Touhakuden - Maou reijo k...
Kyosuke Izaki (伊崎 喬助) Kanzerin (カンザリン)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 02: Tiểu Đổng Bạch, nói chuyện với Hoàng Đế bệ hạ.

2 Bình luận - Độ dài: 4,766 từ - Cập nhật:

Chương 02: Tiểu Đổng Bạch, nói chuyện với Hoàng Đế bệ hạ.

Mặc dù quyền uy của nhà Hán đã suy yếu, nhưng cung điện của nó vẫn rất nguy nga tráng lệ.

Sân do Hoàng Đế xây dựng trong cung cũng rất đẹp, so với sân của phủ đệ mà Đổng Trác để lại thì hoàn toàn khác về quy mô và lịch sử. Những tảng đá khổng lồ hiếm thấy, hoa cỏ cây cối xinh đẹp và một công viên giải trí với nước chảy tô điểm. Những sắp xếp này rõ ràng có ý nghĩa nào đó. Có lẽ là phong thủy.

"..."

"..."

Trong đình của cái sân này, tôi ngồi đối diện với nhân vật có địa vị tối cao ở Trung Hoa.

—— Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?

Điều này bắt đầu từ khi người được thiết yến tiệc chiêu đãi như tôi đến tòa cung điện này ——

Tôi và Mã Siêu đi đến đại sảnh của cung điện khi đi theo hoạn quan dẫn đường.

Khi đi qua hành lang rộng rãi, tôi đã có thể mơ hồ nghe thấy bầu không khí yến tiệc hoa lệ.

"Ơ kia? Đến muộn thế?"

"Ta cảm thấy mình đến rất đúng giờ."

Tuy nhiên, bữa tiệc ở đại sảnh đã bắt đầu. Vương Doãn cũng nằm trong số những người tham gia.

Hơn nữa, ở giữa bàn tiệc có một người đàn ông mũm mĩm đang cầm ly rượu và kể một cách vô tư.

"Thúc phụ Đổng Trác của ta giữ chức tướng quốc, được người đời yêu mến sâu sắc, là một đại trung thần lo lắng cho vận mệnh của nhà Hán!"

Đối với màn diễn thuyết sặc mùi tâng bốc này, không ai lên tiếng phản đối. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia trước đây.

Người này tên là Đổng Hoàng. Hắn là cháu của Đổng Trác, thúc phụ của Đổng Bạch. Mặc dù tướng mạo và chiều cao giống với Đổng Trác, nhưng hắn nhỏ hơn Đổng Trác một vòng và bộ râu ngắn hơn. Vẻ ngoài trông giống một phiên bản rẻ tiền của Đổng Trác.

Đổng Hoàng tiếp tục bài diễn thuyết của mình với những động tác phóng đại.

"Cái chết đáng tiếc của thúc phụ ta, Đổng Trác là một tổn thất của thiên hạ. Vì vậy, chúng ta phải 'đồng tâm hiệp lực' để thống trị thiên hạ thiếu sót này. Thế nhưng, tên khốn Lữ Bố đó đã sớm để lộ sơ hở và tự xưng là người thừa kế của thúc phụ đại nhân! Vì vậy, ta sẽ lập tức nói với hắn như vầy. 『 Cái thằng ranh con tỏ ra thông minh hơn kia! Nếu ngươi đã quên ân huệ mà gia tộc chúng ta ban cho, ta sẽ khiến cho ngươi 'khắc cốt ghi tâm' nó  』... Khi bị trách mắng như vậy, tên khốn Lữ Bố đó khá xấu hổ."

—— Lúc đó ta cũng không có mặt, ngươi đã kể Lữ Bố là một nhân vật như vậy sao?

Sau cái chết của Đổng Trác, người tham gia cuộc tranh chấp quyền thừa kế là Lữ Bố. Các trưởng lão của gia tộc do Đổng Hoàng đứng đầu đã lựa chọn im lặng tập thể vì sợ phải đối đầu với Lữ Bố.

Vì vậy, Vương Doãn không muốn Lữ Bố trở thành thế hệ thứ hai của Ma Vương mà nâng tôi lên làm mục tiêu công kích. Rốt cuộc nó biến thành tôi giao chiến với Lữ Bố, cuối cùng lên làm tướng quốc và buộc phải làm việc... Tôi rất tức giận khi nghĩ về điều đó.

"Bạch! Đây không phải là Bạch sao? Đồ ngốc, tự dưng ngây ngô cái gì thế! Tiểu ngu ngốc!"

Ông lão trong bữa tiệc chỉ vào tôi và hét lớn. Vị này cũng có bóng dáng của Đổng Trác, một gương mặt mà tôi biết.

"Chậc. Đổng Mân... Không, đại thúc phụ đại nhân."

Ông già tên là Đổng Mân —— Đệ đệ của Đổng Trác, tương đương với đại thúc phụ của tôi. Dáng người giống Đổng Trác kéo dài theo chiều dọc, so với Đổng Trác mập mạp kia thì tên này cho người ta ấn tượng vô vị buồn tẻ. Bởi vì cái lý do này, cho nên hắn trông già hơn cả huynh trưởng Đổng Trác của mình sao? Hắn là nhân vật cấp bậc trưởng lão trong gia tộc.

"Quá chậm! Chậm quá, đồ ngốc! Cái gì! Đúng giờ? Ai thèm quan têm ngươi đến đúng giờ hay không, ngu ngốc."

Đổng Mân chống gậy đi tới. Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân.

"... Hừm. Chẳng có chút hấp dẫn nào cả."

Tôi chợt cảm thấy hơi thở sau lưng. Có lẽ là Mã Siêu tức giận.

"Mà mà, thúc phụ đại nhân. Suy xét đến tuổi tác thì Đổng Bạch là như vậy mà."

Cơ thể tròn trịa như một quả bóng thịt  của Đổng Hoàng nảy về phía bên này. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh hắn xuất hiện thêm một mỹ nhân với mùi hương đào thơm ngát khắp nơi.

—— Điêu Thuyền? Tại sao cô ấy lại ở đây?

Với hương thơm của đào, Điêu Thuyền mỉm cười thi lễ chào. Đổng Hoàng dùng 'bàn tay biến thái' của mình quấn quanh eo Điêu Thuyền và nói với tôi.

[hàm trư thủ (咸猪手): là cách gọi những kẻ hay quấy rối tình dục, dùng tay để sờ soạng sàm sỡ tại chỗ công cộng. ]

"Nếu lần sau có cơ hội. Ta sẽ sắp xếp người lo việc ăn mặc giúp ngươi. Ngươi nên cám ơn ta vì phong cách ăn mặc phù hợp với thân phận cháu gái của Trác thúc phụ."

"Nếu lần sau có cơ hội? Cái đó, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ngươi không cần phải biết, đồ ngốc! Này, đám ngu ngốc, dẫn đường cho Bạch đi!"

Dưới sự chỉ thị của Đổng Mân, đám hoạn quan mỉm cười, tiến lại gần và nắm lấy tay tôi.

"Xin mời các hạ đi bên này."

Rốt cuộc các người định đưa ta đi đâu. Một hoạn quan khác ngăn Mã Siêu lại.

"Con đường phía trước chỉ có một mình tướng quốc đại nhân có thể đi. Xin hộ vệ hãy chờ ở đây."

"Rõ rồi, hộ vệ không thể trả lời như vậy."

"Xin ngài vui lòng chờ. Chúng tôi được lệnh chỉ có thể cho phép một mình Đổng Bạch đại nhân đi qua."

"Ta không nhớ mình trở thành thuộc hạ của cháu trai và đệ đệ của Đổng Trác từ khi nào."

"Không. Là mệnh lệnh của Hoàng Đế bệ hạ."

Khi nghe thấy cái từ 'Hoàng Đế' này, ngay cả người không biết đọc bầu không khí như Mã Siêu cũng dao động.

Hoạn quan thi lễ chào một cách khoa trương và nở nụ cười hoàn toàn khác với mặt mày tươi tắn dễ thương của Cơ Tĩnh.

"Bệ hạ rất mong được gặp tướng quốc đại nhân. Xin ngài hãy nhanh chóng di chuyển."

—— Rồi đến hiện tại.

Đình được xây trong một cái sân đẹp.

Chỗ ngồi bằng lụa sa tanh trải trên mặt đất. Cách một cái bàn đầy ắp cao lương mỹ vị là một thiếu niên đang ngồi đối diện tôi với phong thái tao nhã. Một cậu bé trạc tuổi Đổng Bạch hiện tại. Với Poker Face không có chút cảm xúc nào, hắn lịch sự dùng đũa gắp thức ăn.

[Poker Face (扑克脸): một gương mặt không có biểu cảm hay cảm xúc ]

Thiếu niên đó tên là Lưu Hiệp. Ở hậu thế còn được gọi là 『 Hiến Đế 』.

Đây là uy nghiêm của người sở hữu quyền lực tối cao và thống trị Trun Hoa sao? Hắn đã toát ra một cảm giác tồn tại cao quý từ khi còn nhỏ. Nó khiến cho người ta cảm thấy phải cư xử nho nhã lễ độ trước mặt người này và tràn đầy khí thế của kẻ thống trị bẩm sinh.

"..."

Hơn nữa, hắn không nói gì. Sau khi tôi ngồi xuống, bên đó luôn luôn im lặng không nói gì.

Mặc dù bản thân rất muốn mở miệng nói gì đó, nhưng tôi lại không biết nên cư xử như thế nào ở trước mặt hoàng đế. Cuộc gặp lần này là lần đầu tiên kể từ lễ trao vị trí tướng quốc cho tôi. Không giống với buổi lễ phải hoàn thành từng bước, không ai dạy tôi lễ nghi khi free talk với hoàng đế.

—— Nhân tiện, tại sao chỉ có mỗi mình tôi ngồi ăn đối diện với hoàng đế... ?

Hoạn quan đã đưa tôi đến đây, chậm rãi nói.

"Thưa bệ hạ. Có cần ban nhạc không ạ?"

"Không cần. Lui ra đi."

"Tuân chỉ. Vậy thì, thưa bệ hạ. Chúng thần xin cáo lui."

Hoạn quan mỉm cười dõi theo chúng tôi và dẫn theo các hoạn quan khác ra khỏi sân.

—— Lừa nhau à. Tôi lại bị bỏ lại đây dưới tình huống tồi tệ như vậy sao?

Các hoạn quan lướt đi thoăn thoắt với nhịp bước kỳ diệu và nhanh chóng rời xa. Tiếng nhạc vừa mới vang lên ở nơi nào đó cũng đột ngột dừng lại.

Tôi không thể không lo lắng về cách nói chuyện riêng với hoàng đế.

——  Nhìn vẻ bề ngoài, có vẻ như là từ năm cuối tiểu học lớp trên đến trung học. Các cậu bé ở độ tuổi này thích nói về chủ đề gì nhỉ? Tôi sẽ như thế nào khi mình bằng tuổi hắn? Chỉ còn những ký ức về việc giả vờ chỉ trích phê bình Anime/Cartoon và game nổi tiếng...

"Phù ——" Một âm thanh ỉu xìu buồn bã vang lên. Trong nháy mắt, hoàng đế duỗi hai chân ra và để tay ra sau lưng.

Hắn thản nhiên như thể phong thái tao nhã mới vừa rồi chỉ là một cú lừa.

"Những kẻ đáng ghét đã không còn ở đây. Rốt cuộc ta đã có thể hít thở thư giãn một chút. Ngươi cũng thả lỏng thoải mái một chút đi."

"... Bệ hạ?"

"Đừng để ý đến mấy cái lễ nghi nhàm chán. Cứ ăn thoải mái đi. Trẫm cũng thế."

Hắn lập tức dùng tay cầm lấy con cá và cắn một miếng trong khi nói như thế. Tôi vẫn chưa hồi phục sau sự bối rối đó. —— Đây là một cạm bẫy nào đó sao? Âm mưu sao?

"Ta đã không gặp lại ngươi kể từ buổi lễ lần trước, nhưng cho dù nhìn gần lại không hề giống Đổng Trác chút nào. Sau khi trưởng thành, ngươi sẽ giống như hắn sao?"

Hoàng Đế nói những điều ngớ ngẩn. Bầu không khí trước đó tan biến.

—— Một biểu hiện trẻ con, đúng không... Nếu như buộc phải nói, hắn lại giống một đứa trẻ nổi loạn ở tuổi dậy thì hơn.

Nếu đến một trường trung học ở Nhật Bản hiện đại, bạn chắc chắn sẽ tìm ra được một vài người như thế. Thành tích điểm số rất bình thường và tự nhận mình là một Otaku, nhưng bản thân lại nhanh chóng tuyên bố thanh minh "Nhưng Anime/Cartoon mà tôi thích lại khách với của Otaku bình thường ~".

Bản thân cảm thấy hơi đồng cảm, vì vậy tôi quyết định hỏi cho ra nhẽ.

"Cái đó, thưa bệ hạ. Tại sao người lại gọi thần đến đây?"

"Đừng hỏi trẫm. Hãy đi hỏi các thúc phụ của ngươi ấy."

"Thúc phụ... Đổng Hoàng sao?"

"Đổng Hoàng và Đổng Mân."

"Nghe nói yến tiệc hôm nay là do Hoàng Đế bệ hạ tổ chức, để chiêu đãi thần..."

"Yến tiệc được tổ chức theo yêu cầu của Đổng Hoàng và Đổng Mẫn ấy hả? Nói cái gì mà 『 Hãy phát triển thêm tình bạn với tướng quốc xấp xỉ tuổi ngài 』. Việc ngồi tâm sự với ngươi cũng là do hai người kia sắp xếp."

—— Đây là cái gì vậy trời? Rốt cuộc mấy người định làm gì khi để tôi gần gũi với hoàng đế vậy?

Bởi vì tôi lộ ra vẻ mặt 'rơi vào trong sương mù' , cho nên hoàng đế ngơ ngác bỏ con cá đang ăn xuống.

"Ngươi vẫn chưa biết sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút đến tính cách của Đổng Hoàng và Đổng Mân là hiểu ngay thôi."

Ai biết loại chuyện này chứ. Tôi đã không thích nói chuyện với bọn họ và không có bất cứ ký ức nào về tuổi thơ của Đổng Bạch cả.

"Đám người đó muốn ngươi tiến vào hậu cung của trẫm."

Cái gọi là hậu cung cũng chính là Harem. Nơi sinh hoạt của vợ và các ái thiếp của hoàng đế. Những người đàn ông khác ngoài hoàng đế đều bị nghiêm cấm, chỉ có những cung nữ và hoạn quan đã trải qua phẫu thuật mới có thể đi vào.

"Nói cách khác, bọn họ muốn thần làm việc đến chết trong hậu cung sao... ?"

"Đồ ngốc. Bọn họ muốn gả ngươi cho trẫm."

"Gả?"

Gả, nói cách khác, đó cũng chính là bảo chúng ta kết hôn sao?

"... ... Hả? Thần, thần với bệ hạ? Sẽ kết, kết hôn!?"

"Mà, đúng vậy. Trẫm đã nghe báo cáo người hầu."

178288.jpg

Bởi vì bản thân đã được dạy dỗ, cho nên hoàng đế nói chuyện nghiêm túc, thay đổi tư thế một cách tự nhiên.

"Đám người đó đã điều tra rất sâu chuyện hậu cung của trẫm. Trên thực tế, cách diễn đạt dường như bỉ ổi trực tiếp hơn... À à, nghe nói bọn họ đã dùng tiên mua chuộc vài tên hoạn quan. Về cơ bản, con đường đưa ngươi vào hậu cung đã được trải xong rồi."

"Tại, tại sao chuyện này lại xảy ra?"

"Một khi ngươi tiến cung, vị trí tướng quốc sẽ trống, đúng không? Bất kể như thế nào, chỉ cần ngươi muốn tiến cung, thì bọn họ nhất định sẽ xúi giục ngươi. Khi trở thành hoàng hậu, ngươi sẽ phải từ bỏ vị trí tướng quốc."

"Dường như là vậy..."

"Hơn nữa, người trong gia tộc sẽ trở thành ngoại thích của hoàng đế và có thể ngồi trên quyền lực khi ngươi trở thành vợ của trẫm. Đối với người của gia tộc Đổng, có thể nói đây là 'Một hòn đá trúng hai con chim'."

Đây là nguyên nhân thứ hai dẫn đến sự thối nát hủ bại của các triều đại Trung Hoa trong quá khứ.

Hoạn quan: Người hầu trong hậu cung. Bởi vì quen thuộc với việc riêng tư của hoàng đế mà đắc ý vênh váo.

Ngoại thích: nhà mẹ đẻ của vợ hoàng đế. Bởi vì làm thông gia của hoàng đế mà đắc ý vênh váo.

Đổng Hoàng và Đổng Mân dường như muốn trở thành ② để có được quyền lực. Nếu Đổng Bạch kết làm vợ chồng với hoàng đế, Đổng Hoàng và Đổng Mân chắc chắn sẽ có được quyền lực to lớn với tư cách là ngoại thích. Có lẽ quyền lực của bọn họ có thể vượt qua cả Đổng Trác.

... Tại sao, tôi trông có vẻ đang suy nghĩ một cách bình tĩnh, nhưng tôi thực sự đang cực kỳ bối rối. Mặc dù chuyện kết hôn cũng từng có người đề cập đến sau khi biến thành cơ thể này, nhưng bây giờ đối tượng đang ở trước mắt và còn là một thiếu niên đang làm hoàng đế.

Những gì đang xảy ra thực tế quá mức. Nó quá solid để có thể nuốt trôi hoàn toàn.

Hoàng đế nhìn tôi hiện ra vô số 『? 』 trong đầu giống như nhìn thấy động vật hiếm.

"Chẳng lẽ ngươi dự định làm tướng quốc mãi sao?"

"Không, thần dự định từ chức sớm." —— Bởi vì tôi có kế hoạch chạy trốn khỏi Trung Hoa.

"Vậy à. Đối với người lớn, chúng ta chỉ là công cụ tiện lợi mà thôi. Dùng xong sẽ vứt đi. Thay vì thể hiện tài hoa một cách vô ích, thì ngờ nghệch nghe theo người lớn sẽ thức thời khôn khéo hơn."

Nghe được giọng điệu cam chịu của hoàng đế, tôi không khỏi muốn biết tại sao hắn lại bày ra bộ dạng như vậy ở trước mặt tôi. Huyết thống của hoàng đế và phả hệ của Đổng Trác. Một đứa trẻ bất lực được trao cho toàn quyền quyết định trong hoàn cảnh không liên quan gì đến mong muốn của bản thân —— Có vẻ như hắn có cùng cảm xúc với tôi.

Khi nghĩ đến đây, tôi phát hiện ra quả mìn mà hoàng đế đang ôm.

"... Thực sự xin lỗi, bệ hạ."

"Tại sao ngươi lại nói xin lỗi."

"Bởi vì hành vi của đám thúc phụ. Đối với bệ hạ, thần là cháu gái của kẻ thù..."

Huynh trưởng Thiếu Đế của hoàng đế —— Hoàng Đế trước đó. Kẻ đã sát hại Thiếu Đế và mẫu thân của hắn là ông nội của Đổng Bạch, Đổng Trác.

Khi nghe được lời này của tôi, lần đầu tiên hoàng đế nhăn mặt như thể rất ghê tởm.

"Đề tài này quá nhàm chán. Đừng nói nữa. Ngược lại, việc tiến cung thì sao? Nếu ngươi có ý định, để cho trẫm chủ động phối hợp cũng được."

"Không thích, tuyệt đối không."

Đối với câu trả lời nhanh chóng của tôi, hoàng đế mở to hai mắt. Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa và bật cười.

"Ha ha ha... Ngươi là người đầu tiên từ chối đề nghị của trẫm với những lời như vậy. Không hổ là cháu gái của Ma Vương, ngươi lại thú vị đến vậy."

—— Tôi, vừa mới bị nói là 『 thú vị 』sao ?

Hoàng đế cười khúc khích, giả vờ hai khan hai lần và ngừng cười khi nhìn thấy tôi nghiêm túc.

"... À. Đúng rồi, nhớ ra rồi. Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Được, có chuyện gì vậy?"

"Lưu Bị là ai?"

Khi một cái tên bất ngờ xuất hiện, tôi căng thẳng lo lắng. Nhân vật chính của Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Bị chắc hẳn vẫn là một kẻ vô danh chưa có tiếng tăm vào thời điểm này. Tại sao hoàng đế trong thâm cung lại biết hắn?

"... Thưa bệ hạ, ngài biết được cái tên này ở đâu vậy?"

"Không phải ngươi nhờ trẫm ra lệnh triệu đến những người này? Vương Doãn đã nói hết cho trẫm rồi."

—— Phải ha, đúng là có chuyện như vậy...

Trong trận đại chiến với Lữ Bố ở Hổ Lao Quan, tôi đã từng lôi kéo Lưu Bị ở phía trận doanh địch. Tôi đoán rằng chỉ cần có mệnh lệnh của hoàng đế, thì bọn họ sẽ không từ chối. Trong trận chiến với Lữ Bố, Lưu Bị với nghĩa đệ của hắn là Quan Vũ đã trở thành bạn đồng hành của tôi trong một thời gian.

"Trẫm vẫn luôn rất quan tâm. Tại sao ngươi lại đặc biệt chú ý đến Lưu Bị? Ngoài ra còn có Quan Vũ và Trương Phi... Những người đó đã chiến đấu như thế nào? Chủ đề về trận đại chiến ở Hổ Lao Quan có vẻ rất thú vị. Hãy nói cho trẫm nghe một chút đi. Ngươi đã chứng kiến Lữ Bố thiên hạ vô song trong lời đồn chiến đấu chưa? Nghe đồn rằng ngươi đã đánh lui Lữ Bố, nó thực sự là lời nói dối sao?"

Hoàng đế bắt đầu nói với ánh mắt hào hứng giống một thiếu niên. Cảm xúc phong phú cũng giống như Poker Face trước mặt hoạn quan là để lừa gạt vậy. 

—— Thế nhưng, trong lịch sử ban đầu, vị hoàng đế này...

Để che giấu tâm tình muốn nhìn đi chỗ khác, tôi cố pha trò. Tôi ngồi ngay ngắn và nghiêm trang nói.

"... Cái đó. Thưa bệ hạ, dám hỏi đây là mệnh lệnh sao?"

"Hả? Ha ha, đương nhiên. Tướng quốc. Ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của trẫm sao?"

"Nào dám, nào dám chứ. Vậy thì..."

Với tâm tình khó quên, tôi nói chuyện Hổ Lao Quan với hoàng đế.

Ngay khi Đổng Bạch đang kể chuyện Hổ Lao Quan cho hoàng đế.

Tại yến tiệc ở trong cung, Vương Doãn đã nghe được một chuyện quan trọng.

"Để Đổng Bạch đại nhân tiến cung sao?"

Đổng Hoàng với Đổng Mân nở nụ cười xấu xa và gật đầu nói.

"Đúng vậy. Làm vậy không chỉ có thể bỏ trống vị trí tướng quốc, mà còn có thể khiến gia tộc Đổng trở thành ngoại thích của hoàng đế. Trác thúc phụ với chí lớn chưa thành, cũng sẽ cảm thấy tự hào vì chúng ta."

"Cháu trai của ta thực sự tài giỏi. Chẳng biết từ lúc nào ngươi đã mua chuộc được hoạn quan ngu ngốc. Về sau, chỉ cần Đổng Bạch có thể khiến cho hoàng đế nhìn vừa mắt là được. Cái đồ ngốc đó. Hãy quyến rũ hoàng đế một chút đi."

"Vương Doãn. Chúng ta đã dựa vào Trác thúc phụ khiến ngươi nhìn với con mắt khác. Là Tư Đồ, ngươi cũng nên làm chút gì đó vì hoàng đế đi. Một khi sự việc thành công, mọi người hãy cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý."

Vương Doãn vừa nói "Tuân lệnh" vừa quỳ xuống. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Mân bật cười khanh khách.

"He he he! Ngươi quá khách sáo rồi, đồ ngốc. Một tên ngốc làm sao có thể cố ý quỳ xuống! Hì hì."

Nếu không quỳ xuống, họ sẽ nhìn thấy cơn thịnh nộ bùng cháy qua khuôn mặt. 

Đưa Đổng Bạch tiến cung, trở thành ngoại thích có được quyền lực —— Gia tộc Đổng lại nghĩ ra được kế hoạch kiêu ngạo và vô lễ như vậy.

Phán đoán của mình quá ngây thơ rồi, Vương Doãn thầm nhận ra.

Đã không còn thời gian để Đổng Bạch tiếp xúc với chính sự trong phủ tướng quốc, gán tội danh 『 Lợi dụng bệ hạ để chuyên chính 』cho cô ta ——  Dùng một chiến lược vòng vèo để thảo phạt Đổng Bạch. Bây giờ ngẫm lại, Đổng Bạch toàn tâm toàn ý vùi đầu vào chính trị cũng được, sở hữu tài năng không giống một đứa trẻ cũng được. Không phải mọi sắp xếp đều là vì mục đích tiến cung sao? 

"Hả? Ta nói đúng chứ, Đổng Hoàng đại nhân."

Với hương đào bay phản phất, Điêu Thuyền dựa vào vai Đổng Hoàng và ngọt ngào nói.

"Vương Doãn đại nhân chắc chắn sẽ tán thành."

"Ồ ồ, ồ ồ. Dĩ nhiên. Điêu Thuyền giỏi lắm."

Tuyệt vời —— Vương Doãn cũng nghĩ như vậy. Nhờ Điêu Thuyền đã dẫn dụ Đổng Hoàng lôi kéo Vương Doãn, hắn cuối cùng đã phát hiện ra kế hoạch xấu xa để 'ăn mòn' nhà Hán.

 —— Khi sự việc đã đến nước này, thì phải nhanh chóng sử dụng liên minh và bảo bọn họ xuất binh đến Lạc Dương.

Bí mật liên lạc với liên minh chống lại Đổng Trác dừng lại ở bên ngoài Hổ Lao Quan, trợ giúp bọn họ tấn công Lạc Dương.

Kế hoạch này phải được đẩy nhanh ——  Vương Doãn lặng lẽ nắm chặt tay trong tay áo.

Sau khi kết thúc cuộc tâm sự với hoàng đế và rời khỏi sân, Mã Siêu đang tuyệt vọng chờ đợi, nắm lấy vai tôi.

"Không, không sao chứ, Đổng Bạch!? Hoàng đế có làm cái gì kỳ quái không!?"

"Không có gì. Chỉ nói vài câu mà thôi."

'Soạt soạt soạt soạt' , Mã Siêu sờ lung tung như thể muốn xác nhận điều gì đó trên người tôi —— Đừng, sờ thì biết được cái gì chứ. 

Mã Siêu cuối cùng vùi mặt vào tóc tôi, hít một hơi thật sâu và gật đầu nói.

"Ừm. Có vẻ như cô chưa từng bị đàn ông chạm vào."

"Làm sao cô biết được... ?"

"Thế nhưng, mục đích của yến tiệc này là gì? Chẳng lẽ đây cũng là công việc của tướng quốc sao?"

"Là do đám thúc phụ sắp xếp. Có vẻ như đám người đó muốn tôi kết hôn với hoàng đế."

"... Có ý gì?"

"Ngoại trừ nghĩa đen ra, nó còn ý nghĩa nào khác nữa sao... Đợi đã, tại, tại sao cô lại đột nhiên rút đao mà không nói gì vậy!"

"Để thực thi công lý với đám thúc phụ của cô."

"Những người mở to mắt và nói về công lý xin đừng cầm hung khí trong tay."

"Thế nhưng, đây là cách giải quyết nhanh nhất."

So với cách giải quyết nhanh nhất, cách giải quyết êm thấm vẫn tốt hơn. Tôi không muốn gây chuyện trước khi chạy trốn khỏi Trung Hoa. Ngay cả công việc của tướng quốc cũng là vì việc này. Mọi thứ sẽ rất rắc rối nếu nhà Hán sụp đổ trước khi tôi chạy trốn."

Khi thấy tôi nói đến mức này, Mã Siêu miễn cưỡng buông cán đao ra.

"Vì vậy, tôi hi vọng Mã Đằng sẽ đến đón tôi càng sớm càng tốt. Mã Siêu, phụ thân đã liên lạc với cô chưa?"

"... Vẫn chưa."

Mã Siêu nói với lông mày rũ xuống như thể xin lỗi. —— Quả nhiên là tình hình vẫn không thay đổi sao.

Ở phía Tây của Trung Hoa có một vùng đất tên là Lương Châu. Nơi đó là sân nhà của Mã Siêu và là phạm vị thế lực của phụ thân Mã Siêu, Mã Đằng. Tôi đã bí mật ký kết hiệp ước với Mã Đằng và quyết định lên kế hoạch nhờ ông ta giúp tôi chạy trốn khỏi Trung Hoa.

Tuy nhiên, Mã Đằng đã trì hoãn việc thực hiện thỏa thuận vào thời khắc quan trọng. Ông ta dường như cho rằng mình tiếp tục giao dịch với tôi sẽ thu được nhiều lợi ích hơn so với 'cho phép' tôi trở thành tướng quốc. 

"Nếu tôi có thể thuyết phục được phụ thân thì tốt rồi, nhưng ông ấy thông minh hơn tôi rất nhiều và sẽ không nghe lời của con gái..."

Mã Siêu buồn bã nói khi mười ngón tay đan chéo trước ngực. Mã Siêu không phải là kiểu người giỏi về mưu mô. Có lẽ những lời của cô ấy là sự thật và tôi không thể mong chờ Mã Siêu chạy đến hỗ trợ ngay lập tức. 

Có lẽ tôi còn ít thời gian hơn những gì mình nghĩ.

"Nếu cần thêm thời gian, vậy thì tôi chỉ có thể chủ động xuất kích..."

Mã Siêu ngẩng mặt lên.

"Xuất kích, là?"

"Mà, lợi dụng quyền hạn của tướng quốc để làm nhiều việc khác nhau. Trở về phủ đệ đã rồi nói tiếp."

"... Đổng Bạch. Tạm thời hỏi trước một chút... Cô không có dự định kết hôn với hoàng đế sao?"

"Không có dự định. Tiến cung là điều tôi cần phải tránh."

"Hmm. Thật, thật sao... Quá tốt rồi..."

Tôi nhớ lại khu vườn lúc nãy. Chính hoàn cảnh 『 tiến cung 』bất thường đã khiến cho tôi suy xét đến việc chủ động xuất kích.

Trong lịch sử ban đầu, vị hoàng đế trẻ tuổi kia —— Hiến Đế sẽ bị cuốn vào trong cuộc tranh chấp giữa Lữ Bố và Lý Thôi sau cái chết của Đổng Trác. Cuối cùng, hắn dành cả tuổi thanh xuân của mình dưới sự khống chế của Ngụy Vương Tào Tháo.

Sau đó, hắn thoái vị nhường ngôi cho con của Tào Tháo và không còn là hoàng đế. Ngai vàng của nhà Hán biến mất, nhà Ngụy lên ngôi. Đây chính là kết cục cuối cùng của nhà Hán kéo dài 400 năm.

Vị hoàng đế cuối cùng đã hạ tấm màn lịch sử triều đại do tổ tiên mình tích lũy —— Đây là số phận của vị thiếu niên đó. 

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thanks Trans
Xem thêm
=pp
Thanks trans :Đ
Xem thêm