• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novol Vol.4 (Nối tiếp nội dung WN)

Chương 08: Khoảng thời gian còn lại giữa tôi và Miyagi

7 Bình luận - Độ dài: 7,825 từ - Cập nhật:

Không gặp nhau cho đến khi kì thi đại học kết thúc.

Miyagi đã đưa ra một đề xuất rất hợp tình hợp lí, và hiện tại khi mọi việc đã kết thúc, cô ấy đang nằm ườn ra trên giường. Cả tôi và cô ấy đều đã hoàn thành toàn bộ kì thi cần thiết. Tuy chưa biết kết quả, nhưng việc cần làm cũng đã làm xong rồi, nên giờ chỉ việc thư giãn thôi. Khổ nỗi, vừa gặp mặt là tôi hỏi ngay xem Miyagi làm bài ra sao, thế là cô nàng dỗi luôn.

Vừa nhìn mặt là tôi đã lập tức nhận ra cô nàng không muốn bị hỏi về bài thi rồi. Nhưng tôi không thể kiềm chế mà buột miệng hỏi luôn.

Quả nhiên, tôi không nên mang nó theo.

Từ chỗ ngồi mặc định của mình, tôi nhìn sang chiếc túi đang đựng chocolate trong đó.

Trước khi được Miyagi gọi tới, tôi đã phân vân không biết có nên mang nó đến hay không, thế mà giờ tôi lại đánh mất thời cơ để trao cho cô ấy, và không thể lấy nó ra khỏi túi được.

Tâm trạng của Miyagi đang nằm lăn qua lăn lại trên giường kia không phù hợp để tặng quà. Chưa kể, vẫn còn mấy ngày nữa mới đến Valentine, nên lại càng khó đưa chocolate cho cô ấy hơn. Đã thế, tôi cũng chẳng biết được Miyagi có làm bài thi tốt hay không luôn. Với cái tính sáng nắng chiều mưa của Miyagi, thì không biết lần kế tiếp nhỏ gọi tôi đến là khi nào, nên tôi đã mang theo hộp quà với ý định là tặng ngay khi gặp mặt, nhưng có khi đây là một quyết định sai lầm.

Năm nay khác với năm ngoái đến mức khiến tôi phải bồi hồi nhớ lại cảnh năm ngoái mình có thể trao chocolate cho cô ấy mà chẳng cần đắn đo gì.

Việc không đến trường trong thời gian đi học tự do làm cho hộp chocolate mang thêm gánh nặng không cần thiết. Năm ngoái, tôi làm chocolate để tặng tụi Umina rồi sẵn tiện làm luôn một phần cho Miyagi. Thế nhưng, năm nay lại thành ra là tôi làm chocolate cho riêng một mình cô ấy.

Tham gia vào những hoạt động theo mùa.

Không hẳn là tôi sống theo phương châm đó, nhưng khi có nhóm bạn thì kiểu gì cũng sẽ tham gia thôi. Nên là mỗi lần đến Valentine, chúng tôi sẽ tặng chocolate qua lại cho nhau.

Hôm nay cũng giống vậy.

Năm ngoái, Miyagi đã nói rằng cô ấy không trao đổi chocolate với bạn bè, nhưng tôi vẫn tặng cho cô ấy. Năm nay, tôi cũng định làm như vậy mặc dù còn hơi sớm so với ngày Valentine, ngặt nỗi lại thiếu mất cái cớ "sẵn tiện" tặng cho bạn, nên bây giờ khó tặng quá. Mà vốn dĩ, Miyagi cũng chẳng phải là bạn, nên có khi kế hoạch này kết thúc mà chocolate còn chẳng có cơ hội xuất đầu lộ diện.

Tôi đứng dậy, đi về phía kệ sách.

Sau khi xoa đầu bé mèo đen được đặt phía trước mấy cuốn manga, tôi bắt đầu kiểm tra xem có thêm cuốn nào mới không, thì nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.

"Sendai-san, cái này."

Tôi quay đầu lại nhìn Miyagi, thì thấy cô ấy đã xuống giường từ lúc nào và đang đứng cầm một hộp quà được cột bằng ruy-băng. Chiếc hộp trong tay cô ấy không lớn lắm.

"Đó là…"

Ngay khi tôi quay lại bàn mà không cầm theo cuốn manga nào, Miyagi liền đẩy chiếc hộp vào người tôi.

"Tôi nhìn thấy nó khi đi mua đồ, nên…"

Tôi vừa nhìn chiếc hộp trong tay mình, vừa ngồi xuống.

Dù nhìn theo góc độ nào đi chăng nữa, cũng thấy chiếc hộp này được gói lại để dành riêng cho ngày Valentine, có cả tên nhãn hiệu được ghi trên đó. Không cần nghĩ thêm cũng biết bên trong đựng chocolate. Nhưng Miyagi mà lại tặng chocolate cho tôi là chuyện rất hoang đường.

"……Không phải hôm nay là ngày Cá Mòi Khô hả?"

Năm ngoái, Miyagi đã gọi ngày Valentine như vậy.

Tôi còn nhớ rất rõ.

Nghĩ tới đây mới thấy cũng không lạ gì nếu trong hộp đựng cá mòi khô.

Tôi nhìn sang Miyagi đang ngồi bên cạnh.

Cô nàng vẫn trưng ra vẻ mặt khó ở như mọi khi.

"Năm ngoái, chính Sendai-san đã nói tôi đừng trả lời như mấy tên đực ế bền vững còn gì. Nếu không cần thì trả lại đây."

Qua câu trả lời của Miyagi, tôi đã chắc chắn rằng bên trong chiếc hộp đựng chocolate.

"Tớ nhận nhé, cảm ơn cậu. Với lại, tớ cũng có quà cho cậu nè."

Tôi vội vã mở túi xách để lấy hộp chocolate bên trong ra.

Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để trao cho cô ấy.

"Đây, tuy có hơi sớm nhưng phần của Miyagi nè. Tớ tự làm đó."

Tôi đưa cho cô ấy chiếc hộp được gói trong lớp giấy màu hồng nhạt. Đúng là một cách tặng quà chẳng mấy tinh tế, nhưng không còn hơi sức đâu để mà ra vẻ nữa.

"Không lên trường mà cũng cất công làm quà để tặng cho tụi Ibaraki-san cơ à?"

Chắc tại vừa nãy tôi nói như thể làm quà cho nhiều người hay sao đó, mà Miyagi tự nghĩ ra một chuyện không hề có thực rồi nhìn tôi.

"Ừm, đại loại vậy. Cậu mở ra xem đi. Tớ cũng mở quà ra xem được không?"

Bất giác, tôi buột miệng nói ra một câu dối lòng.

Không hiểu sao, lại rất khó để nói "Không phải sẵn tiện, mà là làm để tặng riêng cho Miyagi".

"Muốn làm gì thì làm."

Miyagi lạnh nhạt đáp lại, rồi bắt đầu tháo giấy gói hộp quà mà tôi trao cho. Tôi cũng cẩn thận tháo quà sao cho không làm rách giấy gói. Đến khi mở được hộp quà ra thì thấy bên trong có sáu viên chocolate.

Bằng với số viên mà tôi đã tặng vào năm ngoái.

Tôi không nghĩ là Miyagi vẫn nhớ đúng số lượng để tặng y như vậy. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng được nhận lại chocolate đúng với số lượng mà tôi đã tặng vào năm ngoái từ Miyagi, mặc dù cô nàng không thuộc tuýp người sẽ đáp lễ vào ngày Valentine Trắng, làm cho tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nếu được thì tôi mong cô ấy tặng quà trong tâm thái vui vẻ hơn, nhưng nếu chuyện đó mà xảy ra thật thì ngày mai sẽ tận thế mất.

"Phải rồi. Để tớ đút cậu ăn giống năm ngoái nha?"

Tôi chỉ tay vào hộp quà vừa tặng cho Miyagi.

Hộp chocolate mà Miyagi đang cầm cũng đựng viên Truffle giống năm ngoái với số lượng y hệt. Tôi cũng nghĩ đến việc làm kiểu khác, cơ mà tự nhiên cảm thấy tặng một món cầu kì thì lại khoa trương quá nên đã từ bỏ ý định.

"Khỏi, tôi tự ăn."

Miyagi cầm viên chocolate trắng được phủ lớp đường mịn lên trên. Vì đã được làm nhỏ để dễ ăn, nên Miyagi cho hết cả viên vào miệng.

Biểu cảm của nhỏ chẳng thay đổi gì cả.

Cũng chẳng nêu cảm nhận nên tôi không biết liệu nó có ngon hay không.

Ngón tay Miyagi ngập ngừng như thể đang đắn đo xem có nên lấy thêm một viên nữa hay không, rồi quay sang rút một tờ khăn giấy từ lưng của con cá sấu.

"Ngon không?"

Tôi hỏi trong khi Miyagi đang lau ngón tay, thì nghe một tiếng đáp nhỏ nhẹ "Ừm".

"…….Cảm ơn cậu."

Năm ngoái tôi cũng được cảm ơn, nghe xong mới thấy nhẹ nhõm làm sao. Thay vì bị chê dở thì được cảm ơn và khen ngon vẫn vui hơn. Nói một cách chính xác thì Miyagi chỉ "Ừm" một tiếng chứ không bảo là "Ngon", cơ mà tôi cũng thừa biết rằng chẳng được nghe lời khen trực tiếp từ cô nàng đâu.

"Sendai-san không ăn hả?"

"Ăn chứ."

"Vậy thì đưa đây."

Miyagi chỉ vào hộp chocolate trước mặt tôi.

"Mệnh lệnh à?"

"Mệnh lệnh."

"Chắc ý cậu không phải là bắt tớ trả lại hộp quà đâu nhỉ?"

Biết là không phải vậy đâu, nhưng cứ hỏi lại cho chắc.

"Tôi có nói vậy đâu."

Nghe cô ấy phủ nhận là tôi yên tâm rồi, nên ngoan ngoãn đưa nguyên cả hộp chocolate cho cô ấy.

"Há miệng ra."

Miyagi nói rồi lấy một viên chocolate hình vuông lên.

"………Bộ trong đó có tẩm gì à?"

Tôi vô thức rụt người lại.

Có lẽ, Miyagi chỉ muốn đút tôi ăn thôi.

Tuy nhiên, ngay cả việc đó cũng rất bất thường.

Làm gì có chuyện cô nàng này chỉ muốn đút tôi một cách bình thường chứ.

Miyagi đút tôi ăn một món gì đó.

Trước đây, đã từng diễn ra chuyện tương tự rồi, và kí ức còn đọng lại trong tôi đều là những kết cục chẳng ra hồn. Tính riêng việc chuẩn bị chocolate để tặng cho tôi thôi, đã là điều không tưởng rồi, đằng này còn định đút tôi ăn một cách bình thường nữa thì khó mà tin nổi.

Vì phải dùng đến cả mệnh lệnh để đút cho tôi ăn, nên ắt hẳn là nhỏ có âm mưu gì đó. Miyagi mà không giở trò quái đản thì không phải là Miyagi.

"Muốn tự ăn thì thôi vậy."

Miyagi nói một cách hằn hộc, rồi định trả viên chocolate vào hộp. Thế là tôi hoảng hốt giữ tay nhỏ lại.

"Tớ xin lỗi mà. Đút tớ ăn đi."

Tôi khá là tò mò, không biết phía sau hành động "đút ăn" này sẽ dẫn đến những lựa chọn gì tiếp theo, nhưng những chuyện diễn ra theo mệnh lệnh dù có gây khó chịu đến mức nào thì kết cuộc tôi cũng phải chấp nhận thôi, nên giờ có bận tâm thì cũng chẳng nghĩa lí gì.

"Vậy thì há ra."

Tuy cô ấy không nói hết câu, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, thế là viên chocolate hình vuông được đưa tới gần. Ngay sau đó, nó đi thẳng vào trong miệng cùng với ngón tay của cô ấy luôn. Ngón tay của Miyagi đụng trúng lưỡi tôi. Có lẽ là vì thân nhiệt đã làm viên chocolate tan chảy, nên tôi thấy ngón tay ấy thật ngọt ngào. Khi tôi cắn luôn viên chocolate lẫn ngón tay, thì Miyagi rút ngón tay ra.

Trong miệng chỉ còn lại chocolate thôi.

Vị của nó không quá ngọt, nhưng cũng không đến mức đắng.

Tôi nhìn sang Miyagi.

Trông cô ấy không có vẻ gì là sắp làm chuyện quái gở, cũng không định bốc viên chocolate tiếp theo lên. Mệnh lệnh sao thì hành động vậy, xem ra không kéo theo diễn biến nào khác nữa.

"Ngon không?"

Miyagi hỏi lại y hệt câu mà tôi đã hỏi cô ấy lúc nãy, trong khi dùng khăn giấy lau ngón tay.

"Cậu muốn nếm thử không?"

Viên chocolate rất ngon.

Nhưng tôi không muốn nêu cảm nhận bằng lời nói

"Không, dù sao cũng là món tôi tặng cho Sendai-san mà."

"Cậu không cần khách sao đâu."

Tôi nắm lấy tay Miyagi.

Chỉ mới nhẹ về phía mình thôi, mà Miyagi đã cau mày rồi. Cơ mà cô ấy lại không cằn nhằn gì cả. Vậy nên, tôi cứ thế kéo Miyagi lại gần hơn nữa rồi hai đứa chạm môi với nhau.

Lần cuối được hôn cô ấy là từ cái ngày làm phép cầu may thứ hai tới giờ.

Từ hôm đó, hai đứa không gặp nhau thêm lần nào nữa.

Dễ dàng chịu cho tôi hôn như vậy có lẽ là vì đã cách một khoảng thời gian khá xa cũng nên.

Tôi dùng lưỡi để mở bờ môi đang khép chặt kia ra.

Miyagi nắm lấy tay tôi. Ngoài ra thì không còn phản kháng gì nữa. Khó mà nói đây là tín hiệu tích cực, nhưng tôi đã được phép đá lưỡi với cô ấy. Nếu là mọi khi, thì Miyagi đã giãy nảy lên và bảo làm thế này không phải nếm vị, thế mà hôm nay lại khá là hiền dịu. Làm tôi cũng thấy hơi chột dạ, cơ mà Miyagi cũng không có vẻ gì là muốn tách ra nên tôi vẫn tiếp tục nụ hôn sâu với cô ấy.

Tôi đẩy nhẹ lên đầu lưỡi nhưng không thấy phản ứng gì. Thế là tôi quấn lưỡi vào sâu hơn nữa, thì thấy cánh tay mình bị nắm chặt hơn. Thân nhiệt của Miyagi truyền đến tôi từ chiếc lưỡi ấm nóng.

Nóng hơn cả bàn tay đang nắm, làm nhịp tim tôi xáo động.

Những nụ hôn với Miyagi lúc nào cũng ngây ngất.

Không biết là do chocolate tôi nhận được từ Miyagi, hay là do chocolate mà tôi tặng cô ấy, nhưng đều rất ngọt ngào. Cũng có thể chocolate chẳng liên quan gì ở đây cả, nhưng mật ngọt thế này càng khiến tôi muốn chạm vào sâu bên trong Miyagi hơn nữa.

Tôi tiếp tục hôn theo kiểu cắn nhẹ lên cô ấy.

Thật nóng bỏng, thật ngọt ngào đến mức khó thở.

Tới khi không thể kiểm soát nhịp thở của mình được nữa, tôi mới tách môi ra khỏi cô ấy.

Nếu buộc phải nói thì nụ hôn này giống như tôi đang "nếm" Miyagi hơn, thể nào cô nàng cũng nổi đóa lên cho xem.

"Chẳng nếm được vị gì cả."

Miyagi đẩy vai tôi rồi ngồi cách xa ra.

"Vậy thì cứ nếm cho đến khi nhận ra vị là được."

"Tôi tự ăn nhanh hơn."

Xem ra cô nàng không quá giận dữ, nhưng lại nói bằng giọng trầm rồi vươn tay tới chiếc hộp lẽ ra đã thuộc về tôi. Trước khi Miyagi kịp bốc một viên chocolate lên, tôi đã nắm lấy cổ tay cô ấy và kéo lại gần thêm lần nữa.

"Sendai-san!"

Giọng cộc cằn thấy rõ, nhưng nhỏ không hề nói "Dừng lại đi". Thế nên, tôi lại không khách sáo mà hôn thêm lần nữa. Lần này cô ấy đã hé môi sẵn, nên tôi dễ dàng đưa lưỡi vào trong hơn.

Quả nhiên, vẫn ngọt.

Tôi cũng không rõ vị ngọt này từ đâu mà có, chỉ biết rằng Miyagi vô cùng ngọt ngào, khiến tôi muốn "nếm" cô ấy nhiều hơn, nên đã đẩy lưỡi vào sâu hơn nữa.

Tay của Miyagi nắm lấy vai tôi.

Đầu ngón tay bấu chặt vào nên hơi đau.

Nếu là mọi khi, thì Miyagi đã đẩy tôi ra ngay lập tức rồi nhưng hôm nay lại không làm vậy nên khiến tôi hơi bận tâm, thế là tôi buông cô ấy ra.

"Hôm nay không giận à?"

Miyagi lại cau mày ngay khi nghe tôi hỏi.

"Nếu biết sẽ bị tôi giận thì đừng làm."

Cô nàng trút hết sự bất mãn lên tôi.

Thế nhưng, Miyagi đã không nổi giận.

¯¯¯

Ngày mai, sẽ là ngày tận thế.

Nếu như truyền thông đưa tin như vậy, có khi tôi cũng tin răm rắp không một chút nghi ngờ.

Ví von như vậy mới thấy rằng biểu hiện của Miyagi vô cùng kì lạ.

Sau cái ngày trao đổi chocolate, tôi được gọi tới nhà Miyagi thêm vài lần nữa, nhưng không có lần nào cô nàng giận dỗi hay là đưa ra những mệnh lệnh quái đản cả. Cũng không hẳn là cô nàng có tâm trạng tốt, nhưng lại chịu trò chuyện với tôi nhiều hơn, trên hết là còn cho phép tôi hôn nữa.

Không thể nào lại có chuyện Miyagi như thế này được.

Tôi ngước nhìn lên trần nhà trong căn phòng riêng không mấy thoải mái như khi ở trong phòng Miyagi.

Cơ mà khi suy nghĩ kĩ lại, thì việc không nổi cáu và kiếm chuyện tán gẫu mới đúng là người bình thường. Cho dù chỉ thân ở mức "biết mặt" thôi, thì vẫn nên nên giao thiệp với người khác bằng thái độ hòa nhã, nên là Miyagi của bây giờ mới đúng là cư xử như người bình thường. Rất có thể, Miyagi mà tôi dõi theo dạo gần đây, chính là Miyagi mỗi khi ở cùng với nhóm bạn Utsunomiya.

Nhìn Miyagi như vậy mà lại cảm thấy bồn chồn, thì có khi đứa bất thường ở đây là tôi cũng nên.

Tôi lại gần giường, nhìn ống tiết kiệm đặt trên đầu tủ.

Bên trong đó đang chứa đầy tờ 5.000 yên.

Không rõ đã nhét bao nhiêu tờ vào đó, nhưng trong một thoáng, tôi chợt nghĩ "Nếu không có số tiền ấy". Nếu như không có vụ giao dịch 5.000 yên, thì tôi đã không thân thiết với Miyagi cũng như suy tư về cô ấy thế này rồi. Chỉ cần an phận chờ ngày tốt nghiệp và suy nghĩ cho bản thân thôi.

Phiền phức ghê.

Cả tôi, lẫn Miyagi, tất cả mọi chuyện đều rối rắm.

"Thật vui khi được trò chuyện với Miyagi. May mà không bị bắt làm theo mấy cái mệnh lệnh quái đản."

Giá như tôi có thể thật lòng vui vẻ đón nhận những việc đó mà không suy diễn thêm điều gì thì tốt quá. Thế nhưng, lúc này Miyagi càng dịu dàng bao nhiêu, thì tôi càng sợ rằng kết cục đang chờ đợi phía trước xấu đi bấy nhiêu.

Lần theo kí ức sẽ thấy rõ, cứ hễ Miyagi hành xử khác với cô ấy lúc bình thường là y như rằng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cả.

Vậy nên tôi mới nảy sinh nghi ngờ những hành động của Miyagi, cứ có cảm giác đằng sau mỗi cử chỉ đều ẩn chứa ý đồ nào đó.

Nếu tôi là Utsunomiya, thì ắt hẳn đã có thể đón nhận Miyagi của hiện giờ không một chút hoài nghi. Và biết đâu, khi ngắm nhìn một Miyagi mãi mê tán gẫu không cộc cằn quạu quọ, tôi còn có thể vui mừng nghĩ rằng cô ấy sẽ xí xóa cái giao kèo cắt đứt mối quan hệ sau lễ tốt nghiệp cũng nên.

Khổ nỗi, tôi không lạc quan như vậy được.

Tôi không nghĩ là mình bị Miyagi ghét.

Nếu như ghét, thì đã không cho tôi hôn hay chạm lên cơ thể cô ấy rồi. Thoạt nhìn, thì có vẻ Miyagi đang dần chấp nhận tôi, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác đang cự tuyệt. Không biết nhỏ có ý đồ gì nữa, nhưng khi thấy Miyagi giả vờ dịu dàng thế này khiến tôi sợ rằng mình càng mong cô ấy rút lại giao kèo bao nhiêu thì kết cục lại càng trái ngược bấy nhiêu.

Quan trọng hơn là, kết quả thi đại học đã được công bố rồi mà đến giờ Miyagi còn chưa chịu gọi cho tôi nữa.

Tôi đã nhắn tin cho Miyagi biết mình thi đậu rồi.

Cũng đã nhận được tin nhắn chúc mừng từ cô ấy.

Trong khi Miyagi đã hứa sẽ báo cho tôi biết kết quả mà đến giờ vẫn chưa thấy liên lạc gì. Không phải là không có cách để dò xem Miyagi thi đậu hay rớt, nhưng tôi đã kiên nhẫn chờ đợi thế này rồi thì Miyagi phải biết điều mà chủ động báo kết quả mới phải.

Đậu.

Rớt.

Ít nhất cũng phải nhắn gì đó, dẫu là một dòng tin nhắn cụt lủn như vậy thôi cũng được.

“Mau gọi cho tớ đi chứ.”

‘Cô ngốc này’. Tôi thầm kết câu trong lòng rồi đứng dậy.

Nhảy lên giường rồi nhắm mắt lại.

Mới tầm chín giờ tối thôi, nên vẫn còn khá sớm để đi ngủ.

Đến giờ tôi còn chưa đi tắm nữa.

Vừa cất tiếng thở dài, thì nghe thấy điện thoại reo lên bên tai, tôi lập tức kiểm tra màn hình.

“......Miyagi.”

Cuộc gọi đến đúng lúc cứ như thể cô nàng đang đi guốc trong bụng tôi vậy, thế là tôi bất giác ngồi bật dậy.

“Đừng nói là rớt đại học đó nha.”

Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Tôi cũng thấy hơi mặc cảm tội lỗi khi trong đầu nhảy số chuyện thi rớt đầu tiên, nhưng chẳng thể trách tôi được, vì nhỏ có chịu nói cho tôi biết làm bài được hay không đâu.

“A-lô.”

Tôi bắt máy bằng giọng không quá tươi tắn nhưng cũng không đến nỗi u ám, không rõ điện thoại đã reo lên bao nhiêu lần nhưng tiếng chuông reo đã được thay bằng giọng của Miyagi.

“Đậu rồi.”

“Hả?”

“Tôi đã đậu vào cùng trường đại học với Maika. Báo tin xong rồi đấy.”

“À, ừ, đậu rồi sao. Vậy...”

Bắt người ta chờ mòn mỏi, vậy mà báo tin cụt lủn, làm tôi chưng hửng không cất thành tiếng những lời định nói luôn.

Vậy cậu có định theo học chung trường với Utsunomiya luôn không?

Lời hứa báo tin không bao gồm thông tin này, nhưng tôi muốn biết. Cơ mà tôi còn chưa kịp lên tiếng hỏi Miyagi chọn trường nào thì đã bị nhỏ cắt ngang.

“Ngoài ra thì, có một bộ phim tôi muốn đi xem.”

“Phim ư?”

Một chủ đề hoàn toàn chẳng liên quan gì đến trường đại học được nhắc đến quá đột ngột làm những lời tôi định nói cũng thay đổi luôn. Ngay khi tôi nhận ra mình cũng quên mất nói lời chúc mừng, thì đã nghe Miyagi đáp “Ừ” rồi.

Tự dưng chủ để bị thay đổi nhanh đến chóng mặt, làm tôi không theo kịp tình hình nữa. Đáp lại xong thì Miyagi im bặt, gọi điện báo đậu đại học mà sao bầu không khí lại trầm mặc thế không biết. Nhờ vậy mà tôi cũng lỡ mất cơ hội để nói chúc mừng.

Cái người tên Miyagi lúc nào cũng vậy.

Chẳng bao giờ nghĩ cho người khác, thích nói gì thì nói rồi nín thinh luôn.

Còn tôi thì lúc nào cũng bị làm cho rối tinh rối mù bởi cảm xúc của Miyagi, dẫu vậy, tôi vẫn không thể ngừng quan tâm đến cô ấy. Biết là mình vào vai chịu thiệt rồi, nhưng tôi cũng không thể buông bỏ được. Ngay lúc này đây, tôi đang nghĩ xem nên nói gì với Miyagi.

“Chỉ vậy thôi.”

Miyagi thì thầm.

Nhưng tôi biết ý cô ấy không chỉ có vậy. Và khả năng cao là tôi phải tự mình nói ra phần còn lại.

“Lẽ nào, cậu đang rủ tớ đi xem phim hả?”

“Nếu không muốn thì thôi.”

“Khi nào đi?”

Bằng giọng không mấy hào hứng, Miyagi nói ra ngày hẹn mà có lẽ cô ấy đã chọn sẵn.

Và cái ngày đó thật sự không đúng lúc chút nào.

"Tớ cũng muốn đi nhưng hôm đó bận việc rồi. Chuyển sang đi trước hoặc sau ngày đó được không?"

Tôi nghe thấy tiếng Miyagi trầm ngâm "Hừm" từ phía bên kia điện thoại.

Từ lúc nào mà chuyện báo kết quả thi đại học lại chuyển thành chuyện đi xem phim luôn rồi, nhưng tôi biết nếu bây giờ mà nhắc lại chủ đề ban đầu thì thể nào cô nàng cũng gạt phăng luôn vụ đi xem phim cho coi. Vì thế, tôi đành phải ưu tiên bàn chuyện đi xem phim trước thôi.

Chuyện đại học thì tốt hơn hết là chờ gặp mặt rồi nói sau.

Bây giờ mà rối rít lên hỏi, rồi phải hứng một tràng những lời khó nghe từ cô nàng thì lại khốn khổ cho tôi lắm.

"Vậy đi sớm hơn đi. Ngày mai được không?"

Tôi vừa trả lời "Được", là Miyagi nói tiếp thời gian và địa điểm gặp mặt ngay. Tim tôi như bị hẫng một nhịp khi nghe thấy thời gian và địa điểm hẹn gặp y hệt như lần chúng tôi cùng nhau đi xem phim lúc nghỉ hè.

Nội việc Miyagi chủ động rủ đi xem phim thôi là đã kì quặc rồi, đằng này còn cố tình chọn thời gian và địa điểm giống hồi hè, khiến tôi không khỏi hoang mang. Không hiểu sao lại thấy bồn chồn nên tôi định hỏi lí do, thì Miyagi gọi tên tôi "Sendai-san".

"Sao thế?"

"Bận việc gì vậy?"

"Chọn được trường đại học rồi, nên tớ đi tìm nhà trọ."

Tôi sẽ dọn ra sống riêng ở ngoài tỉnh.

Phụ huynh cho phép như vậy nếu tôi đậu vào trường đại học đúng nguyện vọng, nên giờ cần phải đi tìm nhà trọ. Thật ra, đợi nghỉ xuân rồi đi cũng được, nhưng lúc ở trường dự bị, tôi nghe nói muốn tìm nhà trọ thì càng đi sớm càng tốt.

"Còn Miyagi tính sao?"

"Tính gì?"

"Nếu chọn vào trường đại học ngoài tỉnh, thì cậu cũng phải tìm nhà trọ chứ?"

Nhân cơ hội, tôi đẩy chủ đề trường đại học lên lại.

Tôi có cảm giác là hỏi me mé thế này thì chắc không sao.

"Cũng có thể tôi chọn học nội thành mà."

"Vậy nếu chọn ngoài tỉnh thì sao?"

"......Thì vào kí túc xá."

"Sinh hoạt tập thể với người khác như vậy, có miễn cưỡng với cậu quá không?"

"Bố bận lắm nên chắc không có thời gian đi tìm nhà trọ với tôi đâu. Nếu sống trong kí túc xá không được thì tới đó tính tiếp."

Miyagi nói chắc như đinh đóng cột. Từ cách trả lời không chút ngập ngừng, tôi đoán được có lẽ nhỏ đã quyết định chọn trường nào rồi. Ắt hẳn, Miyagi sẽ vào cùng trường đại học với Utsunomiya, hơn nữa là nhỏ thật sự sẽ vào kí túc xá. Cơ mà, nếu đào sâu thêm nữa, thể nào cô nàng cũng gắt gỏng lên bảo "Tuyệt đối không vào trường ngoài tỉnh" cho xem.

"Đúng là tùy tiện hết sức, mà tùy cậu thôi. Thế, cậu định xem phim gì?"

"Sendai-san muốn xem phim gì?"

"Miyagi là người nói có bộ phim muốn xem mà."

Vụ này thì không thể để chìm được.

Câu Miyagi vừa nói mâu thuẫn với lời cô ấy nói trước đó.

"Tôi hỏi cho chắc thôi. Ngày mai đừng có quên đấy. Ngủ ngon."

Chủ nhân của câu nói lãnh đạm chẳng thèm chờ tôi trả lời mà cúp máy luôn.

Thích nói gì thì nói rồi cúp máy cái rụp.

Thật tình, Miyagi đúng là Miyagi.

Rõ ràng là dạo này, nhỏ hành xử rất kì lạ, và hôm nay cũng quái đản không kém.

Cơ mà, cái thói bà hoàng tùy tiện này thì vẫn là Miyagi của ngày nào.

Điềm gở từ một Miyagi cư xử bất thường và điềm lành mà tôi cảm nhận được từ giọng nói của Miyagi khi bảo rằng sẽ vào ở kí túc xá đan xen lẫn nhau.

Tôi đặt điện thoại xuống bên cạnh gối.

Nhắm mắt lại, nghĩ về ngày mai.

Sau khi xem phim xong.

Cậu sẽ chọn trường đại học nào?

Và, sau lễ tốt nghiệp thì hai chúng tôi sẽ ra sao? Tôi sẽ hỏi Miyagi về những vấn đề này.

Tôi không rõ, liệu cô ấy sẽ cho tôi câu trả lời đúng như mong ước của tôi hay không và cũng không đủ tự tin nữa. Nhưng không thể không hỏi được.

Tôi mở mắt, thở ra một hơi dài thường thượt.

Vẫn chưa chọn được trang phục để mặc cho ngày mai nữa.

Tôi thử phối những bộ đồ mà mình có sẵn trong đầu.

Lúc đi xem phim với Miyagi hồi nghỉ hè, tôi cũng đắn đo rất nhiều trong việc chọn trang phục.

Lần này xem ra cũng khó mà quyết định nên mặc gì.

Liệu Miyagi có bối rối như tôi không nhỉ?

Thêm một lần nữa, tôi không thể nén lại tiếng thở dài.

¯¯¯

Tính đến hết phần danh đề thì bộ phim dài khoảng hai tiếng.

Sau khi xem hết phần cuối, tôi với Miyagi mới rời khỏi ghế.

Tôi sửa lại váy rồi mới bước ra ngoài.

Đối với Umina và Mariko, thì phần danh đề chỉ là phần phụ thôi, nên ngay khi phần phim chính kết thúc là họ đứng dậy ngay. Nếu đi cùng họ, thì tôi cũng sẽ phải làm theo như vậy, nên tôi không muốn đi xem phim với họ cho lắm.

Còn Miyagi, cô ấy sẽ ngồi lại với tôi cho đến khi rạp sáng đèn lên. Hồi hè đi xem phim cũng vậy, cô ấy cũng ngồi lại cho đến cuối cùng. Mặc dù tính cách và sở thích trái ngược hoàn toàn, nhưng riêng điểm này thì lại hợp ý nhau.

Tuy có một vài điểm không hợp với Umina và Mariko, nhưng đại khái thì tôi vẫn có nhiều điểm chung với họ hơn là với Miyagi. Muốn tìm điểm chung của tôi với Miyagi thì phải nói là khó như mò kim đáy biển, ấy vậy mà những khi ở bên cô ấy, tôi lại thấy vui hơn, đúng là kỳ diệu.

“Thú vị không?”

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô ấy hỏi tôi.

“Miyagi thấy sao?”

“Thú vị.”

“Tớ cũng vậy. Tớ không xem nhiều phim hành động cho lắm, nhưng bộ này hay thật đấy.”

Miyagi là người nói có bộ phim muốn xem, nhưng rốt cuộc tới hôm nay, cô nàng lại chẳng nói đó là bộ nào. Thế là dòng đời đưa đẩy cho hai đứa xem bộ phim hành động vừa mới thành chủ đề trò chuyện kia luôn. Cũng có bộ phim kinh dị đang được chiếu, nhưng tôi đã loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn vì Miyagi không xem được thể loại này, nên lẽ ra nhỏ phải khen tôi một tiếng mới phải.

“Đi ăn gì không?”

Tôi bước đi cùng nhịp với Miyagi rồi bắt chuyện từ bên cạnh.

Hôm nay chỉ hẹn đi xem phim thôi chứ chưa quyết định làm thêm gì khác cả.

Cơ mà, tôi có chuyện cần nói với Miyagi. Không hẳn là tôi muốn ăn món gì đó, chỉ là muốn vào một quán để có chỗ ngồi nói chuyện thôi. Tôi linh cảm rằng nhỏ sẽ bỏ chạy nếu tôi nói thẳng là có chuyện cần bàn, nhưng việc gì cần thì vẫn phải nói.

“Tôi về”

“Ơ, sớm thế?”

Tôi nhìn Miyagi.

Bộ dạng hôm nay của cô ấy, trông không có vẻ gì là chỉ đi xem phim rồi về thẳng nhà.

Nói một cách dễ hiểu, thì hiếm khi mới thấy cô ấy trưng diện như thế này. Tuy không trang điểm, nhưng cô ấy đang mặc chiếc váy với họa tiết dễ thương kết hợp với áo khoác mà tôi chưa từng thấy cô ấy mặc qua bao giờ.

Khác hẳn với cách ăn mặc giản dị khi đi xem phim hồi hè.

Vì vậy, tôi mới đinh ninh là cô ấy sẽ rủ đi đâu đó sau khi xem phim xong. Đúng là tôi chỉ tự ý vẽ ra diễn biến đó trong đầu thôi, nhưng giờ mà nhỏ bỏ về thì khó cho tôi lắm.

“Tôi chẳng còn nơi nào muốn đi nữa. Giờ Sendai-san rảnh không?”

“Rảnh.”

“Vậy tới nhà tôi đi.”

Nói rồi, Miyagi nắm tay tôi bước đi. Rõ ràng, cách nắm này khác với mọi khi, lực nắm rất nhẹ nhàng. Cách chạm tay dịu dàng không chút gượng ép, nói một cách đơn giản là hai đứa đang tay trong tay dạo bước.

Không thể tưởng tượng nổi hành động này lại đến từ Miyagi mà tôi từng biết.

Phải, tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

Cô ấy nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên đến không ngờ, làm tôi chỉ còn biết ngơ ngác nhìn gương mặt Miyagi.

“Sao?”

Tôi nghe thấy giọng nói bình thản từ bên cạnh.

Người đi đường chẳng ai lại để ý đến việc chúng tôi nắm tay nhau. Tôi cũng vậy thôi, thấy người lạ nắm tay nhau đi dạo thì bận tâm làm gì. Cho nên, tôi không màng đến ánh mắt của người ngoài, điều mà tôi bận tâm là suy nghĩ của Miyagi cơ.

“Miyagi, nắm tay như thế này là sao?”

Tôi khẽ siết lại bàn tay đang nắm lấy tay mình.

“Vậy tôi có nên buông ra không?”

“Cứ nắm thế này cũng được, nhưng mà tại sao?”

“Đằng nào cũng sắp tốt nghiệp rồi, có bị ai nhìn thấy cũng không thành vấn đề nữa."

Miyagi nói ra một câu mà bình thường có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghe được.

Quả thật, sắp đến lễ tốt nghiệp rồi.

Đi tìm phòng trọ rồi trở về, vài ngày sau là đến lễ tốt nghiệp luôn, và một khi đã tốt nghiệp, thì những quy tắc như "Hai đứa chỉ gặp nhau sau giờ học", hay "Không được bắt chuyện ở trường" cũng chẳng còn quan trọng nữa. Trước thềm sắp hết hạn giao kèo, thì có phá luật cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng lời vừa rồi chẳng giống với Miyagi chút nào.

"Câu vừa rồi là lời thoại của tớ mới phải. Bình thường Miyagi có bao giờ nói thế đâu."

Tôi muốn biết lí do tại sao Miyagi vẫn chọn xem phim ở rạp này, mặc dù hai đứa đã từng bị Umina bắt gặp đi chung với nhau tới đây hồi nghỉ hè, nhưng lúc này tôi lại tò mò về câu nói của cô ấy hơn.

"Vậy thì tôi buông ra đây."

"Ấy khoan."

Miyagi định buông tay ra, thế là tôi phải nắm chặt lại, không cho bàn tay ấy bỏ trốn. Nếu như mọi khi, dẫu cho tôi có giữ lại thì cô ấy vẫn cưỡng chế rút tay về, ấy vậy mà hôm nay lại lập tức ngoan ngoãn dịu xuống.

"Giờ về nhà tôi cũng được, đúng không?"

Không.

Đối với Miyagi của hôm nay thì có lẽ từ chối cũng vô ích. Còn tôi chỉ cần một chỗ để nói chuyện thì ở đâu cũng được. Nên câu trả lời chỉ có một thôi, tôi đáp lại cô ấy "Ừ."

Miyagi không buông tay tôi ra.

Hai chúng tôi vừa rảo bước vừa trao đổi những lời vụn vặt chẳng ra một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Đi qua cổng soát vé, cả hai cùng lên tàu điện giống hồi hè, sau khi qua vài trạm rồi lại xuống tàu.

Đường phố trong tiết trời tháng hai vẫn còn se lạnh, nhưng chúng tôi vẫn thong thả bước đi.

Những ô cửa trưng bày đang dần khoác lên mình vẻ rực rỡ để chờ mùa xuân về, và bầu trời cũng trở nên tươi sáng hơn. Còn tôi thì vẫn tay trong tay với Miyagi. Sau khi đậu đại học, được đi xem bộ phim thú vị cùng với người mà ở cạnh luôn cảm thấy vui. Là một ngày mà lẽ ra chỉ toàn những điều tốt đẹp đang chờ ở phía trước, ấy vậy mà lòng tôi lại chẳng thấy rộn ràng.

Giá mà có một ngày thế này trước khi mùa đông đến thì tốt biết mấy.

Ví dụ như nếu nó diễn ra vào mùa hè năm ngoái, thì có lẽ tôi đã vui đến mức muốn nhảy chân sáo luôn rồi.

Nhưng giờ đang là mùa đông, còn lâu lắm mới lại đến hè.

Chúng tôi rảo bước trên con đường dẫn về căn phòng, nơi mà hai đứa đã cùng nhau trải qua quãng thời gian dài và yên ả.

Gần về đến tòa nhà căn hộ, Miyagi buông tay tôi ra.

Miyagi bước nhanh hơn và đi phía trước tôi một đoạn.

Chiếc váy khác với váy đồng phục học sinh lọt vào tầm mắt.

Tôi nhìn thấy rõ đôi chân mà mình đã bị bắt liếm biết bao nhiêu lần.

Nhắc mới nhớ, dạo này cô ấy không còn ra lệnh cho tôi liếm chân nữa.

Tôi thậm chí không thể nhớ ra lần cuối cùng mình làm việc đó là khi nào nữa. Không phải là tôi muốn liếm chân hay gì đâu, nhưng giá mà cô ấy quay trở lại làm “Miyagi thích ra mấy kiểu mệnh lệnh đó” thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Hai đứa bước qua cổng ra vào, đi lên thang máy và xuống ở tầng sáu.

Cùng nhau đi đến trước cửa và chờ Miyagi mở khóa.

Mở cửa rồi hai đứa vào trong nhà.

Miyagi cởi giày ra trước.

Tôi cũng cởi giày rồi đi theo Miyagi, đến trước cửa phòng thì bị giật lấy cái túi xách.

“Sendai-san.”

Miyagi thả cái túi rơi thẳng xuống sàn.

Tuy không có món đồ dễ vỡ nào trong đó, nhưng hành động đó làm tôi khá khó chịu.Tôi cúi người xuống định nhặt chiếc túi. Nhưng chưa kịp chạm tay lên chiếc túi thì đã bị Miyagi nắm lấy cánh tay trước rồi.

“Này.”

Vừa ngẩng mặt lên nhìn Miyagi thì tôi bị kéo tới.

Trước khi tôi kịp cằn nhằn thì Miyagi đã đưa mặt lại gần và chạm môi với tôi.

Chúng tôi đã hôn nhau nhiều lần rồi.

Thế nhưng, nụ hôn chủ động từ Miyagi hầu như là chưa từng xảy ra.

......Ngoại trừ hồi nghỉ hè.

Sau khi hai đứa cùng đi xem phim vào mùa hè, Miyagi bắt đầu chủ động hôn tôi. Chuyện đó chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn và giữa chúng tôi vẫn chưa bao giờ thiếu vắng tờ 5.000 yên, nhưng tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi khi ấy đã có một chút thay đổi.

Ngay cả lúc này, tôi cũng không thấy khó chịu khi được Miyagi hôn.

Bờ môi mềm mại ấy mang lại cảm giác rất thỏa mãn.

Tôi kéo Miyagi lại gần.

Khoảng cách giữa hai đứa rút ngắn hơn cả ban nãy. Tuy nhiên, Miyagi lập tức tách ra khỏi tôi.

“Đang ở hành lang.”

Tôi không biết phải nói gì với một Miyagi quá khác lạ so với thường ngày, nên chỉ buông đại một câu vô vị.

“Chẳng còn ai khác ở đây cả.”

Miyagi trả lời khẽ khàng.

Tôi chưa từng thấy ai khác ngoài Miyagi trong căn nhà này.

Việc không còn ai khác đã trở nên hiển nhiên đến mức không cần Miyagi nói thì tôi cũng biết, nên đó không phải là điều khiến tôi lo lắng. Điều đáng bận tâm ở đây là tại nơi không phải trong phòng riêng, Miyagi đã chủ động làm một việc mà cô ấy đã không làm kể từ khi mùa hè kết thúc tới giờ.

Miyagi của hôm nay gợi tôi nhớ về kì nghỉ hè.

“Tại sao?”

Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.

Bàn tay của Miyagi nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

Đầu ngón tay vân vê bờ môi và rồi tôi lại được nhận thêm một nụ hôn.

Bờ môi mềm mại chạm vào nhau, báo hiệu một tin xấu.

Thế giới sẽ diệt vong.

À không, không phải hồi kết của thế giới mà là hồi kết cho mối quan hệ của chúng tôi có lẽ sẽ đúng hơn.

Theo tôi thì đây không phải là nụ hôn mà Miyagi thật lòng mong muốn.

Người muốn hôn và muốn tiếp xúc thân mật là tôi chứ không phải Miyagi. Còn Miyagi của hôm nay chỉ đơn thuần là hành động theo những gì tôi khao khát bấy lâu nay mà thôi.

Tôi tự tách ra trước.

“Hôm nay tớ chưa nhận được mệnh lệnh nào cả.”

Tôi nghĩ mình phải trả Miyagi về lại như bình thường càng sớm càng tốt.

Bởi vì cả việc nắm tay lẫn việc cô ấy chủ động hôn, khiến tôi không khỏi nghĩ rằng đó là nghi thức chấm dứt mối quan hệ này.

Hồi nghỉ hè, chúng tôi rủ nhau đi xem phim giống hôm nay là để thử xem có thể trở thành bạn với nhau được không. Và ngày hôm ấy, Miyagi đã chọn không thể làm bạn, tôi cũng chấp nhận quyết định đó.

Hôm nay không hoàn toàn giống với hồi nghỉ hè, nhưng tuyệt đối không có chuyện Miyagi tái hiện lại y hệt cái ngày hè đó mà không mang ẩn ý gì.

“Vì tôi chưa đưa 5.000 yên mà.”

“Chuyện đó để sau cũng được, mau ra lệnh trước đi.”

Tôi muốn mau chóng tách biệt hôm nay với ngày hè đó ra.

“Vậy, cậu chỉ cần ngoan ngoãn yên phận là được.”

Miyagi đưa ra một mệnh lệnh vô vị.

Tôi nào có mong muốn điều đó.

Đáng lẽ Miyagi phải ra những mệnh lệnh vô lý mới đúng.

Ví dụ như bắt liếm chân chẳng hạn.

Nhưng rồi, sau khi ra mệnh lệnh nhạt nhẽo, Miyagi tiếp tục ghé sát mặt lại như thể đó là chuyện hiển nhiên. Và đặt lên môi tôi một nụ hôn thoạt trông có vẻ tự nhiên nhưng tôi lại thấy thật miễn cưỡng.

Đôi môi ấy vẫn rất mềm mại và nóng bỏng không khác gì với khi tôi là người chủ động hôn cả. Cảm giác thân nhiệt hòa quyện vào nhau lúc nào cũng thật dễ chịu. Nếu được, tôi muốn kéo dài nụ hôn này thật lâu cơ.

Có điều, không nên hôn nữa sẽ tốt hơn.

Ắt hẳn nụ hôn hôm nay ẩn chứa lí do nào đó, và tôi muốn biết lí do đó. Tôi muốn cô ấy phủ định cái suy nghĩ rằng những hành động này là hồi báo cho sự kết thúc.

Tôi chậm rãi đẩy vai Miyagi ra.

“Tớ bảo này, dạo gần đây cậu sao thế? Không thấy kì quặc à?”

Tôi vừa nhìn Miyagi, vừa nhặt chiếc túi vẫn đang nằm bơ vơ trên sàn.

“Lúc nào cậu cũng muốn hôn còn gì.”

“Ừ thì...”

“Bộ không muốn nữa hả?”

“Muốn chứ. Tớ muốn, nhưng... Vụ này là sao đây?”

“Sao chăng gì?”

“......Ý là hãy cho tớ biết lí do cậu muốn làm cho tớ vui là gì đi.”

“Tôi có định làm vui lòng cậu đâu.”

“Vậy thì là gì?”

Không có lời nào đáp lại cho thắc mắc của tôi.

Chẳng rõ Miyagi đang suy nghĩ gì nhưng cô ấy rơi vào trầm mặc rồi.

Nếu khoảng lặng kéo dài thêm nữa, tôi sợ rằng Miyagi sẽ nói ra những lời không hay, nên tôi quyết định hỏi cô ấy về chuyện mà tôi tính bàn tới trong hôm nay.

"Cậu không muốn trả lời câu này cũng được. Nhưng hãy trả lời đàng hoàng câu hỏi tiếp theo đi."

Có một câu hỏi mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

Tuy nhiên, tôi chưa kịp hỏi, thì Miyagi đã lên tiếng như thể muốn rào trước.

"Tôi sẽ vào cùng trường đại học với Maika."

Bằng giọng nói hờ hững, cô ấy đã cho tôi câu trả lời mà tôi muốn nghe nhất đồng thời cũng là điều mà tôi hằng mong mỏi.

"Vậy..."

Câu nói dở dang đã bị Miyagi cướp mất.

Nói thẳng ra, là cô ấy đã dùng nụ hôn để khóa miệng tôi lại.

Miyagi nắm chặt lấy tay tôi, khiến cho chiếc túi vừa nhặt lên lại bị rớt xuống.

Vậy thì giao kèo chấm dứt mối quan hệ sau lễ tốt nghiệp sẽ ra sao?

Những lời định nói ra đó đã bị Miyagi nuốt mất.

Một thứ gì đó mềm mại nhưng vẫn mang độ cứng nhất định chạm lên môi tôi. Bị ấn nhẹ vào nên tôi hé môi ra, thì hiếm hoi thay, Miyagi đã chủ động đưa lưỡi vào. Khi đầu lưỡi chạm vào nhau, bàn tay Miyagi lại siết chặt cánh tay tôi hơn nữa.

Khi tôi quấn lấy chiếc lưỡi ấy, thì lực nắm lại càng tăng lên.

Tôi đã từng nghĩ, giá như Miyagi lúc nào cũng thế này chứ không phải một Miyagi suốt ngày giận dỗi thì tốt biết mấy. Cơ mà chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ thôi. Chứ Miyagi mà tôi muốn gặp cho dù đã lên đại học thì không phải là Miyagi này.

Tôi đẩy Miyagi ra, người vẫn đang ôm sát tôi.

"Cậu không cần phải miễn cưỡng vậy đâu."

Miyagi của mọi khi vẫn là nhất.

Kể cả khi muốn bàn về chuyện sau khi tốt nghiệp, thì người đó phải là Miyagi của lúc bình thường chứ nếu không sẽ chẳng còn nghĩa lí gì.

"Tôi không hề miễn cưỡng."

Miyagi chạm lên cổ tôi.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đường cổ rồi nắm lấy sợi dây chuyền. Cứ thế mà chậm rãi kéo cả sợi dây chuyền ra.

"Sau lễ tốt nghiệp, tôi có chuyện cần nói, nên nhớ mang theo cái này đến nhà tôi."

Dứt câu, Miyagi giật mạnh từ phần mặt dây chuyền.

Đau.

Cả cái chỗ trên cánh tay bị nắm chặt lúc nãy, lẫn phần cổ bị dây chuyền siết chặt lên lúc này, đều cảm thấy đau điếng.

"Hôm nay cậu về đi."

Nói rồi, Miyagi nhặt chiếc túi bị rớt của tôi lên.

"Cầm lấy."

Miyagi đẩy chiếc túi vào người tôi.

"Miyagi, lần kế tiếp cậu gọi tớ là khi nào?"

"Lần kế tiếp sẽ là sau lễ tốt nghiệp. Còn từ giờ đến đó sẽ không gọi thêm lần nào nữa. Cho nên tuyệt đối đừng có quên mang theo sợi dây chuyền đến đây."

Miyagi dặn dò thêm một lần nữa rồi kéo tay tôi. Lần này cô ấy kéo hết sức chứ không còn tiết chế nữa, tôi cứ thế mà bị đẩy ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng lại vang lên tiếng "Cạch".

Thông thường, Miyagi vẫn tiễn tôi xuống dưới, nhưng hôm nay thì không.

Những lúc cô ấy hành xử thế này thì thường sẽ chẳng xảy ra chuyện gì tốt đẹp cả.

Tôi thử gõ lên cánh cửa đang cự tuyệt mình một lần.

Hiển nhiên, cánh cửa không mở ra và cũng chẳng nghe thấy giọng Miyagi.

Tôi siết chặt bàn tay lại.

Nhưng rốt cuộc lại không gõ cửa thêm nữa mà đi thẳng về phía thang máy luôn.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Má nó đẩy láo thế mà ko bị cắn cũng giỏi thật :))
Xem thêm
PHÓ THỚT
Mình đã update đẩy đủ chương 8 r nha mọi người.
Dưới đây là link có kèm theo hai đoạn CD-Drama, một vid liên quan đến chương này (cụ thể là đoạn hẹn gặp đi xem phim), một vid hoàn toàn là ngoại truyện, sau khi đọc xong chương mọi người có thể vào xem để massage tai thêm nhé!
https://drive.google.com/drive/folders/1_HFWkp2RlvPYc4_mygAzxO_jULxVMYQh?usp=drive_link
Xem thêm
Ủa mn ,vậy sao nghe nói chap 140 là hai ẻm đè ra rồi,tôi ko thấy chap nào tiếp theo nx ,hay cái đó là ng ta đọc bên eng rồi spoil á :<
Xem thêm
Từ nếu nụ hôn có vị thì tôi điên mất thành vị ngọt không phải từ choco.
Peak character development 🔥

*Đúng ngày sinh nhật tui lun ad tâm lý qué iu trans + edit
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Knowledge Intelity
AI MASTER
😗😗
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Knowledge Intelity