Touhakuden - Maou reijo k...
Kyosuke Izaki (伊崎 喬助) Kanzerin (カンザリン)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 01: Tiểu Đổng Bạch, làm việc.

0 Bình luận - Độ dài: 3,520 từ - Cập nhật:

Chương 01: Tiểu Đổng Bạch, làm việc.

Con người là sinh vật dễ quen, tôi thầm nghĩ như vậy ở trước gương.

Trong gương, Cơ Tĩnh đứng ở phía sau tôi đang dùng lược chải tóc cho Đổng Bạch.

Là một người hầu, Cơ Tĩnh thoạt nhìn trông giống một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng giới tính thực lại là nam. Bởi vì hắn đã được phẫu thuật mà mất đi chức năng của đàn ông và cũng được gọi là hoạn quan.

Một ngày của tôi bắt đầu với việc Cơ Tĩnh giúp tôi chuẩn bị cho buổi sáng. Mỗi sáng sớm, mấy việc như nhờ người khác rửa mặt, thay quần áo, chải đầu cho mình là một thứ quá xa xỉ mà tôi không thể bình tĩnh được... Nếu là ở kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ nói như vậy.

"Đại tiểu thư... Không đúng, tướng quốc đại nhân. Ngài sao thế?"

"Ta chỉ đang nghĩ rằng mình đã quen với cuộc sống hiện tại."

Mấy thói quen như tôi sẽ nói "điện thoại di động ở đâu rồi" và tìm khắp nơi khi rảnh rỗi,  nghĩ "Sẽ Google sau" khi gặp phải điều gì đó mà bản thân không hiểu và mấy cái khác đã hoàn toàn biến mất. Không biết là vì bản thân đã quen hay là linh hồn của tôi đã thích ứng với cơ thể của Đổng Bạch.

"Đúng vậy. Bây giờ ta đã không còn là đại tiểu thư, mà là tướng quốc đại nhân nổi tiếng khắp thiên hạ."

"Cứ gọi ta là 『 Đại tiểu thư 』 giống như trước kia là được rồi, Cơ Tĩnh."

Khi nghe được câu này, khuôn mặt trong gương của Cơ Tĩnh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.

"Có thật không? Oa, cám ơn ngài rất nhiều! Bởi vì bây giờ đã được đại nhân cho phép, vậy thì xin cho phép tôi được tiếp tục gọi ngài là 『 Đại tiểu thư 』 !"

"Sao cũng được... Như thế có vui không?"

"Ế, a, cái đó, cái đó... Gọi là 『 tướng quốc đại nhân 』 hơi xấu hổ... Cảm giác thật cô đơn... Giống như đại tiểu thư đã đến một nơi xa xôi nào đó mà không thể chạm tới nữa. A, cái đó, thật quá vô lễ khi loại người như thần lại... E he he."

Cơ Tĩnh trông có vẻ xấu hổ và ngượng ngùng. —— Hả? Tên chết tiệt này thật đáng yêu quá đi.

"À, thế nhưng, một số người làm trong phủ đệ đang lo lắng. Phủ đệ sẽ bị thay đổi nếu đại tiểu thư làm tướng quốc không? Liệu bản thân sẽ không một xu dính tui và bị đuổi ra ngoài hay không? ... À, cái đó, không phải là thần muốn phê bình đại tiểu thư..."

Có lẽ là lo lắng rằng bản thân nói thêm gì nữa sẽ biến thành mật báo, cho nên giọng nói của Cơ Tĩnh càng ngày càng nhỏ.

"Mà, việc cắt giảm nhân viên trong phủ trạch là sự thật, có người cảm thấy bất mãn cũng không có gì lạ."

"Không, không phải thế! Làm sao có thể chứ! Nghe nói đại tiểu thư đã kêu người thu xếp lối thoát, còn cấp tiền trợ cấp cho những người buộc phải rời khỏi phủ... Mọi người đều vô cùng cảm kích. Họ đều nói cháu gái của Ma Vương có tấm lòng Bồ Tát... À, không, không phải! Vừa rồi không đúng!"

——  Cơ Tĩnh, thật không ngờ ngươi là một 'đứa trẻ ngây thơ' đó.

[hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện, ngây thơ không biết gì. ]

Nhân tiện, tất cả những người phụ nữ bị tôi ra lệnh đuổi đi đều từng là ái thiếp của Đổng Trác. Bởi vì họ là những mỹ nhân được Ma Vương để mắt đến, cho nên tôi dễ dàng tìm được nhà chồng cho những ai mong muốn kết hôn, cung cấp tiền bạc lộ phí cho những ai muốn trở về quê nhà để thuận tiện đi lại. Mọi chuyện cũng chấm dứt tại đây.

Tiểu Đổng Bạch sau khi kế thừa vị trí của Đổng Trác, việc đầu tiên là giúp đỡ các ái thiếp mà ông nội bao nuôi. Một cuộc sống như vậy có nghiệp chướng quá nặng quá nhiều.

"À, nhân, nhân tiện, thưa đại tiểu thư!" Cơ Tĩnh trắng trợn đổi chủ đề.

"Tại sao mỗi mình Điêu Thuyền đại nhân ở lại phủ đệ vậy?"

Điêu Thuyền ——  Mỹ nhân xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ái thiếp của Đổng Trác, nguyên nhân dụ dỗ hắn đến bờ vực sụp đổ. Và là kẻ đầu sỏ khiến cho tôi chuyển sinh đến thời đại này.

"Bởi vì bản thân cô ta từ chối rời đi. Cô ấy nói rằng mình không có chỗ để đi, mong muốn ở lại phủ đệ giống như trước kia. Đành chịu thôi, ta không có cách nào khác ngoài thu nhận giúp đỡ cô ấy."

"Đại tiểu thư... Dịu dàng quá đi..."

Cơ Tĩnh say sưa thì thầm, nhưng đây cũng không phải là một câu chuyện đáng để mọi người ca tụng. Người phụ nữ đó, không hổ là người đã khiến cho tôi chuyển sinh, dường như sở hữu siêu năng lực na ná dịch chuyển tức thời. Tôi chỉ cảm thấy rằng việc đuổi đối tượng như vậy ra khỏi phủ đệ cũng không có ý nghĩa lắm.

"Thế nhưng, nó thực sự quá tuyệt vời. Tôi nghe nói Điêu Thuyền đại nhân ở lại là vì cô ấy bị buộc phải trở thành ái thiếp của đại tiểu thư. Hóa ra đó là một lời nói dối."

"Chờ một chút, cái gì cơ?"

"Không, không phải thế, tương tự ở phương diện này cũng thỉnh thoảng thừa hưởng vài tin đồn của Đổng Trác đại nhân..."

Ai muốn thừa kế thói quen của Ma Vương chứ? Bên này là một cô bé 10 tuổi đó.

Trong một cuộc nói chuyện như vậy, tay của Cơ Tĩnh liên tục di chuyển trên đầu tôi và tóc của tôi trong gương bị buộc lại.

"... Được rồi, đã hoàn thành. Bây giờ ngài vận động mạnh cũng không sao hết."

"Đã xong chưa? Ngươi có thể dành thêm một chút thời gian hay không?"

"Ế, chẳng, chẳng lẽ đại tiểu thư không hài lòng sao... ?"

"Không phải thế..."

Ngay khi bầu không khí trở nên hơi tế nhị, Mã Siêu xông vào phòng.

"Đổng Bạch, sắp đến giờ rồi."

"... Ừm ~ "

"Sao thế? Đau bụng sao?"

Trên thực tế, tôi thực sự hơi đau. Một phản ứng trốn tránh áp lực đã từng trải qua ở kiếp trước đến mức khó chịu phiền muộn.

