• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Thỉnh thoảng cũng có vụ vùng an toàn biến mất trong mấy sự kiện game ha.

Chap 19

4 Bình luận - Độ dài: 6,426 từ - Cập nhật:

………Thời gian lúc này phải ngược dòng đôi chút.

Tiếng nổ vang trời vẫn rung chuyển ở bên ngoài, khói bụi mịt mù, lửa cháy ngút trời… tất cả đều bị phong ấn bởi kết giới, không hề rò rỉ ra ngoài dù chỉ là một chút. Ngay phía trước cửa cô nhi viện, nơi ấy, hai kẻ đang đứng đối diện nhau.

「Thật không ngờ, đây chẳng phải là vị tiểu thư Aoi, tuyệt sắc giai nhân của gia tộc Onizuki danh giá vùng Bắc Thổ, nổi danh tài sắc vẹn toàn đó sao? Lần đầu gặp mặt, thật vinh hạnh」[note72082]

「Ara ara, cảm tạ lời tán dương sáo rỗng của ngươi nhé. Ta đây cũng vô cùng vinh hạnh khi được diện kiến lão nhân của nhà Matsushige, phó tọa Âm Dương Liêu, bậc trí giả lừng danh nơi vực sâu đó」

Một người vận phục sức lộng lẫy không hợp chút nào với khu phố hỗn tạp khu ngoại thành, phe phẩy chiếc quạt trong tay. Người còn lại thì bị vây quanh bởi đám Yêu hồ đã bị phong ấn hành động bởi các thuật thức trói buộc. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, rồi khẽ mỉm cười.

Nếu không có kiến thức, hẳn sẽ cho rằng cả hai đang điềm nhiên thản nhiên, hoàn toàn không phòng bị mà đứng đó. Nhưng thực chất, họ đang phát ra linh lực, đề phòng nhau đến mức tối đa. Tình trạng đó, với một Trừ yêu sư mà nói, chính là trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

「Vậy thì, chẳng hay lần này tiểu thư đến chốn heo hút tận rìa đô thành này là vì lẽ gì? Nếu muốn tham quan kinh thành, hẳn là còn vô số danh lam thắng cảnh hấp dẫn hơn nhiều. Lão phu có thể chỉ cho vài chỗ đấy?」

「Tạ ơn lòng tốt của ông. Nhưng tiếc thay, ta không phải thứ phàm nhân tầm thường trong thiên hạ. Ta vừa được thưởng thức một thú vui còn tuyệt vời hơn nhiều so với những thứ lúc nào cũng thấy đó.」

Kusu kusu kusu… Điệu cười líu lo như chim hót… Dù động tác xòe quạt nhìn qua có vẻ ung dung nhàn nhã, song… lão nhân trước mặt lại nhận ra một tia bất an le lói trong dáng vẻ ấy.

「Hô, nếu vậy thì cần gì phải mò đến nơi hẻo lánh nhơ nhuốc này. Có phải tiểu thư có lý do gì gấp gáp đến mức phải để y phục bị vấy bụi đất nơi đây chăng?」

「………Lắm lời. Đồ lão già lẩm cẩm」

Tiếng thì thầm nhỏ đến mức khó nghe thấy… nhưng cùng lúc đó, không khí xung quanh như đè nặng xuống rõ rệt. Đám hồ ly bị trói chặt bởi thuật thức trói buộc không thể nhúc nhích kia, không phát ra một tiếng động nào, chỉ biết run rẩy. Khoảnh khắc ấy, một con gấu khổng lồ mọc sừng, vốn ẩn thân bằng thuật ẩn hành, hiện hình ra và bước ra trước lão nhân như để bảo vệ… dù trông có vẻ cũng hơi khiếp vía.

(Thật là… ở tuổi ấy mà đã toát ra sát khí đến nhường này sao…)

Lão nhân không để lộ ra mặt, nhưng trong lòng thì không khỏi sửng sốt. Một thiếu nữ mới quá mười tuổi đôi chút, thế mà có thể biến lượng linh lực khổng lồ thành sát ý vô hình nhắm thẳng vào người khác!

(Dù rằng trong hàng ngũ Trừ yêu vẫn hay tranh đoạt nội bộ… nhưng quả thật đám Bắc Thổ đúng là đáng sợ thật)

Dù cũng có vài ngoại lệ, nhưng so với các vùng phía Tây và phía Nam kinh thành, những Trừ yêu sư ở đó thường bị xem là yếu thế.

Lý do là do vùng đất nơi đó đã được khai hoang và phát triển từ lâu, yêu quái mạnh mẽ gần như không còn, khiến họ phải kiếm sống bằng nghề tay trái, dần trở nên thế tục hóa. Nhưng nguyên nhân lớn nhất thì phải truy về thời kỳ Đại Loạn.

Bởi vì khi đó, nơi ấy vốn đã phát triển nông công nghiệp, nên yêu quái tấn công nhằm gây thiệt hại vào khả năng sản xuất của loài người. Các Trừ yêu sư bản địa phải chiến đấu kịch liệt, dẫn đến nhiều gia tộc cổ xưa bị truy lùng diệt tận, hoặc nếu còn sót lại thì chỉ là những kẻ thấp kém trong tộc.

Năng lực trừ yêu vốn mạnh lên qua từng thế hệ. Vậy nên việc các gia tộc ở Tây và Nam quốc suy yếu sau khi mất đi nhiều trừ yêu sư tài năng cũng là lẽ đương nhiên.

Ngược lại, các vùng Bắc Địa và Đông Địa, vốn là vùng biên giới vào thời Đại loạn, do không chịu ảnh hưởng nặng nề bởi chiến hỏa, nên những gia tộc Trừ yêu dù bị chê là nhà quê, non trẻ, vẫn còn tồn tại đến giờ. Và do vẫn thường xuyên đối đầu với yêu quái nên tích lũy kinh nghiệm thực chiến dày dạn, nhiều gia tộc cổ xưa trước thời Đại loạn vẫn còn duy trì được. Gia tộc Onizuki lại là một trong số đó, thậm chí nàng còn còn là một hậu duệ chính dòng. Điều này không có gì lạ cả. Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất là...

「Hohoho, xin đừng bắt nạt lão già này nữa. Dường như mục đích của ta và tiểu thư tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có phần trùng khớp. Vậy nên không cần thiết phải trưng ra bộ mặt đáng sợ đến thế đâu?」

Lão nhân mỉm cười, chạm đến cốt lõi của lý do khiến tiểu thư Onizuki xuất hiện nơi đây.

「Ngươi biết rõ chỉ cần ta nói một câu thôi, ngươi sẽ trở thành kẻ bị truy nã, phải không?」

「Đương nhiên. Nhưng chuyện đó e là khó xảy ra lắm. ……Ít nhất là trong thời gian tới」

「Phải đấy, trong thời gian tới mà thôi」

Cả hai cùng thu lại linh lực, nở nụ cười mang tính ngoại giao… hay đúng hơn là mang tính hình thức, che giấu thực tâm. Phải rồi, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt thành thù. Với lão già, thì phải đợi đến khi người đàn ông được oni yêu quý kia giết chết được Thanh Quỷ; với tiểu thư, thì là đến khi người nàng yêu duy nhất vươn tới đỉnh cao. Và đối với con oni đang lặng lẽ theo dõi từ đâu đó, điều này lại càng thuận tiện, không có lý do gì để phản đối.

「Vậy thì, thưa tiểu thư, mời người vào trong. Với kẻ ấy, hẳn sẽ thích một mỹ nhân tuyệt sắc đến tiếp ứng hơn là một lão già khô khốc như ta」

Vừa nói, lão vừa gõ nhẹ cây trượng xuống đất. Ngay sau đó, cánh cửa của cô nhi viện mở ra. Đó là dấu hiệu cho thấy kết giới của Azuma đã bị cưỡng ép khai mở.

Vốn dĩ, hành động này của lão là hạ sách. Đến mức này mà còn cưỡng ép phá kết giới thì người thiết lập tất nhiên sẽ phát hiện ra. Thực tế, việc lão cài chú ngôn vào quyển sách đem tặng cũng có dụng ý đánh lén, đồng thời cũng để tránh phiền phức sau khi bị Azuma phát giác do phá kết giới bằng vũ lực.

Ngược lại, hành động của lão lại cho thấy… chuyện đó giờ không còn cần thiết nữa. Bên trong kết giới đã sớm trở nên hỗn loạn. Con cáo cái kia hẳn cũng đã nhận ra có điều bất thường xảy ra tại cô nhi viện… đúng hơn là, từ thức thần bay trên trời, lão đã xác nhận rõ điều đó.

Nếu cứ thế mà lão can dự vào chuyện bên trong viện và chạm mặt cô ta, thì sẽ trở thành tình huống chẳng vui vẻ gì. Vì vậy, chi bằng...

「Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi…… Hy vọng chúng ta sẽ còn duy trì được quan hệ tốt đẹp này」

「Thật mong là như vậy」

Không chờ lão đáp, thiếu nữ khoác hồng y đã tan biến vào làn bụi mờ. Cùng lúc đó, đám hồ ly bị giam giữ quanh lão già đồng loạt bị chém rụng đầu, chết tại chỗ.

「……Hmm, đúng là thứ quái vật」

Lão vuốt râu, nhìn quanh nơi vừa hoá thành biển máu chỉ trong nháy mắt, thở dài. Hành động này ngốn một lượng linh lực khổng lồ, vốn không thể gọi là hiệu quả, nhưng việc thiếu nữ ấy thực hiện được nó bằng vũ lực thuần túy khiến lão không khỏi khâm phục.

『………』

Và rồi, sau lưng lão già, một bóng đen đang trừng mắt nhìn chằm chằm. Là một con yêu hồ còn sống, vẫn ẩn thân nhờ ẩn hành. Có vẻ con này tinh thông hơn đồng loại, lẫn vào đám xác chết rồi lặng lẽ áp sát lão… và lao lên định xé xác lão chỉ bằng một đòn.

…Nhưng cũng chính lúc đó, nó lại tự lao đầu vào kết giới trong suốt hình kim châm dựng trước mặt, chết ngay tức thì.

「Chậc, vẫn hơi sơ suất nhỉ. ……Mà phải nói, cũng mê muội đấy」

Vừa giải kết giới, lão vừa nhớ đến tên đầy tớ nọ. Tiếng đùng nặng nề lên sau lưng lúc xác con hồ ly rơi xuống đất, nhưng với lão thì chẳng hề bận tâm. Điều duy nhất đọng lại, chỉ là một tiếng thở dài, nhận ra mình đã dính phải một nhân vật phiền toái đến nhường nào.

Chỉ riêng việc được oni yêu thích đã là đại họa rồi, thế mà còn bị một thiếu nữ như quái vật kia… Một cô bé nhỏ tuổi như thế lại có thể toát ra sát khí lẫn sức mạnh kinh người, làm sao cuộc đời nàng có thể gọi là bình thường cho được? Vậy mà nàng còn si mê đến thế, chẳng rõ là vì chuyện gì nữa.

「Chỉ một con quỷ thôi cũng đủ phiền phức rồi. Cứ cái đà này thì rất có thể còn kéo theo cả lũ rắc rối nữa cũng nên」

Nếu lỡ tay động vào, không biết sẽ chọc phải ổ rắn rết cỡ nào. Nhưng dù có mặc kệ thì cũng chẳng mong mọi chuyện bình yên được. Cuối cùng, lại quay về điểm xuất phát ban đầu.

「Thật tình… phải sinh ra dưới vì sao nào thì mới phải gánh lấy nghiệp chướng đến mức ấy cơ chứ」

Lời lẩm bẩm của lão cứ vang vọng mãi giữa không gian...

-

Vào đúng thời khắc hoàn hảo, như thể nhân vật chính bước ra từ câu chuyện, thiếu nữ sắc hồng ấy xuất hiện đầy phong độ. Và từ đầu tiên hiện lên trong đầu ta khi nhìn thấy cô... không phải là cảm kích... mà là rủa thầm.

(Con nhỏ này... rõ ràng đã chờ sẵn sau cánh gà rồi chứ gì!!?)

Thời điểm can thiệp quá mức tuyệt diệu như vậy thì nghĩ thế mới là lẽ tự nhiên. Này, đừng bảo là cô đứng xem nãy giờ đấy nhé?

Dù đang khoác ngoại bào khiến việc nhận diện biểu cảm trở nên khó khăn, nhưng khi nhận ra ánh mắt tôi đang dõi theo, nàng tiểu thư ấy lại nở một nụ cười kiêu ngạo. Chậc, đúng là một nữ nhân không thể xem thường, lại chẳng hiểu nổi trong đầu đang toan tính điều gì.

「Gư... Guh, ngươi…!!」

「Nào... Ara, đòn vừa rồi hình như hơi thiếu lực thì phải?」

Ả Yêu hồ thân thể tơi tả bị chôn vùi trong bức tường đất... thân xác nó đã quay về dạng thú... vẫn còn gắng gượng bò ra khỏi tường đất, máu chảy thành dòng khắp thân thể, thế nhưng chiến ý trong nó vẫn chưa tiêu tan. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi kiếm gió được phóng ra đã đưa mọi thứ trở về hư vô. Cánh quạt trong tay thiếu nữ nhỏ bé ấy vung lên từ xa, theo đó, một lưỡi đao vô hình xé toạc toàn thân con hồ ly.

「Vậy là kết thúc rồi chăng?」

Ngay khi Aoi thốt ra lời ấy, nàng xoay cổ tay cầm cánh quạt đầy nhẹ nhàng. Ngay lập tức, đầu con hồ ly bị chém lìa như đậu phụ. Cái đầu thú rơi bịch xuống đất, từ phần cổ bị chặt lìa không phun ra máu như tưởng tượng. Bởi toàn thân nó đã mất máu quá nhiều từ trước đó.

「…Vậy mà lại thành ra dáng vẻ thảm hại, đáng hổ thẹn đến mức này sao?」

Tựa như những cảnh tượng tàn sát một chiều khi nãy chưa từng tồn tại, Onidzuki Aoi quay sang phía tôi rồi bình phẩm như vậy.

「Xuất hiện trước mặt tiểu thư với bộ dạng thế này, thần thật thấy vô cùng hổ thẹn」

「Không sao. Chuyện thường ngày thôi, ta quen rồi. Mà này… quà ta nhờ ngươi tìm đã chuẩn bị xong chưa?」

「Cái đó thì…」

Xong thế quái nào được! — Tôi nuốt ngược tiếng lòng mình. Thành thật mà nói thì tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng yêu cầu của cô ta vừa quá vô lý lại vừa xa vời, thành ra tôi chẳng thể làm được gì cả. Khốn kiếp, cái vẻ mặt gian tà đó là sao hả!

(Tùy theo route thì bị khơi dậy chấn thương tâm lý, cô ta bị lũ quái vật nghiền nát lòng tự tôn, rồi dạy dỗ đến khi hiểu chuyện, thậm chí còn bị ép phải phơi bày màn giao hoan dị chủng trước nhân vật chính với ánh mắt tắt lịm ánh sáng nữa chứ... À, mà nhớ ra rồi, flag chấn thương tâm lý bị bẻ gãy rồi còn gì)

「Này, Tomobe. Vừa rồi ngươi đang nghĩ điều gì rất khiếm nhã về ta phải không?」

「Thần không dám」

Nàng hơi nheo mắt lại, ra chiều khó chịu với câu trả lời vô cảm xúc của tôi, song ngay sau đó lại hướng ánh nhìn về phía khác.

「Thôi bỏ đi. Vậy thì quà, cứ theo thứ ta chỉ định là được rồi nhé?」

Tôi nhìn theo ánh mắt của nàng công chúa khỉ đột, ở đó là hình ảnh một thiếu nữ Bạch Hồ đang được đám trẻ con vây quanh chăm sóc. Nàng trông vô cùng đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ. Và ngay khoảnh khắc ánh mắt cô bé chạm ta, bằng cái nhìn ấy thôi, ta đã lờ mờ đoán được điều cô bé đang nghĩ.

「Không lẽ nào...」

「Ara? Không được sao?」

「Không phải là không được, chỉ là…」

Quà… nếu gọi vậy thì quá sức kỳ quặc rồi. Không, ở thế giới này thì con người vẫn được xem là hàng hóa, nhưng nàng ta lại đặt hàng thứ phiền toái thế này…

Tôi thầm thở dài, nghĩ về chuyện sắp tới.

...Nghĩ kỹ thì, đúng ra tôi không nên lơ là ở thời điểm này. Thứ được gọi là Yêu quái rốt cuộc vẫn là quái vật, bản chất tồn tại của chúng vốn dĩ chẳng thể lý giải bằng lẽ thường của nhân loại được.

「Vẫn chưa kết thúc đâu…!!」

Tiếng lẩm bẩm nhỏ ấy, lạ thay lại vang vọng khắp không gian. Cùng lúc đó, một âm thanh nghiến răng ghê rợn vang lên. Tôi lập tức quay về phía phát ra âm thanh, không khỏi kinh hãi.

Dĩ nhiên rồi. Bởi con Yêu hồ mà tôi tưởng đã chết, giờ đây lại đang… "chỉ bằng cái đầu" bò trên mặt đất với tốc độ kinh hoàng. Quái đản đến mức khó tin.

「Cái… gì!?」

Con Hồ ly bò lướt trên đất nhanh tới khó tin chẳng khác nào gián, dù bằng một cái đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mục tiêu của nó từ hướng nó đang bò tới.

「Này! Chạy mau!! Nhanh lên…!!」

「Eh!?」

Mục tiêu của con hồ ly là đám trẻ con từ cô nhi viện đang tụ lại bên cạnh Shiro. Theo một nghĩa nào đó, đây là lựa chọn hiển nhiên. Nếu tấn công công chúa khỉ đột thì ắt sẽ bị phản công ngay. Còn tôi thì đang ở gần cô ta, lại kiệt quệ linh lực, cho nên dù có ăn tôi cũng chẳng thu lại được bao nhiêu.

Bọn trẻ bán yêu thì khác. Chúng vừa hiệu quả hơn con người để bồi bổ sức mạnh, lại ít phản kháng hơn. Ăn chúng rồi bỏ chạy khỏi công chúa khỉ đột, hẳn đó là ý đồ của nó.

「Đừng mơ…!!」

Linh lực đã cạn kiệt, không thể dùng cường hóa thân thể để lao đến kịp, nên tôi ném đoản đao đi. Chỉ với thể lực thuần túy, tôi phóng dao. Nhưng dù cơ thể rách nát, tôi vẫn luôn luyện tập khi có thời gian, vì tôi không muốn chết sau khi đã chuyển sinh, nên con dao bay đi sắc bén đến khó tin.

Đoản đao cắm trúng đỉnh đầu con hồ ly chỉ còn cái đầu. Nhưng...

(Không dừng lại sao…!!)

Có lẽ vì đầu nó đã lấy đà từ trước, cũng có thể do lực tay tôi không đủ. Lưỡi dao bị chặn lại ở hộp sọ, không kịp chạm tới não. Trong mắt con hồ ly, vẫn ánh lên vẻ có ý thức rõ ràng.

「Chết tiệt…」

Tôi hiểu rằng mình đã hết cách. Trước mắt tôi là lũ trẻ đang đứng ngây người ra vì kinh hãi trước nanh vuốt của quái vật. Cũng phải thôi, tuổi còn nhỏ, lại chẳng được huấn luyện chiến đấu ra hồn. Nhưng điều đó không có nghĩa là con quái vật sẽ nương tay. Tức là…

「Khốn thật…!!」

Tôi liếc sang công chúa khỉ đột bên cạnh, nhưng dù đã nhận thức được tình hình, cô vẫn chẳng tỏ vẻ sẽ can thiệp. Thái độ như thể không hề quan tâm tới lũ trẻ. Không có thời gian để thuyết phục. Vậy thì tôi chỉ còn một lựa chọn.

Gắng gượng chịu đựng cơn đau, tôi bắt đầu chạy… nhưng cơ thể hiện tại quá chậm chạp, chẳng thể nào kịp được. Và ngay khi đầu con hồ ly định nhảy chồm lên bọn trẻ…

「『Hộ pháp kết giới - Tam Đẳng – Quy Giáp Văn』」

Giọng nói bình trầm vang lên khắp không gian. Đồng thời, nanh vuốt của Yêu hồ dừng lại giữa không trung.

…Không đúng. Nhìn kỹ thì con hồ ly đang cắn vào một kết giới trong suốt như pha lê, bao bọc lấy bọn trẻ. Hồ ly và đám trẻ cùng sửng sốt.

「『Trói pháp kết giới - Tứ Đẳng – Trọng Tương』, và…『Phá pháp kết giới - Lục Đẳng – Vô gian viêm ngục』」

Con Yêu hồ dường như đã lờ mờ đoán được chuyện sắp xảy ra và cố gắng làm gì đó. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, nó bị giam trong ba tầng kết giới, rồi kết giới ấy đỏ rực với thuật hỏa độn được gia trì. Không, hẳn là ngọn lửa địa ngục đang cuồng nộ bên trong đó.

Mọi chuyện kết thúc trong chớp mắt. Không chỉ bị thiêu chết — mà thi thể cũng chẳng còn sót lại. Khi kết giới được giải trừ, nơi đó chỉ còn lại chút tro tàn và con dao nhỏ từng cắm trên đầu hồ ly, tro bay theo gió, dao rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng sắc lạnh.

Tiếng bước chân vang lên. Tuy chậm rãi, nhưng lại toát ra một khí thế áp đảo. Linh lực đậm đặc pha lẫn Yêu lực, như những lưỡi đao vô hình nhắm thẳng vào tôi và công chúa khỉ đột bên cạnh.

「Nghe nói có chuyện ồn ào nên vội tới đây... xin thứ lỗi, nhưng các người có thể kể cho ta nghe đầu đuôi được không?」

Bóng người xuất hiện, đứng chắn trước lũ trẻ như để bảo vệ chúng… Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía này, Azuma Hibari. Dù đang khoác y phục giản dị như dân thường, nhưng khí chất và ánh mắt của người đứng đầu Âm Dương Liêu lại tràn ngập sự uy nghiêm truy vấn bọn tôi như vậy.

-

「Quả nhiên, ta đã hiểu lời ngươi nói. Nhưng mà……」

Tại khuôn viên cô nhi viện đã bị tàn phá nặng nề bởi trận chiến, Azuma Hibari đối mặt với công chúa khỉ đột, biểu cảm không khỏi do dự khi lắng nghe lời giải thích của nàng.

Là một Trừ yêu sư đến kinh đô, cô đã thực hiện nghĩa vụ tiêu diệt Yêu Hồ, và trên đường bị bản thể phân thân của Hồ ly thu hút, cô đã đến cứu viện cô nhi viện đang bị tấn công… Tóm lại, công chúa khỉ đột đã trình bày như thế. Thế nhưng, Azuma Hibari không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích đó.

Điều đó cũng dễ hiểu. Quả thật cô không hề nói dối. Nhưng chỉ như thế mà thôi. Azuma có khả năng nhìn thấu dối trá, chính khả năng ấy khiến cô bối rối. Không nói dối, nhưng cũng không thể khẳng định hoàn toàn là sự thật.

「Ara, ngươi không tin lời ta sao? Hay là do vị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu của các ngươi đã bị lũ tiểu nhân làm cho đa nghi quá mức rồi? Nếu cần nhân chứng thì cứ hỏi đám trẻ con kia là được chứ gì?」

Tiểu thư nói như mỉa mai, rõ ràng là một sự khiêu khích. Này, công chúa khỉ đột, đừng làm mọi chuyện rối lên chứ.

「Các con, thế nào?」

Không phải là hạng dễ bị kích động, Azuma không rơi vào bẫy của nàng tiểu thư vốn trẻ hơn mình rất nhiều. Dù vẫn giữ thái độ cảnh giác, cô cúi thấp người, đưa ánh mắt ngang tầm với lũ trẻ rồi nhẹ nhàng hỏi. Tuy nhiên, câu trả lời của đám trẻ lại khiến người ta bối rối.

「Ừm, người bọn con cứu á. Đùng một cái áo bị rách ra, rồi một con cáo to đùng chui ra!」

「Cái anh không thấy mặt kia đó! Ảnh đánh nhau với con cáo đáng sợ siêu nhanh luôn á!」

「Uwaa~ ruộng cháy mất tiêu rồi……」

「Cái chị đẹp kia mạnh kinh khủng luôn đó!!」

Ồn ào náo nhiệt, đám trẻ suýt nữa bị quái vật giết hại ban nãy giờ lại tụ tập dưới chân Azuma, thi nhau nói năng chẳng chút mạch lạc. Trong mắt lũ trẻ, có lẽ đang cố gắng hết sức để giải thích với Azuma như với mẹ mình, nhưng dẫu sao thì lời lẽ của trẻ con cũng mơ hồ, không rõ ràng, thậm chí còn bị thêu dệt quá mức.

「À phải rồi. Lần này gây ra nhiều phiền toái thật. Việc sửa nhà này nọ cứ giao cho ta lo liệu đi? Ta sẽ sai người đến lo chi phí sau. Nếu được thì, từ giờ ta cũng sẽ đích thân quyên góp cho cô nhi viện luôn, ngươi thấy sao?」

Khi Azuma đang chăm chú phân tích và tổng hợp những điểm mấu chốt từ lời kể của đám trẻ, công chúa khỉ đột nhân cơ hội ấy đưa ra đề nghị như thể đã tính từ trước.

「Được vậy thì quý hóa quá…không, khoan đã. Ý đồ của ngươi là gì?」

Azuma lập tức phản ứng với lời nói của công chúa khỉ đột, nhưng đã muộn. Hoặc có lẽ, kết quả này vốn đã được định sẵn ngay từ ban đầu.

「Gọi là có ý đồ thì oan cho ta quá. Trái lại, ta còn đang thay ngươi gánh lấy rắc rối đây. …Này, tiểu hồ ly kia?」

Vừa mở quạt ra, cô ta vừa cất lời đầy đắc ý. Đôi mắt Azuma trợn to, lũ trẻ tụ tập dưới chân cô cũng đồng loạt nhìn về cùng một hướng—chính là nơi cô bé Bạch Hồ đang đứng tách biệt với mọi người.

「Shiro, con…」

「Cô Azuma, con…」

Chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt mang vẻ thống khổ và phức tạp kia, Azuma đã thấu hiểu tất cả.

「Ngươi đã nói gì với con bé…!?」

Dù bản thân bị chế nhạo thế nào cũng chẳng bận tâm, nhưng ngay khoảnh khắc này, vị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu đã rõ ràng phát ra sát khí nhắm vào tiểu thư nhà Onizuki. Tôi đứng bên cạnh cũng phải nín thở. Dù không trực tiếp bị nhắm đến, toàn thân vẫn cứng đờ vì căng thẳng. Nếu cơ thể tôi lúc ấy khỏe mạnh, có lẽ tôi đã bỏ chạy khỏi nơi này từ lâu rồi.

(Sát khí từng cảm nhận trước đây, quả nhiên vẫn kinh khủng như cũ. Với thứ gọi là linh lực và yêu lực tồn tại ở thế giới này, sát khí không phải chuyện có thể đùa được.)

Tùy vào tình huống, linh lực hay yêu lực có thể khiến người chưa thích ứng gặp vấn đề về thể trạng chỉ qua tiếp xúc. Chưa nói đến việc truyền sát khí qua linh lực, dù không dễ dàng, nhưng việc giết người chỉ bằng cách ấy cũng chẳng phải là không thể.

「Ara ara, đừng làm mặt đáng sợ thế chứ. Lũ trẻ sẽ sợ lắm đó? Với lại… ta đâu có dọa nạt gì đâu?」

「Ngươi còn dám mạnh miệng như thế……!!」

Nhận thấy lũ trẻ có chút giật mình, Azuma lập tức xua tan sát khí. Tuy nhiên, về lời nói của công chúa khỉ đột thì cô vẫn không giấu được địch ý. Dĩ nhiên rồi. Sau khi nói chuyện quyên góp và sửa chữa xong lại buông lời như vậy, ai mà tin cho nổi?

「K-Không phải vậy đâu, sensei…!! Con… là con tự quyết định đấy! Thật đó! Con… sẽ theo họ về chăm sóc…!!」

Dù có chút căng thẳng, nhưng cô bé hồ ly trắng vẫn thốt ra quyết định của mình với vẻ mặt đầy quyết tâm.

「Cô đã nghe chuyện rồi phải không ạ? Về thân thế của con…」

「À à, ta biết. Nhưng cho dù nguồn gốc của con có là con yêu quái độc ác và tàn bạo ấy, thì con cũng không phải là nó mà, đúng chứ……?」

Ánh mắt đầy đau lòng, Azuma đáp lại. Đúng vậy, có lẽ cô bé là một phần linh hồn của yêu quái tàn ác kia, là cội nguồn. Nhưng như vậy không đồng nghĩa cô bé là cùng một thực thể.

Cách xử lý tội lỗi liên quan đến bản chất linh hồn, thế giới này vốn đã có vô số tiền lệ. Đối với con người, sẽ có sinh linh, còn đối với yêu quái, có thể thanh tẩy và nâng cấp lên thành linh thú, hoặc làm điều ngược lại cũng được. Nếu theo các tiền lệ đó, việc loại bỏ phầnác linh ban đầu, và sau đó sống mà không gây ra bất kỳ tội lỗi nào thì chẳng có lý do gì để trừng phạt cô bé. …Trong trường hợp bình thường.

「Dù vậy, chắc chắn con nhóc vẫn bị xem là mối đe dọa. Dù đã gần như vứt bỏ toàn bộ bản chất yêu quái, nhưng vì là cội nguồn, không ai dám chắc một ngày nào đó linh hồn nhóc sẽ không nghiêng về phía đám yêu quái. Nhất là… ngươi nghĩ triều đình sẽ để yên chuyện này sao?」

Từ thuở hồng hoang đến nay, những con yêu quái ăn thịt người vẫn luôn hoành hành. Đất nươc Phù Tang có thể duy trì được là nhờ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của triều đình.

Phần lớn con người yếu hơn yêu quái rất nhiều. Vì thế, họ tụ họp lại và lập quốc. Để bảo vệ quốc gia ấy, họ không từ thủ đoạn, nhổ mầm họa khi còn nhỏ. Khi Tứ Hung tấn công kinh thành, Hữu Đại thần đã giăng bẫy bằng cả mạng sống mình. Trong thời Đại loạn, đã từng có chuyện hiến tế dân thường làm mồi nhử vì lợi ích chung.

Một đứa con lai bán yêu như cô bé, để phong ấn hoàn toàn sự hồi sinh của Yêu Hồ từng tấn công kinh đô—việc xử tử một cô bé như vậy thì có gì khó khăn?

「Chuyện đó thì……」

「Ngươi định phản đối sao? Nếu là thời còn là Thủ lĩnh Âm Dương Liêu thì không nói làm gì, chứ hiện tại ngươi chẳng qua chỉ là một bán yêu mở cô nhi viện thôi đúng không? Có mối liên hệ nào để cầu cứu triều đình hay sao? Ngươi cũng hiểu mà, việc ấy chỉ khiến người ta chú ý theo chiều hướng tệ hơn mà thôi」

Từ trước đến nay, với thân phận là bán yêu, Azuma vốn đã chẳng được giới quý tộc đón nhận. Ít nhất cũng chẳng có ai thân thiết một cách đặc biệt. Huống chi nay đã từ quan nhiều năm… Mà nếu chuyện cô điều hành một cô nhi viện tập hợp toàn bán yêu lan truyền ra ngoài, thì tệ nhất là ngay cả những đứa trẻ khác cũng có thể bị vạ lây.

「Shiro onee-chan sẽ đi đâu đó sao?」

Cô bé Akane thì thầm bằng giọng lơ lớ, một đứa bé thích làm nũng. Bé lao vội tới bên Shiro, ôm chầm lấy cô bé với vẻ mặt bất an. Rồi lần lượt từng đứa trẻ khác cũng kéo đến, nhốn nháo cả lên.

「Sao chị lại phải đi chứ?」

「Đúng rồi đó! Ở lại với tụi em đi mà!」

「Phải đó! Chị mà đi đâu là không được đâu!!」

「Chị ghét tụi em rồi sao?」

Tất cả bọn trẻ, đứa nào đứa nấy đều trông vô cùng lo lắng, khiến Shiro không biết phải làm sao, bối rối đến cùng cực. Người ngăn lại chỉ có thể là Azuma, đóng vai trò như người mẹ của bọn trẻ.

「Này, các con. Các con khiến Shiro khó xử đấy… Còn con thì sao, quyết định vẫn không thay đổi sao?」

「………Sensei, nơi đây là một nơi vô cùng tốt đẹp. Tuy thời gian sống cùng mọi người không dài… nhưng thật sự rất hạnh phúc. Thế nhưng……」

Rồi nàng đưa mắt nhìn sang thân thể không đầu của bản thân khác đang nằm trên mặt đất, sau đó liếc nhìn thiếu nữ tóc màu đào cùng đầy tớ của cô ta.

「Con nghĩ mình sẽ chỉ gây phiền toái thôi ư?」

「Không thể phủ nhận điều đó. Tuy rằng… có thể sensei sẽ tha thứ cho con, nhưng bản thân con thì……」

Bạch Hồ không hề phủ nhận lời của Azuma. Con người không thể sống chỉ bằng sương khói. Nếu không có cái ăn, cái mặc, nơi ở, thì chẳng thể tồn tại, mà sống được đã khó, huống chi lại còn phải dựa vào thiện ý của người khác.

Huống hồ, có mấy ai chịu giúp đỡ một cô nhi viện chuyên nhận nuôi bán yêu? Đó dĩ nhiên cũng là một lý do. Nhưng không chỉ có vậy. Không thể chỉ vì lý do ấy mà thôi.

Dù cho đã từ bỏ phần tà ác và tàn nhẫn của yêu quái, thì với bản thân cô bé, chuyện đó không thể đơn giản mà cắt bỏ được. Cảm giác tội lỗi ấy cũng không thể nào gạt bỏ.

「Hơn nữa…… con cũng có lý do để muốn đi theo họ. Cho nên……」

「Shiro………」

「Chúng ta cũng nên kết thúc cuộc trò chuyện dông dài này rồi chứ? Ta cũng chẳng muốn ở mãi chốn bẩn thỉu nhàm chán thế này đâu」

công chúa khỉ đột chen ngang cuộc nói chuyện, tỏ vẻ vô cùng không hứng thú.

「tiểu thư……」

「Có ý kiến gì sao? Hay là ngươi sẽ lập tức dâng lên ta một món quà thay thế ở đây luôn?」

Tôi vừa định mở miệng xoa dịu, thì cô đã buông lời trách móc đầy bất mãn. Nói những điều mà chính bản thân cũng không định làm thật nhẹ nhàng.

「Hơn nữa, chuyện này cũng là do ngươi gây ra. Dù thiếu giáo dưỡng, nhưng ta tin là ngươi không ngu đến mức không hiểu chuyện này, đúng chứ?」

「……Thần đã rõ」

Lời đó là đòn kết liễu. Quả thực, nguyên nhân khiến mọi chuyện rắc rối là do tôi. Có lẽ, cô đã theo dõi nơi này không liên tục thì cũng thường xuyên, nên hẳn đã hiểu điều đó.

Nếu tôi sớm giải quyết thiếu nữ ấy, thì hẳn mọi chuyện đã không thành ra thế này. Huống chi, chuyện sửa chữa cô nhi viện cùng đủ loại phiền toái mà tiểu thư đích thân phải đến tận nơi can thiệp… Một kẻ đầy tớ như tôi mà gây ra ngần ấy phiền phức, đến mức bị chém đầu thì cũng chẳng có gì để than oán. Vậy mà cô lại chỉ bỏ qua cho một đứa bán yêu, thì có thể xem là quá nhân từ trong thế giới này. Thế nhưng……

「Xin người hãy cân nhắc lại cách diễn đạt. Cùng một ý, nhưng nếu lựa lời thì ấn tượng sẽ khác biệt rất nhiều」

Nghe lời đề nghị của tôi, tiểu thư nhìn sang với vẻ phiền toái từ tận tâm can, thở dài, rồi nửa trách móc nửa ra lệnh.

「Vậy thì để ngươi lo liệu. Dùng cái miệng khéo léo vô dụng đó mà thuyết phục đi」

「Thần xin đa tạ」

Tôi cúi mình thật sâu, rồi gắng sức điều khiển thân thể rã rời của mình bước ra trước. Azuma lập tức nhận ra và che chắn lũ trẻ sau lưng, tôi hành lễ trước cô, nhặt lấy đoản đao rơi trên đất cho vào lòng, rồi chậm rãi tiến lại, biểu lộ rõ ràng là không có ác ý, mở miệng nói:

「Lần trước gặp nhau, tôi đã thất lễ rời đi mà không chào hỏi. Tôi là người hầu dưới trướng tiểu thư nhà Onizuki. Không biết cô còn nhớ không?」

「……Là kẻ đã ở bên cạnh khi ta nhặt được Shiro chứ gì?」

「Lần ấy quả thực thất lễ. Vì sát khí khi đó quá nặng. Nhưng mong đừng hiểu lầm. Khi ấy, tôi tuyệt đối không có ý hãm hại cô gái kia」

Azuma chăm chú nhìn tôi, rồi chuyển mắt sang cô bé Bạch Hồ như để xác nhận. Cô bé gật đầu đồng tình.

「……Ra là vậy. Ta sẽ tin lời ngươi」

「Xin cảm tạ. Lần này có lẽ sẽ sinh ra nhiều nghi ngại. Nhưng xin hãy tin một điều, rằng tôi hoàn toàn không có ác ý với các vị」

Với cô – Azuma, điều đáng bận tâm nhất chính là sự an toàn của lũ trẻ. Vậy nên ta nhắm vào điểm đó. Cô hẳn cũng hiểu rõ sự khắc nghiệt của thế gian. Vậy thì việc cô không hoàn toàn phản đối đề nghị lần này cũng không phải không có lý.

「Tôi hiểu sự lo ngại của cô. Tuy nhiên, nghĩ đến việc bồi thường lần này, cùng với chuyện đích thân tiểu thư đã đến tận nơi, thì việc xem nhẹ cô bé này là điều không thể. Trong thời gian ở lại kinh thành, chúng tôi sẽ để cô bé đến thăm thường xuyên. Sau khi hồi hương, tiểu thư cũng sẽ gửi thư. Ý cô thế nào?」

「………」

Azuma im lặng trước lời nói của tôi, nhưng sau khi quan sát một lúc, cô hỏi:

「Khi đối đầu với con hồ ly kia, chính ngươi là người bảo lũ trẻ ẩn nấp đúng không? Trừ yêu không phải việc dễ dàng. Với một đầy tớ như ngươi thì lại càng không. Nếu cần thiết, ngươi sẽ dùng đến cả mồi nhử. Vậy thì ngoài Shiro, mục tiêu của tiểu thư ngươi, đâu còn lý do gì phải giấu những đứa khác? Đã biết nguy hiểm, sao vẫn làm vậy?」

「Vì tôi thấy, là người lớn, bỏ mặc trẻ con mà sống sót thì thật chẳng ra gì. Dĩ nhiên… cũng có thể nói tôi đã đánh giá thấp thực lực của kẻ địch」

Nửa như khoe khoang, tôi đáp ngay. Azuma chỉ nói một tiếng “Ra là vậy”, rồi lại lặng thinh. Sau đó, cô ra hiệu bằng ánh mắt cho Shiro. Sau vài lời dặn dò bọn trẻ, cô bé Bạch Hồ hơi run rẩy bước tới, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

「Được rồi. Ta tin lời ngươi. Nhưng… hãy hứa với ta. Ta luôn mong các con, không chỉ Shiro mà tất cả những đứa trẻ ta chăm sóc, được hạnh phúc. Và lần này, ta giao con bé cho các ngươi là để nó có cuộc sống tốt hơn. Vậy nên… ngươi, kẻ đến thuyết phục, hãy có trách nhiệm để con bé không phải đau lòng」

Đó gần như là một lời đe dọa. Nhưng cũng chẳng thể nói là vô lý. Bởi tôi, trong cô ấy, cũng là kẻ đến cướp đi đứa con quan trọng của mình.

「……Đã rõ, Azuma-sama」

Dù cảm nhận được sát khí đang bủa vây, tôi vẫn tiếp nhận lời đó. Nếu không chấp nhận, cô sẽ không bao giờ bằng lòng.

「……Vậy sao. Shiro」

「Dạ, dạ vâng!」

Bị gọi, cô bé vội đáp, rồi nhìn thẳng về phía tôi nói:

「E-em tên là Shiro ạ! E-em tuy hậu đậu, nhưng… nhưng mong được giúp đỡ nhiều ạ!」

Ngượng ngùng, rụt rè, cô hồ ly nhỏ cúi đầu đầy căng thẳng. Nhìn dáng vẻ non nớt trẻ thơ ấy, tôi chỉ khẽ mỉm cười qua lớp áo choàng, dịu dàng lên tiếng:

– Lời đó, phải nói với tiểu thư mới đúng chứ.

Kể từ ngày hôm ấy, bên cạnh tiểu thư Onizuki Aoi bắt đầu xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ bán yêu. Còn về việc sự hiện diện đó sẽ ảnh hưởng ra sao tới tương lai, và cả cốt truyện gốc của trò chơi, thì lúc ấy, tôi vẫn chưa thể phán đoán được………

Ghi chú

[Lên trên]
北土/Hokudo/Bắc Thổ
北土/Hokudo/Bắc Thổ
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

tks trans nhóe :3
Xem thêm
TRANS
e🅱️ic
Xem thêm
Thks trans
Xem thêm