinh ra tại thành phố Shizuoka, tỉnh Shizuoka. Cao 159 cm, nhóm máu A.

Màu hình tượng là màu xanh lá.

Món ăn yêu thích là shabu-shabu[note73832] và anko (thích koshian hơn tsubuan). [note73831]

Trong ảnh quảng bá của nhóm đăng trên trang chủ, chị ấy là người đứng ngoài cùng bên trái.

Mái tóc đen buộc lệch đổ về một bên vai, đôi mắt sắc sảo, và nụ cười nhẹ phảng phất nét mong manh.

Cô nàng idol trong ảnh điện thoại và người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi lúc này—chính là một.

Sau khi cởi chiếc áo choàng đen mùa hè, Emoto-san mặc một chiếc áo blouse trễ vai màu trắng tinh khôi cùng chân váy lưng cao.

Phong thái điềm đạm, đến mức nếu ai đó bảo chị ấy là sinh viên đại học, tôi cũng tin ngay.

“Dù chỉ là trà xanh đơn giản thôi, mời chị dùng thử.”

Tại chiếc bàn vuông nhỏ, Yuzuki và Emoto-san ngồi đối diện nhau.

Tôi đặt tách trà xuống trước mặt chị ấy rồi ngồi xuống chiếc đệm còn trống.

Bên phải là Yuzuki. Bên trái là Emoto-san.

Trong tầm mắt tôi… là hai idol nổi tiếng.

“Tôi hiểu mối quan hệ giữa cậu và Yuzuki. Nhưng dù cậu có khẳng định rằng hai người không hẹn hò, thì chuyện cậu thường xuyên ra vào căn hộ của một idol đang hoạt động vẫn là điều khó mà bỏ qua.”

Ánh mắt Emoto-san sắc như dao. Cái không khí dịu dàng khi ôm Yuzuki khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Hơn nữa, nếu những gì Mamori-san nói là thật… tôi có một câu hỏi.”

Emoto-san giơ ngón tay chỉ thẳng vào tôi như truy vấn.

“Những món ăn cậu nấu, thật sự là lựa chọn tốt nhất cho Yuzuki à?”

“Ý chị là gì?”

“Cơm thịt heo, Doria kiểu Milan, yakisoba, ramen, rồi hôm nay là hamburger với khoai chiên… Thành thật mà nói, chẳng món nào trông có vẻ tốt cho sức khỏe cả.”

Ouch. Trúng ngay điểm yếu rồi.

“Nhưng… khoai tây về cơ bản cũng là rau mà…”

“Cậu vùa nói gì đó à?”

“Không, không có gì ạ.”

Không khí xung quanh Emoto-san như đóng băng. Tôi lập tức ngậm miệng.

“…Dù vậy thì, còn hơn là để Yuzuki sống nhờ thanh socola và whey protein chứ? Tôi muốn em ấy cảm nhận được niềm vui khi ăn uống…”

“Vậy không có nghĩa là cậu được phép phá vỡ lịch trình nghiêm khắc của Yuzuki.”

Ánh mắt chị ấy nghiêm khắc, càng làm nổi bật vẻ đẹp sắc sảo của mình.

“Yuzuki, em cũng vậy. Ăn hamburger với khoai chiên vào giờ khuya như này là không tốt cho dạ dày đâu. Ngày mai tập nhảy thì sao mà chịu nổi.”

Bị chị ấy chăm chăm nhìn, Yuzuki co người lại như một con mèo con bị trách phạt.

“Nhưng… nhìn ngon quá mà, chị ơi…”

“Ugh… Mamori-san! Đừng có làm em ấy phải làm cái gương mặt tội nghiệp đó chứ!”

Một viên đạn lạc cỡ thiên thạch bắn thẳng vào tôi. Có vẻ Emoto-san cực kỳ yếu lòng trước Yuzuki.

Tình hình hiện tại đúng là không có lợi chút nào.

Lý do tôi và Yuzuki có thể tổ chức những trận chiến ẩm thực đến giờ… chính là vì không ai can thiệp.

Tôi hiểu, chuyện này không hẳn phù hợp với “chuẩn mực xã hội”.

Giữa lúc đó, Yuzuki lên tiếng, như muốn phá vỡ sự im lặng.

“À… Emoto-senpai…”

“Lại cái thói quen đó rồi. Hễ bối rối là em lại quay về cách gọi cũ.”

“…Ruru-sam.”

Khi Yuzuki chỉnh lại cách xưng hô, chị ấy gật gù ra vẻ hài lòng.

“Yuzuki, tháng trước em từng nói muốn chuyển nhà, đúng không? Có phải vì Mamori-san nên em mới đổi ý phút chót không?”

“Không phải vậy đâu… chị đừng hiểu lầm…”

“Chị không định giáo huấn gì đâu. Là một người chị gái, chị chỉ lo cho em thôi.”

“Chị gái?”

Tôi lặp lại từ đó một cách ngờ vực, và Emoto-san lập tức nói tiếp như thể đã chờ sẵn:

“Giống như chị gái ruột luôn á. Chị đã chăm sóc Yuzuki từ trước khi em ấy vào cấp hai. Về mặt gắn bó thì, bọn chị thân như chị em thật sự!”

Chị ấy ưỡn ngực đầy tự hào.

Ra vậy… Nếu thân thiết tới mức đó thì chuyện chị ấy biết mã cửa căn hộ cũng không lạ.

“Trước hết, idol mà tiếp xúc riêng tư với fan là không ổn tí nào. Chẳng ai biết sẽ gặp rắc rối gì đâu.”

“Suzufumi đâu có phải fan bình thường của em đâu chị. Anh ấy là hàng xóm tốt bụng, người đã giúp đỡ em rất nhiều…”

“Không quan trọng. Chỉ cần một lần xảy ra chuyện, thì hối hận cũng đã muộn rồi.”

Chị ấy nói ra điều đó bằng giọng điệu nghiêm túc đến mức tôi không tài nào phản bác lại.

…Nhưng nếu tôi là người dễ bị lay chuyển vậy, thì cái trận chiến ẩm thực này đã không tồn tại ngay từ đầu.

“Emoto-san, xin chị đừng trách Yuzuki quá nhiều. Mọi chuyện là do tôi tự đề nghị nấu ăn…”

Trước mắt, tôi cần hạ nhiệt tình hình. Không thể để trận chiến thiêng liêng của chúng tôi dừng ngang đây được.

“Khoan đã, Suzufumi không sai! Là do mình… không thể cưỡng lại trước đồ ăn thôi!”

Yuzuki đặt tay lên ngực, giọng đầy cảm xúc. Ánh mắt em ấy không hề dao động khi nhìn Emoto-san.

“Không, là do chị. Nếu chị dạy Yuzuki tự lập hơn trong ăn uống, thì đâu cần ai lo nữa…”

“Nếu em là một idol quyến rũ hơn, chắc hẳn Suzufumi đã ‘đổ’ từ lâu rồi…”

“Không, là do tôi/mình—” (Suzufumi)

“Không không, là do chị mới đúng!”

Tôi và Emoto-san bắt đầu tranh nhau đổ lỗi về phía mình, để rồi… bỏ rơi luôn nhân vật chính thứ ba trong câu chuyện.

“Cả hai người thôi ngay cho em!!”

Giọng Yuzuki vang lên sắc bén khiến cả tôi và Emoto-san đồng loạt nín thở.

“Em đang rất nghiêm túc mà hai người lại chơi đùa như con nít à?”

“Không, tụi chị không có đùa gì đâu…”

Chân mày Yuzuki giật khẽ. Có lẽ em ấy tưởng tôi đang ngụy biện.

Tôi căng người chờ đón cơn giận tiếp theo.

“Mamori-san, tôi sẽ nói thẳng.”

“Vâng, chị cứ nói.”

Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng tôi.

“Xin cậu hãy ngưng chăm sóc Yuzuki ngay lập tức——”

“Tôi từ chối.”

Câu trả lời bật ra trước khi tôi kịp suy nghĩ.

Emoto-san tròn mắt trước sự từ chối không do dự ấy.

“…Cậu từ chối sao?”

“Đúng vậy. Đây là điều tôi không thể nhượng bộ.”

Chị ấy thở dài thật sâu.

“Nếu cậu đã cứng đầu đến vậy… thì tôi buộc phải dùng đến biện pháp quyết liệt hơn.”

Có vẻ cuộc thương lượng đã tan vỡ. Nếu chị ấy báo chuyện này lên công ty, tôi chẳng còn cách nào.

Chạy trốn cùng Yuzuki luôn chăng?

Nhưng mà… đi đâu bây giờ?

Chỉ còn một cách—thuyết phục Emoto-san.

Trong lúc tôi còn đang quay cuồng với các khả năng, chị ấy bất ngờ đứng phắt dậy.

Rồi, chị tuyên bố một cách đầy khí thế:

“Từ giờ trở đi, chị sẽ là người chăm sóc cho Yuzuki!”

“…Hả?”

Tôi và Yuzuki đồng thanh nghệt mặt.

“Chờ đã, ý chị là sao…”

“Mamori-san, cậu muốn Yuzuki ăn uống đầy đủ mỗi ngày, đúng không?”

“À, ừ thì…”

“Vậy thì chị sẽ thay cậu làm điều đó. Với những bữa ăn lành mạnh do chị tự tay nấu!”

Khoan khoan khoan, đang nói về bữa ăn mà sao lạc đề dữ vậy?

“Dĩ nhiên, mọi việc khác chị cũng sẽ lo hết. Quản lý giờ ngủ, rèn luyện tinh thần, đưa đón đi làm… Cậu sẽ chẳng còn đất diễn đâu!”

Ủa, nãy còn nói về đồ ăn mà giờ chuyển sang... chăm sóc toàn diện luôn rồi?

Nhưng mà nhìn nét mặt chị ấy thì… chị đang hoàn toàn nghiêm túc.

Thật là, giới nghệ sĩ toàn những người kỳ quặc sao?

Nhưng mà nhìn nét mặt chị ấy thì… chị đang hoàn toàn nghiêm túc.

Còn tôi, ít ra cũng chăm sóc trong phạm vi hợp lý."Nhiều nhất thì tôi chỉ lau dọn phòng hai lần một tuần, quản lý ngân sách sinh hoạt trong căn hộ, ghi chú lại tình trạng tồn kho các món đồ dùng thiết yếu, cập nhật giá khuyến mãi rẻ nhất từ siêu thị gần nhà và mấy trang mua sắm online, rồi gợi ý luôn cả những gói bảo hiểm phù hợp với từng giai đoạn cuộc đời.

…chỉ vậy thôi.

Nhưng những gì Emoto-san nghĩ đến, vượt xa suy nghĩ của một người bình thường như tôi.

“Nói tóm lại, vai trò của cậu đến đây là hết, Mamori-san. Cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm.”

Với gương mặt đầy tự tin, chị ấy khoanh tay tựa người ra sau, dáng vẻ như người đã chiến thắng.

…Chị ấy nói gì thì nói, tôi không thể giao Yuzuki cho người khác được.

Tôi liếc nhìn sang Yuzuki, thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Tôi đứng dậy, đối mặt với Emoto-san.

“Chị có nghĩ mình nên tách biệt giữa công việc với đời sống cá nhân không? Tôi là hàng xóm của Sasaki Yuzuki. Nếu chị can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư, thì chính Yuzuki cũng sẽ thấy phiền đấy.”

“Chị đã cùng Yuzuki chuyển đến Tokyo. Tình cảm chị em chị vun đắp trong ba năm không thể nào so với cậu – người chỉ mới quen vài tháng!”

“Lấy thời gian quen biết ra làm thước đo, chị thấy có hơi trẻ con không?”

Chúng tôi trông không khác gì hai võ sĩ đang họp báo, đứng đối mặt và khẩu chiến từng lời.

Yuzuki thì chỉ biết quay qua quay lại nhìn cả hai, chẳng biết phải làm gì.

“C-cả hai người… khoan đã nào! Bình tĩnh một chút thôi──”

“Yuzuki. Với tư cách là chị gái của em, chị không thể ngoảnh mặt làm ngơ trận chiến này.”

“Yuzuki. Cậu cứ chống mắt lên mà xem, hoặc là mình, hoặc là Emoto-san sẽ là người thua cuộc.”

134964be-bafa-4f22-a7e4-b788c5e1c9e9.jpg

Bỏ qua lời ngăn cản luống cuống của Yuzuki, tôi và Emoto-san nhìn nhau đầy sát khí.

“Chị sẽ khiến Yuzuki khỏe khoắn hơn bằng những bữa ăn 'đầy vị tha'!”

“Còn tôi sẽ khiến Yuzuki gục ngã bằng những bữa ăn 'đầy tội lỗi'!”

Gong—!

Tiếng chuông mở màn cho một trận chiến mới vang lên.

Và thế là, trận chiến giành lấy Yuzuki giữa một nữ idol và một nam sinh cấp ba chính thức bắt đầu.

.

.

.

.

.

Ghi chú của Trans bản Eng:

Dựa theo minh họa màu phía trên, tôi nghĩ hai thuật ngữ này sẽ được dùng nhiều trong tập 2.

Tôi đã dùng “Guilty Pleasure Meals” (Những bữa ăn mang lại khoái cảm tội lỗi) cho từ 背徳メシ (haitoku meshi) trong tiêu đề, nhưng từ tập 2 trở đi, tôi sẽ dùng “bữa ăn tội lỗi”“bữa ăn vị tha” thay vì “Guilty Pleasure Meals” và “Health-Conscious Meals” vì nghe sẽ tự nhiên hơn trong lời thoại.

Giải nghĩa:

背徳メシ (Haitoku Meshi): Bữa ăn tội lỗi

道徳メシ (Doutoku Meshi): Bữa ăn vị tha

メシ (Meshi): Cơm / Bữa ăn

Ghi chú của tui: 

1. Thay vì dịch “Health-Conscious Meals" là 'có đạo đức' hay 'phù hợp cho sức khỏe' cái gì đó tương tự thì dịch thành 'vị tha' nghe cho nó trôi dù không quá sát nghĩa, nhưng mà thôi cứ hiểu đại khái đi he.

2. Cân nhắc đổi xưng hô 'em' thay vì 'cậu' cho main và Yuzuki.

Ghi chú

[Lên trên]
Anko là nhân đậu đỏ ngọt dùng phổ biến trong các món tráng miệng Nhật Bản. Có hai loại chính: Koshian (こしあん): Nhân đậu đỏ nghiền mịn, đã được lọc bỏ vỏ. Tsubuan (つぶあん): Nhân đậu đỏ nghiền thô, giữ nguyên phần vỏ hạt nên có kết cấu thô hơn.
Anko là nhân đậu đỏ ngọt dùng phổ biến trong các món tráng miệng Nhật Bản. Có hai loại chính: Koshian (こしあん): Nhân đậu đỏ nghiền mịn, đã được lọc bỏ vỏ. Tsubuan (つぶあん): Nhân đậu đỏ nghiền thô, giữ nguyên phần vỏ hạt nên có kết cấu thô hơn.
[Lên trên]
Shabu-shabu là một món lẩu thịt bò nổi tiếng của Nhật Bản. Trans có nhắc đến ở vol 1 rùi :3
Shabu-shabu là một món lẩu thịt bò nổi tiếng của Nhật Bản. Trans có nhắc đến ở vol 1 rùi :3
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
T cần top 1 trong ngày của Hako ngay ngày mai, đọc mạnh lên các con giời >:000
Xem thêm
Ghét cái kiểu tự dưng chen vào thế này ghê @@.
Xem thêm
Ozu
Tkssss
Mà giao tiếp main vs nu9 thấy tớ cậu là ổn, thi thoảng anh em cx oke 😄
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Main hơn tuổi nên anh em cx đc nma nhỡ để từ vol 1 "mình-cậu" òi 😞
Xem thêm
Độc lạ vl:)))
Xem thêm
Hè lại có thêm bộ tủ đọc rồi, gehehe
Xem thêm
T nghĩ tới thêm 1 cái miệng ăn của anh nhà quá ta
Xem thêm
ôi cái diễn biến này :D
Xem thêm