• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 13 - Chính ngươi sẽ trở thành hắn đó!!

Chap 190

12 Bình luận - Độ dài: 9,859 từ - Cập nhật:

Sau khi gần như hoàn tất việc khám phá một phòng thí nghiệm bí mật do một trừ yêu sư bất hợp pháp thiết lập, tôi phóng thức thần để báo cáo tình hình.

Một ngày sau, đội tiếp quản do Juuyaku phái đến để tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn và thu hồi các loại thiết bị, vật liệu đã tới nơi. Chúng tôi đổi ca cho họ, rồi tôi cùng hai người dẫn đường rời đi. Đích đến là thủ phủ của Juuyaku, cũng chính là bản gia của gia tộc.

Dù chỉ có khoảng hai ngàn dân, làng Nagusa, được hưởng lợi từ linh mạch dồi dào của vùng đất trung tâm, vẫn trù phú một cách đáng kể. Khi đến dinh thự Juuyaku, sự chào đón nồng hậu ở đây vượt xa những gì tôi từng trải qua ở các gia tộc khác, thậm chí còn có phần thái quá. Gia chủ đích thân ra tận cổng phủ để cảm tạ, cúi đầu như đối đãi khách quý, quả thật khiến người phải kinh ngạc. Điều càng đáng ngạc nhiên là những người đứng sau ông ta không hề nhìn về phía tôi những ánh mắt khó chịu. Đây chắc hẳn là nét văn hóa đặc trưng của gia tộc Juuyaku. Danh xưng võ phái cực đoan quả thật không phải hữu danh vô thực.

Tôi và Tamaki, người đã đến trước, tiến hành báo cáo chính thức miệng với gia chủ, kèm theo các chi tiết. Sau đó, chúng tôi cùng soạn thảo văn bản gửi đến quận trưởng và Âm Dương Liêu, đóng dấu xác nhận. Đến tối, một bữa tiệc xa hoa, hẳn là tốn không ít tiền, được dọn lên. Đó là bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ khi tôi bắt đầu nhiệm vụ này.

Món tempura cá hamo theo mùa thì mềm mại, thơm ngon. Đống nhím biển chất cao như núi mang hương vị đậm đà. Cá ishidai béo ngậy được nướng muối nguyên con. Những món hải sản sang trọng này có lẽ được nhập gấp bằng ngựa trạm, chắc chắn tốn một khoản không nhỏ. Món ngọt làm từ đá bào rắc đường và mật trái cây là một sự xa xỉ trong mùa hè.

Một Juuyaku vốn thực dụng và mạnh mẽ mà lại chuẩn bị một núi món ăn hoa mỹ như thế này… chỉ riêng điều đó đã đủ cho thấy sự chân thành của họ. Các món đặc sản núi rừng địa phương cũng dồi dào không kém. Rượu sake là loại thượng hạng được cất giữ cẩn thận. Bữa tiệc tối quả là chu đáo đến từng chi tiết.

「Được đãi ngộ đến mức này, thật sự khiến tôi thật xấu hổ…」

「Không, không, chuyện đó chẳng đáng nói! Trái lại, chính chúng ta mới là người phải cảm tạ! Nhờ gia nhân-dono mà Juuyaku đã được gột rửa ô nhục đấy thôi!!」

Gia chủ Isshin Juuyaku, dù ở vị trí cao quý, lại rời ghế chủ tọa xuống tận chỗ tôi, từ nãy đến giờ không ngừng tiếp đãi nồng nhiệt, gần như muốn tâng bốc tôi lên tận mây. Còn tôi, đến giờ vẫn chưa tìm ra cách ứng xử phù hợp với ông ta. Quá nhún nhường hay quá kiêu ngạo đều không ổn… đúng không?

「Nghe nói trên đường đến đây, cậu còn điều tra thêm nhiều thứ? Thật đáng khâm phục sự tận tụy với công việc. Vậy, cậu thấy sao về khu vực quản lý của chúng ta?」

「Quả nhiên, nơi này được quản lý rất tốt. Hoàn toàn không thấy bóng dáng yêu quái nào. Chuyện lần này có thể nói là ngoại lệ. Dĩ nhiên, trong vài ngày tới, chúng tôi vẫn phải tuần tra những địa điểm chưa khảo sát.」

「Nếu có chỗ nào gia nhân-dono thấy đáng ngờ, xin cứ nói. Cần người, ta sẽ cấp. Cần thư tịch, gia tàng sẽ mở. Xin chớ khách khí.」

Chắc hẳn ông ta đã nghe báo cáo từ hai người dẫn đường kiêm giám sát. Việc ông nắm rõ hành động của chúng tôi và đưa ra đề nghị như vậy cho thấy sự chu đáo của ông.

(Giám sát chặt chẽ mà vẫn hợp tác nhiệt tình, có chút gì đó mâu thuẫn… hay là không nhỉ?)

Những vị khách đến đây đôi khi cũng có kẻ xấu tính, lợi dụng vị trí để gây rối trong lãnh địa. Hoặc cũng có thể là người trong gia tộc phạm sai lầm. Việc cử người giám sát để ngăn ngừa rắc rối và xử lý hậu quả, đồng thời hợp tác hết lòng với công việc của sứ giả, không hề mâu thuẫn. Có lẽ chính tôi mới là người đang có cái nhìn lệch lạc. Các gia tộc lớn thường hay kéo chân nhau, thật đấy.

「……」

「……Có chuyện gì chăng? Cậu đang lo lắng điều gì sao?」

「Uoah!?」

Bất chợt, tôi giật mình khi thấy gia chủ ghé sát mặt, gần như nhìn chằm chằm vào… chiếc mặt nạ của tôi. Quá gần, tôi không khỏi lùi lại vì hoảng hốt. Tôi vội ho khan, cố giữ lại vẻ bình tĩnh.

「Không… chỉ là rượu ngon quá, dường như đã ngà ngà rồi. Tôi nên kiềm chế thôi.」

「Chức vụ của chúng ta vốn như thường trú nơi chiến trường, chẳng biết lúc nào phải rút gươm. Say rượu đương nhiên không hay. Nhưng cậu hãy yên tâm, an ninh trong phủ này tuyệt đối không sơ hở. Dẫu có say gục, cũng quyết không để kẻ nào thừa cơ ám hại, Juuyaku chúng ta xin lấy danh dự đảm bảo!」

Gia chủ tự tin đáp. Nhưng có lẽ ông không mong tôi dễ dàng gật đầu đồng ý.

「…Vậy thì khả năng bị chính người trong nhà ám hại vẫn còn đó?」

「Hahahaha! Quả nhiên không hề lơ là! Rất tốt! Vậy thì, ta lấy danh Juuyaku Isshin thề rằng, đêm nay sinh mạng của gia nhân-dono sẽ tuyệt đối an toàn!」

「An toàn cho cả đoàn của Onizuki, đúng chứ?」

Tôi liếc nhìn Tamaki, đang vui vẻ trò chuyện và dùng bữa cùng người nhà Juuyaku, rồi nửa đùa nửa thật chỉ ra điểm đó. Gia chủ không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn phá lên cười sảng khoái, dường như đó chính là câu trả lời ông mong đợi.

「Đúng vậy, đúng vậy! Xin cứ an tâm. Trong nhà này tuyệt không có kẻ phản trắc. Hay là… cậu cần ta lập lời thề?」

「Không cần đâu. Chỉ là đùa chút thôi. Gia tộc Juuyaku nổi tiếng trung thành với triều đình, làm sao dám gây hại cho những người đang thực hiện nhiệm vụ triều đình như chúng tôi chứ?」

Sự việc ở chuồng ngựa trước đó, vốn chỉ là màn thăm dò nho nhỏ, mỗi bên đều giữ lại thủ đoạn ẩn giấu. Chuyện tôi khi ấy khá chật vật thì… cứ coi như quên đi.

「Hahaha! Nhìn cậu thế này, có vẻ còn uống được nhiều đấy! Nào, nào, thêm một chén!」

Những lời nói có thể bị coi là vô lễ, nhưng nếu hợp lý, gia chủ vẫn hào sảng chấp nhận bằng một tràng cười sảng khoái. Không chút bận tâm, ông đưa bình sake ra. Tôi nâng chén nhận lấy, uống cạn ly rượu nóng, rồi bất ngờ có người chìa ra một ly khác. Mặt rượu trắng đục bốc hơi nghi ngút, nổi lớp dầu và chìm vài khúc xương.

「Đây là cốt tửu cá tráp.」

「Hương thơm tuyệt hảo. Xin đa tạ… ơ, này chẳng phải… Kaya-dono?」

Hương vị mặn mà và thơm ngon khiến tôi phấn khởi đưa tay nhận lấy, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng lên nhìn.

Đó là tiểu thư Juuyaku, tóc tai chải chuốt gọn gàng, vận trang phục trang trọng, nở nụ cười tao nhã. Tôi nhớ đã thấy cô ấy trong đám người nhà Juuyaku trò chuyện với Tamaki lúc nãy. Nhưng mà…

(「Ngựa tốt cũng cần yên cương đẹp」, là vậy sao? Hình như đã gặp ở đâu rồi…)

Phải đến khi nghe giọng nói ở khoảng cách gần, tôi mới nhận ra, và chính tôi cũng giật mình vì điều đó. Cô ấy thay đổi quá nhiều. À, phía sau cô ấy còn một tiểu thư khác, dáng người mảnh mai, đang bưng món ăn đứng đợi. Người này cũng có sự khác biệt lớn giữa lễ phục và trang phục làm việc. Chờ đã, chẳng lẽ…

「…Gia chủ?」

「Có chuyện gì vậy?」

「Ngài không thấy việc mai mối này hơi quá đà sao?」

「Ồ? Ta chẳng hiểu cậu đang ám chỉ điều gì cả. Hoàn toàn không biết đấy.」

Tôi thở dài trước thái độ chối bay của gia chủ khi bị vạch trần ý đồ. Dù sao thì tôi vẫn nhận ly rượu. Ừm, ngon thật, chết tiệt.

「Haa… Được các ngài coi trọng, tôi dĩ nhiên lấy làm hân hoan. Nhưng e rằng, lựa chọn này chưa hẳn khôn ngoan đâu.」

Người sở hữu linh lực cao, hay kẻ có dị năng xuất chúng, thì bị mê hoặc rồi nhắm đến giống nòi của họ cũng còn dễ hiểu. Nhưng với tôi thì khác. Cái giữ vai trò chủ đạo chính là thế lực xoay quanh những âm mưu chính trị. Từ tri thức nguyên tác, cho đến đạo cụ, kỹ năng… mọi thứ thêm thắt về sau mới giúp tôi ngoi lên, hoặc bị giáng xuống. Bản thân huyết thống của tôi chẳng có giá trị gì cả. Nhắm đến giống nòi của tôi cũng chỉ uổng công mà thôi.

…Yếu tố yêu mẫu? Chẳng phải đó là điểm trừ sao? Nghĩ kỹ thì việc để yếu tố đó di truyền vào dòng máu của nhà khác thì chẳng phải là hành vi khủng bố à.

「Thật cứng rắn quá. …Hừm. Hai đứa, lui ra đi」

Không rõ gia chủ nghĩ gì về thái độ của tôi, ông nhún vai mỉm cười, rồi ra lệnh cho người nhà bằng giọng điềm tĩnh. Hai người im lặng lập tức rút lui khỏi đó. Nhân tiện, họ để lại món ăn. Tinh thần hiếu khách đây mà. Khoan đã. Con bào ngư này vẫn còn sống? Bị nướng sống, thấm đẫm nước tương ở khe cắt, nó đang quằn quại? Như thể đang gào thét trước khi chết!? Mà cách nó giãy giụa sao lại… gợi dục thế này!?

「…Về bản báo cáo, hình như có phần nương tay thì phải?」

Không biết ông có nhận ra những suy nghĩ trong đầu tôi hay không, câu hỏi của gia chủ vang lên, hòa lẫn vào tiếng ồn ào của bữa tiệc sau khi hai người đã rời đi. Tôi bị kéo về thực tại, buộc phải đáp lại.

「…Ngài muốn nói gì đây?」

「Vừa rồi ta đã lỡ lời hồ đồ, xin nhận lỗi. Chỉ là đùa cợt nơi bàn tiệc, mong được lượng thứ」

Đáp lại câu nói trả đũa mà tôi vội vã thốt ra để giữ thể diện, gia chủ lập tức cúi đầu nhận lỗi. Cái này không phải vi phạm luật sao? Cúi đầu dễ dàng quá đấy!

「Ngài thật gian xảo.」

「Nhưng đó cũng là yếu tố thiết yếu cho công việc của chúng ta, chẳng phải sao? Nếu chỉ phải đổi lấy cái đầu của ta, thì nào có đáng gì」

「Đúng là khí phách võ phái… Tôi không phủ nhận, quả thật cũng có phần biện hộ. Nhưng tình huống lần này vốn đặc biệt. Xin chớ coi đó là một thất bại đơn thuần」

Tôi đành thừa nhận, nhưng vẫn nhấn mạnh một ranh giới quan trọng. Ngoài sự bối rối khi đối mặt với con bạch tuộc cuối cùng, hành động của hai người dẫn đường không hề có sai lầm rõ ràng. Ít nhất, tôi không nghĩ họ đáng bị trừng phạt nghiêm khắc.

「Ta hiểu tâm ý ấy. Nhưng nghề này, chỉ một chút lơ là thôi cũng có thể dẫn đến cái chết. Nếu chỉ bản thân ngã xuống thì còn đỡ, song thất bại của một người có thể kéo theo cả gia tộc, cả lãnh dân, thậm chí sự suy vong của quốc gia. Xin hiểu cho, đây không phải chuyện do cảm tính」

「Quả là đúng vậy. Nhưng cũng bởi thế, chỉ buộc họ gánh trách nhiệm thôi nào chẳng phải là sai lầm? Chính ngài là người đã bổ nhiệm họ, chẳng phải sao? Hơn nữa, còn xen lẫn những yếu tố ngoài trận chiến thuần túy… tôi nói có sai không?」

Việc cử hai người dẫn đường cho tôi, và chính xác là hai cô ấy, đều do gia chủ quyết định. Nếu cử ba người thì sao? Hoặc chọn người khác? Có lẽ mọi chuyện đã an toàn hơn? Tôi cả gan chỉ ra điều đó.

…Nhân tiện, nếu tôi nói thế này vào thời còn làm đầy tớ, có khi đã bị chém vì vô lễ. Tôi cũng lớn lối hơn trước nhiều rồi.

「…Cậu nói rất đúng. Quả thật đó là sai lầm trong quyết định của ta.」

Gia chủ không nổi giận trước lời chỉ trích của tôi, mà chấp nhận nó. Tôi muốn tin rằng ông làm vậy vì lý lẽ, không phải vì địa vị… nhưng liệu có đúng không?

「Vậy là, chuyện của hai người ấy sẽ được bỏ qua?」

「Khó mà làm ngơ hoàn toàn. Xin hãy cho phép ta áp dụng hình thức xử phạt nhẹ thôi」

「Mong rằng thật sự nhẹ… Vốn dĩ, tôi xen vào việc này cũng đã là thất lễ. Xin nhận tội mạo muội」

Tôi chỉ ra điều cần chỉ trích, đề xuất điều cần sửa đổi, rồi xin lỗi để giữ lễ. Lễ nghi rất quan trọng. Là để cân bằng.

「Không sao cả. Như đã nói từ trước, những lời chỉ điểm từ ngoài vào vốn rất quý giá. Ít ai chịu chen chân vào chuyện nội bộ người khác mà chẳng mưu lợi. Xin đừng nể nang gì cả」

Isshin nói đến đó, uống cạn ly rượu vừa rót, nhai rôm rốp món dưa muối. Ông gật gù, tỏ vẻ hài lòng. Thật sự không chút gì tỏ ra xảo quyệt. Thái độ sảng khoái đến lạ. Nhưng câu vừa rồi…

「Người ngoài, sao? …Việc mai mối kia cũng vậy à?」

Mai mối, tất nhiên là nói về hai cô gái kia. Theo thông tin tôi thu thập trước đó từ nhiều phía, chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy. Chẳng lẽ tôi là người đầu tiên được 「phục vụ」 kiểu này? Chắc chắn không phải. Có lẽ những người từng được tiếp đãi theo kiểu 「dịch vụ xám」 này đã giữ im lặng.

「Haha, cậu đúng là không nể nang!」

「Xin ngài đừng đùa. Nói thẳng ra có phần thô tục… nhưng nếu ngay cả kẻ tầm thường như tôi còn được tiếp đãi thế, thì chẳng lẽ mỗi khi có đồng nghiệp ghé thăm, các vị đều như vậy sao?」

Trước câu hỏi mang chút cay đắng của tôi, gia chủ không lộ vẻ khó chịu, chỉ lắc đầu nhẹ nhàng.

「Nếu bị cho là không biết phân biệt phải trái, ta sẽ rất phật lòng. Xin lấy danh dự gia tộc mà phủ nhận điều đó. Ta luôn cân nhắc kỹ lưỡng đối tượng được mời chào」

「Nghe thì vậy, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tôi được sắp cho đến hai người, thì thật khó mà tin tưởng」

Sau lớp mặt nạ, tôi chau mày, gắp miếng bào ngư vừa giãy chết bỏ vào miệng. Nếu quả thật như ông ta nói, thì tôi lại càng không hiểu vì sao chính tôi lại được đối đãi đặc biệt. Không sao lý giải nổi.

「Không phải ý muốn trả đũa, nhưng từ ngoài nhìn vào cũng có điểm khác biệt, chẳng phải sao? …Thôi được. Nếu đã bị cậu chỉ thẳng như thế, ta sẽ không can thiệp thêm vào hai đứa ấy nữa」

Câu đáp thuận theo đến mức bất ngờ. Gia chủ Juuyaku đọc được ẩn ý trong lời tôi, sẵn sàng gật đầu chấp nhận. Nhưng sự dễ dãi ấy chỉ là mào đầu, để mở lối cho điều ông ta sắp nói ra.

「…Cậu nghĩ sao? Có muốn gia nhập gia tộc Juuyaku không?」

「Đề nghị này… thật đột ngột, lại quá táo bạo đấy」

Tôi kinh ngạc trong lòng, đặt đũa xuống bát, đối diện với gia chủ để đáp lại đề nghị. Tôi ngờ vực ý định đột ngột này.

「…Xin thứ lỗi, ngài có hiểu rằng đó là một sự vô lễ đối với gia tộc Onizuki không?」

「Dĩ nhiên. Ta cũng hiểu rằng bản thân đang nói sai chỗ. Đúng lẽ, điều này phải được ngỏ với đương gia Onizuki, chứ không phải với cậu」

Tôi là một người dưới trướng nhà Onizuki. Dù có quyền của gia nhân, nhưng đồng thời tôi cũng là đầy tớ. Dù là đầy tớ hay gia nhân, bổn phận của tôi là trung thành tuyệt đối với gia tộc mà tôi phục vụ. Hơn nữa, xét theo thế tục, tôi là kẻ xuất thân hèn mọn, được một tên Psycho Father kia kéo lên, mang ơn lớn. Theo lẽ thường, dù có phải tan xương nát thịt, tôi cũng phải cống hiến hết mình cho gia chủ và gia tộc Onizuki. Chuyển sang phục vụ gia tộc khác là một hành động phạm thượng nghiêm trọng… ít nhất, đó là cách nhìn của người ngoài.

「Nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu đâu nhỉ? …Xem ra gia tộc Onizuki đang có cuộc tranh chấp phiền phức bên trong thì phải? Ta nghe nói việc cậu được nâng đỡ cũng có một phần nguyên nhân từ đó. Thế nào? Trước khi lửa bén cháy rừng, tìm đường rút lui cũng là một cách đấy chứ?」

「……」

Trước lời chỉ điểm thì thầm của gia chủ, tôi im lặng. Ông ta là người hiếu chiến, nhưng không có nghĩa là một gã não cơ bắp thiếu hiểu biết về chính trị. Ông ta chỉ ưu tiên tiêu diệt yêu quái hơn quyền lực, tiền bạc hay mưu đồ chính trị. Tôi biết ông ta hẳn đã thu thập thông tin về gia tộc Onizuki, nhưng không ngờ lại đưa ra đề nghị thẳng thừng như vậy.

「Nếu từ chối hẳn việc được mời về thì ta cũng có phương án khác đấy. Chỉ cần một thời hạn nhất định, với tư cách khách hay thầy dạy cũng được. Ta sẽ thay cậu bẩm báo lại với gia chủ bên kia là xong」

Nói đến đó, gia chủ ngửa cổ nốc rượu, rồi tiếp lời.

「Kinh đô chính là chốn quỷ môn quan nơi mưu quyền tranh đoạt quẩn quanh. Lên kinh là được triều đình ghi nhận, là dịp nối giao quen biết. Đã thêm cả hai vị tiểu thư, thì cuộc ngấm ngầm tranh đoạt vị trí gia chủ đời kế ắt càng thêm khốc liệt. Đối với một đại tộc như Onizuki, chắc chắn sóng ngầm càng dữ dội. Nghĩ cho địa vị của cậu, trước khi việc xong xuôi, tạm thời tránh xa cũng là cách khôn ngoan, chẳng phải sao?」

Rồi ông ta mỉm cười, tràn đầy thiện ý.

「So với bên đó thì gia tộc ta tuy nhỏ hơn, nhưng vì vậy mà càng trọng thực lực, kẻ muốn vươn lên cũng dễ. Chẳng phải rất đáng để thử sao? Để một gia nhân bị cuốn vào tranh chấp thế tục mà nguy đến tính mạng, về lâu về dài cũng là tổn thất cho giới chúng ta, cho triều đình, và cho cả Onizuki nữa. Thế nào, cậu thấy sao?」

Đó là một lời đề nghị, theo một cách nào đó, hấp dẫn như vàng. Quá ngọt ngào. Nếu không phải tôi, có lẽ đã có người xiêu lòng. Chính tôi cũng thoáng bị cám dỗ. Bỏ lại tất cả để trốn chạy, sự quyến rũ đó khiến tôi dao động trong một khoảnh khắc. Nhưng…

「……Lời đề nghị quả thật đáng mừng. Nhưng, khinh suất mà nghe theo rồi bỏ chủ gia thì thiên hạ chê cười. Tôi xin cung kính từ chối」

Tôi không có ý định từ bỏ vị trí trong gia tộc Onizuki, ít nhất là hiện tại.

Khi nguyên tác kết thúc, khi xác nhận được sự an toàn của gia đình em gái, của cấp dưới và Magoroku, và khi hoàn thành tâm nguyện, tôi sẽ không trốn chạy. Và sau khi tất cả kết thúc… Vì thế, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận đề nghị của gia chủ. Dù nó có thể là lựa chọn hợp lý để tôi sống lâu hơn, nhưng nếu vậy, mọi thứ sẽ là vô nghĩa.

Nếu tôi có thể làm điều đó, có lẽ tôi đã không ở đây từ đầu…

「…Đổi ý là chuyện thường tình của đời người. Lúc nào cũng sẵn sàng mở cửa đón cậu, chớ ngần ngại, khi nào cần thì cứ gọi một tiếng」

「Tôi xin ghi nhận tấm thịnh tình ấy」

Gia chủ nói để giữ một khả năng mở, còn tôi đáp lại cho có lệ. Tiếc rằng, khi mọi chuyện kết thúc, tôi không biết liệu mình còn sống hay không, hay nếu sống, liệu có còn là con người. Khả năng giữ được lý trí con người cũng không cao.

…Mà, nếu rơi vào trường hợp sau, chắc chắn Aoko-sama sẽ thẳng tay tiêu diệt tôi, nên không phải lo chuyện tấn công người nhà. Nghĩ thế thì cũng nhẹ lòng, theo một cách nào đó. Thật là một cái phanh đáng sợ.

「Hahaha. Nào nào, hãy nếm thử món này đi! Đây là món mà đầu bếp nhà ta hãnh diện nhất đấy! Đây là dùng dược thảo mà……」

Không biết ông ta đoán được bao nhiêu tâm tư của tôi. Chỉ thấy gia chủ không hề bất mãn trước sự từ chối, vẫn tiếp tục khoản đãi nồng hậu. Chắc ông ta hiểu rằng cố chấp lúc này là hạ sách. Ông tiếp đón để xoa dịu sự cảnh giác và ấn tượng xấu của tôi. Và tôi cũng chẳng có lý do để từ chối, làm xấu đi không khí. Tôi đành thành thật nhận lấy rượu và món ăn.

「……」

……Và khi đang hưởng thụ mỹ vị, ở góc khuất của tâm trí, tôi vẫn nghĩ. Không biết cơ hội để tôi còn có thể ăn uống như một con người, được nếm hương vị của thức ăn loài người, rốt cuộc còn lại được bao nhiêu lần nữa.

