Trên lưng ngựa, Hotoya Tamaki đang lâm vào cảnh bối rối. Nàng không sao theo kịp được sự biến chuyển của tình thế.
Tamaki, dù bản thân có ý thức đến đâu, đã trải qua một tuổi thơ được ưu ái. Cha mẹ nuôi và các anh chị em của nàng đều yêu thương và nuôi nấng nàng như người thân trong gia đình, còn vùng đất quê nhà thì trù phú, không hề biết đến đói khát hay nghèo khó. Mọi người luôn sống trong sự dư dả. Việc chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau, cảm ơn và được cảm ơn là điều hiển nhiên. Rào cản giai cấp thấp, dù được kính trọng, nhưng không ai phải quỵ lụy một cách hèn mọn. Nguy hiểm từ yêu quái ư? Nàng chưa từng cảm nhận dù chỉ một chút.
Chính bởi trưởng thành trong môi trường như thế, lại được giáo dục, nên Tamaki sở hữu một hệ giá trị theo nghĩa nào đó có phần dị biệt. Nàng không thích ra lệnh, không ưa bắt kẻ khác phục tùng. Ngay cả kẻ bề dưới nàng cũng coi trọng… Cách suy nghĩ ấy, vốn khiến kẻ quyền quý phải nhíu mày coi như nhìn sinh vật lạ, thì với Tamaki lại là lẽ tự nhiên.
「Này này? Tomobe-dono vốn xuất thân đầy tớ, có thật không ạ?」
「Được xem như gia nhân mà thôi」
「Thế thì thế thì. Lúc này hẳn ngài thấy phấn khích lắm phải không? Vì vốn dĩ, một ả nhóc con chỉ đáng bị coi là rác rưởi cản đường, giờ đây lại thế này, ra sức làm dáng quyến luyến ngài đó? Về mặt tình huống, chẳng phải gợi lên thú tính kiểm soát lắm sao?」
「Không hề」
「…Này, Hana. Chẳng lẽ tôi đây lại kém hấp dẫn đến thế?」
「…Kaya, cố gắng nào. Đổi cách công, tái khiêu chiến」
「Trước khi đổi cách công, chẳng phải có thứ cần đổi trước sao?」
…Chính bởi vậy mà Tamaki chẳng sao không thấy bối rối trước cuộc đối thoại cùng khoảng cách bất thường của những kẻ đi trước mắt nàng. Nói đúng hơn, trong lòng nàng cứ liên tục thầm gào lên「Rốt cuộc họ là ai vậy trời!?」
Khởi hành từ trạm dịch trên đường tuần tra địa vực do gia tộc Juuyaku quản lý. Đây là bước đầu tiên trong lộ trình ghé qua bản phủ của Juuyaku, rồi đến quận đô, cùng vài thành trấn khác… Vậy mà từ lúc nào, hai thiếu nữ xa lạ đã chen vào hàng ngũ. Rồi chẳng mấy chốc, chúng quấn riết lấy người bạn đồng hành của nàng, lại còn vồn vã thân mật đến mức ấy……
Theo quan niệm đạo lý của Tamaki, xen vào chuyện riêng giữa người với người, cho dù là kẻ bề dưới, cũng chẳng phải điều hay. Thế nhưng lần này… Cảnh tượng kia khiến Tamaki không sao dằn nổi cảm giác khó chịu, như thể có kẻ mang giày bẩn xông vào nhà mình mà lục lọi vậy.
「Rốt cuộc, họ là ai……?」
「Là nhóm thanh niên thuộc gia tộc ta」
「Uwaa!?」
Đáp lời đột ngột ngay bên cạnh khiến Tamaki giật bắn mình. Ngoảnh lại thì ra đó chính là gia chủ nhà Juuyaku, từng bất ngờ xuất hiện ở trạm dịch mấy hôm trước. Ông ta cũng đang cưỡi ngựa, vui vẻ chào nàng một cái, rồi tiếp lời.
「Hai đứa ấy tên là Kaya, Hana. Dẫu còn nhiều chỗ khiếm khuyết, song cũng là những người đã cùng ta hoàn thành bao nhiệm vụ trừ yêu. Xin thứ lỗi nếu đôi chỗ chưa chu toàn」
「Vâng……」
Nghe vậy, Tamaki cũng chỉ còn biết đáp lại như thế. Bởi điều nàng muốn biết vốn chẳng phải chuyện đó.
「……Chẳng phải họ chưa hề chào hỏi tôi sao?」
「Ta cho rằng không cần cố tình để đoàn trưởng gặp mặt hạng người như thế. Thay vào đó, ta đã giới thiệu với Tomobe-dono. Xét vị thế, sau này tất sẽ có nhiều dịp chạm mặt」
Gia chủ thản nhiên, chẳng chút áy náy, mà ung dung trả lời. Nói đến nước này, Tamaki cũng không tiện phản bác. Thế nhưng trong lòng vẫn thấy gợn lên điều khó hiểu. Tìm cách dò xét, nàng lại lên tiếng.
「Um, tôi thấy… khoảng cách giữa họ với nhau có vẻ quá gần thì phải…」
「Bởi ta đã lệnh cho chúng phải chủ động giao lưu thân thiết.… Đáng tiếc thay, xem ra không hợp ý cậu ấy, nên mới bị đối đãi lạnh nhạt như thế đấy」
「Chủ động thân thiết…」
Gia chủ thở dài đầy tiếc nuối. Từ lời nói đó, Tamaki cố gắng đoán ý định của ông.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy người đứng đầu gia tộc Juuyaku dường như rất quý mến anh ta. Điều đó thì nàng có thể hiểu, thậm chí còn cảm thấy tự hào. Nhưng, như vậy tức là…
「Chẳng lẽ… là mai mối…?」
Câu hỏi dè dặt ấy khiến đối phương mở to mắt, kế đó bật cười ha hả sảng khoái.
「Không không, tuyệt đối không phải chuyện như vậy. Tùy tiện mai mối cho gia nhân nhà khác, chẳng phải là vô lễ lắm sao?」
Quả thực, gia nhân là tài sản nửa thuộc về gia tộc trừ yêu mà họ phục vụ. Họ có nhiều quyền lợi hơn đầy tớ, thậm chí có thể coi là một tầng lớp đặc quyền, nhưng việc tự ý kết hôn thì tuyệt đối không được phép. Điều đó cũng áp dụng cho người được「đối xử」như gia nhân. Nếu muốn, cần phải thông qua gia chủ của gia tộc Onizuki trước. Và không có chuyện đó xảy ra. Vậy nên không thể nào… Lời nói trôi chảy của người đứng đầu gia tộc Juuyaku dường như không có chút giả dối.
「Vậy… vậy sao…」
Tamaki thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, nàng cũng bối rối trong lòng. Nàng không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc như vậy. Hiểu lầm về Iruka ở suối nước nóng trước đây đã được giải tỏa, lẽ ra không có vấn đề gì mới phải…
(Onii-san, là thế sao?)
Anh ấy từng nói rằng có thể coi nàng và bạn nàng như em hái. Hay là chính nàng cũng bị kéo theo cảm giác đó, thực sự xem anh như anh trai? Gia đình ở quê nhà giờ đã không thể dễ dàng gặp lại. Liệu có phải nàng đang xem anh như một sự thay thế cho nỗi nhớ gia đình… như một người anh, một người chị? Nếu vậy, cảm giác này có phải là sự ghen tuông vì sợ anh trai bị cướp mất? [note80711]
「……」
「Hotoya-dono」
「À, không… Đúng vậy nhỉ. Tôi cảm kích sự để tâm của ngài. Nhưng mà, dẫu sao thì, nếu được giới thiệu ngay từ đầu thì vẫn hay hơn」
Lời đáp của Tamaki lịch sự nhưng thoáng chút sắc lạnh.「Tôi sẽ sắp xếp sau,」 gia chủ cung kính đáp lời, còn Tamaki cũng lại lên tiếng tạ ơn.
Nàng thầm nghĩ, nếu có thể hòa hợp, có lẽ cảm giác khó tả trong lòng này sẽ tan biến…
-
「Có vẻ như các người tuần tra rất tốt. Tôi thực sự ấn tượng.」
「Con đường quanh đây do hai chúng tôi phụ trách đấy!」
「……Vậy thì tốt quá」
Cưỡi ngựa, tại quán trọ, tôi vừa so sánh bản sao tấm bản đồ quận được đại diện quận cho mượn với địa lý thực tế, vừa đi kiểm tra khu vực thuộc quyền quản lý của gia tộc Juuyaku. Giữa chừng nói vài lời ca tụng cho có lệ, liền ngay lập tức nhận ra sai lầm của lời nói của mình khi cô bé mặt trẻ ngực lớn ngồi cưỡi ngựa bên cạnh lập tức tận dụng cơ hội để tự quảng bá. Cô ta miệt mài chào hàng. Tôi cảm thấy chán ngán. Thật ngán đến tận cổ.
(Nhưng công việc của họ thì quả là đáng tin cậy.)
Lời khen một nửa là lễ nghi, nhưng ngược lại nửa còn lại chính là thật lòng.
Trong số những lãnh địa đã khảo sát đến giờ, khu vực phụ trách của gia tộc Juuyaku được bảo trì đặc biệt xuất sắc. Thậm chí chưa từng gặp được cả Ấu Yêu. Chỉ bấy nhiêu thì có thể nghi ngờ họ đã dọn dẹp trước, nhưng nếu tham chiếu đến biên bản mà quận quan đã yêu cầu gửi tới, rồi những lời thu thập được từ thương nhân và lữ khách ở khu lữ quán, thì rõ ràng đây là tình trạng bình thường. Có vẻ gia tộc Juuyaku đã hoàn thành công việc được giao tại vùng quản lãnh hơn cả mức cần thiết.
Hơn cả xuất sắc. Điều đó không thể phủ nhận. Nhưng… bên trong, luôn có những thứ không thể nhìn thấy.
「Có vấn đề gì sao?」
「……Còn tuyến tuần tra bên kia dãy núi thì sao?」
Khi đang nhìn xuống bản đồ, không biết từ lúc nào, một cô gái khác trong nhóm đi cùng đã thúc ngựa đến gần đến mức má (mặt nạ) gần chạm vào nhau. Cô nàng gầy gò, trầm lặng và ít nói khiến tôi khẽ thở dài một cái, rồi chỉ vào một góc trên bản đồ, hỏi về công việc tuần tra trong khi quan sát cảnh vật xung quanh.
Ngay trước mặt tôi, phía chân trời, một dãy núi vắt ngang ranh giới quản lý giữa gia tộc Juuyaku và các gia tộc khác hiện ra bất chợt… Ở đó không có con đường nào, và dĩ nhiên, cũng không có ghi chép về bất kỳ ngôi làng nào. Một vùng đất hẻo lánh.
「……Xâm nhập lãnh địa gia tộc khác khi chưa được phép là cấm kỵ」
「Nói cách khác, gần như các người không hề đặt chân đến đó?」
「……」
Cô gái gầy gò đáp lại câu hỏi bằng sự im lặng. Tôi nghiến răng, cảm giác như đang nhai một con bọ đắng, linh cảm chẳng lành.
Ranh giới giữa các khu vực… nói thì nói vậy, nhưng với kỹ thuật đo đạc địa lý còn thô sơ, lại thêm dãy núi hiểm trở khiến việc đo đạc trở nên khó khăn, việc phân định ranh giới chính xác là điều bất khả thi. Thực tế, khi nhìn vào đường ranh giới trên bản đồ, khu vực nằm ngang dãy núi này rõ ràng được vẽ một cách cẩu thả. Một vùng địa lý mơ hồ, một ranh giới mơ hồ… hơn nữa, khi kiểm tra gia tộc quản lý phía bên kia, đó lại là một gia tộc có địa vị cao hơn gia tộc Juuyaku. Có vẻ như bên đó cũng không muốn dính vào rắc rối, vì theo ghi chép, không có con đường, làng mạc, hay thậm chí một túp lều của tiều phu nào được ghi lại.
Một mầm mống rắc rối mà cả hai bên đều né tránh… Từ bản đồ, có thể thấy cả hai phía đều cố giữ khoảng cách để tránh phiền phức. Và nếu người của nhà Juuyaku đã làm vậy, thì phía bên kia chắc chắn cũng tương tự. Việc cử người vượt ranh giới để tuần tra có thể gây ra tranh cãi, nên đó chính là điểm mù trong việc tuần tra.
「À, ra thế. Quả thật chúng tôi được dặn là nên tránh khu vực này.」
Không biết từ lúc nào, cô nàng mặt trẻ thơ đã kề sát má còn lại của tôi, nhìn chằm chằm vào bản đồ. Tôi liếc mắt khó chịu dưới lớp mặt nạ, nhưng… việc này là việc này, việc kia là việc kia. Dù sao đi nữa, công việc phải được thực hiện với trách nhiệm.
Tôi có thể phớt lờ và nhanh chóng rời khỏi vùng đất này, nhưng một công việc cẩu thả như thế có thể dẫn đến hậu quả chết người. Có thể là chính mạng sống của tôi, hoặc của đồng đội, thậm chí là gia đình.
「Phải hỏi ý kiến của gia chủ Juuyaku thôi.」
Tôi gấp bản đồ lại, kéo dây cương để quay ngựa. Tôi thúc ngựa chạy ngược đội hình, hướng về phía con ngựa của gia chủ Juuyaku. Cảm giác có ai đó bám theo từ phía sau, nhưng tôi phớt lờ.
「Xin lỗi đã cắt ngang cuộc trò chuyện… Tôi có thể nói chuyện một chút không?」
Khi đến gần, tôi nhận ra gia chủ đang trò chuyện với Tamaki. Tôi liếc nhìn Iruka, đang đi bộ hộ tống bên cạnh. Từ phản ứng của Iruka, tôi hiểu rằng cuộc trò chuyện không có gì bất thường, nên tôi cúi chào, xin phép cả gia chủ lẫn Tamaki.
「…Có vấn đề gì sao?」
Tamaki gật đầu đáp lại ánh mắt ra hiệu của gia chủ, rồi quay sang hỏi tôi. Tôi xuống ngựa, trải bản đồ ra và bắt đầu giải thích.
「Thật sự rất thất lễ khi phải nói ra điều này, nhưng…」
Tôi cẩn thận chọn từ, trình bày quan điểm của mình. Dù nội dung giống nhau, cách diễn đạt và biểu đạt có thể thay đổi cách đối phương tiếp nhận. Không cần thiết phải làm đối phương mất mặt mà chuốc lấy oán thù. Tôi khen ngợi công việc của nhà Juuyaku trước khi đi vào vấn đề chính.
「…Nói cách khác, cậu cho rằng khu vực đó có vấn đề?」
「Chỉ là một khả năng thôi.」
Tôi đề xuất rằng nên phối hợp với gia tộc bên kia để tiến hành một cuộc điều tra… đại loại như vậy.
「Xin thứ lỗi vì sự bất kính. Việc chỉ ra mối quan ngại cũng là một phần nhiệm vụ của tôi lần này.」
「Không, không, không. Thật sự cảm ơn cậu! Khi cả gia tộc đã quen thuộc với mọi thứ, đôi khi lại không nhận ra vấn đề. Chính những ý kiến từ bên ngoài mới giúp chúng ta nhận ra… Nói ra thì, quả thật đúng như cậu nói!」
Gia chủ gật đầu liên tục, tỏ vẻ đồng tình. Thậm chí còn nói lời cảm ơn, nhưng đó chắc chỉ là xã giao thôi… đúng không?
「…Vậy, cậu định khi nào đi điều tra?」
「…Eh?」
Câu hỏi dứt khoát của gia chủ khiến tôi đáp lại một cách ngớ ngẩn.
「Chuyện này là…」
「Nếu có yêu quái, việc tiêu diệt nhanh chóng là cần thiết! Nhưng chỉ với chúng ta, việc điều tra và chuẩn bị là không thể thiếu. Nhờ sự hào phóng của cậu, chúng ta xin được nhờ cậy! Đừng ngại, cứ nói những gì cần thiết cho cuộc điều tra! Nếu là vấn đề liên quan đến khu vực quản lý, gia tộc Juuyaku chúng ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ!!」
Trong lúc tôi bối rối cố giải thích sự hiểu lầm, lão gia chủ tuôn ra một tràng như thác đổ.
「Không, ý tôi không phải…」
「Đúng rồi! Cần người hướng dẫn, phải không? …Hừm. Kaya, Hana! Hai ngươi sẽ đi cùng làm hướng dẫn và hỗ trợ. Hiểu chưa?」
「Khoan, từ từ đã!」
Trước kế hoạch đầy nhiệt huyết của gia chủ, tôi bất giác sử dụng「từ cấm」lần thứ hai để ngăn lại.
…Và cuối cùng, để ghi lại, Tamaki cũng bị thuyết phục, và cả ba người, tôi, Kaya và Hana, được sắp xếp để đi điều tra theo đề xuất của gia chủ.
Không, cái này thật sự không thể chấp nhận được…!!
-
「…Hình như bên ngoài có chút ồn ào nhỉ.」
Đó là lời của nàng nữ hầu thuộc gia tộc Hotoya, nói trong khi ngồi trong chiếc xe ngựa phủ bạt. Nàng hướng ánh nhìn nghi hoặc ra bên ngoài. Dựa vào những âm thanh đứt quãng lọt vào tai, dường như không phải là nội dung về một cuộc tấn công của yêu quái hay bất cứ điều gì tương tự…
「Hình như Tomobe-sama sẽ tách ra đi riêng. Ngài ấy sẽ cùng những người bản xứ tiến hành điều tra thì phải」
Lời nói ấy đến từ người đồng hành cùng Suzune, đang lắng tai nghe những cuộc trò chuyện mơ hồ từ xa.
「Tai cô thính thật đấy.」
「Người ta hay nói vậy. Chắc là do mắt tôi kém nên ý thức tự nhiên hướng về thính giác.」
Quả đúng là lời đáp thường tình của người đồng hành mù lòa. Thực ra, Suzune biết rõ chỉ cần nghe bước chân thôi, nàng ấy cũng có thể phân biệt được phần nào ai đang ở hướng nào và cách bao xa.
Việc Suzune bắt đầu trò chuyện với cô gái mù hoàn toàn tên Mari như thế này vốn là điều tất yếu. Cả hai đều là những người hầu cận cho người phục vụ gia tộc Onizuki. Thậm chí, việc họ chỉ mới bắt đầu nói chuyện với nhau trong dịp này có thể nói là đã quá muộn. Ở dinh thự của nhà Onizuki hay tại nơi tạm trú, Mari hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, nàng được cất giấu như báu vật.
(Dù sao thì, điều đó cũng là lẽ thường tình.)
Một cô gái mù, yếu ớt, chân lại không lành lặn, chẳng phải là kẻ yếu thế thì là gì? Nếu để nàng ấy ra ngoài một cách bất cẩn, chắc chắn sẽ bị thương, và thậm chí có thể gặp phải những chuyện tồi tệ hơn. Kẻ yếu luôn là mồi ngon cho người khác lợi dụng. Thực tế, hoàn cảnh của Mari, được bảo vệ chu đáo như vậy, đã là một trường hợp đặc biệt.
(Vậy thì, việc cố ý mang cô ấy theo, liệu có lý do gì chăng?)
Suzune từ lâu đã nghe những lời đồn. Về thiếu nữ luôn kề bên đầy tớ ấy, cùng với bao nhiêu câu chuyện người ta thêu dệt. Các hầu cận và những người tạp vụ của gia tộc Onizuki thường khinh miệt nàng. Họ nói rằng một gã đầy tớ hèn mọn lại đi nuôi một thiếu nữ chẳng có chút giá trị nào. Rằng một gã đàn ông thấp kém giữ một cô gái còn thấp kém và vô dụng hơn để lợi dụng. Rằng hắn nuôi một kẻ ăn bám, một thứ chỉ để thỏa mãn dục vọng. Thậm chí có kẻ còn nửa đùa nửa thật mà chế giễu, hỏi rằng phải trả bao nhiêu tiền để được「dùng」nàng ấy. Chúng còn thì thầm sau lưng rằng việc mang nàng ấy theo trong chuyến đi này chắc là vì hắn không muốn dùng người địa phương, sợ bị lây bệnh.
Thành thật mà nói, Suzune chỉ nửa tin nửa ngờ. Không phải nàng khinh thường người đàn ông ấy. Nàng hiểu tính cách của anh ta, và nàng cũng mang ơn anh ta. Nhưng… đàn ông vẫn là đàn ông. Suzune từng chứng kiến một cậu bé mà nàng tưởng là ngây thơ trong làng lại tự mình làm những chuyện đó, và thậm chí nàng còn nghe chính anh ta kể về những việc mình đã làm trong làng.
Đàn ông một khi lột bỏ vỏ ngoài, trong thẳm sâu đều cất giữ bản tính dã thú, đó là điều Suzune đã nếm trải quá nhiều. Người ta giúp người khác, là vì họ còn dư dả mà thôi. Khi đã hết dư dả, tất sẽ đòi một cái giá nào đó. Con người có thể yêu thương một ai đó hết mực, nhưng đồng thời lại tàn nhẫn không thương tiếc với người khác. Nhưng, điều này cũng có thể ngược lại…
「Có lẽ… nên gọi là người quá tốt bụng, chăng」
「……? Ý cô là gì vậy?」
「Không, tôi chỉ lẩm bẩm thôi」
Mari nghiêng đầu trước tiếng thở dài vô tình bật ra của Suzune. Suzune lập tức cắt ngang chủ đề, tự cảm thấy ngán ngẩm bản thân. Thật ra, chuyện về Iruka đã quá rõ ràng, vậy mà nàng vẫn…
Nhìn qua, Mari là một thiếu nữ có vẻ sống khó khăn với lòng tự trọng rất thấp. Yếu ớt, bất lực, ngốc nghếch, thụ động, tận tụy, và vì thế dễ được yêu thương. Nàng ấy dường như rất tiện lợi để nuôi dưỡng hay lợi dụng, giống như một con gia súc dễ sai khiến. Nhưng đồng thời, dáng vẻ ấy lại khiến người ta cảm thấy nàng hạnh phúc đến ngây dại.
Đúng vậy. Dù dễ sử dụng và dễ sai khiến, điều đó không có nghĩa là nàng không có cảm xúc. Đau khổ vẫn là đau khổ, đau đớn vẫn là đau đớn. Đó không phải là thứ có thể che giấu. Qua những cuộc trò chuyện trước đây, Suzune cảm nhận được rằng dù Mari có ngốc nghếch hay thiếu hiểu biết đến đâu, giá trị quan của nàng ấy không hề lệch lạc. Nếu nàng ấy chỉ hiến thân để tồn tại, thì cuộc trò chuyện chắc chắn sẽ mang một sắc thái u ám hơn. Như những gì Iruka từng kể khi tạm trú ở nơi xa, quả thật không có gì đáng nghi ở đây. Dù có đôi chút cảm giác nàng được bảo bọc quá mức.
(Bảo bọc quá mức… nói thế có dễ dàng quá không?)
Nhốt chặt trong lồng và bảo bọc một cách vô ích, điều đó vốn chẳng phải tốt lành…Nhưng điều đó chỉ đúng với những người có cơ thể khỏe mạnh. Với một tồn tại yếu ớt như Mari, có lẽ việc bảo vệ kỹ lưỡng đến mức ấy lại cần thiết để tránh những hậu quả không thể cứu vãn.
「……Nếu Tomobe-sama rời đi, e là chẳng còn việc gì để làm nữa nhỉ」
「Lẽ thường thì chí ít anh trai tôi cũng phải theo cùng mới đúng… nhưng chắc anh ấy sẽ không được đi đâu」
Quay lại chủ đề, khi nhắc đến kế hoạch của anh em họ, Mari tự giễu cợt. Nàng tỏ ra đầy vẻ áy náy.
「Xin đừng để tâm. Đi riêng với đoàn nghĩa là phải đối diện hiểm nguy. Anh trai cô vốn không luyện võ nghệ gì, nghĩ đến bất trắc thì ở lại còn khôn ngoan hơn」
Suzune an ủi, giải thích một cách hợp lý. Nếu để một người vướng víu đi cùng trong những việc nguy hiểm, chẳng phải sẽ khiến chủ nhân gặp nguy sao? Nếu đặt mình vào trường hợp đó, trừ Iruka ra, nàng cũng không nghĩ mình có thể giúp ích gì. Chắc chắn nàng sẽ bị giữ lại. Chỉ có thể tin tưởng chủ nhân và chuẩn bị cho sự trở về của họ mà thôi.
「……Vâng, đúng thế. Quả là như vậy」
Im lặng. Đồng ý. Nhưng từng lời nàng nói ra vẫn phảng phất sự giằng xé và bất lực.
「…Nghe nói bình thường cô hay giúp việc nhà, đúng không?」
Từ những cuộc trò chuyện trước, Suzune biết rằng Mari thường làm các công việc như giặt giũ, sắp xếp chăn đệm, lau dọn sàn nhà, hay may vá.
「Vâng. Nhưng mà anh tôi mới là người làm chính… nên có lẽ nói là tôi được phép giúp thì đúng hơn. Nếu cứ không làm gì, tôi sẽ thành kẻ ăn bám mất. Tôi chỉ mong có thêm việc gì đó để làm.」
Mari xoa tay, trả lời với vẻ ngượng ngùng. Thực tế, những công việc nhà mà nàng làm được so với chi phí nuôi thêm một người là hoàn toàn không đủ.
「Tôi nghe người ta nói rằng cô giỏi âm nhạc và các trò chơi, phải không?」
「Thật xấu hổ. Chỉ biết chơi đùa mà không làm được việc gì…」
「À, không, ý tôi không phải vậy…!」
Nhớ đến những lời của Iruka, Suzune hỏi, nhưng có vẻ Mari hiểu lầm ý nàng, giọng nói run rẩy, tỏ ra rất suy sụp. Suzune vội vàng bổ sung.
「Hình như Tomobe-sama cũng rất thích thì phải?」
「…Thật xấu hổ, nhưng ngài ấy rất hay nghe tôi chơi đàn koto. Tôi cũng chơi cùng ngài ấy các trò như sugoroku, cờ vây, hay cờ shogi.」
「Cô chơi giỏi lắm à?」
「So với mọi người, tôi có quá nhiều thời gian rảnh… mà sao cô lại hỏi vậy?」
「À, tôi nghĩ thế này. Sao cô không thử dạy người khác?」
「Chỉ dạy… tôi ư?」
Câu hỏi mang theo chút bối rối là phản ứng tự nhiên, nữ hầu nghĩ vậy. Đồng thời, nàng nhận ra tâm trạng của Mari đã dần ổn định khi sự chú ý chuyển sang hướng này. Và nàng tiếp tục.
「Tôi có nghe rằng cả đàn koto lẫn trò chơi cô đều rất thành thạo. Dù sao cũng chẳng có việc gì, tôi muốn được học một chút. Tất nhiên, tôi sẽ trả học phí đàng hoàng」
「Học phí…」
「Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ nếu muốn lấy được một tấm chồng tốt, tôi cần chút học thức… đó là lời khuyên của anh em tôi. Với lại, nếu dạy trò chơi, cô cũng có thể rèn luyện thêm kỹ năng của mình, đúng không? Hơn nữa, có thêm chút thù lao, biết đâu cô cũng bớt áy náy」
「Ra là vậy…」
Thiếu nữ mù nhắm mắt, đặt tay lên miệng, suy ngẫm đề nghị của Suzune. Nàng nghiêng đầu, trầm ngâm.
「Tôi muốn… bàn với anh tôi trước. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ đồng ý thôi.」
Và rồi, cô gái mù nở một nụ cười dịu dàng.
「Nếu có thể kiếm được tiền, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng tôi cũng có chút ích lợi」
「……」
Nụ cười dịu dàng như người mẹ khiến nàng nữ hầu vô thức thở dài. Ngọt ngào. Ngọt ngào đến tan chảy. Cử chỉ khiến người ta muốn được nuông chiều. Có lẽ với một số người, đặc biệt là phụ nữ, hành động ấy có thể bị cho là lẳng lơ, gây ghen tị hay khó chịu, nhưng ít nhất với Suzune, nàng đã bị mê hoặc. Không được. Cái này dễ gây nghiện mất. Nó có thể khiến người ta sa ngã. Dù nhìn qua thì đáng yêu, nhưng hơn hết, từng cử chỉ của nàng ấy thật sự như một thứ ma túy.
「…Suzune-sama?」
「Ơ? …Khụ. À, không, thế thì tốt rồi!」
Đáng lẽ ra nàng muốn bàn kỹ hơn về các điều kiện, thù lao, nhưng tạm thời gác lại. Nàng không nghĩ Mari là người sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp, và hơn hết, nàng muốn bình tĩnh lại. Sau khi hắng giọng, nàng mỉm cười.
(…Đến mức này mà vẫn giữ được bình tĩnh, ngược lại thật đáng kinh ngạc nhỉ?)
Iruka thì không nói làm gì, nhưng việc nữ hầu kia thực sự chẳng có gì mờ ám khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Yếu sinh lý? Không, nàng từng thấy anh ta cởi trần, nên chắc chắn không phải vậy. Lẽ nào là thích con trai? Nghĩ đến việc anh ta từng trò chuyện thân mật với vài mỹ thiếu niên, nàng không thể phủ nhận khả năng đó. Thật sao?
「…Không, không thể nào.」
「Um… Suzune-sama? Có chuyện gì sao?」
「À, không! Không có gì… chỉ là đang nghĩ ngợi lung tung thôi!」
Lời gọi của Mari lần này mang theo sự bối rối rõ rệt hơn trước. Suzune lại phải tìm cách chữa cháy, lấp liếm cho qua.
「Haa… Tôi lo mình có làm gì thất lễ không. Không sao, đúng không?」
「Tất nhiên rồi!」
「Thật chứ? Đừng ngại ngần gì…」
「Không đời nào! Có… chuyện gì sao?」
Thấy Mari lo lắng, hỏi đi hỏi lại với vẻ nghi ngờ, Suzune không khỏi tò mò mà hỏi ngược lại. Mari nhíu mày, rũ xuống, chậm rãi giải thích lý do.
「Không… Chỉ là dạo này tôi cảm thấy Tomobe-sama và anh tôi như đang giữ khoảng cách với tôi. Tôi có hỏi, nhưng họ chỉ lảng tránh. Nếu tôi có vấn đề gì, tôi muốn họ nói ra để tôi sửa chữa.」
「Giữ khoảng cách, ý cô là sao?」
Nghe đến đây, câu chuyện về cô gái trước mặt bỗng trở nên bất an, khiến Suzune cảnh giác. Theo quan sát của nàng, mọi thứ dường như chẳng có gì bất thường… hay là quả thật có điều gì mờ ám?
「Vâng. Hồi trước, để sưởi ấm, chúng tôi thường ngủ chung chăn, hay tắm chung, nhưng giờ thì hầu như không còn nữa… Tôi biết việc đi vệ sinh hay lau người cho tôi là phiền phức, nhưng liệu có phải vì tôi lớn lên rồi nên trở thành gánh nặng không?」
「Chung chăn, tắm chung…」
Mari thở dài buồn bã, còn Suzune thì há hốc miệng. Nhân tiện, khi nàng ấy thở dài, bộ ngực nổi bật dưới lớp y phục khẽ đung đưa. Cái gì lớn cơ? Cái gì?
「…」
「…Suzune-sama? Cô đang nhìn gì vậy?」
「À, không có gì…」
Do nhìn chằm chằm quá lâu, Mari dường như nhận ra ánh mắt của Suzune, nhưng dù bị chỉ ra, Suzune vẫn không thể rời mắt, tay vô thức đặt lên ngực mình. Chung chăn, tắm chung á? Khoan đã. Giờ vẫn còn làm thế một chút sao?
「Haa… Thỉnh thoảng tôi năn nỉ, nhất là vào những ngày lạnh, một mình tôi thấy lạnh lắm…」
Nghe lời nói ngây thơ đến cực điểm của Mari, Suzune tưởng tượng ra cảnh tượng. Tắm chung với cô gái giống như thú cưng này… À, mà hình như hôm trước còn có vụ nhìn trộm nữa nhỉ? Bản thân và chủ nhân thì bảo đó chỉ là tai nạn, nhưng liệu có thật không? Chủ nhân là người tốt, dễ bị thuyết phục.
「……Rốt cuộc, chẳng phải chính vì mục đích đó sao?」
Với ánh mắt nghi ngờ, trong đầu Suzune, hình ảnh người đàn ông ấy sụp đổ xuống mức thảm họa.
Nhân tiện, khi nghe tin anh ta rời đoàn và dẫn theo hai cô gái, hình ảnh ấy càng tụt dốc thê thảm hơn… nhưng đó là chuyện mà chính anh ta chẳng hay biết.
-
「Hắt xì!? Cái cảm giác lạnh người này là… gì thế này?」
Tôi xuống ngựa, run rẩy toàn thân cùng với cái hắt hơi. Một linh cảm chẳng lành dâng lên. Tôi có cảm giác như đang mất đi thứ gì đó quan trọng. Cụ thể là, có lẽ, phẩm giá của một người anh cả. Nhưng giờ này, không lẽ đứa em út lại tìm được cớ gì để khinh thường tôi chứ…
「Cảm mùa hè à? Không được đâu nhé, dù là mùa hè nhưng ngủ mà mặc mỏng thì sẽ bị lạnh đấy!」
「Giữ ấm cơ thể là điều quan trọng. Ngủ chung thì sẽ ấm áp hơn.」
「À, thôi loại chuyện đó thì miễn đi.」
Tôi lảng tránh lời nói đầy ẩn ý, giả vờ quan tâm của hai người dẫn đường đang kẹp chặt hai bên. Làm chuyện đó vào mùa hè á? Chẳng những không ấm mà còn mồ hôi nhễ nhại, có mà điên à.
「Đùa vừa thôi… được chứ? Thế nào rồi?」
Tôi hắng giọng, chuyển hướng cuộc trò chuyện và hỏi hai người dẫn đường. Trước mắt là một khu rừng rậm rạp, u ám. Không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào. Cả thú vật lẫn côn trùng… chẳng có gì.
「Dù sao thì đây cũng là khu vực chúng tôi quản lý. Nể mặt chút được không?」
Khi tôi định tiến lên, Kaya lên tiếng ngăn lại. Hana cũng gật gù đồng tình.
「…Đã hiểu.」
Nhập gia tùy tục… không phải lúc nào cũng nên áp dụng nguyên tắc này, nhưng ít nhất trong chuyện này, tôi nên đồng ý. Chúng tôi chỉ là những vị khách không mời mà đến, kiểu người thích soi mói từng chi tiết nhỏ nhặt. Phải biết thân biết phận thôi.
「Thế thì… đi trước đây! Hoi!」
Cô nàng mặt trẻ con nhưng thân hình đầy đặn, tràn đầy năng lượng, nhanh chóng ra tay. Kaya lập tức giương cung, bắn một phát trúng đầu con yêu quái đang ngụy trang trong cảnh vật. Những con còn lại vội vàng bỏ lớp ngụy trang, lao tới, nhưng cô nàng bình tĩnh bắn hạ từng con một. Cây cung mạnh mẽ, được cường hóa bởi sức mạnh cơ bắp, phát ra âm thanh ghê rợn khi xuyên thủng chính xác điểm yếu của lũ yêu quái.
「Hờ, đã dọn bớt được kha khá rồi nhé? Hana, thế này ổn chứ?」
「Ừ.」
Hana đáp ngắn gọn, rồi bước lên phía trước. Vũ khí cô lấy ra là…
「Tay không? Không, đó là…」
Đối mặt với vài yêu trùng lao tới với tốc độ nhanh như chớp, cô gái chỉ đứng yên. Nhưng ngay khi cô vung tay, lũ quái vật đồng loạt vỡ tan ngay lúc nhảy vào. Một âm thanh xé gió vang lên rõ ràng.
(……Không phải sóng xung kích. Có lẽ là loại chú cụ gì đó)
Âm thanh khác hẳn với tiếng gió từ chiếc quạt của Aoi. Có lẽ là một loại vũ khí được yểm chú thuật che mắt. Nhìn mức độ phá hủy của lũ yêu quái, đó không phải vũ khí sắc bén mà là loại vũ khí đánh đập. Ngay cả lũ yêu quái có giác quan nhạy bén cũng không thể xác định được khoảng cách, chứng tỏ nó không chỉ đánh lừa thị giác mà còn cả các giác quan khác.
Từ xa thì dùng cung, còn cận chiến thì dùng vũ khí vô hình để hạ những con vượt qua được lớp mưa tên. Sự phối hợp của họ khá ăn ý. Qua cách di chuyển và đối thoại, có vẻ họ thường làm việc theo cặp thật.
(Dù vậy, chưa chắc đây đã là cách chiến đấu thường ngày của họ.)
Trong nghề này, chuyện phân biệt cách đánh để phô trương và cách đánh thật sự không phải hiếm. Aoi thường dùng quạt, nhưng khi nghiêm túc thì đấm tay không. Hina thì dùng kiếm như một cây đũa phép, chỉ là công cụ dẫn truyền. Nếu không quan tâm đến hậu quả hay thiệt hại xung quanh, việc phóng ra dòng năng lượng hủy diệt trực tiếp từ cơ thể sẽ nhanh hơn nhiều. Có khả năng cách đánh này chỉ là tạm thời vì có tôi và Tamaki ở đây.
Dù sao thì, họ đang cảnh giới xung quanh, nghĩa là tôi cũng nên làm việc của mình.
「…Mười con tiểu yêu bị hạ trong chớp mắt. Thật ấn tượng.」
「Cảm ơn vì lời khen nhé. Thế, đút vào luôn không?」
「À, thôi chuyện đó thì miễn đi.」
Lảng tránh lời đề nghị tục tĩu lần thứ hai kèm theo động tác uốn éo đưa mông, tôi bắt đầu kiểm tra xác lũ yêu quái. Cụ thể là mổ bụng, phân tách nội tạng và xem xét nội dung bên trong.
「Động vật, thực vật, và… mảnh thịt yêu quái, phải không? Tức là…」
「Còn những con khác ở sâu bên trong?」
Tôi gật đầu trước lời Hana, có lẽ đã cất vũ khí và tiến đến.
「Khu vực này không quá rộng, nên khả năng xuất hiện Đại Yêu thấp, nhưng chắc chắn số lượng không ít. Còn Yêu Trùng sinh sôi rất nhanh.」
Và từ nội dung trong bụng chúng, có vẻ chúng không ăn thịt lẫn nhau. Nghĩa là thịt yêu quái kia thuộc về một loài khác. Hy vọng đây chỉ là trường hợp số lượng chưa tăng quá nhiều…
「Giờ tính sao?」
「Sao là sao… ý gì?」
「Tiến tiếp hay rút lui.」
Xong việc kiểm tra, tôi gom xác lại để xử lý, đồng thời hỏi hai người dẫn đường. Một khu vực đầy yêu quái, mức độ nguy hiểm chưa rõ. Sắp xếp lại trang bị và nhân lực để quay lại… đó không phải là quyết định yếu đuối.
「Hả? Cần nghĩ tới chuyện đó sao? Rút lui á? Không đời nào!」
「Làm việc phải nghiêm túc…」
「Hiểu rồi.」
Quyết định tiến lên được hai người đưa ra ngay lập tức. Thậm chí họ chẳng mảy may nghĩ tới việc rút lui. Tôi lại một lần nữa nhận ra họ đúng là người của Juuyaka. Gia chủ thế nào thì người dưới cũng vậy… Mà, nghĩ lại, đám người lần đầu gặp đã quay mông chào hỏi kiểu đó thì chuyện này cũng hợp lý thôi.
「Đã rõ…Việc do thám và thức thần báo cáo thì sao?」
「Rõ. Làm đây!」
Đáp lại yêu cầu của tôi, cô nàng cung thủ mặt trẻ con thả ra vài thức thần dạng chim. Một con bay về phía con đường chúng tôi đã đi, số còn lại len lỏi vào sâu trong rừng.
「Để ngựa lại đây nhé? Trong khu rừng này không thể phi nhanh được… Vậy ổn chứ?」
「Ừ. Không vấn đề.」
「Ổn mà. Dù sao cũng chẳng có tên trộm nào đi ngang qua đây đâu, đúng không?」
Tôi buộc ngựa vào mấy cái cây gần đó, hai người họ cũng làm tương tự với dây cương. Trong lúc đó, tôi rắc「muối thanh tẩy」để tạo một kết giới đơn giản. Như vậy, đám yêu quái nhỏ hay thú hoang sẽ khó mà lại gần. Với khí tức yêu quái, khả năng thú săn mồi đến gần là rất thấp.
「Vì là rừng rậm, tầm nhìn bị hạn chế. Hãy cẩn thận, che chắn điểm mù, lập đội hình, và nếu không có gì bất thường, ta sẽ rút lui trước khi mặt trời lặn… được chứ?」
Tôi lấy cây thương từ hành lý trên ngựa, đeo thêm các phù chú khác để chuẩn bị đầy đủ, rồi xác nhận với hai người. Họ đồng ý với kế hoạch rút lui trước hoàng hôn. Nhân lực không đủ, mà sức lực và sự tập trung của con người thì có hạn. Khi không có người hỗ trợ hay Ẩn Hành, đây là quyết định sáng suốt. Dù là những kẻ liều lĩnh, nhưng các trừ yêu sư của Juuyaku không hề ngu ngốc. Cả hai đều đã vào chế độ làm việc nghiêm túc. Đúng là dân chuyên nghiệp, đáng tin cậy.
「Tôi đi trước… Đi nhé?」
「…Có lẽ nên đánh giá lại cô nàng này thấp xuống một chút.」
Lời Hana cất lên khi bước ra dẫn đầu, khiến tôi theo bản năng nghĩ như vậy.
…Chẳng nghiêm túc chút nào.
-
「Đứa nhóc đó, không biết có đang làm tốt không nhỉ…」
Tại trung tâm của kinh đô dưới bầu trời quang đãng, trong khuôn viên của Dân Bộ tỉnh, Thuế Liêu, thuộc Đại Nội. Những dãy nhà kho, văn phòng quan lại và cơ quan hành chính nối tiếp nhau, trong khi những quan lại căng thẳng hay những học giả đi qua đi lại khắp nơi, ánh mắt lướt qua khung cảnh ấy, chàng thanh niên đang lo lắng cho người em gái đang đi xa. Vừa lo cho em, anh ta vừa tiếp tục chờ đợi sự trở về của chủ quân.
Tên thật của anh ta, vì xuất thân thấp kém, nên việc xưng danh được coi là bất lịch sự, vì thế anh ta giấu đi. Tên gọi tạm mà chủ quân cao quý ban cho anh ta là「Kei」, bắt nguồn từ việc anh ta từng chỉ ra một lần chủ quân suýt bị lừa trong chuyện tính toán.
Chàng thanh niên nghĩ rằng việc chính chủ quân tự tay đặt tên cho anh ta hẳn là vì sự kiện đó rất quan trọng. Thực tế, nếu mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, chủ quân có thể đã gánh một khoản nợ lớn, bị tước bỏ tước vị và chức quan, thậm chí rơi vào cảnh suy tàn. Đối với chủ quân, một công khanh cấp thấp thuộc chi tộc, hẳn là đã toát mồ hôi hột. Có lẽ việc đặt tên này và giữ anh ta bên cạnh cũng mang ý nghĩa như một lời nhắc nhở, anh ta nghĩ vậy.
…Nếu đã sợ hãi đến thế, thì chủ quân nên tự mình làm mấy phép tính đi chứ. Anh ta mong chủ quân ngừng ngay việc đẩy mọi chuyện điều tra hay tính toán cho mình mỗi khi có vấn đề. Trách nhiệm nặng nề thế này so với bổng lộc thì có đáng không?
「Được cất nhắc thì cũng tốt thật đấy, nhưng mà…」
Anh ta thở dài. Than vãn. Nhưng vẫn tự nhận thức được mình còn may mắn chán. Anh ta tự thuyết phục bản thân. Anh ta không ngốc. Anh ta biết mình may mắn hơn nhiều người tầm thường khác, và hiểu rõ giá trị của những ân huệ ấy.
Nhờ sự cất nhắc của chủ quân, anh ta có được vị trí quan lại. Việc trở thành trợ lý cho một quận trưởng là một sự thật quan trọng. Bổng lộc cao hơn hẳn trước đây là điều hiển nhiên, nhưng điều quan trọng hơn là ánh hào quang ấy còn lan tỏa đến gia đình anh ta.
Trong hệ thống phẩm trật của Phù Tang, việc một thành viên gia đình được phục vụ bên cạnh quận trưởng thực sự giúp kiềm chế sự ganh ghét từ những người xung quanh đối với cha mẹ và anh trai, những người đã từ tá điền trở thành nông dân tự do, mở rộng đất đai và canh tác. Với vị trí của mình, anh ta có thể dùng uy thế để bảo vệ gia đình, và trong thời gian đó, người anh trai thừa kế gia đình cũng đã tìm được một mối lương duyên tốt. Về mặt này, gia đình anh ta giờ đã vững như bàn thạch, không còn lo bị hạ thấp. Chỉ cần đứa em gái mà anh ta vừa lo lắng, cũng tìm được một mối tốt, thì mọi thứ sẽ hoàn hảo.
「Còn nữa, còn…」
Và còn một điều nữa, anh ta có một nguyện vọng. Một ước mơ mong manh, nhưng rõ ràng là với sự thăng tiến đáng kể hiện tại, anh ta vẫn khao khát thành công lớn hơn… Nếu không trở nên quyền lực hơn, không có được quyền hạn lớn hơn, anh ta khó có thể tìm ra tung tích của người đó.
「Nii-san…」
Lời thì thầm như tan biến, mang theo cả sự cam chịu, và thực tế, bản thân anh ta đã hiểu điều tồi tệ nhất. Chỉ cần tìm được hài cốt, hay thậm chí một ngôi mộ, cũng đã đủ khiến anh ta mãn nguyện. Người thân mà anh ta không bao giờ gặp lại. Gia đình yêu quý… Cha mẹ, anh trai, em gái, nếu không ở vị trí có thể điều tra, thì thời gian cũng không còn. Đó là điều không thể tránh khỏi. Chỉ mình anh ta ở vị trí có thể truy tìm, nhưng sức lực vẫn còn thiếu. Đó cũng là lý do anh ta muốn cưới một cô gái từ gia đình tốt. Dù đối phương có là người xấu xí, anh ta cũng chẳng bận tâm. Nếu có thể hoàn thành mục tiêu, anh ta sẵn sàng nâng niu, yêu thương cô ấy đến bất tận.
…Vì thế, đứa con nhỏ của chủ quân, trong vụ lùm xùm trước đây đã khóc lóc và làm mình làm mẩy không ngừng, không thể là người anh ta chọn để gắn bó cả đời.
「…Ừ. Đau thật.」
Nhớ lại vụ lùm xùm khiến cả khu phố chế giễu, anh ta vừa xoa cằm nơi từng bị bạn của em gái, một kẻ man di tự xưng, đánh một cú, vừa rên rỉ. Có lẽ xương không nứt, nhưng vẫn còn hơi đau. Rõ ràng đó không phải sức mạnh của một cô gái. Mà này, tự dưng lao vào đánh người, một tên bán yêu Emishi như thế mà tỉnh táo à? Em gái ơi, em có chọn bạn mà chơi cho đúng không vậy? Anh lo lắm đấy…
「…! Đến rồi à.」
Đang nhăn mặt xoa cằm, anh ta nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cười nói, nhận ra dấu hiệu. Anh ta chỉnh trang y phục, đứng cung kính.
「Hahaha. Vậy thì cứ báo với Trị Bộ tỉnh như thế… Ôi, xin lỗi, xin lỗi. Để ngươi đợi lâu rồi!」
「Không sao ạ. Không có gì.」
Từ văn phòng Thuế Liêu, một người đàn ông trung niên với bộ râu đen đậm điểm vài sợi bạc, gây ấn tượng mạnh, bước ra cùng một quan lại cấp cao của Dân Bộ tỉnh. Ông ta là gia chủ chi thứ của gia tộc Ise, giữ chức quận trưởng vùng Bắc Thổ. Chàng thanh niên cúi chào và nói lời xã giao.
Vốn dĩ, một quận trưởng đến Dân Bộ tỉnh, nơi phụ trách thu thuế, là điều bất thường, thậm chí không có lý do chính đáng. Sở dĩ điều này khả thi là vì hệ thống của đất nước đã suy đồi và hình thức hóa.
Dù ở tầng thấp, công khanh vẫn là công khanh. Sự túng thiếu của các công khanh cấp thấp là chuyện từ xưa đến nay, và việc mang lễ vật đến cầu cạnh các quan trên để giữ chức đã trở thành truyền thống. Một nửa quận trưởng là dòng dõi thế tập của các hào tộc cũ, nửa còn lại là quan lại hoặc công khanh cấp thấp dư thừa, kiếm chức để mưu sinh. Chủ quân của anh ta, thuộc nhóm sau, với nhiệm kỳ sắp kết thúc, đã đến đây nhờ vào quan hệ huyết thống và địa phương để xin gia hạn nhiệm kỳ hoặc tìm một nơi nhậm chức mới. Nhìn thái độ, có vẻ mọi chuyện đã suôn sẻ.
(Vậy là, tạm thời cái bát cơm của mình cũng không mất, nhỉ.)
Từ những ghi chép cẩn thận về quà cáp của các quận trưởng qua các đời, anh ta đã nghĩ món quà chuẩn bị lần này là đủ. Mà này, tại sao các ghi chép khác thì cẩu thả, còn ghi chép về quà cáp thì lại sạch sẽ thế? Quan tâm đến thế hệ sau à? Thế à. Nhưng Đàn Chính đài cũng xin làm việc nghiêm túc một chút đi.
「…? Vị kia là?」
Trong khi thầm bất mãn và chửi rủa xã hội, chàng thanh niên để ý đến một quan lại xuất hiện sau chủ quân. Từ y phục, rõ ràng là người có tước vị. Có khi nào là…
「Ồ, vị này là Trưởng cục Thuế Liêu-dono… Còn đây là người trợ lý cho tôi, làm việc tạp vụ. Tên tạm là Kei.」
「Thưa Trưởng cục-dono, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của thần…!」
Chủ quân giải thích và giới thiệu, trong khi chàng thanh niên cúi đầu sâu hết mức, gần như đồng thời. Sự thất lễ với người trước mặt là điều không thể chấp nhận được, ít nhất là với anh ta.
Đối với một công khanh có tước vị, lại là quận trưởng như chủ quân thì không sao, nhưng anh ta chỉ là một kẻ làm tạp vụ được yêu mến. Đối mặt với ngài Trưởng Cục Thuế Liêu, tương đương tước vị ngũ phẩm hoặc lục phẩm, mà ngẩng cao đầu thì quá nguy hiểm. Với thân phận thấp kém, nếu làm mất lòng đối phương, hậu quả sẽ ra sao? Ngay cả chủ quân, anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nếu phải cân nhắc giữa anh ta và chức vị, chủ quân sẽ chẳng ngần ngại vứt bỏ anh ta. Vì thế, anh ta tỏ ra khiêm nhường hết mức, cầu xin lòng khoan dung. Anh ta không coi đó là điều đáng xấu hổ.
「Ôi, không cần phải thế…」
「Ise-dono, để ta xử lý… Ngẩng đầu lên đi. Đừng sợ, sẽ không có hình phạt gì đâu.」
「Nhưng, thưa ngài…!」
Ngài Trưởng Cục lên tiếng, nhưng anh ta vẫn cúi đầu, ra vẻ do dự. Ngẩng đầu ngay sau một lời gọi là không tốt.
「Cứ thế thì khó nói chuyện. Đây là lệnh. Ngẩng đầu lên.」
「Vâng! Vậy thì…!」
Con trai của một tá điền chậm rãi ngẩng đầu, đóng vai kẻ nhỏ bé. Và ngay lập tức, anh ta nhận ra mình đã bị nhìn thấu.
「…Một trợ lý giỏi đấy nhỉ?」
「Haha, đúng thế chứ! Là thuộc hạ tự hào của tôi đấy!」
Ngài Trưởng Cục vừa khen, chủ quân nhà Ise đã tỏ ra vô cùng hài lòng. Tính cách hào sảng nhưng dễ bị tâng bốc, khiến ông ta để lộ sơ hở. Chính vì thế mà ông là người dễ bị lừa. Sau nụ cười xã giao, ngài Trưởng Cục nhìn sang chàng thanh niên.
「Thực ra, bản thân ta cũng không xuất thân từ tầng lớp cao quý. Vì thế, nói thật, ta không quen khi người khác quá hạ mình. Ngược lại, với một người trẻ như ngươi, ta lại cảm thấy gần gũi… Ta cũng được cất nhắc để có vị trí như hôm nay đấy?」
「Vâng, vâng…」
Trước lời nói của Trưởng Cục, chàng thanh niên chỉ biết đáp lại trong vẻ bối rối. Có phải chủ quân đã kể gì đó về anh ta? Cái cảm giác bị người ta biết rõ một chiều như thế chẳng lấy gì làm dễ chịu.
「Thực ra, nài Trưởng Cục-dono đây còn hỗ trợ cả Tả Đại thần nữa. Xét về mặt này, có lẽ ngươi và ngài ấy có phần tương đồng.」
「Chỉ là thỉnh thoảng thay thế vai trò thư ký thôi… Dù sao đi nữa, về việc tiến cử, xin hãy yên tâm. Ta sẽ báo cáo công lao của ngài với cả Tả Đại thần lẫn Trị Bộ tỉnh.」
「Vâng, tôi trông cậy vào ngài đấy!」
Thái độ của chủ quân lộ rõ sự yên tâm tuyệt đối trước lời nói của ngài Trưởng Cục. Tả Đại thần là một vị đại thần nhân từ. Những chính sách đầy lòng nhân ái của ông nhiều không đếm xuể, và việc cứu giúp các công khanh nghèo khó được cho là một phần trong đó. Có lẽ chủ quân định thông qua Trưởng Cục để cầu xin các đại thần, nhằm nhận một chức vụ mới.
「Việc nhậm chức ở Bắc Thổ chắc hẳn tốn kém lắm, đúng không? Nghe nói ngài còn có cô con gái chưa xuất giá? Ta sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp cho ngài được nhậm chức ở một quận gần đây, tại Trung Thổ… Cả ngươi nữa.」
「Tôi ư?」
「Đúng vậy. Theo những gì ta nghe từ Ise-dono, để cậu mãi ở vị trí hiện tại thì thật lãng phí. Ta rất muốn tiến cử để cậu được cất nhắc thêm.」
「Thưa, đó là… một vinh hạnh lớn lao.」
Trước lời nói của Trưởng Cục, chàng thanh niên nín thở khi hiểu ý nghĩa của nó. Căng thẳng lấn át niềm vui. Điều đó đồng nghĩa với việc anh ta sắp bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành phe phái trong triều đình, dù chỉ ở vị trí thấp nhất. Nhưng… với thân phận của mình, anh ta không thể từ chối. Và hơn nữa, đây dường như là một cơ hội ngàn vàng.
Một cơ hội hiếm có để thành công, để vươn lên…!
「Nói chuyện đứng thế này thì cũng bất tiện. Tìm chỗ nào yên tĩnh để nói chi tiết hơn đi. Ta biết một quán rượu ngon lắm.」
「Ồ, hay đấy! Nào, đi thôi!」
Như thể ý thức được ánh mắt xung quanh, Trưởng Cục đề xuất, và gia chủ chi thứ nhà Ise vui vẻ hưởng ứng, thúc giục người trợ lý.
「Vâng… vâng!」
Tất nhiên, người trợ lý chẳng có cách nào chống lại dòng chảy câu chuyện này. Cũng chẳng có lý do để từ chối. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ ao ước được thay chỗ anh ta. Được thượng quan mời đến bàn tiệc, được nhớ mặt, thậm chí được tiến cử chức vụ, đó là giấc mơ khó tin.
「Haha, ta hiểu sự căng thẳng của ngươi. Thôi, cứ uống rượu, thả lỏng và nói chuyện từ từ, được chứ? Ta muốn biết thêm về ngươi để tiến cử lên trên.」
Trưởng Cục nở nụ cười hiền hậu thường thấy ở cơ quan, chạm vào lưng chàng thanh niên, như thể là bạn bè lâu năm, như người thân thiết.
「Về khả năng làm việc của ngươi, điểm mạnh điểm yếu, và… đúng rồi, cả chuyện gia đình hay những câu chuyện ngày xưa nữa, nhỉ?」
Trong nửa sau lời nói của Trưởng Cục, chàng thanh niên không thể xua tan được cảm giác bất an và kỳ lạ trước sự dính dớp mơ hồ trong giọng điệu ấy…


2 Bình luận