Tôi thực sự muốn tiếp tục 'ăn bơ làm biếng', nhưng bản thân không có dũng khí để hành động, vì vậy chương trình học mỗi ngày vẫn giống như mọi khi. 

"Không, không có gì... Đi thôi, Mã Siêu."

Chương trình học mỗi ngày sau khi thức dậy, rửa mặt, thay quần áo, chải đầu.

—— Chính là đi làm. 

Dẫn theo hộ vệ Mã Siêu và kỵ binh, ngồi xe ngựa chạy trên đường phố của Lạc Dương, ngay sau đó.

Xe ngựa dừng lại ở trước cánh cửa treo tấm hoành phi viết ba chữ lớn 『 Tướng Quốc Phủ 』.

Nơi này là phủ đệ thi hành các mệnh lệnh của Đổng Trác, nơi làm việc của tướng quốc. Nó từng là nơi làm việc của Đổng Trác và bây giờ là nơi làm việc của tôi.

Trước cửa nơi làm việc có một người đàn ông trông có vẻ ủ rũ, đang đợi tôi.

"Chào buổi sáng, Đổng Bạch đại nhân."

Một người đàn ông trung niên với giọng nói nịnh nọt và vẻ mặt vui cười —— Lý Thôi. Thuộc hạ cũ của Đổng Trác có lòng trung thành mãnh liệt đối với Đổng Bạch.

Nói một cách dễ nghe thì nó gọi là trung thành, nhưng trên thực tế thì nó khá gần với sự sùng bái và cuồng tín hơn. Thật mệt mỏi cho một ông chú trung niên khi dành tình cảm như vậy với một cô bé. Hơn nữa, nó thực sự biến thành Địa Ngục khi trái tim của cô bé này cũng là của một ông chú.

"Lại uy phong lẫm liệt như thế, chắc hẳn Đổng Bạch đại nhân quen với công việc của tướng quốc. Thật không hổ là chủ nhân của phủ tướng quốc!"

"Chủ nhân của phủ tướng quốc..." —— Hắn chắc hẳn đang khen tôi.

Mượn tay của Mã Siêu xuống xe ngựa, tôi ngước nhìn vẻ ngoài vô cùng đặc biệt của phủ tướng quốc với cảm xúc phức tạp.

Mái hiên và ngói lưu ly gai góc đen tuyền.

Bức tượng nhìn xuống trần gian với hình dáng ma quái giống như một kiến trúc phương Tây.

Phía dưới bức tượng treo xiềng xích với gông cùm dính đầy máu và rỉ sét (Tại sao vậy?) .

Đánh giá tổng thể là 『 Tác phẩm Trung Hoa · Ma Vương Thành —— Những con quạ đen đi kèm theo phát ra tiếng kêu chẳng lành đáng ngại 』 như vầy.

Ngươi có hiểu nhầm phản ứng của ta không vậy? Lý Thôi ngước nhìn phủ tướng quốc với vẻ mặt say mê ngây ngất.

"Ôi chao ôi chao. Bất cứ khi nào nhìn vào, nó đều đẹp đẽ như vậy. Dù sao nó cũng được Đổng Trác đại nhân quá cố giám sát xây lại mà, con người phi phàm có thể đạt được... Ồ, bây giờ không phải là lúc để cảm khái. Mọi người đều đang chờ tướng quốc. Được rồi, đi thôi."

Tôi tự nhiên thở dài khi bước vào phủ tướng quốc dưới sự thúc giục của Lý Thôi. So với việc đối đầu với Ma Vương hay đại chiến với Lữ Bố ở Hổ Lao Quan, môi trường ở đây thực sự an toàn và yên bình hơn rất nhiều. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến những từ như 『 lao động 』,『 nơi làm việc 』,『 đi làm 』thôi là tôi đã cảm thấy sầu muộn rồi là tại sao cơ chứ?

"Tướng quốc đại nhân giá đáo! Tướng quốc đại nhân giá đáo ~!"

Lý Thôi ở bên ngoài đại sảnh cao giọng thông báo. Trong đại sảnh của phủ tướng quốc, mọi người xếp thành một hàng và bọn họ đều đồng loạt cúi đầu ngay khi tôi bước vào.

Tôi bước đến chỗ ngồi được sắp xếp ở trong đại sảnh khi cảm nhận áp lực của đại nhân vật đi làm.

Cái ghế mà Đổng Trác từng ngồi quá cao so với cơ thể này. Hơn nữa, các khớp xương cơ thể của Đổng Trác cứng đờ, cho nên Mã Siêu buộc phải ôm tôi để ngồi được trên đó.

"Phù phù..."

Mặc dù tôi không có chút tôn nghiêm nào cả, nhưng không ai cười cả. Bởi vì bọn họ đều là quan lại dốc sức làm việc vì triều đình, công việc của tướng quốc bắt đầu bằng lắng nghe ý kiến và báo cáo của bọn họ.

"...Này, chào buổi sáng mọi người."

"Vâng, thưa tướng quốc các hạ."

Một ông già với dáng dấp trông giống một vị hiệu trưởng đứng trước đám đông —— Vương Doãn nói. Những người có mặt ở đây đều là quan lại dốc sức làm việc vì triều đình và địa vị của Vương Doãn ở cấp bậc TOP trong số bọn họ. Đồng thời, ông ta cũng là người đã nâng tôi lên làm người thừa kế của Đổng Trác.

"Thứ cho ta mạo muội hỏi, thưa các hạ. Công việc thường ngày có thể bắt đầu được chưa? Quốc sự hôm nay cũng chất đống cao như núi rồi."

"... Vậy à."

Vương Doãn gật đầu "Vậy thì" và gật đầu với đám thành viên nòng cốt tụ tập ở đại sảnh. 

Ngay sau đó, đám quan lại đi đến gần tôi.

"Thưa các hạ! Liên quan đến chế độ thuế chống đỡ triều đình, tôi có một vấn đề phải yêu cầu lắng nghe một chút."

"Giá ngũ cốc lương thực tăng vọt do chiến tranh và hạn hán gần đây! Chúng ta phải tìm ra giải pháp càng sớm càng tốt!"

"Đám trộm cướp đang hoành hành ngang ngược ở thành Lạc Dương! Chúng ta có nên khẩn trương phái thêm nhiều đội tuần tra hay không!"

"Cho đến bây giờ, liên minh chống lại Đổng Trác vẫn đóng giữ ở bên ngoài Hổ Lao Quan và không rút lui. Các dân làng xung quanh vô cùng bất an lo lắng. Việc trấn an lòng người cũng rất quan trọng."

"Này, đám khốn các ngươi! Vấn đề ở đây đang vô cùng cấp bách rồi! Chúng ta phải khiến cho tướng quốc đại nhân cân nhắc quyết định ngay lập tức mới được!"

"Ngươi đang nói cái gì thế! Ta sẽ không quay về cho đến khi các hạ ký những tài liệu này! Không cho phép chen ngang!"

"Thưa các hạ! Xin ngài hãy đọc núi tài liệu mà chúng tôi đã chuẩn bị! Ngài nhất định phải đọc nó trong ngày hôm nay, thưa tướng quốc các hạ!"

"..."

—— ... Nguy hiểm. Tôi cũng 'mắt trợn trắng'.

Về cơ bản, tôi đã mất nửa ngày xen lẫn bữa trưa và nghỉ ngơi để xử lý xong những vị khách ghé thăm hôm nay.

Bây giờ, bản thân chỉ có thể miễn cưỡng xử lý được công việc với mớ kiến thức thu được từ thư viện của phủ đệ, nhưng đôi khi vẫn có ai đó ném ra thuật ngữ chuyên nghành hoặc những câu hỏi không thể trả lời ngay lập tức.

Xung quanh bàn, những thẻ tre (quyển trục làm bằng tre chẻ theo chiều và buộc chúng lại với nhau) và thẻ gỗ (mảnh gỗ được cắt ngắn theo chiều dọc với kích thước nhất định) của những vĩ khách phiền phức để lại chất đống như núi. Làm thêm giờ phiên bản cổ đại.

[thẻ gỗ (木簡 ): Mộc giản/Mokkan ]

[thẻ tre (竹简): Trúc thư ]

Sau khi cuộn lại thẻ gỗ cuối cùng và đặt lên bàn, Vương Doãn quan tâm nói.

"Vất vả rồi, các hạ."

"Ừm... Vất vả rồi..."

Tôi trả lời trong khi nằm trên bàn được bao quanh bởi các tài liệu.  ——  Tôi biết cảm giác làm loại『 công việc mà bản thân chưa bao giờ làm trước đây 』này... Sự mệt mỏi không quen tích lũy mỗi ngày, kỹ năng cải thiện không theo kịp với khối lượng công việc càng ngày càng gia tăng và sự mệt mỏi tích tụ thêm từng chút một, hiện tượng quá mệt mỏi và không thể làm bất cứ điều gì vào những ngày nghỉ...

"Có vẻ như các hạ đã hoàn toàn quen với công vụ của tướng quốc rồi. Không hổ là lệnh ái của Đổng Trác đại nhân."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất..."

Tôi cầm lên một thẻ gõ lên, liếc nhìn và không còn hăng hái đặt lại. Trước khi tôi có tâm trạng đọc kỹ, loại hành động này sẽ lặp lại khoảng 7 lần. Dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước.

"Nhân tiện, thưa các hạ! Ngài cảm thấy thế nào khi làm tướng quốc mấy ngày nay?"

"... Điều khiến cho ta bất ngờ là quan liêu có lòng hăng hái khá nhiều. Ta còn tưởng rằng họ sẽ thối nát hủ bại hơn, phần lớn quan lại sẽ không làm việc và đứng giữa kiếm lợi... A thất lễ rồi."

"Không đâu. Sự lo lắng của các hạ cũng không hề sai. Loại người không đứng đắn này vẫn còn rất nhiều. Thế nhưng, các hạ là người thừa hưởng dòng máu của người được người đời gọi là Ma Vương, Đổng Trác đại nhân. Nếu ai có can đảm đối mặt với những người như vậy và vẫn có thể trung thành với chức trách của mình, đương nhiên là những người còn lại. Bọn họ đều là những trung thần miễn cưỡng duy trì quyền uy của nhà Hán đang suy tàn."

Nói cách khác, những người đến đây đều là lực lượng nòng cốt không nề hà gian lao vất vả và làm việc tận tâm tận lực cho đất nước sao. Thật khó để lười biếng sau khi nghe được những điều như vậy.

"Nhân tiện, công việc riêng của Vương Doãn đại nhân không có vấn đề gì sao? Đúng là lễ quan『 Tư Đồ 』 nhỉ. Chẳng lẽ nó không bận rộn giống tướng quốc sao?"

"Thành thực mà nói, ta đã thu thập xong một số nhiệm vụ. Tuy nhiên, thời gian các hạ mới trở thành tướng quốc không lâu, cũng chưa có kinh nghiệm làm quan. Vì vậy, mặc dù làm vậy là hơi vượt quyền, nhưng ta vẫn cảm thấy mình nên hỗ trợ ngài."

"Thật sao... "  ——  Một đồng liêu súc sinh giao lượng công việc có độ khó cao với thái độ mềm mỏng, xin lỗi vì trong lòng tôi thầm nghĩ ông như vậy.

"Vương Doãn đại nhân, có một việc ta rất để ý."

"Xin mời nói."

"Sau khi được phong làm tướng quốc, ta chưa bao giờ gặp lại Hoàng Đế bệ hạ. Nó rõ rành rành như thế, tất cả đại sự đều do phủ tướng quốc quyết định hết sao?"

"『 Lợi dụng bệ hạ để chuyên chính 』 —— Bộ các hạ không lo lắng những lời buộc tội như vậy sẽ được ghi vào sử sách sao?"

"Cái đó, thì ra là như vậy sao."

Mặc dù Vương Doãn đã sàng lọc ngôn ngữ, nhưng những gì tôi làm trong phủ tướng quốc thực sự giống với Đổng Trác. Bị mắng chửi trên sử sách thì không sao, nhưng tôi ghét một tương lai mà sự thật lịch sử như 『 Người phụ nữ ác độc tên Đổng Bạch bị những sĩ phu chính nghĩa tức giận giết chết 』được ghi lại. 

"Hoàng Đế bệ hạ vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên tướng quốc quản lý chính sự là việc đương nhiên. Vì vậy, những người lo cho dân cho nước đều sẽ đến phủ tướng quốc này mỗi ngày. Xin ngài hãy yên tâm."

Trong trường hợp này, nó thực sự dễ hiểu. Tôi thu hồi lại sự bất mãn đối với câu 『 Đổng Bạch cũng rất nhỏ mà? Vẫn là cô bé mà? 』. Mã Siêu ngáp vươn vai khi ở đằng sau tôi như thế.

"... Hả? A ồ, kết thúc rồi sao."

"... Mã Siêu, chẳng lẽ cô đứng ngủ sao?"

"Bởi vì xem tướng quốc làm việc quá nhàm chán mà."

Mã Siêu đảo mắt nhìn quanh đại sảnh sau khi nói xong. Ngoại trừ tôi và Vương Doãn, những người khác đã rời đi và Lý Thôi cũng đang đi tuần tra xung quanh phủ tướng quốc. Chỉ còn lại tôi, Vương Doãn và Mã Siêu.

"Mã Siêu, tốt xấu gì cô cũng là hộ vệ của tôi, xin cô đừng ngủ gật chứ."

"Ha ha, phương diện này không thành vấn đề. Chỉ cần cảm nhận được sát khí, tôi sẽ tỉnh lại khỏi cơn buồn ngủ cho dù có phiền phức cỡ nào đi chăng nữa."

—— Có thật không vậy...

Tôi ngẩng đầu nhìn Mã Siêu với ánh mắt nghi ngờ. Bởi vì Mã Siêu là cao thủ võ thuật, cho nên nhiều lời nói và việc làm khiến cho một người ngoài nghề như tôi không thể hiểu nổi nó là thật hay giả.

Đúng lúc này, Lý Thôi đang làm việc, trở về với vẻ mặt trầm tư.

"Thưa Đổng Bạch đại nhân, thứ lỗi vì làm phiền ngài trong lúc trăm công nghìn việc. Sứ giả đại nhân của triều đình đã đến."

"Sứ giả? Từ triều đình?"

Đằng sau Lý Thôi là một người đàn ông có làn da mềm mại. Cảm giác như là một hoạn quan phục vụ triều đình.

Sau khi hoạn quan hành lễ chào tôi một cách khoa trương, hắn cất giọng sắc bén.

Giọng nói the thé chói tai giống như đang niệm chú, tôi chỉ biết là 『 Hắn dường như đang nói cực kỳ vòng vo cái gì đó 』.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Vương Doãn lập tức trở nên nhan hiểm.

Sau khi ca ngợi một hồi, hắn hành lễ và trở về.

"... Vương Doãn đại nhân, ngài biết người kia mới vừa rồi nói gì không?"

"Ôi ôi, thật đúng là một chuyện đáng mừng."

Vương Doãn nói với vẻ mặt không hề đáng mừng chút nào.

"Hoàng Đế bệ hạ mời các hạ dự tiệc."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận