High School DxD
Ishibumi Ichiei Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7: Trận Chiến Ragnarok Sau Giờ Học

Chương 03: Liên Minh Quân Đội!

1 Bình luận - Độ dài: 13,674 từ - Cập nhật:

Phần 1:

Ngày hôm sau, tất cả mọi người tập trung tại sảnh lớn nằm dưới tầng hầm của dinh thự nhà Hyoudou.

Gia tộc Gremory chúng tôi, cùng với Irina, Azazel-sensei, Barakiel-san, gia tộc Sitri và... cuối cùng là nhóm của Vali — khiến không khí trở nên vô cùng căng thẳng và ngượng ngập.

Cảm giác thật lạ khi Vali và Bikou có mặt ở nhà tôi. Hội trưởng và những người khác ban đầu phản đối việc cho bọn chúng đến nhà, nhưng sau khi nghe ý kiến của Sensei và Sirzechs-sama, họ cũng đành chấp nhận.

Nhưng mà, Sirzechs-sama, tại sao lại để mấy tên đó đến nhà tôi chứ?

Đừng nói là... có liên quan đến việc chúng đã cứu Asia? — Không thể nào.

Quan trọng hơn là, lý do gì khiến bọn chúng chịu hợp tác với chúng tôi? Chúng đang nghĩ gì? Vali nói sẽ tiêu diệt Loki, nhưng liệu đó có thực sự là ý định thật của hắn? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

Còn lão Odin và Rossweisse-san thì đang ở phòng khác, liên lạc với quê nhà. Việc Loki đến Nhật cũng là vấn đề lớn đối với họ.

Giờ thì, cuộc họp bàn chiến lược đối phó với Loki đã bắt đầu. Ngài Ma vương Sirzechs cũng đã được thông báo về vụ việc lần này. Thông tin này cũng đã được truyền đến Thiên giới và phe Thiên thần sa ngã.

Để đảm bảo buổi gặp mặt của lão Odin diễn ra thành công, ba thế lực lớn đã quyết định sẽ hợp tác để bảo vệ ông ta.

Nói cách khác... bọn họ muốn chúng tôi là người đối đầu với Loki.

Đối thủ lần này là một vị thần. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là con sói mà hắn đem theo — Fenrir.

Một con quái vật thực sự, với sức mạnh vượt qua cả cha của nó. Tôi nghe nói nó có sức mạnh ngang với hai Thiên Long trước khi bị phong ấn. Ngay cả Sensei và lão rồng Tannin cũng không thể đánh bại nó trong một trận đấu tay đôi.

Dĩ nhiên, tôi và Vali — cả hai vẫn chưa thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của Thiên Long — thì càng không có cửa.

Nghe nói nếu dùng Juggernaut Drive thì có thể có cơ hội đánh bại nó. Nhưng nếu tôi dùng, tôi sẽ chết. Nếu Vali dùng, hắn sẽ dựa vào sức mạnh quỷ quá mức và không thể kéo dài đủ để chiến đấu với Loki. Tệ hơn nữa, hắn có thể dùng hết tuổi thọ và chết.

Có thể chúng tôi sẽ chiến thắng nếu tất cả mọi người dốc hết sức và chiến đấu bằng cả mạng sống, nhưng điều đó sẽ dẫn đến tổn thất sinh mạng.

Tôi đã được nói thẳng rằng: chắc chắn sẽ có người chết.

Còn viện binh ư? … Chúng tôi không thể trông chờ gì vào họ. Không phe nào cả. Mối đe dọa từ phe Anh Hùng vẫn tiếp tục khi chúng phái người sở hữu Sacred Gear đi khắp nơi, khiến mọi phe đều rối loạn. Mọi khu vực trọng yếu đều đang báo động cao nhất, không thể điều thêm quân tiếp viện cho chúng tôi.

Nói cách khác... chúng tôi buộc phải giành chiến thắng với lực lượng hiện tại, trong khi cố gắng giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất. Vì vẫn còn biện pháp đối phó, nên cuộc họp chiến lược vẫn đang tiếp tục.

“Trước hết, Vali. Lý do gì khiến cậu hợp tác với chúng tôi?”

Sensei đứng trước bảng trắng, hỏi Vali điều mà tất cả chúng tôi đều muốn biết. Đúng vậy — lý do gì khiến hắn giúp đỡ chúng tôi? Quá đáng ngờ.

Vali nhếch mép cười một cách kỳ dị rồi trả lời.

“Tôi chỉ muốn chiến đấu với Loki và Fenrir. Bikou và những người khác cũng đã đồng ý. Lý do đó không đủ thỏa đáng à?”

Hắn đúng là một kẻ cuồng chiến đấu. Phải điên lắm mới muốn đánh nhau với thứ quái vật đó!

Nghe vậy, Sensei nhíu mày đầy nghi ngờ.

“Ừ, ta không hài lòng chút nào. Nhưng đúng là hiện tại chúng ta đang cần thêm người. Giờ đây, không phe nào có thể gửi thêm quân vì bị phe Anh Hùng làm loạn. Có thể nhóm của cậu có liên quan đến phe Anh Hùng, nhưng... với tính cách của cậu, tôi không nghĩ cậu sẽ hợp tác với bọn chúng.”

“Phải, chúng tôi cố tránh dính dáng đến chúng càng nhiều càng tốt. Dù có được sự hợp tác của các người hay không, tôi vẫn sẽ chiến đấu với Loki và Fenrir. –Nhưng nếu các người không hợp tác, thì chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu, và kéo các người vào trận chiến này.”

…Một lời đe dọa, phải không? Nếu chúng tôi hợp tác, họ sẽ cùng chúng tôi đánh bại Loki. Còn nếu không, họ sẽ chiến đấu với Loki, và lôi cả chúng tôi vào trận chiến để tiêu diệt hắn.

“Có vẻ như Sirzechs cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng cậu ta nói rằng không thể từ chối lời đề nghị từ cậu – người duy nhất còn sống trong dòng dõi của Cựu Ma Vương. Cậu ta đúng là một Ma Vương ngây thơ, nhưng ta cũng nghĩ rằng để cậu hợp tác với chúng ta thì vẫn tốt hơn là để cậu tự do đi lại.”

“Dù vậy thì vẫn còn nhiều điểm mà chúng ta không thể thống nhất với nhau.”

Hội trưởng lên tiếng sau khi nghe ý kiến của Sensei. Có vẻ chị ấy cũng có chút bất mãn, nhưng vì đó là quyết định của Ma Vương – người đứng đầu Địa ngục – nên Hội trưởng cũng không thể phản bác lại.

Hội trưởng Sona cũng tỏ vẻ đồng tình, dù nét mặt của chị ấy thể hiện rõ sự không hài lòng.

Có lẽ việc giữ chúng dưới sự giám sát thì vẫn dễ dàng hơn là để chúng tự do, nhưng tôi không biết mấy tên này có chịu nghe lời hay không...

Nếu Hội trưởng đã đồng ý, thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Mà, nếu mấy tên này có bất kỳ hành động nào đáng ngờ, thì tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng để hạ chúng ngay.

Asia, người luôn thật thà, không có nhiều nghi ngờ về chúng bởi vì chúng từng cứu cô ấy một lần. Các thành viên khác trong nhóm thì có vẻ vẫn chưa hoàn toàn đồng tình, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận chuyện đó.

Sensei sau đó nhìn chằm chằm vào Vali.

“Dù vậy, có lẽ hắn đang âm mưu điều gì đó.”

“Biết đâu đấy.”

“Nhưng sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta chuẩn bị phương án để xử lý ngay khi có dấu hiệu đáng ngờ.”

“Tôi không có ý định làm điều gì như vậy, nhưng nếu các người tấn công tôi, tôi cũng sẽ không để yên.”

Vali chỉ nhếch mép cười trước lời nói của Sensei.

“...Thôi, tạm gác chuyện của Vali sang một bên đã. Giờ chúng ta chuyển sang phương án đối phó với Loki. Ta dự định sẽ hỏi ý kiến một người về cách đối phó với Loki và Fenrir.”

“Thầy sẽ hỏi ai về Loki và Fenrir ạ?”

“Ừ, có một người rất hiểu rõ về bọn họ. Ta sẽ nhờ anh ta cung cấp thông tin cho chúng ta.”

“Người đó là ai vậy?”

Tôi vừa giơ tay vừa hỏi.

“Một trong Ngũ Long Vương – ‘Sleeping Dragon’ Midgardsormr.”

-! Một Long Vương sao? Nhưng mà Long Vương này có liên quan gì đến chuyện này?

“Nghe thì hợp lý đấy, nhưng liệu Midgardsormr có chịu đáp lại lời triệu hồi của chúng ta không?”

Sensei trả lời câu hỏi của Vali.

“Chúng ta sẽ mở Cánh cổng của Rồng bằng sức mạnh của hai Thiên Long, cùng với Long Vương Fafnir, Vritra, và Tannin. Chúng ta chỉ triệu hồi ý thức của Midgardsormr đến đây. Còn cơ thể thật của hắn thì đang ngủ yên dưới đáy biển ở Bắc Âu.”

Hmm. Thì ra là có cách như vậy. Đúng là con rồng huyền thoại có thể làm được những chuyện khó tin thật.

“Không biết có phải tôi cũng... bị lôi vào chuyện này không...? Thật ra tôi cảm thấy hơi áp lực vì ai trong đây cũng là quái vật cả...”

Saji rụt rè nói. Dù gì thì cậu ấy cũng là người sở hữu Sacred Gear của Vritra.

“Ta sẽ để cậu tham gia như một phần của quá trình triệu hồi. Cứ để phần lớn việc này cho ta và hai Thiên Long. Hãy chờ cho đến khi ta liên lạc được với Tannin. Ta sẽ đến gặp Shemhaza để bàn bạc về phương án đối phó. Mọi người ở lại đây đợi ta quay lại. Barakiel, đi theo ta.”

“Rõ!”

Sensei và Barakiel-san rời khỏi phòng họp sau khi nói xong.

Còn lại là các thành viên của câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí, hội học sinh, và cả nhóm Vali.

“Xích Long Đế Vương!”

Bikou giơ tay lên.

“G-Gì thế?”

Tôi hỏi, và Bikou nở một nụ cười tinh quái rồi nói:

“Cho ta xuống bể bơi trong nhà ở tầng dưới được không?”

............. Tôi không biết phải trả lời thế nào, vì câu hỏi của hắn quá bất ngờ.

Hội trưởng bước lên phía trước và chỉ thẳng tay vào Bikou.

“Này. Ngôi nhà này là của ta và Xích Long Đế Vương Hyoudou Issei. Ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm đâu.”

Có vẻ như ngôi nhà này đã trở thành của tôi và Hội trưởng... À thì, những lời nói kiểu “chiều chuộng” thế này của chị ấy cũng không có gì lạ, nên chắc cũng ổn thôi. Nhưng Hội trưởng đúng là nghiêm khắc với Bikou. Mà cũng phải thôi, dù sao hắn cũng là kẻ thù chính mà.

“Nào nào~, cho tôi dùng chút đi mà. Công chúa công tắc~”

BỐP!

Hội trưởng đập một cú thật mạnh lên đầu Bikou! OOOOOOO! Tiếng động to thật!

Bikou ôm đầu, nước mắt rưng rưng, phản ứng lại:

“Đau quá à! Làm gì vậy hả, công chúa công tắc!”

“Ngươi! Chính vì ngươi mà ta... bị gọi bằng những cái tên kỳ cục ở Địa ngục!”

Hội trưởng cũng rưng rưng nước mắt. Chị ấy cực kỳ tức giận. Sắp bùng nổ rồi.

A~, thì ra chị ấy không ổn với chuyện đó chút nào. Nghĩ kỹ lại thì người đầu tiên gọi chị ấy bằng biệt danh đó chính là Bikou, rồi sau đó Sensei cũng bắt chước theo.

“Thì sao nào. Rồng Vếu à, tôi cũng xem chương trình đó đấy. Cảm thấy vinh dự lắm, vì cái tên tôi đặt ra được dùng thật mà.”

Bikou cứ thế cười lớn như thể đang cực kỳ tận hưởng chuyện này từ tận đáy lòng.

“Nggggggh! Ta nên làm gì với ngươi đây....!”

Hội trưởng không chịu nổi thái độ của Bikou, cả người run lên vì tức giận. Chị ấy đang được bao phủ trong hào quang đỏ rực, khí thế cực kỳ nguy hiểm.

“V-Vậy đây là thanh Excalibur cuối cùng! Tuyệt vời quá.”

“Đúng vậy. Vali đã có được thông tin qua các mối quan hệ riêng, rồi khi so sánh với cuộn giấy cổ truyền trong gia tộc tôi, chúng tôi đã tìm ra nó. Nhưng vị trí chính xác thì là bí mật.”

Khi tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì thấy Irina và Arthur đang thảo luận về thanh Excalibur. Tính cách của Irina thật sự rất có ích trong những lúc như thế này. Cô ấy dễ dàng mở lòng với người khác.

Bên cạnh họ, Kiba và Xenovia có vẻ đang cảnh giác nhưng vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện. Có lẽ vì cả hai đều là kiếm sĩ, nên rất quan tâm đến những thanh thánh kiếm.

Sau đó, Asia kéo tay áo tôi, trông cô ấy hơi ngại ngùng.

“Có chuyện gì thế, Asia?”

“U-Um...”

Ánh mắt của Asia hướng về phía... Vali.

Lúc đó tôi nhận ra cô ấy muốn nói gì.

“Em muốn cảm ơn cậu ta à?”

Asia khẽ gật đầu trước lời tôi nói.

Hôm trước, chính Vali đã cứu Asia khi cô ấy bị cuốn vào Vô thứ nguyên. Hẳn là cô ấy muốn gửi lời cảm ơn.

Mou~! Asia-chan, em đúng là một cô gái ngoan ngoãn và ngọt ngào! Em là niềm tự hào của anh!

Vali đúng là nguy hiểm, nhưng tôi không thể từ chối mong muốn của Asia.

Tôi nắm lấy tay Asia, rồi đứng trước mặt Vali.

Vali đang ngồi vắt chân trên ghế, đọc một cuốn sách trông rất phức tạp.

“Vali, cho ta nói một chút được không?”

“Chuyện gì vậy, Hyoudou Issei?”

Khi tôi ra hiệu, Asia bước lên phía trước Vali.

“U-Um... Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu tôi hôm trước.”

“Hmm? À, chuyện đó à. Thì ta chỉ làm theo cảm hứng thôi. Đừng bận tâm quá làm gì.”

Vali chỉ liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi tiếp tục đọc sách.

Ừ. Vậy là ổn rồi nhỉ.

Tôi nắm tay Asia kéo cô ấy rời xa tên này ngay. Tôi vẫn không thể quen được với gã đó.

Hmm? Rồi tôi thấy một cặp người khác lọt vào tầm mắt.

“.............”

“......Nyan.”

Là Koneko-chan và Kuroka, huh.

Koneko-chan đang nhìn chằm chằm vào chị gái mình với vẻ cảnh giác, trong khi Kuroka thì lại nở một nụ cười quyến rũ.

“...Chị gái của Koneko-chan đẹp thật đấy, nhưng m-mà... đáng sợ quá~.”

Gasper đang run rẩy núp phía sau lưng Koneko-chan. Này này, Gasper, đừng có trốn sau lưng con gái chứ.

Chẳng lẽ Kuroka lại định chọc ghẹo Koneko-chan nữa sao?

Tôi tiến lại gần và đứng giữa hai người.

“Tôi sẽ không để cô mang Koneko-chan đi đâu cả.”

Tôi nói thẳng với Kuroka trong khi nhìn cô ta chằm chằm.

Koneko-chan cũng siết chặt tay tôi và nép mình sau lưng tôi. Như tôi đoán, em ấy vẫn chưa thể hòa hợp với chị gái mình. Tôi phải bảo vệ em ấy.

Kuroka thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi lại nở một nụ cười tinh nghịch. Có vẻ như cô ta đang nhìn vào mặt tôi.

“Hee. Trông mặt cậu đã nam tính hơn kể từ lần cuối gặp nhau rồi -nya. Người ta thường như vậy khi đạt được Balance-Breaker à? Hay là vì cậu đã ‘trải nghiệm’ cơ thể phụ nữ rồi -nya?”

Kuroka nháy mắt với tôi. C-Cô ta dễ thương thật. Dù sao cũng là chị gái của Koneko-chan mà, tất nhiên là sẽ dễ thương rồi. Nhưng tôi cũng không thể quên rằng cô ta cực kỳ nguy hiểm và đầy tà khí.

Nhưng mà, nhưng mà! Liệu Koneko-chan sau này có lớn lên và trở nên xinh đẹp như vậy không? Nếu đúng thế thì em ấy chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ tuyệt sắc! Tôi bắt đầu cảm thấy háo hức chờ đến ngày đó!

Ah... Bản năng của tôi lại chuyển sang mấy suy nghĩ đen tối rồi... Không phải lúc cho chuyện đó!

Tôi lắc đầu! Tôi cần phải bảo vệ Koneko-chan một cách bình tĩnh và nghiêm túc.

LIẾM.

-!

Tôi lùi lại một bước vì cảm giác bất ngờ! V-Vừa rồi là... có ai đó liếm má tôi!?

Khi tôi quay lại nhìn thì thấy Kuroka đang lè lưỡi trêu chọc một cách gợi cảm.

“Hmm. Chẳng lẽ đây vẫn là vị của trai tân -nya?”

“T-Tôi xin lỗi vì tôi vẫn còn trai tân!”

Vì cô ta nói trúng tim đen, tôi phải phản ứng lại đầy bối rối!

Mà khoan đã, có thể biết được chuyện đó chỉ bằng... vị giác á!? Tiên thuật đúng là không thể xem thường! Không, chắc người đáng sợ ở đây chính là Nekomata mất!

“Này, tôi hỏi cậu một điều được không -nya?”

“Là gì vậy...?”

“Muốn có con với tôi không?”

“............Hả?”

Tôi lúng túng không biết phải phản ứng thế nào với lời đề nghị đột ngột ấy. V-Vừa rồi, cô ta vừa nói gì...?

Khi tôi còn đang bối rối, Kuroka tiếp tục.

“Cậu biết không, tôi rất muốn có một đứa con lai rồng. Một đứa con của một con rồng mạnh mẽ. Tôi cũng đã hỏi Vali rồi, nhưng bị từ chối. Vậy nên chỉ còn cậu thôi. Rồng lai người là rất hiếm–nyan. Và nếu nó có cả huyết thống của Thiên Long nữa thì không còn gì bằng. Tôi thật sự muốn để lại một đứa con~. Vì vậy tôi cần ai đó cho chị gen –nya.”

......…

5a316cea-d28f-4ae3-a00c-68022c7c1f53.jpg

Cô ấy đang nói cái gì vậy...... C-C-Con của mình...?

Cô ta đang nói y như Xenovia vậy. Nhưng khác với Xenovia, cô ta lại khá bí ẩn nên càng đáng sợ hơn.

...N-Nhưng mà, gen của Thiên Long có giá trị đến thế sao...? Cũng đúng, họ là rồng huyền thoại mà. Có khi tôi có thể có được cả một dàn harem nhờ vào điều đó?

Hmm, tôi không thể tưởng tượng nổi! Nếu thêm người nữa yêu cầu vậy, có khi tôi có thể mở một cửa hàng “dịch vụ di truyền gen” mất! Chuyện này thật rắc rối.

Kuroka lại tiếp tục.

“Nyahaha, chúng ta làm 1 thỏa thuận đi. Sao không thử tiếp xúc thân mật cho tới khi tôi có thai –nya?”

Tôi muốn nói “Chốt đơn luôn!” lắm – nhưng sau lưng tôi có một cô bé đang trừng mắt, nên không thể nói ra được.

Kuroka cười khoái chí khi thấy phản ứng của Koneko-chan.

“......Em sẽ không giao... Senpai cho ... chị đâu.”

Tôi không nghe rõ đoạn giữa Koneko-chan nói gì, nhưng nhìn phản ứng của Kuroka thì có vẻ như chị ta đã hiểu rõ rồi.

Kuroka nở một nụ cười rạng rỡ rồi vẫy tay chào tôi và Koneko-chan. Sau đó, cô ấy đi về phía Vali.

-! Akeno-san đang thở dài ở góc phòng. Chị ấy đã như vậy kể từ khi Barakiel-san đến. Liên minh hợp tác này... liệu có thật sự thành công được không?

“Con khỉ này! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”

“Cứ thử đi! Công tắc!”

Ah, Hội trưởng và Bikou vẫn đang cãi nhau.

Phần 2:

Sau khi Sensei trở lại, tôi, Saji và Vali đã dịch chuyển từ nhà Hyoudou bằng ma pháp trận dịch chuyển.

Mục tiêu là triệu hồi Long Vương mà chúng tôi đã nói đến. Dù đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng việc triệu hồi ý thức của hắn vẫn cần phải thành công.

Nơi chúng tôi đến là... một không gian trắng xoá. Là nơi kiểu như những sân đấu được dùng trong các trận Rating Game? Dù có nhìn quanh thì cũng chẳng có gì đặc biệt—à không, có đấy.

Một con rồng khổng lồ đang đợi chúng tôi.

“Đã khá lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, nhỉ.”

“Ông chú!”

Vâng, chính là ông chú Tannin. Ồ đúng rồi, Sensei có nói rằng cần sức mạnh của các con rồng để triệu hồi Mido... gì đó, tôi quên tên rồi.

“......Vậy người kia là Vritra à.”

Ông già Tannin nhìn chằm chằm vào Saji. Bản thân Saji thì đang run rẩy toàn thân.

“R...R...Rồng...! Một Long Vương! Ác quỷ cấp tối thượng...!”

Có vẻ cảm xúc của cậu ta đang trộn lẫn giữa sự hồi hộp và ngưỡng mộ.

“Đừng lo lắng quá. Ông chú tuy trông đáng sợ, nhưng là một con rồng tốt đấy.”

“Đ...Đồ ngốc! Đó là ác quỷ cấp tối thượng Tannin-sama đấy! Mà dám gọi là ô...ô...ông chú!”

Có chuyện gì với Saji vậy...? Dù sao thì tôi cũng thấy ông chú Tannin rất tuyệt.

Saji sau đó chỉ tay vào tôi và nói:

“Cấp tối thượng là thứ hạng chỉ những người được chọn mới có thể đạt được ở Địa ngục. Hơn nữa, 10 người đứng đầu hiện tại trong các trận Rating Game đều là ác quỷ cấp tối thượng. Cống hiến, thành tích thi đấu, năng lực – khi tất cả những yếu tố đó được đánh giá cao nhất, thì mới có thể đạt tới cấp này. Với ác quỷ, đó là đỉnh cao danh vọng.”

Saji nói điều đó với vẻ cực kỳ nghiêm túc và đầy nhiệt huyết. Haa, thì ra ông ấy lợi hại đến vậy.

Ác quỷ cấp tối thượng... Tôi cũng muốn nhắm đến vị trí đó. Nhưng phải có lãnh địa riêng thì mới có thể tích lũy cống hiến đúng không? Hmm, con đường đến đó xem ra cũng không dễ dàng gì.

“......Bạch Long. Chỉ cần ngươi có một hành động khả nghi, ta sẽ cắn nát ngươi không do dự.”

Ông già Tannin trừng mắt nhìn Vali. Vali chỉ cười nhăn nhó.

Sensei lập tức bắt đầu niệm phép và vẽ ma pháp trận cá nhân của mình lên mặt đất. Một tia sáng chạy dọc theo trận pháp, tạo thành một ký hiệu đặc biệt.

“Nhưng, liệu gã đó có thật sự đến không? Ngay cả ta cũng mới chỉ gặp hắn hai hoặc ba lần.”

Ông chú Tannin thở dài nói.

“Nếu cả hai Thiên Long đều có mặt, thì dù muốn hay không hắn cũng sẽ phản ứng.”

Sensei vừa vẽ trận vừa nói.

“Đó là một con rồng khó triệu hồi sao?”

Khi tôi hỏi, ông chú trả lời với ánh mắt nheo lại.

“Gã đó về cơ bản là không bao giờ di chuyển. Hắn là một trong những sinh vật chỉ xuất hiện khi thế giới đi đến hồi kết. Hắn ngủ cho đến khi vai trò của mình bắt đầu. Dù thỉnh thoảng có nổi lên mặt đất, thì hắn vẫn tiếp tục ngủ trong những lần đó. Vài trăm năm trước, hắn tuyên bố sẽ tiếp tục ngủ cho đến tận cùng thế giới.”

Một con rồng như thế mà lại là Long Vương à...? Tôi thật sự không hiểu tiêu chí phân loại của họ.

Nhưng tôi hiểu được rằng, ngay cả khi muốn gặp thì cũng rất khó. Nếu hắn ở sâu trong lòng đại dương, thì chẳng thể nào tiếp cận được.

“Nền tảng của ma pháp trận đã hoàn thành. Giờ thì mọi người, đứng vào vị trí được chỉ định.”

Được Sensei nhắc nhở, tất cả chúng tôi đứng vào các điểm có ký hiệu lạ bên dưới. Dường như các ký hiệu đó tượng trưng cho dấu ấn của hai Thiên Long và các Long Vương. Khi Sensei xác nhận rằng tất cả đã đứng đúng chỗ, ông ấy sử dụng một ma pháp trận nhỏ trong tay và bắt đầu nhập giai đoạn cuối cùng của nghi thức.

FLASH!

Luồng sáng mờ nhạt chạy dọc theo ma pháp trận và chỗ tôi đang đứng phát sáng màu đỏ, chỗ Vali đứng phát sáng màu trắng. Nơi Sensei đứng phát sáng màu vàng kim, chỗ Saji phát sáng màu đen, và chỗ ông chúTannin phát sáng màu tím.

[Mỗi màu phản ánh màu sắc của từng con rồng.]

Ddraig giải thích cho tôi.

[Tiamat là màu xanh lam, và Yu-long là màu xanh lá. Nhưng bọn chúng hiện không có mặt.]

Hee... Thật lòng mà nói thì dù có giải thích màu sắc đi nữa, tôi cũng chẳng hiểu được gì.

Rồi ma pháp trận được kích hoạt. Nhưng chẳng có phản ứng gì, và chúng tôi cứ đứng yên tại chỗ suốt vài phút.

Liệu ý thức của Midgardsormr—hay gì đó—có thực sự xuất hiện không?

Tôi bắt đầu hoài nghi, nhưng rồi một hình chiếu nào đó bắt đầu xuất hiện. Ảnh chiếu dần hình thành một dáng hình phía trên chúng tôi...

Tôi chỉ còn biết há hốc mồm vì tầm nhìn cứ mở rộng mãi. Khi tôi nhìn sang, Saji cũng có cùng biểu cảm với tôi...

Và rồi...

Một con quái vật khổng lồ, dường như lấp đầy toàn bộ không gian, xuất hiện trước mắt chúng tôi.

To quáaaaaaaaa!!

Uwaa, con rồng này còn to hơn cả Great Red-san!

Đó là một con rồng khổng lồ. Dù cái đầu mang hình dạng rồng như ông chú Tannin, nhưng cơ thể nó thì dài và uốn lượn như một con rắn khổng lồ.

Nghĩa là một con rồng có thân hình dài và thon. À đúng rồi, tôi từng nghe nói rằng ngoài kiểu rồng phương Tây như Ddraig và ông chú, còn có rồng phương Đông với thân hình dài và mảnh như thế này.

Có lẽ ông chú nhận ra tôi đang sốc, nên ông giải thích:

“Gã này là con rồng có cơ thể to nhất trong số tất cả. Hắn phải nặng gấp năm hay sáu lần Great Red.”

Th-...th-...thế thì chiều dài chắc phải khoảng 500 hay 600 mét...!? Vượt xa mọi giới hạn của quái vật luôn rồi!

Tôi vẫn còn đang sững sờ thì nghe thấy một tiếng động rất lớn, kỳ lạ.

[....................GUGOGOGOGOGOGOOOOOOOOON...................................]

...Đây là tiếng ngáy sao?

Con Rồng-san này đang ngủ sao...?

“Như ta nghĩ, hắn đang ngủ. Này, dậy đi, Midgardsormr.”

Khi ông già Tannin gọi, con quái vật khổng lồ từ từ mở mắt.

[.........Đây là nhịp đập hoài niệm của rồng. Fuaaaaaaah.......]

Một tiếng thở dài vang rền. Trời ơi, cái miệng đó to đến mức có thể nuốt chửng ông chú dễ dàng luôn!

[Ồ, là Tannin à~. Lâu rồi không gặp.]

Cách nói chuyện của hắn rất uể oải và thảnh thơi.

Midgard... sormr... là tên hắn đúng không? Hắn bắt đầu liếc nhìn xung quanh chỗ chúng tôi.

[.....Cả Ddraig và Albion cũng có mặt... ....Fafnir nữa... và cả Vritra...? Đây là tận thế à?]

“Không phải. Chúng ta đến đây hôm nay vì có điều muốn hỏi ngươi, nên mới triệu hồi ý thức của ngươi tới đây.”

Ông chú Tannin trả lời, nhưng...

[.............GU....GUGOGOGOGOGN..........]

Midgardsormr lại bắt đầu ngáy! Tên này thật vô dụng! Rồng gì mà ngủ giữa lúc thảo luận thế này!?

“Đừng có ngủ! Thật tình, ngươi và Yu-long mãi không sửa nổi cái tính lười biếng, thật không chịu nổi!”

Ông chú quát lên. Midgardsormr lại mở to đôi mắt một lần nữa.

[.....Ngươi lúc nào cũng cáu giận cả, Tannin... Vậy thì, ngươi muốn hỏi ta điều gì đây?]

“Tôi muốn hỏi về anh trai và cha của ngươi.”

Ông già Tannin nói.

“......Anh trai và cha của lão ta? Thầy định hỏi chuyện đó thật sao? Chẳng phải chúng ta đến đây để hỏi về biện pháp đối phó với Loki và Fenrir à?”

Tôi hỏi Sensei về điều đang khiến tôi thắc mắc.

“Trước hết, Midgardsormr là một con rồng được Loki tạo ra. Dù sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng vì cơ thể quá khổng lồ và tính lười biếng, ngay cả các vị thần Bắc Âu cũng không biết làm cách nào sử dụng được hắn, nên họ đã ra lệnh cho hắn ngủ dưới đáy đại dương. Họ chỉ bảo hắn làm gì đó nếu thế giới sắp tận diệt.”

“V-Vậy nên hắn mới được gọi là 'Sleeping Dragon'...... Quả thật đúng là con rồng tham ngủ khổng lồ.”

Midgardsormr trả lời câu hỏi của ông chú Tannin:

[Vậy là muốn hỏi về 'Wanwan' và 'Daddy' à. Được thôi~. Daddy và Wanwan là những kẻ ta chẳng quan tâm đâu..... À mà này, Tannin. Cho ta hỏi một điều.]

“Gì vậy?”

[Ddraig và Albion không định đánh nhau sao?]

Hắn nhìn tôi và Vali với cặp mắt to khổng lồ.

“Không, họ không đánh nhau. Lần này họ hợp tác để đánh bại Loki và Fenrir.”

Midgardsormr dường như mỉm cười trước câu trả lời của ông chú.

[Hee, thú vị đấy..... Ta đang thắc mắc vì thấy hai tên đó đứng cạnh nhau mà không đánh nhau.]

Sau đó, hắn bắt đầu trả lời câu hỏi.

[Wanwan còn phiền phức hơn cả Daddy. Nếu bị răng nanh của hắn cắn thì đa phần sẽ chết. Nhưng hắn có điểm yếu. Dây xích phép thuật Gleipnir do người lùn tạo ra có thể bắt giữ hắn. Có thể phong ấn chuyển động của nó bằng thứ đó.]

Wanwan à... Ừ thì, từ góc nhìn của con rồng này thì chắc Fenrir đúng là "chó con" thật...

“Chúng ta đã xác minh điều đó. Nhưng theo các báo cáo từ phương Bắc, Gleipnir không có tác dụng. Vì thế ta mới nghĩ đến việc tìm phương pháp khác từ ông.”

Hmm. Tôi không theo kịp cuộc trò chuyện của họ. Thôi thì, miễn là mấy người thông minh hơn tôi hiểu là được.

[.....Hmm, có lẽ Daddy đã tăng sức mạnh cho Wanwan. Nếu đúng vậy thì hãy hỏi các Dark Elf sống ở một vùng nhất định trong thế giới Bắc Âu. Nếu ta nhớ không lầm, trưởng lão của họ biết kỹ thuật để cường hóa ma lực bên trong những vật phẩm của người lùn. Ta sẽ truyền vị trí nơi trưởng lão đó sống đến Sacred Gears của Ddraig và Albion.]

Sensei chỉ vào Vali:

“Gửi thông tin đó cho Bạch Long. Tên này não có vấn đề nên chúng ta gặp khó khăn.”

Xin lỗi vì tôi ngu ngốc!

“Mà thật sự có cả người lùn và elf tồn tại sao.”

Tôi buột miệng nói suy nghĩ.

Bởi vì họ là những sinh vật mà tôi chỉ từng thấy trong phim ảnh và truyện thần thoại. Nhưng nghĩ lại, nếu thiên thần và ác quỷ tồn tại thì chuyện đó cũng chẳng còn gì kỳ lạ nữa.

“Phần lớn bọn họ đã ẩn mình ở thế giới khác do sự thay đổi lớn trong thế giới loài người. Tuy nhiên, vẫn còn một số nhóm nhỏ sống bí mật trong thế giới con người.”

Vali nhận được thông tin và lên tiếng:

“-Tôi đã xác định được vị trí của họ. Azazel, hãy kích hoạt bản đồ thế giới bằng hình ảnh ba chiều.”

Khi Sensei mở điện thoại và sử dụng nó, một bản đồ thế giới bằng ảnh ba chiều hiện ra từ màn hình. Vali chỉ vào một điểm. Sensei lập tức gửi thông tin đó cho đồng đội.

“......Hou, ngươi thực sự biết nhiều thế sao.”

Ông chú nói với Midgardsormr với vẻ thán phục.

[Ừm. Lúc ta lên mặt đất, elf và người lùn từng chăm sóc ta đấy.]

Mà... một sinh vật to thế này mà đi lên mặt đất thì có vấn đề chứ nhỉ!?

“-Vậy làm sao xử lý Loki?”

Ông chú hỏi tiếp về Loki lần này.

[Ừ thì~. Daddy chắc là sẽ ổn nếu các ngươi dùng Mjölnir đánh lão.]

Nghe Midgardsormr nói vậy, Sensei liền đặt tay lên cằm suy nghĩ.

“Nói cách khác, về cơ bản là chúng ta phải tấn công hắn như bình thường, đúng không. Nhưng liệu Thần Sấm Thor có chịu cho mượn cây Mjölnir nếu cái lão già Odin đó mở lời không……”

Tôi hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Tôi không nghĩ Thor sẽ cho mượn đâu. Đó là một trong những vũ khí chỉ các vị thần mới có thể sử dụng.”

Vali nói khi nghe ý kiến của Sensei.

[Nếu vậy thì hãy hỏi bọn người lùn và Dark Elf mà ta nhắc đến trước đó. Họ đáng lẽ đã nhận được bản sao của Mjölnir từ Odin.]

“Chúng ta thật sự biết ơn thông tin của ngươi, Midgardsormr.”

Sensei mỉm cười cảm ơn.

[Không có gì. Đôi khi trò chuyện thế này cũng thú vị mà. Giờ thì~, ta đi đây. Ta sẽ ngủ tiếp. Fuaaaaa~.]

Midgardsormr thở dài một tiếng thật lớn. Hình ảnh bắt đầu mờ dần.

“Ừ, cảm ơn nhé.”

Miệng của Midgardsormr như mỉm cười trước lời cảm ơn của ông già.

[Không sao đâu. Nếu có chuyện gì, cứ gọi ta dậy.]

Sau khi nói vậy, hình ảnh biến mất hoàn toàn và hắn cũng biến mất.

Midgardsormr. Đúng là một Long Vương vừa to vừa kỳ lạ. Không biết tôi có còn gặp lại ông ta không nhỉ?

Như vậy, chúng tôi đã có được thông tin cần thiết từ Long Vương và bắt đầu hành động.

Phần 3:

Sáng hôm sau. Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi tập trung tại đại sảnh ở tầng hầm. Tất cả bọn tôi cùng gia tộc Sitri hôm nay đều không đến trường.

À thì, chúng tôi đang dùng mấy con quái thú cải trang thành chúng tôi để đi học thay.

Trận chiến quyết định với Loki đang đến gần, nên chúng tôi cần nghỉ ngơi. Tất cả mọi người trong nhóm đều tỏ ra buồn bã vì không được đi học. Ai cũng yêu trường học mà. Tôi cũng vậy!

Có vẻ như Hội trưởng Sona cũng thấy khó chịu khi không thể đến trường. Có lẽ vì chị ấy là Hội trưởng Hội học sinh nên luôn mang cảm giác “Biết đâu có chuyện gì xảy ra khi mình không có mặt”.

Lúc đó, Sensei xuất hiện trong khi đang lẩm bẩm gì đó.

Khuôn mặt thầy cực kỳ khó chịu.

“Đây là món quà từ lão già Odin. –Bản sao của Mjölnir. Trời đất, cái lão đó lại giấu món đồ này. Nhưng mà Midgardsormr, ta thật không ngờ hắn lại biết đến chuyện này.”

“Nó lợi hại đến vậy sao?”

Tôi hỏi, và thầy giải thích.

“Đây là bản sao của vũ khí huyền thoại mà Thần Sấm Thor của Bắc Âu từng sử dụng. Bên trong nó chứa đựng sấm sét của Thần.”

Hmm, nghe ngầu phết.

“Vâng, Odin-sama nói rằng ông ấy sẽ cho Xích Long Đế Vương-san mượn bản sao của Mjölnir. Đây ạ.”

Rossweisse-san đưa tôi thứ gì đó... là một cái búa trông rất bình thường. Tuy nhiên nó được trang trí rất lộng lẫy và có thiết kế tuyệt đẹp.

“Hãy truyền năng lượng của cậu vào trong nó.”

Sau khi Rossweisse-san nói vậy, tôi truyền thật mạnh ma lực của mình vào cái búa...

CHÓI SÁNG!

Một tia chớp lóe lên. Sau đó, cây búa dần dần to lên....

RẦM!

Nó biến thành một cây búa khổng lồ cao hơn cả tôi, rồi rơi xuống đất. Phần tay cầm thì không nói, chứ đầu búa thì trở nên to khủng khiếp!

Cả tầng hầm rung chuyển vì cú va chạm.

.....Nó cắm sâu xuống đất vì trọng lượng quá khủng.

Funnnnnnnngh!

Tôi cố gắng hết sức để nhấc nó lên nhưng nó không hề nhúc nhích.

Nặng quá! Có lẽ tôi phải vào trạng thái Balance Breaker mới nhấc nổi chăng? Nhưng mà kể cả có Balance Breaker thì chắc tôi cũng không thể vung nó tùy ý được......

“Này này này. Cậu truyền quá nhiều năng lượng vào rồi đấy. Hạ xuống đi.”

Sensei thở dài và nói vậy. Khi tôi giảm năng lượng như thầy bảo, cây búa trở nên nhỏ lại, vừa vặn với tay tôi.

......Nhưng trọng lượng thì không đổi! Ngggggh! Tôi vẫn không nhấc nổi nó!

“Cậu có thể nâng nó lên khi ở trạng thái Balance-Breaker. Dù sao thì, tạm dừng lại đi đã.”

Tôi buông cây búa ra sau khi Sensei nói vậy. Rồi nó trở lại kích thước ban đầu.

“Dù chỉ là bản sao nhưng nó có sức mạnh gần như bản thật. Bình thường chỉ có Thần mới sử dụng được, nhưng với sự giúp đỡ của Barakiel, chúng ta đã khiến cho ngay cả ác quỷ cũng có thể sử dụng nó tạm thời. Đừng vung nó lung tung nhé? Cả khu vực này có thể biến mất vì năng lượng sấm sét quá cao đấy.”

“Thật sao!? Uwaa, đáng sợ quá!”

Nghe những gì Sensei vừa nói, tôi liền lùi lại một chút. Vậy là ông ấy bắt tôi mang thứ vũ khí nguy hiểm đến thế à.

À, nhưng nếu tôi truyền sức mạnh được tăng cường vào nó…

Chắc chắn đây là một vũ khí thích hợp để đối phó với Loki.

“Vali, sao cậu không thử năn nỉ lão Odin kia xem. Biết đâu bây giờ ông ta lại cho cậu thứ gì đặc biệt.”

Sensei nói một cách hào hứng. Làm ơn dừng lại đi! Sẽ rất đáng sợ nếu đối thủ của tôi còn mạnh hơn nữa!

Nhưng Vali chỉ mỉm cười không chút sợ hãi rồi lắc đầu.

“Không cần. Tôi chỉ định làm chủ sức mạnh gốc của Thiên Long. Tôi không cần vũ khí phụ. Điều tôi muốn là một thứ khác.”

-!

.......Những lời vừa rồi của hắn ta. Chúng đâm thẳng vào tim tôi. Phải rồi. Hắn ta có tài năng vượt trội. Dù không cần phải nỗ lực như tôi hay có thêm sức mạnh mới, hắn ta vẫn đủ mạnh chỉ với tài năng của mình.

Tôi được nói rằng mình sẽ không bao giờ thắng được hắn ta về lượng ma lực và kỹ thuật. Thậm chí thể lực của hắn ta cũng rất cao dù không làm gì cả, trong khi tôi phải nỗ lực rất nhiều mới đạt được điều đó.

Tôi ghen tị.

Đối thủ của tôi có tố chất vượt xa tôi.

......Không, tôi nghĩ rằng tôi có con đường phát triển riêng. Tôi sẽ mạnh lên theo cách của riêng mình, và một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đánh bại Vali.

Tôi không thể từ bỏ. Tôi nhất định.....

“Bikou, đúng lúc lắm. Tôi nhận được một tin nhắn gửi cho cậu.”

Sensei sau đó nhìn sang Bikou.

“Hả? Cho tôi? Từ ai?”

Bikou chỉ vào mình và tỏ vẻ nghi ngờ.

“-Nội dung là “Tên ngốc. Ta sẽ trừng phạt ngươi ngay khi tìm thấy”. Tin nhắn từ Đệ nhất. Hình như ông ta đang tìm cậu cùng với Yu-long.”

“Cái lão già chết tiệt đó...... Vậy là ông ta đã phát hiện ra tôi gia nhập phe khủng bố. Còn có cả Yu-long nữa!”

Bikou bắt đầu đổ mồ hôi đầy mặt sau lời của Sensei và trở nên tái mét.

Ôi trời, tôi không ngờ gã này – người lúc nào cũng cười – lại có thể hoảng hốt đến thế. Hửm? Đệ nhất? C-Có phải ông ấy đang nói đến Tôn Ngộ Không đời đầu......?

“Bikou, chúng ta có nên về quê cậu một chuyến không? Gặp Yu-long và Tôn Ngộ Không đời đầu có thể sẽ thú vị đấy.”

“.....Đừng làm thế, Vali. Không tính Yu-long, người có vẻ đã nghỉ hưu, lão già đệ nhất là một con quái vật thật sự. Ông ta vẫn còn được coi là đang hoạt động. Ông ta đã hoàn toàn tinh thông tiên thuật và yêu thuật nên cực kỳ mạnh......”

Với một người từng gan dạ chiến đấu với lão Tannin mà còn sợ hãi đến vậy.....

Lão già đó có vẻ sẽ đến vào ngày diễn ra trận chiến, nên bây giờ đang chờ ở Địa ngục. Có vẻ như lão là một chỗ dựa tinh thần tuyệt vời, nên tôi rất vui. Được chiến đấu cùng lão già ấy đúng là điều tuyệt vời!

“À~, ta sẽ nhắc lại chiến lược của chúng ta. Trước tiên, chúng ta sẽ đợi hắn xuất hiện tại địa điểm diễn ra buổi gặp mặt, sau đó gia tộc Sitri sẽ dùng năng lực để dịch chuyển mọi người cùng Loki và Fenrir đến một nơi khác. Địa điểm đó là một mỏ đá bỏ hoang. Những người đối đầu với Loki sẽ là Ise và Vali. Hai Thiên Long sẽ là đối thủ của hắn. Những người đối đầu với Fenrir sẽ là các thành viên còn lại của đội Gremory và đội Vali, họ sẽ sử dụng dây xích để trói nó lại. Sau đó ta muốn các cậu tiêu diệt nó. Chúng ta nhất định không thể để Fenrir tiếp cận Odin. Răng nanh của con sói đó có thể giết chết một vị thần. Ngay cả Thần tối cao Odin, nếu bị cắn bởi hàm răng đó cũng sẽ chết. Chúng ta phải ngăn điều đó xảy ra bằng mọi giá.”

Đó là kế hoạch của chúng tôi. Gia tộc Sitri sẽ dịch chuyển chúng tôi cùng kẻ địch, sau đó tôi và Vali sẽ đối đầu với Loki. Fenrir sẽ được giao cho những người khác.

.......Áp lực thật kinh khủng. Dù sao thì đối thủ của mình cũng là một vị Thần mà..... Dù có Vali chiến đấu cùng đi nữa, điều đó cũng không đảm bảo an toàn vì kẻ địch quá nguy hiểm...... Hehehe, đúng là không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong đời mình......

“Giờ thì, vì chúng ta đã giao sợi xích cho vị trưởng lão của Tộc Dark Elf rồi, chỉ còn việc chờ nó được hoàn thành. Việc còn lại là...... Saji.”

Sensei gọi Saji.

“Có chuyện gì vậy, Azazel-sensei?”

“Cậu cũng là một phần quan trọng trong chiến lược lần này. Dù sao thì cậu cũng sở hữu Sacred Gear của Vritra mà.”

Saji sốc đến mức mắt như muốn lòi ra khi nghe lời của Sensei.

“X-xin hãy chờ một chút! T-Tôi không có sức mạnh điên rồ như Hyoudou hay Bạch Long đâu!? Tôi không thể đối đầu với một vị Thần hay Fenrir được! Tôi tưởng mình chỉ cần phối hợp dịch chuyển với Hội trưởng và mọi người thôi mà!”

Cậu ấy đang hoảng loạn. Quả thật năng lực của Saji rất hữu dụng, nhưng đối đầu trực diện với một vị Thần và Fenrir thì đúng là quá sức.

Sensei thở dài, dường như đã lường trước phản ứng này.

“Ta biết. Ta sẽ không bắt cậu ra tiền tuyến đâu. –Nhưng ta sẽ yêu cầu cậu hỗ trợ đồng đội bằng sức mạnh của Vritra. Đặc biệt là Ise và Vali, hai người đang ở tiền tuyến, rất cần sự hỗ trợ.”

“H-Hỗ trợ...”

“Để làm được điều đó, cậu cần một chút huấn luyện. Có một thứ ta muốn thử. Sona, ta mượn cậu ấy một thời gian nhé.”

Sensei quay sang hỏi Hội trưởng Sona.

“Không sao, nhưng sẽ đi đâu vậy?”

“Ta sẽ đưa cậu ta đến lãnh địa Thiên Thần sa ngã ở Địa ngục – Viện nghiên cứu của Grigori.”

Sensei nở một nụ cười vui vẻ.

A, tôi nhận ra cái gương mặt đó. Chắc chắn là huấn luyện địa ngục rồi.

Dựa theo kinh nghiệm bản thân, thì bất cứ ai bị kéo vào chuyện gì đó khi Sensei mang vẻ mặt tươi cười như vậy... đều sẽ nếm trải địa ngục.

Dù chỉ mới gặp ông ấy vài tháng, nhưng tôi đã hiểu rõ điểm này.

“Saji, huấn luyện của Sensei là địa ngục đấy. Tôi cũng suýt chết dưới Địa ngục. Huống chi lần này cậu còn phải vào viện nghiên cứu nữa. Coi như cậu tiêu rồi.”

Tôi đặt tay lên vai bạn mình, ánh mắt đầy thương cảm. Nghe vậy, Saji càng thêm sợ hãi.

“Hahaha. Vậy thì đi thôi, Saji.”

Sensei túm lấy cổ áo của Saji đang cố gắng chống cự, rồi bắt đầu kích hoạt ma pháp trận.

“Thật luôn á!? C-Cứu tôi vớiiii! Hyoudoooooou! Hội trưởngggggg!”

Ma pháp trận phát sáng rực rỡ, bao phủ lấy Saji đang khóc lóc cầu cứu.

Tạm biệt nhé, Saji. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu!

Thôi thì, chuyện đó để sau... Vậy là Saji sẽ là người hỗ trợ cho chúng tôi? Sensei đang tính làm gì vậy...?

[Trong trận đấu với cậu, Vritra – kẻ đang ngủ bên trong thằng nhóc đó – đã bắt đầu tỉnh dậy. Chắc chắn có liên quan tới chuyện đó.]

Ddraig nói vậy. Ha~, ra là vậy. Tôi rất mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Nhân tiện, Ddraig. Ông không định nói chuyện với Albion à?”

Dù sao cũng là lần tái ngộ, tôi nghĩ là họ sẽ có vài lời trao đổi.

[Không, chẳng có gì để nói cả...... Đúng không, kẻ màu trắng?]

Ddraig nói to để mọi người cùng nghe, nhưng...

[.......... Đừng nói chuyện với ta. Ta không có đối thủ nào tên là Chichiryuutei cả.]

Phản ứng của Albion thật gay gắt! Ôi trời!

[Đ-Đợi đã! Có sự hiểu lầm ở đây! Người được gọi là Chichiryuutei là chủ nhân của ta, Hyoudou Issei!]

Ddraig cố gắng thanh minh. Này! Ông đang cố đổ hết lỗi lên đầu tôi à!? Mà... chuyện này đúng là do tôi thật~!

[......Thức tỉnh bằng cách nhấn vào b-bộ ngực, rồi hủy trạng thái Juggernaut Drive cũng bằng cách nhấn ngực... Chuyện này tệ đến mức khiến ta muốn khóc đấy, kẻ màu đỏ.]

Giọng Albion đầy thất vọng. Nghe vậy, "Ddraig của chúng ta" bắt đầu bật khóc.

[Ta cũng đã khóc! Nước mắt ta không ngừng tuôn rơi! Uooooooon!]

[Hu hu... Tại sao lại thành ra thế này chứ..... Chúng ta đáng lẽ phải là hai Thiên Long kiêu hãnh cơ mà.... Ngươi có biết ta cảm thấy thế nào khi xem chương trình truyền hình dành cho thiếu nhi mà trong đó đối thủ của ta bị gọi là “Rồng Vếu” không? .....Hu hu.]

............

C-Cái gì đây...... Hai con rồng huyền thoại. Hai Thiên Long huyền thoại lại đang...... khóc.

Tôi cảm thấy vô cùng rối bời trước tình huống này, mà Vali thì cũng không biết phải phản ứng ra sao.

“......Albion, ngươi lại khóc nữa à? Lúc xem chương trình truyền hình có Hyoudou Issei, ngươi cũng đã khóc rồi còn gì.”

Chuyện như thế thật sự đã xảy ra à.......? Mình đã khiến cả hai Thiên Long bật khóc......

Vali sau đó quay sang tôi với vẻ mặt khổ sở và hỏi:

“-Xin lỗi nhé Hyoudou Issei. Trong tình huống thế này, ta nên an ủi hắn thế nào đây?”

“Làm sao mà ta biết được chứ! Đừng có hỏi ta ! Mà thôi, cho ta xin lỗi! Ta chính là Rồng Vếu đấy!”

Trời ơi! Tôi mặc kệ mọi chuyện luôn cho rồi!

Giữa lúc những chuyện dở khóc dở cười như thế đang diễn ra, chúng tôi vẫn tiếp tục công cuộc chuẩn bị cho trận chiến với Loki.

Phần 4:

Khi công tác chuẩn bị đang tiến triển, tôi và Hội trưởng đang kiểm tra cách sử dụng chiếc búa sấm Mjölnir.

Lúc đó, một pháp trận xuất hiện, và từ trong đó bước ra một cô hầu gái tóc bạc.

Là Grayfia-san. Cô ấy mang theo một số tài liệu.

“Tiểu thư. Đây là tài liệu liên quan đến sợi xích ma thuật Gleipnir. Vào ngày diễn ra trận chiến, sợi xích sẽ được gửi trực tiếp đến chiến trường.”

“Cảm ơn cô, Grayfia.”

Hội trưởng nhận tài liệu từ Grayfia-san rồi bắt đầu xem xét.

......Rồi tôi chợt nhớ ra có một điều mình muốn hỏi vì cả Hội trưởng và Grayfia-san đều đang ở đây.

Tôi rụt rè lên tiếng.

“U-Um. Vì Hội trưởng và Grayfia-san đều có mặt, nên em muốn hỏi một chuyện.....”

Grayfia-san nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh thường thấy.

Là [HẬU] của Sirzechs-sama, cũng là vợ của ngài ấy, và là mẹ của Millicas-sama.

“Là chuyện gì?”

“.....U-Um.”

Tôi hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói ra.

“Là về Akeno-san. Tại sao chị ấy lại không hoà thuận với cha mình? Em không thấy Barakiel-san là người cha tồi chút nào.....”

Hội trưởng và Grayfia-san nhìn nhau. Sau đó, Hội trưởng là người lên tiếng trước.

“.....Đó là một quá khứ buồn.”

Mẹ của Akeno-san là một miko đến từ một ngôi đền nổi tiếng.

Tên bà ấy là Himejima Shuri. Có vẻ như Akeno-san đã sử dụng họ của mẹ mình.

Một ngày nọ, Barakiel-san – khi ấy bị thương nặng sau một trận chiến với kẻ thù – đã bay gần khu đền nơi mẹ Akeno-san đang ở. Mẹ của Akeno-san đã cứu người đứng đầu Thiên Thần Sa Ngã đang bị thương và chăm sóc ông ấy.

“Mẹ của Himejima Akeno đã trở nên thân thiết với Barakiel-dono kể từ lúc đó. Và chẳng bao lâu sau, bà ấy mang thai.”

Grayfia-san kể tiếp. Sau đó, Hội trưởng nói tiếp:

“Barakiel không thể rời bỏ mẹ của Akeno và cả Akeno, nên ông ấy ở lại đó, dù vẫn đang giữ vai trò lãnh đạo của Thiên Thần Sa Ngã. Dù họ sống ẩn dật, nhưng là một cuộc sống yên bình. –Nhưng.”

Sự bình yên đó không kéo dài được lâu.

Gia tộc của mẹ Akeno-san đã hiểu lầm rằng bà ấy bị một Thiên Thần Sa Ngã lừa gạt bằng cách dùng tà thuật hắc ám, nên họ đã cử những thuật sư nổi tiếng đến xử lý.

Vốn dĩ Barakiel-san có thể tự mình đối phó với họ bằng sức mạnh của mình. Nhưng trong số các thuật sư đó, có những người mang mối thù sâu nặng với ông sau khi từng bị ông đánh bại trong quá khứ...

“Những thuật sư đó đã tiết lộ nơi ở của Barakiel-dono cho những kẻ đang có hiềm khích với các Thiên Thần Sa Ngã.”

Khi Grayfia-san nói như vậy, Hội trưởng cũng trở nên buồn rầu.

“Ông ấy thật sự đã quá xui xẻo. Hôm đó, Barakiel tình cờ không có ở nhà. Kẻ địch đã tấn công nơi mà Akeno và mẹ cô ấy đang sống mà không hề do dự. Khi Barakiel cảm nhận được nguy hiểm và vội vã trở về... Akeno được cứu vì mẹ cô ấy đã hy sinh thân mình để bảo vệ con. Nhưng mẹ của Akeno thì...”

Sau đó, Akeno-san được biết cha cô – rằng các Thiên Thần Sa Ngã có rất nhiều kẻ thù mang thù hận sâu sắc. Và rồi, cô đã chứng kiến thực tế tàn khốc khi mẹ bị giết ngay trước mắt mình.

“Từ ngày hôm đó, Himejima Akeno không còn có cái nhìn tích cực nào với Thiên Thần Sa Ngã nữa. Cô ấy ôm nỗi hối hận vì mẹ đã bị sát hại, và dần khép chặt lòng mình trước Barakiel-dono.”

Tôi lặng người trước lời của Grayfia-san.

......Tôi không thể tưởng tượng được chuyện lại nghiêm trọng đến thế này...... Vượt xa những gì tôi tưởng tượng.

Vài năm sau, Akeno-san – mang một nửa dòng máu Thiên Thần Sa Ngã – đã bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Cô một mình lang thang khắp nơi. Và rồi, chị ấy gặp Hội trưởng.

“Nhưng mà, Ise này. Khi Akeno trở thành thuộc hạ của chị và bắt đầu cuộc sống mới với tư cách là ác quỷ, cậu ấy đã trở nên vui vẻ hơn trước rất nhiều. Và quan trọng hơn cả, cái nhìn của cậu ấy về Thiên Thần Sa Ngã cũng đã nhẹ nhàng hơn sau khi gặp em... Cái chết của mẹ cậu ấy là điều không ai có thể thay đổi được, và trong thâm tâm, Akeno cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng cậu ấy vẫn chưa đủ mạnh mẽ để chấp nhận tất cả.”

Phần 5:

“................Tất cả là lỗi của ta.”

Sau khi nghe chuyện về Akeno-san, tôi đã kể lại những gì mình biết cho Sensei – người đang làm việc một mình trong phòng VIP.

Và rồi, Sensei cũng bắt đầu nói. –Rằng đó là lỗi của ông ấy.

“Ngày hôm đó, chính ta là người đã gọi cậu ấy đi. Có một nhiệm vụ mà chỉ cậu ấy mới có thể hoàn thành. Vì thế ta đã gọi cậu ấy đi mà không nghĩ kỹ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó... –chính ta đã khiến Barakiel mất đi vợ và khiến Akeno mất đi mẹ.”

“.......Sensei. Vậy nên thầy mới cố gắng chăm sóc Akeno-san thay cho Barakiel-san sao?”

“.............”

Sensei không ngừng làm việc và không nói thêm gì nữa.

Lúc đó, có ai đó bước vào phòng.

“Azazel, tôi đã quay lại.”

Là Vali.

“À, là cậu à. Thế nào rồi?”

Vali đưa tay ra trước lời của Sensei, rồi kích hoạt một pháp trận nhỏ trong không khí.

Đây là..... Huy hiệu được khắc trên pháp trận này trông giống như biểu tượng của các vị thần Bắc Âu.

“Ta đã học được kha khá phép thuật của người Bắc Âu. Ta có thể chống chịu được các đòn tấn công của Loki trong một khoảng thời gian.”

Trong tay Vali là một cuốn sách mà hắn đã đọc suốt thời gian qua.

......Đừng nói là hắn đã tự học phép thuật Bắc Âu chỉ trong thời gian ngắn này để đối đầu với Loki? Trong thời gian ngắn thế này sao? .......Khả năng thiên phú của hắn về sức mạnh ma thuật thật đáng kinh ngạc. Nhưng học được đến mức đó chỉ trong thời gian ngắn...

Sensei gật đầu sau khi xác nhận điều đó.

“Hiểu rồi. ........Tốt, ta cũng đã làm xong kha khá công việc, ta sẽ nghỉ ngơi một chút.”

Sensei rời khỏi phòng, để lại tôi và Vali.

Chỉ còn lại tôi và Vali. Một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ bao trùm căn phòng.

Vali ngồi trên sofa, còn tôi thì ngồi trên một chiếc ghế cách xa hắn. Hắn vẫn tiếp tục đọc cuốn sách trước đó.

Vali thường ra ngoài với Bikou mỗi khi không có nhiệm vụ gì. Hắn chỉ đến nhà tôi khi thực sự cần thiết. Có vẻ như hắn không muốn dính líu với chúng tôi quá nhiều. Mà, chúng tôi cũng vậy thôi.

Tôi cũng định rời đi, nhưng lại muốn nói chuyện với hắn một chút.

Không nghĩ ra điều gì để bắt đầu, tôi chỉ gãi đầu rồi lên tiếng:

“........Ngươi biết đấy, dù hắn có là ‘Ác thần’, nhưng ta thật không ngờ mình lại phải chiến đấu với một vị Thần.”

Tôi không mong chờ gì câu trả lời từ hắn, nhưng hắn lại trả lời trong lúc vẫn đọc sách, khiến tôi bất ngờ.

“Hãy nhớ điều này. Nếu tồn tại những vị thần tốt, thì cũng sẽ có những vị thần xấu. Mà, cũng có những trường hợp mà một vị thần tốt lại bị xem là ác thần tùy theo góc nhìn của người khác……”

“Ác thần, huh….. Tại sao hắn lại ghét hòa bình? Dù là một ác quỷ, nhưng ta thấy mãn nguyện chỉ với việc tận hưởng những ngày tháng bên Hội trưởng và mọi người.”

Vali ngừng đọc sách và nhìn thẳng vào tôi, nói:

“Nó có nghĩa là vẫn có những kẻ xem cái gọi là hòa bình của ngươi là một điều đau khổ.”

—Đau khổ, sao?

Vậy tức là việc tận hưởng cuộc sống lại có thể trở thành khổ sở tùy vào cá nhân và vị trí của họ sao…? Thật là một điều đáng buồn. Tôi không muốn tham gia chiến tranh chút nào.

Hmm, tôi nghĩ con người sẽ sống hòa thuận hơn nếu họ hiểu được sự vĩ đại của oppai.

“Thế giới hiện tại có khiến ngươi đau khổ không?”

Vali nhìn lên trần nhà khi nghe tôi hỏi.

“Ta chỉ thấy nó nhàm chán. Vì vậy, trận chiến hợp tác lần này làm ta cảm thấy phấn khích.”

Miệng hắn nhếch lên đến mức khiến tôi thấy sợ.

Đúng là một kẻ cuồng chiến đấu. Hắn thực sự thích chiến đấu đến vậy sao.

“Đúng là khiến ta ghét. Vì thế giới này có quá nhiều kẻ mạnh.”

“-Nhưng cũng chính vì thế mà thế giới này trở nên thú vị. Ta sẽ trở nên mạnh hơn tất cả.”

Ước mơ của Vali, huh. Dù là Thiên Long giống tôi, nhưng giấc mơ của hắn lại hoàn toàn khác.

“Ta … sẽ trở thành quân [TỐT] tối thượng, và tôi sẽ mãn nguyện nếu có thể trở thành một ác quỷ cấp cao. Tôi đang nhắm đến việc tạo nên một dàn harem cho riêng mình.”

À, nếu có thể thì tôi cũng muốn hướng đến cấp độ quỷ tối thượng, nhưng để làm được thì hình như cần phải có lãnh thổ riêng. À, có thể tôi sẽ tạo dựng một doanh nghiệp lớn với thương hiệu Rồng Vếu......?

Hmm, liệu có khả thi không nhỉ!? Nhưng quả thật, giấc mơ của tôi lại mở rộng thêm.

“Nghe đúng là hợp với ngươi đấy.”

Vali mỉm cười.

“À, ta còn một mục tiêu nữa.”

Phải rồi, tôi đã quên mất mục tiêu quan trọng nhất. Tôi nhìn thẳng vào Vali và nói:

“-Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.”

Nghe vậy, Vali mỉm cười rạng rỡ — một nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây — rồi nói:

“Ừ, hãy trèo lên vị trí nơi ta đang đứng đi. Ta cảm thấy vui khi ngươi ngày càng mạnh lên. Đã có lúc ta thất vọng vì một Xích Long Đế Vương không có tài năng gì và quá yếu như ngươi, nhưng ngươi đang trưởng thành theo một cách khác với tất cả các Xích Long Đế Vương trước đây. –Ngươi là người đầu tiên cố gắng làm chủ sức mạnh của Xích Long Đế Vương bằng cách giao tiếp với Ddraig.”

Có thật không đấy, Ddraig?

[Điều đó là đúng. Ta đã nói rồi mà, nhớ không? Rằng cậu là người chủ đầu tiên nói chuyện với ta nhiều đến vậy trong suốt lịch sử. –Và cậu không bị cuốn vào sức mạnh của ta, không phụ thuộc quá mức vào nó, mà đang cố gắng làm chủ nó.]

Vali tiếp lời Ddraig:

“Tất cả các chủ nhân trước đây đều là những kẻ dùng sức mạnh to lớn và nguy hiểm đó theo ý mình. Kết quả là họ bị cuốn vào nó, và cuối cùng đều bỏ mạng trong chiến đấu.”

[Cậu là Xích Long Đế Vương yếu nhất trong lịch sử. Sức mạnh và mọi thứ khác đều yếu. –Nhưng.]

“Ngươi là người đầu tiên cố gắng nắm giữ sức mạnh của Xích Long Đế Vương.”

Khi được Ddraig và Vali nói như vậy, tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng có vẻ như họ kỳ vọng vào tôi còn nhiều hơn chính bản thân tôi nữa. Áp lực kiểu này đúng là khó chịu theo một cách khác.

Albion cũng lên tiếng:

[Những kẻ như vậy mới là đáng sợ nhất. Khi đối đầu với chúng, ta không tìm thấy nhiều sơ hở.]

Vali gật đầu đồng tình với lời của hắn.

“Ngươi nói đúng. Và ta vừa nghĩ ra một điều. –Trong tương lai, có thể sẽ rất thú vị nếu tổ chức một trận đấu giống như Rating Game giữa đội của ta và đội của ngươi.”

Một trận đấu giữa đội của tôi và đội của Vali, huh...

......Ừ. Ừ. Ừ! Không hiểu sao, tôi cảm thấy điều đó rất thú vị.

Tôi cũng không rõ vì sao, nhưng chỉ riêng trận đấu đó thôi là đã khiến tôi thấy hứng thú rồi.

“Hee. Nghe hay đấy! Ta sẽ trở nên mạnh hơn và có được những thuộc hạ giỏi nhất, biết không? Hơn nữa, tất cả họ đều sẽ là mỹ nữ!”

“Fufufu, vậy thì ta sẽ chờ đợi đến ngày đó. Dường như trước tiên ta sẽ phải đấu với gia tộcGremory đã. –Một ngày nào đó, hãy cùng chiến đấu.”

“Gia tộc của Rias Gremory cũng sẽ không thua các ngươi đâu. Nhưng đừng tấn công kiểu khủng bố đấy.”

“Fufufu. Ta không thể hứa trước điều đó.”

Tôi không biết khi nào ngày đó sẽ tới.

Nhưng tôi muốn đánh bại hắn......Vali.

“Ừ, ừ. Quả thực là tuyệt vời. Ta có thể cảm nhận được sức trẻ từ hai người.”

Uwaa! Ông lão Odin xuất hiện giữa tôi và Vali từ lúc nào không biết! Chắc ông ấy đã giải quyết xong việc rồi?

Trông như thể ông ta rất xúc động.

“Xích long và bạch long của thế hệ này thật đặc biệt. Những kẻ ở các thế hệ trước đều là những con ngựa hoang. Chúng nổi loạn khắp nơi, tự tiện khai chiến giữa đỏ và trắng, phá hủy mọi thứ xung quanh, rồi chết. Chúng phát động ‘Juggernaut Drive’ tùy ý. Hãy nghĩ đến bao nhiêu ngọn núi và hòn đảo đã bị thổi bay đi.”

Lão già nói trong khi thở dài.

Rossweisse-san, người đang đứng sau ông, cũng lên tiếng:

“Quả thật, một người là một con rồng dâm đãng, người còn lại là khủng bố, đúng là cặp đôi rất nguy hiểm. Nhưng hai người lại trầm lặng hơn tôi tưởng. Tôi từng nghĩ rằng đánh nhau ngay lập tức mới đúng là cách hành xử của Xích Long Đế Vương và Bạch Long Đế Vương.”

Tôi xin lỗi vì đã dâm đãng!

Nhưng đúng là tôi và Vali là những thiên long khá đặc biệt. Vậy sự khác biệt giữa chúng tôi với các senpai đi trước là gì? À, có lẽ chìa khóa để hiểu được những suy nghĩ của các tiền bối quá khứ nằm ở đó?

“Nhân tiện này, Bạch Long. Ngươi thích phần nào...?”

Ông già hỏi Vali với ánh mắt dâm dê. .......Đừng nói là ông ta định nói chuyện khiêu dâm với Bạch Long đấy nhé?

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Vali hỏi trong khi nghiêng đầu.

Rồi ông lão bắt đầu chỉ vào ngực, mông và đùi của Rossweisse-san.

“Phần cơ thể phụ nữ mà ngươi thích ấy? Xích Long Đế Vương này mê ngực. Vì thế ta nghĩ ngươi cũng có sở thích nào đó giống vậy.”

“Không thể tưởng tượng nổi. Ta không phải Rồng Vếu.”

Vali nói với vẻ khó chịu. Tôi xin lỗi! Tất cả là lỗi của tôi!

“Thôi nào, dù gì ngươi cũng là đàn ông. Phải có phần nào trên cơ thể phụ nữ mà ngươi thích chứ.”

“......Ta không mấy hứng thú với mấy thứ đó. Nếu phải chọn thì ta thích phần hông. Ta nghĩ đường cong từ eo xuống tới mông chính là nơi thể hiện vẻ đẹp của người phụ nữ.”

Khi Vali trả lời như vậy...

“......Ra là vậy. Vậy ngươi là ‘Ketsuryuukou’.” (Rồng Mông)

Khi ông già nói thế...

[.........N....Nuoooooooooon.....]

Có vẻ như Albion đang khóc nức nở.

Tôi liền nói với ông già:

“Ông già, xin hãy dừng lại. Hiện tại, hai Thiên Long đang bước vào thời kỳ nhạy cảm mà!”

Ngay cả tôi cũng bắt đầu thấy tội nghiệp cho Ddraig và Albion! Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hai người họ bị sốc đến phát khóc như vậy.

.......Tôi quyết định sẽ đối xử tốt hơn với Ddraig từ nay về sau.

“Albion, đừng khóc nữa. Ta sẽ luôn lắng nghe tâm sự của ngươi.”

Vali vừa nói những lời tử tế với cộng sự của mình!

Mọi người ơi, hai Thiên Long đã bước vào mùa nhạy cảm của họ rồi.

"Một con rồng đáng thương làm sao. Ừ, có lẽ một ngày nào đó sẽ có một câu chuyện cổ tích về một 'Con Rồng Đáng Thương'."

 Lão già! Tôi sẽ thực sự nổi giận đấy! Lão già sau đó nói điều đó sau khi khẽ ho một tiếng.

"Đúng như ta nghĩ, bọn trẻ vẫn tốt."

 Đột nhiên, ông ta bắt đầu nói như một ông lão.

"Ý ông là gì?"

Khi tôi hỏi, ông ta vừa xoa bộ râu vừa trả lời.

 "Không có gì. Đến tận tuổi này, lão già ngay trước mặt ngươi vẫn tin rằng mình có thể giải quyết mọi chuyện bằng sự khôn ngoan của mình. Nhưng ngươi biết đấy, đó chỉ là niềm kiêu hãnh của lão già này thôi. Điều thực sự quan trọng là tiềm năng của bọn trẻ. Hahaha, ta vừa mới nhận ra điều đó, thật là ngu ngốc làm sao... Niềm kiêu hãnh của ta đã sinh ra Loki. Và giờ đây, vì niềm kiêu hãnh của ta, bọn trẻ đang phải chịu đựng gian khổ."

Đôi mắt của Lão già ngập tràn nỗi buồn. Hừm. Tôi thực sự không thể hiểu được cách những vị thần suy nghĩ.

"Tôi không thực sự hiểu, nhưng chẳng phải cứ từ từ từng bước một là ổn sao?" Tôi buột miệng nói.

Đó là điều mà tôi luôn tin tưởng. Nhưng lão già lại tỏ vẻ kinh ngạc.

C-Cái phản ứng gì vậy chứ... Rồi lần này ông ta bật cười."

Khukuku" như thể thấy điều gì đó thú vị lắm. "...Tuổi trẻ thật tốt. Chúng kích thích những người già. Ừ, ngươi nói đúng. Điều đó rất đúng."

Tôi không hiểu lắm. Nhưng lão già có vẻ mặt hài lòng.

Phần 6:

Trong căn phòng trống trải, tôi đang ngồi thiền với thân trên trần trụi, chỉ mặc mỗi chiếc quần. ............... Đây là để tập trung và chìm ý thức của tôi vào Long Khí. Tôi đang làm theo những gì Sensei đã bảo tôi làm. Tất cả là để tìm ra khả năng mới. Tôi dồn ý thức sâu vào bên trong suốt 30 phút, nhưng....... "---!

Haaa......." Tôi cảm thấy giới hạn của mình và thở ra sau khi phá vỡ tư thế.

Vô ích thôi. Tôi gửi ý thức của mình vào Long Khí với sự giúp đỡ của Ddraig. Tôi đang bơi trong bóng tối, và ngay cả khi vượt qua nó, chỉ có một khoảng không gian trắng xóa. Có rất nhiều bàn ghế, và những người trông giống như các đời Xích Long Đế Vương đời trước đang ngồi đó. Tất cả đều có vẻ mặt trống rỗng như thể không có suy nghĩ gì.

Có lẽ cũng không thể trách được vì họ chỉ là những mảnh vỡ ký ức.

Theo Ddraig, họ chỉ lấy lại ý thức trong [Juggernaut Drive], và họ liên tục lặp đi lặp lại câu thần chú nguyền rủa cho [Juggernaut Drive] để khuyến khích tôi hóa cuồng.

Dù sao thì tôi cũng đã cố gắng nói chuyện với từng người trong số họ... nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Gánh nặng tinh thần đối với tôi rất lớn, vì vậy tôi sẽ không thể chìm ý thức lâu được, nên hôm nay tôi đã quay lại mà không có bất kỳ tiến triển nào.

.....Có vẻ như đây sẽ là một chuyện khá khó khăn. Liệu sức mạnh của Xích Long Đế Vương có bước lên một giai đoạn khác bằng cách thuyết phục những chủ nhân cũ không...?

Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ giữ vững tinh thần bằng cách ngồi thiền và tiếp tục làm việc này vào ngày mai. Tôi nghĩ rằng việc tiếp tục làm mọi thứ là con đường để tiến bộ.

CỬA MỞ

..... Cánh cửa mở ra. Khi tôi ngước lên xem ai bước vào và... Akeno-san mặc một bộ đồ trắng bước vào. Hả? Chị ấy vừa mới hút sức mạnh rồng tích tụ trong cánh tay tôi, nên tôi không nghĩ là tôi cần nó nữa chứ..... Chị ấy đóng cửa lại sau lưng... KHÓA .....…

Đó có phải là tiếng khóa cửa không.....?

Akeno-san để tóc xõa. Trông chị ấy như đang thiếu tỉnh táo, và biểu cảm ấy lại toát lên một nét quyến rũ lạ kỳ.

“Ise-kun......”

“Vâng.”

Dù cô ấy cất tiếng, nhưng giọng của Akeno-san nghe rất trầm… Akeno-san từ từ tiến đến đứng trước mặt tôi.

Rồi Akeno-san tháo dây obi của mình… và rồi chị ấy… chị ấy... chị ấy...

RỤP

Tấm vải trắng rơi xuống sàn.

TÓE RA

Máu từ mũi tôi phun ra.

T-Tại vì ngay trước mắt tôi lúc này, Akeno-san hoàn toàn khỏa thân, trong trạng thái như lúc mới chào đời…!

Một cơ thể trắng nõn không mảnh vải che thân. Không chỉ là ngực của chị ấy mà tất cả đều hiện ra trước mắt tôi…!

Cơ thể tôi đông cứng lại trước tình huống quá sức chịu đựng này! N….N….Ngực! Không chỉ có thế!

Tôi không thể động đậy, và Akeno-san tiến lại gần, vòng tay quanh cổ tôi. Rồi cô ấy ôm tôi!!!

Munyuu. Mnyuuun.

Vếu của Akeno-san! Cánh tay chị ấy! Đùi của chị ấy! Mọi thứ! Tất cả bao trùm lấy tôi!!!

Cơ thể phụ nữ mềm mại và đàn hồi đến mức thổi bay lý trí của tôi!

Aaaaaaaah… Cơ thể của Akeno-san… sao lại mềm mại, mịn màng và mượt đến vậy chứ!?

Ngực của Akeno-san ép sát vào ngực tôi! Ngay cả... nhũ hoa cũng chạm vào tôi nữa!

Tôi không thể nhúc nhích vì cái cảm giác mềm mại đặc trưng của một cơ thể phụ nữ. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc đen óng mượt của Akeno-san. Aaaah, sao con gái lại thơm như vậy nhỉ?

Mùi hương của chị ấy thấm vào mũi tôi, khiến não tôi như biến thành một khu vườn hoa!

Rồi Akeno-san thì thầm bên tai tôi.

“–Hãy làm tình với chị.”

.............

MÁU MŨI PHUN NHƯ SUỐI!

Trong khoảnh khắc, não tôi như ngừng hoạt động, rồi sau đó máu mũi bùng phát ra ngoài.

......L..Làm tình... với chị ấyyyyyy!!?

Nó chắc chắn nằm trong top đầu những điều “bạn muốn được một cô gái nói với mình”, và tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được nghe điều đó từ chính miệng Akeno-san!

Hơn cả thế! Chị ấy nói nghiêm túc sao!? V-V-Vậy tức là! Chị ấy thực sự muốn làm chuyện đó!?

Akeno-san đang ôm tôi bằng cơ thể trần trụi và cảm giác từ vếu thật kinh khủng! Làn da trắng nõn ấy lóa lên, và tay tôi không biết phải đặt vào đâu nên cứ tự động lang thang khắp nơi!

Lần đầu tiên của tôi!

Vậy đối tượng đầu tiên của tôi sẽ là Akeno-san sao!?

Akeno-san nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt của chúng tôi giao nhau.

Biểu cảm của chị ấy có chút vô hồn, như thể chẳng quan tâm điều gì nữa và đang phó mặc bản thân.

Chị ấy áp sát mặt vào tôi... và... đang định hôn tôi.

.......Nếu tôi hôn chị ấy như thế này, có lẽ tôi sẽ đè chị ấy xuống, và cả hai sẽ làm đến cuối cùng......

Một cơ hội tuyệt vời đến với tôi! Có lẽ đây là khoảnh khắc may mắn nhất trong đời tôi!? –Nhưng! Dù vậy!

......Điều này không đúng.

Tôi đặt tay lên vai Akeno-san và đẩy nhẹ chị ấy ra khỏi cơ thể mình.

Làn da của Akeno-san dưới bàn tay tôi mềm mại đến mức có thể cuốn phăng bản năng tôi đi mất.

Nhưng tôi phải kìm lại! Vì điều này không đúng!

c462d2a3-206d-4742-a273-bdfe1d783cf5.jpg

“......Tại sao? Cơ thể chị... không hấp dẫn sao...?”

Akeno-san hỏi tôi bằng giọng run rẩy. Như thể chị ấy đã chắc chắn rằng tôi sẽ làm tình với chị ấy lúc này.

Tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có ích gì nếu nói dối, nên tôi quyết định nói ra suy nghĩ thật lòng của mình!

“K-K-Không phải vậy đâu! Cơ thể Akeno-san là tuyệt nhất! Em không bao giờ chán cặp vếu to lớn của chị dù có sờ bao nhiêu lần đi nữa! Em muốn bóp mông chị, muốn vuốt ve vòng eo của chị, cũng muốn xoa bóp bắp đùi vừa vặn của chị! Em muốn tận hưởng mọi bộ phận trên người Akeno-san, và cuối cùng là muốn vùi mặt mình vào vếu của chị!”

“.....Thì em có thể làm điều đó mà, đúng không? Chị... muốn em làm như vậy. Chị muốn trao cơ thể mình cho em, được ôm vào lòng em, và quên đi tất cả mọi thứ... Tất cả đang ở ngay trước mắt em, chỉ cần đẩy chị xuống là có được... .......Vậy tại sao?”

“Th...Thế tại sao chị lại có gương mặt buồn như vậy?”

“--!”

Có vẻ như Akeno-san lấy lại được ý thức của mình khi nghe câu nói đó của tôi.

Tôi tiếp tục:

“Khi chị làm mấy chuyện ecchi với em, Akeno-san, chị luôn có vẻ rất vui. Nhưng lúc này, trông chị giống như đang làm vậy để quên đi một ký ức đau buồn....”

“.....Đúng vậy. Nếu chị nói như vậy, em sẽ làm gì? Chị đang cố tìm chút yên lòng bằng cách làm tình với em rồi hướng đến trận chiến. Chị nghĩ rằng mình có thể xóa tan cảm xúc này nếu ngủ với em.”

K-Không được! Dù có cảm thấy nhẹ nhõm thì điều đó cũng chỉ là tạm thời!

Nếu như vậy thì Akeno-san sẽ không thể tiến về phía trước được!

Tôi nhặt tấm vải trắng mà Akeno-san đã cởi ra, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể chị ấy. Rồi tôi ôm chị ấy một cách nhẹ nhàng.

Tôi lại cảm nhận được cơ thể mềm mại ấy lần nữa và suýt thì não tôi lại nổ tung, nhưng tôi cố giữ mình bình tĩnh rồi nói với chị ấy:

“......Em sẽ chỉ ôm chị thế này thôi! Em sẽ không làm mấy chuyện ecchi đâu! E-Em là một tên dâm dục thật đấy! Em thật sự rất muốn ngủ với Akeno-san! Nhưng em không muốn làm tình với chị trong tình trạng cảm xúc như thế này!”

“.......Ise-kun.”

Tôi đã nghe về quá khứ của Akeno-san.

Tôi là một tên ngốc, nên tôi chẳng thể nói ra điều gì hay ho để gánh bớt nỗi đau mà chị ấy đang mang.

Nhưng nếu Akeno-san đang dựa vào tôi, thì tôi sẽ chỉ cần ôm chị ấy thế này cho đến khi cô ấy cảm thấy an toàn!

“.................”

Akeno-san không đáp lại.

Tôi nghĩ rằng cảm xúc của Akeno-san đã trở nên bất ổn sau khi chị ấy gặp lại cha mình. Có lẽ vì điều đó mà cô ấy đã cố gắng tìm sự nhẹ nhõm giả tạo bằng cách được một người đàn ông – là tôi – ôm ấp.

Nhưng như vậy chỉ khiến chị ấy bị tổn thương sâu hơn! Chị ấy chắc chắn sẽ hối hận!

Tôi nghĩ mình nên nói ra những cảm xúc thật lòng.

Tôi thì thầm vào tai Akeno-san trong khi ôm chị ấy:

“-Em sẽ luôn ở bên chị. Em sẽ luôn ở bên chị bất cứ khi nào chị cảm thấy buồn. Em sẽ ôm chị như thế này bất cứ lúc nào. Nên xin chị... Xin hãy mạnh mẽ lên.”

Điều duy nhất tôi có thể làm là ôm chị ấy một cách dịu dàng.

“.......Đúng là đồ ngốc. Cả chị... lẫn em nữa......”

“Dù em có là đồ ngốc, em vẫn sẽ bảo vệ Akeno-san.”

“......Ise....... Cảm ơn em........ –Chị yêu em.”

Giọng nói của chị ấy, pha lẫn tiếng khóc, mang theo cảm giác nhẹ nhõm và an toàn.

Tôi ôm lấy Akeno-san nhẹ nhàng như vậy cho đến khi chị ấy buông tôi ra.

Akeno-san. Nếu người chị muốn là em, thì em sẽ luôn ở bên cạnh chị.

Vì vậy, xin chị hãy quay lại là chính mình, Akeno-san.

Phần 7:

Tối hôm đó.

Tôi, Hội trưởng và Asia cùng ngủ trên giường. Hội trưởng và Asia đã ngủ, nhưng tôi vẫn không thể chợp mắt vì mãi suy nghĩ.

Có cả chuyện xảy ra với Akeno-san nữa.

–Và còn trận chiến đang đến gần.

Cảm giác như hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Tuy thời gian trôi qua không dài, nhưng bao nhiêu chuyện đã ập đến. Tôi đã nói chuyện với Vali. Tôi đã gặp một Long Vương. Tôi đã biết về quá khứ của Akeno-san. Tôi đã nghe cảm xúc thật của Sensei.

........Tôi thật sự rất mừng vì mình đã không làm tổn thương Akeno-san.

RÙNG MÌNH......

Cơ thể tôi bất chợt run lên. –Tôi đang cảm thấy lo lắng.

Tôi biết vì sao rồi. Là vì trận chiến sắp tới. Tôi đang cảm thấy sợ hãi. Đối thủ lần này là một vị Thần. Đương nhiên là tôi phải thấy sợ rồi. Tôi muốn chạy trốn ngay lúc này. Nếu có thể, tôi không muốn chiến đấu. Bởi vì tôi có thể sẽ chết.

Nhưng tôi không thể làm thế.

Khi nghe được suy nghĩ của Sirzechs-sama, Hội trưởng đã quyết tâm chiến đấu. Tôi chỉ có thể tin tưởng vào Hội trưởng và tiến về phía trước.

Để bảo vệ các đồng đội. Để bảo vệ người con gái tôi yêu. Tôi phải vượt qua điều này bằng sức mạnh của mình.

“Không ngủ được à?”

......Giọng của Hội trưởng. Khi tôi quay lại, Hội trưởng đang ở đó, mỉm cười với tôi.

“......Akeno có vẻ tươi tắn hơn rồi. Em đã làm gì với cậu ấy phải không?”

Chết rồi. C...Chị ấy phát hiện ra rồi sao?

“B b-b-b b bọn em không có làm...chuyện đó...”

Tôi nói trong khi quay mặt đi chỗ khác.

Thấy phản ứng của tôi, Hội trưởng nheo mắt rồi véo má tôi một cái!

“Chị đâu có hỏi thế. ......Nhưng em thực sự không làm gì chứ?”

“V-Vâng. Em vẫn còn...zin...”

Nghe vậy, chị ấy dừng véo tôi lại.

“Vậy thì được rồi.”

Phù. Hội trưởng có chế độ kiểm tra rất nghiêm ngặt với thuộc hạ của mình.

Khi tôi đang xoa cái má đau của mình, Hội trưởng nắm lấy tay tôi.

Bóp.

Aaaah, chính là đây! Chính là vếu của Hội trưởng! Mịn màng, đàn hồi, nhô cao, và vô cùng mềm mại và to lớn!

Năm ngón tay tôi đang được tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất! Mỗi khi tôi nghĩ đến vếu, thì trong đầu tôi có một quy tắc: “Vếu= Vếucủa Hội trưởng”!

“U..Umm....Hội trưởng......”

Tôi chảy máu mũi trong khi nằm dài trên giường. Hội trưởng nhẹ nhàng nói:

“.......Tim chị đang đập nhanh lắm phải không? Tất nhiên rồi. Chúng ta sắp phải chiến đấu với một vị Thần. Chị cũng cảm thấy lo lắng.”

Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của Hội trưởng qua bàn tay mình.

“Em thật sự cảm nhận được. N-nhưng tại sao chị lại để em chạm vào vếu của chị?”

“Ufufu. Trong sự kiện ở Địa ngục, chị đã hứa sẽ cho em chạm vào chúng rồi mà, nhớ không? Với cả, chị nghĩ đây là cách tốt nhất để giúp em thư giãn. –Em không ngủ được vì lo lắng, đúng không?”

-!

Chị ấy biết hết tất cả. Quả đúng là Hội trưởng của tôi, tuyệt vời thật sự.

“Em sẽ phải chiến đấu ở tuyến đầu, giữ vai trò chủ chốt, và đối đầu với một vị Thần. Em đang lo liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ không. Em không ngủ được vì lo cho mọi người, đúng không?”

Đúng như mong đợi từ Onee-sama của tôi. Chị ấy thấu hiểu tất cả.

“.....Vâng. Những vai trò này thật sự rất đáng sợ. Em cảm thấy vinh dự, nhưng lại lo lắng vì không biết liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ. Em cũng tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại vào ngày mai. Em cảm thấy bất an vì áp lực và sự lo lắng.”

Tôi buột miệng thốt ra những suy nghĩ yếu đuối mà trước giờ chưa bao giờ nói với Hội trưởng.

Tại sao vậy nhỉ? Tôi không thể nói ra những cảm xúc này với ai khác, nhưng lại có thể tự nhiên thổ lộ khi đang chạm vào oppai của Hội trưởng. Và tôi cũng cảm thấy an toàn.

“Không sao đâu. Em có thể nói những điều đó trước mặt chị. –Chị yêu Ise, cả những phần yếu đuối đó nữa.”

Tôi chỉ có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt Hội trưởng. Có lẽ tôi không thể cho Asia hay Akeno-san thấy mặt này của tôi.

Bởi vì đó là Hội trưởng, nên tôi...

Vếu của Hội trưởng thật sự rất mềm mại, và tôi có thể bình tĩnh lại khi chạm vào chúng. Vếu của Hội trưởng thật kỳ diệu.

“Có lẽ vì em là Rồng Vếu, nên em thấy yên tâm khi được chạm vào vếu của chị.”

Hội trưởng vuốt má tôi bằng tay chị ấy.

“Chị không quan tâm em có là Rồng Vếu hay không. Ise là niềm tự hào của chị. –Vậy nên hãy trở nên mạnh mẽ hơn. Giấc mơ trở thành quân [TỐT tối thượng của em, chị cũng tin vào điều đó.”

“Hội trưởng.....”

“Nếu em có thể mạnh hơn và cảm thấy nhẹ nhõm khi chạm vào ngực chị, thì chị không ngại trở thành Công chúa công tắc chỉ thuộc về em. Nếu chị có thể trở thành nguồn sức mạnh cho em, thì đó cũng chính là ước nguyện của chị. –Ise đáng yêu của chị.”

54b289b5-8991-4c82-9892-08b8c7bf1749.jpg

Gương mặt của Hội trưởng tiến lại gần tôi...

Môi tôi và môi Hội trưởng chạm vào nhau.

Nụ hôn thứ ba của chúng tôi...

Nó kéo dài hơn bình thường, và chúng tôi hôn nhau thật dịu dàng...

Hội trưởng, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn – vì chị và vì các đồng đội của em.

-Chắc chắn là vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
"Shemhazai là người kế nhiệm Azazel. Ông cũng là bạn thân của Azazel và Baraqiel."
"Shemhazai là người kế nhiệm Azazel. Ông cũng là bạn thân của Azazel và Baraqiel."
[Lên trên]
Wanwan khi phát âm sẽ giống với "Gâu gâu". Đây là cách gọi mang tính xem thường hoặc chọc ghẹo, thể hiện rằng Midgardsormr không quan tâm hay coi trọng Fenrir, dù nó là sinh vật đáng sợ.
Wanwan khi phát âm sẽ giống với "Gâu gâu". Đây là cách gọi mang tính xem thường hoặc chọc ghẹo, thể hiện rằng Midgardsormr không quan tâm hay coi trọng Fenrir, dù nó là sinh vật đáng sợ.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận