High School DxD
Ishibumi Ichiei Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7: Trận Chiến Ragnarok Sau Giờ Học

5.1: Cha

0 Bình luận - Độ dài: 544 từ - Cập nhật:

Rắc rối đã kết thúc, và tôi – Azazel – đang cùng Barakiel đi mua quà lưu niệm ở Nhật Bản.

Có vẻ như mấy tên ngốc kia đã nhờ Barakiel mua đồ giùm khi quay về. Trời ạ, mấy gã đó... Mà cũng chẳng trách được, vì Thống đốc của bọn họ – là tôi – lại như thế này.

Khi tôi đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế băng trong trung tâm thương mại, Barakiel quay lại, tay xách đầy túi.

“.....Hmm. Có vẻ như tôi đã mua đủ mọi thứ họ nhờ.”

“Làm tốt lắm.”

Barakiel ngồi xuống cạnh tôi. Trông cậu ấy có vẻ kiệt sức. Với một người kiểu chiến binh cứng nhắc như cậu ấy thì việc đi mua sắm hẳn là một việc cực hình. Nhưng một khi đã nhận lời làm gì, cậu ấy luôn hoàn thành đến cùng.

Tôi lấy ra một hộp cơm bento được gói trong một chiếc túi vải từ chiếc túi tôi đang mang theo.

“Barakiel. Đây, cầm lấy.”

“Gói gì đây?”

“Cứ mở ra đi.”

Khi cậu ấy mở ra, bên trong là một hộp cơm bento.

“.....Bento sao?”

Đây là món Akeno đã đưa cho tôi khi tôi chuẩn bị đến đây. Dù cô bé không nói gì, nhưng tôi biết rõ mình nên đưa nó cho ai.

“Cái này là....”

Khi cậu ấy mở hộp cơm ra, bên trong là những món ăn Nhật được trình bày đẹp mắt, đầy màu sắc.

Barakiel nhìn tôi. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười để ra hiệu rằng “Hãy ăn đi.”

Cậu ấy cầm lấy đôi đũa, rồi từ tốn gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Khoảnh khắc đó.... một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ mắt Barakiel.

“.......Thịt hầm khoai tây........ Mùi vị giống hệt của Shuri.”

Cậu ấy bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến, như thể bị cuốn hút. Vừa ăn, nước mắt cứ thế lăn dài.

Tôi nói với người bạn của mình:

“Hãy giao Akeno cho tôi, cho Rias và những người khác. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Người mà cô ấy đem lòng yêu tuy là một tên ngốc và mê gái, nhưng cậu ta là người tốt.”

Barakiel dừng tay, đưa tay che mắt. Ông ấy cất tiếng, giọng pha lẫn tiếng nức nở:

“Cậu ta... tôi muốn tin rằng cậu ta sẽ chăm sóc Akeno chu đáo.”

“Ừ, ổn cả mà.”

“Cậu ta... không ăn... ngực phụ nữ đúng chứ?”

“Không, cậu ta không ăn đâu.”

“Tôi hiểu rồi..... Cậu nói đúng.”

Sau đó Barakiel tiếp tục ăn, vẻ mặt nhẹ nhõm. Cậu lấp đầy miệng mình với món thịt hầm.

Món ăn do người phụ nữ cậu ấy yêu làm – món ăn mà cậu ấy nghĩ sẽ không bao giờ được nếm lại tuy âm thầm nhưng chắc chắn chạm tới trái tim cậu.

Cậu sẽ còn được ăn nó lần nữa. Bao nhiêu lần cũng được. Mỗi khi cậu ấy muốn.

Ise... tôi không thể nói điều này trước mặt cậu nhưng… Tôi cũng cảm thấy như mình đã được cậu cứu vậy.

“Chết tiệt, tôi chưa từng nghe về một con rồng nào khiến người khác hạnh phúc chỉ bằng cách dùng ngực cả.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận