Light Novel Vol.4 (Nối tiếp nội dung WN)
Chương 07: Thứ mà tôi muốn từ Sendai-san
4 Bình luận - Độ dài: 6,656 từ - Cập nhật:
Chương 07: Thứ mà tôi muốn từ Sendai-san
Tự nhiên nghĩ ngày mai là đã đến hẹn sau sáu ngày, làm lòng tôi nặng trĩu.
Gọi Sendai-san đến.
Chỉ một việc đơn giản ấy thôi mà cũng khiến tôi không khỏi đau đầu.
Lúc được Sendai-san hỏi về kết quả bài thi, tôi đã trả lời là "tàm tạm" nhưng đó là nói dối thôi. Theo tôi thì kết quả thật sự tệ hơn so với cái "tàm tạm" đó. Vì tôi đinh ninh mình đã làm tốt hơn, nên chẳng muốn trả lời là "tàm tạm", song, nếu cứ thành thật cho Sendai-san biết điểm rồi làm cô ấy thất vọng cũng chẳng hay ho chút nào.
Vì vậy, tôi đã quyết định nói dối với Sendai-san giống như những lần cô ấy đã thất hứa với tôi.
Tôi ghét con người mình như thế này.
Ớt chuông, bông cải xanh và rau tần ô.
Đó là những loại tôi ghét trong số các loại rau củ đang được xếp trên quầy của siêu thị mà tôi ghé vào lúc tan trường, cũng giống như những loại rau đó, tôi không thể nào ưa nổi bản thân mình.
Tôi ghét cả ngò tây, và giá như…
…tôi cũng có thể ghét cả Sendai-san thì tốt biết mấy.
Rốt cuộc, hôm ấy Sendai-san đã không chịu nói "rất ghét tôi".
Sau khi thở dài một hơi, tôi lấy thực phẩm đóng gói sẵn và mì ăn liền cho vào giỏ đồ. Sau đó thì mua thêm Cider nữa rồi về, nhưng rồi tôi dừng bước. Quay lại quầy rau củ, cho thêm cà rốt và khoai tây vào giỏ luôn.
Phải chi có loại rau củ nào giúp thông minh hơn thì tuyệt quá.
Tôi vừa đi loanh quanh trong siêu thị vừa lục lọi lại kí ức. Hình như tôi từng nghe ở đâu đó, rằng ăn cá sẽ bổ sung chất xám tốt cho trí não. Khổ nỗi, tôi lại không thích cá. Cứ cho là tôi ăn được đi chăng nữa, thì tôi biết là mình không thể thông minh lên một sớm một chiều như vậy được.
Cũng hiểu rằng bây giờ có lo sốt vó lên thì đã muộn rồi.
Thế nhưng, tôi vẫn muốn bám víu vào một điều gì đó giống như nhờ cậy thần linh ấy.
Nếu muốn vào cùng trường đại học với Maika thì tiếp theo phải đối mặt với kì thi chính thức, chỉ cần lần này làm bài tốt thì không có vấn đề gì nữa. Học lực của tôi cũng đã cải thiện, giáo viên chủ nhiệm cũng nói rằng tôi có thể đặt nguyện vọng vào trường này.
Tuy nhiên, tôi không thể tin lời giáo viên, cũng như bản thân mình.
Lại càng không tin vào Sendai-san.
Ước gì tôi có được sự tự tin mà không bị lung lay.
Nếu như tôi có niềm tin rằng mình sẽ đậu đại học và có thể trao niềm tin vào Sendai-san, thì tôi cảm giác rằng cho dù đã tốt nghiệp cấp ba, tôi vẫn tiếp tục được gặp mặt cô ấy giống như từ trước đến giờ. Có điều, trên thực tế thì tôi không chắc mình có đậu vào trường đại học đúng nguyện vọng hay không, còn Sendai-san thì lúc nào cũng thất hứa.
Lỡ như, không thể vào chung trường đại học với Maika...
Thì tôi vẫn sẽ ở lại đây.
Ami cũng ở lại, nên tôi không sợ bị lẻ loi một mình. Còn với Maika thì chỉ cần giữ liên lạc thường xuyên là được, rớt đại học đâu có nghĩa là tận thế. Chẳng qua là tiếp tục cuộc sống như trước đây thôi.[note76158] Nhưng mà, nếu quay lại như cũ thì thật tẻ nhạt.
Một khi đã thi thì tất nhiên là tôi muốn đậu, chứ nếu rớt thì sẽ hụt hẫng lắm. Tôi không muốn bị ép phải rời xa Sendai-san bởi yếu tố khách quan mà không phải là do bản thân lựa chọn. Nếu thật sự bị như vậy thì thà là tôi tự mình cắt đứt với Sendai-san trước khi lễ tốt nghiệp tới còn hơn.
Ngày hôm ấy.
Nếu như Sendai-san chịu nói ghét tôi, biết đâu tôi đã có thể kết thúc mối quan hệ này trước cả khi ngày giao kèo tới.
Tôi đứng trầm tư trước quầy bán các loại thức uống.
Đang định với tay tới chai Cider nhưng rồi lại thôi.
Không phải là tôi muốn ưu tiên cho Sendai-san hay gì đâu, tại chai trà lúa mạch trong tủ lạnh ở nhà chỉ còn lại rất ít.
"Hai chai thì xách nặng quá…"
Nghĩ đến việc xách túi đồ về nhà, tôi từ bỏ ý định mua cùng lúc cả hai loại. Thế là tôi dẹp Cider sang một bên và cho chai trà lúa mạch vào giỏ. Cuối cùng là lấy thêm một vỉ thịt bò trước khi ra quầy tính tiền.
Từ khi bắt đầu ăn chung với Sendai-san, thì vị giác của tôi trở nên kén chọn hơn. Thực phẩm đóng gói và mì ăn liền đều ngon cả, nhưng món ăn nhà nấu ngon hơn rất nhiều. Tôi đã được gợi nhớ lại một điều mình đã từng lãng quên từ khi mẹ bỏ nhà ra đi.
Nếu đã ăn, tất nhiên là tôi muốn được ăn món ngon hơn rồi.
Vấn đề là người cho tôi thưởng thức những bữa ăn ngon đó chỉ có mỗi mình Sendai-san mà thôi.
Chẳng biết từ lúc nào, Sendai-san đã trở thành một phần cấu tạo nên con người tôi. Quay đầu nhìn lại, thì thấy tấm lịch trong lòng tôi đã bị in lên rất nhiều con dấu mà tôi còn chẳng hay biết, đến cả vị giác của tôi cũng bị cô ấy ảnh hưởng. Hầu hết trong số đó đều là do Sendai-san tự ý đóng dấu lên, nhưng tôi vẫn có thể nhớ được từng cái một.
Và câu nói "ghét tôi" suýt chút nữa đã trở thành cục tẩy giúp tôi xóa đi hết những kí ức đó.
Xóa đi sạch sành sanh những dấu ấn chẳng biết đã được in lên tấm lịch bên trong tôi từ lúc nào, xóa luôn những việc có liên quan đến Sendai-san, thì có lẽ tôi sẽ quay lại như ngày xưa, cái thời trước khi đưa cho cô ấy 5.000 yên ở hiệu sách.
Tiếc rằng, tôi lại không lấy được "cục tẩy" ấy.
Thay vào đó, thứ mà tôi nhận được là hơi ấm của Sendai-san khi ôm lấy tôi và lời hứa cho lần gặp tiếp theo, để rồi tôi trải qua ngày hôm nay trong nỗi u sầu.
Tôi thở dài, thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi siêu thị.
Bước đi giữa con phố chìm trong gió lạnh của cuối tháng Giêng.
Cùng với túi đồ nặng trịch bên tay phải.
Kể từ khi dùng bữa chung với Sendai-san, những món cần mua đã tăng lên. Phải chi những lúc thế này, có Sendai-san đi bên cạnh xách đồ giúp tôi thì tốt biết mấy. Gần một nửa trong túi đồ này là phần ăn của cô ấy rồi, nên phụ xách cũng là điều hợp tình hợp lí. Nhưng trên thực tế, nếu muốn cô ấy xách đồ phụ, thì cần phải thêm một quy tắc mới là đi mua sắm chung, mà làm vậy thì phiền phức quá.
Nếu việc này tiếp tục diễn ra trong thời gian dài thì thêm luật cũng được thôi, có điều thời gian còn lại ít lắm. Không hẳn là tôi muốn đi mua sắm với Sendai-san và muốn cô ấy xách đồ giùm đến mức cần phải đổi luật, nên cứ duy trì hiện trạng này thôi.
Lòng thì nghĩ vậy mà cánh tay phải lại thấy nặng nề vô cùng.
Tôi vẫn không thể ngừng nghĩ đến việc giá như Sendai-san xách phụ nửa túi đồ.
Cũng vì không thể xóa đi cái suy nghĩ viển vông đó, mà tôi thấy nhức đầu luôn rồi.
Đã giao kèo là không gặp nhau sau khi tốt nghiệp nữa và tôi cũng không chắc liệu có đậu cùng trường đại học với Maika hay không.
Dẫu vậy, nếu như…
Tôi có thể vào cùng trường đại học với Maika…
Đằng nào thì tôi cũng là đứa nói dối, nên cứ xem như giao kèo trong quá khứ là nói dối luôn cũng được.
Tôi hất nhẹ túi đồ nặng trịch như để lấy đà bước nhanh hơn.
Không đúng.
Chính cái suy nghĩ rằng vì mình là đứa hay nói dối nên có thất hứa cũng không sao, mới là lời nói dối lớn nhất.
"Cái kiểu gì mà chẳng thể hiểu nổi nữa."
Tự mình suy nghĩ, rồi tự mình rối bời.
Chắc là tại gió lạnh quá làm não bộ không suy nghĩ thấu đáo được thôi.
Dưới bầu trời xám xịt, tôi lại tăng nhịp bước nhanh hơn chút nữa. Tuy vẫn không thấy tốc độ thay đổi gì mấy, nhưng lại cảm giác luồng gió vút qua lạnh đến mức muốn làm hai bờ má như đóng băng lại. Có lẽ tại chai trà lúa mạch mà quai túi xách siết chặt lên tay tôi.
Tôi vội vã về nhà, rồi nhét nguyên cái túi đồ vào tủ lạnh luôn.
Quay về phòng bật điều hòa lên rồi thay đồ.
Sau đó là nằm lăn lên giường.
Bên dưới con mèo đen đặt cạnh gối đầu, tôi kéo cuốn manga mà Sendai-san đã đọc vào năm ngày trước ra.
Lật soàn soạt.
Cảm xúc trong lòng cứ mãi rối ren.
Ngày mai, tôi vừa không muốn gặp, lại vừa muốn gặp Sendai-san.
Tôi không ngu ngốc đến mức không nhận ra rằng suy nghĩ của mình bị mâu thuẫn với nhau. Nhưng dạo gần đây, tâm trạng không muốn gặp và nỗi niềm muốn gặp cứ đan xen vào nhau.
Một khi gặp rồi thì lại muốn được gặp nữa.
Thế nên không gặp sẽ tốt hơn, nhưng càng tránh lại càng muốn gặp.
Vòng suy nghĩ luẩn quẩn này cứ lặp lại thật sự rất khổ sở.
Tôi cứ nghĩ mãi, giá mà có thể trở lại thời điểm này của năm ngoái. Nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với Sendai-san trước khi đổi lớp. Nếu làm được vậy, ắt hẳn tôi sẽ thi lên đại học mà không cần phải trăn trở điều gì và tiếp tục cuộc sống tại căn nhà này.
Quả nhiên, Sendai-san nên nói ghét tôi ngay lúc đó.
Cô ấy lúc nào cũng thật tàn nhẫn.
Tôi gấp cuốn manga lại, vỗ lên đầu mèo đen cái bộp. Nhưng con mèo này chẳng kêu "meo meo", cũng không cằn nhằn lại gì như Sendai-san cả.
Chán ngắt.
Tôi lại vỗ lên đầu mèo đen lần nữa.
Phải chi cái con nhỏ vừa mong ngày mai đừng đến, vừa ước nó đến thật nhanh là tôi đây, biến mất luôn đi cho rồi.
¯¯¯
Sau khi tan học về nhà, tôi tranh thủ chút thời gian để học.
Nếu là tôi của một năm trước thì còn lâu mới có vụ này, và trong lúc đang học thì tiếng chuông reo lên. Đúng như lời hẹn sau sáu ngày, trước khi học, tôi đã nhắn tin cho Sendai-san rằng "Bây giờ tới đi", nên người bấm chuông ắt hẳn là cô ấy rồi.
Tôi cất lại con mèo đen đang nằm cạnh gối đầu lên kệ sách.
Tôi xác nhận lại lần nữa trên chuông cửa đàm thoại, thì quả nhiên bóng dáng của Sendai-san được hiển thị lên màn ảnh.
Đến trễ hơn tôi tưởng.
Tôi nhắn "Bây giờ tới đi" nghĩa là phải tới thật nhanh, tới ngay lập tức.
Vậy mà từ lúc tôi gửi tin nhắn đến giờ cũng mất kha khá thời gian rồi.
Tôi cằn nhằn qua bộ đàm thoại rồi mở khóa cổng vào căn hộ cho cô ấy. Chốc lát sau, tiếng chuông lại reo lần nữa. Tôi vừa mở cửa thì Sendai-san bước vào cất tiếng bất mãn.
"Tớ đã cố gắng đến đây sớm nhất có thể rồi đó."
Hãy nói rất ghét tôi đi.
Không đời nào Sendai-san lại có thể quên được yêu cầu này của tôi, vậy mà cô ấy vẫn nhìn tôi với vẻ mặt như mọi khi.
"Quá trễ."
"Nếu muốn đến sớm hơn nữa thì chỉ còn nước bay lên trời thôi."
"Vậy thì sao không bay tới đây đi."
Vì Sendai-san vẫn tỏ ra bình thường nên tôi cũng xuôi theo mà đốp chát lại.
Mà không ngờ tôi lại chấp nhận chuyện hôm nay một cách tự nhiên đến vậy, mặc dù là đã không lấy được "cục tẩy" bằng câu nói "rất ghét tôi". Tôi nghĩ bắt cô ấy nói vậy cũng chẳng hay ho gì, ngặt nỗi tôi không nghĩ ra được cách nào khác để lấy được "cục tẩy" nữa.
"Miyagi làm mẫu bay thử trước đi rồi tớ bay theo sau."
Sendai-san vừa cởi giày vừa đáp lại một cách bực dọc.
Còn tôi thì khẽ thở dài khi định đưa tờ 5.000 yên cho cô ấy.
Tôi dùng tờ 5.000 yên này là để mua lại thời gian của Sendai-san.
Tôi không thấy tiếc rẻ gì cả.
Nhưng tôi khá tò mò nếu như không trả số tiền này thì sẽ ra sao.
Có lần Sendai-san hỏi tôi rằng "Nếu tớ nói không cần trả tiền thì cậu tính sao?". Lẽ ra lúc đó tôi nên hỏi lại xem ý cô ấy muốn nói là gì. Tôi cũng muốn biết mọi chuyện sẽ như thế nào nếu hôm đó tôi nghe theo lời Sendai-san mà không trả 5.000 yên nữa.
"Sendai-san."
Quan hệ giữa hai đứa khi không có đổi chác.
Tôi mường tượng về một tương lai gần, rồi chần chừ liệu có nên trả 5.000 yên tiếp nữa hay không. Thế nhưng tôi đã chìa tờ tiền ra trước mặt Sendai-san ngay lập tức.
"Đây."
Tờ tiền được lấy đi từ mép bên kia như mọi lần, thế là tôi giữ chặt nó lại theo phản xạ. Tuy nhiên, tôi đã vội vã buông hẳn ra trước khi bị cô ấy nói gì đó.
Dẫu cho không trả 5.000 yên thì vẫn…
Mặc dù không có cục tẩy nhưng vẫn nên xóa đi suy nghĩ bên trên thì hơn.
"Cảm ơn cậu."
Sendai-san cất tờ 5.000 yên đi.
Nếu không trả 5.000 yên thì tôi nghĩ mình chẳng còn giá trị gì với cô ấy nữa. Nếu không trả tiền thì tôi không thể mua được thời gian của Sendai-san, và cô ấy cũng sẽ không nghe theo lệnh của tôi. Một khi không nghe theo mệnh lệnh nữa thì cũng đồng nghĩa với việc không cần thiết đến ngôi nhà này nữa.
"Để tôi đi rót nước."
Tôi quay lưng lại với Sendai-san.
"Vậy tớ chờ trong phòng."
Tôi đi vào bếp, lấy ra hai cốc thủy tinh. Mở tủ lạnh ra thì có hai chai sắp hết với một chai trà lúa mạch mới mua hôm qua. Tôi lấy chai Cider sắp hết và chai trà lúa mạch mới ra để rót vào li. Đặt hai li lên khay mang về phòng thì thấy Sendai-san đang yên vị ở chỗ quen của cô ấy rồi.
"Hôm nay nấu bữa tối đi."
Tôi vừa nói vừa đặt hai cốc nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Sendai-san.
"Mệnh lệnh của hôm nay đó à?"
Thứ mà tôi muốn tương đương với trị giá 5.000 yên.
Một hẹn ước không thể bị phá vỡ.
Nếu như mua được một thứ như vậy thì tôi có thể tin tưởng vào Sendai-san rồi. Cho dù là khác trường đại học đi chăng nữa, thì giống như Sendai-san từng đề xuất, thỉnh thoảng hai chúng tôi vẫn có thể cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đi đâu đó cũng được. Nhưng làm sao tôi dám mở miệng nói ra điều đó, đâu thể nào ra lệnh trói buộc cả đời cô ấy chỉ với 5.000 yên. Mà đó cũng chẳng phải là điều tôi có quyền yêu cầu trong khi bản thân đang tìm mọi cách để xa lánh Sendai-san.
"Ừ. Nấu đại đi, món gì cũng được."
Tôi ra mệnh lệnh tương xứng với 5.000 yên rồi nhìn Sendai-san.
"Món gì cũng được à, đừng nói là tủ lạnh trống không nha?"
"Không hề."
"Tớ kiểm tra trước xem có gì trong tủ lạnh được không?"
"Được, tôi đi chung luôn."
Nghe tôi trả lời xong, Sendai-san để nguyên sách tham khảo đang mở trên bàn rồi đứng dậy. Tôi cũng theo cô ấy vào bếp.
Vừa lúc tôi mở đèn phòng khách lẫn gian bếp thì Sendai-san cũng mở tủ lạnh ra luôn. Sau khi nhìn chăm chú bên trong, cô ấy kiểm tra luôn trên tủ đông và ngăn rau củ rồi mới quay người lại.
"Cậu thích khoai tây và cà rốt à?"
"Bình thường. Sao lại nghĩ vậy?"
"Tại lúc nào cũng thấy hai loại này trong tủ nên tớ nghĩ là cậu thích."
"Không phải lúc nào cũng có. Tôi chỉ mua đại vì không biết chọn gì thôi."
"Muốn ăn món nào thì mua nguyên liệu món đó đi."
"Không biết muốn ăn gì nữa."
Ăn đại cho xong.
Tôi đã ăn uống như vậy bấy lâu nay, nên dù có muốn cô ấy nấu gì đó, thì tôi cũng chẳng biết nên gợi ý món gì. Đến chính tôi còn không biết mình muốn ăn gì nữa là.
Chưa kể, tôi chẳng mặn mà gì với chuyện nấu nướng, cứ thế trở thành học sinh cấp ba mà ngay cả việc cần mua nguyên liệu gì để nấu ra được món gì cũng không biết.
"Vậy cùng đi mua đồ chẳng phải sẽ hợp lí hơn sao? Thay vì phải kiểm tra nguyên liệu rồi mới nghĩ món, thì chọn món mình thích trước rồi mua đồ có phải dễ nấu hơn không."
Không đến mức gọi là nảy ra sáng kiến hay ho gì, cơ mà Sendai-san vẫn nói bằng giọng tươi tắn.
Hai đứa cùng đi mua đồ, rồi trên đường về chia nhau ra mỗi đứa xách một nửa túi đồ nặng trịch.
Đó là suy nghĩ ngày hôm qua của tôi, thật không ngờ là hôm nay Sendai-san lại nói ra một điều giống hệt như vậy. Chỉ cần nghe giọng của cô ấy, lòng tôi lại dâng lên cảm giác rằng kể cả sau khi tốt nghiệp, hai đứa cùng đứng chung trong một gian bếp như thế này. Tuy nhiên, tương lai đó chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
"Nếu đã nói đến mức đó, thì Sendai-san tự mua đi, tiền tôi trả lại sau."
"Chẳng lẽ không có lựa chọn nào là hai đứa đi chung à?"
"Không."
Những lúc ở bên cạnh Sendai-san, đều khiến tôi sợ phải quay lại cảnh cô đơn một mình. Nói cho ngay, thì dù Sendai-san đi mất, tôi cũng không bị lẻ loi. Vì tôi vẫn còn bạn và ắt hẳn khi vào trường đại học cũng sẽ kết thêm bạn mới. Rõ ràng là vậy, mà sao tôi vẫn cảm thấy cô độc khi nghĩ đến một ngày cô ấy không còn ở đây.
Tôi đã bị "ngã"[note76159] về phía Sendai-san quá mức, đến nỗi tưởng chừng như mình đứng được là nhờ cô ấy nâng đỡ, và một khi cô ấy biến mất thì tôi sợ rằng mình không thể nào giữ thăng bằng được nữa.
Nếu chuyện đó xảy ra thì khốn đốn cho tôi lắm, nên việc gì làm được thì phải tự làm.
"Thế thì Miyagi cứ mua như từ trước đến giờ đi."
Sendai-san thở dài như thể cố tình, rồi bước ra phòng khách. Sau đó thì ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bàn ăn mặc dù chưa có món gì dọn lên cả.
"Mà này, thay vì trả tiền cho tớ rồi bắt tớ nấu ăn, thì sao cậu không thử mấy cái dịch vụ như thuê người giúp việc đi, như vậy chẳng phải sẽ được nấu cho nhiều món ngon hơn sao?"
Sendai-san bắt đầu thong thả trò chuyện và xem chừng là không có ý định quay lại phòng nên tôi đành miễn cưỡng đứng cạnh cô ấy luôn.
"Tôi không thích người lạ ở trong nhà."
Sau khi mẹ bỏ đi, có một khoảng thời gian bố tôi thuê người tới nhà thường xuyên để dọn dẹp với chuẩn bị bữa ăn. Tuy không rõ đó có phải là dịch vụ thuê người giúp việc hay không, nhưng tôi vẫn nhớ lúc đó mình khá bồn chồn khi có người lạ ở trong nhà.
"Tớ cũng là người lạ mà."
"Sendai-san là…"
Tôi đang định nói "đặc biệt" nhưng lại thôi.
Từ này không thích hợp.
"Tớ là?"
Sendai-san nhoẻn miệng cười.
"Là người lạ, nhưng vì từng học cùng lớp rồi nên không sao."
"Nói vậy tức là không phải tớ cũng được à?"
"Chuyện đó sao mà chẳng được. Quan trọng hơn là cậu chọn được món gì để nấu chưa?"
Tôi đổi chủ đề như thể né tránh ánh mắt của Sendai-san vì dường như cô ấy đang định nói ra điều gì đó tiếp nữa.
"Vẫn chưa."
"Quyết định nhanh đi."
Đối với tôi mà nói thì thực đơn hôm nay không quan trọng.
Đằng nào cũng bị tốn thời gian, thì nên để dành cho việc học vẫn hơn. Nhưng xem ra, Sendai-san lại bận tâm đến thực đơn bữa tối hơn là học hành, cô nàng đang trầm ngâm suy tư với vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh tôi.
"Cho dù cậu có hối thì mấy món như cà ri với thịt hầm rau củ, tớ đã nấu nhiều rồi. Ưm, hay là nấu thịt hầm khoai tây nhỉ? À mà, bị thiếu hành tây rồi."
Tôi đã vô tình tìm ra được món muốn ăn qua những lời mà Sendai-san ngồi lẩm bẩm một mình.
"Cậu nấu được cả thịt hầm khoai tây à?"
"Muốn ăn hả?"
"Nếu nấu được."
"Để tra thử chứ tớ cũng không biết cách nấu. Mà không có hành tây nên chắc là sẽ không được ngon à nha."
"Thì nấu làm sao cho ngon dù không có hành tây đi."
Tôi chẳng bận tâm đến việc thiếu nguyên liệu đâu.
Cơ mà, cho dù bị thiếu nhưng nấu ra được món ngon vẫn tốt hơn.
"Tớ sẽ cố gắng nhưng không đảm bảo đâu nhé."
Sendai-san đứng dậy, quay trở lại gian bếp. Sau khi kiểm tra lại một lượt nguyên liệu trong tủ lạnh và các loại gia vị rồi cô ấy mới chịu quay về phòng.
Món thịt hầm khoai tay ngon thật.
Vì tôi không thể tự nấu món này, nên khá là đáng tiếc khi hương vị này đọng lại trong kí ức của tôi, cơ mà được ăn ngon là một điều đáng mừng.
Sau bữa ăn, Sendai-san ngồi lại học một chút rồi về nhà.
Từ sau hôm ấy, những loại rau củ không được dùng tới vẫn đang ngủ yên trong tủ lạnh.
Hôm nay Sendai-san lại đến phòng tôi, ngồi bên cạnh và cầm bút viết liên tục.
Chúng tôi kết thúc tháng Giêng với món thịt hầm khoai tây rồi bước vào tháng hai.
Cho dù không muốn thì chỉ còn một tháng nữa thôi là đến lễ tốt nghiệp.
Cùng Sendai-san ở trong căn phòng này.
Cứ hễ nghĩ đến việc những ngày thế này còn kéo dài được bao lâu, là tôi lại thấy não lòng.
"Miyagi, nghỉ giải lao chút nha?"
Sendai-san chọt vào người tôi.
"Cũng được."
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi cô ấy bước vào phòng.
Những lúc không học thì lại cảm thấy bất an. Cơ mà, cho dù có cuống quýt lên thì cũng đâu có nghĩa là làm ngay được việc mà đó giờ mình không làm được, chưa kể cũng không thể liên tục tập trung cao độ.
Tôi buông cây bút đang cầm ra, rồi nhìn sang bên cạnh.
Mới vừa gặp gần đây thôi, vậy mà tôi lại có cảm giác đã lâu rồi không gặp.
Có lẽ là vì từ khi vào tháng hai, chúng tôi không cần phải lên trường nữa.
Maika với Ami có nói là họ không lên trường trong thời gian đi học tự do, tôi thì cũng chẳng đến lớp làm gì nếu không bị bắt buộc. Tuy chỉ mới bước vào tháng đi học tự do thôi, nhưng nếu không đến trường thì ngay cả việc đi lướt ngang Sendai-san cũng sẽ không xảy ra. Và nếu không gọi cô ấy đến nhà như thế này thì xem như là chẳng gặp mặt luôn, ắt hẳn vì vậy mà tôi mới có cảm giác lâu rồi không gặp cũng nên.
"Từ lúc được tự do đi học thì Miyagi thường làm gì vậy?"
Sendai-san trông như chợt nhớ ra rồi hỏi tôi.
"Học."
Không phải tôi học vì thích đâu, nhưng nếu không học thì sẽ rất bồn chồn. Cho nên mới phải miễn cưỡng mà học.
"Cũng phải. Có tới trường không?"
"Không. Tại Maika với Ami cũng ở nhà nên lên trường làm chi, chán lắm.
Sendai-san cũng đâu có lên trường, đúng chứ?"
Hôm nay, cô ấy diện thường phục đến nhà tôi chứ không phải là đồng phục. Có thể thấy là cô ấy từ nhà đến đây luôn chứ không phải từ trường học, có nghĩa là dù tôi đến trường cũng không thể gặp được Sendai-san.
"Ừ."
Sendai-san đáp lại một cách hời hợt.
Tôi nhìn xuống quyển vở của cô ấy đang mở ra trên bàn thì thấy những hàng chữ thật gọn gàng. Tuy cũng có một vài chữ bị lệch ra khỏi hàng kẻ, nhưng nét chữ vẫn rất đẹp.
Hệt như diện mạo của cô ấy vậy.
Cô ấy sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, dẫu có một vài điểm không tuân theo quy định nhà trường, nhưng cô ấy vẫn giữ cho bản thân tươm tất để không bị giáo viên nhắc nhở.
Cứ hễ ngồi bên cạnh, là tôi lại không thể cản bản thân ao ước được trở thành một người giống Sendai-san.
Chữ đẹp, học giỏi, dung mạo sắc sảo.
Nếu như bản thân được như vậy, có khi tôi lại tự tin hơn một chút.
Để tránh bị Sendai-san nghe thấy, tôi lặng lẽ thở ra, lại gần giường rồi tựa lưng vào đó. Tôi nhắm chặt mắt lại, xóa hết chữ viết trong vở ra khỏi tầm nhìn. Sau khi vươn vai nhẹ rồi mở mắt ra, thì thứ hiện lên là mái tóc dài của Sendai-san. Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, mà diện chiếc áo sơ-mi chứ cũng không phải áo cổ lọ như hồi nghỉ Đông. Cơ mà vì bị mái tóc dài cản trở nên tôi không nhìn rõ được phần cổ của cô ấy.
Mái tóc xõa rất đẹp, nhưng tôi lại không thể biết được cô ấy có đang đeo sợi dây chuyền hay không.
Tôi vươn tay ra, kéo nhẹ mái tóc.
"Gì vậy?"
Sendai-san nhìn tôi.
Vì hôm nay tôi đã trả 5.000 yên để được ra lệnh cho cô ấy, nên tôi có quyền kiểm tra xem cô ấy có đang đeo nó hay không.
Một lần nữa, tôi đan tay vào mái tóc Sendai-san rồi thả ra.
Ắt hẳn là cô ấy có đeo.
Từ trước đến giờ, cô ấy chưa từng tháo nó ra.
"Không có gì."
Ngay khi tôi đáp lại ngắn gọn rồi không tựa lưng vào giường tiếp nữa, thì Sendai-san cởi một nút áo sơ mi ra. Trước khi tôi kịp hỏi lí do, thì sợi dây chuyền đã được kéo ra ngoài.
"Nè."
Sendai-san nói một cách tỉnh rụi rồi nhìn tôi.
"Tôi đâu có kêu cậu cho tôi xem."
"Tại thấy cậu muốn nói vậy lắm rồi."
"Tôi chưa hề nghĩ tới mà cũng chẳng định bảo cậu làm vậy."
"Thế à."
Sendai-san nói bằng giọng chán chường, rồi cho sợi dây chuyền về lại chỗ cũ. Thế nhưng, cô ấy cứ để nút áo cởi ra như vậy rồi kéo cái mũ trùm của chiếc áo Hoodie tôi đang mặc.
"Cậu vẫn còn nhớ lời hứa sẽ báo cho tớ kết quả thi không đó?"
"Còn."
Làm sao tôi có thể quên được.
Có lẽ, vì đã hứa với Sendai-san như vậy nên mới khiến tôi bất an.
Lỡ như làm bài thi không được suôn sẻ…
Thì phải báo với Sendai-san là tôi đã thi rớt.
Vì đã hứa là sẽ báo tin nếu thi đậu, nên nếu rớt thì chắc không cần báo cũng được, nhưng ngay thời điểm tôi giữ im lặng thì cô ấy cũng ngầm hiểu kết quả rồi, nên có muốn giấu cũng chẳng được. Có điều, nếu buộc phải nói, thì tôi vẫn muốn cho Sendai-san biết tin mình đã thi đậu hơn.
"Cậu nhắm kì thi này ổn chứ?"
Sendai-san hỏi tôi bằng chất giọng không có gì thay đổi.
"Ổn."
"Vậy thì tốt."
Không tốt gì cả.
Tôi thật sự chẳng hiểu tốt chỗ nào.
Từ "Ổn" đó vốn cũng chỉ là nói dối, tôi vẫn không thể tự tin vào chính mình.
Thế mà Sendai-san chẳng mảy may phát hiện ra.
Tôi biết là rất vô lí khi bắt người khác nhận ra được tâm trạng của mình dù không hé môi lời nào. Dẫu vậy, thì lẽ ra Sendai-san vẫn phải hiểu được cảm xúc của tôi mới đúng.
"Sendai-san, làm phép cầu may cho tôi đi."
"Mệnh lệnh của hôm nay đó à?"
"Ừ."
"Phép cầu may là giống lần trước hả?"
"Chẳng phải cậu nói có hiệu quả sao."
Tôi vẫn biết "phép cầu may" mà lần trước Sendai-san làm cho tôi chẳng phải bùa phép gì cả. Cũng hiểu rằng hành động đó giống như một kiểu đùa nhây vì muốn khiến tôi khó xử nên chẳng có hiệu quả gì đâu. Dẫu vậy, tôi có cảm giác chỉ cần một cái chạm nhẹ từ người "cầm kỳ thi họa" như Sendai-san thôi, cũng giúp tôi nhận được một nửa sự giỏi giang của cô ấy.
"Đưa tay cho tớ."
Sendai-san nhích lại gần tôi.
Tôi ngoan ngoãn đưa tay ra thì được cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy. Thế là, môi cô ấy chạm lên đầu ngón tay giống như lần trước đã làm.
Thật bất công khi những hành động thế này lại hợp với cô ấy đến lạ.
Tự nhiên tôi thấy bồn chồn trong lòng nên đã kéo nhẹ tóc mái của Sendai-san, thì lần này cô ấy lại hôn lên đốt thứ hai của ngón giữa, khác với thứ tự mà lần trước cô ấy đã làm.
Làm mấy trò này chẳng liên quan gì đến việc tự tin cả, nhưng còn đỡ hơn là không làm gì. Dù không được như Sendai-san được, nhưng cảm giác nôn nóng phải học đã biến mất rồi.
Bờ môi ấy chạm lên gốc ngón tay.
Và rồi, có một thứ ấm nóng trượt trên mu bàn tay.
Nếu là chó hay mèo mà liếm tay mình thì sẽ thấy chúng đáng yêu. Chứ nếu là Sendai-san thì tôi chẳng thấy vậy chút nào. Mà trong lòng tôi lại sinh ra một loại cảm xúc khác. Ắt hẳn là vì cảm xúc khi tôi nhìn cô ấy không trong sáng như khi tiếp xúc với các loài động vật.
Cái suy nghĩ "Không được làm việc này với bất kì ai khác" dâng lên mãnh liệt.
Người duy nhất được phép cảm nhận thân nhiệt của Sendai-san như thế này, chỉ có một mình tôi mà thôi.
Chiếc lưỡi đang liếm mu bàn tay dừng lại, chuyển sang hôn lên lòng bàn tay. Nhưng chỉ mới hôn một lần thì Sendai-san đã ngẩng đầu lên.
"Xong rồi à?"
Vừa dứt câu thì tay tôi bị nắm chặt lại.
Nhưng tôi không định nắm ngược lại tay cô ấy, cũng không định gạt nó ra, thế rồi Sendai-san trả lời "Vẫn chưa".
Không một lời báo trước nào, tay áo Hoodie của tôi bị vén lên đến gần khuỷu tay. Tôi vẫn không rời mắt khỏi Sendai-san và rồi cô ấy đặt môi lên mặt trong của cẳng tay, cứ thế mà mút thật mạnh ngay vị trí đó luôn.
Tôi nhói lên như thể bị kim châm.
Vốn dĩ, chỉ là một cơn đau nhẹ thôi, vậy mà nơi cô ấy đặt môi lại đau như thể hàng loạt cây kim len lỏi vào bên trong cơ thể, khiến tôi nhức nhối khôn cùng. Những cây kim theo dòng máu chạy khắp toàn thân, rồi tập trung lại và không ngừng đâm nhói lên trái tim tôi.
Cô ấy tách môi ra, chuyển sang một vị trí khác rồi lại hôn lên đó.
Quả nhiên, tôi vẫn cảm thấy đau hơn mức cần thiết.
Sau khi để lại hai dấu hôn, Sendai-san mới ngẩng mặt lên.
"Trò đó cũng là phép cầu may à?"
Biết rõ là không phải rồi nhưng tôi vẫn cứ hỏi và lập tức nhận lại câu trả lời "Đúng thế".
Nơi cô ấy để lại dấu vết nóng ran.
Cuối cùng, Sendai-san hôn lên hai dấu này rồi kéo tay áo xuống.
"Phép cầu may này có hiệu quả thật không vậy?"
"Có chứ. Tin tớ đi."
"Vì là Sendai-san nên tôi mới không tin được đấy."
Tôi không nghĩ hai cái dấu sẽ sớm tan biến này lại có thể trở thành bùa hộ mệnh cho mình. Nếu chúng vẫn hiện trên tay tôi đến ngày công bố kết quả, thì biết đâu tôi có thể tin tưởng được, nhưng làm gì có chuyện chúng đọng lại lâu đến mức đó.
"Không sao đâu mà. Thỉnh thoảng tin tớ một lần đi."
Sendai-san nói một cách vô trách nhiệm.
"Nếu tôi rớt thì cậu có chịu trách nhiệm không?"
"Được thôi."
"Bằng cách nào?"
"Miyagi quyết định đi."
Lúc nào, Sendai-san cũng không tự quyết định.
Mà ném hết trách nhiệm qua cho tôi.
Cơ mà, có lẽ vừa rồi cô ấy chỉ nói đùa thôi chứ không phải thật lòng, nên nếu tôi nghiêm túc nghĩ cách bắt cô ấy chịu trách nhiệm thì đúng là dở hơi. Tung hứng theo câu nói đùa của cô nàng này cũng chẳng ích lợi gì, nên tôi cầm bút lên như để ra hiệu đã hết giờ nghỉ giải lao. Thế nhưng, Sendai-san lại cướp mất cây bút trong tay tôi.
"Gì nữa? Làm phép cầu may xong rồi mà."
"Chưa xong. Vẫn còn nữa."
Nói rồi, Sendai-san dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi tôi.
"Việc mà cậu định làm có phải là phép cầu may gì đâu. Tôi dám chắc luôn."
Tôi nắm lấy cổ tay Sendai-san rồi kéo nó ra xa.
"Phải mà."
"Sendai-san chỉ muốn hôn thôi chứ gì."
"…………"
Sendai-san không khẳng định cũng không phủ định lời tôi vừa mới. Và vì cô ấy vẫn giữ im lặng, vươn tay tới định chạm vào môi tôi nên tôi đã đẩy cả người cô ấy ra.
"Miyagi."
Gọi tên tôi xong, Sendai-san lại đưa mặt đến gần, mặc dù tôi không hề đồng ý cho cô ấy tiếp tục làm phép cầu may. Thế là, tôi cũng chủ động đưa mặt lại gần… và húc vào trán cô ấy.
"Cốp", một âm thanh trầm đục vang lên trong đầu.
"Ui da!"
Sendai-san kêu lên một tiếng rõ to rồi lấy tay ôm trán.
Tất nhiên, tôi cũng đang ôm trán của mình luôn rồi.
"Miyagi bị ngốc hả! Biết đau lắm không?"
"Lỗi tại Sendai-san hết, tôi cũng đau chứ bộ."
Tôi cũng không định làm một cú "trời giáng" đến vậy.
Cơ mà, trán tôi lại bị đau hơn tôi tưởng.
"Cú húc đầu vừa rồi mà làm cậu quên hết những gì đã học thì tớ không biết đâu đấy nhá."
"Cho dù quên mất thì từ giờ học lại là được. Với lại, cho đến khi kì thi kết thúc, tôi sẽ không gặp Sendai-san nữa đâu."
"Ơ, gì vậy? Trêu tớ đấy à?"
"Không."
Tôi không nghĩ việc tạm ngừng gọi Sendai-san tới là một trò đùa ác ý, nhưng không gặp cô ấy cho đến khi thi cử hoàn toàn kết thúc cũng chẳng phải là quyết định mới đây. Mà tôi đã suy nghĩ về điều này từ hôm qua rồi.
"Cho đến khi kì thi kết thúc, là cũng khá lâu đó nha?"
"Ừ thì lâu, nhưng tôi sẽ dành thời gian để học."
"Thế thì sao không học chung?"
Sendai-san hỏi tôi bằng giọng trầm thấp.
"Tôi sẽ tự học một mình. Sendai-san cũng cần phải thi mà."
Không hẳn lúc ở bên cạnh Sendai-san thì tôi không thể tập trung học được. Cứ hễ có thắc mắc gì, là cô ấy đều giải đáp cho tôi, nhờ vậy cũng thấy thú vị hơn là học một mình. Tuy nhiên, lúc này tôi muốn tự mình làm hết khả năng có thể.
"………Hiểu rồi. Cả hai đều phải nghiêm túc thi cử nhỉ."
Sendai-san trưng ra vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ, rồi gấp quyển sách tham khảo đang mở trên bàn của tôi lại. Gấp luôn cả cuốn vở, cất hết bút với cục tẩy vào bóp viết luôn.
"Sendai-san, tôi đang chuẩn bị học tiếp mà."
Tôi mở sách tham khảo và tập vở ra lại. Thế nhưng, Sendai-san lại gấp chúng lại một lần nữa.
"Tớ nói này, Miyagi."
Tôi không trả lời.
Không muốn phải trả lời một người chuyên đi làm phiền người khác như Sendai-san.
"Đừng ra lệnh làm phép cầu may nữa, mà ra lệnh cho tớ hôn cậu đi."
Sendai-san nắm lấy tay tôi.
"Không."
"Chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian đó."
"Thế thì sao?"
"Miyagi không muốn hôn sao?"
"Không hôn cũng chẳng sao.
"Vậy à."
Sendai-san chán chường đáp lại, cô ấy thả tay tôi ra và ngồi tựa vào giường. Sau đó, cô ấy không còn lấn lướt thêm lời nào nữa. Nếu là mọi khi, cô nàng sẽ tìm mọi cách để đẩy tôi vào thế buộc phải ra lệnh, vậy mà hôm nay lại chịu xuống nước dễ dàng như vậy khiến tôi thấy khó chịu. Nên là, tôi đành lòng phải tự nói ra câu này.
"------Nếu thèm đến thế thì cứ làm đi."
"Mệnh lệnh hả?"
"Sendai-san muốn tôi ra lệnh này lắm mà, không phải sao?"
Không có tiếng đáp lại.
Thay vào đó, Sendai-san không tựa lưng vào giường nữa mà đưa mặt đến gần tôi.
Thay vì bờ môi, cô ấy chạm tay lên má tôi trước, nhẹ nhàng vân vê.
Tôi chạm mắt với Sendai-san.
Mặc dù đã chăm chú nhìn nhưng cô ấy vẫn không chịu nhắm mắt lại, hết cách, tôi đành nhắm mắt trước và hai đứa chạm môi.
Cảm giác như lâu rồi chúng tôi mới lại hôn nhau.
Bờ môi êm ái hơn cả bàn tay đang chạm lên má mới sướng làm sao.
Sendai-san tách ra ngay sau đó và định hôn thêm một lần nữa, thế là tôi đẩy vai cô ấy ra.
"Miyagi."
"Nhiêu đó là đủ rồi."
Đáp lại ngắn gọn, rồi tôi nắm chặt lấy cánh tay mình.
Sau đó, tôi mở ra quyển sách tham khảo và cuốn vở mà Sendai-san đã đóng lại.


4 Bình luận