Tôi đã trở thành phù thủy...
アロハ座長 (Aloha Raichou) てつぶた (Tetsubuta)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Truyện ngắn bonus bản tiếng anh

0 Bình luận - Độ dài: 1,415 từ - Cập nhật:

Một lần dừng chân của tôi và Tet

Sau khi rời khỏi ngôi làng tiên phong để đến Thành phố Hầm ngục, tôi và Tet đã ghé qua rất nhiều ngôi làng, có khi để nhận ủy thác, có khi chỉ vì nghe nói ở đó có chuyện thú vị. Tại một ngôi làng nọ, chúng tôi nhận một ủy thác đơn giản: chuyển phát thư.

   

「Xin chào! Chúng tôi mang thư đến, do Hội Mạo hiểm giả gửi!」

「Ồ! Vậy à, vậy à! Vào đi, vào đi!」

   

Chúng tôi đến nhà trưởng làng, một cụ già đích thân ra đón. Ông mời chúng tôi vào trong, còn tôi thì lôi từ túi ma pháp ra một xấp thư. Ủy thác lần này là do những mạo hiểm giả từng rời làng, cùng vài người dân đã đi làm việc ở thị trấn gần đó góp tiền chung để thường xuyên gửi thư về cho gia đình.

Trưởng làng dường như tìm thấy một bức thư gửi cho gia đình mình trong xấp thư ấy, ông mở ra đọc, nét mặt trở nên hiền hòa hẳn.

   

「Cảm ơn hai cô đã mang thư đến. Ta sẽ ký vào giấy tờ hoàn tất ủy thác ngay.」 — ông vừa nói vừa ký.

「Trong thư có tin vui phải không ạ?」

「Trông bác có vẻ vui lắm đó!」

   

Nghe tôi và Tet hỏi, trưởng làng hơi ngượng, nhưng vẫn mỉm cười:

   

「Ừ, đúng thế. Đứa con trai thứ ba của ta viết rằng nó sắp về làng...」 — đoạn vẻ mặt ông lão ánh lên chút buồn bã.

「Hai cô là mạo hiểm giả, phải không?」

「Đúng rồi. Bọn tôi đang trên đường đến Thành phố Hầm ngục.」

「Phù thủy-sama và Tet thì hay rẽ ngang lắm, ghé đủ loại làng khác nhau luôn!」

   

Tet hơi lỡ lời, nhưng trưởng làng lại bật cười vui vẻ.

   

「Ra vậy, ra vậy. Vậy là hai cô đi qua nhiều làng rồi nhỉ. Thế các cô thấy làng của ta thế nào?」

   

Trên đường vào đây, chúng tôi cũng đã thoáng thấy dáng dấp ngôi làng. Một nơi bình dị.

   

「Có vẻ yên bình và dễ chịu lắm.」

「Tuyệt lắm chứ! Bọn em từng giúp dựng một ngôi làng, nên biết khó thế nào mới có được đó!」

「Cảm ơn hai cô nhiều. Nhưng các cô biết không, từ khi ta còn bé, làng này hầu như chẳng thay đổi gì cả. Vì thế mà có nhiều người trẻ thấy chán, muốn thoát li — trong đó có cả con trai ta.」

   

Nếu lời trưởng làng là thật, thì hẳn ngôi làng này đã không thay đổi gì suốt nửa thế kỷ.

   

「Thật lòng mà nói, ta hồi nhỏ cũng vậy. Ta cũng muốn bỏ làng đi. Nên giờ ta cũng không cản mấy đứa trẻ có ý định rời đi.」 — ông hạ giọng như nói đùa, khiến tôi và Tet cùng bật cười.

「Ở làng này chẳng có gì cả. Cứ đà này thằng con trai thứ ba của ta sớm muộn gì rồi cũng lại bỏ đi thôi.」\

   

Có lẽ vì chúng tôi là người ngoài nên ông mới có thể thành thật đến thế. Nhưng tôi đáp:

   

「Thế nhưng, sẽ không có ngôi làng nào khác có gia đình đang chờ đợi cậu ấy trở về.」

「Đúng đó! Mọi người trong làng này đều tốt bụng lắm!」

   

Trưởng làng nở nụ cười.

   

「Gia đình chờ đợi và những  láng giềng hiền hậu… đúng là niềm tự hào của ngôi làng này. Cảm ơn hai cô. Nghe thật ấm lòng, dù chỉ là lời nói xã giao đi chăng nữa.」

「Grr… Phù thủy-sama và Tet nói thật lòng đấy chứ!」

「Thôi nào, Tet. Chúng ta nên đi thôi.」

   

Tôi dỗ Tet đang phụng phịu, rồi cả hai rời khỏi nhà trưởng làng. Trên đường quay ra, chúng tôi lại đưa mắt nhìn quanh làng, nhưng ấn tượng vẫn chẳng khác: một nơi bình dị, lặng lẽ, với bầu không khí hoài niệm, như thể sẽ luôn ở đó để chào đón con cháu quay về.

Rời khỏi ngôi làng với dáng vẻ giản dị mà trìu mến ấy, hai chúng tôi trở lại thị trấn để nộp ủy thác đưa thư.

___

Ra ngoài chơi vào một ngày mùa đông

Tôi và Tet khi ấy đang thuê một căn phòng nhỏ trong Thành phố Hầm ngục.

   

「Hôm nay là ngày nghỉ rồi~! Phù thủy-sama cũng phải nghỉ ngơi đi chứ~!」

「Ừ, chị nghỉ ngay thôi, để làm thêm ít việc nữa đã.」

   

Tet ngồi trên giường, nhe răng cười hồn nhiên nhìn tôi. Tôi chỉ khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục dùng Ma pháp Sáng tạo, tạo ra từng viên Tinh thể Ma lực. Dù là ngày nghỉ, nhưng để phí hoài lượng ma lực tái tạo đều đặn thì thật uổng, nên tôi tranh thủ làm việc này.

Nhưng rồi, cảm nhận ánh mắt vui vẻ của Tet sau lưng, tôi chợt nhận ra: nếu cứ ru rú trong phòng như thế, thì Tet cũng chẳng được tận hưởng trọn vẹn ngày nghỉ. Tôi dừng tay, quay lại hỏi:

   

「Này, Tet. Hôm nay được nghỉ, em có muốn làm gì không?」

「Hả? Làm gì em muốn á?」

「Ừ. Hôm nay chị sẽ cùng em làm điều em thích — bất cứ điều gì cũng được.」

   

Ngoài trời giờ đang rét cắt da cắt thịt, nhưng không phải lúc nào chúng tôi cũng có ngày nghỉ. Cứ cuộn mình trong phòng mãi thì cũng không tốt.

   

「Hmm... Tet muốn đi chơi cùng Phù thủy-sama!」

「Đi chơi á?」

「Ừm! Rồi Tet muốn có lúc thì nằm lười trong phòng, có lúc ra sân tập của hội để đáu tập, và ăn thật nhiều đồ ngon nữa!」

「Ờm… nhiều thế thì không làm cùng lúc được đâu. Từng cái một thôi nhé.」

   

Tôi quyết định sẽ lần lượt làm từng việc trong danh sách đó, vào những ngày nghỉ sau này.

   

「Vậy hôm nay mình đi ra ngoài ăn gì ngon ngon cho ấm bụng đi.」

「Yaaay! Đi thôi!」

   

Khi hai chúng tôi rời khỏi phòng trọ, cơn gió lạnh lùa qua khiến tôi rùng mình trong chiếc áo choàng.

   

「Lạnh quá… mong mau đến mùa xuân ghê.」

「Phù thủy-sama, hơi thở chị có màu trắng kìa!」

   

Trên con đường, tuyết cũ vẫn còn đọng lại thành từng đống bên vệ. Tôi co ro, cố kéo chặt áo choàng có khảm ma pháp chống nóng-lạnh, che kín từng khe hở để không bị gió lùa vào.

   

「Phù thủy-sama, sao chị không dùng phép sưởi như mọi khi?」

「Chị vừa dốc hết ma lực để tạo Tinh thể Ma lực, nên giờ còn ít quá. Lâu rồi mới thấy rét thế này…」

   

Tôi thầm nghĩ, lẽ ra nên giữ lại một ít ma lực để dùng cho mấy phép tiện ích hàng ngày. Đúng lúc đó, Tet chìa tay ra trước mặt tôi.

   

「Phù thủy-sama, tay Tet ấm lắm! Nắm tay nhau thì chị không lạnh nữa đâu!」

「Chị chịu được mà. Lạnh thật nhưng không đến mức chịu không nổi, chỉ cần chờ ma lực hồi lại là ổn thôi.」\

   

Hơn nữa, nắm tay Tet khi đi bộ khiến tôi có cảm giác như một đứa trẻ vậy. Dù bề ngoài trông vẫn chỉ như cô bé mười hai tuổi vì khả năng Làm chậm lão hóa, nhưng bên trong, tôi đã sống lâu hơn nhiều.

Thế nhưng, khi tôi từ chối—

   

「Nhưng Phù thủy-sama nói sẽ làm điều Tet muốn mà…」 — Tet nhìn tôi, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.

   

Cô bé lại giở chiêu này ra, tôi thầm than, rồi ngước lên bầu trời xám xịt đầy mây, thở dài:

   

「Được rồi, nắm tay thì nắm.」

「Yaay! Giờ tay chị sẽ ấm ngay thôi!」

   

Khi tôi đưa tay ra, gương mặt Tet liền bừng sáng. Em nắm lấy bàn tay tôi, giữ chặt để truyền hơi ấm đến tận ngón tay.

   

「Phù thủy-sama, mình đi tìm gì ngon ngon, vừa ăn vừa ấm người nhé!」

「Khoan, Tet! Đừng kéo vội thế! Quán xá có chạy đi đâu đâu!」

   

Thế là, tay nắm tay, Tet kéo tôi len lỏi khắp phố, từ quán này sang tiệm khác, ăn no nê đủ món ngon trong Thành phố Hầm ngục. Nhờ bàn tay ấm áp ấy, tôi quên luôn cả việc niệm ma pháp giữ ấm, và hai chúng tôi đã có một ngày nghỉ thật trọn vẹn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận