Tập 02
Round 1.4: Từ giờ trở đi, chị sẽ là người chăm sóc Yuzuki!
5 Bình luận - Độ dài: 1,336 từ - Cập nhật:
“Aaaa... sao lần nào mình cũng thành ra thế này…”
Sau bữa ăn, Yuzuki – như thường lệ – lại vò đầu than thở, gục đầu xuống bàn với vẻ mặt đầy hối hận.
Chiếc hamburger và phần khoai tây đã bị cô nàng xử lý gọn gàng. Quả là một màn ăn uống hoành tráng.
"Cậu đã qua giai đoạn bận bịu nhất của công việc chưa? Nếu vậy thì bắt đầu từ sáng mai, mình sẽ nấu cho cậu bữa sáng ngon lành."
“Lần sau mình sẽ không thua đâu…!”
Yuzuki từ từ ngẩng mặt lên, khóe môi còn dính một vệt đỏ.
“Ê, môi bên trái cậu còn dính tương cà kìa.”
“Hở, đâu cơ?”
“Bên trái đấy.”
Yuzuki dùng ngón trỏ lau nhẹ rồi đưa lên miệng liếm.
Chỉ một hành động vô thức sau bữa ăn thôi, mà tôi cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt.
Đó là một chuyện xảy ra vào cuối tháng Năm.
Ngày Yuzuki quay lại căn hộ này, cũng là hôm chúng tôi tổ chức ăn mừng buổi fan meeting.
Khi tôi ăn một cái crepe gói tay và cũng để kem vô tình dính lên mặt. Và rồi cô ấy… liếm nó đi.
Cứ như một nụ hôn nhẹ lên má vậy.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó.
Đã từng có lúc tôi tự thuyết phục mình rằng: "Chắc là chiêu trò idol để làm fan vui thôi."
Nhưng rồi, cái băn khoăn “Liệu còn có ý gì khác không?" cứ lớn dần trong tôi theo thời gian.
Tôi muốn biết cảm xúc thật của Yuzuki. Nhưng tôi lại chần chừ không dám hỏi thẳng.
Tôi cứ giằng co trong lòng, mỗi ngày tự vấn mình cả chục lần.
Khi Yuzuki vừa lau tương cà xong, ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau.
“Sao vậy? Cậu nhìn mình đăm đăm thế? Trên mặt mình vẫn còn tương cà à?”
“Không… không phải vậy…”
“Vậy thì sao?”
“Thì… là…”
Yuzuki nghiêng người lại gần, khuôn mặt cũng tiến sát.
Chắc do tôi đang quá để ý, nên cả hơi thở cô ấy phả ra cũng thấy quyến rũ lạ thường.
Tôi không thể rời mắt khỏi đôi môi ấy.
“Nè, có gì thì nói đại đi chứ!”
Tôi biết trả lời sao đây? Rằng ánh mắt của tôi đã bị bờ môi của cô nàng giam chặt mất rồi?
Trong khi tôi còn đang vật lộn tìm những từ ngữ phù hợp, ánh mắt của tôi lỡ lạc xuống đôi môi của Yuzuki. Có lẽ cô ấy cũng nhận ra, nhanh chóng liếc xuống môi tôi rồi ngẩng lên và để mắt chạm mắt.
Ngay khoảnh khắc đó, mặt Yuzuki đỏ bừng.
“Ư…”
Cô ấy che miệng bằng mu bàn tay, quay đi tránh ánh mắt của tôi và thốt lên một tiếng khe khẽ.
“…Đừng nhìn mình nhiều quá mà…” [note73830]
Tôi cảm thấy tim mình nhoi nhói.
Lẽ nào… Chuyện hôm đó thực sự là một dấu hiệu cho thấy Yuzuki có tình cảm đặc biệt dành cho tôi hay sao?
Yuzuki rụt rè quay đầu nhìn lại, ánh mắt của hai chúng tôi gặp nhau lần nữa. Lần này thì không ai cố né tránh người kia.
Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng người ngoài còn nghe thấy được.
Ai đó… làm ơn can thiệp tình huống này đi. Nếu không, tôi không chắc mình có thể cưỡng lại được cảm giác muốn chạm vào bờ môi của Yuzuki.
Cơ thể tôi như bị hút về phía cô ấy. Và kỳ lạ là… Yuzuki không tránh né.
Cô ấy vẫn nhìn tôi, như đang mong chờ điều gì đó.
Ai đó, nhanh lên──
Ding-dong.
Tiếng chuông ngoài phòng khách vang lên, kéo cả hai trở lại thực tại.
“A-a… ai lại đến giờ này vậy…?”
Yuzuki bật dậy, chỉnh lại mái tóc rồi bước nhanh về phía màn hình trong phòng khách.
…Được cứu rồi. Dù là người giao hàng hay chủ nhà, nếu tình huống khi nãy cứ tiếp diễn, có khi tôi đã đi quá giới hạn.
“Ủa…?”
Yuzuki thốt lên một tiếng đầy nghi hoặc.
Tôi cũng bước đến nhìn qua vai cô ấy. Trên màn hình LCD là hình ảnh một cô gái đội mũ và đeo khẩu trang.
Cô ta mặc áo choàng đen, khí chất mờ ám đến mức có thể bị cảnh sát hỏi thăm bất cứ lúc nào.
Tay thì không cầm gì, nhưng biết đâu trong áo có giấu thứ gì đó.
Có thể là trộm, hoặc tệ hơn – một fan cuồng. Gần đây tôi nghe nói được, đã là fan cuồng thì giới tình nào cũng có hết.
“Yuzuki, để mình ra xem.”
“Nhưng mà…”
“Sẽ hơi rắc rối nếu để cái người này biết cậu đang ở cùng một người con trai. Nhưng nếu cứ giả vờ không có ai ở nhà, mình không biết cô ta sẽ làm gì. Để cho cẩn thận thì cậu chuẩn bị sẵn tinh thần gọi 110 đi.”
“Khoan đã, Suzufumi!”
Chỉ cần không tháo chốt cửa, thì cô ta cũng không xông vào được.
Tôi mở hé cửa và cẩn trọng lên tiếng:
“Xin hỏi ai vậy?”
“Đây có phải nhà của Sasaki Yuzuki-san không?”
Giọng nói còn khá trẻ. Có thể là ở độ tuổi hai mươi, hoặc thậm chí là vị thành niên.
“Xin lỗi, nhưng cô là ai?”
“Ra là thật sự có đàn ông trong nhà sao… Mình tới bất ngờ quả là đúng đắn.”
Cô ta như đang tự nói với bản thân.
Xác suất cô ta là fan cuồng đang tăng lên rõ rệt.
“Cô là ai? Cô quen Yuzuki từ đâu?”
“Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Anh là ai?”
“Tôi là một người quan trọng với Yuzuki.”
“Còn tôi là người số một trong lòng Yuzuki.”
…Rồi xong. Đây là dạng tự nhận bản thân là người yêu rồi.
Nói lý với kiểu này thì không ăn thua đâu.
Tôi đang do dự không biết có nên gọi cảnh sát không, thì Yuzuki – từ sau bước tới – đã xỏ dép và đi thẳng lại cửa.
“Này, Yuzuki?!”
Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ tháo chốt cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra. Bàn tay cô gái áo đen vươn vào.
Không có gì gần đó để làm vũ khí. Tôi nên che chắn cho Yuzuki trước hay cản tay cô ta lại đây? Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự, thì——
“Ruru-san!”
Yuzuki lao tới ôm chặt lấy cô gái áo đen kia.
“Yuzuki~~~!”
Cô gái ấy cũng ôm chặt lại chẳng kém phần nhiệt tình.
…Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Nhìn hai người họ ôm nhau, đầu óc tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng hình.
“Sao Ruru-san lại tới đây? Không phải là chị đang có buổi chụp ảnh ngoại cảnh qua đêm à?”
“Chị nhớ Yuzuki quá nên trốn khỏi khách sạn luôn. Sáng mai chị bắt chuyến tàu đầu là vừa kịp cuộc họp. Nhưng mà này, em ổn chứ? Tên đàn ông đó có làm gì kỳ quặc không? Chị đã nói rồi mà, đừng dễ dãi cho con trai vào phòng. Em mới mười lăm thôi, chuyện tình cảm như vậy thì còn──”
“——Ruru-san, chị ôm hơi chặt rồi đó, khó thở quá đi.”
“Không~ Mình vẫn chưa nạp đủ năng lượng Yuzuki đâu. Cho chị ôm thêm chút nữa nha…?”
Ruru vùi mặt vào ngực Yuzuki, hít lấy hít để.
Não tôi đã thoát khỏi trạng thái quá tải, tôi hỏi:
“Này Yuzuki, người này là…?”
Sau khi đã nạp đủ “năng lượng Yuzuki”, cô gái đó buông Yuzuki ra và cởi bỏ mũ cùng khẩu trang.
Dưới ánh đèn, gương mặt của cô ấy hiện rõ.
“Rất vui được gặp. Tôi là Emoto Ruru, trưởng nhóm của 【Spotlights】.”
Đôi mắt xanh biếc như ngọc của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.


5 Bình luận