「……Ngon thật」

Thật sự, thật sự, là một bữa ăn ngon…

-

Khi men say vừa đủ ngấm, bữa tiệc cũng đến lúc tàn. Cảm giác dễ chịu, nhưng không đến mức say khướt, việc khéo léo kết thúc đúng thời điểm quả không hổ danh gia tộc Juuyaku. Họ dường như rất biết cách ứng xử với rượu, không để mình say quá mà lỡ mất cảnh giác khi cần thiết. Biết thế nào là đủ, chính là như vậy.

Dưới sự dẫn đường của nữ hầu, tôi bước đi trên hành lang hiên nhà và đến được nơi đó. Căn phòng mà gia tộc Juuyaku sắp xếp cho tôi tại dinh thự của họ còn hơn cả căn phòng ở lữ quán mà tôi từng nghỉ lại khi gặp mặt gia chủ. Trong lúc tôi đi điều tra, Magoroku và Mari dường như đã dỡ hành lý xong xuôi. Vừa bước vào phòng, cả hai đã cùng chào đón tôi.

「Ngài vất vả rồi, chủ nhân.」

「Ngài đã về, thưa Tomobe-sama.」

「À… ta nên đáp lại là 「ta đã về」 nhỉ?」

Không phải nhà mình, trong tình cảnh như vậy nên đáp lời ra sao nhỉ? Một thoáng vẩn vơ nực cười thoáng qua trong đầu tôi.

「Bên này thế nào rồi? Trong lúc ta vắng mặt, hai người có thoải mái chút nào không?」

「Xin ngài đừng nói vậy. Bọn tôi thực lòng lo lắng cho ngài đấy chứ?」

「Chúng tôi, cả anh trai lẫn tôi, đều cầu nguyện mỗi đêm để ngài bình an trở về.」

Câu trả lời của cả hai trước câu hỏi đùa cợt của tôi nằm trong dự đoán. Đặc biệt là Mari, cô ấy thật sự quá ngây thơ, đúng là làm người ta khó xử. Chẳng có ai để phải giữ ý tứ, cứ thoải mái là được, vậy mà nghe cách nói thì rõ ràng không phải cô ấy chỉ nói cho qua. Trước đây, khi còn sống chung, Iruka từng kể với tôi bằng giọng ngán ngẩm rằng mỗi khi tôi vắng nhà, cô ấy có thể cầu nguyện liên tục cả một, hai khắc không ngừng.

「Thôi nào. Đó là thời gian của mọi người, cứ tự do tận hưởng đi chứ…」

Bất chợt, tôi để ý thấy một bàn cờ vây ở góc phòng. Một ván cờ dở dang. Nhưng người chơi này…

「Có ai đến đây sao?」

Một bên chắc chắn là Mari. Nhưng bên còn lại, tôi không nhận ra. Nhìn nước cờ là biết. Chắc chắn không phải Magoroku, cũng không phải Iruka. Rốt cuộc là ai? Tôi hỏi, mang theo chút cảnh giác, hoặc có lẽ là cảm giác giống như ghen tị.

「Ngài có biết Suzune-sama, hầu cận của tiểu thư Hotoya không ạ?」

「À… chẳng lẽ, là cô ấy sao?」

Nghe Mari nhắc đến tên giả của em gái, tôi thoáng bất ngờ vì sự bất ngờ ấy. Nhưng ngay lập tức, tôi lấy lại bình tĩnh và xác nhận.

「Vâng. Tôi đang giúp cô ấy luyện tập đàn koto, và trên đường về, chúng tôi đã chơi một chút. Có phải… tôi đã làm ngài không vui?」

Câu cuối, Mari hỏi với vẻ lo lắng, dường như nghĩ rằng tôi không hài lòng. Có lẽ cô ấy nhận ra cảm xúc tiêu cực từ giọng điệu của tôi?

「Không, không có chuyện đó. Ra là cô ấy… Mari, cô ổn chứ?」

Chẳng có lý do gì để trách cứ việc em gái và Mari thân thiết với nhau. Nhưng tôi lo cho sức khỏe yếu ớt của cô ấy. Đặc biệt, em gái tôi vốn là một cô nàng nghịch ngợm, ít nhất là cái cô nhóc mà tôi từng biết ngày xưa. Vì thế, tôi lo cô ấy có thể đã gắng sức quá mức.

「Không phải là chuyện gì quá căng thẳng đâu ạ. Hơn nữa, tôi thấy rất vui. Giờ đây tôi không còn được gặp Iruka-sama thường xuyên nữa… À, và trong buổi luyện tập, tôi còn nhận được chút thù lao nữa!」

Rồi cô ấy cho tôi xem số tiền thù lao. So với việc được một bậc thầy chính thức dạy thì rẻ hơn, nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ.

「Xin ngài hãy nhận lấy.」

Mari cúi đầu cung kính, đưa số tiền ra như thể dâng hiến. Hành động quá đỗi trang trọng khiến tôi bối rối.

「Đó là tiền cô kiếm được, cứ giữ lấy mà dùng theo ý mình đi.」

「Không ạ. Xin ngài hãy nhận lấy. Đó là mong muốn của tôi.」

「Thế ta thành kẻ bám váy à?」

Một gã đàn ông trưởng thành lại đi lấy tiền kiếm được từ một cô gái mù yếu ớt… Không, chắc là toàn bộ số tiền này. Đây chẳng khác nào tận cùng của ký sinh. Không phải xưởng bóc lột, mà là hành động của loài cầm thú. Kẻ không phải người… Tôi còn là người không đây?

(Nhưng nếu từ chối, chắc cô ấy sẽ áy náy lắm…)

Hành động tưởng chừng như liều lĩnh, ngu ngốc do thiếu hiểu biết, có lẽ là vì cô ấy muốn cảm thấy mình hữu ích, muốn yên tâm về vị trí của mình. Trước đây, cô ấy từng vài lần nói về chuyện này. Từ chối có khi lại khiến cô ấy thêm lo lắng. Vậy thì…

「Thôi được. Tạm thời cứ để dành làm khoản tiết kiệm nhé? Có sẵn tiền phòng thân lúc cần thiết cũng quan trọng mà.」

Tôi chọn cách giữ tiền như một khoản tiết kiệm, đưa ra một kết luận trung dung. À, phải rồi, Kayo từng nói gì đó về việc kinh doanh két sắt, hình như đang có chương trình ưu đãi lãi suất cho khoản gửi tiết kiệm. Phải chuẩn bị cho tài sản lúc về già chứ. Trông chờ vào lương hưu thì không ổn đâu!

「Vậy tối nay tắm xong, chúng ta đánh một ván nhé? Để ta xem cô tiến bộ thế nào khi ta vắng mặt.」

Cách kiểm tra là xem tôi trụ được bao nhiêu nước trước khi đầu hàng. Dạo gần đây, thường chưa đến bốn mươi nước là tôi đã bị chiếu hết.

「Vâng! Tôi rất sẵn lòng được đối đầu với ngài!」

Mari đáp lại yêu cầu của tôi với niềm vui thuần khiết. Đôi mắt nhắm nghiền, nụ cười rạng rỡ như hoa nở, toát lên vẻ hồn nhiên trẻ thơ. Cơ thể cô ấy khẽ nhảy lên vì vui mừng, khiến thứ gì đó đung đưa, làm tôi vội vàng dời mắt đi. Tôi nhìn sang anh trai cô ấy đứng bên cạnh. Anh ta chỉ cười khổ và gật đầu chào. Thế là ổn sao, anh bạn? Là anh trai mà thế này ổn sao?

「Ờ, thôi, cứ chuẩn bị đi đã. Còn việc của ta… để xem nào.」

Tôi đã biết nhà tắm dành cho khách ở đâu nhờ cô nữ hầu dẫn đường lúc đến phòng. Đó không phải vấn đề. Nếu có vấn đề trước mắt, thì chính là…

「Gia nhân xử-dono ơi~, anh chắc hẳn là đã say trong tiệc rượu rồi phải không~? Bọn em mang thuốc giải rượu tới đây, nên sẽ tận tình hầu hạ anh cho đến sáng đó~?」

「Trong phòng tắm trơn trượt lắm đấy… Anh có muốn bọn em tắm rửa cho không?」

「Xin lỗi nhé. Tôi tắm xong rồi.」

Đối mặt với hai cô gái trần như nhộng, tay cầm thứ thuốc tỏa mùi ngọt ngào đầy khả nghi, tôi vừa tắm xong với tốc độ cực nhanh, nở nụ cười đắc thắng và buông lời như vậy.

-

Không chỉ riêng nguyên tác「Yamiyo no Hotaru」, mà phòng tắm từ lâu đã là một điển hình trong các trò chơi eroge. Trong「Yamiyo no Hotaru」, đặc biệt mỗi khi tắm rửa được hiển thị như một lựa chọn, thì nhất định sẽ kèm theo hiểm nguy.

Việc tắm chung với Onizuki Ayaka trong vai trò chị gái (hoàn toàn lành mạnh) là một trong số ít khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi. Thông thường, vì trạng thái「khỏa thân hoàn toàn」 không còn bất kỳ trang bị bảo vệ nào, nhân vật chính thường bị tấn công theo kịch bản quen thuộc. Lưỡi dao của sát thủ xuyên qua sàn nhà nhắm vào hạ bộ, bị yêu quái ăn tươi nuốt sống, hay bị gấu tấn dùng cái đầu như quả bóng bi-a, những thứ đó, đáng tiếc thay, chỉ là màn khởi đầu.

Việc bị Gorilla-sama lao vào và reverse-rape đã trở thành một motif thường xuyên, như kiểu uống bia tươi vậy. Bạch Hồ đang được gội đầu trong bồn tắm bỗng thức tỉnh, chặt đứt tay chân và reverse-rape nhân vật chính.  Bị quan giám định bắt uống thuốc, ý thức mơ hồ, sau đó mười lần liên tục bị quay vòng trong trò rút thăm dịch trắng. Ở một góc độ khác, tại nhà trọ có bồn tắm lộ thiên nhìn ra toàn cảnh kinh thành, trong cơn lũ yêu quái, nhân vật chính cùng Shirawakamaru đắm chìm trong「tình yêu đích thực」 đầy cuồng nhiệt, chỉ để rồi màn hình tối đen với Bad Ending cùng tiếng gầm của yêu quái. Còn nhớ có lần với cô tiểu thư nhà Ako, vừa mới ngượng ngùng cùng tắm, định vén tấm vải che ngực thì lập tức bị chém rơi đầu, bắt buộc rẽ sang route R-18G.

Dĩ nhiên, đây không phải là game mà là thực tại, và do TS, tuyến cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác, chưa kể tôi không phải là nhân vật chính. Tuy nhiên, các event flag vẫn có giá trị tham khảo.

Ở những ngôi làng hay dinh thự nơi tôi nhận nhiệm vụ, tôi thường được gọi là 「Của quý」 hay 「Ngựa giống」và được sắp xếp những sự kiện dịch vụ có sẵn với các cô gái quần chúng hoặc gần như quần chúng, dẫn đến những sai lầm một đêm. Những hình ảnh gợi cảm tuyệt đẹp, vật phẩm hiếm, hay tăng các chỉ số nhưsức mạnh sinh lực, thường đi kèm cái giá là giảm độ yêu thích của nữ chính hoặc tăng mức độ yandere. Đặc biệt, sức mạnh sinh lực đôi khi ảnh hưởng đến các nhánh cốt truyện hoặc tỷ lệ thành công của các lựa chọn.

Và đúng là trong số đó, có một mô hình tương tự với tình huống mà tôi đang gặp phải.

Trong trường hợp này, nếu chọn ngay lập tức rời khỏi phòng tắm, sự kiện sẽ bị coi là suýt xảy ra và không diễn ra. Dù không có lựa chọn từ chối sử dụng bồn tắm đã được chuẩn bị vì lý do bất lịch sự, nhưng việc chuẩn bị trang phục cho tiệc tối hay trang điểm thường mất thời gian. Vì vậy, tôi phán đoán rằng nếu nhanh chóng rửa người và rời bồn tắm ngay lập tức, tôi có thể tránh được sự kiện này.

Và kết quả là thế này đây…!!

「Gia nhân-dono! Xin mời nhấp phát mạnh mẽ! Xả hết ra với lòng thương xót đi ạ!」

「Xin mời một phát ạ」

「Này, khoan đã chứ!」

Tôi đang ngâm mình trong bồn tắm, đối mặt với hai cô gái trần truồng quỳ xin, tay cầm đủ thứ từ dương vật giả, chất bôi trơn đến thuốc tăng lực, còn tôi thì lặp lại lời đáp trả giống hệt lần trước khi bị đẩy mông vào. Hài hước thật. Tác phẩm này không phải là 18+, vậy nên chẳng phải đây là lúc chuyển cảnh để làm lu mờ dòng chảy câu chuyện sao? Mà cảnh tượng này… thật sự quá tệ hại.

「À… hay là các cô quấn tạm cái khăn quanh người đi? Dù sao thì cũng lạnh đấy?」

Tôi khuyên hai cô gái đang hoàn toàn không một mảnh vải che thân như thế. Trông họ thật sự quá thảm hại. Đây không phải nhà tắm bọt đâu. Nhanh chóng chuyển cảnh đi chứ. Thật sự không thể che đậy thêm được nữa.

「Không chuẩn bị khăn đâu ạ!」

「Không có đâu」

「Vậy thì đi lấy một cái đi?」

「Rồi anh sẽ bỏ chạy chứ gì!」

「Trốn chạy là hèn hạ lắm đó」

Ý định của tôi bị nhìn thấu và bị chỉ trích ngay lập tức. Cũng phải thôi, đúng là như vậy mà.

(Dù có cố đột phá… không, không được.)

Trừ phi hóa yêu, còn trong trạng thái tăng cường linh lực thông thường, người bị khống chế chắc chắn sẽ là tôi. Hơn nữa, nếu gây ồn ào và thu hút người khác đến, kẻ mất đi phẩm giá cũng sẽ là tôi. Ít nhất, ấn tượng từ những người như Tamaki hay Yukine sẽ không mấy vui vẻ. Kỹ thuật chuyển cảnh để lướt qua những hành vi hay miêu tả nhạy cảm đã không còn hiệu quả khi văn bản kéo dài lê thê thế này, phá vỡ sự hài hòa của câu chuyện… Có phải do rượu không? Tôi đang nói cái gì thế này?

「…」

Tôi lắc đầu để xua tan cơn say, trầm ngâm suy nghĩ, đảo mắt nhìn quanh, và cuối cùng lại hướng ánh nhìn về phía đó. Không thể phủ nhận rằng trong lý do tôi chú ý đến hai cô gái đang quỳ trần truồng kia có chút cảm xúc không trong sạch, nhưng đó không phải lý do duy nhất.

(Đường chỉ may… sẹo mổ, sao?)

Vì không có trang phục che chắn, cơ thể trắng ngần của hai cô gái phơi bày rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ, đó không chỉ là làn da mềm mại. Là trừ yêu sư, chịu thương tích là số phận. Hoặc có thể cơ thể họ đã bị can thiệp bởi một loại bùa chú nào đó. Dù được khâu vá và chữa trị cẩn thận, những dấu vết khắc trên toàn thân vẫn rõ ràng…

「Hana, tôi cảm nhận được ánh mắt! Bị nhìn chằm chằm rồi! Đang bị săm soi đấy!」

「Thích nhìn lén à?」

「Không phải vậy!」

Tôi vội vàng phủ nhận để ngăn họ hiểu lầm hành vi quan sát nghiêm túc của tôi thành ý đồ xấu. Dù trong lòng thế nào, hành động vẫn vậy, nên nghe chỉ như lời bào chữa vụng về. Thật đáng tiếc.

「À! Nhìn lén thì không sao đâu! Nhưng nếu thế, để chúng tôi làm cho dễ nhìn hơn nhé? Có muốn chúng tôi dạng ra không?」

「Không, không cần… Khoan, dừng lại! Cô định làm gì!?」

「Haha! Đúng như anh nghĩ đấy!!」

Từ tư thế quỳ đầy trang nghiêm, một cô đột nhiên đứng bật dậy, để lộ tất cả. Ngay lập tức, cô còn lại cũng làm theo, khiến tôi chỉ còn cách quay lưng lại. Tiếng nước bắn tung tóe vang vọng trong phòng tắm. Một cảm giác mềm mại chạm vào lưng tôi. Khá là… lớn. Một cánh tay vòng qua cổ tôi, và tôi chỉ có thể bất lực chấp nhận.

「… Chẳng phải đã hứa là không có chuyện bán thân từ phía gia chủ sao?」

「Đúng vậy! Không phải lệnh của gia chủ đâu!」

「Tự ý hành động…」

「Ra vậy, bị chơi xỏ rồi.」

Không có lệnh chủ động bán thân. Chỉ đơn giản là hai cô gái tự nguyện khẩn cầu… đúng là một chiêu bài. Quá xảo quyệt. Đúng là trừ yêu sư, bẩn thỉu thật.

「Không không không! Xin hãy tin chúng tôi! Gia chủ thật sự không biết gì đâu ạ!」

「Thật đấy. Nghiêm túc. Sự thật chỉ có một.」

「… Nói miệng thì dễ lắm.」

Cô gái tên Hana, vẫn ôm từ phía sau, nhảy nhót tỏ vẻ bất bình, rồi vòng ra trước mặt tôi, đưa ra lời biện minh mỏng manh như cơ thể cô ta. Tôi cố gắng ngoảnh mặt đi để tránh nhìn cơ thể cô. Chết tiệt, tình huống này giống hệt eroge… đây đúng là thế giới eroge mà.

「… Giả sử.」

Tình huống bất thường, hơi thở quyến rũ, mùi hương ngọt ngào. Để che giấu ngọn lửa đang sôi sục trong lòng, tôi lên tiếng. Lời nói ngắt quãng một chút, tôi chỉnh lại từ ngữ, cẩn thận lựa lời.

「Giả sử, không phải do gia chủ ra lệnh. Vậy ý nghĩa của việc tự nguyện làm chuyện này là gì? Với một kẻ mới nổi như tôi, một gã chỉ quen biết vài ngày, nếu không phải lệnh của gia chủ, chẳng phải càng nên cảnh giác hơn sao?」

Mỹ nhân kế. Chẳng phải họ đang cố ý quyến rũ để hạ thấp tôi sao? Hai cô gái trẻ, quan hệ còn chưa sâu, lại cùng nhau bán thân cho một gã đàn ông dòng máu thấp kém, nếu không phải gái lầu xanh thì ai tin được. Nếu không phải lệnh của gia chủ, thì càng đáng nghi hơn.

「… Có phải anh hơi cảnh giác quá không?」

「Nội dung được dạy khác hẳn thế này…」

「Ngược lại, lý do gì khiến các cô nghĩ rằng cách này sẽ thành công?」

Phản ứng của tôi khiến cả hai cô gái lúng túng, và tôi cũng bị cuốn theo sự bất thường này mà trở nên bối rối. Lý do gì khiến các cô nghĩ tôi sẽ sa vào lưới tình? Các cô dựa vào đâu? Được giáo dục kiểu gì vậy?

「Sách khiêu dâm đấy ạ! Chúng tôi khuyên đọc 「Nghi thức hiến tế dâm loạn」 của Nonji Koka-sensei!」

「Tác phẩm của Hozukisou-sensei, 「Công chúa quý tộc bị đóng đinh bởi ngọn thương của giống loài thấp kém」…」

「Trả lời gì mà bất ngờ thế!?」

Nếu là lời dạy từ tiền bối thì còn hiểu được, nhưng lại là sách khiêu dâm sao? Mà cái tựa đề ghê rợn đó là gì vậy!?

「Chúng tôi đã học rất nhiều đấy ạ!!」

「Luyện tập với đủ loại đạo cụ để tái hiện được!」

「Nỗ lực vô ích quá đấy!」

Phải phân biệt giữa hư cấu và thực tế chứ! Những màn trong sách khiêu dâm toàn thứ không thể áp dụng ngoài đời đâu! 「Công cụ」 của đàn ông ngoài đời không phải loại hiệu suất cao đâu nhé!?

「Mà này, các cô đang cố lướt qua, nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đúng không?」

「Nyaha, bị lộ rồi à?」

「Ừm. Anh nhạy bén bất ngờ đấy.」

「Hana này… cô nói hơi quá đáng rồi đấy, không phải sao?」

Kaya cố lấp liếm bằng vẻ ngây ngô, còn Hana thì thản nhiên buông lời gần như xúc phạm. Tôi mong các cô đừng coi tôi là một gã hạ nhân thiếu học thức mà khinh thường.

「Không khinh thường đâu ạ! Ờm, lý do là…」

Dưới ánh nhìn lạnh lùng qua vai của tôi, Kaya vội vàng phân bua. Cô ấy ngượng nghịu đan tay lại, ấp úng như đang chọn lời. Nhân tiện, cặp ngực cân đối và khá lớn của cô đang cọ sát trực tiếp vào lưng tôi. Cảm giác quyến rũ như rắn trườn khiến tôi phải cố kiềm chế lý trí để giữ bình tĩnh. Phật ơi, xin cứu lấy con.

「… Nếu anh đi, sẽ có người khác đến.」

Thấy Kaya ấp úng, Hana, đang ngâm mình trong bồn đối diện, trả lời thay với vẻ chán nản. Nói xong, cô ấy lặng lẽ tiến gần, trèo lên chân tôi, cơ thể mảnh mai gần như dính sát, ánh mắt như muốn che mờ tầm nhìn của tôi bằng cái liếc nhìn từ dưới lên. Quyến rũ, nhưng… khoan đã. Cô ấy vừa nói 「người khác」?

「Người khác, ý là sao? … Các cô không hài lòng với chuyện đó?」

「Hahaha… ờm, vâng.」

Tôi nắm được ý định của cô ấy và hỏi, Kaya tiếp lời với một nụ cười gượng gạo, đầy áy náy.

「Vốn dĩ, chúng tôi được nuôi dưỡng để phục vụ việc sản xuất nhân lực… À, ý là, chúng tôi được cung cấp đầy đủ ăn ở, nên phàn nàn thì cũng không đúng. Nhưng mà, chẳng phải ai cũng muốn đối tác tốt hơn một chút sao?」

Cô ấy nói, vừa như lấp liếm, vừa như xấu hổ, vừa như cam chịu, vừa như tự thuyết phục bản thân, lại vừa như thuyết phục tôi.

「Dù sao thì sớm muộn cũng phải thuộc về ai đó, và phải tiếp xúc với đủ loại người… Nhưng ít nhất lần đầu tiên, chúng tôi muốn đó là một người tử tế, đúng không?」

「Một gã xuất thân đầy tớ như tôi mà là tử tế sao?」

「So với những người khác thì… ừm.」

Khi tôi nghi ngờ hỏi lại, Hana lẩm bẩm với vẻ mặt chán chường, biểu cảm chân thật nhất của cô ấy từ trước đến giờ. Cả hai nhìn nhau. Tình hình tệ đến vậy sao?

「Vì thế nên mới làm chuyện này? Và muốn tôi tin điều đó?」

「Chúng tôi thật sự mong anh tin… đó là điều thành khẩn nhất.」

「Cùng với đó là xin chút lòng thương. Nghiêm túc đấy.」

Lời đáp của cả hai trước sự nghi ngờ của tôi mang một giọng điệu chân thành hơn cả câu chữ, toát lên sự cay đắng. Và họ tiếp tục.

「Ờm… chúng tôi giải thích thế này là vì đúng thật là muốn được anh đồng cảm và… 「gieo giống」 sẽ giúp được chúng tôi. Nhưng không phải vì cá nhân anh là người chúng tôi ghét đâu ạ!」

「Anh đã cứu chúng tôi. Che chở cho thất bại của chúng tôi. Chúng tôi mang ơn. Đây là lời cảm tạ.」

「Nhưng mà, chỉ vì ơn nghĩa mà bán rẻ lần đầu của mình như gái lầu xanh thì đúng là quá rẻ mạt rồi đấy」

「Vậy sao?」

「Thật à?」

「À, ừ…」

Lời nói và phản ứng của cả hai khiến tôi nhận ra sự khác biệt về giá trị quan. Hay là do tôi quá ngây thơ? Không, với công việc này, nguy cơ bị xâm hại luôn rình rập. Bị bán vào lầu xanh ở vùng biên cương chẳng phải hiếm. Gái điếm bán thân với giá rẻ mạt là chuyện thường. Thiếp cũng có. Làng tôi sinh ra thì khác, nhưng ở một số vùng, vào ngày lễ hội, phong tục phóng túng cho phép buông thả. Xét cho cùng, trong lịch sử, càng đi ngược thời gian, văn hóa càng phóng túng. Huống chi đây lại là thế giới hệt như eroge.

「……」

「……Gia nhân-dono?」

「Hm? Ờm…?」

「Anh có thể thương xót, ban ơn không?」

Đang im lặng, tôi bị hai người cất lời gọi. Họ ghé sát mặt, ánh mắt chan chứa mong chờ, khẩn cầu.

「……Không được」

Đó là lời từ chối của tôi sau một thoáng im lặng.

「… Hiểu rồi. Vậy chúng tôi xin bỏ cuộc.」

「Ừ. Xin lỗi vì làm phiền.」

Nghe lời tôi, cả hai chấp nhận một cách thẳng thắn. Kaya rời khỏi người tôi, ngâm mình vào nước với tiếng 「chạp」. Cảm giác trên lưng tôi thoáng trống trải. Hana cũng rời chân tôi, giữ khoảng cách trong bồn.

「Ngạc nhiên là ngài dứt khoát thật. Tôi cứ tưởng ngài sẽ dây dưa thêm.」

「Nếu làm ầm lên, chúng tôi sẽ bị gia chủ quát mắng. Với lại…」

「Chúng tôi mang ơn. Làm phiền anh không tốt.」

Cả hai ngâm mình trong nước, nói lý do rút lui một cách uể oải, mang chút vẻ cam chịu.

「Nhưng hành động này chẳng phải đã đủ phiền phức rồi sao?」

「Đằng nào cũng chẳng mất gì. Liều một phen thôi」

「Với lại, bình thường, có hai thiếu nữ dễ thương đến xin gieo giống, đàn ông nào lại đi từ chối chứ! Anh chắc chắn là có sở thích nam sắc phải không? Bọn tôi còn nghe đồn trong gia tộc Onizuki có những thiếu niên mỹ lệ cơ mà? Hay là anh thích như thế thật!?」

Thái độ họ dường như đã trút bỏ gánh nặng, nói năng cũng bạo dạn hơn. Không hoàn toàn, nhưng so với lúc trước thì rõ ràng gần với bản chất thật của họ hơn.

「Sao có thể chứ… Chỉ là tôi không chấp nhận một mối quan hệ nhảy cóc qua mọi bước như thế. Nhưng tôi công nhận, cả hai đều dễ thương, cũng đầy sức hút」

Không đến mức đặc biệt như Aoi hay Mari, song cả hai quả thực có gương mặt xinh xắn, dễ được gọi là mỹ nhân. Có lẽ vì vai trò của họ mà được chăm chút bằng huyết thống hay thuật pháp gì đó cũng nên.

「… Dễ thương chứ không phải xinh đẹp, anh đang coi thường chúng tôi à?」

「Đối xử như trẻ con sao?」

「Không đời nào… Muốn tôi sửa lại không?」

「Thôi khỏi! Muộn rồi! … Mà được gọi là dễ thương là lần đầu, nên hơi bất ngờ thôi.」

Kaya giả vờ hờn dỗi nhưng thực ra là xấu hổ. Thật khéo léo. Không biết bao nhiêu trong đó là tính toán đây…

「Nếu nói thêm, thì với vị trí hiện tại, tôi vẫn còn túng thiếu lắm. Chưa đủ khả năng nuôi cả gia đình đâu. Nghĩ đến chuyện nhận con hay trả tiền cấp dưỡng thì… làm sao nổi, đúng không?」

「Nhận con…」

「Tiền cấp dưỡng…」

Hai cô gái lặp lại lý do pha chút đùa cợt của tôi, rồi bật cười khổ sở như thể không nhịn được. Họ ôm bụng, trông cực kỳ vui vẻ.

「Đúng là! Trong tình huống này mà còn nghĩ đến chuyện đó, ngay cả trong sách khiêu dâm cũng không có đâu…!!」

「Nhận con…! Gieo giống mà còn lo tiền cấp dưỡng…!」

Lời nói của tôi dường như chạm đúng dây đàn cảm xúc, khiến cả hai cười nghiêng ngả, cơ thể rung lên bần bật.

「Chẳng phải chính vì là sách khiêu dâm nên mới thế sao? …Dù nơi khác thế nào, với tôi, gieo giống rồi phủi tay không phải tính cách của tôi đâu. Có lẽ là do quê hương tôi chăng.」

Nếu vô trách nhiệm sinh con đẻ cái lung tung, mùa đông sẽ thành địa ngục. Có lẽ vì thế mà ở làng tôi lớn lên, con ngoài giá thú thực sự rất hiếm. Dù tính cả trường hợp tử vong, một cặp vợ chồng nhiều nhất cũng chỉ có ba con. Có thể mùa sinh sản cũng được quy định. Đám em tôi và những đứa trẻ khác trong làng, trừ vài ngoại lệ, hầu hết đều sinh cùng khoảng thời gian. Trừ tôi.

… Có lẽ chính vì thế mà tôi không ngần ngại bán thân mình?

「… Đại khái là vậy. Hãy thông cảm đi. Nếu tôi làm chuyện đó, chẳng phải sẽ khiến mối quan hệ với nhà Onizuki trở nên rắc rối sao?」

Tôi gạt đi ký ức u tối trong đầu, kết thúc lý do một cách dứt khoát. Nhận con và trả tiền cấp dưỡng cho những đứa trẻ sinh ra mà không được sự đồng thuận của cả hai bên chắc chắn sẽ thành rắc rối lớn.

「Hahaha… vậy thì đành chịu thôi, đúng không?」

「Phù, phù… đúng là tiền quan trọng thật.」

Không biết lòng họ nghĩ gì, nhưng tiếng cười dần lắng xuống là thật, và cả hai tỏ ra chấp nhận lời tôi trên bề mặt. Nhưng trong ánh mắt họ, sâu thẳm là một cảm xúc u tối…

「…」

Nhìn vào ánh mắt ấy, một ý tưởng chợt lóe lên. Vốn dĩ, tôi chẳng có nghĩa vụ phải làm đến mức này. Nhưng…

「… Tôi có một đề xuất.」

Dĩ nhiên, tôi không có ác ý với hai người. Dù chỉ quen biết ngắn ngủi, chúng tôi đã cùng chiến đấu. Tôi không muốn họ gặp chuyện tồi tệ hay bất hạnh. Vì thế, tôi đưa ra đề xuất. Xác nhận ánh mắt của cả hai đang hướng về mình, tôi tiếp tục.

「Không hiểu sao, nhưng dường như gia chủ nhà các cô khá quý tôi?」

「Hình như vậy thật.」

「Được ưu ái quá. Xảo trá thật.」

Cả hai hoàn toàn đồng ý với lời xác nhận của tôi, thậm chí trong lời Hana còn thoáng chút oán trách. Tôi cười gượng để lấp liếm, rồi đi vào vấn đề chính.

「Gia chủ nói bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón tôi như khách. Vậy… có lẽ nếu tôi đòi hỏi một chút ích kỷ, họ sẽ chấp nhận.」

「Ích kỷ? Đòi hỏi gì?」

「A! Hiểu rồi!」

Hana là người đầu tiên nhận ra ý tôi. Cô ấy thì thầm với người bạn đồng hành.

「A! Ra vậy! Đặt trước!!」

「Nói trắng trợn thế thì hơi…」

Kaya gật gù như đã hiểu. Tôi nhíu mày trước cách nói thẳng thừng, lộ ra vẻ mặt khó tả. Nhưng ý nghĩa thì không sai.

Đặt trước… tức là yêu cầu về cách đối xử nếu tương lai tôi chấp nhận lời đề nghị. Gia chủ dường như rất hứng thú với 「hạt giống」 của tôi. Vậy thì tôi có quyền chỉ định đối tác. Tận dụng điều đó để yêu cầu giữ hai cô ấy ở trạng thái 「nguyên vẹn」. Một dạng đặt trước…

「Đối xử như hàng hóa có lẽ không dễ chịu, nhưng… cách này có thể giúp kéo dài thời gian một, hai năm.」

Kéo dài vô hạn là không thể, và nếu tôi sụp đổ, hợp đồng tự động hủy. Mà chuyện đó chẳng còn xa. Nên đây chỉ là kéo dài thời gian… Nhưng với hai cô gái trẻ này, thời gian ấy quý như vàng sa.

「Tôi sẽ tìm cách hủy hợp đồng vào thời điểm thích hợp. Có thể nó sẽ tự nhiên biến mất. Từ đó trở đi, tùy thuộc vào hai cô. Hiểu chứ?」

「Tóm lại là anh không có ý định 「làm」 thật, đúng không?」

「Như tôi đã nói, tôi không thích gieo giống vô trách nhiệm rồi chuồn đâu.」

「Làm rể thì sao?」

「Xin tha cho. Tôi không tưởng tượng nổi mình là kiểu võ sĩ sống đến già.」

Mà nói thẳng ra, ai biết được từ hạt giống của tôi sẽ sinh ra thứ quái vật gì, và tôi cũng chẳng nghĩ mình sẽ còn sống như con người sau hai năm nữa… Nhưng không cần nói đến mức đó. Nếu họ biết sự thật dưới lớp vỏ con người này, chắc chắn họ sẽ nhìn tôi như nhìn côn trùng. Đó là lẽ thường. Không biết thì tốt hơn. Cứ để mọi thứ kết thúc như một kỷ niệm đẹp.

「Nghe nói bên đó phức tạp lắm, mà anh đúng là kỳ lạ thật?」

「Mỗi người có một dòng nước quen thuộc của riêng mình mà.」

Khi tôi nói một câu chung chung, cả hai tỏ ra hiểu biết và nhìn nhau.

「Vậy… chúng tôi có thể nhờ anh được không?」

「Xin nhờ anh.」

「Giao cho anh rồi.」

Hai cô gái trẻ, trần truồng trong bồn tắm, cúi đầu trước tôi. Nghĩ kỹ thì đây đúng là tình huống bất thường, nhưng đến lúc này, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.

「… Vậy thì, nhân ngày lành tháng tốt, tôi sẽ đi thương lượng đây.」

「!」

「!!?」

Tôi đứng dậy với lý do chính đáng. Nhìn hai cô gái giật mình cứng đờ, tôi nghi hoặc, rồi lập tức hiểu ra lý do.

「Thôi nào, làm đến mức này rồi mà chỉ một cái nhìn đã thế sao? … Xem ra từ chối là đúng rồi.」

Phản ứng ngây thơ như gái còn trinh của họ khiến tôi nhún vai, càng chắc chắn lựa chọn của mình là đúng. Dù bề ngoài tỏ ra sành sỏi, tận sâu bên trong, họ vẫn là những cô gái thuần khiết… Nhìn chằm chằm một cách ác ý thì cũng thô tục, nên tôi che đi ngay và quyết định rời khỏi phòng tắm. Tôi không phải kẻ thích phô trương. Sẽ không làm bẩn mắt họ.

…Mà, nói đi nói lại, chuyện tắm chung với họ vốn đã là một điều kỳ quặc, như tôi đã nhắc bao lần rồi.

「Vậy thì… hãy ngâm mình thêm một lúc nữa rồi mới ra. Nếu bị thấy rời đi ngay sau tôi, người ta sẽ nghi ngờ đấy. Quỳ dưới sàn thế kia chắc cơ thể cũng lạnh rồi, ngâm thêm chút nữa sẽ tốt hơn.」

「Vâng.」

「Vâng.」

Trước yêu cầu của tôi ngay trước khi rời đi, cả hai đáp lại một cách ngắn gọn, máy móc trong làn nước. Ôi trời, đúng là ngây thơ đến mức nào chứ. Chẳng có chút kháng cự nào với đàn ông cả. Tỏ ra tự tin khoe thân mà chỉ bị nhìn thôi đã thế này… quả nhiên chỉ dựa vào sách khiêu dâm để mô phỏng thì chẳng được gì.

「… Mà, nghĩ kỹ thì chính mình, khoe thân rồi tự đắc, cũng kỳ cục chẳng kém.」

「Sao không nhân tiện đứng hiên ngang luôn đi? Vung vẩy ngay trước mũi chúng ấy? Khoe cây thương hoành tráng của cậu, kiểu「xem ta đâm đây này」? À, hay thêm màn múa thương đôi cỡ bự luôn?」

Vừa lau người, thay đồ xong, cơ thể nóng bừng vì ngâm mình lâu hơn dự kiến, tôi bước ra hành lang tối mờ của dinh thự, lẩm bẩm một mình. Và tất nhiên, một gợi ý đùa cợt vang lên.

「…」

Tôi đã đoán trước hết mọi chuyện, thở dài, quay lại với ánh mắt ngao ngán. Trong bóng tối, không thấy rõ hình dáng, nhưng chắc chắn là gã đó. Ẩn Hành Thuật. Cảm giác nhạy bén của tôi vẫn chỉ mơ hồ nhận ra, thật đáng tiếc.

Dù sao thì, trước mắt…

「Xuất hiện rồi nhé, tên tội phạm thích đùa, Bích Quỷ Aoko. Lần này ta cũng sẽ vượt qua cái bãi mìn khốn kiếp của ngươi.」

「Oya oya, cứ thẳng tay khinh thường lòng tốt của oni thế này thì ác quá đấy? …Mà, nếu cậu dễ dàng bị cuốn theo, chỉ biết vung hông như khỉ, thì ta đã giết cậu từ lâu để giữ cân bằng rồi.」

Cuộc đối thoại căng như dây đàn, pha chút hài hước giả tạo, với ả oni  có lẽ đã theo dõi hoặc xử lý mọi chuyện từ đầu. Ả cười trước câu trả lời của tôi. Tôi cau mày trước khả năng có thể xảy ra. Và… ả yêu quái khoe nụ cười nham hiểm đúng chất yêu quái.

「Có chuyện thú vị lắm đây. Nghe thử một chút đi nào?」

Và Bích Quỷ bắt đầu thao thao bất tuyệt, chẳng màng chút nào đến tâm trạng của tôi.

Một câu chuyện cực kỳ khó chịu và bất đắc dĩ, lại kéo tôi vào vòng xoáy ấy……

-

Trong khi cuộc đối thoại vui nhộn mà khó chịu giữa quỷ và người bắt đầu, phòng tắm bị bỏ lại chìm trong tĩnh lặng nặng nề.

「…」

「…」

Sau khi người chàng trai được đối xử như gia nhân rời đi, trong bồn tắm rộng rãi hơn, hai cô gái nhà Juuyaku chỉ lặng lẽ ngâm mình đến tận cổ. Họ chấp nhận hiện thực, điều chỉnh cảm giác, kìm nén cảm xúc, và chỉnh lại tư thế.

「… Này.」

「Gì?」

「Khủng thật đấy.」

「… Ừ.」

Kaya, người lấy lại bình tĩnh trước, lên tiếng, và Hana đáp lại. Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi tối thiểu. Tĩnh lặng lại trùm xuống…

「… Cái đó, bình thường thôi nhỉ?」

「… Có lẽ.」

「… Bình thường thật à?」

「… Chắc vậy.」

「Dù mặt tỉnh bơ, nhưng chẳng phải kinh khủng lắm sao?」

「… Như búa phá thành.」

「Hay là phá quốc?」

Họ chấp nhận hiện thực, đối chiếu với lẽ thường để thống nhất nhận thức. Tâm trí họ chưa bao giờ hòa hợp đến thế.

「…」

「…」

「…Chắc phải thay nước thôi nhỉ?」

「…」

Trước lời của Kaya, Hana chỉ gật đầu, không thốt nên lời.

Nguyên nhân khiến từ làn hơi nước mờ mịt kia lại phảng phất mùi tanh nồng, chỉ có những người trong cuộc mới là kẻ biết rõ…

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

À hỏi ko liên quan chap lắm
nhưng mấy kí ức về game/ kiếp trc của main có bị đọc dc ko ế nhể🤔
Xem thêm
Yêu Mẫu với con nhện thì có, còn mấy kiểu chú thuật giúp đọc kí ức thì không. Mà nó cũng không có nói cụ thể, nhưng con nhện thành vậy rõ ràng là do đống kiến thức otaku, với cả hai còn có liên kết ý thức cực kì sâu với Tomobe, gần như là một thể, lúc gặp ảo cảnh còn được cứu 1 lần cơ mà.
Xem thêm
@Việt2636: huh mẫu địa á?
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Mới nhìn còn hàng của main mà đã ướt r :))
Xem thêm
Mới nhìn con T-rex thôi mà đã thế à:))
Xem thêm
2 em kia khoai main ra gi roi day
Xem thêm
Búa phá quốc cơ à :))
Xem thêm